[BHTT - EDIT] Thư Tình - Ngư Sương

Chương 145+146



Chương 145: Không đi

Mãi đến tối lúc Tần Tranh đi ngủ, Tần Quế Lan vẫn chưa về. Trước khi ngủ, Tần Tranh có nhắn tin hỏi bà mấy giờ về, nhưng Tần Quế Lan không trả lời. Tần Tranh biết lúc làm việc bà thường để điện thoại trong túi, không mang theo người nên cũng không để tâm. Mãi cho đến sáng hôm sau, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng động, bèn ngồi trên giường cho tỉnh ngủ một lúc, cuối cùng mới xỏ giày đi ra ngoài. Cô mở cửa thì thấy Tần Quế Lan đang ở trong bếp nấu bữa sáng, quay lưng về phía cô.

Tần Tranh bước vào bếp, không nghĩ ngợi gì mà ôm chầm lấy Tần Quế Lan. Tần Quế Lan không vừa giận vừa cười mắng cô như trước đây, mà cơ thể lại cứng đờ.

Tần Tranh lập tức xoay người Tần Quế Lan lại, phát hiện mắt bà đỏ hoe.

"Mẹ sao vậy ạ?" Tần Tranh chau mày, cơn buồn ngủ chưa tỉnh hẳn đã tan biến sạch, trong thoáng chốc đôi mắt cũng trở nên tỉnh táo. Tần Quế Lan đối diện với ánh mắt của cô, nói: "Hôm qua mẹ đổi ca với người ta, đến cơ quan mới biết nhà người ta xảy ra chút chuyện."

Cái "xảy ra chút chuyện" này, tám chín phần chính là chuyện lớn liên quan đến sinh tử.

Tần Quế Lan làm ở cơ quan này cũng đã lâu, bà qua lại với gia đình các đồng nghiệp, bình thường nhà ai có việc gì đều sẽ gọi nhau một tiếng, nên mối quan hệ khá thân thiết. Tần Tranh biết điều đó, gật đầu nói: "Mẹ, vậy có phải mẹ bận việc rồi không?"

"Không có." Tần Quế Lan nói: "Đã lo xong rồi, không làm lỡ việc của mẹ."

Tần Tranh gật đầu.

Tần Quế Lan nhìn cô, nói: "Bây giờ việc quan trọng nhất của mẹ, là để con thi đại học cho tốt."

Tần Tranh nghe vậy lại ôm lấy bà, nói: "Con cảm ơn mẹ."

Tần Quế Lan vỗ vỗ cánh tay cô, nói: "Đi rửa mặt đi, rồi ra ăn sáng."

Tần Tranh: "Dạ."

Cô quay người vào phòng rửa mặt. Tần Quế Lan vào phòng Tần Tranh dọn dẹp giường chiếu, thấy màn hình điện thoại bên gối cô đang sáng, bà lại gần mới nghe được tiếng rung rè rè. Bà liếc mắt nhìn màn hình, tên danh bạ là Vân An.

Tần Quế Lan nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay. Cơ thể bà căng cứng, chiếc điện thoại trong lòng bàn tay rung lên, rung đến mức lòng bà rối như tơ vò. Cuối cùng, bà tắt máy rồi đặt lại cạnh gối, cúi đầu tiếp tục dọn dẹp ga giường.

Vân An bị cúp điện thoại, ngẩn ra.

Tần Tranh hiếm khi cúp máy của nàng. Tối qua trước khi đi ngủ, Tần Tranh vẫn còn lo lắng vì Tần Quế Lan chưa về nhà, nói rằng gọi điện không ai nghe. Nàng bèn cùng Tần Tranh đợi, đợi rồi đợi, đến khi Tần Tranh ngủ thiếp đi. Vì vậy trời vừa sáng, nàng liền gọi cho Tần Tranh, muốn hỏi xem Tần Quế Lan đã về chưa, ai ngờ cô lại cúp máy.

Nhưng mà giờ này.

Có khi nào Tần Tranh tưởng là chuông báo thức không?

Cô ngủ mơ mơ màng màng, không phải là không có khả năng.

Vân An nghĩ vậy bèn gọi lại cho Tần Tranh, lần này càng không có ai nghe máy. Vân An khẽ nhíu mày, nhưng nàng không gọi lại ngay lập tức mà cách mười mấy phút sau mới nhắn tin cho Tần Tranh.

Tần Tranh đang ngồi trên ghế ăn sáng, lúc nuốt xong miếng bánh bao cuối cùng, điện thoại trong túi rung lên. Cô liếc nhìn, thấy tin nhắn của Vân An và hai cuộc gọi nhỡ. Lúc nãy rửa mặt xong, cô thay quần áo luôn rồi đút điện thoại vào túi, cũng không để ý, bây giờ mới trả lời tin nhắn của Vân An.

