[BHTT] [EDITED] Ban công nhà cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ

Ngoại truyện 4



Giao mùa xuân hạ, lại một mùa tốt nghiệp.

Khắp sân trường, sinh viên tốt nghiệp mặc áo cử nhân chụp ảnh rộn ràng. Trường cấp hai - nơi Vân Dương đang thực tập có quan hệ hỗ trợ với trường đại học này, nên đám học trò nhỏ xíu lọt thỏm giữa dàn cử nhân, trông lạc lõng vô cùng. Hôm nay là ngày cuối của chuyến tham quan, buổi sáng vừa họp xong, trước khi về, cả nhóm tranh thủ chụp ảnh ở vài địa điểm nổi tiếng trong trường. Vân Dương đang đứng đợi bạn ở chỗ râm, thì trời đang nắng đẹp bỗng đổ mưa như trút nước. Đúng là tháng Sáu ở Bắc Thành, chả biết đâu mà lần.

Cô định đi thì bỗng thấy có gì đó khang khác, quay sang nhìn.

Con đường lát kính trong suốt che một khoảng bóng râm khô ráo, như ranh giới vô hình. Người ấy đang đứng sau màn mưa, trông còn trẻ, chắc sinh viên trường này, ngồi trên ghế dài, cúi gằm mặt. Xa xa, mấy sinh viên khác hối hả chụp ảnh hoặc chạy mưa, còn người ấy cứ ngồi im thin thít, như bức tranh buồn.

Vân Dương nhìn bạn đang vẫy gọi mình, sờ thấy chiếc ô gấp trong cặp, do dự đôi chút, rồi tiến đến vỗ nhẹ vào vai đối phương.

"Chị, lấy ô của em dùng tạm nhé."

Người ấy ngơ ngác quay lại, có chút bất ngờ, ngập ngừng nói lời cảm ơn, nhưng không nhận ô: "Cảm ơn em, mà..."

"Em đi với bạn." Vân Dương chỉ tay lên trời, nghiêm túc: "Hơn nữa, trời chưa kịp âm u, chị xem, mưa mây, không mưa lâu được, em không bị ướt đâu."

Đôi mắt cô bé trước mặt long lanh, phản chiếu ánh sáng trong trẻo của chiều đầu hạ vừa được mưa gột rửa, khiến cô bối rối. Lúc hoàn hồn, chiếc ô gấp trắng đã được nhét vào tay. Xa xa, có người gọi tên cô bé, cô bé dùng cặp che mưa, chạy vụt vào dòng người.

"Em đi đây! Tạm biệt chị!"

Cô bé giơ tay lên, chưa kịp vẫy chào thì đã biến mất khỏi tầm mắt. Nếu không có chiếc ô gấp trên tay, có lẽ đây chỉ như một giấc mộng ngắn ngủi ban ngày.

"Nguyệt Lâu!"

Cô quay đầu, thấy Diệp Tử Thu đang che ô, chạy lẹp bẹp trên vũng nước mưa. Đến nơi, Diệp Tử Thu cụp ô, nước mưa tí tách rơi, lượn thành một vũng nhỏ dưới mái hiên: "Giờ mới tìm thấy cậu, sao không nghe máy?"

"Xin lỗi, không xem điện thoại." Đường Nguyệt Lâu đáp.

Biết Đường Nguyệt Lâu đang buồn, Diệp Tử Thu chỉ hỏi: "Cậu định làm gì tiếp đây?"

Đường Nguyệt Lâu không trả lời, chỉ liếc nhìn đối phương.

Diệp Tử Thu thở dài, bất lực: "Thật ra tôi muốn nói là, Tiểu Quân bay hôm nay, giờ vẫn chưa đi."

Đường Nguyệt Lâu gật đầu: "Đã biết", rồi lặng lẽ nhìn màn mưa.

"Cậu ấy tự nói đấy. Cậu ấy biết tôi nghe được thì chắc chắn nói ngay với cậu, cố tình đấy." Diệp Tử Thu có vẻ bực, nói đến đây, tạm dừng lại. "Cậu có muốn gặp không?"

Chuyện rõ như ban ngày, đến người ngoài như Diệp Tử Thu cũng nhận ra, Âu Dương Quân đang chờ một lời níu kéo. Chẳng trách lại sốt sắng đến thế --- Ba ngày cãi nhau một trận to, năm ngày chia tay một lần, cuối cùng quyết định dứt khoát, đi ngay lập tức, vậy mà đến phút cuối lại tiếc nuối... Nói đúng hơn là áy náy. Âu Dương Quân luôn dứt khoát trong chuyện học hành, sự nghiệp, nhưng về tình cảm, chính bản thân còn chẳng hiểu nổi mình, mới hay thay đổi thất thường. Ngay cả Diệp Tử Thu cũng thấy hơi quá đáng.

