[BHTT-Edit]Chinh Phục Mỹ Cường Thảm Niên Hạ-Cố Lai Nhất

Ngoại Truyện 1



Sau khi hoàn thành kiểm tra sức khỏe sau trận đấu và ký tên chờ thủ tục, Lâm Tuyết đã bị Tang Điềm kéo về phòng nghỉ.

Tang Điềm vội vàng đóng cửa rồi khóa lại, quay đầu nhìn Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết hỏi: "Có chuyện gì sao? Muốn nói gì với em à?"

Tang Điềm đáp: "Có chuyện, nhưng không phải để nói."

Lâm Tuyết nhìn dáng vẻ trước mặt Tang Điềm, ánh mắt khẽ dao động. Gương mặt trắng ngần của Tang Điềm ửng đỏ hiếm thấy, ngay cả đôi môi hồng cũng rực rỡ hơn thường ngày. Nếu như ngày thường Tang Điềm giống như một đóa hồng nhã nhặn, thì lúc này lại như một đóa hồng nở rộ đến cực điểm.

Lâm Tuyết hơi sững người: "Chị... chẳng lẽ muốn làm chuyện đó ở đây?"

Tang Điềm vòng tay ôm eo Lâm Tuyết, nói khẽ: "Nếu em không thật sự chịu được thì có thể nói, còn nếu không, thì ngay tại đây, ngay bây giờ, không được từ chối."

Cảm giác cạnh tranh thật sự có thể khơi dậy bản năng sâu nhất của con người. Tang Điềm còn nhớ rõ trước kia, ở khu trò chơi điện tử, khi cô thấy Lâm Tuyết thi đấu khiêu vũ với đàn chị đã kích động đến không chịu được. Trong lòng không nhịn được mà nghĩ, nếu được nhìn thấy Lâm Tuyết tranh đấu với người khác trên sàn thi đấu quốc tế, thì cô còn kích động đến mức nào nữa đây.

Mà hiện tại, chẳng phải đang là như vậy sao?

Tang Điềm cũng không ngờ bản thân lại có khao khát mãnh liệt như thế. Lâm Tuyết mặc một bộ đồ bó sát mỏng, chỉ cần bế lên là có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Lâm Tuyết, khiến thân thể vốn đã rạo rực của cô lại càng nóng bỏng.

Tang Điềm bắt đầu không giữ tay cho ổn. Lâm Tuyết phải nắm tay cô lại, sau đó tự mình cởi đồ. Cởi xong, Lâm Tuyết ôm ngang cô đặt lên bàn hóa trang.

Căn phòng nghỉ này cũng kiêm luôn chức năng hóa trang. Trước khi thi đấu, Lâm Tuyết cũng từng hóa trang ở đây. Lúc này, Lâm Tuyết ôm Tang Điềm ngồi lên bàn, một tay lót phía sau lưng cô, thấp giọng hỏi:

"Có lạnh không?"

"Làm sao mà lạnh?" Tang Điềm dùng chân quấn lấy Lâm Tuyết.

"Chị nóng đến sắp cháy rồi."

Đã nóng như vậy, thì chỉ còn cách cởi bỏ tất cả. Tang Điềm cũng bắt đầu giúp Lâm Tuyết cởi bộ đồ bó, nhưng rõ ràng cô không quen với loại trang phục này, loay hoay mãi vẫn không tháo ra được, cuối cùng vẫn là Lâm Tuyết tự mình cởi.

Làn da nóng bỏng của cả hai dán sát vào nhau. Lâm Tuyết một tay ôm lấy lưng cô, còn Tang Điềm thì quấn lấy Lâm Tuyết không buông, như dây leo siết chặt.

Vì kề sát quá gần, Lâm Tuyết có thể cảm nhận rõ cơn rạo rực mãnh liệt của cô. Tang Điềm lúc này trông giống như có chút say, tóc xoăn lòa xòa rủ xuống mặt, ánh mắt lơ đãng. Tang Điềm tựa lên vai Lâm Tuyết, mềm nhũn:

"Đừng đẩy chị ra... được không?"

Lâm Tuyết đưa tay chạm nhẹ môi cô. Tang Điềm liền cắn ngón tay Lâm Tuyết, ẩm ướt và dịu dàng, tựa như một sự mời gọi.

