[BHTT-Edit]Chinh Phục Mỹ Cường Thảm Niên Hạ-Cố Lai Nhất
Ngoại Truyện 2
Dương Tĩnh Tư trăm triệu lần cũng không ngờ được, Lâm Tuyết hiện tại lại nổi tiếng đến mức như vậy, không có phương tiện để đi lại, đành phải bước bộ đến quán cà phê để nhìn một chút.Tang Điềm gọi Dương Tĩnh Tư: "Đi thôi, cùng nhau qua xem một chút."Dương Tĩnh Tư lắc đầu: "Không được, không được đâu!"Cô bây giờ thực sự thấy rất áy náy với Lâm Tuyết, vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy thôi là có cảm giác như bị công khai xử tội.Hơn nữa cô cũng thật sự không có thời gian hôm nay đến quán cà phê này vốn là để ghé thăm cửa hàng, nhìn thấy Lâm Tuyết cùng cô gái tiêu thụ kia tranh cãi, còn bản thân thì chưa làm được gì liên quan đến công việc.Vậy nên chỉ còn Tang Điềm và Lâm Tuyết hai người cùng nhau đi ra khu năm hoàn.Trên đường, Tang Điềm hỏi: "Chuyện mua căn nhà lớn như vậy sao em không nói cho chị biết?"Lâm Tuyết chỉ cười, không đáp.Tới nơi, Tang Điềm mới hiểu vì sao Lâm Tuyết lại mua nhà tận khu năm hoàn thì ra là một căn biệt thự nhỏ với sân vườn riêng biệt, vừa nhìn đã khiến lòng người cảm thấy thư thái.Lâm Tuyết mở cửa bằng chìa khóa: "Em thường xuyên phải đi huấn luyện kín, chị ở một mình mà phải lo liệu nhà cửa thì vất vả quá. Thế nên em dứt khoát mua luôn căn này. Nếu chị không thích, sau này muốn đập đi làm lại cũng được mà."Thật ra Tang Điềm cũng không có yêu cầu gì cao về trang trí nội thất. Đối với cô, nhà chỉ cần có người sống là đã có sức sống rồi. Cô đi một vòng tham quan từ tầng trên xuống tầng dưới, thấy phòng khách nào cũng đầy đủ tiện nghi, phòng cho khách đủ để Tang Giai, Trì Hạ, Đường Thi San và Dương Tĩnh Tư ở lại, nên cũng thấy hài lòng.Đến một căn phòng khách ngập nắng, Tang Điềm mở cửa sổ ra. Ánh mặt trời mang theo hương vị tươi mát của mùa đông chiếu vào, chị khẽ nói: "Giờ chuyện của Tiều Hi cũng đã điều tra rõ ràng, để chú thím ấy lên Bắc Kinh ở một thời gian, cho họ giải sầu."Lâm Tuyết mỉm cười gật đầu hai người vẫn luôn rất ăn ý.Chỉ là giờ phút này, trong lòng em lại nghĩ tới một chuyện khác.Lâm Tuyết kéo Tang Điềm xuống lầu, đi tới bên cửa sổ sát đất ở phòng khách rộng lớn. Lâm Tuyết vòng tay ôm lấy vai cô từ phía sau: "Chị nhìn xem, mấy nhà ở đây cách nhau xa như vậy, sẽ không phải lo lắng vấn đề cách âm nữa, đúng không?"Đó cũng là một lý do khác khiến Lâm Tuyết chọn nơi này. Lâm Tuyết đã tốn rất nhiều công sức để lựa chọn, sợ Tang Điềm phải chịu mệt, nhưng lại không muốn chị biết.Lâm Tuyết cắn nhẹ vào vành tai Tang Điềm: "Chị à, em lại xăm thêm một cái nữa.""Khi nào thế?" Tang Điềm hỏi. "Xăm gì?"Lâm Tuyết hỏi ngược lại: "Chị có muốn xem không?""