Vân An thở phào nhẹ nhõm: [Dậy là tốt rồi, mình còn tưởng cậu đang ngủ.]

Tần Tranh: [Mấy giờ rồi mà còn ngủ? Mình là heo à?]

Vân An: [Cậu tất nhiên không phải.]

Có cần phải nghiêm túc như vậy không?

Tần Tranh cong môi.

Tần Quế Lan từ trong bếp đi ra, thấy Tần Tranh đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, móng tay bà bấu chặt vào lòng bàn tay. Bà hít sâu hai hơi, giãn cơ mặt ra rồi mới nói với Tần Tranh: "Tranh Tranh à, đừng coi điện thoại nữa, mau chuẩn bị đi học đi."

Tần Tranh: "Dạ con biết rồi mẹ."

Tần Quế Lan nói: "Còn coi điện thoại nữa là mẹ tịch thu đấy."

Tần Tranh ngẩng đầu, Tần Quế Lan nói: "Sắp thi đại học đến nơi rồi, con xem có học sinh nào ngày nào cũng mang điện thoại đi học không?"

Tần Tranh hùa theo: "Dạ, chỉ có con mang thôi, vì con có một người mẹ tốt bụng rất thoáng luôn."

Tần Quế Lan lườm cô một cái.

Tần Tranh vội vớ lấy cặp sách, nói: "Mẹ, con đi đây, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe nha ạ."

Tần Quế Lan gật đầu, nhìn Tần Tranh rời đi. Bà buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, lòng bàn tay bị móng tay bấm ra những vết hằn sâu, đầu ngón tay cọ lên đó, đau đến thấu xương.

Trong nhà yên tĩnh.

Trước khi đi, Tần Tranh đã đóng cửa cẩn thận. Thời tiết bên ngoài đã ấm lên, chỉ cần mặc một cái áo đồng phục mùa thu là đủ. Tần Tranh mặc một chiếc áo hoodie màu trắng có nón bên trong, vừa dựng xe xong, nón áo cô đã bị ai đó giật một cái, cô quay đầu lại.

Khương Nhược Ninh cười với cô: "Hôm nay đến muộn nha."

Tần Tranh nói: "Ừm, sao cậu cũng muộn thế?"

Khương Nhược Ninh nói: "Tối qua mình đọc tiểu thuyết nên buồn ngủ quá."

Tần Tranh: "Giờ nào rồi mà còn đọc tiểu thuyết."

Khương Nhược Ninh "Ây da" một tiếng: "Sao cậu giống hệt mẹ mình vậy? Để mình xem có phải cậu bị mẹ mình nhập không."

Tần Tranh gạt tay cô ấy ra: "Thần kinh."

Khương Nhược Ninh giơ nanh múa vuốt, đùa giỡn với cô suốt quãng đường vào lớp. Thời Tuế đã tới, cô ấy đang ngồi ở chỗ của mình, cúi đầu không biết nghĩ gì. Tần Tranh và Khương Nhược Ninh đi tới, thấy cô ấy viết tên mấy địa điểm lên giấy nháp. Tần Tranh: "Cậu viết cái này làm gì thế?"

Thời Tuế nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, thấy là bọn họ thì cười: "Đến rồi à."

Khương Nhược Ninh đặt mông ngồi xuống bên cạnh Thời Tuế.

Thời Tuế nói: "Không phải lễ 1 tháng 5 đã hẹn đi chơi sao? Mình liệt kê mấy điểm tham quan nhỏ ở gần đây ra, đến lúc đó xem Nhược Ninh muốn đi đâu."

Tần Tranh:...

Sao tự dưng lại thấy hơi hâm mộ vậy ta.

Cô giơ ngón cái: "Rất tốt."

Khương Nhược Ninh ngại ngùng: "Cậu về quê Vân An, cậu còn tốt hơn."

Tần Tranh nghiêng đầu: "Vậy hai chúng ta đổi không?"

Khương Nhược Ninh lẩm bẩm: "Đổi thế nào? Mình thay cậu đi gặp Vân An hả?"

Tần Tranh gật đầu.

Khương Nhược Ninh sờ sờ cổ: "Cậu ấy sẽ giết mình mất."

Tần Tranh nói: "Cậu ấy không thô bạo đến vậy đâu."

Thời Tuế cũng bị chọc cười, nhìn sang Tần Tranh: "Khi nào Vân An về vậy?"