Cô lại cắn lên vành tai em, thì thầm:
"Nếu em còn đẩy, chị sẽ nói với người ta là em không được đấy."

Có lẽ đây chính là điều mà Lâm Tuyết từng nói: Tang Điềm thật sự rất muốn. Trong đầu cô lúc này chỉ còn khao khát được hòa làm một với Lâm Tuyết. Những bóng ma thời thơ ấu đã tan biến, giờ đây chỉ còn khao khát được gần Lâm Tuyết, gần hơn nữa.

Mãi đến khi Lâm Tuyết đáp lại lời mời ẩm ướt đó.

Bàn hóa trang nhỏ không đủ để xoay trở, cuối cùng Lâm Tuyết phải lót thảm, mang theo Tang Điềm ngã xuống bên dưới.

Khi có nhân viên tổ chức giải cùng phóng viên đến phòng nghỉ, họ nhìn thấy Ôn Tân Trúc đang đứng gác ngoài cửa.

Nhân viên có chút ngạc nhiên: "Bây giờ chẳng phải là lúc thảo luận sau trận sao? Phân tích kỹ từng động tác thi đấu ấy? Sao huấn luyện viên lại đứng ngoài cửa?"

Người đó hỏi: "Ôn huấn luyện viên, không vào cùng Sở tiểu thư phân tích động tác sao?"

Ôn Tân Trúc đáp: "Lăng Tuyết đang phân tích đấy chứ."

Người kia ngạc nhiên: "Cô ấy phân tích một mình? Huấn luyện viên không cần chỉ đạo thêm sao?"

Ôn Tân Trúc nói: "Cô ấy không phân tích một mình. Mà cũng không cần tôi chỉ đạo thêm, trước đó đã có đội y của chúng tôi chỉ đạo qua rồi."

Nhân viên nghĩ thầm: đội của huấn luyện viên Ôn đúng là toàn nhân tài! Đến đội y cũng có thể làm chuyên gia chỉ đạo luôn!

Người đó nhắc: "Phỏng vấn sau trận bắt đầu rồi, Sở tiểu thư phân tích xong chưa?"

Ôn Tân Trúc nhìn thời gian trên điện thoại: "Dù thể lực học trò tôi có tốt hơn người thường, nhưng từng ấy thời gian chắc cũng gần xong rồi."

Cô ấy lắng tai nghe, rồi đưa tay gõ cửa:
"Tiểu Tuyết, phóng viên tới rồi."

Một lát sau, Sở Lăng Tuyết mới mở cửa. Khi các phóng viên bước vào, họ nhìn thấy trong phòng nghỉ còn có một người đang ngồi, chính là nữ phóng viên xinh đẹp được Sở Lăng Tuyết đeo huy chương vàng sau trận đấu Tang Điềm.

Nhiều phóng viên nhận ra Tang Điềm, phóng viên chuyên thể thao nổi tiếng.

Lâm Tuyết nói: "Đây là vị hôn thê của tôi. Những vật kỷ niệm sau trận này, tôi muốn dành cả cho chị ấy. Mong mọi người thông cảm."

Các phóng viên đồng thanh: "Thông cảm, thông cảm." Dù gì cũng là đôi vợ vợ sắp cưới, có gì mà không hiểu.

Có một phóng viên quen thân với Tang Điềm, thường chạy sự kiện cùng nhau, thấy cô ngồi thẫn thờ, mặt hơi đỏ khác thường, liền hỏi: "Tang phóng viên, cô không sao chứ? Gần đây có phải đi phỏng vấn nước ngoài vất vả quá không?"

Tang Điềm khẽ nói: "Không sao."

Người kia vẫn không yên tâm: "Thật sự không sao à? Có bác sĩ theo đoàn lần này, để tôi dẫn cô đi khám?"

Tang Điềm xua tay liên tục: "Thật sự không sao mà."

"Nhưng mặt cô đỏ lắm, có thể đang sốt đấy..."

Lúc này, Lâm Tuyết lên tiếng: "Chị ấy thật sự không sao, chỉ là vừa nãy cùng tôi phân tích động tác, hơi mệt thôi."

