BHTT [Edit] [Xuyên sách] Nữ phụ trà xanh cùng tổng tài cãi vã mỗi ngày

Chương 21: Đôi Tay Đẹp




Ôn Ngôn trở về căn hộ riêng, bật đèn rồi ngồi trên ghế sofa, trong lòng vẫn mông lung.

Vừa rồi mình ôm Thương Từ?

Trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại chuyện đó. Điện thoại vang lên, cô mở tin nhắn ra:

【Ôn Mục: Tốt nhất cô nên biết vị trí của mình! Tôi còn chưa chết, cô đừng mơ ngồi lên vị trí Chủ tịch Ôn thị!】

Ôn Ngôn cười lạnh. Nếu cô thật sự muốn ngồi vào đó, e là Ôn Mục cũng phải ngoan ngoãn dâng ghế lên thôi.

Dù sao thì... thủ đoạn của cô chưa bao giờ đơn giản.

Cô mở tủ lạnh, lấy một lon bia, ngồi xuống uống.

Bên kia, Thương Từ về đến nhà, đang định thay đồ đi ngủ thì điện thoại reo. Nhìn tên người gọi là "Giang Mạt", cô hơi do dự.

Người này là ai?

Cô nhấc máy. Đầu dây bên kia là giọng đàn ông nồng nặc mùi rượu:

"Thương Từ, lão tử về nước rồi! Cô không ra đón là sao hả! Chúng ta còn là anh em tốt không đấy?!"

Thương Từ nhíu mày, thì ra là bạn của nguyên chủ.

Cô hít sâu một hơi:

"Anh về nước rồi?"

"Phải đấy! Tôi gửi địa chỉ cho cô, mau đến đây!"

Điện thoại vừa tắt, tin nhắn Wechat đã đến:

【Giang đầu to: Đến đây, quán rượu Zero Point.】

Thương Từ nhìn cái biệt danh "Giang đầu to" mà bật cười. Cô bắt đầu gõ chữ:

【Thương Từ: Tôi là người của công chúng, đến đó dễ bị chụp hình lắm.】

【Giang đầu to: Yên tâm, chỗ của tôi không có phóng viên hay tài khoản marketing nào dám lộng hành. Mau đến đây đi, không thì nghỉ chơi luôn!】

Thương Từ tắt điện thoại, thay đồ đơn giản, đeo khẩu trang rồi bắt xe đi.

Tới địa chỉ Giang Mạt gửi, cô do dự một chút rồi bước vào quán rượu.

Bên trong vắng tanh, chỉ có một người ngồi ở quầy, Giang Mạt đang uống rượu.

Thấy cô, Giang Mạt quay đầu lại:

"Trời ơi, cô từ khi nào trở nên xinh đẹp như vậy?"

Thương Từ im lặng. Giang Mạt nhìn từ trên xuống dưới:

"Cô đổi phong cách để theo đuổi Cố Dư à?"

"Tôi không thích cô ấy." Thương Từ khoanh tay, đầy vẻ khinh khỉnh.

Giang Mạt uống rượu:

"Chiều tôi vừa về nước, không ai đón tôi ở sân bay. Cô biết tôi buồn cỡ nào không?"

"Tại anh không nhắn tin trước." Thương Từ gọi một ly rượu, cố giữ bình tĩnh.

Giang Mạt ghé sát lại:

"Tôi muốn tạo bất ngờ cho cô mà."

Thương Từ lườm anh ta, cứ tưởng "Giang Mạt" là con gái, không ngờ lại là một tên đàn ông.

Uống hết một ly, cô đứng dậy:

"Tôi đi vệ sinh."

Vừa bước vào nhà vệ sinh, cô nghe thấy tiếng khóc lạnh cả sống lưng.

Gặp ma rồi à?

Cô bước vào trong, xong việc rồi rửa tay thì tiếng khóc càng rõ.

Thương Từ nhíu mày, bước đến gian cuối thấy một cô gái đang ngồi xổm dưới đất, nức nở.

Cô lấy khăn giấy từ túi áo, đưa qua:

"Cô ổn chứ?"

Người đó ngẩng lên, cầm khăn giấy:

"Cảm ơn."

Cô gái này nhìn rất quen... Thương Từ vừa định đi thì cô ta gọi lại:

"Cô có mang son môi không?"

Thương Từ quay đầu:

"Không có."

Cô gái đứng dậy, đi tới bồn rửa mặt rửa qua rồi lau khô.

Thương Từ đang định đi thì bị cô chắn trước mặt:

"Cô cần bao nhiêu tiền? Tôi chuyển khoản."

Thương Từ ngơ ngác, gì cơ?

Nhìn kỹ lại, váy trắng bó sát, tóc xoăn nâu xõa ngang ngự, là Ôn Vân Hi.

"Tôi không cần tiền."

Ôn Vân Hi nhìn cô bằng ánh mắt cảnh giác:

"Hy vọng cô không nói ra chuyện hôm nay."

Thương Từ cạn lời, lách người đi ra.

Vừa về tới quầy bar, cô hỏi:

"Quán hôm nay có mở không vậy?"

"Không, đóng cửa rồi." – Giang Mạt trả lời.

Ngay lúc đó, tiếng giày cao gót vang lên, Ôn Vân Hi bước vào.

Giang Mạt vội vẫy tay:

"Jasmine, bên này."

