[BHTT] [EDITED] Ban công nhà cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ
Ngoại truyện 3
Vân Dương cảm thấy Đường Nguyệt Lâu chẳng biết sợ là gì.Chuyện bắt đầu từ một bộ phim kinh dị mới ra mắt gần đây, được khen nức nở trên mạng. Vân Dương bị Quản Nhan lôi đi xem, cô tự nhận mình gan to, vậy mà tối đó lại mất ngủ trong ký túc xá.Đang là tuần thi cuối kỳ năm ba, hai môn thi liền nhau trong hai ngày, chạy đi chạy lại cũng mệt, cô quyết định ở ký túc xá một đêm cho tiện. Thẩm Mộng Mộng với Trương Giai thì cắm đầu ôn bài ở giảng đường, ký túc xá còn mỗi mình cô. Nói chuyện điện thoại với Đường Nguyệt Lâu xong, Vân Dương nằm trên giường, cố gắng nhắm mắt ngủ.Hình như điều hòa hơi lạnh, cô nổi da gà, cuộn tròn trong chăn, hở mỗi cái đầu. Vừa nhắm mắt là y như rằng, cảnh trong phim lại hiện lên: Cô gái nửa đêm giật mình, thấy đứa bạn cùng phòng ngồi trên giường, đầu cúi gằm, trông ghê ghê. Rồi ngay sau đó, "đứa bạn" quay phắt lại nhìn ---"Á á á á á ---""Á á á ---"Ngay khoảnh khắc tiếng mở cửa ngoài đời trùng khớp với âm thanh trong đầu, Vân Dương rùng mình, nhắm tịt mắt hét toáng lên. Hai tiếng hét hòa vào nhau, cô mở mắt, chạm mặt Thẩm Mộng Mộng đang ôm đầu né vào góc tường."Vân Dương, cậu cậu cậu... hét gì thế!" Thẩm Mộng Mộng bị dọa suýt khóc, run rẩy hỏi.Vân Dương cũng run cầm cập: "Cậu cậu cậu... sao về đây?""Thức hết nổi, về ngủ chứ sao!"Vân Dương nghẹn lời."Cậu sao thế, ổn không?"Hai mươi hai tuổi đầu mà bị phim kinh dị dọa cho ra nông nỗi này, mất mặt quá thể. Vân Dương ngượng ngùng hắng giọng, ấp úng lảng tránh: "À thì, gặp ác mộng ấy mà, ừm, không sao."Thẩm Mộng Mộng vừa thở phào vừa vỗ ngực: "Vậy thì tốt, làm hết cả hồn. Tôi bật đèn được không? Tắt ngay."Được lời khẳng định, đèn trong phòng bật lên rồi lại tắt. Trong bóng tối, Vân Dương nghe thấy tiếng sột soạt của Thẩm Mộng Mộng dọn đồ đi ngủ. Nhưng vì học mệt quá nên cô nàng ngủ ngay, để mặc Vân Dương trằn trọc nhìn trần nhà, thức trắng đến sáng.Hôm sau, khi cô xuất hiện trước mặt Đường Nguyệt Lâu với quầng thâm mắt, đối phương rõ giật mình, nửa đùa nửa thật hỏi: "Mới ở ngoài một đêm mà thức trắng rồi à? Vậy không được đâu.""Thức gì mà thức, em bị mất ngủ đấy." Vân Dương gối đầu lên đùi chị, vừa nói vừa ngáp. Đường Nguyệt Lâu lấy điện thoại cô bé xuống, đưa tay lên xoa xoa thái dương: "Vậy em đừng xem điện thoại nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi đi."Động tác hơi vụng về, nhưng rất dịu dàng, khiến người ta thoải mái, Vân Dương càng buồn ngủ hơn. Có lẽ là dư âm của phim kinh dị qua một ngày đã tan gần hết, cũng có thể vì có Đường Nguyệt Lâu ở đây, không hiểu sao cô không thấy sợ nữa.Liệu Đường Nguyệt Lâu có biết sợ không nhỉ? Cô chợt nảy ra ý nghĩ."