[BHTT] [EDITING] Tri Kỷ - Huyền Tiên

Chương 20 - (2)




Chiếc váy ngủ lụa hai dây siêu mỏng


Luật sư Văn buổi tối hoàn toàn không có hẹn.

Khương Thanh Đại dù đã đồng ý chuyển đến chỗ người ta ở, trong lòng cũng nóng ruột, chỉ mong được lập tức dọn về sống chung dưới một mái nhà với Văn Sơn Ý. Nhưng cô chủ Khương vẫn phải lo cho cửa tiệm của mình. Xưởng của cô còn hợp tác với vài hoạ sĩ, những tác phẩm gốc thường được gửi bán tại cửa hàng.

Đám hoạ sĩ kia người nào cũng có cá tính, bình thường đều trông vào Khương Thanh Đại để giữ mối quan hệ.

Khi còn ở Linh Châu, việc hợp tác rất thuận tiện, cô có thể ghé tận nơi xem tác phẩm mới hoặc hẹn gặp trực tiếp. Giờ phải quản lý hai cửa hàng ở hai thành phố, trọng tâm chắc chắn đặt ở Hải Lăng, mà hình thức kinh doanh cũng phải chuyển nhiều sang online, cần một mô hình hoàn toàn mới.

Tiền thuê ở tỉnh lỵ, chi phí sửa sang, nhân sự đều là gánh nặng. Việc mở rộng rất có lợi cho tên tuổi của các hoạ sĩ, nhưng chuyện chia lợi nhuận cho cửa hàng mới cũng cần tính lại từ đầu.

Khương Thanh Đại hẹn mọi người ăn uống tụ họp, tiện thể thông báo việc mở cửa hàng thứ hai. Về tỷ lệ chia mới, cô đã có dự định sơ bộ, còn chi tiết phải chờ tình hình kinh doanh ở Hải Lăng rồi mới quyết.

Cô chân thành nói: "Sau này tôi chuyển đến Hải Lăng, có lúc mọi người sẽ phải liên hệ với ba mẹ tôi. Họ lớn tuổi rồi, mong mọi người kiên nhẫn giúp. Có chuyện gì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ xử lý."

Mấy người gật đầu lia lịa: "Chuyện nhỏ, cứ yên tâm. Đụng vào tụi này coi như đụng vào bông gòn đó."

"Ha ha ha ha."

"Nào nào, cùng nâng ly chúc bà chủ Khương một bước bay cao, dắt bầy gà vịt tụi này cùng cất cánh nào!"

"Đừng lố quá chứ." Khương Thanh Đại cười, nâng ly nước trái cây.

Bản thân Khương Thanh Đại cũng là hoạ sĩ, toàn con gái với nhau, hợp tính, chuyện trò rôm rả đến quên cả thời gian.

Trong khi đó, luật sư Văn thản nhiên đi ngang đủ loại quán ăn tối, rẽ vào cửa hàng đồ dùng giường ngủ ở tầng bốn trung tâm thương mại.

Văn Sơn Ý nhắn:【 Đừng mang chăn ga gối cũ, mình mua mới cho cậu 】

Nhân viên bán hàng tiến tới giới thiệu, Văn Sơn Ý đi khắp các quầy hàng chăn ga, từ chăn xuân thu, chăn hè đến các bộ bốn món, món nào thấy đẹp đều chụp lại gửi cho Khương Thanh Đại.

Khương Thanh Đại không biết đang bận gì, trả lời tin nhắn chậm rì.

Văn Sơn Ý hai tay cầm điện thoại, kiên nhẫn chờ phản hồi, tim đập rộn ràng như có sóng ngầm không ngớt.

Khương Thanh Đại lướt qua loạt ảnh, cuối cùng cũng chọn xong. Văn Sơn Ý chạy mấy cửa hàng mới mua đủ.

Điện thoại rung một tiếng.

Khương Thanh Đại:【 [Ảnh] 】

Văn Sơn Ý: "..."

Khương Thanh Đại gửi qua một bức ảnh nguyên bàn toàn phụ nữ, cô cười tươi đứng giữa, trên vai vắt mấy cánh tay, có một bàn tay còn véo cả má cô.