"Vẫn chưa biết nữa." Tần Tranh nói: "Đợi thêm xem sao."

Khương Nhược Ninh nói: "Nếu nghỉ hè cậu ấy có thời gian, chúng ta có thể cùng đến Thượng Kinh xem Diệp Dư hát."

Tần Tranh nói: "Lần sau gặp mình sẽ hỏi cậu ấy."

Khương Nhược Ninh: "Ừm, nhưng mà nói thật nha, Vân An cứ thần thần bí bí, mình còn nghi cậu ấy đi làm đặc vụ nữa."

Tần Tranh:...

Đôi khi cô vẫn thấy, nên khâu miệng Khương Nhược Ninh lại thì mới yên tâm được.

Thời Tuế cũng vỗ vào đầu Khương Nhược Ninh một cái.

Khương Nhược Ninh ôm đầu, ấm ức: "Giỡn thôi mà."

Tần Tranh nói: "Không vui, vào lớp rồi."

Khương Nhược Ninh nhún vai.

Ba người ríu rít nói chuyện xong thì Hạ Kinh Mặc từ cửa bước vào. Lần này cô ta ngồi bên tay phải Tần Tranh, cách một lối đi. Tần Tranh không thích khoảng cách này cho lắm, nhưng cô ép mình phải nhẫn nhịn, vì cô rất muốn biết, người nhắn tin kia, rốt cuộc có phải là Hạ Kinh Mặc hay không.

Nếu là Hạ Kinh Mặc.

Vậy thì cô ta cũng quá bình tĩnh rồi. Đến bây giờ, một chút động tĩnh cũng không có.

Hạ Kinh Mặc ngồi vào chỗ, thấy Tần Tranh nhìn sang, bèn gật đầu cười: "Tranh Tranh, chào buổi sáng."

Tần Tranh nói: "Chào."

Nhà trường không cho trang điểm, nhưng vẫn có thể nhìn ra Hạ Kinh Mặc đã trang điểm nhẹ. Cô ta đánh lớp nền, mắt long lanh, lông mi đã được kẹp, rất dày và rất cong. Vốn dĩ nhan sắc của Hạ Kinh Mặc không tệ, trang điểm một chút là đã rất nổi bật. Tần Tranh nghe nói không ít nam sinh ngoài trường tặng quà cho Hạ Kinh Mặc, chỉ là cô ta chưa bao giờ nhận. Trong tháng này, trung bình mỗi ngày cô ta hỏi cô bốn năm từ vựng và mấy bài toán. Cô ta giống như đang luộc ếch bằng nước ấm [1], từng bước luôn không nhanh không chậm.

[1] Luộc ếch bằng nước ấm: Ý chỉ một mối nguy hiểm hoặc sự thay đổi diễn ra từ từ, khiến người trong cuộc không nhận ra cho đến khi đã quá muộn.

Đôi khi, Tần Tranh cũng rất muốn hỏi thẳng cô ta, người nhắn tin kia, rốt cuộc có phải là cô ta hay không.

Nhưng khi có suy nghĩ này, Tần Tranh biết mình đã mất bình tĩnh.

Lúc kẻ mạo danh kết bạn với cô, cô đã mất bình tĩnh một lần, không thể có lần thứ hai nữa. Vậy nên bây giờ địch không động, ta không động.

Nếu đúng là Hạ Kinh Mặc.

Cô thật sự rất muốn xem, rốt cuộc cô ta muốn làm gì.

Có lẽ do Tần Tranh nhìn chằm chằm Hạ Kinh Mặc hơi lâu, Hạ Kinh Mặc nhận ra, quay đầu đối diện với Tần Tranh, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế, Tranh Tranh?"

Tần Tranh kiềm lại cảm giác muốn nổi da gà, hòa hoãn vài giây rồi nói: "Không có gì, bài văn hôm qua cậu viết chưa?"

Hạ Kinh Mặc nói: "Viết rồi."

Tần Tranh nói: "Cho tôi xem một chút được không?"

Hạ Kinh Mặc đưa cho Tần Tranh bài văn cô ta viết.

Tháng này, Tần Tranh đã đọc văn cô ta viết nhiều lần. Thật ra cô cũng biết, người giỏi ngụy trang như Hạ Kinh Mặc, nếu thật sự là cô ta, cô ta sẽ không để cô nhìn ra chút manh mối nào từ những chi tiết nhỏ. Chỉ là Tần Tranh vẫn muốn thử một lần, cho dù là vô ích.

Khương Nhược Ninh nghe thấy cô muốn đọc văn của Hạ Kinh Mặc thì không hiểu: "Cậu đọc bài văn của cô ta làm gì?"

