[BHTT] [EDITING] Tri Kỷ - Huyền Tiên

Chương 21




Văn Sơn Ý rửa tay trong phòng tắm


Khương Thanh Đại khựng lại giữa cầu thang, mắt dán chặt vào tấm ảnh táo bạo kia.

Bức ảnh trên giường kia, Văn Sơn Ý đã lấy mẫu từ mạng, mất hơn mười phút chụp cả trăm tấm mới ưng ý, trong đầu thầm nghĩ: Mình cũng liều thật, chạm sát ranh giới rồi.

Không khéo lát nữa Sa Bạch Lộ lại gõ cửa lôi mình đi mất.

Mình đã "khiêu khích" đến thế, Khương Thanh Đại còn đang "đang nhập" gì chứ ? ? ?

Đừng nói là bảo mình mặc quần vào nhé?!

【 Văn Sơn Ý đã thu hồi một bức ảnh 】

Khương Thanh Đại chưa kịp lưu, nhìn tấm hình biến mất mà hoảng hốt, luống cuống gửi đi đoạn chữ còn gõ dở:【 Chị ơi em nè em nè 】

Tiếng "A!" đầy bối rối vang vọng trong hành lang trống trải.

Văn Sơn Ý nhìn chằm chằm dòng tin ấy, khóe môi từ từ cong lên:【 Nói bằng giọng nói đi 】

Một phút sau.

Khương Thanh Đại:【[ Tin nhắn thoại 2 giây ]】

Văn Sơn Ý chạm mở, giọng Khương Thanh Đại khẽ khàng, e ấp vang lên trong phòng ngủ: "Chị ơi."

Hai chữ chỉ gói trong chưa đến một giây. Phần thời gian còn lại, hình như cô đang ngập ngừng ba chữ sau, chỉ để lại tiếng thở nhẹ, hơi run run, dội vang khắp cầu thang trống.

Chị ơi.

Nhịp thở.

Văn Sơn Ý nhắm mắt nghe đi nghe lại đoạn ghi âm đến ba lần.

Khương Thanh Đại:【 Em vào nhà rồi, chị ơi. Em đi tắm đây 】

Văn Sơn Ý:【 Ừ, đi đi 】

Khương Thanh Đại:【[ Siêu yêu cậu.jpg ]】

Khương Thanh Đại:【[Bắn tim]】【[Bắn tim]】【[Bắn tim]】

Đặt điện thoại bên ngoài phòng tắm, Khương Thanh Đại cởi đồ, bước trần chân lên nền gạch chống trượt.

Dòng nước ấm xối từ đỉnh đầu xuống. Cô bóp dầu gội, bọt trắng lan khắp tóc, cánh tay mềm như dây leo lướt qua cổ, qua ngực, qua eo.

Bọt được nước nóng cuốn trôi. Quấn khăn tắm quanh người, việc đầu tiên cô làm là cầm điện thoại xem tin nhắn.

Mười mấy phút trước.

Văn Sơn Ý:【 Ừm 】

Khương Thanh Đại:【 Mình đang thoa kem dưỡng thể 】

Văn Sơn Ý nhìn màn hình, mấy dòng kiến thức blockchain vừa đọc lập tức bay biến.

... Báo cáo chi tiết thế này, cũng không cần đâu.

Cô ấy đâu có đang thoa kem trước mặt mình.

Văn Sơn Ý khép mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh kia.

Khương Thanh Đại:【 Mình xong rồi 】

Văn Sơn Ý tự nhủ: Bên trong mình cũng sắp..... xong rồi.

Khương Thanh Đại bước ra khỏi phòng ngủ, vào phòng làm việc. Kim đồng hồ chỉ hơn mười một rưỡi, cô nuốt xuống ý định bấm gọi video cho Văn Sơn Ý.

Không thể để ham muốn dắt mũi, phải kiềm chế mới lâu dài.

