[BHTT] [EDITING] Tri Kỷ - Huyền Tiên

Chương 28




Cậu làm mình thấy rất thoải mái đó


Đó là một mùa hè rực lửa. Khương Thanh Đại đội nắng đạp xe hơn hai chục cây số, mồ hôi ướt đẫm lưng, áo dính chặt vào da, nhiệt từ người hừng hực như lửa.

Văn Sơn Ý ngồi ghế sau, vòng tay siết chặt eo cô, má áp vào lưng cũng nóng bỏng.

Khương Thanh Đại cúi đầu nhìn đôi tay đang ôm lấy mình, tay phải nới lỏng tay lái, lặng lẽ giảm tốc.

Dưới tán cây, cơn gió mát rượi lướt qua.

Nhưng hơi thở của Văn Sơn Ý và nhiệt trên người vẫn chưa chịu dịu đi.

Văn Sơn Ý: "Chỉ hai chúng mình thôi à? Không rủ Lộ Lộ sao?"

Khương Thanh Đại: "Có chứ, định đón cậu trước rồi mới ghé gọi cậu ấy."

Văn Sơn Ý: "Nhưng đây đâu phải đường đến nhà Lộ Lộ."

Khoảnh khắc sau, vì quán tính, Văn Sơn Ý áp sát hẳn vào lưng cô, va chạm khiến Khương Thanh Đại hơi đau, mà cũng khẽ râm ran một cảm giác ngứa ngáy khó tả, chẳng biết là từ da thịt hay trong tim.

Cô mím bờ môi nhạt màu.

Khương Thanh Đại cũng nhận ra cơ thể Văn Sơn Ý đã trưởng thành, những đường cong hiện rõ, như dấu vết của những ly sữa đã phát huy tác dụng.

Cô phanh gấp, quay đầu trở lại, rẽ vào con đường vừa bỏ lỡ để đến nhà Sa Bạch Lộ.

Đến nơi, Khương Thanh Đại dừng xe, ngẩng đầu gọi vang: "Lộ Lộ —— Lộ Lộ —— Sa Bạch Lộ ——"

Từ tầng sáu, Sa Bạch Lộ mở cửa sổ, thò đầu ra, giọng đầy hứng khởi: "Hai cậu định đi đâu chơi thế? Đợi mình với ——"

Khương Thanh Đại: "Về nhà ngoại mình ở quê vài hôm —— mau dắt xe điện xuống đây ——"

Sa Bạch Lộ: "...."

Sa Bạch Lộ la làng: "Trời ơi, không nói sớm, xe mình chưa sạc mà!"

Bị mắng một trận, Khương Thanh Đại cười trừ, cùng Văn Sơn Ý xuống xe, khóa lại rồi theo Sa Bạch Lộ lên nhà thổi điều hòa, ăn kem mát rượi.

Chờ xe của Sa Bạch Lộ sạc đầy, cô gọi điện báo cho mẹ, ba cô gái hai chiếc xe, đón hoàng hôn mà chạy thẳng về nhà ngoại của Khương Thanh Đại ở miền quê.

Sa Bạch Lộ: "Tuế Tuế, mặt cậu đỏ quá. Khương Thanh Đại, mặt cậu cũng hơi đỏ kìa."

Khương Thanh Đại: "Nói nhảm gì đó, mình bên này đang phơi nắng mà."

Sa Bạch Lộ: ". . ."

Cô nàng lặng lẽ cúi đầu nhìn cái bóng dưới đất.

Bóng của hai người kia có che cho mình đâu, mình cũng đang nắng chang chang chứ bộ!

Sa Bạch Lộ: "Một mình cậu chở nãy giờ lâu vậy, xe có hết điện không? Tuế Tuế hay là ngồi xe mình đi?"

Văn Sơn Ý nhỏ giọng: ". . . Không đâu."

Sa Bạch Lộ: "Cậu nói gì nhỏ quá, mình nghe không rõ."