Văn Sơn Ý hít sâu:【 Cậu đang làm gì đấy? 】

Khương Thanh Đại:【 Ăn tụ họp, để sau trả lời nhé ~ 】

Chỉ cần nhìn dấu "~" đó, Văn Sơn Ý đã cảm thấy cô đang cực kỳ vui vẻ, biết đâu giờ này đang bị chị em vây quanh, ôm ấp, miệng liên tục "cưng ơi cưng à".

Đáng ghét, đồ gái thẳng!

Bên cạnh, nhân viên bán hàng quét xong món cuối cùng, thấy khách mặt đen như đáy nồi, run run hỏi: "Cần em tính tiền tiếp không ạ?"

Văn Sơn Ý lạnh giọng ngẩng đầu: "Tính, phiền rồi, cảm ơn."

Nàng xách mấy túi lớn về nhà mới sực nhớ mình chưa ăn tối, gọi đại một phần đồ ăn rồi bắt đầu giặt bộ ga gối cho Khương Thanh Đại.

Máy giặt ngoài ban công kêu ù ù, Văn Sơn Ý tựa lưng vào khung cửa, bỗng thấy mình như kẻ lạnh mặt đi giặt... đồ lót.

Không, ngay cả tư cách giặt đồ lót cho Khương Thanh Đại cô cũng không có.

Nàng sẵn sàng giặt, nhưng người ta chẳng thèm đưa.

Tâm trí lang thang vô định một lúc lâu, đến khi cô thực tập sinh Tiểu Hạng ở văn phòng luật nhắn tin hỏi bài, luật sư Văn mới tìm lại được chút phong thái ban ngày của mình.

Hạng Tư Gia gõ từng chữ cẩn thận:【 Luật sư Văn, hồ sơ vụ này có 32 tập, hơn sáu nghìn trang. Em nên bắt đầu từ đâu thì dễ nắm được mối quan hệ nhân vật và tiết kiệm thời gian cho chị ạ? 】

Văn Sơn Ý không đợi dòng "đang nhập" bên kia, nhấn giữ nút ghi âm: "Em đọc cáo trạng trước, liệt kê nhân vật chính. Tiếp đến là danh sách nhân chứng..."

Một đoạn ghi âm dài vang lên, Hạng Tư Gia liền hủy cái sticker "dễ thương" đã do dự nửa ngày.

Hạng Tư Gia:【 Cảm ơn luật sư Văn đã chỉ dẫn, em hiểu rồi ạ】

Văn Sơn Ý tiếp tục gửi thêm mấy đoạn gần năm mươi giây, hướng dẫn cách đọc hồ sơ nhanh.

Văn Sơn Ý:【 Em làm bước đầu trước, lát nữa chị tìm cho em một bản "Sơ đồ quan hệ và bối cảnh nhân vật" chị từng làm để tham khảo 】

Hạng Tư Gia:【 Thật sự biết ơn chị 】

Văn Sơn Ý nhìn chằm chằm dòng "đang nhập" trên màn hình, đoán cô nhóc lại đang phân vân câu kết nào cho khéo.

Nàng tiếp tục ghi âm: "Sáng mai chị ở văn phòng, sẽ đến sớm nửa tiếng. Tám giờ rưỡi mình họp khoảng hai mươi phút, chị sẽ nói rõ cách sắp xếp."

Hạng Tư Gia: "!!!"

Vài phút sau, cô nhóc cuối cùng cũng nhắn xong.

Hạng Tư Gia:【 Em nhất định không phụ kỳ vọng của chị! [Cố gắng] 】

Dù Văn Sơn Ý có kỳ vọng hay không, cô bé cũng mặc định là có, như thế vừa lễ phép vừa hy vọng kéo gần khoảng cách... chắc vậy?

Văn Sơn Ý không trả lời nữa.

Nàng bước vào bếp rót cho mình ly nước, nói nhiều nên hơi khát.

Để một thực tập sinh mới vào nghề xử lý hồ sơ vụ cố ý giết người, đúng là hơi quá sức. Nhưng trong tay Văn Sơn Ý không có vụ nào đơn giản hơn để rèn luyện. Vụ kinh tế thì cô bé càng khó hiểu. Bắt đầu bằng một vụ khó, miễn là theo kịp, tốc độ trưởng thành cũng sẽ vượt bậc.