Cô bật đèn bàn. Trên mặt bàn là những bản phác thảo thiết kế còn dang dở, chụp một tấm, gửi qua:

【 Tối nay mình phải vẽ bản thiết kế nội thất cho studio. Cậu buồn ngủ thì cứ ngủ trước nhé 】

Văn Sơn Ý:【 Cậu sẽ vẽ tới mấy giờ? 】

Khương Thanh Đại:【 Khó nói lắm, chắc tầm hai ba giờ 】Thức trắng đêm cũng không phải không thể.

Văn Sơn Ý gửi lại một icon OK.

Khương Thanh Đại:【 À đúng rồi, mình đã gọi dịch vụ chuyển nhà. Mai mình chuyển qua chỗ cậu được không? 】

Văn Sơn Ý lập tức ngồi bật dậy.

Nhanh vậy sao?!

Văn Sơn Ý:【 Được chứ, nhưng mai chị không ở nhà. Mật mã cửa là... 】

Chợt nhớ ra mật mã hiện tại chính là ngày sinh của Khương Thanh Đại, nàng khựng lại một chút. Tạm thời đổi thì chẳng biết đổi sang gì, lại gõ chữ:【 Mình sẽ gửi cậu một mật mã dùng một lần trong 24 giờ. Khi cậu dọn vào rồi mình đổi sang cái nào dễ nhớ hơn 】

Khương Thanh Đại ngừng tay, chậm rãi đặt bút xuống.

Cô nghĩ: Vì sao cậu ấy không chịu cho mình biết mật mã bây giờ? Chẳng lẽ dãy số đó có ý nghĩa đặc biệt? Là sinh nhật bạn trai cũ? Ngày kỷ niệm với anh ta? Cô ấy còn chưa quên người cũ sao? Hay sợ mình biết rồi sẽ ghen, bảo cậu ấy đa tình?

Tim cô chùng xuống, gõ từng chữ nặng nề:【 Ừ 】

Văn Sơn Ý:【 Sáng mai mình gửi mật mã cho cậu 】

Khương Thanh Đại:【 Ừ 】

Văn Sơn Ý:【 Mình đi ngủ đây, mai còn công việc. Ngủ ngon nhé, Thanh Đại 】

Khương Thanh Đại:【 Ngủ ngon 】

Ngồi thẫn thờ một lúc, cô mới cầm lại bút, cố dồn tâm trí về bản thiết kế.

Văn Sơn Ý ra ban công sờ thử chăn ga vừa phơi khô hôm nay, rồi sang phòng của Khương Thanh Đại dọn dẹp thêm một lượt. Nàng tự tay lau sàn, chùi tủ đầu giường và tủ quần áo, còn đặt cả vài viên long não, thầm nghĩ lẽ ra nên gọi người dọn dẹp chuyên nghiệp cho xong.

Nàng ghi luôn mục "gọi dịch vụ vệ sinh" vào to do list, trước khi rời phòng còn quay lại liếc mắt kiểm tra một lần nữa, khẽ khàng khép cửa phòng phụ lại.

Giữa đêm, robot hút bụi vẫn cần mẫn chạy khắp phòng khách.

Mười hai giờ rưỡi khuya.

Trong tĩnh lặng tuyệt đối, Văn Sơn Ý rửa tay xong bước ra từ phòng tắm.

Từ lần rời nhà Khương Thanh Đại cuối tuần trước, nàng vẫn chưa tự giải tỏa ham muốn lấy một lần. Bây giờ Khương Thanh Đại sắp dọn đến ở cùng.

Đêm nay là cơ hội cuối trước khi họ chung nhà, Văn Sơn Ý muốn xoa dịu những thôi thúc âm ỉ đã tích tụ bấy lâu, kẻo sau này chẳng thể chịu đựng nổi quá hai ngày.

Văn Sơn Ý nằm ở trên giường, một tay đưa vào trong chăn, nhắm hai mắt lại.

Phòng ngủ thoáng chốc yên tĩnh đến mức, nếu là người không quen nàng, hẳn sẽ tưởng rằng nàng đã ngủ say.

Hô hấp của nàng mỏng nhẹ đến khó phân biệt, mỗi một nhịp thở lại cắn chặt môi dưới, cắn ra thứ sắc đỏ mê hoặc.

