[BHTT-EDITED] Bé con nuôi lớn sống lại - Cửu Hoàng Thúc

14. Bệnh



Minh Thù được Trưởng Công chúa dạy dỗ tận tâm, tự mình hướng dẫn nhưng không tránh khỏi đôi khi mắc sai lầm. Mỗi lần như vậy, Trưởng Công chúa đều giúp nàng ghi nhớ, nhắc nhở trước khi ôn lại bài học.

Sau khi nhận được lời nhắn, Minh Thù liền đàn bài Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ mà Trưởng Công chúa yêu thích vài lần, âm thanh trong trẻo vang lên làm át đi những tiếng đàn rời rạc trong Ngọc Lâu Xuân.

Ngồi nghiêng người chờ đợi bên cửa sổ, nghe tiếng đàn tao nhã, tỳ nữ bất giác nhớ lại những cô nương thường ngày gảy đàn. Tiếng đàn ấy ít nhiều đều không giống thế này. Nghĩ vậy, nàng liền nói:
"Tiếng đàn của Minh Thù như một làn gió mát, khiến người nghe cảm thấy thật dễ chịu."

Minh Thù dừng tay, nhẹ nhàng vuốt dây đàn. Trưởng Công chúa vốn là người đoan trang, nhã nhặn, yêu thích cầm nhưng không ưa những âm thanh táo bạo, mạnh mẽ. Vì thế, khi dạy nàng, phần lớn đều là những khúc nhạc ôn hòa, nhẹ nhàng, mang đến cảm giác thanh tao. Ngược lại, tiếng đàn trong Ngọc Lâu Xuân thường được dùng để lấy lòng, quyến rũ, hoàn toàn khác biệt.

Những âm thanh dung tục, hỗn loạn từ gian ngoài thỉnh thoảng vọng vào, nàng đã sớm quen, gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Nhưng lần này, không có tâm trạng tiếp tục đàn, Minh Thù đứng dậy, bước ra gian ngoài.

Tại Ngọc Lâu Xuân, Minh Thù luôn chiếm vị trí đặc biệt, bởi nàng không chỉ có dung nhan ưa nhìn nhất mà gian phòng nàng ở cũng là nơi đẹp nhất. Khi nàng đẩy cửa bước ra, hai bên cửa được trang trí bởi hoa cỏ rực rỡ, tươi tắn như chính vẻ đẹp của nàng, khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ.

Bước ra khỏi phòng, Minh Thù bắt gặp Di Trân đang ôm một nữ tử bước vào gian phòng sát vách. Khi bốn mắt chạm nhau, dù đã quen với cảnh tượng này, Minh Thù vẫn không kiềm được mà đỏ mặt. Quen thuộc là một chuyện, nhưng khi trải qua, cảm giác lại hoàn toàn khác.

Tiểu cô nương với gương mặt đỏ bừng, lại thêm nét kiều diễm, như đóa mẫu đơn buổi sớm còn đọng giọt sương, trong suốt mà mê người.

Di Trân dừng bước, nữ tử bên cạnh nàng cũng ngừng lại theo. Khi ánh mắt người nữ tử lướt qua Minh Thù, ban đầu hiện rõ vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền buông tay khỏi Di Trân, bước về phía nàng.

Di Trân tức điên, vội đưa tay kéo nữ tử kia trở lại, cười khẩy nhưng vẫn cố giữ vẻ ngọt ngào:
"Ngài sao lại đi rồi? Vừa nãy còn nói nhớ ta mà."

Nữ tử mặc trang phục đỏ rực, cổ tay thon gọn lộ ra dưới lớp tay áo được cột khéo léo. Tóc dài được buộc cao, tăng thêm vài phần anh khí, nhưng rõ ràng hành động bốc đồng hơn suy nghĩ. Không thèm trả lời Di Trân, nàng đã bước nhanh tới trước mặt Minh Thù, ánh mắt sáng lên đầy tham lam, giọng nói trầm ấm vang lên:
"Tại sao trước giờ ta chưa từng thấy ngươi?"

Tiểu cô nương vóc dáng duyên dáng với khuôn mặt mềm mại, vòng eo nhỏ nhắn, ngay cả dáng điệu cũng hoàn mỹ đến vừa vặn, hoàn toàn khác biệt với không khí nơi đây.

Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều trong nhung lụa, lại có Trưởng Công chúa hết mực yêu thương, người khác dù ngưỡng mộ đến đâu cũng chỉ dám nhìn từ xa. Làm sao nàng chịu nổi ánh mắt quá đỗi thô tục của nữ tử kia? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Thù lập tức đỏ ửng.