Nàng chưa từng dẫn dắt người mới, cũng chẳng có kinh nghiệm. Bản thân lại không phải kiểu nhiệt tình, Hạng Tư Gia học được bao nhiêu, chỉ có thể trông vào sự chăm chỉ và khả năng lĩnh hội của cô bé. Chỉ cần chịu hỏi, Văn Sơn Ý chắc chắn sẽ chỉ tận tình.

Hôm đó, khi ăn cơm cùng giám đốc, ông đề nghị nàng nhận một thực tập sinh. Ban đầu Văn Sơn Ý không mấy hào hứng, những luật sư khác e ngại thực tập sinh sau khi lấy chứng chỉ sẽ chuyển sang hãng khác hoặc rời thành phố; còn nàng thì lại lo chính mình một ngày nào đó sẽ rời đi, không muốn tạo những mối liên hệ sâu.

Giám đốc bảo: "Cứ thử đi. Em đâu thể đánh lẻ cả đời. Xem như bước đầu xây một nhóm nhỏ để tập dượt."

Văn Sơn Ý mới gật đầu.

Dù sao đây cũng là con đường nghề nghiệp tất yếu, ít nhất là đối với nàng.

Hồi tưởng xong thì đồ ăn giao tận nơi cũng đến.

Văn Sơn Ý ngồi bên bàn trà, vừa ăn vừa tự dày vò mình bằng cách mở loạt ảnh Khương Thanh Đại gửi.

Lần lượt phóng to từng gương mặt.

Đặc biệt dừng lại ở người phụ nữ đang véo má Khương Thanh Đại.

Phần lớn chỉ là những người bình thường, có nét thanh tú, kiểu mỹ nhân dịu dàng, nhưng ai nấy đều toát khí chất, điểm cộng không nhỏ.

Đúng là dân làm nghệ thuật.

Văn Sơn Ý cúi mắt, chỉnh ảnh đồ ăn của mình sang tông màu xấu nhất, chụp lại hộp cơm ngoại rồi gửi cho Khương Thanh Đại, lặng lẽ chờ đợi.

Vài phút sau, cuộc gọi thoại của Khương Thanh Đại vang lên.

"Cậu sao giờ mới ăn tối vậy?"

Tiếng ồn ào bên cạnh dần lắng, nghe như cô ấy vừa rời bàn tiệc.

Khương Thanh Đại chính bản thân cũng không nhận ra, mỗi lần nói chuyện với Văn Sơn Ý, giọng cô đều tự nhiên hạ thấp đi một bậc, đuôi âm mang chút nũng nịu, vừa như làm nũng vừa như dỗ dành.

Mấy cô họa sĩ đang nhâm nhi nước giải khát lập tức nheo mắt cười, ghé tai nhau thì thầm khi nhìn bóng lưng cô bước ra khỏi quán.

Khương Thanh Đại đã ra tới cửa.

"Mình có làm em bỏ lỡ buổi tụ tập không?" Văn Sơn Ý ánh mắt vừa tội nghiệp vừa áy náy, cái kiểu "trà xanh" nhập môn.

"Không phải buổi quan trọng gì, chuyện chính nói xong cả rồi, giờ tụi nó chỉ nói nhảm thôi." Giọng Khương Thanh Đại dịu dàng: "Bất cứ lúc nào cậu cũng có thể làm phiền mình."

"Vì tụi mình là bạn bè tốt nhất thiên hạ đúng không?"

"Đúng vậy."

"Vậy cậu cứ quay lại với bọn họ đi, xong xuôi thì báo cho mình." Văn Sơn Ý nói rất nghiêm túc.

Nàng không nên ghen bóng ghen gió mà làm rối loạn những buổi giao lưu bình thường của đối phương.

Khương Thanh Đại quay đầu nhìn nhóm bạn đang trò chuyện rôm rả, rồi chậm rãi nói: "Cậu... có thể mở video cho mình nhìn một chút không?"

Văn Sơn Ý: "Cái gì?"