À đúng rồi, mấy hôm trước em xem... à không, nghe nói có bộ phim kinh dị hay lắm." Nghĩ đến đây, Vân Dương bật dậy, hăng hái: "Dù sao thì mọi người đang nghỉ hè, hay là chúng ta xem thử đi?"Cô ngồi dậy, tay Đường Nguyệt Lâu bị hất ra, ngẩn người một lúc: "Phim kinh dị?""Xem đi mà." Vân Dương lay lay tay chị làm nũng.Nói đến nước này, Đường Nguyệt Lâu nào có lý do gì để từ chối. Thế là Vân Dương hớn hở, vừa mong chờ cảnh cô Đường sợ hãi nhào vào lòng mình, vừa bật máy chiếu.Thế nhưng, cảnh "Cô Đường sợ hãi nhào vào lòng cô" mà cô tưởng tượng chẳng hề xảy ra - hai người ngồi cạnh nhau, không khí yên bình như nước, cho đến khi cảnh cuối cùng đầy ẩn ý báo hiệu phần hai kết thúc, danh sách diễn viên bắt đầu hiện, Đường Nguyệt Lâu do dự, cầm điều khiển hỏi ý kiến: "Hết rồi.""... Vâng," Vân Dương nghiến răng, "hết rồi."Sau đó, cô không từ bỏ ý định, lướt danh sách phim ảnh, chọn ra hơn chục bộ phim kinh dị được đánh giá cao, nhân lúc nghỉ hè mọi người rảnh rỗi, lôi kéo Đường Nguyệt Lâu xem hết từ đầu đến cuối. Bản thân cô thì từ chỗ không dám mở mắt tiến hóa thành chai lì cảm xúc, vậy mà Đường Nguyệt Lâu chẳng có chút phản ứng nào, phản ứng lớn nhất là phối hợp với yêu cầu của cô, giả vờ hét lên một tiếng.--- Mấu chốt là sau khi chị hét lên, Vân Dương còn bị chọc cười.Tiếng la hét của các nhân vật trong phim cứ tán loạn, không hiểu sao Vân Dương càng nghe càng thấy buồn cười, đến nỗi Đường Nguyệt Lâu phải tắt máy chiếu vì hết chịu nổi.Sau đó, mỗi lần xem phim kinh dị, tiếng hét lại trở thành điểm gây cười cho Vân Dương, từ đó cô hoàn toàn từ bỏ ý định "khiến Đường Nguyệt Lâu sợ".Vài năm sau, đoạn ký ức này ít khi được Vân Dương nhớ lại, vậy mà chuyện "khiến Đường Nguyệt Lâu sợ" lại kỳ diệu trở thành sự thật.Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, cô làm việc trong nhóm biên tập của một tạp chí. Cuối năm, vì thành tích xuất sắc nên cô được thưởng khá nhiều. Vừa hay Đường Nguyệt Lâu nghỉ phép, trước thềm năm mới, Vân Dương xin nghỉ phép năm, cộng thêm nghỉ tết dương lịch, cùng Đường Nguyệt Lâu đến một hòn đảo nhỏ ở Nam bán cầu để nghỉ dưỡng.Bãi biển mùa hè tràn đầy sức sống, du khách từ khắp nơi trên thế giới cùng nhau đón năm mới, tiệc lửa trại liên tiếp diễn ra. Kể từ khi bước vào cuộc sống công sở, Vân Dương gần như quên mất cảm giác thức trắng đêm tiệc tùng, uống rượu là gì, gạt bỏ mọi muộn phiền, hòa mình vào cuộc vui, vui đến mức quên cả ngày tháng.Vào ngày cuối của năm cũ, trong một quán bar nhỏ ven biển với tiếng nhạc jazz du dương, Đường Nguyệt Lâu từ chối ly cocktail thứ hai mà một người đàn ông mời, vén tóc sang một bên, gọi một ly Dry