Nữ tử lớn mật đưa tay ra, nhưng Minh Thù như phản xạ tự nhiên liền xoay người chạy về gian phòng, cánh cửa lập tức đóng sầm lại.

Di Trân nhìn theo, vừa kéo nữ tử kia rời đi vừa ghé sát tai nàng, thấp giọng nhắc nhở:
"Ngươi có biết sau lưng nàng là ai không? Không phải người tầm thường đâu, nàng có kim chủ đấy."

Nữ tử nhíu mày, vẻ mặt tò mò:
"Ai vậy?"

Di Trân liếc quanh một lượt, rồi thì thầm:
"Trưởng Công chúa điện hạ."

Nghe vậy, nữ tử hơi sững người, mấp máy môi, nhưng không nói được thêm lời nào. Ai mà không biết Trưởng Công chúa là nhân vật ngay cả Hoàng đế cũng phải kiêng dè, nhường nhịn? Đừng nói đến thường dân, ngay cả những đại thần quyền cao chức trọng khi đứng trước mặt Trưởng Công chúa cũng phải dè chừng từng lời nói, từng hành động.

Di Trân âm thầm đắc ý, vòng tay ôm lấy vòng eo thon của nữ tử, cả người khẽ tựa vào nàng. Môi mỉm cười chạm nhẹ lên tai đối phương, giọng nói nhỏ nhưng ngọt ngào đến mê hoặc:
"Chỉ cần ngài đưa ra hai vạn lượng bạc, nàng sẽ thuộc về ngài. Dù sao Trưởng Công chúa cũng không có ý định chuộc nàng về."

Nữ tử bật cười khinh bỉ, giọng mang theo vẻ chế nhạo:
"Hai vạn lượng? Dựa vào gương mặt đó và chút thân thể ấy, mà đòi giá cao vậy sao? Cũng không sợ trời giáng sét đánh!"

Vừa nói, nàng vừa cảm nhận sự mềm mại, đầy đặn từ thân hình của Di Trân áp sát trước ngực, theo bản năng liền chặn ngang ôm lấy nàng, cười đầy ý vị:
"Thôi nào, trước hết để ta nếm thử xem ngươi là ngọt ngào hay cay đắng."

Giọng nói lớn hơn mức cần thiết, vang đến tai Minh Thù đang ở trong phòng. Sắc mặt nàng đỏ lên vài phần, lòng tràn ngập khó xử và bối rối. Dù đã ở đây một thời gian, nàng vẫn không thể quen với lối sống và sự phóng túng của nơi này.

Nghe thấy âm thanh khiến người khác mặt đỏ tai hồng, Minh Thù cảm thấy khô miệng, liền bưng chén nước trên bàn lên uống. Nhưng vừa uống được hai ngụm, sát vách lại vang lên những tiếng động ám muội, nhỏ nhẹ mà đầy mị hoặc.

Nước trong miệng bỗng trở nên nóng rực, Minh Thù hoảng hốt đặt chén trà xuống, vội vàng che tai mình, cố gắng không để ý đến những âm thanh ấy. Người hầu thân cận của nàng chu đáo đóng hết cửa sổ lại, nhẹ nhàng nói:
"Di cô nương đã lâu không tiếp khách, tối nay sợ rằng sẽ ồn ào không yên."

Minh Thù phiền muộn trở về giường, cuộn mình trong chăn, cố gắng vùi cả người vào bên trong để những âm thanh kia chỉ còn là tiếng thì thầm mơ hồ.

Ngọc Lâu Xuân mỗi ngày đều náo nhiệt như vậy, có lẽ không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng trong sự huyên náo ấy, vẫn luôn tồn tại một góc không thể nào có được sự yên tĩnh, khiến người ta khó lòng thích ứng.

Bình Nhi trong phòng gấp đến mức giậm chân, vừa giận vừa lo, miệng không ngừng mắng cái vị "đồ bỏ đi Quận chúa" kia từ trong ra ngoài không sót một lời. Vừa mắng, nàng vừa hối thúc tỳ nữ nhanh chóng bưng thuốc tới.

Trưởng Công chúa nằm trên giường nhỏ, hai mắt khép hờ, hơi thở yếu ớt. Chỉ mới nửa ngày mà sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, đôi môi vốn hồng hào nay nhợt nhạt không còn chút sắc máu nào.

Cả người cô nằm đó, không chút sinh khí, tựa như một con búp bê sứ vô tri, im lìm không động đậy, khiến cả căn phòng như chìm vào bầu không khí ngột ngạt, nặng nề đến khó thở.