Khương Thanh Đại nói toáng lên: "Cậu ấy bảo không! Cậu ấy chỉ thích ngồi xe mình! Cậu ấy chỉ thích mình mình!"

Mặt Văn Sơn Ý càng đỏ hơn, lặng lẽ quay mặt về phía cánh đồng bên cạnh.

Sa Bạch Lộ nếu không phải đang giữ ghi-đông, chắc đã đưa tay gãi đầu rồi.

Sa Bạch Lộ: "Yêu yêu cái đầu cậu ấy."

Khương Thanh Đại: "Đúng, cái đầu này cậu ấy cũng thích."

Văn Sơn Ý: ". . ."

Hai người đang nói cái gì vậy chứ?

Mười năm trước, xe điện bình thường chạy được tầm 30–50 cây số, xe của dì thuộc loại pin lớn đời mới, mùa hè có thể chạy hơn năm mươi cây. Nhưng chở hai người thì cũng hơi đuối, may mà tới đầu làng mới chịu đình công.

Khương Thanh Đại xuống xe đẩy, Văn Sơn Ý đi bên cạnh cùng cô.

Sa Bạch Lộ lúc thì chạy xe lên trước, lúc lại quay đầu chạy về, vòng quanh hai người nghịch ngợm.

Sa Bạch Lộ: "Tuế Tuế ngồi xe mình đi, xe mình đẹp, xe mình sạch, xe mình chỉ chở riêng cậu, chỗ ngồi đặc biệt dành cho cậu đó."

Cô nàng càng nói càng vô chừng, bản thân cũng chẳng hiểu sao lại nói vậy, chỉ là thích tranh giành, ghen tuông trêu đùa.

Ai bảo Khương Thanh Đại lúc nào cũng ra vẻ "Văn Sơn Ý là của riêng mình" chớ.

Ba người đi, thế nào cũng có một hũ dấm.

Vua hũ dấm đích thực chính là Khương Thanh Đại. Cô kéo Văn Sơn Ý đi sát phía trong, không cho nói chuyện với Sa Bạch Lộ, rồi bảo: "Cậu không có người của riêng mình à? Sao lại giành người của mình?"

Sa Bạch Lộ: "Cậu ấy cũng đâu phải của cậu."

Khương Thanh Đại quay đầu: "Cậu tự nói đi, cậu có phải là người của mình không?"

Văn Sơn Ý im thin thít.

Sa Bạch Lộ: "Thấy chưa."

Khương Thanh Đại bỗng đẩy xe điện lao nhanh về phía trước.

Sa Bạch Lộ vặn ga đuổi theo: "Cậu trẻ con vừa thôi, coi chừng đó."

Khương Thanh Đại dừng màn "tăng tốc", nhưng vẫn sải bước rất nhanh: "Cậu ấy đã chẳng phải của mình nữa rồi, mình giờ cô độc một mình, có gì mà phải bận tâm đâu."

Sa Bạch Lộ & Văn Sơn Ý: ". . ."

Hai người nhìn nhau, đều thấy buồn cười.

Khương Thanh Đại ngoảnh lại, vừa khéo bắt gặp hai người kia đang trao nhau ánh nhìn ăn ý mà bật cười. Cô càng giận hơn, bực bội nói với Văn Sơn Ý: "Cậu đi ngồi xe của cậu ấy đi, để mình cô đơn một mình bước trên con đường xi măng này!"

Sa Bạch Lộ cười sặc: "Ha ha ha ha ha."

Văn Sơn Ý mím môi, nói: "Lộ Lộ, cậu chạy lên trước đi."

Sa Bạch Lộ: ". . ."

Hóa ra kẻ làm trò hề lại là mình.

Sa Bạch Lộ quen Khương Thanh Đại từ hồi cấp hai, đường tới nhà bà ngoại quen như lòng bàn tay, lập tức thong thả chạy xe lên trước chừng hai trăm mét, ngoái đầu nhìn hai người đang thì thầm to nhỏ.

Khương Thanh Đại cúi đầu đẩy chiếc xe điện.