Tần Tranh nói: "Cô ta viết văn khá tốt."

Khương Nhược Ninh bĩu môi, không nói gì thêm.

Tần Tranh đọc đi đọc lại mấy lần, cuối cùng đành bỏ cuộc, trả lại vở văn cho Hạ Kinh Mặc. Hạ Kinh Mặc không để ý, bảo cô cứ để trên bàn. Tần Tranh day day cái đầu hơi đau, bị Khương Nhược Ninh chọc vào lưng, cô bèn quay đầu lại. Khương Nhược Ninh nói: "Cậu nói với mẹ nuôi chuyện 1 tháng 5 đi chơi chưa?"

Tần Tranh: "Vẫn chưa."

Khương Nhược Ninh: "Thế thì cậu phải nói nhanh lên đó. Hôm qua mình có nói qua với mẹ, rồi bị mẹ mắng cho một trận. Mình định hôm nay về nhà thuyết phục mẹ tiếp."

Tần Tranh gật đầu.

Tâm trạng Tần Quế Lan gần đây khá tốt, cô nhắc đến chuyện này, chắc là có hy vọng. Tần Tranh nghĩ vậy, nhưng vẫn kiềm nén hai ba ngày. Tối thứ năm lúc về nhà, cô thấy Tần Quế Lan đang đứng ở cửa, bèn nói: "Mẹ, sao mẹ không vào nhà? Ngoài này lạnh lắm."

"Có phải mùa đông đâu mà lạnh." Tần Quế Lan nhận lấy cặp sách của cô, nói: "Mau rửa tay rồi ăn chút gì đi. Con làm xong bài tập chưa?"

Tần Tranh nói: "Dạ xong rồi." Cô vào nhà rửa tay xong, từ nhà vệ sinh trở ra, nói với Tần Quế Lan: "Mẹ, có chuyện này con muốn bàn với mẹ một chút."

Tần Quế Lan: "Chuyện gì?"

Tần Tranh nói: "Là lễ 1 tháng 5, tụi con được nghỉ ba ngày ạ."

Tần Quế Lan nói: "Mẹ biết, ông bà nội bảo con 1 tháng 5 qua đó."

Tần Tranh sững người, nói: "Mẹ, cuối tuần con qua nhà bà nội, 1 tháng 5 con có chút việc rồi ạ."

Tần Quế Lan nhìn cô.

Tần Tranh nói: "Con định đi chơi với Nhược Ninh."

Tần Quế Lan: "Đi chơi?"

Tần Tranh nói: "Dạ, tụi con định..."

"Tranh Tranh à." Tần Quế Lan nói: "Lần này thôi vậy, bên phía Nhược Ninh, để mẹ nói với con bé một tiếng là con không tiện đi. Lần này con về nhà bà nội với mẹ đi."

Tần Tranh thỏa hiệp: "Vậy ngày 1 con qua nhà bà nội, ngày 2 con đi với Nhược Ninh."

Tần Quế Lan: "Mẹ đã nói là không được. Nghỉ lễ 1 tháng 5 đông người như thế, con chơi cái gì? Ra ngoài xem người ta chen chúc à?"

Tần Tranh nói: "Con không đến nơi đông người đâu mà mẹ."

"Vậy con đi đâu?" Tần Quế Lan hỏi cô: "Đi tìm Vân An à?"

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Tranh: Tiêu rồi.

---

Chương 146: Cắt đứt

Tần Tranh giật thót tim, cô nhìn Tần Quế Lan: "Mẹ, sao mẹ..."

"Sao cái gì?" Tần Quế Lan giằng lấy miếng ngọc trên cổ cô: "Cái này ai cho con? Vân An à?"

Tần Tranh biết bà đã biết, cô vội ôm lấy bà, nói: "Mẹ, mẹ nghe con nói."

"Nghe con nói?" Tần Quế Lan gỡ hai tay đang ôm mình ra, nói: "Đứng thẳng lên nói chuyện với mẹ!"

Tần Tranh đành phải đứng nghiêm chỉnh, hỏi Tần Quế Lan: "Mẹ, mẹ biết từ khi nào ạ?"

Tần Quế Lan nói: "Biết từ khi nào có quan trọng không? Bây giờ con gọi ngay cho Vân An, bảo nó về đây."

Tần Tranh cúi đầu: "Mẹ, cậu ấy không tiện."