Mọi người chợt hiểu ra: thì ra Sở Lăng Tuyết được đội y hỗ trợ là đây, vừa rồi là cùng Tang phóng viên phân tích động tác!

Chẳng trách vị hôn thê của quán quân liên lục địa lại có chuyên môn đến thế! Đúng là đôi tài sắc, thần tiên quyến lữ của giới trượt băng!

Chờ phỏng vấn sau trận kết thúc, hai ngày sau, Lâm Tuyết hoàn thành xong biểu diễn và các hoạt động chụp hình kỷ niệm, rồi cùng Tang Điềm bay trở lại Bội Thành.

Cả hai về nhà trước, thăm tranh của Tang Giai. Dương Tĩnh Tư cũng đến xem náo nhiệt.

Trong lúc ăn cơm, Dương Tĩnh Tư hỏi:
"Bao giờ hai cậu tổ chức hôn lễ?"

Lâm Tuyết đang cắn miếng rau xanh, đáp:
"Đợi một chút nữa đã."

Sau bữa ăn, Tang Giai ra ngoài nhảy quảng trường vũ cùng dì Phương. Hai người bạn cùng phòng bệnh sau khi xuất viện mới phát hiện nhà gần nhau, liền cùng gia nhập đội nhảy, tái ngộ duyên cũ.

Trong nhà giờ chỉ còn ba người: Tang Điềm, Lâm Tuyết và Dương Tĩnh Tư.

Khi Lâm Tuyết đang rửa chén trong bếp, Dương Tĩnh Tư lén hỏi Tang Điềm: "Gần đây cậu nên để ý Lâm Tuyết kỹ một chút."

Tang Điềm đang xem một show yêu đương trên TV, cười hỏi: "Sao vậy?"

"Hồi trước không phải Lâm Tuyết nôn nóng muốn tổ chức hôn lễ sao? Là cậu ngại chuyện tiền thuốc của mẹ nuôi, nên mới chưa chịu tổ chức đúng không?" Dương Tĩnh Tư nói: "Hồi ấy nói là chờ thi xong tứ đại châu, giờ cầm luôn quán quân rồi, sao lại chẳng vội nữa?"

Tang Điềm liếc Dương Tĩnh Tư: "Cậu đúng là nghĩ sâu thật đấy."

"Đừng không tin! Đây là bản năng con người!" Dương Tĩnh Tư nổi nóng.

"Cậu nhớ bạn trai cũ của tớ không? Trước còn dịu dàng, sau khi nổi tiếng cái là đá tớ luôn! Đến lúc Lâm Tuyết xảy ra chuyện, cậu đừng trách tụi này không nhắc nhở!"

Tang Điềm nhìn màn hình TV, thất thần nói: "Được rồi, biết rồi."

Buổi tối, Tang Giai nhảy xong quảng trường vũ trở về, phát hiện Tang Điềm và Lâm Tuyết đã vào phòng từ sớm.

Gần đây Tang Điềm đi công tác một thời gian, muốn ở nhà bầu bạn với Tang Giai. Lâm Tuyết dứt khoát ở chung phòng với chị luôn.

Tang Giai nhìn đồng hồ thấy mới hơn 9 giờ, gõ cửa phòng ngủ Tang Điềm.

Tang Điềm mở cửa rất nhanh, nhưng chỉ mở hé, thò đầu ra nhìn.

"Sao hai đứa vào phòng sớm vậy? Con gái nuôi của mẹ về rồi à?" Tang Giai hỏi.

"Về từ sớm rồi." Tang Điềm đáp: "Tuyết vừa thi xong, mệt lắm, muốn nghỉ sớm một chút."

Tang Giai gật đầu: "Cục sạc của mẹ hỏng rồi, ảnh hưởng xem lại phim cũ của lão thịt tươi nhà ta. Dạo này mẹ dùng của con, để mẹ lấy một lát."

"Đừng đừng đừng!" Tang Điềm vội nói, "Để con lấy cho!"

Cô lật đật lấy cục sạc trên bàn, luồn qua khe cửa đưa ra. Tang Giai chọc: "Con giấu gì trong phòng đúng không?"

"Không có gì đâu, chỉ là Tuyết thay đồ ngủ rồi. Mẹ mà nhìn thì chẳng khác gì kim châm mắt!"

