[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng

Chương 18: Tâm tư



"Đúng là gan to bằng trời, vậy mà dám..." Sắc mặt Nhan Hoài Hi lúc xanh mét lúc đỏ rần, cuối cùng tức đến bật cười.

Thì ra đây là chuyện nàng ta làm sau lưng mình ở chỗ Dương Tầm Chu sao? Bảo sao cứ phải giấu giấu giếm giếm! Xem ra là nàng nhìn lầm người rồi, Dư Doanh Hạ bây giờ đâu còn là con thỏ nhỏ nhát gan như trước, rõ ràng càng ngày càng táo bạo, chỉ là cái hướng táo bạo hơi bị lệch mà thôi!

Trước kia, nàng ta cũng chỉ dám nhân lúc nàng bị trọng thương mới đi nịnh hót chủ mới, chứ cho dù có mười cái gan cũng không dám vẽ nàng vào thể loại tranh đó!

Nhan Hoài Hi nghĩ mình đại khái cũng đoán được "câu chuyện" mà Dương Tầm Chu vừa nói đến là cái gì rồi. Hẳn là kiểu giống như quyển thoại bản mà Dư Doanh Hạ làm rơi hôm nọ bên mép giường của mình chứ gì. À há, thì ra là vậy, hóa ra tác giả cái kiệt tác đó chính là Văn Thánh! Khó trách năm xưa nàng ta phải trốn biệt tăm biệt tích... e là vì các nhân vật trong sách tìm đến tận cửa rồi cũng nên!

Dư Doanh Hạ tuy kịp bịt miệng Văn Thánh, nhưng tâm tư của nàng ta đã phơi bày hết trên bức vẽ rồi. Chắc cái động tác bịt miệng đó chỉ là để che mắt mình, phòng ngừa bị mình phát hiện mà thôi.

Nhan Hoài Hi hừ khẽ một tiếng. Nhưng mà lạ thật, rõ ràng là bị chọc giận đến mức cười lên, nhưng trong lòng nàng lại chẳng dấy lên chút sát ý nào. Nếu là trước kia ai dám làm chuyện như thế, nàng chắc chắn đã lột da rút gân, tuyệt đối không cho kẻ đó thấy được bình minh hôm sau!

Lá gan thật không nhỏ... Chẳng lẽ là vì dạo gần đây nàng dung túng nàng ta quá mức hay sao?

Nhan Hoài Hi khẽ lắc bát nước đường trong tay, mùi ngọt vẫn còn vương nơi đầu lưỡi. Thôi vậy, nể tình mấy hôm nay đối phương chăm sóc mình cũng xem như tận tâm, tạm thời tha cho một mạng. Bất quá tội chết có thể miễn tội sống khó tha, chuyện này tuyệt đối không thể cho qua dễ dàng.

Nàng ngược lại muốn xem xem, Dư Doanh Hạ rốt cuộc có ý xấu với mình tới mức nào! Đợi điều tra rõ, rồi sẽ gõ đầu cho thuộc hạ này tỉnh ra, xem còn dám cả gan mơ mộng lung tung nữa không!

Ngay lúc ấy, Dư Doanh Hạ vừa mới đốt xong vật chứng thì bỗng sống lưng lạnh toát. Nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Lạ thật, trời đang nóng thế này, ngoài kia cũng không có gió, sao tự nhiên lại thấy rùng mình?

Nàng đặt bút xuống, đưa tay ra ngoài cửa sổ thử cảm nhận nhiệt độ...

Lúc này, con bướm máu trên khung cửa sổ đã biến mất, chỉ còn lại một chút dấu vết mờ mờ rất khó nhận ra.

Đột nhiên, mầm cây trong sân khẽ lay động, một luồng gió lạnh lẽo rõ ràng không thuộc về mùa này bất ngờ thổi qua toàn bộ Tam Khê Thành.

Dường như có người đang thi pháp ở trong thành. Cảm giác ấy khiến lòng Dư Doanh Hạ siết lại. Gió lạnh đến mức khiến tay nàng tê rát, thứ khí tức này... nàng từng cảm nhận qua, giống hệt kiếm ý còn sót lại trên vết thương của Nhan Hoài Hi!

Khoan đã... chẳng lẽ Phương Nguyệt Đồng đã trở về?!

Gió lạnh cuốn qua, cuốn sạch mùi tử khí vẫn còn vương trong thành. Không bao lâu sau, một bóng người hấp tấp xuất hiện trước cửa tiểu viện Dư gia.

Phương Nguyệt Đồng gõ cửa dồn dập, vừa nhìn thấy Dư Doanh Hạ an toàn vô sự thì lập tức thở phào.

