[BHTT] - EDIT: Yêu Tam Nhi! Ngươi Sắc Đảm Bao Thiên.

Chương 102



Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

Tuy số lần Ôn Mạt Uyển chủ động thăm dò Lê Phi Yên chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng cô đối với thân thể Lê Phi Yên lại vô cùng quen thuộc. Chạm vào chỗ nào Lê Phi Yên sẽ kinh hô, nắm chỗ nào Lê Phi Yên muốn ngừng mà không được, đối với Ôn Mạt Uyển mà nói tất cả đều như máy móc, là ngựa quen đường cũ, không biết là do cô tư chất thông minh hay bản thân Lê Phi Yên chính là vật hiếm, không cần nhiều kỹ xảo, Lê Phi Yên cũng đã mềm nhũn, biến thành một bãi nước, không có xương gần như đều dựa vào cô.

Ôn Mạt Uyển vuốt vuốt tóc Lê Phi Yên: “Bây giờ đi nghỉ ngơi thôi.” Mặc dù ở hồ nước nóng rất ấm áp, nhưng những bộ phận rời khỏi mặt nước vẫn sẽ bị lạnh, nếu cứ kéo dài không chỉ là choáng váng đầu còn có thể bị cảm lạnh.

Lê Phi Yên xê dịch thân mình, đặt cánh tay lên người Ôn Mạt Uyển: “Em muốn biến thành hơi nước bay đi.”

Ôn Mạt Uyển cười cười, dời Lê Phi Yên lên khỏi mặt nước, tự mình cũng rời khỏi, lấy khăn tắm đã chuẩn bị từ trước quấn quanh người, lúc này mới xoay người giúp Lê Phi Yên, thuận tay dùng khăn lau khô mặt nàng, lại dùng khăn tắm cẩn thận quấn cho nàng. Lê Phi Yên đang muốn hướng về phòng, thì Ôn Mạt Uyển giữ nàng lại: “Lau khô tóc rồi đi vào.” Hai người vẫn còn ở trong phòng có hồ nước nóng, cách cửa sau lưng đã được chuẩn bị mền gối cẩn thận, nếu để tóc ướt đi vào sẽ động nước dưới đất.

Lê Phi Yên nhìn nhìn nói: “Trong phòng sẽ không bị trúng gió.”

Ôn Mạt Uyển nhìn nàng vẫy tay: “Tới đây, chị giúp em lau khô tóc.”

Lê Phi Yên cười hì hì đi tới bên cạnh Ôn Mạt Uyển ngồi xổm xuống: “Em thích chị giúp em lau tóc, nhẹ nhàng, ôn nhu, rất có cảm giác của người mẹ.”

Ôn Mạt Uyển vừa giúp Lê Phi Yên lau tóc vừa nói: “Chị giống mẹ của em?”

Lê Phi Yên nói: “Em không nhớ nỗi dáng vẻ mẹ của mình, chỉ nhớ mùi hương trên người mẹ, giọng nói cũng rất êm tai giống như chị vậy.”

Ôn Mạt Uyển cười cười rồi lên tiếng: “Chắc chắn mẹ em cũng xinh đẹp như em.”

Lê Phi Yên lắc đầu: “Không, mẹ em sẽ đẹp hơn em nhiều.”

Ôn Mạt Uyển mỉm cười, bắt lấy vai Lê Phi Yên, xoay người nàng qua, nhẹ nhàng hôn xuống trán nàng, rồi nhỏ nhẹ: “Phi Yên, nếu tìm được cha nuôi em, em định làm như thế nào?”

Lê Phi Yên nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc trả lời: “Chuyện em có thể làm chính là giải thích mọi chuyện rõ ràng, tránh cho Diệp Nam Thành ở giữa châm ngòi ly gián.”

Ôn Mạt Uyển hỏi: “Thương thế của ông ấy nặng như vậy, ông ấy sẽ tha thứ cho em sao?”

