[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng

Chương 17: Nhìn lén



"Rất tốt, rất tốt, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi!" Dương Tầm Chu nâng bản phác thảo đầu tiên mà Dư Doanh Hạ vẽ ra, liên tục nói mấy lần "rất tốt".

Từ khi nghe Dư Doanh Hạ nói rằng nàng đã bắt đầu động bút, Dương Tầm Chu liền luôn chờ đợi bản phác họa. Vài ngày sau, rốt cuộc nàng cũng đợi được tin vui. Tiểu Mộc Đầu vừa nói Dư Doanh Hạ mời nàng qua, Dương Tầm Chu liền không chần chừ, thi triển tiên pháp súc địa thành thốn, trong chớp mắt đã đến tiểu viện của Dư gia.

Nàng vui mừng khôn xiết, hoàn toàn không để ý tới bên cửa sổ khác trong viện có người vừa dập tắt pháp thuật trong tay.

"Hừ..." Nhan Hoài Hi đứng nơi cửa sổ, tận mắt nhìn thấy vị Văn Thánh kia xông thẳng vào phòng Dư Doanh Hạ. Nàng từng trải qua vô số trận ám sát, nên khi cảm nhận được luồng linh lực xa lạ đột nhiên xuất hiện trong viện, suýt nữa đã không kìm được mà phát động sát chiêu.

"Dương tỷ tỷ, sao ngươi tới nhanh vậy? Mau vào đi." Giọng Dư Doanh Hạ từ cửa phòng vang lên, mang theo vài phần ý cười. Nàng thân thiết gọi đối phương là "Dương tỷ tỷ", Nhan Hoài Hi không cần nhìn cũng biết, chắc hẳn Dư Doanh Hạ đang khoác tay Dương Tầm Chu cùng bước vào phòng.

Mới quen nhau có mấy ngày thôi mà đã tin tưởng người ta đến thế, chẳng sợ kẻ giảo hoạt kia đem mình bán đi hay sao?

Nhan Hoài Hi cúi mắt liếc bàn tay phải của mình, trong lòng bỗng sinh ra một ý niệm khó hiểu, có lẽ vừa rồi nàng cứ để mặc thuật pháp kia phát ra thì hơn, còn thu lại làm gì.

Bên cạnh nàng còn đặt một bát nước đường uống dở, vốn là thứ nàng thích nhất, vậy mà giờ lại chẳng còn thấy ngon miệng.

Bình thường Dư Doanh Hạ luôn một tiếng "chủ thượng", hai tiếng "chủ thượng", biểu hiện cung cung kính kính hết mực. Ấy thế mà giờ đây, có chuyện gì với người ta lại giấu nàng, còn cố tình không cho nàng hay biết. Những ngày gần đây, Dư Doanh Hạ phần lớn thời gian đều ở lì trong thư phòng, chẳng rõ đang quậy cái gì.

Nàng ta nghĩ một cánh cửa nhỏ có thể ngăn nổi nàng sao? Ngây thơ quá rồi, chỉ cần là điều nàng muốn biết, thiên hạ này chẳng có bí mật nào giấu nổi.

Nhan Hoài Hi thu lại tia lạnh lẽo trong đôi mắt hồ ly. Từ thư phòng bên cạnh truyền đến tiếng reo vui của Dương Tầm Chu, nàng khẽ hừ một tiếng.

Nàng vốn chẳng mấy hứng thú với quá khứ của vị Văn Thánh kia, chỉ biết người nọ bỗng dưng mai danh ẩn tích, dường như là vì đắc tội với ai đó.

Sau này sẽ tra thử xem vị ấy đắc tội với ai, biết đâu nàng có thể tiện thể dâng cho vị ấy một phần "đại lễ".

Còn Dương Tầm Chu người vẫn chưa hay biết tương lai đáng lo phía trước, lúc này đang nâng niu bản phác họa của Dư Doanh Hạ mà ngắm nghía kỹ lưỡng. Nàng vốn rất thích phong cách vẽ của Dư Doanh Hạ. Trước kia cũng từng tìm không ít họa sư hợp tác, nhưng hoặc là phong cách quá tục, hoặc lại quá nhã, nói chung đều chẳng hợp với lời văn trong thoại bản của nàng.

Cho đến khi nàng nhìn thấy tranh của Dư Doanh Hạ, khi ấy nàng lập tức xem đối phương là tri kỷ. Chỉ có Dư Doanh Hạ mới thật sự hiểu ý nàng!