Tang Giai hừ một tiếng rồi đi.

Tang Điềm vừa khóa cửa lại, đã bị một bàn tay trắng nõn kéo ngã vào giường.

Tang Điềm ngã xuống nệm mềm, Lâm Tuyết lật người đè lên, cúi xuống nhìn cô.

Tang Điềm hơi căng thẳng, lại có chút mong chờ: "Em còn muốn nữa à?"

Lâm Tuyết không đáp, ánh mắt rực lửa, thay bằng chuỗi hôn dày đặc rơi trên cổ cô. Tang Điềm mềm nhũn cả người, ôm cổ Lâm Tuyết, hoàn toàn không còn sức kháng cự.

Tang Điềm vừa rồi không để Tang Giai vào phòng, hoàn toàn là vì vừa mới cùng Lâm Tuyết "làm bậy" trong phòng ngủ, chăn đệm vương vãi đầy đất, rõ ràng là có hơi... quá kịch liệt.

Khi nãy Lâm Tuyết rửa xong chén rồi cắt trái cây, hai người cùng Dương Tĩnh Tư ngồi xem TV. Nhưng khi ấy, Tang Điềm không chịu nổi nữa, giấu chân dưới bàn trà, luồn sang quấn lấy bắp chân Lâm Tuyết một vòng rồi lại một vòng nữa.

Dương Tĩnh Tư cuối cùng không chịu nổi nữa, "tạch" một tiếng đứng dậy: "Tôi đi đây!"

Tang Điềm vội níu lại: "Đừng mà, ngồi thêm chút nữa đi."

Dương Tĩnh Tư hừ lạnh: "Tôi có phải hạt cẩu lương đâu!"

Tang Điềm cười tiễn Dương Tĩnh Tư ra cửa: "Chị em à, cảm ơn cậu đã thành toàn. Mai tớ mời ăn đồ nướng!"

Dương Tĩnh Tư xách theo túi nhỏ lầm bầm rời đi. Tang Điềm lập tức kéo tay Lâm Tuyết, lôi thẳng về phòng.

Khi trước Lâm Tuyết đang rửa chén, Tang Điềm còn chăm chú xem chương trình hẹn hò trên TV, mà khi Lâm Tuyết vừa bước ra, cô không xem nổi nữa.

Lâm Tuyết lúc ấy đang ăn nho. Một quả nho đỏ hồng nhỏ nhắn kẹp giữa hai ngón tay thon dài, đưa lên môi rồi ngậm trọn, đầu lưỡi liếm một cái, lại mút lấy cái cách ăn này, hoàn toàn không giống đang ăn nho, mà là đang... ăn cái gì đó khác.

Về đến phòng, Tang Điềm liền cởi đồ Lâm Tuyết, phát hiện da cô ấy cũng nóng bỏng. Hai người như muốn bù lại hết quãng thời gian Tang Điềm từng đè nén bóng ma tâm lý trước kia.

Lâm Tuyết là vận động viên trượt băng, thân thể không chỉ dẻo mà còn có lực, rất nhiều động tác khó tưởng tượng trong truyện tranh người lớn, Lâm Tuyết đều có thể làm được.

Sau vài động tác, cả hai đều thở dốc. Tang Điềm nằm nghiêng trên giường, ánh mắt mơ màng nhìn Lâm Tuyết từ xa. Lâm Tuyết lại nâng chân cô lên, khuôn mặt vốn trắng nõn cũng ửng hồng rực rỡ.

Tang Điềm trước đây cứ nghĩ động tác này chắc mệt đến chết người, nhưng ai bảo đối phương là vận động viên chứ.

Tang Điềm cắn góc gối, tiếng rên nghẹn lại.

Lâm Tuyết nhẹ giọng bảo: "Đừng nhịn."

Tang Điềm run lên, dúi đầu vào gối:"Phòng này cách âm không tốt..."

Sau đó giường cũng đẫm mồ hôi, cả hai vốn định thay ga trải giường, nhưng chân Tang Điềm mềm nhũn, kéo Lâm Tuyết ngã xuống đất lại bắt đầu thêm một hiệp.