Đương nhiên muốn rồi."Lâm Tuyết cúi đầu cười, liền kéo áo lên cho cô xem.Cái hành động đầy táo bạo ấy khiến Tang Điềm hoảng sợ: "Ê!""Yên tâm đi," Lâm Tuyết đáp. "Chỗ này mới vừa mở bán, giờ vẫn chưa có ai cả." Rồi Lâm Tuyết nhìn cô: "Chị muốn... thử ở đây không?"Tang Điềm thật sự hơi lo lắng Lâm Tuyết đúng là lúc nghiêm thì nghiêm, mà khi liều thì... có phải hơi quá đáng rồi không?Căn nhà đã hoàn thiện, ngay bên cửa sổ sát đất là một chiếc giường tatami gỗ mộc rộng rãi. Lâm Tuyết kéo chiếc đệm lớn từ sofa lại trải lên mặt sàn. Ánh nắng tràn vào qua cửa sổ, Tang Điềm nằm ở đó, làn da dưới ánh mặt trời ấm áp trở nên trắng nõn, gần như trong suốt.Lâm Tuyết hôn lên làn da ấy như đang hôn ánh mặt trời, từng tấc một, từng chỗ một.Tang Điềm đưa tay vuốt ve hình xăm điện tâm đồ nơi ngực em, cạnh đó vừa mới thêm một hình xăm mới một mặt trời nhỏ xíu.Ý nghĩa đã quá rõ ràng Tang Điềm họ Tang, cùng âm với "Sun".Lâm Tuyết xem cô là mặt trời của mình, là ánh sáng của mình, là kỳ tích nhỏ bé trong thế giới u ám của mịn.Mặc dù biết khu dân cư này hiện giờ chưa có ai dọn tới, nhưng cửa sổ sát đất lớn như vậy lại chưa treo rèm, khiến người ta luôn có cảm giác bên ngoài có thể có ai đó đang nhìn vào.Tang Điềm khẩn trương, cơ thể lại càng thêm nhạy cảm. Mà hiện tại cái tư thế này... cô cảm thấy Lâm Tuyết như đang lấy tiêu chuẩn dẻo dai của vận động viên ra để yêu cầu mình. Nhưng trong cơn choáng váng ấy, cô lại không muốn từ chối bởi cảm giác ấy dẫn cô đi vào một thế giới trước giờ chưa từng có.Tang Điềm theo thói quen muốn tìm tay Lâm Tuyết, định ngậm lấy.Lâm Tuyết lại tránh đi, không cho chị ngậm. Tang Điềm mang chút tủi thân nhìn Lâm Tuyết, mắt long lanh ánh nước, như sắp tràn ra: "Em..."Tang Điềm cắn chặt môi, tay siết lấy cổ tay Lâm Tuyết nói khẽ: "Không cần nhịn. Ở đây... sẽ không có ai nghe thấy đâu."Về sau, giọng của Tang Điềm khàn hẳn đi. Về đến nhà, Tang Giai còn tưởng chị bị cảm, liền nấu một nồi trà gừng cho chị. Tang Điềm uống vào mà trong lòng thấy có chút tội lỗi.Ai dám nói với mẹ ruột mình rằng cái này không phải cảm lạnh, mà là... hậu quả của việc không chút tiết chế?Lúc trước Lâm Tuyết cứ kéo chuyện cưới xin ra để viện cớ mua nhà, giờ nhà đã có rồi, chuyện kết hôn cũng chính thức được đưa vào lịch trình.Tang Điềm phát hiện ra Lâm Tuyết là người rất truyền thống không chỉ phải mua phòng cưới trước khi kết hôn, mà ngay cả lúc chọn váy cưới cũng nhất quyết không đi xem, nói rằng "xem váy cưới trước lễ cưới là xui."Hai người chọn rất lâu, cuối cùng quyết định tổ chức hôn lễ ở một hòn đảo nhỏ phía Tây Thái Bình Dương.Sau khi Lâm Tuyết hoàn thành một đợt huấn luyện kín, hai người cùng Tang Giai, Dương Tĩnh Tư, Trì Hạ, Đường Thi San và cả chú thím bay sang đảo.Mọi người đến sớm trước lễ cưới hai ngày, ăn uống, chơi đùa rất thảnh thơi. Ban đầu định cùng nhau ngắm