[BHTT] [EDIT] Xuyên Thành Vai Chính Bị Vai Ác Omega Quải Chạy
Chương 78
“Ngang tay gì chứ? Đánh nàng đi! Đã đánh thì phải kịch liệt, đừng dừng lại!”Hai vị phó tướng trong lòng nghĩ vậy, nhưng nhìn dáng vẻ Trào Phong lúc này, e là không thể tiếp tục được nữa.Sắc mặt nàng đỏ bừng, gân xanh nổi rõ, hơi thở dồn dập xen lẫn một luồng nhẫn nhịn như thể giây tiếp theo sẽ bùng nổ.Ân oán giữa hai người này quả thật không nhỏ. Nếu nổi giận thật sự, chỉ sợ sẽ không thể kết thúc êm đẹp.“Ngạch… Quả thật là một trận quyết đấu xuất sắc!”Một phó tướng trái lương tâm vỗ tay, hô to.“……”“Cái gì vậy, sao tự dưng lại ngang tay…”“Đúng thế! Trào Phong thượng tướng, tiếp tục đi chứ!”Mọi người xung quanh hiển nhiên chưa muốn trận đấu kết thúc như thế, nhưng dưới ánh mắt âm trầm của Tô Thành quét qua, tất cả lập tức im lặng.Lăng Nguyệt Tịch đeo mặt nạ, không ai thấy rõ biểu tình. Nàng chẳng nói một lời, xoay người bước xuống võ đài. Người Hồng Tụ Chiêu thấy thế liền nhanh chóng theo sau, cả đoàn rời khỏi quân doanh.Một bên là “nổi giận”, một bên là “phủi tay bỏ đi”, khiến không khí lập tức trở nên xấu hổ.“Thượng tướng Trào Phong quả là thân thủ bất phàm.” Li Vẫn nở nụ cười có phần hả hê, “Có điều, Hồng Tụ Chiêu bây giờ là khách quý của Long Vực, ngươi đắc tội đại đương gia của họ, e là không hay đâu?”Đắc tội? Hắn có thể nghĩ vậy đã chứng tỏ không nhận ra hai người chỉ đang diễn một vở kịch quyền cước. Thôi cũng tốt, cứ để hiểu lầm như vậy tiếp diễn.Hừ lạnh một tiếng, Tô Thành nói giọng băng giá:
“Ngươi lo cho bản thân thì hơn!”Tin tức Trào Phong và đại đương gia Hồng Tụ Chiêu bất hòa, nhân cơ hội tỷ thí mà ra tay ngay trong quân doanh, chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp Long Vực.Rời khỏi doanh trại, Tô Thành lập tức hóa thành một bóng mờ, thẳng hướng sứ quán mà đi.Dáng vẻ khác thường của Lăng Nguyệt Tịch chắc chắn do ảnh hưởng của tin tức tố. Dù sao nàng cũng là một Omega, Tô Thành ít nhiều có chút lo lắng, huống chi nếu thật sự phát bệnh sẽ vô cùng phiền phức.Sứ quán được lính của nàng canh gác, Tô Thành dễ dàng lẻn vào bên trong.Nàng đến nơi thì thấy Lăng Nguyệt Tịch đang cùng Thi Vân Khởi bước lên cầu thang. Vừa nghe tiếng động phía sau, bước chân Lăng Nguyệt Tịch khựng lại, không tiến lên nữa.“Sao thế?”Thi Vân Khởi còn chưa hiểu, ngẩng đầu liền thấy người phía trước bất ngờ ngã ngồi ngay trên bậc thang.???Nàng định tiến lại đỡ thì trước mắt bỗng lóe lên một bóng trắng. Tô Thành đã nhanh chóng bế ngang người kia lên.“Nàng không khỏe, ngươi còn chậm chạp ở phía sau làm gì?”“Không khỏe?” Thi Vân Khởi kinh ngạc. Rõ ràng lúc trở về nàng ấy vẫn khí lực dồi dào, nói chẳng có chuyện gì, sao bỗng dưng lại ngất đi?“Lỗi tại ta, sơ ý rồi.” Thi Vân Khởi vội tiến lên, định đón lấy người: “Để ta.”Tô Thành gật đầu, chuẩn bị trao người qua, nào ngờ trong lòng ngực, cánh tay mảnh mai kia bất ngờ siết chặt lấy cổ nàng, chết cũng không buông.Nhíu mày, Tô Thành ra lệnh: “Nhanh đi lấy thuốc ức chế!”“Hảo!”Hai người vội vàng đưa nàng về phòng. Thi Vân Khởi lục tìm ngăn kéo lấy thuốc, Tô Thành thì đặt Lăng Nguyệt Tịch lên giường. Nhưng cánh tay nàng kia vẫn ôm chặt không buông, buộc Tô Thành phải cúi người ngồi bên cạnh.