"Nó không tiện?" Tần Quế Lan cười khẩy: "Một đứa không đi học như nó thì có gì mà không tiện?" Tần Quế Lan nhìn cô chằm chằm: "Tần Tranh, mấy hôm nay mẹ không nói với con, là vì mẹ luôn quan tâm đến cảm xúc của con. Mẹ nghĩ rằng, bất kể ra sao cũng không thể ảnh hưởng đến kỳ thi của con, nhưng con đối xử với mẹ như thế nào? Được đằng chân lân đằng đầu phải không? Lễ 1 tháng 5 con đi tìm Vân An, còn lợi dụng cả Nhược Ninh, lần trước con nói ra ngoài chơi với Nhược Ninh, có phải cũng là đi tìm Vân An không? Con còn ở lại qua đêm, con có biết xấu hổ không hả?"

Tần Tranh thu lại vẻ mặt: "Mẹ, con biết mình đang làm gì."

"Con biết cái quái gì mà biết!" Tần Quế Lan nổi giận: "Con mới bao lớn, con biết cái gì hả? Còn chưa tốt nghiệp cấp ba, mà đã cùng..."

Bà không nói tiếp được nữa, mặt lạnh đi.

Tần Tranh nói: "Mẹ, mẹ đừng nghe người khác nói bậy."

"Mẹ còn cần nghe người khác nói sao?" Tần Quế Lan nói: "Cái thái độ này của con bây giờ, mẹ còn không hiểu là có ý gì à? Tần Tranh, con coi mẹ con là đồ ngốc sao? Con và Vân An, có chuyện mờ ám từ khi nào?"

Tần Tranh muốn dựa vào người Tần Quế Lan, nhưng bị bà đẩy ra. Cô đứng thẳng người, nói: "Mẹ, con đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến việc học."

"Đây là chuyện học hành thôi sao?" Tần Quế Lan đập bàn một cái rất mạnh! Tim Tần Tranh khẽ rung lên theo cái ly trên bàn, cô cúi đầu: "Mẹ..."

"Đừng gọi tôi là mẹ." Tần Quế Lan hung tợn: "Tôi không phải mẹ cô!" Bà càng nói càng tức: "Ngoài mặt thì vâng dạ nhưng lại lén lút sau lưng tôi. Ngay dưới mí mắt tôi mà mấy người còn có thể làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy, tôi không dám tưởng tượng lúc mấy người đóng cửa lại sẽ làm những gì."

Sắc mặt Tần Tranh cũng khó coi: "Mẹ, mẹ đừng nói như thể chúng con đã làm gì rồi."

"Làm gì, làm gì thì trong lòng cô tự rõ! Cô làm được, mà tôi lại không nói ra được à!" Đêm hôm biết chuyện đó, Tần Quế Lan đã ngồi ngoài cửa cả đêm, chân tê rần. Bà cố nén cảm xúc, không để Tần Tranh nhận ra vấn đề. Bà nghĩ, tháng 6 thi rồi, bà không muốn ảnh hưởng đến Tần Tranh, đợi thi xong, bà sẽ bắt Tần Tranh cắt đứt với Vân An. Thế nhưng Tần Tranh cứ nhất quyết đi chơi vào lễ 1 tháng 5, châm ngòi cho cơn nóng giận của bà, bà không thể nhịn được nữa!

Tần Tranh đây thật sự coi bà chết rồi!

Đôi mắt Tần Quế Lan ngập tràn phẫn nộ, ánh lên lửa giận bùng cháy đùng đùng. Bà chất vấn Tần Tranh: "Có cắt đứt hay không?"

Tần Tranh nói: "Mẹ!"

"Không cắt đứt thì đừng gọi tôi là mẹ!" Tần Quế Lan nói: "Bây giờ là tôi biết chuyện này, lỡ để nhà trường biết thì sao đây? Cô có từng nghĩ, còn chưa đầy hai tháng nữa là cô thi rồi, là kỳ thi quan trọng nhất trong đời cô không! Sao cô lại có thể vào lúc này, còn nghĩ đến mấy thứ tình tình yêu yêu đó chứ? Lại còn là với Vân An? Sao cô có thể làm ra chuyện này được chứ?" Tần Quế Lan chỉ vào mũi Tần Tranh.

Tần Tranh nói: "Con và Vân An không làm gì cả!"

"Cô còn muốn làm gì?" Tần Quế Lan nói: "Trước đây lúc tôi không ở nhà, có phải Vân An đến nhà ngủ cùng cô không? Cô còn nói không làm gì à? Cô ỷ vào việc hai đứa con gái không thể mang thai, nên ra sức chà đạp bản thân mình phải không?"

Tần Tranh vừa nghe sắc mặt liền thay đổi: "Mẹ! Mẹ đang nói gì vậy!"