bình minh trên biển, nhưng lại lười biếng đến mức không ai dậy nổi.Tối trước ngày cưới, Dương Tĩnh Tư kéo Tang Điềm đi làm tiệc độc thân, Đường Thi San không chịu kém, cùng Trì Hạ lôi kéo Lâm Tuyết đi mở party riêng.Dương Tĩnh Tư bao trọn một quán bar nhỏ. Cô và Tang Điềm đều không uống được nhiều, mới uống hai ly đã cười ngây ngô, nhất quyết mời đến năm anh chàng cơ bắp lên sân khấu nhảy.Tang Điềm nói: "Tớ không thích mấy người cơ bắp mà.""Biết là cậu không thích." Dương Tĩnh Tư đập tay xuống bàn: "Tớ mời cho tớ!"Tang Điềm cười mắng: "Rốt cuộc ai mới là người sắp cưới hả?"Năm anh chàng cơ bắp nhảy cực sung, Dương Tĩnh Tư cười ha hả nói tiền này không bỏ phí, còn bảo cơ bụng của họ như chocolate khiến người ta muốn ăn thử. Tang Điềm bị cô quấn mãi, chẳng biết làm sao, đành boa thêm rồi cho họ về sớm. Sau đó cô thuê chiếc mô tô nhỏ, chở Dương Tĩnh Tư vòng quanh đảo đi tìm cửa hàng tiện lợi để mua chocolate thật.Cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng còn mở. Khi mua xong bước ra, chị thấy Dương Tĩnh Tư ngồi xổm ngoài cửa như cây nấm, say đến rối tinh rối mù. Tang Điềm bật cười bước tới: "Cậu muốn sữa bò hay bạc hà?"Dương Tĩnh Tư ôm lấy chân Tang Điềm mà bắt đầu khóc: "Con nhóc vô tâm vô phế, lại cưới trước tớ! Về sau bỏ lại mình tớ thôi!"Khóc khóc rồi lại cười: "Về sau nơi náo nhiệt chỉ còn lại tớ ngồi sân nhà!"Tang Điềm đỡ cô lên, đưa tới ghế dài ven đường ngồi nghỉ. Dương Tĩnh Tư ngây ngốc ngẩng đầu nhìn trời xa, sao đêm sáng rực."Điềm Điềm, cậu nói xem... tương lai chúng ta sẽ thế nào?"Tang Điềm cười nhẹ: "Ai mà biết được."Một lần sống lại, không có bàn tay vàng, không có kịch bản vạn năng, chỉ như đánh quái từng cửa từng cửa. Nhưng cắn răng xông qua rồi, lại phát hiện bầu trời thật cao, biển cũng thật rộng.Có người yêu, có bạn bè, có sự nghiệp, có mộng tưởng Tang Điềm từng tuyệt vọng với cái thế giới chó má này, nhưng giờ lại thật sự mong chờ tương lai chưa biết.Tang Điềm nhai miếng chocolate, gõ nhẹ lên đầu Dương Tĩnh Tư. Cô ấy vừa khóc vừa cười, tựa đầu vào vai cô.Hai người vai kề vai ngồi đó, cùng nhìn lên bầu trời đầy sao rực sáng.Tang Điềm cuối cùng cũng kéo được Dương Tĩnh Tư uống say về phòng, dỗ cô ngủ. Về đến phòng mình mới phát hiện người đầy mồ hôi, vội đi tắm. Vừa ra khỏi phòng tắm thì chuông cửa vang lên.Chị giật mình thót tim, nghĩ bụng: Không lẽ Dương Tĩnh Tư lại bò dậy điên nữa à?Nhìn qua mắt mèo hóa ra là Lâm Tuyết đang cúi đầu đứng ngoài cửa, trông như kẻ trộm.Chỉ liếc một cái, Tang Điềm liền cúi đầu, cách cửa hỏi: "Em làm gì vậy?"Lâm Tuyết ngoài cửa nhỏ giọng: "Nhớ chị.""Không phải đêm trước lễ cưới hai người không được gặp nhau sao?" Tang Điềm cảm thấy Lâm Tuyết thực sự rất kỳ lạ trước đó còn cố tình không xem váy