Bình Nhi cẩn thận bưng bát thuốc nóng, từng chút một nâng Trưởng Công chúa dậy, nhẹ nhàng đỡ lấy vai cô. Trong lúc ấy, miệng không quên nhắc:
"Điện hạ, ngài phải ngoan ngoãn nghe lời. Ngài thường bảo Triệu cô nương không biết nghe lời, nhưng bây giờ ngài không thể như nàng được. Nào, uống thuốc đi, ngài khỏe lại rồi ta sẽ đi tìm Minh Thù đến hầu hạ ngài. Nàng đánh đàn cho ngài nghe, làm điểm tâm cho ngài ăn, không phải ngài rất thích sao?"

Bình Nhi vừa nói vừa cố gắng hống nàng, giọng điệu mềm mỏng, như sợ cô chịu thêm chút kích thích nào nữa. Nhưng dù nói bao nhiêu lời, dù kiên nhẫn bao nhiêu, mỗi lần Bình Nhi đưa thuốc tới miệng Trưởng Công chúa, cô vẫn phun ra, một giọt cũng không chịu nuốt vào.

Bình Nhi nhìn Trưởng Công chúa yếu ớt không chịu uống thuốc, nước mắt lập tức trào ra, khóc thành tiếng, vừa lau nước mắt vừa mắng chửi không ngừng:

"Đồ không có lương tâm! Cẩu vật như Tần Kiến Hàm, sao lại nuôi nàng làm gì? Nuôi mèo nuôi chó chơi không được sao? Đoạt người ngài thích cũng thôi đi, lại còn giết chết người ta, ngay cả thi thể cũng không tìm về được!"

Lời mắng vừa dứt, Tần Kiến Hàm đã xuất hiện. Nhưng trước khi nàng kịp tiến thêm bước nào, Bình Nhi đã chặn lại, ánh mắt đầy phẫn nộ:

"Quận chúa, tốt nhất là đừng vào. Điện hạ không muốn gặp ngài."

Tần Kiến Hàm nhíu mày, ánh mắt cao ngạo, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi chỉ là một tỳ nữ, lấy tư cách gì ngăn cản ta? Tránh ra."

Bình Nhi không lùi nửa bước, dang hai tay ra chắn trước cửa, giọng cứng rắn:
"Ta mà là ngài, thì đi ra ngoài quỳ suốt đời đi! Điện hạ đã bảo vệ ngươi nhiều năm như vậy, mà ngươi lại đâm một dao sau lưng nàng, ngươi không thấy xấu hổ mà còn quay lại sao?"

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, các tỳ nữ đứng xung quanh bắt đầu lo lắng, không dám thở mạnh.

Tần Kiến Hàm chỉ cười lạnh, ánh mắt như được ánh đèn chiếu rực rỡ, chứa đầy sự khinh miệt:
"Ngươi chỉ là một con chó mà di mẫu ngoài kia dắt về thôi, sao, chủ nhân ngươi ngất xỉu rồi, ngươi liền vội vã cắn loạn người khác sao?"

Bình Nhi nhíu chặt mày, khuôn mặt căng thẳng, các đường nét trên gương mặt như bị siết chặt lại. Nàng ra lệnh cho tỳ nữ đuổi Tần Kiến Hàm ra ngoài, rồi giọng nói không hề có chút nhượng bộ:
"Ta chính là chó, nhưng ít nhất ta còn biết bảo vệ điện hạ. Còn ngươi, chẳng bằng một con chó."

Tần Kiến Hàm tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, giọng nói gằn lại, nhưng các tỳ nữ đã nhanh chóng đồng loạt động thủ, đưa nàng ra ngoài. Tần Kiến Hàm lại không chịu khuất phục, gọi gã sai vặt xông vào để phản kháng.

Cả sân viện trong đêm khuya bỗng trở nên hỗn loạn, nhưng sau nửa đêm, Bình Nhi vẫn đứng vững ở cửa, không cho bất cứ ai bước vào, ngăn cản không cho Lung An Quận chúa đến gần với vẻ mặt thô bạo, kiên quyết.

Cánh cổng sân bị đóng lại một cách mạnh mẽ, vang lên tiếng "rầm" khiến cả căn phòng yên tĩnh bỗng như bị đánh thức. Trên giường nhỏ, Tần Đường Khê ngơ ngác mở mắt, nhìn xung quanh trong trạng thái mơ màng, đôi mắt mờ mịt như chưa thể tỉnh hẳn. Cảnh vật quen thuộc nhưng lại có vẻ như hơi khác biệt, trong ánh mắt cô phản chiếu một sự hoang mang lạ lẫm.