Lê Phi Yên trầm mặc không nói, Ôn Mạt Uyển lại hỏi tiếp: “Nếu muốn qua mặt Diệp Nam Thành, cùng cha nuôi em hóa giải hiểu lầm, điều cần thiết nhất chính là chúng ta phải nhanh hơn hắn một bước.”

Lúc này Lê Phi Yên mới mở miệng: “Không phải Băng Ngưng đang giúp chúng ta tìm ông ấy sao?”

Ôn Mạt Uyển đang muốn nói tiếp thì di động bên cạnh đột nhiên vang lên, Ôn Mạt Uyển cầm lên nhìn, liền bình tĩnh nói với Lê Phi Yên: “Có tin tức, Cừu Cát Tường vẫn luôn ở M thị, ông ấy ở một sở an dưỡng tĩnh dưỡng.”

Lê Phi Yên: “Tin tức này đáng tin cậy không?”

Ôn Mạt Uyển cười nói: “Có đôi khi làm việc cần cả hắc bạch lưỡng đạo đều phải tận lực mới được.”

Lê Phi Yên biết Ôn Mạt Uyển vì tìm Cừu Cát Tường đã tốn không ít tâm tư, nếu Ôn Mạt Uyển vẫn luôn dũng cảm như vậy cùng nàng kề vai chiến đấu thì nàng có lý do gì mà lùi bước chứ?

“Ngày mai em sẽ đi tìm ông ấy.” Lê Phi Yên ngồi dậy, còn nói rất rõ ràng.

Ôn Mạt Uyển hỏi: “Sau khi tìm gặp thì sao?”

Lê Phi Yên: “Cho dù như thế nào em cũng phải tự mình đi gặp ông ta, nếu vận khí tốt nói không chừng ân oán có thể xóa bỏ.”

Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên, đưa tay vuốt tóc đen nhánh của nàng: “Phi Yên, mặc dù bây giờ chúng ta bị vây ở thế yếu, em cũng không cần giải thích với hắn, bởi vì em không có làm sai. Em cũng không cần tự mình đi gặp ông ấy, chị sẽ cùng ông ấy nói điều kiện.”

“Phi Yên nhờ chị tìm người?” Tô Kiều Diễm uống hớp nước trái cây rồi nhìn Lục Băng Ngưng hỏi, giống như muốn từ mặt Lục Băng Ngưng có thể tìm được nhiều tin tức của Lê Phi Yên hơn, nói thật ra, Lê Phi Yên cái người này quá là trọng sắc khinh bạn rồi, hại cô lo lắng nhiều ngày như vậy.

Lục Băng Ngưng gật đầu: “Chẳng những vậy, còn rất sốt ruột.”

Tô Kiều Diễm lại hỏi:”Tìm ai? Thiếu tiền cậu ấy sao?”

Lục Băng Ngưng cười cười: “Chị cũng không rõ lắm, chị chỉ phụ trách tìm người, cũng không thể nhiều chuyện hỏi nhiều như vậy làm gì.”

Tô Kiều Diễm trừng mắt: “Ý của chị là em nhiều chuyện hả?”

Lúc này Lục Băng Ngưng mới phản ứng lại mình đã nói sai, nàng nhanh chóng xua tay liên tục: “Chị tự nói mình, là tự nói bản thân mình.” Tô đại tiểu thư mà nóng giận lên thì dỗ dành như thế nào cũng không được a.

Tô Kiều Diễm nhìn thái độ thành khẩn của Lục Băng Ngưng, lúc này mới hé miệng cười: “Như vậy còn được.”

Lục Băng Ngưng thở hắc ra rồi uống ngay một ngụm bia, nói: “Em còn chưa uống xong?”

Tô Kiều Diễm nhíu mày: “Làm gì muốn đuổi em đi, em mới uống có vài hớp.”

Lục Băng Ngưng: “Vậy em kêu phục vụ bỏ mang về, hoặc một mình ở lại đây uống, chị phải đi rồi.”

Tô Kiều Diễm nhìn nàng hỏi: “Có chuyện gì mà gấp như vậy?” Gần đây Lục Băng Ngưng không có lấy chuyện công việc mà từ chối cô.