cưới vì sợ xui, giờ lại trộm tới, vi phạm cấm kỵ lớn nhất."Chỉ là... nhớ chị thôi." Giọng Lâm Tuyết mang chút ấm ức, như con cún con chỉ dám phơi bụng trước một người.Tang Điềm không nhịn được, mở cửa ra.Lâm Tuyết không vào ngay, cúi đầu chỉ vào tấm thảm ở huyền quan, chỉ vào mắt mình: "Trước buộc khăn lên mắt cho em."Trong giọng nói rõ ràng mang theo men say, không biết đã bị Trì Hạ và Đường Thi San chuốc bao nhiêu.Tang Điềm mang theo không ít khăn lụa, vì đảo này rất nắng. Lúc này, cô lấy một chiếc ra, buộc lên mắt Lâm Tuyết. Khi buộc sau đầu Lâm Tuyết, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn, ngón tay buộc lung tung cả lên.Vì không thể nhìn Lâm Tuyết, Tang Điềm vừa mở cửa đã tiện tay tắt đèn phòng. Hai người đứng ở huyền quan, sau lưng chỉ có ánh đèn nhàn nhạt từ hành lang ngoài cửa rọi vào.Lâm Tuyết đóng cửa lại. Toàn bộ căn phòng ngoài chút ánh sáng le lói từ đèn đường rọi qua cửa sổ, liền chìm vào bóng tối.Lâm Tuyết thực sự uống nhiều rồi, phải dựa vào tường mới đứng vững.Tang Điềm đỡ cô lên giường: "Muốn chị pha cho em ly nước mật ong không?"Mật ong và nước hồ chị đều mang theo cả rồi. Đêm trước lễ cưới mà phải chăm hai con ma men, quả là trải nghiệm không thể nào quên."Không cần." Lâm Tuyết ngã xuống giường, giọng hơi khàn: "Không cần nước mật ong, muốn chị."Tang Điềm không dám nhìn thẳng vào Lâm Tuyết, đành dời mắt sang bàn tay đang thả lỏng bên mép giường của Lâm Tuyết. Những ngón tay gầy, thon dài, làn da mảnh như thể không có xương, rõ ràng lại mảnh mai đến độ gần như trong suốt Tang Điềm thật sự cảm thấy, Lâm Tuyết đúng là một tuyệt tác. Khuôn mặt đã trưởng thành thì thôi đi, đến tay chân cũng dài ngoằng như vậy, đúng là cực phẩm.Huống hồ gì... đôi tay ấy còn đặc biệt "lợi hại", từng lần từng lần dắt cô đi qua những nơi chưa từng đặt chân tới.Cùng là ma men, nhưng Lâm Tuyết lại rất khác với Dương Tĩnh Tư. Tĩnh Tư uống say thì lảm nhảm, còn Lâm Tuyết thì lặng im nằm trên giường, yên tĩnh đến mức như một bức tranh tĩnh vật chỉ là hô hấp hơi gấp, tay thì quờ quạng tìm lấy tay cô, từng ngón một quấn lấy."Lấy thêm một cái khăn lụa nữa." Lâm Tuyết nói.Tang Điềm lại lục hành lý, ném thêm một chiếc khăn lụa cho Lâm Tuyết ngồi dậy, cúi đầu vỗ vỗ mép giường, ý bảo cô lại gần. Tang Điềm ngồi xuống, Lâm Tuyết cúi người buộc khăn quanh cổ cô. Ngón tay xuyên qua lớp tóc dài xoăn mềm mại.Ngay sau đó, Tang Điềm bị Lâm Tuyết kéo ngã xuống giường. Một cảm giác kỳ dị lan tràn trong lòng.Chiếc giường này cô đã ngủ mấy đêm liên tục, gối đầu vẫn còn vương hương thơm quen thuộc của dầu gội và dầu xả cô thường dùng. Nhưng lúc này, lại thêm vào hương thơm cơ thể của Lâm Tuyết và mùi rượu nồng dịu dịu, quấn lấy nhau, như có hình có dạng.Tang Điềm nhanh chóng