Nói sao yêu đương giống bệnh thần kinh cũng chẳng sai, Tang Điềm thậm chí không thấy đau, nằm cười trên sàn. Lâm Tuyết kéo mãi không nổi, đành phải kéo chăn từ trên giường xuống quấn lấy cô, rồi lại một lần nữa.

Lần này không có gối để cắn, Tang Điềm liếc nhìn Lâm Tuyết, liền cắn vào ngón tay Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết nhìn đôi mắt lấp lánh nước của cô, động tác khựng lại.

Tang Điềm rầu rĩ nói: "Cố ý trêu chị à?"

"Không được dừng."

Ngay lúc Tang Điềm đang cắn ngón tay Lâm Tuyết để nén tiếng rên, Tang Giai bất ngờ mở cửa quay về, khiến Tang Điềm giật mình run lên, ngược lại phản ứng càng mãnh liệt.

Cô không ngờ Lâm Tuyết, sau khi lấy đồ sạc cho mẹ xong, vẫn muốn tiếp tục.

Dù Tang Điềm cũng muốn, nhưng thật sự kiệt sức chỉ vì hai người quá không tiết chế. Trên chuyến bay trở về từ Úc, cô ngủ một lèo như chết mê, chỉ biết cảm thán: thể lực vận động viên đúng là không phải người thường, cô chịu không nổi thật rồi.

Hôm sau, Lâm Tuyết đến câu lạc bộ, cùng huấn luyện viên Ôn Tân Trúc bàn kế hoạch thi đấu mùa giải mới.

Vì ở tuổi 24, với giới trượt băng nữ đơn, đã là "tuổi già", sau khi vô địch giải Tứ đại châu, có phóng viên hỏi: "Có dự định giải nghệ không?"

Lâm Tuyết chỉ mỉm cười: "Tôi còn chưa nhảy thành bốn vòng, còn chưa thắng Ivanna đâu."

Cô còn muốn hướng đến đại dương và bầu trời, tiếp tục lên đường.

Vậy nên cái gọi là "nghỉ ngơi" sau Tứ đại châu cũng chỉ là thời gian huấn luyện mỗi ngày bớt đi một chút, sau đó lại bước vào giai đoạn huấn luyện kín mới.

Buổi tối, Tang Điềm tan làm liền đến đón Lâm Tuyết ở câu lạc bộ. Hai người ăn lẩu gần nhà cô xong, tay trong tay dạo bộ về nhà.

Lâm Tuyết đội mũ và đeo khẩu trang, dưới sự che chở của màn đêm, cũng không sợ bị fan nhận ra.

"Ơ, đây bao giờ mở cửa hàng váy cưới vậy?" Tang Điềm đã lâu không đi con phố nhỏ gần nhà, vừa thấy cửa hàng mới mở liền kéo Lâm Tuyết đến xem.

Mặt tiền là một tấm kính lớn, bên trong bày đầy váy cưới tinh xảo, trang trí bằng những cành lan chuông trắng.

Tang Điềm bỗng nhớ lại lúc Tang Giai còn nằm viện, từng tưởng tượng lễ cưới của cô và Lâm Tuyết. Khi ấy, cô gần như tuyệt vọng: tưởng mẹ không qua khỏi, tưởng Lâm Tuyết sẽ rời khỏi cô. Dù được trọng sinh một lần, cũng không thay đổi được gì.

Nhưng bây giờ thì khác. Tay Lâm Tuyết trong tay cô, lạnh lạnh mà cũng ấm áp.

Tang Điềm hỏi: "Em thấy chị mặc kiểu váy cưới nào đẹp?"

Nếu đã tính chuyện kết hôn, vậy thì váy cưới cũng nên tính đến.

Cô nhớ Tang Giai từng nói cô hợp với ren hoặc lụa, vừa hay trong tiệm có một chiếc váy cổ cao bằng ren, cổ điển và rất khí chất.

Tang Điềm kéo Lâm Tuyết: "Vào thử xem."

Không ngờ Lâm Tuyết lại kéo chị lại "Không vào đâu."

"Tại sao?"

Lâm Tuyết ôm cô vào lòng: "Em hơi đói."

Tang Điềm trừng mắt: "Em, em không biết mệt à! Còn tiếp tục thế này, chị phải đổi luôn cái giường mất!"