Martini.Thỉnh thoảng cô lại dùng ngón tay gõ nhẹ vào đáy ly, ánh mắt dừng lại trên bãi biển không xa - nơi đó đang diễn ra tiệc nướng, nhìn quanh toàn là bikini và những thân hình nóng bỏng, Vân Dương cũng ở trong đó. Em chẳng quan tâm chiếc áo khoác chống nắng đang trượt khỏi vai, giơ cao chai nước cam, nhún nhảy theo nhạc giữa đám đông.Hình như nước uống hết, em chào bạn mình rồi đi một mình về phía này. Đường Nguyệt Lâu đổi tư thế, nhìn cô bé chưa kịp ra khỏi đám đông thì có một cô gái châu Á chạy theo, hai người nói gì đó với nhau, Vân Dương khoác vai cô gái kia, cười khanh khách.Cô gái đó còn rất trẻ, như trạc tuổi Vân Dương, hoặc có thể nhỏ hơn vài tuổi, mặc váy ngắn áo croptop, nụ cười khá dịu dàng.Đường Nguyệt Lâu nhíu mày, cụp mắt nhìn những giọt nước đọng trên thành ly."Bây giờ là lúc bãi biển vui nhất đấy," trong quán bar không có nhiều người, bartender vừa lau ly vừa trò chuyện với cô, giọng Anh pha lẫn chất giọng địa phương đặc trưng: "Biển xanh, nắng vàng, tiệc tùng, đó mới là sức sống của nơi này."Đường Nguyệt Lâu hơi mất tập trung, cười gượng, không nói gì.Lúc này, Vân Dương từ ngoài bước vào, vừa nhìn thấy cô giáo đang ngồi trầm ngâm ở quầy bar: "Cô giáo, ra chơi đi! Ở biển mà không xuống nước thì chán chết.""Vừa nãy Dụ Lương nói... Ò, em chưa giới thiệu với chị. Em vừa quen một cặp nữ, hai người họ ở khá gần chúng ta, có một cô họ Diệp dạy ở khoa tiếng Trung trường S, đồng nghiệp với chị đấy, biết đâu hai người đã từng gặp nhau rồi." Có thể thấy Vân Dương rất vui, líu lo giới thiệu với cô về người bạn mới quen, nhích lại gần, khoác tay cô, giật lấy ly rượu của cô uống.Sức uống rượu cô Đường tốt, nhưng không thường uống rượu. Vân Dương thì ngược lại, hay uống uống, mà trình độ "gà mờ", vị cay nồng xộc thẳng vào vị giác, lập tức đổi sang nước chanh cho đỡ sốc. Song, hai người đứng cạnh nhau, màu da đối lập, Vân Dương hoảng hốt: "Hình như em bị cháy nắng rồi! Kem chống nắng quảng cáo là chống nắng, chống đen, sao không hiệu quả như trên mạng nói!""Không sao, em đừng bận tâm chuyện đó. Với lại, trông em thế này xinh lắm."Khen xã giao --- Vân Dương nổi da gà.Cô Đường rất biết cách dỗ người khác, chuyện này Vân Dương hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng kiểu "lời ngon tiếng ngọt" của cô Đường khác hẳn với lời khen qua loa, ánh mắt chị còn không dừng lại trên người cô quá mười giây, sao có thể đưa ra kết luận được."Cô Đường?" Vân Dương đưa tay ra trước mặt chị, "Sao thế?""Không có gì." Cô Đường kéo chiếc áo chống nắng lệch vai của Vân Dương lên, "Hiếm có dịp mới được nghỉ dài ngày, đi chơi đi, đừng để bị cháy nắng là được."Vân Dương kéo kéo cổ áo, bán tín bán nghi, muốn hỏi thêm, nhưng có người trên bãi biển vẫy tay gọi cô. Cô đáp lại, cầm theo đồ uống mà bạn nhờ mang hộ, chào tạm biệt rồi chạy về phía đó."Ai vậy?" Bartender tò mò nhìn theo bóng lưng Vân Dương, không tiếc lời khen: "Cô bé xinh đẹp.""Người yêu tôi." Cô Đường đáp.Người yêu tôi."Chúng ta bên nhau bao lâu rồi?"Tối hôm đó, cô Đường ôm eo Vân Dương từ phía sau, hỏi."Thôi nào," Vân Dương xoay người, mặt khó tin, "Nếu chị mà quên cả chuyện này thì cút xuống giường cho em.""Chị không quên." Cánh tay Đường Nguyệt Lâu vòng quanh eo Vân Dương siết chặt, vùi đầu vào cổ em, nói: "Bảy năm hai tháng lẻ bốn ngày.""Còn mười phút nữa là bảy năm hai tháng lẻ năm ngày."Tóc Đường Nguyệt Lâu thoang thoảng hương thơm vấn vít, Vân Dương khẽ rùng mình.Nhưng cô Đường cứ ôm cô như vậy, chẳng nói chẳng rằng, đôi môi mềm mại cọ xát vào cổ, cảm giác ngứa ngáy lan từ da thịt đến tận đáy lòng."Đừng vậy..."Trước kỳ nghỉ thì bận tối mắt tối mũi, sau kỳ nghỉ thì lại loay hoay với chuyện lệch múi giờ, tính ra cũng một tuần họ chưa "gần gũi". Dù chị chỉ ôm cô thế này, Vân Dương cũng chịu hết nổi, cô đưa tay ra sau nghịch tóc chị. "Có bất thường ắt có nguyên do", cô thấy chị ủ rũ từ chiều, lúc đó bị lảng tránh nên không để ý, nhưng giờ càng nghĩ càng thấy không ổn ---Trước đây đi chơi, cũng đâu thấy chị bị say nắng bao giờ?Không lẽ là do lệch múi giờ, rồi lại bị cảm nắng?Không lẽ là... Vân Dương mặc kệ chị ôm, nhanh chóng nghĩ lại những việc mình đã làm mấy hôm nay, bỗng cô sực tỉnh."Ồ --- Em hiểu rồi, cô Đường nhà mình ghen." Vân Dương cười toe toét, nhích lại gần hôn chị, bắt đầu từ môi, rồi cọ cọ xuống xương quai xanh lấp ló sau cổ áo. Đường Nguyệt Lâu giữ tay cô lại không cho nghịch ngợm, Vân Dương chuyển sang dùng miệng, ghé sát vào tai chị cắn nhẹ: "Cô Đường, ghen thì cứ nói ra, em làm gì khiến chị ghen, ghen đến mức nào rồi, với cả, muốn em "xin lỗi" thế nào...""Không phải ghen đâu, Dương Dương." Cô Đường khẽ thở dài, "Chị sợ."Vân Dương nghẹn họng."... Hả?""Lần đầu tiên chị gặp em, em cũng giống như hôm nay."Rạng rỡ, vui vẻ, mỗi sợi tóc đều tỏa ra ánh sáng mang tên sức sống, hòa với ánh nắng mùa hè --- không ai không bị em thu hút."Nhưng chị không đủ tốt."Chín tuổi, theo quan niệm hiện đại thì không phải cách biệt quá lớn, nhưng cũng gần như là hai thế hệ, trải nghiệm, gu thẩm mỹ, thế giới quan có thể khác nhau một trời một vực. Hơn nữa, cô sẽ già đi trước Vân Dương, biết đâu ngày nào đó, những đặc điểm thu hút cô ở Vân Dương biến mất, còn Vân Dương thì ngày càng trưởng thành, ngày càng ưu tú... Cô luôn cho rằng mình xem nhẹ rất nhiều chuyện, không cố gắng tìm kiếm cái gọi là "cảm giác an toàn" từ người yêu, nhưng khi thực sự gặp được người mình yêu, không ai không tự ti.Nghe chị từ từ bộc bạch nỗi niềm và sự sợ hãi trong lòng, Vân Dương im lặng."Bây giờ chị phải nói lời xin lỗi với em," thấy em cúi đầu không nói, cô khẽ thở dài, "Vì chị không ngăn cản quyền được yêu người khác của em."Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi môi ấy mấp máy, chữ nào cũng khiến Vân Dương mềm lòng: "Chị say rồi.""Chị không có."Say rồi, say đến mức đầu óc lú lẫn. Ở khoảng cách gần trong gang tấc, Vân Dương nhìn vào mắt chị, hơi men khiến đôi mắt ấy càng thêm dịu dàng, trong đó ngoài ánh nước long lanh, chỉ còn mỗi hình bóng của Vân Dương.Những gì Đường Nguyệt Lâu đang nghĩ, là những gì Vân Dương lo lắng trong những năm đầu mới quen nhau. Khi đó, cô chỉ là một sinh viên với tương lai mờ mịt, thứ quý giá nhất trên người là tuổi trẻ và lý tưởng, còn cô Đường ở độ tuổi đẹp nhất của đời người --- chỉ còn một bước nữa là đạt đến thành công mà người đời thường nói, có sức hút độc đáo được tích lũy từ trải nghiệm, cũng có nét trẻ trung, phóng khoáng, tự do tự tại, đắc ý.Có lần, cô chợt nảy ra ý nghĩ, hỏi cô Đường thích gì ở cô, đối phương thậm chí còn không cần suy nghĩ, trịnh trọng nắm lấy tay cô, trả lời nghiêm túc trong suốt nửa tiếng. Vân Dương cảm động, nhưng không quên mục đích ban đầu của mình, hỏi chị, nếu sau này em thay đổi thì sao?Đường Nguyệt Lâu ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy thì chị nghĩ, gu của chị có lẽ thay đổi theo em."Một người tinh tế như cô Đường, sao có thể không nhận ra nỗi lo lắng của cô --- chị lúc đó, nếu chỉ muốn chơi đùa mà tiếp cận cô, sau một loạt "thủ tục", có lẽ cô cũng sẽ lao đầu vào mối tình tưởng như là chân ái.Nhưng chị không làm vậy, họ cùng nhau vượt qua "cơn ngứa ba năm", "cơn ngứa bảy năm", cho đến khi Vân Dương đến tuổi của chị năm đó, cô dùng hành động để chứng minh lời mình nói không phải giả dối.Lúc này, Vân Dương mới băn khoăn nghĩ, tuy nói là "yêu một người là yêu tất cả những gì thuộc về người đó", nhưng có thể khiến người ta yêu lâu như vậy, có lẽ bản thân cô cũng có điểm sáng mà người khác không thể thay thế được.Nhưng có lẽ cái gọi là "tình yêu" sẽ khiến người ta "hai mặt", với mình là một tiêu chuẩn, với người yêu lại hoàn toàn khác. Cô yêu tất cả những gì thuộc về cô Đường, yêu từng sợi tóc, từng tấc da thịt trên người chị, yêu tính cách ngày càng ôn hòa của chị sau bao năm tháng bình dị. Chỗ nào trên người chị cũng là điểm sáng, giống như những miếng ghép xếp hình khớp với nhau, hoàn hảo vô cùng, tạo nên người yêu duy nhất, độc nhất vô nhị của cô."Em nghĩ gì, em nói cho chị biết được không?"Vân Dương nâng tay trái chị lên, áp lòng bàn tay vào