“Tìm được chưa?”“Có rồi đây!”Cầm miếng dán chuyên dụng, Thi Vân Khởi vội bước lại. Nhưng chưa kịp xé bao, Lăng Nguyệt Tịch bỗng bật dậy như xác sống, hung hăng trừng nàng một cái.“Ngọa tào!”Tô Thành đang tháo súng trên người xuống, hoàn toàn không để ý. Ngược lại Thi Vân Khởi bị dọa nhảy dựng.“Ngươi bị bệnh à…?”Nói là tàn tật đi, cũng không thể gan to thế này chứ!“Ta, ta…”Lắp bắp mãi không thành câu, trong đầu Thi Vân Khởi chỉ còn lại cảnh tượng vừa rồi — rõ ràng là giả vờ ngất!Vừa nghe thấy Tô Thành tới liền lập tức diễn trò, quả thật quá đáng! Cái liếc mắt kia rõ ràng là đang trách nàng nhiều chuyện!“Ta cái gì?” Tô Thành khó hiểu, “Bị trúng tà sao?”“Ta dư thừa rồi! Ai!”Hối hận thì không nhận, giờ ngay cả thủ đoạn như vậy cũng dùng đến! Giận quá, Thi Vân Khởi ném thuốc lên giường, phủi tay bỏ đi.“Ê, ngươi đi đâu vậy?”Bất đắc dĩ thở dài, Tô Thành nhặt lại thuốc, định tự tay dán cho nàng.Đúng lúc này, người trên giường khẽ rên, chậm rãi mở mắt. Ánh mắt long lanh, giọng nói mềm mại như nước:
“… Ngươi sao lại ở đây?”Nghe giọng điệu ấy, Tô Thành bất giác chột dạ, quay đi đáp thật:
“Ta sợ ngươi phát bệnh gây chuyện.”“……”Một tia ám muội chưa kịp manh nha đã bị dập tắt ngay trong nôi.Sắc mặt lập tức lạnh lùng, Lăng Nguyệt Tịch nghiến răng:
“Ta không sao cả.”Tô Thành quan sát một lát, thấy thần sắc nàng không giống giả bộ, bèn đứng dậy:
“Vậy được. Xem ra ngươi cũng hồi phục rồi, ta đi trước.”Vừa xoay người đi được hai bước, sau lưng lại vang lên tiếng rên.Quay lại, thấy nàng đang cố gắng cởi quần áo.“Ngươi làm gì vậy?!”“Thoa thuốc.” Nàng thản nhiên đáp.Hóa ra trên người có thương tích. Nghĩ cũng đúng, lúc tỷ thí với Li Vẫn, hắn ra tay cực kỳ tàn nhẫn, một Omega như nàng e rằng chịu không ít khổ.“Thuốc đâu?”Động tác nàng khựng lại, khẽ đáp: “Không có.”“……”Ngồi im một chỗ, dáng vẻ rũ mắt của nàng lúc này lại mang theo chút yếu ớt.Thở dài, Tô Thành hỏi: “Ở đâu? Ta lấy cho.”“Ngăn kéo bên phải bàn, tầng hai, lọ sứ trắng.”“Hảo.”Lục tìm một lát, Tô Thành lấy thuốc mang đến. Lăng Nguyệt Tịch cố gắng nhận lấy, rồi chậm rãi tiếp tục cởi áo ngoài.Động tác cực chậm, mỗi lần vai hơi động liền nhăn mày, còn khe khẽ rên rỉ.“Đau lắm sao?”Nàng chỉ hừ nhẹ, không đáp. Nhưng sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lấm tấm, rõ ràng không hề ổn.“… Để ta làm.”Tô Thành ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng giúp nàng cởi áo khoác. Trong phòng chỉ có hai người, A và O, không khí yên tĩnh đến mức xấu hổ.Để phá vỡ, nàng gượng gạo hỏi:
“Kỳ thật ta luôn thắc mắc, vì sao một Omega như ngươi lại có thân thủ lợi hại thế?”“Ngươi muốn biết?” Lăng Nguyệt Tịch rũ mắt, để mặc nàng cởi áo, lộ ra bộ chiến phục bó sát màu đen bên trong.Ở Hồng Tụ Chiêu, hai người đã không ít lần chung chăn gối, nhưng phần lớn nàng vẫn ở thế chủ động. Tình cảnh “yếu thế” thế này, là lần đầu tiên.Ngay cả chính nàng cũng hơi căng thẳng.“Thương ở vai, ngươi… tiếp tục đi.”“Khụ, được.”Để bớt ngượng, nàng tiếp tục đề tài:
“Công phu ta đều học từ mẫu thân từ nhỏ, cả đao pháp cũng vậy. Ba tuổi ta đã có khẩu súng đầu tiên.”Nói đến đây, giọng điệu nàng bình thản, khiến Tô Thành cũng thả lỏng.