Lâm Tuyết ghì sát cô: "Không về nhà. Mình đến khách sạn."

Xuống xe, Tang Điềm nhìn biển hiệu:
"Ơ, chẳng phải đây là khách sạn chủ đề 'Kỳ duyên băng tuyết' mà hai đứa từng nghiên cứu sao?"

Trùng hợp hơn nữa là trước cửa còn có hai cặp đôi khác đang nhìn họ, mặt đối mặt Đường Thi San ôm Trì Hạ, Đại Thanh nắm tay Địch Nhược Hinh.

Tang Điềm nhìn Đường Thi San: "Nhà cô không phải mới mua giường mới à?"

"Dùng được mấy tiếng là không chịu nổi rồi!"

Cô lại hỏi Đại Thanh: "Còn hai người thì sao?"

Đại Thanh cao ngạo đáp: "Ký túc xá cách âm kém."

Sau khi Đại Lị Lị bị bắt giam, bất động sản cũng bị phong tỏa. Nhưng Đại Thanh chẳng bận tâm.

Từ khi Địch Nhược Hinh về nước chính thức huấn luyện, Đại Thanh vừa là huấn luyện viên nữ đơn nhóm nhỏ, vừa gia nhập đội vũ đạo của Hinh. Hai người ở phòng cạnh nhau, tiếng gọi vang như sát vách không cách âm vậy.

Ba cặp vào khách sạn, chủ lễ tân ái ngại:
"Xin lỗi, hôm nay chỉ còn một phòng trống."

Tang Điềm kinh ngạc: "Sinh ý tốt vậy luôn?"

Đại Thanh: "Vậy hai người đi về trước đi."

Lâm Tuyết mỉm cười: "Sao được. Để công bằng, thi nhảy Axel ba vòng đi. Ai thắng, được phòng."

Đại Thanh: "Sở Lâm Tuyết, cô tưởng tôi sợ cô chắc?"

Đường Thi San sốt ruột: "Ê ê, vậy tôi với Tiểu Trì thì sao? Các cô bắt nạt người à?"

Lâm Tuyết nghiêm túc: "Không bắt nạt. Trì Hạ làm trọng tài, tôi với Đại Thanh thắng rồi thì oẳn tù tì phân phòng."

Đường Thi San đẩy Trì Hạ ra: "Đi đi! Đừng phụ lòng chị đây nha!"

Ba người còn lại ngồi ở sảnh chờ khách sạn. Lão bản còn chu đáo pha cho ba người trà kỷ tử Tang Điềm nghĩ bụng: ông chủ này tâm cơ thật, không pha hoa cúc để giảm nhiệt, còn pha trà kỷ tử để... đổ thêm dầu vào lửa à?

Tang Điềm tuy là một người mắc "hội chứng xã giao tăng động", nhưng thật sự cũng chưa từng rơi vào cục diện vừa xấu hổ vừa kỳ quái như vậy. Sau một lúc im lặng đầy bối rối, cuối cùng cô mới quay sang hỏi Địch Nhược Hinh: "Chị hỏi em một chuyện được không?"

Địch Nhược Hinh gật đầu.

Tang Điềm nghiêng đầu, tò mò: "Em và Đại Thanh cá cược rồi thì... kết cục là thế nào?"

Địch Nhược Hinh lập tức đỏ mặt, lắp bắp:
"Tuy là em đại diện đi thi Tứ đại châu, nhưng 'thiên nga gầy' giờ là huấn luyện viên của em mà... Nếu em không nghe lời, chị ấy sẽ... đánh vào mông em."

Tang Điềm ngẩn người hóa ra tiểu công chúa còn thích kiểu chơi này nữa hả!

Ba người lại ngồi thêm một lúc, thì Trì Hạ gọi điện đến, thở dài ở đầu dây bên kia:
"Hai người đó giờ đang nhảy đến hưng phấn điên cuồng luôn, còn bắt tôi làm trọng tài. E là họ chơi đến sáng mất. Mấy cậu cứ về trước đi."

Tang Điềm, Địch Nhược Hinh, Đường Thi San: "......"

Sau một khoảng thời gian sống những ngày "không biết xấu hổ" như thế, Tang Điềm cảm thấy cái gì cũng ổn chỉ có lưng đau eo mỏi.