Ôn Vân Hi thoáng ngạc nhiên khi thấy Thương Từ, rồi bước đến ngồi cạnh Giang Mạt.

Giang Mạt bắt đầu giới thiệu:

"Thương Từ, bạn thân từ nhỏ của tôi, cũng là một diễn viên." "Ôn Vân Hi – Jasmine, bạn tôi lúc ở nước ngoài."

Ôn Vân Hi nhìn kỹ Thương Từ, tóc xám cột nửa, áo sơ mi trắng, kính gọng bạc; khác xa tưởng tượng.

Cô chủ động chìa tay:

"Xin chào, tôi là Ôn Vân Hi."

"Thương Từ." Cô bắt tay, rồi uống hết ly rượu và đứng dậy.

"Mai tôi còn phải quay phim, tôi đi trước."

Giang Mạt cũng đứng dậy theo:

"Từ bao giờ cô lại nghiêm túc với chuyện quay phim thế? À đúng rồi, cô với Ôn Ngôn là thế nào đấy? Tôi thấy Thì Mộc đăng ảnh bốn người tụi cô, sao bỗng nhiên thân thiết thế?"

Ôn Vân Hi nghe thấy tên Ôn Ngôn thì khựng lại. Thương Từ cười:

"Ôn Ngôn là sếp trực tiếp của tôi, có thể là thế nào chứ? Tôi với Thì Mộc và Cố Dư là bạn, tụi tôi đi chơi chung thôi."

Thương Từ đeo khẩu trang chuẩn bị rời đi, Ôn Vân Hi cũng mỉm cười:

"Tôi cũng đi đây."

Vừa bước ra khỏi quán bar, Thương Từ liền nhìn thấy Ôn Ngôn đang đi tới. Cô mặc áo đen, tóc buông trước ngực, mặt mộc, trông cứ như vừa ngủ dậy.

Ôn Ngôn nhìn thấy Thương Từ, ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên:

"Sao cô lại ở đây?"

Thương Từ đánh giá cô từ đầu đến chân:

"Sao cô lại ở đây? Mà nhìn cô thế này, vừa mới ngủ dậy à?"

Nhắc đến chuyện này Ôn Ngôn liền bực bội. Cô vừa định đi ngủ thì bị em gái gọi tới, còn nhất định bắt cô đến đón người.

Ôn Ngôn đang định mở miệng thì Ôn Vân Hi chạy tới khoác tay cô:

"Chị ơi~"

Nghe thấy tiếng gọi "chị", Thương Từ nhìn hai người đều họ Ôn, lập tức hiểu rõ quan hệ của họ.

Trên gương mặt Ôn Ngôn hiện lên vẻ khó chịu, cô hất tay Ôn Vân Hi ra:

"Sau này đừng có gọi điện cho tôi nữa. Tính tôi không tốt đâu."

Thương Từ chuẩn bị gọi xe thì Ôn Ngôn lên tiếng:

"Cô đi cùng tôi về."

Cô ngồi vào xe. Ôn Vân Hi cũng định chui vào, nhưng Ôn Ngôn nghiêm mặt:

"Cô ngồi ghế phụ."

Ôn Vân Hi ngoan ngoãn ngồi lên phía trước, Thương Từ ngồi cạnh Ôn Ngôn. Xe bắt đầu lăn bánh.

Thương Từ tựa người lười biếng vào ghế, Ôn Ngôn cười khẩy:

"Cô đúng là bận thật đấy. Mới an ủi tôi xong, quay đầu lại đã thấy ở quán bar. Ngày mai chắc lại có lịch gì mới?"

Nghe ra sự bất mãn trong giọng điệu, Thương Từ bật cười:

"Sao? Cô ghen à?"

Ôn Vân Hi ngồi phía trước, nghe hai người đối thoại liền bắt đầu nghi ngờ quan hệ của họ.

Ôn Ngôn thích phụ nữ, vậy người cô thích... có khi nào là Thương Từ?

Ôn Ngôn nhìn ra cửa sổ, không đáp. Ghen ư? Không thể nào. Cô chỉ thấy hành vi của Thương Từ khiến mình khó chịu.

Cảm giác bực bội dâng lên chắc là do bị gọi dậy lúc nửa đêm.

Thấy cô im lặng, Thương Từ chuyển ánh mắt sang tay cô. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đường gân xanh nổi lên nhẹ nhẹ.

Cô nhìn tay mình, tuy cũng đẹp nhưng rõ ràng không bằng tay Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn thấy Thương Từ không giải thích gì, lại càng bực. Cô chợt thấy nhột nhột...

Thương Từ đang dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên gân tay cô. Ôn Ngôn nhíu mày:

"Cô làm gì đấy?"

"Tôi phát hiện tay cô đẹp thật đấy. Với bàn tay này, chắc y tá trong bệnh viện rất thích, nhìn là muốn tiêm luôn ấy."

Nói rồi, Thương Từ vẫn tiếp tục nghịch. Ôn Ngôn vội rút tay lại:

"Tránh xa tôi ra."

"Gì mà hung dữ vậy. Dịu dàng chút đi."

Thương Từ vừa cằn nhằn vừa cười. Ôn Vân Hi ngồi nghe mà thấy không khí giữa hai người thật thú vị.

Chương trước Chương tiếp
Loading...