Ngắm nghía hồi lâu, Dương Tầm Chu mới đặt bản phác thảo xuống, nói: "Cứ theo ý ngươi mà làm đi, ta tin ngươi."

Nói xong, Dương Tầm Chu mới nhận ra sắc mặt Dư Doanh Hạ không được tốt lắm, trông nàng cực kỳ mệt mỏi.

"Ngươi chưa nghỉ ngơi sao? Chuyện vẽ tranh có thể chậm lại, thân thể mới là quan trọng nhất." Dương Tầm Chu vốn không sống nhờ vào việc bán thoại bản, bản thân đã có tiền sẵn, viết truyện chỉ là sở thích. Nàng tìm bao nhiêu năm mới gặp được một họa sư hợp ý như vậy, há có thể để người ta mệt nhọc quá độ!

"Không sao, ta vẫn nghỉ ngơi đủ, chỉ là dạo này luôn gặp ác mộng nên tinh thần có chút sa sút." Dư Doanh Hạ xoa nhẹ thái dương, giữa chân mày lộ rõ vẻ mỏi mệt.

Gần đây, mỗi đêm nàng đều mơ thấy vô số thi thể, trong hầu hết những giấc mộng, nàng bị chúng truy đuổi giữa màn đêm, xung quanh trống rỗng không một bóng người, nàng gào thét cầu cứu nhưng chẳng ai đáp lại.

Cho đến khi bị giật mình tỉnh giấc, nàng không sao ngủ lại được. Liên tục như thế mấy đêm liền, tinh thần tất nhiên dần kiệt quệ.

Dương Tầm Chu cũng đã nghe nói chuyện Dư Doanh Hạ bị xác chết tập kích khi ra ngoài mua thức ăn, sắc mặt nàng lập tức lạnh xuống, "Cũng không biết Thiên Khâu Tông kia là ăn hại gì, chuyện lớn như vậy mà đến nay vẫn chưa có phản ứng. Thôi đi, trông chờ vào họ còn không bằng tự dựa vào bản thân."

"Đợi lát nữa ta sẽ lấy ít an thần hương mang tới, ngươi cứ đốt khi đi ngủ, đảm bảo một đêm an giấc." Lúc nhìn sang Dư Doanh Hạ, nụ cười dịu dàng mới lại trở về trên môi nàng.

"Đa tạ Dương tỷ tỷ."

"Tạ gì chứ? Ngươi đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, tỷ tỷ tất nhiên phải chăm sóc muội muội nhiều hơn rồi." Dương Tầm Chu vỗ nhẹ lên đầu nàng, cười nói: "Ta đi lấy hương về đây, buổi trưa ngươi cũng có thể đốt một nén, chợp mắt một lát, dưỡng lại tinh thần."

Dương Tầm Chu nói đi là đi, chẳng bao lâu sau đã trở lại, trong tay là thứ nàng gọi là an thần hương. Thứ này không phải phàm vật, nguyên liệu đều là linh vật hiếm có, chỉ cần người mất ngủ ngửi qua, lập tức có thể an giấc tới sáng.

Dư Doanh Hạ rất cảm kích, quả thật nàng đang cần thứ ấy.

Vì nghĩ Dư Doanh Hạ cần nghỉ ngơi, Dương Tầm Chu không nấn ná lâu trong tiểu viện Dư gia. Nhưng trước khi rời đi, nàng lại nhắc đến linh cảm trước đó của mình.

"A Sanh à, ta vẫn cảm thấy câu chuyện giữa vị môn chủ Trường Sinh Môn và tả hộ pháp của nàng ta sẽ rất được hoan nghênh đấy nhé."

"Hơn nữa, chuyện giữa hai người ấy có thể viết thoải mái, không cần bó buộc như các nhân vật chính đạo. Ta còn nghe nói môn chủ Trường Sinh Môn kia—ưm ưm ưm..." Lời còn chưa dứt, Dương Tầm Chu đã bị Dư Doanh Hạ hốt hoảng đưa tay bịt kín miệng nàng.

Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời tuyệt đối không thể nói bậy! Diêm Vương sống ngay sát vách đó! Không biết vừa rồi có nghe thấy không nữa...

"Ta... ta cảm thấy hai vị ấy cũng chẳng có gì đáng viết cả, ngươi vẫn nên nghĩ sang hướng khác thì hơn. Ví dụ như đời thứ nhất và đời thứ hai môn chủ Trường Sinh Môn chẳng hạn?"