"Xin lỗi, dạo này ta đuổi giết một ma đầu, chẳng may bị giam vào bí cảnh, đến khi thoát ra mới nhìn thấy thư ngươi để lại, nên mới vội đến đây. Ngươi có bị thương không?" Giọng nàng mang theo vẻ áy náy rõ rệt, hình như mỗi lần có chuyện thì nàng đều có việc ngoài ý muốn.

"Ta không sao, ngươi đừng lo. Gặp sự cố đâu phải do ngươi cố ý. Chỉ là gần đây trong Tam Khê Thành có người bán ra mấy loại đan dược hại người. Đã có hai người chết sau khi uống. Người tập kích ta hôm nọ còn biến thành xác sống biết đi! Nếu không sớm tóm được kẻ đứng sau, e là sẽ loạn mất." Dư Doanh Hạ nói lên lo lắng của mình.

"Chúng ta đã bắt tay điều tra rồi. Ta vừa mới tóm được một tên trung gian buôn thuốc, đáng tiếc kẻ chủ mưu giấu quá sâu, đến giờ vẫn không phát hiện được tung tích!" Giọng Phương Nguyệt Đồng pha lẫn tức giận. Mỗi ngày lại có thêm người bị hại, máu đổ không ngừng, vậy mà hung thủ vẫn ngang nhiên ẩn nấp ngay dưới mí mắt nàng, bảo sao không giận cho được!

Thỉnh thoảng, Phương Nguyệt Đồng cũng có cảm giác thất bại. Rõ ràng lần đó nàng đã đâm thẳng kiếm xuyên qua ngực đối phương, kiếm cách tim không xa, bảo đảm mạng sống đối phương chỉ như sợi chỉ treo mành. Ấy thế mà người kia vẫn có thể đùa giỡn nàng như mèo vờn chuột, không để lộ ra một khe hở nào.

"Nghe ngươi nói vậy... chẳng lẽ ngươi đã biết hung thủ là ai rồi sao?" Dư Doanh Hạ nhìn nàng, cảm giác như đang nhìn một con Samoyed cụp tai ủ rũ, muốn giơ tay lên xoa đầu an ủi một cái.

Thật ra, trong lòng nàng cũng đã đoán được kết quả rồi. Ngoài "vua gánh nồi" là Nhan Hoài Hi ra, e rằng chẳng còn ai khác đủ tiêu chuẩn nữa.

"Chính là người ta từng nói với ngươi trước đó, là môn chủ trốn ra từ Ma Môn. Loại đan dược ta vừa chặn được chính là đồ bẩn do Ma Môn của người đó luyện ra. Manh mối sư tôn ta có được cũng đều chỉ về phía nàng ấy. Còn vụ xác chết tấn công ngươi hôm trước... hung thủ tám phần cũng là người đó."

Phương Nguyệt Đồng càng nói càng chắc chắn, từng dấu vết, từng bằng chứng đều đổ dồn lên đầu Nhan Hoài Hi. Bất luận là ai đặt mình vào vị trí nàng, e rằng có miệng cũng khó đường chối cãi.

Dư Doanh Hạ khẽ thở dài trong lòng, có chút đau lòng cho Nhan Hoài Hi. Thật không hổ là "vua gánh nồi", bao năm nay bị người ta đổ oan đến mức như nước bẩn ngâm cho thấm vào da, rửa thế nào cũng không sạch nổi.

Nhưng trong những "chứng cứ" mà Phương Nguyệt Đồng vừa kể, ngoài thứ "bằng chứng" trong tay Ân Đạc, thì những thứ còn lại toàn là suy đoán. Điều này khiến Dư Doanh Hạ hơi tò mò, rốt cuộc Ân Đạc đang nắm giữ cái gì mà có thể khiến mọi người tin chắc như thế?

Nghĩ vậy nàng liền hỏi thẳng Phương Nguyệt Đồng. Đối phương thoáng sững lại, rõ ràng chưa từng nghĩ tới chuyện ấy.

Từ lâu, Phương Nguyệt Đồng đã quá tin tưởng vào lời Ân Đạc, đến mức vô thức bị ảnh hưởng, hễ có chuyện gì dính dáng đến Nhan Hoài Hi là tự động cho rằng tội chắc chắn thuộc về nàng ta. Còn lý do? Đơn giản thôi, vì từ trước đến giờ, Ân Đạc vẫn luôn nói tới điều đó bên tai nàng.

"Ta không rõ sư tôn có bằng chứng gì cả." Đứa nhỏ ngốc ấy lắc lắc đầu.

Dư Doanh Hạ im lặng một chốc. Nàng đương nhiên không thể thẳng thừng nói ra sư tôn ngươi là một lão hỗn đản tội ác chồng chất, tất cả mọi chuyện đều do hắn dựng nên, còn Nhan Hoài Hi thì lúc đó đang nằm liệt giường, đến cửa cũng không ra nổi, lấy đâu ra sức mà đi hại người.