Văn Sơn Ý đi bên cạnh, cô không thèm để ý luôn.

Văn Sơn Ý móc ngón út của cô, giữa đồng không mông quạnh nhỏ giọng: "Mình là..."

"Cậu là gì?"

"Mình là người của cậu." Văn Sơn Ý nói nhỏ xíu.

....

Sa Bạch Lộ ngồi trên xe điện ngoái đầu nhìn lại, không biết hai người kia đang thì thầm chuyện tình tứ gì, chỉ thấy họ lại kề vai sánh bước, tình tứ đến mức khó tả.

Chờ chờ, tại sao cô nàng lại dùng từ "tình tứ" nhỉ?

Ba đứa nhỏ cùng đến nhà bà ngoại, vừa kịp lúc hoàng hôn tắt nắng, trăng đã treo lơ lửng trên cột điện.

Khương Thanh Đại chưa vào cửa đã lớn tiếng gọi: "Bà ngoại —— bà ngoại ——"

Sa Bạch Lộ và Văn Sơn Ý lại cười phía sau.

Trong ba người, giọng cô là to nhất, ngày nào cũng gọi cái này cái kia, thế mà ai cũng thương cô, gặp cô đều là khuôn mặt mừng rỡ hớn hở.

Khương Thanh Đại dựng chiếc xe điện hết pin bên đống thóc ở sân phơi, bà ngoại vừa tròn sáu mươi, người còn khỏe khoắn, từ bếp nhanh nhẹn bước ra, đi qua gian chính, trên người còn đeo tạp dề, dang tay ra đón.

"Cháu ngoan về rồi à."

Khương Thanh Đại vội nhào tới ôm bà, quay lại bảo Sa Bạch Lộ: "Lộ Lộ, cậu giúp mình sạc cái xe điện với, ổ cắm nằm trong phòng kia, cứ kéo ra á."

"Được liền." Sa Bạch Lộ quen thuộc đường đi nước bước, chui ngay vào nhà.

Khương Thanh Đại cúi người ôm bà ngoại, tiện tay tháo tạp dề của bà cầm trong tay, rồi ra hiệu cho Văn Sơn Ý lại gần.

Khương Thanh Đại giới thiệu: "Đây là Văn Sơn Ý, bạn thân của con."

Bà ngoại cười hiền: "Ngoại biết, nhìn một cái là nhận ra ngay, xinh thật đấy. Nghe... Đại Đại nói cháu học giỏi lắm."

Văn Sơn Ý hơi ngượng: "Dạ không, cậu ấy nói quá thôi ạ."

Bà ngoại: "Nó bảo ở trường, người nó thích nhất là cháu đó."

Văn Sơn Ý cụp mắt, mỉm cười.

Khương Thanh Đại thoáng căng thẳng nhìn vào trong nhà, nơi Sa Bạch Lộ đã khuất, rồi nhỏ giọng nhắc: "Bà ngoại ơi."

Bà ngoại: "Ô ô, Lộ Lộ cũng vậy."

Đúng lúc Sa Bạch Lộ bước ra, tay cầm ổ cắm, vừa ngồi xổm cắm điện vừa ngẩng đầu hỏi: "Cháu cũng sao ạ?"

Khương Thanh Đại: ". . ."

Bà ngoại cười rạng rỡ, khéo léo dàn hòa cho cả hai cháu gái: "Vào ăn dưa, mau vào ăn dưa hấu đi, cậu con vừa mua tủ lạnh mới, ngoại đã ướp sẵn cho mấy đứa rồi."

Hai cô bạn đồng thanh kéo dài giọng: "Cảm ~ ơn ~ bà ~ ngoại ~"

Bà ngoại âu yếm lúc thì vuốt mu bàn tay đứa này, lúc lại vỗ nhẹ cánh tay đứa kia: "Ngoan lắm, ngoan lắm."

Khương Thanh Đại buộc lại tạp dề, nói: "Hai cậu cứ ăn đi, mình đi nấu cơm, lát nữa rồi ăn tiếp."