"Nói gì thì trong lòng cô tự biết! Đừng có giả vờ với tôi! Giả vờ cái gì chứ? Trước mặt mẹ cô mà cô còn muốn giả vờ à?" Tần Quế Lan nói: "Cô không gọi điện cho nó phải không, để tôi gọi!"

Tần Tranh thấy bà lấy điện thoại ra, bấm số.

Cô biết số cũ của Vân An không gọi được, quả nhiên Tần Quế Lan bấm liên tiếp hai lần, sắc mặt tái mét. Tần Quế Lan hỏi cô: "Số mới đâu?"

Tần Tranh nhắm mắt, nói: "Mẹ, bây giờ mẹ không bình tĩnh..."

Tần Tranh chưa nói hết câu thì Tần Quế Lan đã nghe thấy điện thoại của cô rung lên. Tần Tranh cũng nghe thấy, sắc mặt cô hơi thay đổi, hai người nhìn nhau hai giây. Tần Tranh nhanh tay nhanh mắt muốn lấy điện thoại ở trên bàn, nhưng bị Tần Quế Lan giật phắt lấy. Màn hình hiển thị là Vân An, Tần Quế Lan vừa định bắt máy, Tần Tranh liền dùng tay phải đập mạnh một cái làm rơi điện thoại!

Điện thoại rơi xuống đất, màn hình lập tức xuất hiện vết nứt!

Tần Tranh ngẩng đầu, một cái tát không hề báo trước giáng xuống!

Tần Tranh bị Tần Quế Lan đánh lùi về sau nửa bước, đầu lưỡi lan ra mùi máu tanh. Cô ôm mặt nhìn Tần Quế Lan.

Mặt Tần Quế Lan lạnh tanh: "Về phòng đi."

Giọng bà vừa thấp vừa trĩu nặng.

Má Tần Tranh đau, nhưng tim còn đau hơn. Cô chớp mắt, tầm nhìn có chút mờ đi. Tần Quế Lan thấy cô không động đậy thì còn định giơ tay lên, cánh tay bà run rẩy, cuối cùng bà bưng chỗ cơm thừa trên bàn, ném mạnh xuống đất. Canh đổ ướt điện thoại của Tần Tranh, trông rất thảm hại.

Tần Quế Lan huých vào vai cô, nói: "Cút về phòng của cô đi!"

Tần Tranh nói: "Mẹ, mẹ không tin con, không tin Vân An đến thế sao? Người khác nói gì với mẹ mẹ cũng tin, con là con gái mẹ, mẹ còn không tin con sao?"

"Chính là vì tôi quá tin cô!" Tần Quế Lan nói: "Cô đã lừa tôi bao nhiêu lần rồi, tự cô nói xem."

Tần Tranh nghẹn lời, cô ngập ngừng một lát: "Mẹ, con biết con lừa mẹ là con sai, nhưng con không muốn mẹ lo lắng, con đã định thi xong sẽ nói với mẹ."

"Thi xong nói với tôi?" Tần Quế Lan bật cười thành tiếng: "Sao cô không đợi đến lúc tảo mộ rồi hẵng nói với tôi? Cô nghĩ cho rõ đi! Nhiệm vụ quan trọng nhất của cô bây giờ là gì? Là học hành! Học sinh cuối cấp rồi, không lo học mà lại lo yêu đương, cô làm thế mà được à? Tần Tranh, từ nhỏ ba cô không ở bên cạnh, là tôi, là tôi đã phải vất vả trăm bề mới nuôi cô lớn được từng này. Lúc nhỏ nhà mình không có điều kiện, nhưng tụi tôi cũng đâu có để cô chịu thiệt thòi. Cô muốn cái gì, tôi có không mua cho cô không? Lễ Tết tôi không mua quần áo, tiết kiệm để mua cho cô, cô nói xem có năm nào cô không có quần áo mới không!"

Nói đến chỗ đau lòng, Tần Quế Lan nghẹn ngào: "Tôi đối xử với cô không tốt sao? Tôi có lỗi với cô chỗ nào? Mà cô lại báo đáp tôi như thế này?"

Đầu lưỡi Tần Tranh chạm vào vết rách bên trong má, nói: "Mẹ, con biết mẹ tốt với con. Con luôn biết, mẹ là người mẹ tốt nhất."

"Người mẹ tốt nhất." Tần Quế Lan cười lạnh: "Cô đang mỉa tôi phải không? Cô đang trách tôi đã không trông chừng cô cẩn thận, để cô yêu đương với một đứa con gái chứ gì?"

Tần Tranh nói: "Mẹ, mẹ biết con không có ý đó mà."