Khương Thanh Đại hơi ngập ngừng, nhưng vẫn lặp lại: "Mở video... mình muốn... nhìn cậu, được không?"

Không trách cô phải chậm rãi từng chữ, bởi từ trước tới nay, hai người gần như chưa từng gọi video.

Mười năm qua, từ tin nhắn, ghi âm đến gọi video trực tiếp, công nghệ liên lạc ngày càng hiện đại, nhưng hai người vẫn giữ nguyên kiểu cũ. Video sẽ lột trần cảm xúc thật, mọi che giấu đều vô nghĩa.

Họ từng đồng lòng tránh xa điều đó, ngầm hiểu rằng không ai được vượt quá ranh giới.

Bởi gọi video thường là khởi đầu của một mối quan hệ mập mờ.

Như thể đó là chiếc hộp Pandora mà cả hai đều không dám mở.

Thế nhưng, Khương Thanh Đại... lại rất nhớ cô ấy.

Từ ngày Khương Thanh Đại trở về Hải Lăng, hai người gặp nhau ngày một nhiều, vậy mà cô lại càng thấy nhớ. Xa cũng nhớ, ở cạnh cũng nhớ, ngay cả khi ôm chặt trong tay, vẫn cảm thấy không đủ.

Cô muốn nhiều hơn nữa, muốn Văn Sơn Ý lấp đầy khoảng trống trong mình.

Đi vào nơi trống rỗng ấy.

Chỉ có Văn Sơn Ý mới làm được.

Nỗi nhớ như thứ bệnh ăn sâu bám chặt lấy xương tủy, như con rắn ngủ đông, thi thoảng trườn ra từ tim gan, cắn một cái đau nhức tận xương.

Rõ ràng hôm qua vừa gặp nhau, rõ ràng sắp dọn về ở chung.

Nhưng cô không chịu nổi một ngày, không chịu nổi một giờ, một phút, một giây.

"Mình muốn gặp cậu." Khương Thanh Đại vừa nói vừa dứt khoát bấm gửi lời mời gọi video.

*

Tiếng chuông video vừa vang lên, Văn Sơn Ý suýt làm rơi điện thoại.

Nàng luống cuống chộp lại, trong mười giây lao vào nhà tắm soi gương chỉnh lại vẻ ngoài, rồi chạy ra phòng khách nơi ánh sáng tốt nhất để bấm nhận.

Tim đập thình thịch.

Nàng thấy Khương Thanh Đại giơ cao điện thoại, sau lưng là bảng hiệu quán đêm sáng rực. Động tác điều chỉnh ống kính cũng đầy lạ lẫm.

Văn Sơn Ý gạt sợi tóc bên tai, hơi mất tự nhiên.

"Chào buổi tối." Nàng căng thẳng đến mức thốt ra câu mở đầu dở tệ.

"Ăn chưa?" May mà Khương Thanh Đại còn lúng túng hơn, buột miệng hỏi.

Cả hai vụng về ngang nhau.

Văn Sơn Ý không khỏi bật cười.

Ngón tay trái của Khương Thanh Đại động đậy, như đang mường tượng động tác vuốt ve gương mặt đối phương.

Văn Sơn Ý nói: "Hình như mình thấy bạn ăn cùng cậu rồi."

Khương Thanh Đại ngoái lại. Đám bạn con gái đang nhìn về phía cô, chắc đang thúc giục.

Văn Sơn Ý: "Vậy cậu về ăn tiếp đi?"

Khương Thanh Đại lặng lẽ chụp nhanh một tấm màn hình: "Ừ, lát nữa mình liên lạc lại."

Văn Sơn Ý nhìn chằm chằm khuôn mặt bên kia thêm vài giây, nói: "Bye bye."

Màn hình tắt.

Văn Sơn Ý thở ra một hơi dài.

Nàng đi vào bếp, rót một cốc nước mát uống cạn.

Khương Thanh Đại mở album xác nhận bức ảnh chụp màn hình, rồi khóa điện thoại, quay lại bàn.

Mọi người đều ngừng ăn, ngừng nói, đồng loạt nhìn cô chằm chằm, ra hiệu bằng ánh mắt.

Khương Thanh Đại: "?"