Bà ngoại vội khuyên: "Sao được, ngoan ngoan mau ra ăn dưa hấu" nhưng còn chưa kịp kéo lại thì Khương Thanh Đại đã nhanh chân chạy vào bếp.

Bếp quê dùng lò đất, bốn chiếc nồi gang, hai cái nấu cơm hai cái đun nước, trong bếp chẳng có máy hút khói hiện đại, mùi lửa khói đậm đặc, chỉ cần lỡ bước vào là vị cay của ớt cũng đủ làm người ta sặc một trận.

Sa Bạch Lộ lớn lên ở thành phố, mê mẩn mấy thứ mới lạ chưa từng thấy, lần nào về nhà bà ngoại của Khương Thanh Đại cũng hào hứng hơn cả chủ nhà, cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh rồi chui thẳng vào cạnh lò ngồi tiếp củi.

Khương Thanh Đại la to: "Lửa to quá, nồi cháy mất rồi!"

Sa Bạch Lộ lúng túng lấy xẻng cào tro để hạ lửa.

Hai cô nàng lăng xăng trong bếp, Khương Thanh Đại đứng trước nồi gang chẳng bao lâu mà mồ hôi đã chảy ròng ròng, từ gáy xuống xương quai xanh, lấp lánh rồi trượt vào cổ áo rộng của chiếc T-shirt.

Khóe môi bỗng mát lạnh, Khương Thanh Đại giật mình rùng mình một cái.

Quay đầu nhìn mới biết là Văn Sơn Ý đang đưa đến môi cô một miếng dưa hấu đỏ mọng.

Văn Sơn Ý nói, giọng chỉ đủ để Sa Bạch Lộ không nghe thấy: "Ngoan ngoan, ăn dưa nè."

Khương Thanh Đại cười, cũng thì thầm đáp: "Mẹ mình mới được gọi là ngoan ngoan, mình chỉ kế thừa thôi. Mẹ là đại ngoan ngoan, mình là tiểu ngoan ngoan."

Làn hơi của cô phả vào khiến vành tai Văn Sơn Ý hơi ngứa, có lẽ do trời quá nóng, cô cảm thấy vành tai mình cũng đang ấm dần lên.

Sa Bạch Lộ ló đầu từ cửa lò ra: "Hai cậu nói gì đấy? Cho mình nghe với."

Khương Thanh Đại: "Có nói gì đâu, lo lửa của cậu đi."

Cô hé miệng cắn một miếng dưa hấu ướp lạnh, môi lập tức dính thứ nước đỏ tươi, trông càng thêm căng mọng.

Văn Sơn Ý nhìn chằm chằm đôi môi ấy, Khương Thanh Đại bỗng nhíu mày: "Lấy giúp mình tờ giấy với."

Thì ra cô muốn nhả hạt dưa.

Văn Sơn Ý đưa tay ra, lòng bàn tay đặt ngay dưới môi cô.

Khương Thanh Đại nghĩ một chút, rồi nhả hạt dưa vào lòng bàn tay ấy, tim trong khoảnh khắc như rung động.

Văn Sơn Ý đi rửa tay.

Khương Thanh Đại nhìn chằm chằm nồi thêm hai giây, mới lại cầm xẻng đảo rau.

Văn Sơn Ý rửa tay xong quay lại, trên tay là một chiếc khăn đã nhúng nước giếng mát lạnh vắt khô.

Khương Thanh Đại đứng bên bếp đảo chảo, Văn Sơn Ý cầm khăn giúp cô lau mồ hôi. Chiếc khăn mềm lướt qua trán, gò má, xuống chiếc cổ ướt đẫm mồ hôi và xương quai xanh trắng mịn, làn da mát như cọng hành non thấm sương.

Khi lau đến cổ và xương quai xanh, động tác của Văn Sơn Ý chậm lại, phải rất lâu mới thấm hết những giọt mồ hôi.

Khương Thanh Đại giơ tay, tùy ý kéo rộng cổ áo T-shirt, nói: "Cậu lau vào trong chút nữa, bên trong dính lắm."