"Tôi không biết!" Tần Quế Lan đã chìm vào thế giới của riêng mình. Tuy Tần Tranh không biết Tần Quế Lan biết chuyện của cô và Vân An từ khi nào, nhưng chắc chắn không phải vừa mới biết, bởi vì cảm xúc này của bà là được tích tụ. Chắc chắn Tần Quế Lan đã biết được vài ngày, kiềm nén chịu đựng, nên mới tức giận đến vậy.

Tần Tranh dỗ dành bà: "Mẹ, mẹ bình tĩnh trước đã, đừng trúng kế của người khác."

Tần Quế Lan nói: "Trúng kế? Kế gì?"

Tần Tranh nói: "Có phải có người nhắn tin cho mẹ, nói chuyện của con và Vân An không?"

Giọng Tần Quế Lan lạnh nhạt: "Còn cần người khác nhắn tin cho tôi sao?"

"Mẹ." Tần Tranh nói: "Người đó là cố tình, cố tình để mẹ biết trước kỳ thi đại học, để mẹ và con bất hòa. Người đó chính là muốn làm con phiền lòng, để rồi thi không tốt. Mẹ, mẹ tin con đi, người này..."

Tần Quế Lan nói: "Vậy cô có cắt đứt hay không?"

Tần Tranh hé miệng.

Tần Quế Lan nói: "Tần Tranh, bây giờ cô cắt đứt ngay trước mặt tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nói gì, sau này cũng sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này. Chúng ta cứ coi như không quen biết người đó."

Miệng Tần Tranh vừa đau vừa sưng, cảm xúc của cô liên tục bị Tần Quế Lan dồn ép, cô nói: "Mẹ, mẹ đừng ép con."

"Ép cô thì sẽ thế nào?" Tần Quế Lan nói: "Chết à?"

Sắc mặt Tần Tranh thay đổi: "Mẹ!"

Tần Quế Lan nói: "Chuyện cô đang làm bây giờ, không phải là đang ép mẹ cô đi chết sao?"

Tần Tranh nói: "Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút đi! Trước đây mẹ không cực đoan như vậy."

"Trước đây?" Tần Quế Lan chế nhạo: "Đó là vì trước đây tôi không biết, bây giờ tôi biết rồi, cô còn bảo tôi bình tĩnh sao? Tôi bình tĩnh thế nào đây? Cô ăn học nhiều hơn tôi, cô nói cho tôi nghe xem, đặt mình vào vị trí người khác mà nghĩ đi, con gái cô bây giờ đang học cuối cấp, không lo học mà lại lo yêu đương, cô sẽ làm thế nào?"

Tần Tranh nói: "Mẹ, không phải là không ảnh hưởng đến việc học sao ạ?"

"Không ảnh hưởng à?" Tần Quế Lan nói: "Học kỳ trước cô thi được hạng hai mươi ba mươi trong lớp, cô quên rồi sao? Cô thì ăn được ngủ ngon, còn tôi thì ngày nào cũng mất ngủ, tóc tôi rụng từng nắm một!"

Tần Tranh nói: "Đó là tai nạn thôi ạ."

"Tai nạn?" Tần Quế Lan bị cô chọc cười: "Vậy cô nói cho tôi biết, lúc đó cô và Vân An, có ở bên nhau chưa?"

"Con—" Tần Tranh không muốn lừa dối Tần Quế Lan, để che đậy một lời nói dối, cần vô số lời nói dối khác. Cô có thể lừa Tần Quế Lan một lần, hai lần, nhưng không thể lừa mãi được. Tần Tranh nói: "Lúc đó con và Vân An đã ở bên nhau, nhưng không có liên quan gì tới điểm số của con cả."

Tần Quế Lan cười lạnh: "Lời cô nói, chính cô có tin không?"

"Mẹ, lời con nói, con có thể chịu trách nhiệm. Con không phải học sinh tiểu học, con đã thành niên rồi, con biết mình đang nói gì và làm gì." Tần Tranh vừa giảng lẽ phải vừa lay động bằng tình cảm: "Con muốn đến Thượng Kinh, con muốn thi đỗ Đại học Thượng Kinh, đây là chuyện sẽ không thay đổi. Con sẽ không để chuyện của Vân An ảnh hưởng đến con, con..."

"Cô đúng là người si nói mộng!" Tần Quế Lan ngắt lời cô, nói: "Tần Tranh, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi nói với cô. Cắt đứt với Vân An đi. Nếu cô không nỡ, tôi sẽ đi tìm Vân An."

Cơ thể Tần Tranh cứng đờ, cô ngẩng đầu, vết ngón tay hằn rõ trên khuôn mặt bị đánh. Cô nói: "Mẹ!"

