[BHTT] [EDIT] Xuyên Thành Vai Chính Bị Vai Ác Omega Quải Chạy
Chương 77
Binh doanh hậu viện, trên lôi đài, Lăng Nguyệt Tịch đang giao thủ cùng Li Vẫn. Xung quanh, binh lính Long Vực chen chúc đứng kín, ánh mắt dồn cả vào trận đấu. Được tận mắt chứng kiến hai “Cao phẩm Alpha” so chiêu, ai nấy đều hưng phấn không thôi.Kình Thương dẫn Li Vẫn đi khắp nơi thăm hỏi, cuối cùng đưa hắn đến doanh trại. Ở đó, hắn trực tiếp mở miệng muốn cùng Lăng Nguyệt Tịch luận võ, rõ ràng là muốn thử nàng. Thi Vân Khởi đã mấy lần từ chối nhưng Li Vẫn cứ dây dưa không chịu bỏ qua. Tiên phong quân vừa nghe có tỷ thí liền reo hò cổ vũ, náo động cả một vùng. Trước nhiều ánh mắt mong chờ, Lăng Nguyệt Tịch đành phải bước lên lôi đài.Luận võ vốn không phải sở trường của Thi Vân Khởi, lúc này đứng dưới đài mà lòng nóng như lửa đốt. Dù quy định không được dùng vũ khí, chỉ được tay không giao đấu và điểm đến là dừng, nhưng Li Vẫn quá mạnh.Kỹ xảo và tốc độ, Lăng Nguyệt Tịch có thể chống đỡ; song về sức lực, nàng hoàn toàn yếu thế. Mỗi một quyền, một cước của đối phương đều nặng nề, chỉ nhìn thôi đã thấy đau. Ấy vậy mà Lăng Nguyệt Tịch vẫn kiên trì chịu đựng, mặt không đổi sắc, cứng rắn trụ lại. Người này, quả thật giỏi nhẫn đau.Trên đài, khóe môi Li Vẫn cong lên, hàm răng trắng bóng lộ ra, lưỡi liếm nhẹ môi, ánh mắt lóe lên một tia tối tăm. Ban đầu hắn chỉ muốn khởi động làm nóng, nhưng phản ứng của đối phương lại khiến hắn bất mãn. Một cú đá vừa rồi, lực đạo yếu hơn hắn tưởng rất nhiều, tin tức tố cũng chẳng thấy thoát ra chút nào. Rõ ràng nàng chẳng hề coi hắn ra gì.Nhìn gương mặt vẫn tươi cười như đeo mặt nạ kia, Li Vẫn có cảm giác bị sỉ nhục. Chưa từng có ai dám coi thường hắn như thế. Hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt sắc bén, lập tức lao tới tấn công.Đúng lúc ấy, trong không khí thoáng qua một mùi hương nhàn nhạt, cay nồng xen ngọt ngào, khiến Lăng Nguyệt Tịch – với tư cách S cấp – lập tức nhận ra. Ngoài người kia, còn ai nữa?Ngay khoảnh khắc Li Vẫn áp sát, Lăng Nguyệt Tịch lại đứng yên bất động, dáng vẻ như buông bỏ phòng thủ. Mọi người chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì chỉ thấy một bóng trắng vọt lên lôi đài. Ngay sau đó, Li Vẫn đã bị đánh bay khỏi sàn.Thân thể hắn trượt dài trên mặt đất mấy thước, kịp chống người ổn định bên cạnh lôi đài, không rơi xuống. Vừa định đứng dậy, một ngụm máu nóng hổi đã phun ra.Tô Thành bước tới, dáng vẻ thản nhiên. Một cước vừa rồi, nàng đã dùng ít nhất bảy phần lực, ra tay cực nặng nhưng vẫn giả vờ như chẳng tốn sức.“Ngại quá, lực hơi mạnh tay.” Nàng mở to mắt, làm bộ vô tội: “Nhưng cũng không thể trách ta, ai ngờ ngươi lại yếu đến thế? Đường đường A cấp Alpha, sao mới một cú đã hộc máu?”Tiếng bàn tán rộ lên. Mọi người nhìn Li Vẫn bằng ánh mắt khác hẳn. Tưởng hắn thần bí, lợi hại thế nào, ai ngờ trước mặt Trào Phong lại bất kham một kích. Nhớ lại hai năm trước, nàng từng náo động kịch liệt với một A cấp khác, chênh lệch thực lực hiển nhiên quá rõ.Một tướng lĩnh như Li Vẫn mà thế này, thì binh sĩ dưới quyền hắn còn ra gì? Lính thủ thành tuy vất vả hơn, mỗi ngày đều phải tuần tra, trong khi hộ quân của hắn hưởng lương cao lại chỉ lo an nhàn.Li Vẫn lau vết máu nơi khóe môi, chậm rãi đứng lên, cắn răng gằn giọng:
“Ta đang tỷ thí cùng nàng, ngươi lại xen vào?”Thanh âm khàn đặc, mắt đen trừng thẳng Tô Thành, tóc rũ che nửa mặt, khí tức thuốc súng bốc lên ngùn ngụt, cả người âm trầm đáng sợ như một quái vật trong phim kinh dị.Binh lính theo bản năng lùi lại, bầu không khí náo nhiệt khi nãy bỗng chốc im lặng, quỷ dị đến nghẹt thở.Nhưng Tô Thành đã quá quen với kiểu uy hiếp này, thản nhiên đối mặt, chẳng hề dao động. Nàng cười lạnh:
“Ngươi như vậy mà cũng đòi so với nàng? Nếu thua, chẳng phải mất mặt cả Long Vực? Đừng làm trò cười.”Lời vừa dứt, tin tức tố nho rồng tỏa ra, lập tức át đi mùi khói súng của Li Vẫn. Alpha so đấu, thường bắt đầu từ khí tức, mạnh yếu vừa chạm đã biết.Li Vẫn giật mình. Thực lực của Tô Thành nay đã mạnh hơn lần trước giao thủ rất nhiều. Quả nhiên S cấp không thể xem thường, khả năng hồi phục nhanh, lại tiến bộ kinh người. Thật khiến hắn vừa kính sợ vừa ghen tị.Hắn hiểu mình đã mất tiên cơ, lại chịu thương không nhẹ, chắc chắn không đánh lại. Vì thế hắn thấp giọng:
“Ta không được, không bằng để Trào Phong thượng tướng đấu với nàng đi? Hai người đều là S cấp, binh sĩ ở đây cũng chưa từng thấy trận nào như vậy.”Ý đồ rõ ràng là muốn kéo nàng xuống nước.“Trào Phong thượng tướng khẳng định không thành vấn đề!”Một giọng quen thuộc chen ngang. Hai phó tướng của Tô Thành phấn khích hô to, giơ tay cổ vũ:
“Để Hồng Tụ Chiêu nếm thử lợi hại của chúng ta!”
“Đúng thế! Thượng tướng cố lên, chúng ta ủng hộ ngài!”Tiếng hô vang dội, cả doanh trại sục sôi. So với Li Vẫn, bọn họ hiển nhiên mong chờ trận đấu giữa Trào Phong và Hồng Tụ Chiêu hơn.Tô Thành trợn mắt, trong lòng thầm rủa. Chính phó tướng nhà mình lại hố nàng ngay lúc này! Thua thì không được, thắng càng không xong – vì chính nàng vẫn luôn báo cáo rằng thực lực Lăng Nguyệt Tịch trên mình. Giờ chỉ còn cách đánh ngang tay, nhưng lại không để lộ là giả.Ánh mắt quét quanh, nàng thấy cả Bá Hạ cũng có mặt trong đám đông. Trận diễn này, đúng là thử thách kỹ thuật bậc cao.“Trào Phong thượng tướng, thỉnh.”Giọng Lăng Nguyệt Tịch vang lên. Nàng lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách, tư thế đã chuẩn bị xong.Xung quanh, tiếng hô ngày càng nhiệt liệt. Tô Thành bất đắc dĩ, mồ hôi lạnh rơi bên thái dương, chỉ đành chắp tay:
“Đắc tội.”Dứt lời, Lăng Nguyệt Tịch lập tức ra tay, thân hình nhẹ nhàng lao đến. Lối đánh hoàn toàn khác khi nãy – nàng không dùng cước pháp sở trường mà bắt lấy cánh tay Tô Thành, mượn lực quấn chặt, hai người ngã lăn trên mặt đất.