Ngón tay Văn Sơn Ý bỗng run lên, chẳng hiểu vì sao.

Hai người vốn cao ngang nhau, cổ áo của Khương Thanh Đại lại rộng, chỉ cần hơi nhấc lên, trong tầm mắt đã thoáng thấy hai đường cong tuyết trắng đầy đặn.

Còn trắng hơn cả phần xương quai xanh của cô ấy nữa.

Cô ấy thậm chí còn không mặc áo lót thể thao, chỉ là một chiếc áo lót trơn màu.

Bà Khương Phù Xuân từng nói, tuổi dậy thì không nên thường xuyên mặc áo trong bó chặt, và Khương Thanh Đại cũng làm đúng như vậy.

Cho nên... ừm...

Khương Thanh Đại đợi mãi không thấy chiếc khăn lau sâu thêm, bèn quay đầu nhìn cô gái đang cúi mặt: "Cậu sao thế?"

Văn Sơn Ý nuốt xuống cơn lúng túng, gắng bình tĩnh nói: "Khăn nóng rồi, mình ra ngoài vắt lại chút."

"Ừm, mau quay lại nha." Khương Thanh Đại buông tay, kéo cổ áo xuống.

Văn Sơn Ý cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Nhưng điều phải đến thì vẫn đến.

Khi Văn Sơn Ý trở lại, Khương Thanh Đại tay trái bưng gáo nước, tay phải cầm sạn, chẳng rảnh tay, việc kéo áo và lau mồ hôi đều giao hết cho Văn Sơn Ý.

Cô gái vốn đã thẹn thùng: "...".

Văn Sơn Ý liếc mấy lần nơi cổ áo chạm sát xương quai xanh của cô, đưa tay vén lên, tay phải cầm khăn nhẹ nhàng chạm vào, dừng lại ngay giữa rãnh ngực.

Khương Thanh Đại thoải mái nói: "Đúng rồi đó, sướng lắm."

"..."

Văn Sơn Ý chậm rãi di chuyển tay sang bên, men theo một đường cong mềm mại như sườn đồi, chiếc khăn lạnh mang đi cái nóng dính rít.

Khương Thanh Đại lại thở ra một tiếng mũi dài: "Ưm ~"

Hai bên đường cong đều được những ngón tay của nàng lướt qua, gương mặt Văn Sơn Ý đã đỏ bừng, đôi tai như muốn bốc khói.

Khương Thanh Đại nói: "Cậu cũng lau mặt đi, xem cậu nóng thành gì rồi kìa."

Văn Sơn Ý giọng nhỏ như muỗi: "... Mình lát nữa sẽ rửa mặt."

Khương Thanh Đại: "Đừng rút tay, còn vai nữa."

Đứng bên cạnh, Văn Sơn Ý nhẹ nhàng lướt tay qua hai bờ vai tròn trịa của cô, rồi cúi đầu lùi lại: "Xong rồi."

Khương Thanh Đại: "Cậu vắt khăn thêm lần nữa nhé, bụng mình cũng đầy mồ hôi nè."

Văn Sơn Ý nóng đến mức như sắp ngất.

Lần thứ ba vội vã bước ra ngoài, bóng lưng trông như đang chạy trốn.

Ở cửa bếp, Sa Bạch Lộ thò đầu nhìn suốt cả quá trình: "Hai người vừa làm gì thế?"

"Cậu ấy giúp mình lau mồ hôi á."

"Mình cũng nóng, lát nữa để Tuế Tuế lau cho mình với." Sa Bạch Lộ cười tít mắt.

"Cậu mơ đi."

"Ủa mắc gì? Không cho cậu ấy ngồi xe mình đã đành, giờ lau mồ hôi cũng không cho, cậu đúng là độc tài đấy, cô nhóc ngoan ngoan họ Khương."

Khương Thanh Đại vung cái sạn lên, giả vờ định gõ cô nàng.