Đôi khi buông ra vài tiếng nghẹn ngào, rồi rất nhanh lại bị kìm nén.

Đoạn cổ trắng mịn như ngọc, nơi Khương Thanh Đại từng say mê, giờ nhuộm một tầng phấn hồng nhàn nhạt, kéo dài đến khóe mắt ửng đỏ.

Cổ dài duyên dáng ngửa về sau, nghiêng đầu tìm một bên khác của gối, để lộ nốt ruồi mờ mảnh ở sau gáy.

Nơi đó, Khương Thanh Đại đã vô số lần cúi xuống thổi hơi.

Trong nhịp nhớ nhung, Văn Sơn Ý dường như cũng nghĩ đến cảnh vài hôm trước, khi Khương Thanh Đại ôm chặt nàng từ phía sau, khiến hàng mi dài đang khép rung lên kịch liệt.

"Thanh Đại... ưm... Khương Thanh Đại..."

Cái tên mơ hồ bật ra từ kẽ răng, chan chứa đau đớn, như thể cả cơ thể đang gánh chịu cơn sóng dữ khó lòng chống đỡ.

Thân thể nàng gần như nghiêng hẳn về một phía, động tác dưới đầu ngón tay càng lúc càng dồn dập.

Bàn tay còn lại lần sang chiếc điện thoại đặt cạnh gối, mở ra đoạn ghi âm được cô cẩn thận lưu lại trong WeChat.

Khương Thanh Đại: "Chị ơi."

Âm thanh mềm mại, e thẹn ấy như kề sát bên tai, Văn Sơn Ý bỗng chốc đạt đến đỉnh điểm, trong khoang mũi tràn ra một tiếng nấc nghẹn khẽ khàng.

Nàng cuộn mình trong chăn, những cơ bắp bên trong vẫn không ngừng run rẩy dữ dội, lông mi dài ướt đẫm nơi khóe mắt.

Một lúc lâu sau, trong phòng ngủ chợt vang lên vài tiếng nức nở rất nhỏ, như thể chẳng ai nghe thấy.

Nước mắt im lặng trượt xuống khóe mắt ẩm ướt, thấm vào chiếc gối trắng muốt.

Mỗi lần như vậy, Văn Sơn Ý đều sinh ra nỗi chán ghét bản thân sâu sắc.

Nàng ghét chính mình, ghét việc trong bóng tối lại mơ tưởng đến người dành cho nàng cả tấm chân tình, ghét việc cứ lặp đi lặp lại hành vi "dơ bẩn" để báng bổ, làm ô uế hình bóng Khương Thanh Đại. Người đó là Khương Thanh Đại, người nàng yêu nhất, cũng là người bạn thân nhất.

Nàng khinh thường chính mình.

Văn Sơn Ý khoác vội áo, bước vào phòng tắm với gương mặt trống rỗng.

Âm thanh nước từ vòi sen đêm khuya kéo dài, như không bao giờ dứt.

*

Buổi sáng, Khương Thanh Đại lại tắm nước nóng một lần nữa.

Chăn gối trên giường được xếp gọn gàng, không hề có dấu vết xáo trộn suốt cả đêm.

—— Đúng vậy, cô đã thức trắng.

Khương Thanh Đại rời bàn vẽ khi trời vừa sáng, cơn choáng ập đến khiến cô phải dừng lại một lúc, sau đó là những tràng ngáp liên tiếp.

Cô mệt đến mức nước mắt cũng trào ra.

Khương Thanh Đại cảm nhận rõ rệt cơ thể mình đã không còn chịu nổi những đêm trắng nữa. Ngày thi đại học, cô từng cùng Văn Sơn Ý thức trắng cả đêm mà tinh thần vẫn hừng hực như chẳng hề gì. Những năm đại học, thức đêm chỉ cần ngủ bù một ngày là đủ. Còn bây giờ, chỉ một đêm không ngủ, cô phải mất cả tuần mới bù lại nổi phần khí huyết hao mòn.