Tần Quế Lan nhìn cô, lần đầu tiên trong mắt bà không có sự đau lòng, mà chỉ có nghiêm khắc: "Tôi nói được làm được!"

Bà đưa điện thoại cho Tần Tranh.

Tần Tranh không nhận.

Tần Quế Lan nhét điện thoại vào lòng bàn tay cô: "Gọi điện cho nó."

Tần Tranh nói: "Bây giờ cậu ấy không tiện nghe điện thoại."

"Nó không đi làm không đi học, có gì mà không tiện?" Tần Quế Lan cau mày: "Hay là cô nhất quyết muốn tôi phải vác cái mặt già này đi cầu xin nó cắt đứt với cô?"

Tần Tranh nắm chặt điện thoại: "Cậu ấy đang ở trong bệnh viện."

Tần Quế Lan nhìn cô với vẻ không tin.

Tần Tranh nói: "Con không lừa mẹ. Mẹ, bây giờ cậu ấy không tiện về, cậu ấy đang ở bệnh viện."

"Bệnh viện." Tần Quế Lan đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Cho nên lúc đầu cô lừa tôi là dì nó bị bệnh, chứ thật ra là nó? Tần Tranh, cô còn bao nhiêu chuyện giấu tôi nữa?"

Không hiểu sao Tần Tranh lại có cảm giác bất lực như đang cãi nhau với Tần Quế Lan ở kiếp trước. Rõ ràng kiếp này, cô vẫn luôn nỗ lực tích cực cải thiện mối quan hệ mẹ con của họ, nhưng Tần Quế Lan lại không chịu buông tha: "Tốt thôi, nó ở bệnh viện cũng không sao, không ảnh hưởng tới việc cô cắt đứt với nó."

Tần Tranh đau đầu: "Mẹ, chuyện này chúng ta có thể hoãn lại không..."

"Hoãn?" Tần Quế Lan nói: "Hoãn thế nào? Hoãn đến lúc cả trường mấy người đều biết, Tần Tranh cô yêu một đứa con gái? Tần Tranh, cô không cần mặt mũi, nhưng tôi cần. Tôi không cầu sau này cô tìm một người đàn ông giàu có, hay có năng lực gì, nhưng ít nhất cô cũng phải tìm một người đàn ông chứ?"

Tần Tranh nói: "Con không thích đàn ông."

"Cô không thích đàn ông, được." Tần Quế Lan nghiến răng: "Tôi cũng không thích cô thích phụ nữ. Nếu cô còn muốn vào cái nhà này, gọi tôi một tiếng mẹ, thì bây giờ cô gọi điện cho Vân An, nói cho rõ ràng rành mạch ngay trước mặt tôi!"

Tần Tranh nhìn chằm chằm vào điện thoại, cảm thấy nó nặng trĩu trong lòng bàn tay. Cô duỗi tay, đặt điện thoại lên bàn rồi cúi đầu.

Tần Quế Lan tức đến hộc máu: "Tần Tranh, cô có ý gì? Nhất quyết muốn đối đầu với tôi phải không?"

Tần Tranh nói: "Mẹ, là mẹ không cho con cơ hội giải thích."

"Cái này cần giải thích sao?" Tần Quế Lan nói: "Giải thích cái gì? Lúc cô và Vân An lén lút qua lại sau lưng tôi, cô có nghĩ đến việc giải thích cho tôi không? Lừa tôi bao nhiêu lần, cô cũng không nghĩ đến việc giải thích cho tôi, bây giờ cô bảo tôi cho cô cơ hội giải thích à? Cô tưởng cô là ai? Cô muốn gì là tôi phải cho cô cái đó sao? Tần Tranh, hôm nay tôi nói rõ ở đây, tôi và Vân An, cô chỉ có thể chọn một."

Tần Tranh đau đầu như búa bổ, sắc mặt trắng bệch. Cô nghe lời Tần Quế Lan nói, không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đứng trước mặt bà.

Tần Quế Lan gật đầu lia lịa: "Hay, hay, hay lắm."

Bà giật lấy điện thoại trên bàn, quay người bỏ đi. Tần Tranh đưa tay muốn kéo Tần Quế Lan lại, nhưng bị Tần Quế Lan hất ra, lực quá mạnh nên lưng cô đập vào bàn, cơn đau buốt từ sau eo lan thẳng xuống hai chân, trán cô lập tức đổ mồ hôi. Tần Tranh không màng đến cơn đau, vội vàng hỏi: "Mẹ, mẹ đi đâu vậy?"

Tần Quế Lan không để ý đến cô, chỉ sải bước đi ra ngoài.

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Chương trước Chương tiếp
Loading...