Lục Băng Ngưng nói: “Chị phải đi giúp bạn tốt của em tìm người, đi tìm tư liệc, tra hồ sơ, ban ngày không thể công khai làm, đành phải trở về cục vào buổi tối.” Nhìn nhìn đồng hồ, chín giờ, bây giờ bắt đầu làm tới rạng sáng hẳn là không thành vấn đề.

Tô Kiều Diễm cầm túi nhảy khỏi ghế: “Em đi cùng chị là được rồi.”

Tâm Lục Băng Ngưng không biết tại sao lại thấy ấm áp, rõ ràng nàng không có chờ mong Tô Kiều Diễm sẽ đi cùng nàng, nhưng khi Tô Kiều Diễm vừa nói vậy, Lục Băng Ngưng mới cảm giác, có thể cùng Tô Kiều Diễm thức đêm làm việc chính là chuyện rất tuyệt vời.

“Có thể, có thể chứ.” Lục Băng Ngưng gọi phục vụ lại tính tiền, một bên không quên lên tiếng nói rõ với Tô Kiều Diễm: “Nhưng đi vào giờ này sẽ không ra được, 10 giờ phòng hồ sơ sẽ có người canh gác, chỉ có thể vào không thể ra.”

Tô Kiều Diễm không thèm quan tâm: “Thức một đêm thôi, không có gì không được.”

Lục Băng Ngưng nhìn cô cười, trả tiền rồi chở Tô Kiều Diễm một đường tới cục cảnh sát, hai người nhanh chóng đi vào phòng hồ sơ.

Phòng hồ sơ rất sạch sẽ, nhưng cũng khá lâu không có ai vào nên không khí có chút vắng lặng, hơn nữa vì bảo quản hồ sơ hoàn hảo, quản lý viên còn cố ý đem những gì có thể tạo hơi nước đều loại bỏ, bởi vậy toàn bộ không gian đều rất khô ráo.

Còn có chút nóng.

Lục Băng Ngưng mở coi được vài tập hồ sơ thì Tô Kiều Diễm đã cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nàng đứng lên đi qua đi lại vài vòng rồi hỏi: “Tại sao ở đây không có nước?”

Lục Băng Ngưng vẫn chăm chú coi hồ sơ, đầu cũng không ngẩng lên, nâng tay chỉ về phía góc tường: “Đằng kia có nước khoáng.”

Tô Kiều Diễm đi theo hướng Lục Băng Ngưng chỉ, thì thấy một bình nước nghiêm chỉnh còn đang được niêm phong lặng lẽ nằm ở một góc tường, nhìn trái phải cũng không thấy có dụng cụ gì sắn bén, nên cô đành phải dùng móng tay, từ từ mở băng keo ra, làm được một nửa thì cảm giác da thịt bị cắt một chút, cúi đầu nhìn trên đầu ba ngón tay có một đường cắt, chỉ có dấu vết đạm màu một chút chắc không có gì trở ngại.

Tô Kiều Diễm đang muốn tiếp tục làm thì tay tự nhiên đau đến không động được, cúi đầu nhìn kỹ lại thì thấy máu từ miệng vết thương đang chảy ra, từng giọt từng giọt chảy xuống mặt đất, Tô Kiều Diễm sợ tới nỗi hô to một tiếng.

Lục Băng Ngưng đang vui đầu coi hồ sơ, thì nghe được tiếng la của Tô Kiều Diễm liền bỏ hồ sơ xuống chạy tới bên cạnh cô, vừa nhìn thấy bộ dáng của Tô Kiều Diễm thiếu chút nữa nàng bị hù chết. Tô Kiều Diễm đang cúi đầu cầm tay, máu đỏ tươi từ khe hở ồ ồ tuôn ra, trên mặt đất rất nhanh tụ thành một lõm đỏ sậm.

“Để chị coi.” Lục Băng Ngưng không khỏi phân trần đã nắm tay Tô Kiều Diễm kéo qua: “Tại sao lại bị thương như vậy, chỗ này chắc chắn sẽ không có dao.”