"Cái này..." Dương Tầm Chu quả nhiên nghiêm túc cân nhắc đề nghị ấy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy hai vị môn chủ kia tà môn quá, cuối cùng đành bỏ qua.

A Sanh thật sự cho rằng câu chuyện giữa hai người ấy không có ý tứ sao? Lạ thật, nàng lại thấy rất hay cơ mà, thôi, để khi khác hỏi thử ý kiến khách hàng xem sao.

Dư Doanh Hạ rốt cuộc cũng tiễn được vị tỷ tỷ nhiệt tình ấy ra cửa. Đợi bóng người khuất hẳn, nàng mới phát hiện lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng len lén nhìn sang gian phòng của Nhan Hoài Hi, nơi đó vẫn yên tĩnh không một tiếng động, có lẽ đối phương chưa nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi trong thư phòng, nếu không thì giờ đây trùm phản diện hẳn đã gọi nàng qua rồi.

Dư Doanh Hạ khẽ thở phào một hơi. Vì trận kinh hãi vừa rồi mà cơn buồn ngủ tan biến sạch, nàng bèn nghĩ trước khi nghỉ trưa thì vẽ thêm một bức nữa vậy.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, vừa bước trở lại thư phòng, bên khung cửa sổ vốn không người lại thoáng hiện một bóng đen mờ mịt.

Nhan Hoài Hi đã nghe thấy hết lời của Dương Tầm Chu, chỉ là nàng không hiểu hai người kia đang úp mở chuyện gì, còn kéo cả mình vào đó. Nàng và Dư Doanh Hạ có "chuyện" gì? Vì sao phản ứng của Dư Doanh Hạ lại khác thường như vậy?

Nàng nghĩ, đáp án hẳn là nằm ngay trong thư phòng kia.

Trên xà nhà trong thư phòng, từ giữa một khúc gỗ rỉ ra vài giọt máu, rồi máu ấy ngưng tụ thành một con bươm bướm đỏ thẫm, im lặng đáp xuống khung cửa sổ cạnh Dư Doanh Hạ.

Dư Doanh Hạ ngồi trước bàn, chăm chú vẽ phác họa, hoàn toàn không nhận ra bên cửa sổ đã nhiều thêm một con bướm.

Thực ra nàng cũng chẳng phải thật sự tập trung. Từ khi cầm bút, lời của Dương Tầm Chu vẫn quanh quẩn trong đầu nàng, cái gì mà chuyện giữa nàng và Nhan Hoài Hi có thể tha hồ mà sáng tạo, không cần phải e dè...

Nàng đã đọc qua tất cả tác phẩm của Dương Tầm Chu, nếu theo phong cách của Dương Tầm Chu mà những thứ ấy còn gọi là e dè, thì chuyện giữa mình và phản diện kia ai biết sẽ bị viết thành cái dạng gì...

Vừa nghĩ tới, đầu óc Dư Doanh Hạ như nổ tung. Hình ảnh từ những đoạn thoại bản cũ của Dương Tầm Chu tự động hiện ra, khiến nàng đỏ bừng cả mặt, tay cầm bút khẽ run.

Có lẽ vì trong đầu toàn là bóng dáng của Nhan Hoài Hi, nên khi đặt bút, nét vẽ của nàng bất giác lại mang dáng hình của người kia.

Trên giấy, hai nữ tử ôm lấy cổ nhau, đan chéo quấn quýt trong chăn gấm, y phục nửa cởi nửa vương, dưới bút pháp khắc hoạ của nàng, không khí mập mờ đến tận cùng. Một người trong đó còn chưa vẽ mặt, song dáng vẻ kia lại thấp thoáng mang bóng hình Nhan Hoài Hi, đặc biệt là chiếc y bào đỏ thẫm ấy.

Đợi đến khi Dư Doanh Hạ bừng tỉnh nhận ra mình đang làm gì, nàng lập tức tiêu hủy "chứng cứ phạm tội". Thế nhưng, trên cửa sổ, đôi cánh của huyết hồ điệp đang run rẩy dữ dội, như muốn rũ hết những giọt máu còn sót lại.

Ở phòng bên kia, có người suýt chút nữa đã bóp nát chiếc bát trong tay. Quả nhiên, nàng ta chính là có ý nghĩ xấu đối với nàng!

Faye: Nhân vật Dương Tầm Chu có chương thì tác giả gọi Văn Thánh, có chương gọi Thư Thánh, mình thấy cũng đồng nghĩa nên không sửa mà để theo nguyên tác nha mấy bạn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...