Cô liền gọi cho Dương Tĩnh Tư: "Cậu biết chỗ nào có thầy massage chuyên trị đau eo không? Giới thiệu tớ với."

Dương Tĩnh Tư còn tưởng nghe nhầm, kinh ngạc hét lên: "Tang Điềm, cậu cố tình đấy à? Giờ ngay cả chuyện rắc cẩu lương cũng đến mức này sao?"

Tang Điềm cười cười: "Tớ thật sự cần mà..."

Cô đi xoa bóp hai lần, cộng thêm việc Lâm Tuyết quay lại câu lạc bộ và bắt đầu đợt huấn luyện kín, Tang Điềm cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu mà đi đứng thẳng lưng trở lại.

Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn lớn về giải Tứ đại châu, vừa vặn Dương Tĩnh Tư cũng livestream xong một vòng, cả hai đều rảnh rỗi, cơ hội gặp mặt cũng nhiều hơn hẳn.

Hôm nay, Dương Tĩnh Tư kéo Tang Điềm đến một quán mới khai trương chuyên món ngưu tràng nướng kiểu Hàn để ăn xả stress. Vừa gặm vừa nghi hoặc hỏi: "Lâm Tuyết đi vào kỳ huấn luyện kín rồi, hai người đã bàn chuyện kết hôn đâu vào đấy chưa?"

Tang Điềm vừa kêu kẹt kẹt nhai ngưu tràng vừa lắc đầu: "Chưa mà."

Dương Tĩnh Tư nổi quạu: "Lần trước chị làm bánh dài cả cây số cho cậu, cậu không nhớ à? Hồi đó thì gấp cưới đến chết đi sống lại, giờ vừa đoạt chức quán quân xong thì lại chẳng vội nữa, cậu không thấy kỳ lạ sao? Cậu có thực sự quan tâm đến câu lạc bộ, fanclub gì đó của cô ấy không? Lỡ đâu có tiểu cô nương nào trẻ trung dâng mông lao tới thì sao?!"

Tang Điềm nhún vai cực kỳ "ngầu lòi":
"Chị đây sau khi trọng sinh chỉ muốn sống cuộc đời mỹ lệ một mình. Nếu Lâm Tuyết thật sự có tâm tư linh tinh thì chị đây cũng không sợ."

Dương Tĩnh Tư liếc cô một cái đầy cảnh cáo: "Lời này là tự miệng cậu nói đấy nhé."

Tang Điềm mặt không đổi sắc: "Chính miệng tớ nói!"

Chiều hôm sau, Tang Điềm đang ngồi ở văn phòng bàn chuyện vẽ phối minh họa bản thảo cùng Đinh Ngữ Nịnh, thì nhận được cuộc gọi từ Dương Tĩnh Tư:

"Hôm qua cậu nói nếu Lâm Tuyết có gì mờ ám, cậu không ngại sống một mình đúng không?"

"Đúng mà."

"Vậy thì cậu đến cái quán cà phê này mà xem!"

Nói xong liền gửi định vị WeChat tới.

Tang Điềm thật ra chẳng tin Lâm Tuyết sẽ làm ra chuyện gì có lỗi hai người đã cùng nhau trải qua biết bao chuyện, yêu đương bùng nổ đến mức giường sắp gãy, thì sao Lâm Tuyết có thể thay lòng? Nhưng mà... ngữ khí nghiêm trọng của Dương Tĩnh Tư khiến Tang Điềm hơi lo, sợ bạn thân một mình tức mà lên tăng xông thì vẫn nên đi xem một chuyến cho chắc.

Vừa bước vào quán, Tang Điềm liền bị một người đội mũ lưỡi trai kéo thấp che mặt lôi đi nhìn lại mới biết là Dương Tĩnh Tư.

Dương Tĩnh Tư kéo chị ngồi xuống sau một bụi cây giả: "Biết vì sao hôm nay tớ đội mũ không?"

Tang Điềm liếc một cái: "Không trang điểm đúng không?"

"Tang Điềm, cậu rốt cuộc có muốn tức chết tớ không?!" Dương Tĩnh Tư nổi khùng, giọng đầy kích động.

