[BHTT] - EDIT: Yêu Tam Nhi! Ngươi Sắc Đảm Bao Thiên.
Chương 101 H
Editor: Thư Huỳnh.-----------------Dáng vẻ Lê Phi Yên như lọt trong sương mù càng toát ra vẻ hồng hào quyến rủ hơn, Ôn Mạt Uyển giống như đang được thưởng thức một ly kem ngọt ngào mà không thấy ngán. Hơn nữa âm thanh Lê Phi Yên lúc động tình thì càng mênh mông thâm thúy, tựa như sương sớm trên cỏ xanh, trong trẻo mát lạnh, tựa như các tinh linh chuẩn bị chơi đùa chào đón mặt trời mới mọc, ngay thời điểm người đối diện lơ đãng thì có thể dễ dàng châm ngòi thần kinh mẫn cảm nhất, khi hoàn hồn muốn ôm chặt thì lại tìm không được. Thậm chí Ôn Mạt Uyển còn cảm thấy Lê Phi Yên cùng với dòng nước nóng như hòa lại làm một, sóng quang liễm diễm làm nổi bật làn da mịn nàng trắng noãn của nàng, Ôn Mạt Uyển muốn đưa tay nắm lấy nhưng khi đầu ngón tay lướt qua da thịt Lê Phi Yên thì cô cảm nhận có dòng điện chạy dọc từ đỉnh đầu xuống dưới chân. Lê Phi Yên kiều mỵ cười tươi trong sương mù, thanh thúy mà động lòng người, nàng biết Ôn Mạt Uyển vì nàng mà dấy lên dục vọng. Từ trong làn khói, Lê Phi Yên bắt được tay Ôn Mạt Uyển, kéo lại gần phía mình, không cho Ôn Mạt Uyển có thời gian phản ứng lại, Lê Phi Yên đã cầm ngón tay cô đưa vào miệng mình. Tay Ôn Mạt Uyển rất đẹp, thon dài, cũng không quá gầy đến nổi gân xanh. Sau khi Lê Phi Yên thưởng thức đã rồi thì đem cả người Ôn Mạt Uyển chuyển tới một khối đá bằng phẳng, nước ấm theo cơ thể Ôn Mạt Uyển trượt xuống nham thạch, theo khe hở chảy xuống hồ. Lê Phi Yên thấy nhiệt khí bao quanh Ôn Mạt Uyển khiến cô xinh đẹp vô cùng, tay nàng không tự chủ được mà thản nhiên vuốt ve, rong chơi trên da thịt trắng mịn hồng hào, rồi nhẹ nhàng hôn xuống để lại vài dấu ô mai trên đó, lúc này mới lưu luyến dời đi trận địa, chậm rãi di chuyển tới bụng dưới cô.Nãy giờ ngâm trong nước nóng nên bụng dưới phá lệ tế - nị - nhu - hoạt, Lê Phi Yên cúi đầu xuống liếm, mút nhẹ rồi rời khỏi ngay, ngay lập tức đỏ bừng trở nên nữ tính hơn, nhìn thấy vừa kiều mỹ vừa đáng yêu, thêm phần sáng bóng, hơi hơi mở ra, như chờ người xâm nhập. Lê Phi Yên chỉ cần tưởng tượng tới viễn cảnh tiếp theo, thì đã thấy không chịu được rồi, nàng biết Ôn Mạt Uyển không có lúc nào không hấp dẫn nàng cả, giống như hiện tại, cho dù Ôn Mạt Uyển không có làm gì, cũng thành công khơi dậy tiểu ác ma trong cơ thể nàng. Tay Lê Phi Yên tự do chậm rãi lướt qua lướt lại, nàng lặp lại nhiều lần đến khi có thể cảm nhận được làn da Ôn Mạt Uyển đỏ ưng lên, nhúc nhích tựa như tim đập rung động, Lê Phi Yên nhìn người trong ngực vì mình mà động tình. Nàng hôn Ôn Mạt Uyển thật sâu, tất nhiên cô cũng cảm nhận được tất cả, ôn tuyền nóng ấm, không khí lành lạnh, tay nàng lướt trên cơ thể cô, mọi thứ không tự giác mà buộc chặt cơ thể cô. Lê Phi Yên giơ giơ khóe miệng rồi đi vào nơi nàng khát vọng đã lâu, Ôn Mạt Uyển cảm nhận được dị vật nên mặt liền đỏ bừng, Lê Phi Yên dừng lại động tác, làm bộ dáng chép miệng thưởng thức hương vị vừa rồi: "Thơm quá." Ôn Mạt Uyển thấy cả người rất ngứa ngáy, nhưng lại sợ Lê Phi Yên nhìn chằm chằm vào cơ thể mình, lại như thiếu nữ mới lớn, tay chân luống cuống, muốn được Lê Phi Yên ôm vào trong ngực. Lê Phi Yên tiếp nhận một ít động tác nhỏ của Ôn Mạt Uyển thì liền ngầm hiểu hàm ý trong đó, nàng muốn làm cho Ôn Mạt Uyển phóng ra dục vọng ẩn sâu trong cơ thể cô, phóng thích trói buộc vẫn luôn khóa chặt. "Mạt Uyển, Mạt Uyển, muốn em sao?" Lê Phi Yên vuốt lên vuốt xuống sau lưng mịn màng của Ôn Mạt Uyển, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi. Ôn Mạt Uyển khẽ gật gật đầu rồi ừ một tiếng, Lê Phi Yên hôn trán cô, thuận tay đẩy Ôn Mạt Uyển lên trên tảng đá, cả người Ôn Mạt Uyển liền nửa nằm trên đó, bỗng nhiên Ôn Mạt Uyển mất đi trọng tâm, không tự chủ được mà hô lên: "Phi Yên, Phi Yên..." Lê Phi Yên ôn như vuốt ve đáp lại Ôn Mạt Uyển, im lặng chờ, sau khi nghe được âm thanh Ôn Mạt Uyển từ từ lắng đọng, lúc này Lê Phi Yên mới khẽ vuốt trụ chân cô, nắm chân cô đặt lên vai mình. Ôn Mạt Uyển có chút khẩn trương, không chịu được mà nâng thắt lưng muốn né tránh, nhưng Lê Phi Yên đang ở giữa chân cô, làm sao dễ dàng để cô thực hiện ý muốn của mình. Mỗi khi Ôn Mạt Uyển hướng lên trên nâng một lần thì Lê Phi Yên liền cúi đầu xuống nơi tư mật cô đùa giỡn một lần, Ôn Mạt Uyển bị kích thích này tra tấn không thể không cố gắng né tránh, Lê Phi Yên lại càng lấn tới không cho cô cơ hội thoát được, lặp lại vài lần như vậy rốt cuộc Ôn Mạt Uyển không nhịn được, ôm lấy cả người Lê Phi Yên muốn né ra.Lê Phi Yên nắm mắt cá chân Ôn Mạt Uyển không hề buông lỏng chút nào, chỉ xuyên qua sương mù cười hì hì nhìn Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác, nhưng ánh mắt lại phản bội cô, lúc này mới cúi đầu thỏ thẻ nói: "Đừng, Phi Yên, đừng, như vậy rất thẹn thùng." Lê Phi Yên hôn xuống nơi tư mật Ôn Mạt Uyển, rồi trượt lên bụng dưới thì thào nói: "Không thẹn thùng, một chút cũng không có, em yêu chị, Mạt Uyển, em yêu chị..." Ôn Mạt Uyển không nhắc lại nữa, Lê Phi Yên liền đem hành động này cho là cô ngầm đồng ý, nàng không hề quyến luyến bịn rịn chung quanh mà trực tiếp cúi đầu ngậm lấy nơi mẫn cảm nhất của nữ nhân, tay vốn đang cầm chân thì lúc này cũng dọc theo chân hướng tới nội sườn. Ôn Mạt Uyển hít sâu một hơi muốn khép chân lại trốn tránh, Lê Phi Yên lại chặt chẽ đè lại hai chân Ôn Mạt Uyển không cho cô có thể rút lui, đồng thời hai tay dùng thêm lực đem hai chân Ôn Mạt Uyển mở rộng hơn, cứ như vậy, nơi tư mật bị nước ấm chảy qua liền hiện ra bộ dáng đáng yêu nhất. Mềm mại, phấn nộn, dính nước