“Không trách được. Ta ba tuổi còn đang chơi bùn.”Kéo áo nàng xuống một chút, xương quai xanh tinh xảo cùng làn da trắng nõn lập tức lộ ra. Hương thanh chanh bạc hà quen thuộc ùa tới, tim Tô Thành bất giác đập nhanh.Ngón tay nóng chạm vào da thịt, Lăng Nguyệt Tịch khẽ run, cả người chợt nóng bừng.Bả vai bầm tím nghiêm trọng, Tô Thành cau mày, kéo áo xuống thêm chút nữa, vết bầm còn lan rộng.“Li Vẫn thật độc ác.”Vai nhỏ mảnh mai như thế mà sưng đỏ thế này… Nghĩ lại, Tô Thành chỉ thấy tức giận.“Ngươi đau lòng sao?”Giọng nói khẽ như lông vũ gãi nhẹ, khiến nàng giật mình. Ngẩng lên, thấy Lăng Nguyệt Tịch rũ mắt, nửa người trần, cảnh xuân mơ hồ hiện rõ…Mỹ nhân kế?! Không, không thể nào. Nàng đâu phải nằm vùng. Các nàng là minh hữu, không nên để bị mê hoặc.Đổ thuốc mỡ lên tay, Tô Thành cẩn thận bôi lên bả vai nàng, khẽ nói:
“Ta chỉ không quen thấy hắn ra tay tàn nhẫn thế thôi. Huống hồ ngươi còn giả trang Alpha, nếu bại lộ sẽ liên lụy nhiều người.”Thì ra là vì vậy.Sắc mặt Lăng Nguyệt Tịch thoáng cứng lại, bàn tay nắm chặt áo.“Sau này, tốt nhất tránh xa Li Vẫn.” Tô Thành dặn dò, “Người này không chỉ có thực lực A cấp. Nếu hắn còn khiêu khích, ngươi cứ tránh, chờ ta đến giải quyết.”Nói không đau lòng là giả. Nhưng nàng chỉ có thể cố tỏ ra bình tĩnh, đem cảm xúc chôn sâu trong lòng.“Hừ, không cần lo. Ta tự mình ứng phó.”“Được.” Tô Thành đặt lọ thuốc ở đầu giường, đứng dậy:
“Ta về trước. Tối nay đợi Đường Cấm và những người khác tới, chúng ta sẽ bàn chuyện liên minh.”Lại đi sao? Rõ ràng nàng như thế này, vậy mà Tô Thành vẫn thờ ơ?“Đợi đã!”Quay đầu lại, thấy gương mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt vừa thẹn vừa giận:
“Ngươi định đi như thế sao? Quần áo đã cởi ra rồi, mặc thì sao?”“… Khụ, nói chuyện chú ý từ ngữ chút.” Ngượng ngùng ngồi xuống, Tô Thành đổi đề tài:
“Ngươi là Omega mà luyện được đến mức này, quả thật không dễ.”“Ngươi nói đi?”Rõ ràng biết rồi còn hỏi.Lăng Nguyệt Tịch cau mặt, không phối hợp mặc áo, cổ họng khô nóng, hơi thở gấp gáp.“Nâng tay lên chút đi…”Mồ hôi Tô Thành túa ra, người này như khúc gỗ cứng đầu, nàng cũng không dám mạnh tay sợ chạm vào vết thương.Ngẩng đầu, thấy nàng thở nặng nhọc, ngực phập phồng, hương bạc hà chanh càng đậm.“Ngươi đúng là cố chấp— A!”Chưa dứt lời, Lăng Nguyệt Tịch đã bất ngờ đè nàng xuống giường, cắn mạnh vào cổ:
“Ngươi thơm quá, để ta nếm thử đi?”Thân thể nóng bỏng, ánh mắt tràn ngập dục vọng. Tô Thành lúc này mới sực tỉnh:
“Ngươi… phát nhiệt rồi?”Vừa nói không sao, giờ lại thế này!Sức lực S cấp Alpha mạnh hơn Omega rất nhiều. Tô Thành lập tức xoay người, ép nàng xuống, một tay giữ chặt hai cổ tay, một tay với lấy thuốc ức chế trên đầu giường.Nhưng Lăng Nguyệt Tịch đâu phải Omega bình thường. Nàng giãy giụa kịch liệt, giường kêu kẽo kẹt dữ dội.Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.“Ai?!”Giọng Tô Thành run lên, vừa phải chế ngự người dưới thân, vừa cố chịu đựng cảnh xuân hỗn loạn.“Khụ khụ, ta.” Thi Vân Khởi bên ngoài, “Có việc không biết có nên nói không—”“Nói!”“Thuộc hạ của ngươi báo, Mạc Mi vừa ngất trong doanh trại.”“Cái gì?!” Tô Thành thất kinh, mắt mở lớn: “Trong doanh trại? Nàng thế nào rồi?!”Môi đỏ mím chặt, Lăng Nguyệt Tịch nhìn dáng vẻ nàng hoảng loạn, trong lòng chợt dâng lên chua xót.Rốt cuộc, nàng vẫn để tâm đến người kia hơn…