Không thức đêm thì không kịp. Nếu làm theo quy trình bàn giao bình thường, phải một tuần nữa Khương Thanh Đại mới có thể đi Hải Lăng.

Nửa đêm, cô thức trắng dưới ánh đèn, soạn một bản quy trình vận hành cửa tiệm thật chi tiết để lại cho ba mẹ. Sau khi cô rời Linh Châu, cửa hàng của gia đình vẫn phải hoạt động như thường.

Ba mẹ đã lớn tuổi, dù nửa năm qua Khương Thanh Đại đã dạy họ cách dùng máy tính để ghi chép, phân loại, nhưng sổ sách của xưởng ngày càng phức tạp, cách ghi tay như cửa tiệm nhỏ trước đây đã không còn phù hợp.

Danh sách nhập xuất hàng, cách định giá, chi phí vận hành, thuế má, kết toán thu nhập của các họa sĩ...

Khương Thanh Đại chỉ có thể để lại một bản hướng dẫn để họ quản lý những việc đơn giản. Còn phần nào họ không xử lý nổi, mỗi tháng cô sẽ về ít nhất hai lần để tự tay giải quyết. Thời gian đầu, có thể mỗi tuần đều phải về một lần.

Cô sợ ba mẹ chịu áp lực quá lớn.

Việc vừa điều hành vừa đi lại giữa hai nơi sẽ trở thành nhịp sống bình thường của Khương Thanh Đại trong tương lai.

Cô không ngại vất vả. Văn Sơn Ý đã quay về, dù thế nào cô cũng phải đến bên người đó.

Trong lúc tắm, Khương Thanh Đại lướt lại trong đầu những điều đã ghi trong bản hướng dẫn, ra ngoài còn bổ sung thêm hai mục, rồi in ra, kịp lúc trước khi mẹ đến cửa tiệm để lái xe mang về nhà.

Tiện thể, cô còn tranh thủ một bữa sáng đơn giản.

Ông Giang nói: "Con mà nói sớm là hôm nay dọn nhà, ba đã xuống dưới mua tô bún canh con thích mang về rồi."

Mẹ Khương bảo: "Giờ đi vẫn kịp mà."

Ông Giang cao gầy, hấp tấp mở cửa đi ngay.

Mẹ Khương bưng bát cháo Khương Thanh Đại đang ăn, ngồi xuống đối diện, chống cằm bằng một tay: "Hai mẹ con mình trò chuyện chút nhé."

Khương Thanh Đại: "Chuyện gì vậy mẹ?"

Mẹ Khương: "Con đột nhiên muốn đến Hải Lăng, có chuyện gì giấu mẹ phải không?"

Tâm lý Khương Thanh Đại vững lắm, dù mẹ có đạp tung cửa tủ ngay lúc này cô cũng chẳng hề nao núng.

"Con thì có thể có chuyện gì được chứ?"

"Có phải con đang thích ai rồi không?" Mẹ Khương nhìn chằm chằm, ánh mắt sắc như dao.

Bà nghĩ mãi vẫn không hiểu. Tuy Khương Thanh Đại mở tiệm rất tốt nhưng vốn chẳng phải người quá tham vọng. Cô thường nói tiền kiếm mãi cũng không hết, chỉ cần cả nhà đủ tiêu là được. Mùa vắng khách, tối đến cô đóng cửa sớm, mỗi năm còn dẫn cả nhà nghỉ ngơi hai lần.

Có thời gian rảnh, cô thà ra ngoài vẽ vời, nâng cao tay nghề; hoặc đưa ba mẹ đi du lịch xa; thỉnh thoảng lại bay Bắc Kinh một hai chuyến.

Nếu thật sự muốn mở rộng cửa hàng, cô đã lên kế hoạch từ lâu, đâu đến mức đột ngột thế này.

Ngoài Văn Sơn Ý, Hải Lăng chắc chắn còn người khác.

Mà Văn Sơn Ý thân thiết với con bé như vậy, kiểu gì chẳng giúp nó che đậy.