phát hiện ra, lý do khứu giác cô hôm nay đặc biệt nhạy cảm... là vì cả hai người đều bịt mắt bằng khăn lụa. Trong bóng tối, mọi giác quan như bị phóng đại đến vô hạn ví như lúc này đây, Lâm Tuyết đang dò dẫm hôn nhẹ cổ cô trong bóng đêm, còn cô thì không kìm được, cúi đầu cắn lấy bờ vai Lâm Tuyết."Nhẹ hợp lại chậm vê lặp lại chọn." thì ra không chỉ dùng để miêu tả cách đánh đàn.Toàn thân Tang Điềm run lên bóng tối và cảm giác không nhìn thấy gì khiến mọi trải nghiệm đều mới lạ chưa từng có.Có vài người khi uống nhiều thì toàn thân nhũn ra không còn sức lực, ví dụ như chính Tang Điềm. Nhưng chị phát hiện ra, Lâm Tuyết thì không phải vậy. Lâm Tuyết càng uống, lại càng dữ dội và lỗ mãng hơn.Tang Điềm bị bịt mắt, chỉ có thể nghe thấy ngoài cửa sổ tiếng sóng biển mãnh liệt, từng đợt từng đợt táp vào bờ, cuộn trào không ngớt...Tang Điềm cũng không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào. Vốn định chờ Lâm Tuyết rời đi thì sẽ đắp mặt nạ để sáng mai trang điểm cô dâu còn dễ ăn phấn hơn chút. Nhưng không hiểu sao, cơ thể như rút hết sức lực, chưa kịp làm gì đã mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.Nửa đêm, Tang Điềm khát nước, vừa mở mắt ra định tìm cốc nước thì lông mi lại chạm vào một lớp lụa mỏng trước mắt, sực nhớ ra bản thân và Lâm Tuyết đã... điên tới mức nào. Vừa định tháo khăn lụa xuống thì lại phát hiện có một cánh tay trơn mềm đang ôm chặt lấy mình.Tang Điềm hoảng hết hồn, vội đẩy Lâm Tuyết: "Mấy giờ rồi? Em sao còn ở đây?"Tối qua Lâm Tuyết uống quá nhiều, lại "tiêu hao" quá nhiều thể lực, giờ bị Tang Điềm đẩy nhẹ, chỉ "ừm" một tiếng trong cơn mơ màng.Tang Điềm lập tức ngồi dậy, quay lưng lại phía Lâm Tuyết, tháo khăn lụa ra. Toàn thân đau nhức như vừa bị cán qua một trận. Cô với tay lấy điện thoại đầu giường đã gần 6 giờ sáng rồi.Phía sau, Lâm Tuyết cũng dần tỉnh lại, đưa tay tháo khăn lụa bịt mắt.Hai người cùng ngồi bên mép giường, trước mặt là ô cửa sổ lớn. Ánh mặt trời ban sớm xuyên qua tầng mây, chiếu rọi vào qua lớp rèm mỏng ấm áp, mông lung, dịu dàng đến lạ. Sóng biển ngoài khơi vỗ nhè nhẹ như muốn soi sáng từng góc nhỏ trong lòng người.Thì ra, bình minh bên bờ biển lại có dáng vẻ này.Lâm Tuyết nhẹ nhàng nắm lấy tay Tang Điềm. Hôm nay là ngày cưới của các cô, vậy mà vô tình lại cùng nhau nhìn được cảnh bình minh mà trước đây luôn bỏ lỡ.Lúc vội vàng mặc quần áo rời đi, Lâm Tuyết quay người đứng ở cửa, nhìn xuống sàn mà cười: "Chút nữa gặp lại, vị hôn thê."Lần cuối cùng được gọi Lâm Tuyết là "vị hôn thê" sau hôm nay, sẽ là "vợ".Lâm Tuyết đi rồi, Tang Điềm nhìn đồng hồ mà cười khổ. Muốn ngủ thêm một chút thì cũng chẳng còn kịp nữa. Cô dứt khoát kéo rèm, để ánh sáng tràn ngập căn phòng, rồi vào phòng tắm tắm rửa.Khi đang lau khô người, điện thoại vang lên. Cô vội quấn khăn tắm bước ra nhận tưởng đâu là thợ trang điểm gọi báo thời gian thay đổi.Nhưng đầu dây bên kia lại hoàn toàn im lặng.Tang Điềm nhìn điện thoại, thấy hiển thị "Không có dữ liệu người gọi" không phải "Không rõ", không phải "0000", mà là hoàn toàn trống rỗng.Linh cảm chẳng lành dấy lên, cô lại áp máy lên tai."