Nếu nàng dám nói thật như vậy, với thân phận "nhạy cảm" hiện tại của nguyên chủ, tám phần là sẽ bị tống vào nhà lao Thiên Khâu Tông, sau đó là tự sát.

Dư Doanh Hạ khe khẽ thở dài, rồi vỗ nhẹ vai Phương Nguyệt Đồng: "Đã lâu như vậy mà vẫn chưa tìm ra tung tích đối phương, có khi nào các ngươi bị dẫn sai hướng rồi không? Ví dụ như... ngươi có thể thử tra lại nguồn tin mà sư tôn ngươi nhận được xem, lỡ như tin tức bị làm giả thì sao?"

Cứ thế này, nàng có thể tìm cách nói bóng nói gió để moi ra xem "bằng chứng" trong miệng Ân Đạc rốt cuộc là cái gì. Nếu có chỗ hở, nàng nhất định sẽ khiến kẻ đó tự gánh hậu quả!

Còn nếu Ân Đạc vốn chẳng có chứng cứ gì, chỉ là bịa đặt cho có, mà Phương Nguyệt Đồng thì lại chưa từng hoài nghi... Ừm, vậy thì trò này lại càng thú vị rồi.

Phương Nguyệt Đồng nghe vậy, ánh mắt chợt sáng lên: "Ngươi nói cũng đúng! Có khi thật sự là tình báo từ chỗ sư tôn có vấn đề, nếu không thì sao đối phương lần nào cũng chạy thoát ngay trước khi ta đến!"

"Ngươi nên cẩn thận một chút, đề phòng bên cạnh sư tôn ngươi có kẻ phản bội. Ví dụ như lần này ngươi vừa bị kẹt ở bên ngoài thì trong thành lại xảy ra chuyện..?" Dư Doanh Hạ chỉ nói nửa chừng, Phương Nguyệt Đồng đã tự hiểu phần còn lại.

Đứa nhỏ ngốc kia lập tức nghiêm mặt: "Ta hiểu rồi. Đa tạ ngươi nhắc nhở, ta sẽ về tra cho rõ."

Dư Doanh Hạ suýt không nhịn được mà bật cười, đúng là đứa nhỏ thật thà! Cầu trời cho ngươi tra được cái gì hay ho, tốt nhất là moi ra được chút manh mối tội chứng của Ân Đạc!

Nói xong là Phương Nguyệt Đồng chuẩn bị quay về ngay. Dư Doanh Hạ còn đặc biệt chuẩn bị cho nàng một ít nước đường và bánh ngọt mang theo đi đường.

Phương Nguyệt Đồng lần nào cũng đến tay không rồi ăn không uống không ở đây, cảm thấy hơi ngượng. Nghĩ ngợi một lát, nàng tìm trong túi trữ vật của mình một phen, sau đó moi ra được một cây trâm ngọc màu trắng.

"Cái này tặng ngươi. Ta nhặt được trong bí cảnh, không quý giá gì, nhưng chắc hợp với ngươi đấy." Dư Doanh Hạ thường ăn mặc giản dị, búi tóc cũng chỉ cài bằng một cây trâm gỗ, nên cây trâm ngọc này quả thật rất hợp với nàng.

Phương Nguyệt Đồng không cho nàng cơ hội từ chối, thẳng tay nhét vào tay nàng. Chiếc trâm này có tác dụng dưỡng hồn, đối với cấp bậc tu sĩ như nàng thì chẳng đáng gì, nhưng với phàm nhân như Dư Doanh Hạ thì đúng là vừa khéo.

Dư Doanh Hạ còn chưa kịp nói "đa tạ" thì Phương Nguyệt Đồng đã biến mất ngay tại chỗ. Nàng nhìn theo hướng núi xa xa, thầm chúc đối phương thuận buồm xuôi gió, rồi mới khép cửa lại.

Kết quả vừa mới xoay người thì suýt rơi tim ra ngoài. Nhan Hoài Hi đang đứng ngay sau lưng nàng, yên lặng như bóng ma, không biết đã xuất hiện từ bao giờ!

Dư Doanh Hạ vừa mới làm chuyện mờ ám xong, tim đập thình thịch, theo phản xạ lùi nửa bước, ánh mắt lộ rõ vẻ khẩn trương.

Nhan Hoài Hi chẳng nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, rồi cúi mắt nhìn cây trâm ngọc trong tay nàng. Khóe môi nàng cong lên, một nụ cười lạnh như gió tuyết đầu đông.

Dư Doanh Hạ lập tức có cảm giác mình không phải đang cầm một cây trâm, mà là đang ôm một con nhím gai tua tủa!

Lời tác giả:

Dư Doanh Hạ: chân dung một con sen vừa đi quán cà phê mèo về, kết quả lại bị chính con mèo nhà mình phát hiện ra.

Chương trước Chương tiếp
Loading...