Cô bạn vừa nắm má cô khi nãy lao sang, cùng một người nữa kẹp chặt hai bên tay cô. Mấy người còn lại đồng thanh: "Thành thật khai mau!"

Khương Thanh Đại bị giữ chặt, đành thú nhận: "Là Văn Sơn Ý."

Cả nhóm: "Bạn luật sư của cậu à?"

Khương Thanh Đại: "Ừ."

Bạn bè liền buông tay, vẻ mặt như vừa ăn phải miếng dưa muối cũ: ăn thì nhạt, bỏ thì tiếc.

Một cô bạn nhai nhai miếng "tin tức" vô vị ấy rồi nói: "Bao giờ cậu dẫn cô ấy tới gặp bọn mình đi? Nghe cậu nhắc mãi, ai cũng tò mò muốn chết."

Mọi người phụ họa: "Đúng đó, chẳng phải cô ấy về Hải Lăng rồi sao?"

Khương Thanh Đại biết họ không có ý gì khác, nhưng cô vừa trò chuyện video với Văn Sơn Ý xong, lòng còn đang cuộn sóng.

Mọi người: "Sao mặt cậu đỏ thế kia?"

*

Khương Thanh Đại và một cô bạn khác có xe, lần lượt đưa mọi người về.

Bữa tiệc không có thêm diễn biến gì. Sau khi Khương Thanh Đại đỏ mặt, mọi người cũng thôi trêu chọc, tiếp tục tán gẫu dăm ba chuyện. Cái suy đoán "cậu thích cô ấy à" thật quá khó tin, chẳng ai từng nghĩ đến. Ngay cả chính Khương Thanh Đại ngày trước cũng phải mất rất lâu mới nhận ra.

Có lẽ đến lúc cô kịp hiểu ra thì đã quá muộn.

Nếu đó là thời cấp ba, nếu là quãng đại học, nếu khi ấy cô vẫn còn đủ can đảm, liệu cô có lao thẳng đến trước mặt Văn Sơn Ý, nói với cô ấy một câu ——

Mình thích cậu.

Nhưng hiện tại thế này cũng đâu tệ, chẳng qua là câu ấy, cô vĩnh viễn không thể nói ra nữa.

Đậu xe dưới hầm, Khương Thanh Đại mở cửa bước xuống. Cô đứng dưới lầu thật lâu, để gió đêm cuốn trôi hết những nuối tiếc vừa dấy lên.

Cô lấy điện thoại nhắn, vừa đi lên bậc thang vừa cúi đầu.

【 Mình về đến nhà rồi 】

Văn Sơn Ý:【^_^】

Khương Thanh Đại:【 Đang làm gì thế? 】

Văn Sơn Ý:【 Vừa tắm xong, giờ đang đọc sách [ảnh] 】

Khương Thanh Đại cười cười:【 Chữ nghĩa làm mình chóng mặt quá, mình hợp với chơi đất sét hơn 】

Văn Sơn Ý:【 Cũng có thể chơi mình 】

Mới xa nhau một lát mà đã đùa cợt rồi.

Điện thoại của Khương Thanh Đại rung lên.

Văn Sơn Ý gửi sang một tấm ảnh, cô ấy trong chiếc váy ngủ lụa mỏng.

Góc chụp từ trên xuống, nổi bật là đôi chân dài trắng muốt, đầy đặn đan chéo. Một chân trượt lên trước, một chân lùi sau, cọ nhẹ trên ga giường màu trầm. Sắc trắng của da nổi bật ranh rẽ, tấm vải mỏng chỉ vừa đủ che ngang hông, khiến ánh sáng cũng trở nên mờ ảo, vương chút quyến rũ khó cưỡng.

Khương Thanh Đại nuốt khan một ngụm, âm vang dội lại trong hành lang tĩnh lặng.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Thanh Đại: Mọi người ơi, thế này ổn không? [đẩy kính]

Về sau Khương Thanh Đại hôn hít, vuốt ve, thậm chí còn cắn nhẹ: Thật sự là quá thơm [mắt lấp lánh]

P.S. Chương sau sẽ có nhiều cảnh mà các bạn thích đó.

Chương trước Chương tiếp
Loading...