...Alo?"Cuối cùng, bên kia cũng có tiếng trả lời là giọng phụ nữ. Nhưng lại là chính giọng của Tang Điềm: "...Alo?"Tang Điềm như bị sét đánh, suýt nữa đứng không vững.Hải đảo. Nhà thờ.Hôm nay thời tiết đẹp đến khó tin. Nắng sớm rực rỡ xuyên qua những ô kính thủy tinh lục giác, hắt xuống hàng ghế trắng cùng thánh đàn. Mọi thứ sạch sẽ, yên tĩnh và linh thiêng như cổ tích.Tang Giai, Phương dì, Dương Tĩnh Tư, Trì Hạ, Đường Thi San, Ôn Tân Trúc, cùng các cô chú đều đã yên vị. Còn có bác sĩ tâm lý của Tang Điềm Bạch Hân Nặc.Mâu Khả Phi và Tần Mạn Mạn không thể đến vì lịch học, nhưng hai cô bé đã tự tay vẽ thiệp và quay một đoạn video, cùng lời chúc: "Lâm huấn luyện viên, lão sư Tang, chúc hai người tân hôn vui vẻ!"Tả Mính gửi đoạn video từ đơn vị, có tiếng súng đạn phía sau, chỉ nhắc các cô trân trọng hạnh phúc hiện tại.Địch Nhược Hinh và Đại Thanh bận huấn luyện, không thể đến, nhưng họ bao trọn tiền kẹo mừng, xem như "trả nợ" thời thơ ấu được Lâm Tuyết dỗ dành bằng kẹo.Nghi thức sắp bắt đầu.Khi Lâm Tuyết xuất hiện, cả nhà thờ xôn xao. Cô mặc một bộ vest trắng tinh khôi, không chọn váy cưới. Dáng người cao ráo, mạnh mẽ nhưng vẫn thanh lịch. Trên ngực cài một bó hoa linh lan nhỏ khẳng định thân phận "cô dâu".Trì Hạ thì thào: "Không biết lát nữa Lâm Tuyết thấy Tang Điềm mặc váy cưới có khóc không nữa?"Thánh nhạc vang lên. Mọi người hồi hộp nhìn về phía cửa.Một phút...Năm phút...Thời gian nghi lễ đã trôi qua, nhưng Tang Điềm vẫn chưa xuất hiện.Lâm Tuyết bắt đầu bất an. Lâm Tuyết lặng lẽ nới lỏng cổ áo, liếc về phía Bạch Hân Nặc người duy nhất lúc này có vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.Bạch Hân Nặc từng nói: "Tang Điềm ngoài mặt cứng cỏi như xe tăng, nhưng nội tâm lại cực kỳ mong manh. Em nên quan tâm cô ấy nhiều hơn."Lâm Tuyết bỗng lo lắng Tang Điềm... có phải trốn hôn rồi không?Mọi người bàn tán, nhưng không ai biết chuyện gì xảy ra. Mãi đến khi âm nhạc ngừng lại.Cửa nhà thờ bật mở.Tang Điềm xuất hiện.Một thân váy cưới trắng ren cổ điển, bước chân vững vàng mà thanh thoát. Ánh nắng từ một góc trời chiếu thẳng xuống, cô đứng đó gần như tỏa sáng.Tang Giai bấm máy liên tục mà nước mắt tuôn rơi.Tang Điềm tay cầm bó hoa linh lan, đi đến bên Lâm Tuyết. Lâm Tuyết cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Chị đến muộn sao?"Tang Điềm mỉm cười, miệng hình đáp:"Là con sói nhỏ nào tối qua