"Lâm Tuyết to đùng thế kia ngồi đấy cậu không thấy à? Không phải đang phong tỏa huấn luyện, không được ra khỏi câu lạc bộ sao? Giờ cô ấy ngồi cà phê với ai thế kia?!"

Tang Điềm nhìn theo hướng tay chỉ quả nhiên là Lâm Tuyết đang ngồi ở bàn đối diện, đội mũ lưỡi trai che nửa mặt.

Nhưng dù sao cả hai quá quen thuộc, liếc một cái là nhận ra liền.

Ngồi đối diện cô là một cô gái... có vài nét giống Tang Điềm, chỉ là trang điểm đậm hơn, tóc uốn xoăn, phong cách thành thục quyến rũ.

Dương Tĩnh Tư nghiến răng: "Quả nhiên là sói con thích gu chị gái. Mà giờ lại nâng cấp, chuyển sang dạng 'chị đại' đích thực rồi. Cậu kiểu nửa chín nửa sống như này có vẻ không còn hợp khẩu vị nữa."

Đang nói thì "chị đại" kia lấy ra một chiếc chìa khóa, đặt xuống bàn đẩy sang phía Lâm Tuyết. Lâm Tuyết mỉm cười, nhẹ nhàng thu vào túi.

"Mẹ kiếp!" Dương Tĩnh Tư đập bàn đứng dậy, giận run người.

"Tớ cứ tưởng là Lâm Tuyết bao một chị gái, ai ngờ là được bao bởi chị gái cơ! Cô ta đâu thiếu tiền, là đang tìm cảm giác kích thích à?!"

Không nhịn được nữa, Dương Tĩnh Tư kéo Tang Điềm đi tới thẳng bàn họ:

"Xin lỗi làm phiền một chút, chị gái nhỏ này trông cũng xinh phết, tôi giới thiệu cho cô một người nhé?"

Tang Điềm cạn lời cô nghi là Dương Tĩnh Tư bị giận quá nên hôn mê luôn rồi. Mới đó đã lao tới bắt chuyện, giờ còn đẩy Tang Điềm ra trước mặt "chị đại":

"Đây là Tang Điềm, vị hôn thê của người ngồi đối diện cô đấy."

Chị gái quyến rũ kia ngước mắt đánh giá Tang Điềm một lượt rồi mỉm cười: "Cô cũng rất xinh."

Tang Điềm cười đáp lễ: "Cảm ơn."

Dương Tĩnh Tư suýt tức nghẹn cái gì mà thái độ bình tĩnh dữ vậy? Chẳng lẽ cô ta biết mình là tiểu tam từ đầu nên đã chuẩn bị tâm lý sẵn? Có tí tiền là nghĩ mình có thể xài tiền mua luôn bạn gái người ta chắc?

Tức mình, Dương Tĩnh Tư bắt đầu tính toán sổ tiết kiệm liệu có thể lấy tiền đè chết "phú bà" này được không? Không phải để giành lại Lâm Tuyết, mà chỉ để vả vào mặt đối phương cho bỏ ghét. Dù sao Tang Điềm là bạn mình, bị phản bội cũng chẳng thể để yên!

Nhưng.

Lâm Tuyết lại nhìn Tang Điềm, giọng bình tĩnh hỏi: "Chị không đi làm à? Sao lại đến đây?"

Tang Điềm cười: "Dương Tĩnh Tư nói thấy em ở đây, bảo chị tới xem."

Lâm Tuyết: "Vừa hay."

Dương Tĩnh Tư run người: "Vừa hay" nghĩa là sao? Tính công khai luôn trước mặt người ta sao?

Nhưng còn chưa kịp bùng nổ, thì Tang Điềm mở miệng: "Căn hộ ở đâu vậy em?"

Lâm Tuyết: "Khu Năm Hoàn, hơi xa trung tâm, nhưng đi lại cũng tiện. Chị đến đây rồi thì ghé xem luôn, không thích thì mình đổi căn khác."

Dương Tĩnh Tư đơ toàn tập: Mua... mua nhà???

Dương Tĩnh Tư ngồi đó há hốc mồm: Sao nãy giờ mình không nghĩ tới khả năng này vậy trời???

Chương trước Chương tiếp
Loading...