Bình Nhi phóng vội đến bên giường, thấy cô tỉnh dậy thì lập tức òa khóc, giọng nói lạc đi vì xúc động:
"Điện hạ, Quận chúa bắt nạt ta, nhất định muốn vào trong hại ngài!"

Tần Đường Khê khẽ nhắm mắt, hàng mi thon dài run rẩy, cô đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Bình Nhi. Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến, tựa như một dòng suối ấm áp chảy qua lòng Bình Nhi, khiến nàng cảm thấy được an ủi phần nào.

Tần Đường Khê chợt mở to mắt, ánh nhìn trong trẻo nhưng yếu ớt, thấy rõ khuôn mặt lo lắng đến phát khóc của Bình Nhi. Cô nhẹ giọng nói, giọng mềm như gió thoảng:
"Ngươi đã làm rất tốt. Cứ đuổi nàng đi, đừng để nàng đến gần nơi này nữa. Chờ ta khỏe lại, ta nhất định sẽ thay ngươi báo thù."

Nghe được lời này, Bình Nhi như được tiếp thêm sức mạnh, đôi mắt sáng lên, gật đầu lia lịa. Nhưng ngay khi nàng đang định mở miệng nói thêm gì, tay của Tần Đường Khê đột nhiên trượt xuống, mất đi sức lực, rơi khỏi khuôn mặt Bình Nhi. Sợ hãi dâng lên, Bình Nhi hoảng hốt bò lên, gào lớn:
"Đại phu! Đại phu, mau đến đây!"

Đại phu vội vàng được mời tới, bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng, đôi mày nhíu chặt. Sau khi bắt mạch, ông lên tiếng, giọng đầy nặng nề:
"Vẫn phải uống thuốc, dù thế nào cũng phải để nàng nuốt xuống. Nếu không, e là không qua nổi."

Bình Nhi lại cố gắng đút thuốc hai lần, nhưng Trưởng Công chúa vẫn phun ra ngoài. Nàng gấp đến mức đi loanh quanh trong phòng, đến hừng đông, khi thật sự không còn cách nào khác, đành sai người đi tìm Minh Thù đến, để nàng đánh đàn cho điện hạ nghe.

Bệnh nhân ý thức mơ hồ, không nhận rõ người, nhưng từng tia từng sợi tiếng đàn lọt vào tai, biết đâu sẽ tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, tự nhiên cũng chịu uống thuốc.

Thuốc canh được sắc đi sắc lại, uống rồi lại thổ, khiến Bình Nhi gào khóc, hô cha gọi mẹ. Nhân lúc rảnh tay, nàng còn đuổi Tần Kiến Hàm ra ngoài, không thèm để ý, lòng ngực thoải mái hơn hẳn.

Minh Thù bước vào nhà khi trời vừa sáng rõ. Nàng không hiểu vì sao Trưởng Công chúa lại gọi nàng đến sớm như vậy.

Bình Nhi vừa thấy Minh Thù đến liền vội phân phó:
"Ngươi đánh đàn đi, gảy khúc Xuân giang hoa bóng đêm, nhớ gảy sai vài nốt là được."

Minh Thù khẽ sững người. Nàng nhớ khúc nhạc này là thứ Triệu cô nương chưa từng gảy đúng một lần, đến mức điện hạ phải tự mình cầm tay chỉ dạy mỗi khi nghe.

Minh Thù nhìn về phía giường nhỏ trong phòng, ánh mắt lặng lẽ lướt qua Trưởng Công chúa đang nằm đó, rồi thấp giọng hỏi:
"Điện hạ làm sao rồi?"

Nghe vậy, Bình Nhi liền lườm nàng một cái:
"Lo đánh đàn cho tốt, đừng có hỏi nhiều!"

Minh Thù cảm thấy như bị một con thỏ nhỏ hung dữ cắn một phát, đành im lặng, không hỏi thêm. Nàng bước đến chỗ cây đàn đã được chuẩn bị sẵn, cúi người ngồi xuống. Đôi tay trắng mịn chạm nhẹ lên dây đàn, khẽ vuốt qua, tiếng đàn trong trẻo từng sợi vang lên, len lỏi khắp căn phòng.

Sáng sớm, phủ Trưởng Công chúa ngập trong tiếng đàn, tiết tấu chầm chậm, kỳ ảo như dòng suối mát lành, dần xua đi cái náo loạn ồn ào của ngày hôm qua, chỉ còn lại một bầu không khí tĩnh lặng, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Bình Nhi đứng lặng yên bên giường nhỏ, mắt không rời Trưởng Công chúa, miện thầm thì:
"Điện hạ, Triệu cô nương lại gảy sai rồi."