say xỉn, cắn chị tím bầm hết vai? Trang điểm phải dùng nửa tuýp kem che khuyết điểm đấy!"Lâm Tuyết ho nhẹ, cười lúng túng. Hai người cùng bước lên đối diện mục sư.Không ai biết, trước lễ cưới, Tang Điềm đã nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ.Không số, không hiển thị gì cả. Đầu dây bên kia, chính là giọng nói của cô, từ một thời điểm nào đó trong quá khứ:"Alo?... Có ai không?... Tôi muốn sống tiếp..."Đó chính là cuộc gọi Tang Điềm kiếp trước, khi đi ngang một buồng điện thoại công cộng, định kết thúc tất cả... Không ngờ đầu bên kia, lại là "chính mình" sau khi trọng sinh.Thế giới này, có khi chính là một vòng tuần hoàn của đau khổ và hồi sinh.Mục sư hỏi: "Từ hôm nay trở đi, các con có nguyện ý nắm tay nhau dù giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật, cho đến khi cái chết chia lìa các con?"Lâm Tuyết: "Con nguyện ý."Tang Điềm: "Con nguyện ý."Hai chiếc nhẫn đơn giản nhưng tinh tế được đeo vào tay nhau. Tiếng vỗ tay, tiếng chúc mừng vang lên khắp nhà thờ.Tang Điềm ngước nhìn Lâm Tuyết đang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đến nghẹn ngào.Tang Điềm bật cười, nước mắt rơi theo.Trọng sinh đến hiện tại, cô đã từng là cá mặn, máu gà, điên cuồng, bất cần... Đã từng muốn buông bỏ tất cả, từng oán giận thế giới này là một cái trứng thối.Nhưng chính tình yêu, hy vọng và mơ ước... đã khiến cái thế giới từng tàn nhẫn đó, bỗng dưng lấp lánh ánh sáng.Tang Điềm nhìn Lâm Tuyết, nói khẽ:
"Quãng đời còn lại, xin được chỉ giáo."Lâm Tuyết đáp lại: "Quãng đời còn lại, xin được chỉ giáo."Có thể phía trước vẫn còn nhiều giông bão, vẫn sẽ có những nỗi đau. Nhưng nếu là cùng nhau, thì thế giới này, dù vẫn là hỗn loạn, cũng đáng sống đến cùng.Tình yêu và hy vọng, đến chết mới thôi.
— Toàn văn hoàn —
📝 Tác giả có lời muốn nói:Các tiểu thiên sứ ơi ~ Chúng ta lại vừa cùng nhau đi qua một chặng đường thật dài rồi đấy ~ Hẹn gặp lại ở truyện tiếp theo nhé! Nếu các bạn vẫn còn nhớ đến tớ nha 💗📖 [Truyện mới chờ xuất bản — 《Mắt Đào Hoa》]
(Niên hạ lang hệ lạnh lùng × Chị gái hồ ly mềm mại không xương)
(Kỹ sư hàng không vũ trụ × Chim hoàng yến thần bí)1.
Nếu Úc Khê là một cô gái yếu đuối, có lẽ cuộc đời cô sẽ chỉ như thế mà trôi qua.Một thị trấn nhỏ nghèo khó, gia đình đơn thân. Mẹ thì điên, bà ngoại cũng lần lượt qua đời sớm. Cô sống nhờ nhà dì – một người vừa tham lam vừa độc đoán. Chưa đầy 18 tuổi đã bị ép thôi học để cưới chồng.Nhưng Úc Khê cầm chai bia, đập thẳng lên trán mình.
Cô thà chết cũng không cam chịu số phận.Ánh nắng ấm áp từ đỉnh đầu chiếu xuống, cô không cảm thấy đau, chỉ thấy choáng váng.
Và rồi cô ngã vào vòng tay mềm mại của một người phụ nữ.
Người đó có một đôi mắt đào hoa quyến rũ.2.
Úc Khê gặp Giang Y vào một ngày định mệnh.