--- Mà thời gian không đợi ai, Âu Dương Quân muốn dây dưa, nhưng người khác không có nghĩa vụ phải phối hợp. Sẽ luôn có người hiểu rõ bản thân muốn gì.

Đường Nguyệt Lâu hiểu ý Diệp Tử Thu, cô bình thản đáp "ừ", nói: "Không cần đâu."

Câu trả lời nằm trong dự đoán của Diệp Tử Thu, hơn nữa nếu Đường Nguyệt Lâu cứ đuổi cô mới tức chết. Song, ngoài thở phào, cô lại thấy có chút hụt hẫng. Từ cấp hai đến tốt nghiệp đại học, gần như là cả một thời thanh xuân, dù hai người có khúc mắc gì, thì trong mắt người ngoài, từ là gia thế, ngoại hình, học thức... họ rất xứng đôi. "Xứng đôi" đến mức tình cảm cạn kiệt, quan hệ đóng băng cực điểm, họ vẫn có thể bình tĩnh gặp nhau một lần, lý trí giải quyết chuyện phân chia cổ phần công ty, rồi đường ai nấy đi, không để mâu thuẫn giữa hai người ảnh hưởng đến bất kỳ ai khác.

Nhưng cần "xứng đôi" với "lý trí" thì đó không phải người yêu, mà là đối tác làm ăn.

"Cậu ổn không?"

"Ừ, không sao." Đường Nguyệt Lâu đứng thẳng người hơn, nhẹ nhàng nói "cảm ơn".

"Khỏi cảm ơn." Diệp Tử Thu sờ lên đầu, "Mà, cậu bình tĩnh quá... Tôi cứ tưởng... cứ tưởng..."

Đường Nguyệt Lâu: "Cứ tưởng tôi sẽ khóc rung trời lở đất, làm đủ trò để níu kéo?"

Diệp Tử Thu vội xua tay: "Cậu nói đấy, ý tôi là đừng như vậy, người lớn rồi, chín chắn lên."

Đường Nguyệt Lâu cụp mắt, mỉm cười.

Diệp Tử Thu cũng cười theo: "Đi thôi, chuẩn bị chụp ảnh nào?"

"Ừ, đi thôi."

Mưa cũng nhỏ dần.

Nửa ngày sau khi nhận được tin nhắn chia tay, cô nghĩ rất nhiều. Nhìn sinh viên chụp ảnh tốt nghiệp trên bậc thang trước thư viện, hết nhóm này đến nhóm khác, họ ồn ào, náo nhiệt, qua lại không ngừng, người thì muốn níu giữ quá khứ, người thì chọn bước về phía trước.

Rồi cô nhận ra, mình chả thiết tha gì với việc lưu giữ kỷ niệm cùng ai. Cô không hề lưu luyến, dứt khoát hơn mình tưởng. Tất nhiên, có thể là không muốn tiếp tục vướng bận trong một mối tình chỉ còn lại sự chịu đựng lẫn nhau.

"Cậu đúng là thánh, vậy mà cũng mang theo ô?"

"Không phải của tôi."

"Trời đất ơi, trời đất ơi, vậy ai đưa ô cho cậu đấy?"

"Thôi đùa kiểu đấy. Của cô bé kia, không biết sao ở trường mình."

"Ồ..."

...

"Trời còn nắng chang chang mà mưa đâu ra vậy? Quần áo ướt hết rồi, lát nữa gặp chú dì sao đây?"

"Lần trước ướt như chuột lột cũng gặp rồi. Lau đi, kẻo cảm lạnh." Diệp Phi An vừa nói vừa đưa túi cho sang. Dụ Lương lục tìm trong túi, lấy ô và khăn giấy, quan sát đối phương vài giây, rồi đưa tay chỉ chỉ: "Tóc kìa, tóc cậu."

Diệp Phi An nghiêng đầu, Dụ Lương đưa tay vén mấy sợi tóc mái dính trên trán đối phương, Diệp Phi An lắc lắc đầu cho tóc vào nếp: "May mà mang theo ô, thời tiết lạ lùng, mấy hôm trước cứ âm u mãi mà chẳng mưa, hôm nay thì hay rồi."