Đó là kỹ xảo nhu thuật Brazil, vừa kịch liệt vừa hiểm độc. Chỉ trong chốc lát, Lăng Nguyệt Tịch đã kẹp chặt lấy eo nàng, một tay khóa cổ, sắp sửa hoàn thành thế siết cổ chí mạng.Tiếng hò reo bùng nổ, không khí nóng rực. Nhưng kỳ thực, Tô Thành nằm trong vòng tay kia lại thấy… khá thoải mái. Gáy nàng tựa lên ngực đối phương, mềm mại, thơm tho…Thoạt nhìn gay gắt, nhưng Lăng Nguyệt Tịch lại không dùng nhiều sức, chỉ siết vừa chặt. Tô Thành giả vờ gân xanh nổi, gồng mình thoát ra, rồi “thoát hiểm” trước khi thế khóa hoàn tất. Hai người tiếp tục quần thảo, chiêu nào chiêu nấy đều vừa sức, phối hợp ăn ý đến khó tin.Khán giả càng lúc càng phấn khích, không ai nhận ra bất thường. Li Vẫn và Bá Hạ cũng lặng im theo dõi, vẻ mặt nghiêm túc.Chỉ có Thi Vân Khởi cau mày lắc đầu. Này mà là tỷ thí sao? Rõ ràng Lăng Nguyệt Tịch – một Omega – đang cố tình dây dưa cùng Tô Thành. Tiện nghi thì toàn để nàng chiếm hết!Trận đấu kéo dài, cuối cùng Lăng Nguyệt Tịch quật ngã Tô Thành, đè nàng xuống đất, tóc bạc buông rủ che đi tầm nhìn người khác. Hai gương mặt kề sát, gần đến mức nóng rát.Tin tức tố bạc hà thanh chanh của đối phương vờn quanh, nồng nàn đến choáng ngợp. Tim Tô Thành đập loạn nhịp, mặt đỏ bừng.Rồi bất ngờ, bên tai vang lên tiếng thì thầm mềm mại:
“Ngươi thật lợi hại, ta sắp chịu không nổi rồi…”Cả người Tô Thành run lên. Đó… thật sự là Lăng Nguyệt Tịch nói sao?Nàng hốt hoảng đáp:
“Không, không được! Chúng ta… coi như ngang tay đi!”Nghe vậy, Lăng Nguyệt Tịch mới hơi buông lỏng, tỏ ra ngoan ngoãn dịu dàng đến lạ. Khí thế hung hãn khi nãy chẳng còn, thay vào đó là dáng vẻ mềm mại dán sát vào ngực nàng.Tim đập thình thịch, Tô Thành vừa khẩn trương vừa xấu hổ. Nàng vội xoay người, kéo cả hai cùng đứng dậy, tuyên bố dứt khoát:
“Điểm đến là dừng. Lại đánh nữa chỉ gây thương tổn hòa khí. Trận này coi như hòa.”
“Ta đang tỷ thí cùng nàng, ngươi lại xen vào?”Thanh âm khàn đặc, mắt đen trừng thẳng Tô Thành, tóc rũ che nửa mặt, khí tức thuốc súng bốc lên ngùn ngụt, cả người âm trầm đáng sợ như một quái vật trong phim kinh dị.Binh lính theo bản năng lùi lại, bầu không khí náo nhiệt khi nãy bỗng chốc im lặng, quỷ dị đến nghẹt thở.Nhưng Tô Thành đã quá quen với kiểu uy hiếp này, thản nhiên đối mặt, chẳng hề dao động. Nàng cười lạnh:
“Ngươi như vậy mà cũng đòi so với nàng? Nếu thua, chẳng phải mất mặt cả Long Vực? Đừng làm trò cười.”Lời vừa dứt, tin tức tố nho rồng tỏa ra, lập tức át đi mùi khói súng của Li Vẫn. Alpha so đấu, thường bắt đầu từ khí tức, mạnh yếu vừa chạm đã biết.Li Vẫn giật mình. Thực lực của Tô Thành nay đã mạnh hơn lần trước giao thủ rất nhiều. Quả nhiên S cấp không thể xem thường, khả năng hồi phục nhanh, lại tiến bộ kinh người. Thật khiến hắn vừa kính sợ vừa ghen tị.Hắn hiểu mình đã mất tiên cơ, lại chịu thương không nhẹ, chắc chắn không đánh lại. Vì thế hắn thấp giọng:
“Ta không được, không bằng để Trào Phong thượng tướng đấu với nàng đi? Hai người đều là S cấp, binh sĩ ở đây cũng chưa từng thấy trận nào như vậy.”Ý đồ rõ ràng là muốn kéo nàng xuống nước.“Trào Phong thượng tướng khẳng định không thành vấn đề!”Một giọng quen thuộc chen ngang. Hai phó tướng của Tô Thành phấn khích hô to, giơ tay cổ vũ:
“Để Hồng Tụ Chiêu nếm thử lợi hại của chúng ta!”