Khi ấy, còn chưa đầy một tháng là cô đủ 18 tuổi, vậy mà dì cô đã tự tiện đính hôn cho cô với một người đàn ông xa lạ.Chán nản, cô lang thang vào tiệm bida để trốn khỏi hiện thực, không ngờ ở thị trấn tẻ nhạt này lại gặp được một người phụ nữ như thế.Chiếc váy hai dây đỏ rực chỉ vừa đủ che phần đùi, trước ngực trắng đến chói mắt, vòng eo mềm mại như cành liễu đầu xuân, trông như không có xương.Úc Khê kéo Giang Y vào nhà kho cũ phía sau, đẩy cô ấy lên tường, rồi nhét 200 tệ tiền mua thư pháp vào ngực chiếc váy mỏng manh của người kia.Làn da của Giang Y mềm mại, cách một lớp váy mỏng cũng có thể cảm nhận được hơi ấm.Đôi mắt đào hoa nheo lại đầy quyến rũ, cô cười nói: "Bé con à, em đã đủ tuổi chưa đấy?"
—————
ps: Thế là xong 1 bộ rùi, các b muốn mình làm abo trước hay là bộ quy tắc trước 🤔
"Quãng đời còn lại, xin được chỉ giáo."Lâm Tuyết đáp lại: "Quãng đời còn lại, xin được chỉ giáo."Có thể phía trước vẫn còn nhiều giông bão, vẫn sẽ có những nỗi đau. Nhưng nếu là cùng nhau, thì thế giới này, dù vẫn là hỗn loạn, cũng đáng sống đến cùng.Tình yêu và hy vọng, đến chết mới thôi.
— Toàn văn hoàn —
📝 Tác giả có lời muốn nói:Các tiểu thiên sứ ơi ~ Chúng ta lại vừa cùng nhau đi qua một chặng đường thật dài rồi đấy ~ Hẹn gặp lại ở truyện tiếp theo nhé! Nếu các bạn vẫn còn nhớ đến tớ nha 💗📖 [Truyện mới chờ xuất bản — 《Mắt Đào Hoa》]
(Niên hạ lang hệ lạnh lùng × Chị gái hồ ly mềm mại không xương)
(Kỹ sư hàng không vũ trụ × Chim hoàng yến thần bí)1.
Nếu Úc Khê là một cô gái yếu đuối, có lẽ cuộc đời cô sẽ chỉ như thế mà trôi qua.Một thị trấn nhỏ nghèo khó, gia đình đơn thân. Mẹ thì điên, bà ngoại cũng lần lượt qua đời sớm. Cô sống nhờ nhà dì – một người vừa tham lam vừa độc đoán. Chưa đầy 18 tuổi đã bị ép thôi học để cưới chồng.Nhưng Úc Khê cầm chai bia, đập thẳng lên trán mình.
Cô thà chết cũng không cam chịu số phận.Ánh nắng ấm áp từ đỉnh đầu chiếu xuống, cô không cảm thấy đau, chỉ thấy choáng váng.
Và rồi cô ngã vào vòng tay mềm mại của một người phụ nữ.
Người đó có một đôi mắt đào hoa quyến rũ.2.
Úc Khê gặp Giang Y vào một ngày định mệnh.
Khi ấy, còn chưa đầy một tháng là cô đủ 18 tuổi, vậy mà dì cô đã tự tiện đính hôn cho cô với một người đàn ông xa lạ.Chán nản, cô lang thang vào tiệm bida để trốn khỏi hiện thực, không ngờ ở thị trấn tẻ nhạt này lại gặp được một người phụ nữ như thế.Chiếc váy hai dây đỏ rực chỉ vừa đủ che phần đùi, trước ngực trắng đến chói mắt, vòng eo mềm mại như cành liễu đầu xuân, trông như không có xương.Úc Khê kéo Giang Y vào nhà kho cũ phía sau, đẩy cô ấy lên tường, rồi nhét 200 tệ tiền mua thư pháp vào ngực chiếc váy mỏng manh của người kia.Làn da của Giang Y mềm mại, cách một lớp váy mỏng cũng có thể cảm nhận được hơi ấm.Đôi mắt đào hoa nheo lại đầy quyến rũ, cô cười nói: "Bé con à, em đã đủ tuổi chưa đấy?"
—————
ps: Thế là xong 1 bộ rùi, các b muốn mình làm abo trước hay là bộ quy tắc trước 🤔