"Cậu mà còn nói bậy lần nữa, lần sau mình không dẫn cậu đi đâu."

"Hì hì hì." Sa Bạch Lộ reo lên: "Tuế Tuế tới rồi! Mau giúp mình lau mặt đi, yêu cậu quá."

Văn Sơn Ý cầm khăn, đảo mắt nhìn hai người, vẫn chưa đủ can đảm "cởi" áo Khương Thanh Đại, nên bước về phía Sa Bạch Lộ.

Sa Bạch Lộ úp chiếc khăn mát lạnh vừa ngâm nước giếng lên mặt, đưa tay lau qua, khoan khoái kêu một tiếng: "Phê quá."

—— Mà chẳng nhận ra rằng Văn Sơn Ý vẫn chưa tự tay lau mồ hôi cho mình.

Cô nàng đưa khăn lại cho Văn Sơn Ý. Văn Sơn Ý chậm rãi bước tới bên Khương Thanh Đại, cắn nhẹ môi rồi chậm rãi cuộn vạt áo của Khương Thanh Đại lên.

Trước mắt hiện ra đường cong mềm mại của vòng eo, trắng sáng đến chói mắt.

Văn Sơn Ý chưa từng để ý đến dáng vóc thiếu nữ như thế nào, bản thân nàng cũng hiếm khi soi gương nhìn chính mình. Nhưng vòng eo của Khương Thanh Đại trông vừa mềm mại vừa tràn đầy sức sống, như thể có thể dễ dàng làm bất kỳ động tác nào.

Trên vùng bụng phẳng lì của Khương Thanh Đại thấp thoáng đường nét săn chắc, những giọt mồ hôi như đang hô hấp.

Văn Sơn Ý ngẩn người nhìn.

Khương Thanh Đại cười nhắc: "Không lau mồ hôi thì mình cảm lạnh mất đấy."

Văn Sơn Ý đưa tay áp nhẹ vào bên hông, bàn tay dính đầy mồ hôi, từng chút một thấm mồ hôi cho cô.

Những giọt mồ hôi nghịch ngợm luồn sâu vào bên trong cạp chun chiếc quần thể thao có dây buộc của cô. Văn Sơn Ý chăm chú nhìn dòng mồ hôi đang lăn dài trên làn da ấy, dồn hết tâm trí đấu tranh với nó, mà chẳng hề hay biết tay mình đã lỡ luồn vào trong cạp quần rồi.

A?

Khương Thanh Đại vội vàng ấn chặt chiếc cạp quần: "..."

Sa Bạch Lộ: "Khoan đã, hai người."

Văn Sơn Ý hoàn hồn: "Xin lỗi, xin lỗi!"

Thực ra nàng chỉ mới luồn vào một chút, còn chưa đến bẹn, cùng lắm là phía trên bụng dưới, nhưng cũng đủ khiến nàng xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Khương Thanh Đại thấy mặt nàng đỏ bừng, sắp khóc đến nơi, liền vội vàng dỗ dành: "Không sao, không sao đâu mà, là do mình phản ứng nhanh quá thôi. Cậu làm mình thấy rất thoải mái đó."

Sa Bạch Lộ: "..."

Chị ơi, chị có nghe mình đang nói gì không vậy?

Văn Sơn Ý vành mắt đỏ hoe, ngượng nghịu khôn cùng, che chắn kín đáo mãi cho đến tận lúc gần ăn cơm.

...

Ở tuổi hai mươi tám, Khương Thanh Đại và Văn Sơn Ý nằm chung một giường, cô kéo tay người kia luồn vào dưới vạt áo mình, những đốt ngón tay trắng ngần kia áp sát vào vòng eo ấm nóng của cô.

Cô cúi sát tai đối phương, môi gần như chạm vào vành tai hơi nóng của Văn Sơn Ý: "Ngày xưa gan dạ như thế, giờ sao lại không dám nữa? Hửm?"

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

31: Giờ mà luồn vào thì không phải là lau mồ hôi, mà là 'chơi nước' rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...