“Đúng thế! Thượng tướng cố lên, chúng ta ủng hộ ngài!”Tiếng hô vang dội, cả doanh trại sục sôi. So với Li Vẫn, bọn họ hiển nhiên mong chờ trận đấu giữa Trào Phong và Hồng Tụ Chiêu hơn.Tô Thành trợn mắt, trong lòng thầm rủa. Chính phó tướng nhà mình lại hố nàng ngay lúc này! Thua thì không được, thắng càng không xong – vì chính nàng vẫn luôn báo cáo rằng thực lực Lăng Nguyệt Tịch trên mình. Giờ chỉ còn cách đánh ngang tay, nhưng lại không để lộ là giả.Ánh mắt quét quanh, nàng thấy cả Bá Hạ cũng có mặt trong đám đông. Trận diễn này, đúng là thử thách kỹ thuật bậc cao.“Trào Phong thượng tướng, thỉnh.”Giọng Lăng Nguyệt Tịch vang lên. Nàng lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách, tư thế đã chuẩn bị xong.Xung quanh, tiếng hô ngày càng nhiệt liệt. Tô Thành bất đắc dĩ, mồ hôi lạnh rơi bên thái dương, chỉ đành chắp tay:
“Đắc tội.”Dứt lời, Lăng Nguyệt Tịch lập tức ra tay, thân hình nhẹ nhàng lao đến. Lối đánh hoàn toàn khác khi nãy – nàng không dùng cước pháp sở trường mà bắt lấy cánh tay Tô Thành, mượn lực quấn chặt, hai người ngã lăn trên mặt đất.Đó là kỹ xảo nhu thuật Brazil, vừa kịch liệt vừa hiểm độc. Chỉ trong chốc lát, Lăng Nguyệt Tịch đã kẹp chặt lấy eo nàng, một tay khóa cổ, sắp sửa hoàn thành thế siết cổ chí mạng.Tiếng hò reo bùng nổ, không khí nóng rực. Nhưng kỳ thực, Tô Thành nằm trong vòng tay kia lại thấy… khá thoải mái. Gáy nàng tựa lên ngực đối phương, mềm mại, thơm tho…Thoạt nhìn gay gắt, nhưng Lăng Nguyệt Tịch lại không dùng nhiều sức, chỉ siết vừa chặt. Tô Thành giả vờ gân xanh nổi, gồng mình thoát ra, rồi “thoát hiểm” trước khi thế khóa hoàn tất. Hai người tiếp tục quần thảo, chiêu nào chiêu nấy đều vừa sức, phối hợp ăn ý đến khó tin.Khán giả càng lúc càng phấn khích, không ai nhận ra bất thường. Li Vẫn và Bá Hạ cũng lặng im theo dõi, vẻ mặt nghiêm túc.Chỉ có Thi Vân Khởi cau mày lắc đầu. Này mà là tỷ thí sao? Rõ ràng Lăng Nguyệt Tịch – một Omega – đang cố tình dây dưa cùng Tô Thành. Tiện nghi thì toàn để nàng chiếm hết!Trận đấu kéo dài, cuối cùng Lăng Nguyệt Tịch quật ngã Tô Thành, đè nàng xuống đất, tóc bạc buông rủ che đi tầm nhìn người khác. Hai gương mặt kề sát, gần đến mức nóng rát.Tin tức tố bạc hà thanh chanh của đối phương vờn quanh, nồng nàn đến choáng ngợp. Tim Tô Thành đập loạn nhịp, mặt đỏ bừng.Rồi bất ngờ, bên tai vang lên tiếng thì thầm mềm mại:
“Ngươi thật lợi hại, ta sắp chịu không nổi rồi…”Cả người Tô Thành run lên. Đó… thật sự là Lăng Nguyệt Tịch nói sao?Nàng hốt hoảng đáp:
“Không, không được! Chúng ta… coi như ngang tay đi!”Nghe vậy, Lăng Nguyệt Tịch mới hơi buông lỏng, tỏ ra ngoan ngoãn dịu dàng đến lạ. Khí thế hung hãn khi nãy chẳng còn, thay vào đó là dáng vẻ mềm mại dán sát vào ngực nàng.Tim đập thình thịch, Tô Thành vừa khẩn trương vừa xấu hổ. Nàng vội xoay người, kéo cả hai cùng đứng dậy, tuyên bố dứt khoát:
“Điểm đến là dừng. Lại đánh nữa chỉ gây thương tổn hòa khí. Trận này coi như hòa.”