nhau, hai chiếc nhẫn phản chiếu ánh đèn ấm áp. Cô dùng ngón tay kia chỉ vào chiếc nhẫn của mình, chiếc nhẫn mà chỉ còn năm phút nữa là sẽ đeo được bảy năm hai tháng lẻ năm ngày, hỏi: "Đây là gì?"Tuy không hiểu em muốn làm gì, nhưng Đường Nguyệt Lâu vẫn thuận theo trả lời: "Nhẫn.""Sai." Vân Dương vẽ một dấu chéo trong không khí, "Là tình yêu và sự chiếm hữu.""Chị biết nó được khắc tên chị, thì nên biết, chị có quyền này. Quyền được gọi là 'chiếm hữu'."Người ta bàn luận về tình yêu và chiếm hữu, nghiên cứu về bản chất của tình yêu, nói "tình yêu là tự do", "tình yêu là hy sinh cho đối phương", nhưng dường như sự chiếm hữu không hề khiến tình yêu trở nên xấu xí --- Em cam tâm tình nguyện đeo lên mình chiếc gông mang tên chị, cũng trao cho mình quyền được tin tưởng và được yêu.Đường Nguyệt Lâu ngẩn người."Cô Đường sống bao nhiêu năm rồi mà ngốc thế." Vân Dương dụi dụi vào lòng chị, "Muốn nói 'em yêu chị' thì cứ nói thẳng ra, có phải chưa từng nghe bao giờ đâu."Khiến người khác ghen tuông là giận đối phương, vậy mà chị ghen lại đi giận chính mình, Vân Dương xao xuyến đến mức ruột gan rối bời, vừa cảm động vừa đau lòng --- Người bị lệch múi giờ rồi lại cháy nắng phải là cô mới đúng.Đường Nguyệt Lâu đặt cằm lên đỉnh đầu em, vuốt ve mái tóc dài mềm mại của em. Ở nơi Vân Dương không nhìn thấy, ánh mắt cô khẽ long lanh: "Dương Dương.""Dạ?""Cảm ơn em."--- Sự xuất hiện của em, sự tồn tại của em, đối với chị mà nói đó là những món quà.Vân Dương ngẩng đầu lên trong lòng chị: "Em không muốn nghe ba chữ này.""Được." Đường Nguyệt Lâu nắm lấy tay em, luồn những ngón tay vào kẽ tay em, nói: "Chị yêu em."Dịu dàng và chân thành, giống như lần đầu tiên nói câu này với Vân Dương."Cũng không phải ba chữ này."Cô Đường mỉm cười: "Vậy là gì?"Vân Dương vòng tay qua cổ chị, kéo chị xuống, áp sát môi mình vào môi chị, đón lấy hơi thở quyện vào nhau, khẽ nói: "Em muốn chị."Pháo hoa nở rộ ngoài cửa sổ, mấy cánh hoa rơi như mưa, tiệc trên bãi biển sôi động hơn bao giờ hết --- giây phút đầu tiên của năm mới, tất cả nồng nhiệt và xinh đẹp.Cũng giống như mỗi khoảnh khắc sau này."Chúc mừng năm mới.""Chị cũng muốn em."______
Ngoại truyện của Vân Dương:Ngày hôm sau, nhớ lại việc mình lờ cô Đường đi, lòng Vân Dương kiểu như: Hôm qua mình đúng là đồ khốn nạn.n năm sau, nhớ lại chuyện n năm trước mình lờ cô Đường đi, trong lòng Vân Dương vẫn kiểu: Hồi đó mình đúng là đồ khốn nạn mà.
Ngoại truyện của Vân Dương:Ngày hôm sau, nhớ lại việc mình lờ cô Đường đi, lòng Vân Dương kiểu như: Hôm qua mình đúng là đồ khốn nạn.n năm sau, nhớ lại chuyện n năm trước mình lờ cô Đường đi, trong lòng Vân Dương vẫn kiểu: Hồi đó mình đúng là đồ khốn nạn mà.