Tô Kiều Diễm thấy dáng vẻ Lục Băng Ngưng vì nàng mà khẩn trương thật là ngàn năm hiếm gặp, người này cũng vì cô là khó chịu, chỉ cần nhìn mi tâm Lục Băng Ngưng tụ thành một chỗ thì Tô Kiều Diễm không còn cảm thấy đau đớn, hay phiền muộn gì nữa.

Dáng vẻ Lục Băng Ngưng rất chăm chú, thật là nhìn rất hấp dẫn.

“Quả thật nhìn rất đẹp.” Tô Kiều Diễm nhìn Lục Băng Ngưng, đưa tay nâng cằm Lục Băng Ngưng lên, nhợt nhạt cười.

Theo quán tính Lục Băng Ngưng muốn gạt tay Tô Kiều Diễm ra, lại đột nhiên dừng lại, nàng bất đắc dĩ để Tô Kiều Diễm bài bố, cũng không quên lên tiếng hỏi: “Có nghiêm trọng không? Nếu vết thương sâu, chị lập tức gọi người mở cửa, đưa em đi bệnh viện.”

Tô Kiều Diễm lắc đầu, tiến sát lại Lục Băng Ngưng rồi nói: “Em không sao, không cần đi bệnh viện.”

Lục Băng Ngưng vẫn cứ sốt ruột: “Em đừng cậy mạnh.”

“Chỉ bị cắt trúng một chút, không có gì quá nghiêm trọng.” Tô Kiều Diễm cúi đầu nhìn Lục Băng Ngưng thật sâu, dừng một chút rồi nói tiếp: “Chị khẩn trương em?”

Lục Băng Ngưng trả lời ngay lập tức: “Đương nhiên.” Lúc nãy vừa nhìn thấy vũng máu thì tâm nàng như ai nhéo một cái, Lục Băng Ngưng cũng không biết tại sao nàng lại vì Tô Kiều Diễm mà khẩn trương như vậy.

Tô Kiều Diễm nhẹ nhàng cười, nghiêng người tiến lại gần Lục Băng Ngưng hơn nữa, đầu lệch một chút từ từ ngậm lấy môi nàng.

Môi Tô Kiều Diễm vừa thơm lại vừa mềm, làm cho Lục Băng Ngưng ngây ngẩn cả người, đây là lần thứ hai hôn nhau kể từ khi quen biết. Nếu như lần đầu là ngoài ý muốn, vậy bây giờ thì sao? Cho dù Tô Kiều Diễm bị thương muốn hôn nàng, cũng là ngoài ý muốn sao?

Mà lúc này Tô Kiều Diễm lại khéo léo đưa đầu lưỡi cạy khớp hàm Lục Băng Ngưng ra rồi rất linh hoạt trượt vào trong.

Đây là hôn trong trò đùa dai sao?

Luc Băng Ngưng nâng tay ôm lấy Tô Kiều Diễm, cảm nhận được cơ thể mềm mại tuyệt vời của cô, nàng càng ôm cô chặt hơn, bị cô trêu chọc tới cả người khó chịu, nàng đơn giản dùng lưỡi cộng hưởng với lưỡi cô.

Phòng hồ sơ phá lệ sạch sẽ trống trải, mà lúc này đây, ở địa điểm này, ai cũng không thể quấy rầy hai người, hai người gần như ở trong một không gian được bịt kín.

Lục Băng Ngưng thấy nàng cùng Tô Kiều Diễm đã hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, ở trong này, nàng không phải là cảnh sát Lục Băng Ngưng mà Tô Kiều Diễm cũng không phải một tiểu kiều thê hào môn. Hai người chỉ là hai nữ nhân bị hấp dẫn bởi khí tức của đối phương, muốn hòa lại cùng nhau, ở thời khắc này hai người tương ủng, yêu nhau, ngoài ra cái gì cũng không muốn nghĩ tới...

.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thực manh lục cảnh quan hì hì...

Chương trước Chương tiếp
Loading...