"Mưa xong chắc sẽ đỡ oi bức hơn. Đi thôi, ba mẹ đang đợi."

"Không sao, để bốn vị phụ huynh chọn món trước đi, mình không vội."

"Thế không được, người lớn đợi mình là không phải phép đâu, nhanh lên, nhanh lên." Dụ Lương xách túi đồ uống sang tay mình, vừa vỗ lưng Diệp Phi AQn vừa giục.

Kỳ nghỉ cuối trước hè, thành phố lại đón một đợt cao điểm du lịch. Đáng lẽ nên tranh thủ đi du lịch ngắn ngày, nhưng học sinh cấp ba sắp thi cuối kỳ, Dụ Lương dạo này học hành vất vả, Diệp Phi An cũng bận viết luận văn, nên hai người quyết định ở nhà nghỉ ngơi một hôm, tối đến cùng hai nhà đi ăn.

Diệp Phi An vừa lầm bầm vừa mở ô: "Kỳ thật đấy, cậu đứng về phía nào vậy..."

"Đứng về phía cậu chứ ai! Được chưa hả tiến sĩ Diệp, đi nhanh lên."

"Tôi cũng muốn đi chứ! Cậu tự nhìn trời mưa thế kia xem, bây giờ đội mưa chạy à? Cậu chỉ cần gọi điện cho cô giáo của cậu nói là tôi đến muộn hai phút thôi, có mất mát gì đâu, có gì xấu hổ hả!"

Hai người đồng loạt dừng bước.

Cô bé đeo cặp sách, lo lắng đang gọi điện thoại cho ai đó, cắn chặt môi dưới, mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

"Hôm nay Tết Đoan Ngọ, em học bù cả ngày, không sợ tối tôi không có cơm ăn, lại còn sợ để cô giáo đợi hai phút!"

Cô bé không đợi đối phương trả lời, cúp máy, đưa tay quẹt nước mắt, đi qua đi lại trên bậc thang đầy lắng lo. Cô bé tháo cặp, ôm vào lòng, cắn môi định lao ra màn mưa. Dụ Lương và Diệp Phi An nhìn nhau, vỗ vai cô bé.

"Em dùng ô của bọn chị đi." Dụ Lương đưa ô cho cô bé.

"Chuyện... chuyện này không ổn lắm..." Cô bé sững người, đỏ mặt, mãi mới nhớ phải cảm ơn, định đưa tay nhận lấy, nhưng lại do dự rồi xua tay từ chối, "Cảm ơn chị, nhưng mà em dùng rồi hai chị làm sao đây?"

Dụ Lương nhét ô vào tay cô bé: "Không sao, bọn chị không vội, ở đây trú mưa lát là được."

"Em đi học đi, đi đường cẩn thận." Diệp Phi An nói, "Trời mưa thế, chắc cô giáo cũng không trách em vì đến muộn hai phút đâu."

"Hơn nữa, có bị mắng thì có sao, miễn là mình chịu, chuyện chẳng to tát gì, cô giáo cũng sẽ không vì một lần phạm lỗi mà thay đổi ấn tượng về em đâu." Dụ Lương an ủi.

Diệp Phi An như hiểu ra, liếc nhìn, rồi phụ họa theo: "Đúng đấy, chị này là giáo viên, em cứ tin chị ấy. Mà nếu cô giáo có mắng em thì cứ gọi cho bọn chị, bọn chị giả làm phụ huynh rồi giải thích cho."

Nói tới nói lui lại thành ra chuyện trên trời dưới đất, Dụ Lương nghe không nổi, huých cùi chỏ vào eo Diệp Phi An.

Cô bé "phụt", bật cười, đưa tay quẹt nước mắt, cúi đầu chào hai người: "Cảm ơn chị!"

"Đi đường cẩn thận!"

Chiếc ô trong suốt chui vào màn mưa, nắng chiếu xuống tạo thành những đốm sáng lấp lánh. Dụ Lương khoác vai Diệp Phi An, nhìn theo cô bé rẽ vào con đường rợp bóng cây rồi khuất hẳn, như thấy chính mình của mười năm trước, lo lắng, bất an, thận trọng.

Cô cũng muốn có một chiếc ô nhỏ, che chở cho những đứa trẻ lạc lõng giống mình năm nào. Như thể đang vượt qua dòng thời gian chông chênh, che chắn chút mưa gió cho bản thân ngày ấy.