bọt, giống như đóa hoa sen nở rộng giữa màng nước, hoàn toàn thu hút người nhìn. Lúc này Lê Phi Yên mới hiểu được cái gì gọi là thấy cái đẹp cũng nó, Ôn Mạt Uyển trước mắt quả thật đẹp quá mức, bộ dáng giống như một bữa tiệc lớn vô cùng phong phú, nàng trừ bỏ việc tận tình nhấm nháp thì còn có gì để do dự đây? Lê Phi Yên vươn lưỡi liếm mút xung quanh, chỉ nhợt nhạt vài cái, Ôn Mạt Uyển liền cong người động thắt lưng, cắn răng không chịu thả lỏng. Lê Phi Yên nhẹ nhàng giương khóe miệng, lưỡi đảo quanh rồi chậm rãi di chuyển, tới tới lui lui nhưng ngay chỗ mẫn cảm nhất chỉ lướt quá, nhẹ kích thích mà thôi, Ôn Mạt Uyển liền giãy dụa: "Phi Yên, đừng, đừng, chị... Chị chịu không nỗi..." Nhưng Lê Phi Yên sao có thể dễ dàng ngừng lại như thế, ngay cả âm thanh Ôn Mạt Uyển cũng dụ người như vậy, huống chi sau khi được lưỡi nàng lướt qua lại một lúc thì Ôn Mạt Uyển càng ngày càng mẫn cảm hơn, đây chính là tín hiệu khẩn cầu Lê Phi Yên đi vào. Đương nhiên Lê Phi Yên hiểu được ám chỉ của Ôn Mạt Uyển, nàng lại vươn lưỡi ra lần nữa, ngay âm đế bắt đầu liếm mút, đùa lộng. Âm thanh Ôn Mạt Uyển cũng từ từ dồn dập hơn, cô kìm chế không được mà nắm lấy tóc Lê Phi Yên, mà Lê Phi Yên lại ở tư thế thấp hơn cô, vươn tay không thuận tiện, nên Ôn Mạt Uyển đành phải nắm lấy khối nham thạch bên cạnh, cho dù nắm chặt tảng đá nhưng hình như Ôn Mạt Uyển lại không có cảm giác gì, tất cả các giác quan của cô hiện giờ đều bị Lê Phi Yên nắm lấy, ngay cả mỗi nhịp hít thở cũng phải theo động tác của Lê Phi Yên để kéo dài, mơ màng giữa màn sương mù, Ôn Mạt Uyển cảm thấy cả hai người đều trở nên mơ hồ, chỉ có một điều rõ ràng duy nhất chính là cả người như đang ở ngoài vũ trụ, một cảm giác không có trọng lực. "Ân... A... A..." Ôn Mạt Uyển không chịu nỗi phải giơ tay bắt lấy bả vai Lê Phi Yên, nhưng cũng không ức chế được cảm giác mãnh liệt ở giữa hai chân. Lê Phi Yên ôm chặt Ôn Mạt Uyển, nhẹ nhàng phủ vuốt nơi tư mật còn đang co giật của Ôn Mạt Uyển, một bên tinh tế ngọt ngào, nghiêng người hôn môi cô. "Em rất đáng ghét, ép chị như vậy." Ôn Mạt Uyển nói một cách nặng nề, thật sự cô không còn chút khí lực nào. Lê Phi Yên mỉm cười: "Có khỏe không?" Ôn Mạt Uyển lôi kéo Lê Phi Yên xuống bên cạnh mình, rồi nhẹ nhàng xoay người một cái, đem Lê Phi Yên áp dưới thân. Lê Phi Yên cười lắc đầu: "Không cần, không cần..." Ôn Mạt Uyển hoàn toàn không hể ý tới những gì Lê Phi Yên nói, cô chỉ cúi đầu ngậm lấy điểm đỏ hồng trước ngực Lê Phi Yên, rồi cắn nhẹ, tiểu yêu tinh dưới thân lập tức nhuyễn xuống, không thể nào nói được câu hoàn chỉnh... . . . Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay trước đến nơi đây, tay lạnh quá, a... Nói, tô lục, còn có tuyết tâm ngự tỷ cùng tiểu Lori đích thịt thịt mọi người muốn nhìn sao?