Trong phòng, đám tỳ nữ rỉ tai nhau, nhỏ giọng bàn tán:
"Tiếng đàn đâu phải thuốc, sao có thể chữa bệnh được?"

"Chắc Bình Nhi cô nương lo quá nên đầu óc rối bời rồi."

"Khoan đã, Bình Nhi hiểu rõ tâm tư của điện hạ, biết đâu lại hiệu nghiệm."

Bình Nhi không để ý lời bàn tán, chỉ chăm chú lắng nghe tiếng đàn. Một lát sau, nàng lại nhắc đi nhắc lại, như cố tình khiến người trên giường nghe rõ:
"Điện hạ, Triệu cô nương lại gảy sai rồi."

Đến câu thứ mười lăm, người trên giường nhỏ từ từ mở mắt. Đôi mắt từng sáng rực như Minh Nguyệt, kiêu dương nay chỉ còn lu mờ, mất đi ánh sáng lộng lẫy vốn có. Tần Đường Khê nghe thấy tiếng đàn quen thuộc, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh đôi tay trắng mịn, thon dài, khớp xương rõ ràng gảy dây đàn. Trong cơn mơ hồ, cô hoảng hốt đứng dậy, bước theo tiếng đàn mà tìm người.

Bình Nhi trợn to mắt, nghĩ thầm rằng: Cởi chuông phải do người buộc chuông, tâm bệnh cũng phải dùng tâm dược để chữa. Nàng vội vàng xua hết đám tỳ nữ ra ngoài, chỉ dám đứng nhìn trơ mắt khi điện hạ bước đến trước mặt Minh Thù.

Bình Nhi khẽ lau vệt mồ hôi trên trán, trong lòng thầm khẩn cầu: Minh Thù, ngươi ngàn vạn lần đừng nói linh tinh.

Tần Đường Khê đứng trước mặt Minh Thù, ánh mắt mơ hồ nhìn nàng, như nhìn thấy Triệu Lan. Khuôn mặt mềm mại của Minh Thù phản chiếu ánh sáng nhạt, thoáng chút sáng bóng, khiến Trưởng Công chúa nhầm lẫn. Cô cúi người xuống, nhẹ nhàng dùng ngón tay nắn nắn tay Minh Thù, giọng điệu ôn tồn:
"Lan nhi, sai rồi."

Minh Thù sững người, nước mắt lã chã rơi xuống, cơ thể cứng ngắc, không dám nhúc nhích. Hai tay nàng vẫn gảy đàn theo bản năng, dù lòng đã rối bời. Trước mắt nàng, Trưởng Công chúa sắc mặt vàng vọt, hốc mắt sâu trũng, dáng vẻ tiều tụy, mơ hồ và mất thần, như người đang phát điên.

"Lan nhi, đoạn này ngươi sắp đúng rồi." Tần Đường Khê bỗng nở nụ cười, dường như rất vui, nắm lấy tay Minh Thù. Ánh mắt cô dán chặt vào Minh Thù, cố gắng kiềm chế sự kích động, nhẹ nhàng hỏi:
"Lan nhi, ngươi học cầm như này đến bao giờ mới có thể thật sự thành thạo?"

Minh Thù cắn chặt hàm răng, nước mắt không ngừng rơi, sợ rằng chỉ cần hé môi sẽ bật khóc thành tiếng, khiến Trưởng Công chúa trước mặt, người đã mất đi lý trí, bị dọa sợ. Nàng chỉ dám nắm chặt lấy đôi tay lạnh như ngọc của Tần Đường Khê, bàn tay ấy lạnh lẽo nhưng lại mang sức nặng khiến nàng không dám buông lỏng dù chỉ một chút.

Tần Đường Khê trên mặt nở nụ cười, nét cười càng lúc càng sâu. Cô lặng lẽ tiến gần hơn, gần đến mức mũi khẽ chạm vào Minh Thù, cảm nhận hơi thở dịu dàng từ nàng. Hương thơm nhàn nhạt phảng phất, như hòa tan trong không khí. Lòng cô tràn đầy thỏa mãn, tự nhủ: "Thật tốt, Lan nhi của ta lại trở về rồi."

Tác giả có lời muốn nói:
Tình tiết quay xe của truyện sẽ đến rất nhanh, sẽ không để các bạn đợi lâu đâu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...