Khương Thanh Đại dõng dạc: "Thật sự không có thích thằng con trai nào hết."

Người phụ nữ xinh đẹp thì lại có một.

Mẹ Khương nheo mắt đầy nghi ngờ: "Thế sang Hải Lăng con định ở đâu?"

Khương Thanh Đại không kìm được cong môi, ngay cả hàng mày cũng nhuộm nụ cười: "Con ở nhà Tuế Tuế."

Mẹ cô lập tức ra vẻ "Mẹ đoán đúng rồi, chẳng ngoài dự liệu!"

"Lúc nào cũng lấy Tuế Tuế ra làm bình phong hả con?"

"Ủa???"

Đúng lúc Khương Thanh Đại còn đang bàng hoàng tự hỏi, ba Khương gọi điện thoại tới.

"Có mua dầu cháo quẩy, bánh mè hay bánh bao không?"

"Không cần đâu ạ." Khương Thanh Đại ghé sang nói: "Công ty chuyển nhà sắp tới rồi, con phải tranh thủ."

"Được rồi, được rồi."

...

Khương Thanh Đại ôm chặt mẹ, người đưa cô xuống tận tầng trệt, dỗ dành: "Con đâu phải đi biệt tăm, mẹ cũng nói rồi mà, đi cao tốc chỉ một tiếng, đâu phải không gặp được nhau."

Mẹ Khương đập nhẹ vào cánh tay cô.

"Con sắp đi rồi mà mẹ còn đánh!" Khương Thanh Đại kêu lên.

"Đi đi, mau đi."

Cô lên ghế lái, cài dây an toàn, thò đầu ra ngoài cười: "Tuần sau con về liền."

Mẹ Khương: "Lần sau nhớ dắt bạn trai về đấy ——"

Khương Thanh Đại lập tức đạp ga, nhanh như chớp để lại mẹ hít chút khói xe"tưởng tượng.

Mẹ có giục kiểu gì, cô cũng không để tâm. Không nghe thì thôi.

Cô vốn không chịu nổi mấy màn đạo đức trói buộc, chỉ nghe theo trái tim mình.

Hồi mới ra trường có lẽ cô còn bận tâm chuyện truyền thống, nhưng giờ chẳng ai có thể sắp đặt cuộc đời cô nữa. Năm tháng mang đến tiếc nuối, nhưng cũng trao tặng quà tặng riêng.

Giống như câu nói trong lòng cô chưa từng thốt với Văn Sơn Ý: Cô đã sẵn sàng yêu người ấy bất cứ lúc nào.

*

Khương Thanh Đại đã chuẩn bị sẵn vài thùng giấy lớn. Văn Sơn Ý bảo đừng mang chăn ga gối nệm, cô nghe lời, bỏ hết ở nhà. Nếu bộ chăn ga Văn Sơn Ý mua chưa kịp khô, tối nay cô sẽ... ngủ ngay trên giường của Văn Sơn Ý, chính đáng khỏi bàn, hề hề.

Văn Sơn Ý chắc chắn không nỡ bắt cô ngủ sofa.

Chỉ cần cô làm nũng một chút, leo lên giường Văn Sơn Ý là xong.

Hai ngày rồi chưa được ôm, tối nay gặp nhất định phải ôm mười phút, còn muốn vùi vào ngực cô ấy.

Mềm quá chừng.

Không biết mình có nghiện da thịt thật không?

Khương Thanh Đại nhắn:【 Cục cưng ơi, hình như mình bị chứng khát da 】

Văn Sơn Ý:【 ??? Lại tự chẩn bệnh kỳ lạ gì trên Tiểu Hồng Thư à? 】

Khương Thanh Đại:【 Không, không có gì đâu 】

Chỉ là nhớ cậu quá thôi.

Ngay sau đó.

Văn Sơn Ý lập tức:【 Cậu vừa chạm vào ai? 】

-----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Văn 31: Em chỉ được chạm vào tôi, chạm một cái liền chảy nước rồi.

Tiểu Khương: Chị ơi, nước đó uống có no không? 

Chương trước Chương tiếp
Loading...