Diệp Phi An nhìn gương mặt nghiêng nghiêng Dụ Lương, khẽ mỉm cười, rồi lại cọ cọ ngón tay vào tay cô.

"Hửm? Sao thế?" Dụ Lương hoàn hồn, quay lại nhìn.

Diệp Phi An: "Không có gì, thấy Dụ Dụ nhà mình tốt bụng quá thôi."

Dụ Lương không nhịn được cười, đưa tay chống lên trán Diệp Phi An đẩy ra: "Thôi đi cô."

Diệp Phi An: "Giờ mình làm sao?"

"Hình như mình hẹn mấy giờ nhỉ?"

"6 giờ." Diệp Phi An giơ tay khoe đồng hồ.

... 6h05.

Diệp Phi An: "Bắt taxi?"

Dụ Lương: "Hay chạy?"

Vừa dứt lời, hai người nhìn nhau. Người thì thấy đoạn đường có hai phút, chạy phát là đến nơi, taxi làm gì cho tốn kém. Người thì là đội mưa chạy đến ướt như chuột lột, mất mặt. Chẳng ai thuyết phục được ai bằng ánh mắt, nên họ nhìn nhau một lúc, đồng loạt bật cười.

"Hay là đợi thêm chút nữa, mưa tạnh rồi đi." Diệp Phi An xách túi đồ sang một tay, lấy điện thoại ra, "Tôi gọi cho mẹ, bảo hai đứa mình đến muộn. Toàn người nhà cả, không sao đâu, cùng lắm thì ra tiệm gần đây mua tạm cái ô."

"Hai bạn dùng ô này đi."

Một giọng nữ vang lên, hai người cùng giật mình, đồng loạt quay đầu lại.

Người bắt chuyện trông khoảng hơn ba mươi tuổi, chiếc áo sơ mi xanh được cởi hờ hững ba cúc, tay xách hai chiếc túi. Trông quần áo để đi chơi, nhưng vì khí chất tao nhã, điềm đạm, nên ngay cả chiếc quần jeans ống rộng cũng toát lên vẻ sang trọng, tinh tế của một quý cô công sở. Thoạt nhìn, vô cùng nổi bật giữa đám đông.

Một người "chói lóa" như vậy mà Diệp Phi An lại không hề hay biết người ta đến gần từ lúc nào, cô cảnh giác liếc nhìn. Ánh mắt cô lướt từ chiếc áo sơ mi trơn màu đơn giản, đến chiếc túi đeo vai, rồi đến chiếc đồng hồ trên tay đang đưa ô ra, sau đó nắm lấy cổ tay Dụ Lương kéo ra sau lưng, âm thầm "khẳng định chủ quyền".

Màu xanh của chiếc áo sơ mi kia thật đặc biệt, là màu xanh da trời rất đẹp, Dụ Lương nhìn thêm vài lần, bị Diệp Phi An kéo một cái mới hoàn hồn, vội vàng xua tay: "Ôi... không không, ô đưa cho bọn em thì chị làm sao ạ?"

"Không sao, tôi đi cùng người yêu, em ấy mang theo ô." Người ấy mỉm cười dịu dàng với Diệp Phi An, "Em ấy đi mua nước rồi, lát nữa sẽ quay lại."

Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc, Diệp Phi An nhận lấy chiếc ô, gật đầu cảm ơn: "Cảm ơn ạ."

"Không có gì, hai người đi nhanh đi, đừng để người nhà đợi lâu." Người ấy cười, nghiêng đầu nhìn ánh nắng bị mây che khuất một nửa.

"Mưa bóng mây, không kéo dài đâu."

Hết - Mưa Bóng Mây

________

Tác giả

Đây là ngoại truyện liên kết với "Thêm Một Lần Yêu". Nếu tính thì Tiểu Diệp và Dụ Dụ lớn hơn Dương Dương vài tuổi, nhỏ hơn cô Đường.

Ngoại truyện của Vân Dương:

Vân Dương mua nước quay lại, vừa lúc nhìn thấy cảnh đưa ô, đứng nhìn thêm một lúc, đợi người ta đi rồi mới bước tới.

Vân Dương (giọng điệu "làm nũng"): "Ơ kìa, chị nói với em là không mang ô, chỉ có thể dùng chung ô với em thôi sao? Ô em bé tí, ướt hết rồi sao?"

Cô Đường: "Vì muốn dùng chung ô với em, có bị ướt cũng không sao."

Chương trước Chương tiếp
Loading...