[BHTT - EDIT] Thư Tình - Ngư Sương
Chương 143+144
Chương 143: Đỏ thẫm
Tần Tranh đợi rất lâu, không có tin nhắn hồi âm, cũng không có ai đến. Thời tiết hôm nay rất xấu, gió lớn, ở cổng rừng cây nhỏ cũng chẳng có mấy người chứ đừng nói là bên trong. Chỗ Tần Tranh đứng không quá dễ thấy, ít nhất cũng phải đi vào trong vài hàng cây mới có thể nhìn rõ. Cô ngồi trên ghế đá, nghịch điện thoại, dỏng tai lên, nhưng ngoài tiếng gió thổi lá cây ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.Thời Tuế kéo Khương Nhược Ninh ngồi sau một gốc cây kín đáo hơn.Khương Nhược Ninh tưởng Thời Tuế muốn lén lút nắm tay nên mới kín đáo như vậy, nhưng đôi mắt Thời Tuế lại đang dán chặt vào rìa khu rừng nhỏ.Năm phút trôi qua.Mười phút trôi qua.Mười lăm phút trôi qua.Các bạn học đi ăn ở căng-tin đều đã quay về, nhưng vẫn không có ai đến đây. Tần Tranh cúi đầu nhìn tài khoản không có hồi âm, gửi:【Vân An?】Một dấu chấm than màu đỏ chói mắt.Đã xóa cô rồi.Rốt cuộc vẫn đánh rắn động cỏ.Tần Tranh không biết câu nói nào đã làm kinh động tới đối phương. Lúc chiều nói chuyện vẫn chưa có gì bất thường, sao đến tối lại?Phát hiện cô đã biết từ lúc nào?Cố tình để cô đợi suông ở đây sao?Lòng dạ của người này, cũng sâu thật.Tần Tranh đứng dậy, đi đến trước mặt Thời Tuế và Khương Nhược Ninh. Cô xé một túi bánh mì, kẹp que cay vào. Khương Nhược Ninh kinh ngạc: "Sao thế? Vừa nãy cậu gọi điện cho ai vậy?""Không ai cả." Giọng Tần Tranh rất rã rời, không có chút sức lực nào.Trò khôn vặt mà cô nghĩ ra, có lẽ người khác liếc mắt là đã nhìn thấu. Tần Tranh cúi đầu nhai bánh mì. Khương Nhược Ninh thấy cô ăn que cay như thể chẳng còn gì để luyến tiếc, không khỏi nói nhỏ: "Vân An hả?"Tần Tranh nghiêng đầu, liếc nhìn cô ấy: "Ừm."Khương Nhược Ninh: "Lại cãi nhau à?"Cô ấy nói: "Tranh Tranh à, mình thấy yêu xa đúng là dễ cãi nhau. Cậu xem, hai cậu cãi nhau hết lần này đến lần khác, cãi nhau bao nhiêu lần rồi. Cậu vẫn nên bảo Vân An mau mau quay về đi."Khương Nhược Ninh nói xong, Thời Tuế liền đưa cho cô ấy một túi khoai tây chiên. Khương Nhược Ninh mở túi ra, Tần Tranh hỏi: "Vừa nãy có ai qua đây không?"Thật ra cô biết là không có, nếu có thì Thời Tuế đã báo cho cô ngay lập tức rồi. Chỉ là, cô vẫn chưa hết hy vọng mà thôi."Ai cơ?" Khương Nhược Ninh nói: "Mình không để ý." Cô ấy hỏi Thời Tuế: "Cậu có thấy không?"Thời Tuế nhìn Tần Tranh, lắc đầu.Báo hiệu cho cô là không có ai cả.Tần Tranh ăn xong chỗ bánh mì còn lại, đứng dậy.Khương Nhược Ninh: "Nè, cậu ăn một cái bánh mì là đã no rồi hả?"Tần Tranh nói: "Cậu ăn đi, mình đi vệ sinh."Sau khi Tần Tranh rời đi, Khương Nhược Ninh hỏi Thời Tuế: "Cậu có cảm thấy hôm nay Tranh Tranh là lạ không?"Thời Tuế cũng không tiện nói nhiều, chỉ dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía Tần Tranh rời đi.Tần Tranh đi vệ sinh xong thì về thẳng lớp học, nhắn tin cho Thời Tuế và Khương Nhược Ninh. Trong lớp ồn ào, Tần Tranh ngồi vào chỗ của mình, nhìn các bạn học đi qua đi lại. Cô thật sự mắc bệnh đa nghi rồi, cảm thấy bạn học nào cũng có khả năng, ánh mắt bạn học nào nhìn cô cũng rất kỳ quái.Cô ấn vào đầu, thái dương giật thình thịch.Lúc đi ngang qua cửa lớp, Hạ Kinh Mặc thấy Tần Tranh đang xoa thái dương, sắc mặt trắng bệch, bóng lưng đơn bạc và gầy gò. Bạn cùng bàn phát hiện ánh mắt của Hạ Kinh Mặc, nói: "Mặc Mặc, cậu lại nhìn Tranh Tranh hả?"Hạ Kinh Mặc nói: "Cậu ấy xinh thật, cậu không thấy cậu ấy giống búp bê Tây sao?""Phải đó!" Bạn cùng bàn nói: "Mình nói cậu nghe, trên diễn đàn trường mình còn có người lén chụp ảnh cậu ấy đăng lên, lần nào độ hot cũng cao ngất ngưởng. Hồi trước cậu ấy với Vân An— À cậu không biết Vân An, Vân An cũng rất xinh, hai người đi cùng nhau đặc biệt mãn nhãn."Hạ Kinh Mặc hỏi: "Vậy Vân An, sao bạn ấy không đi học nữa?""Nghe nói ở quê có chuyện nên xin nghỉ dài hạn." Bạn cùng bàn ghé vào tai Hạ Kinh Mặc: "Chắc là bảo lưu rồi."Hạ Kinh Mặc: "Bảo lưu?"Bạn cùng bàn gật đầu: "Cậu nghĩ mà xem, đây đã là giai đoạn nước rút của lớp 12 rồi, cậu ấy không quay lại trường, cũng không có thời gian ôn tập, đến lúc đó làm sao tham gia kỳ thi đại học? Chẳng bằng năm sau học lại."Hạ Kinh Mặc cụp mắt, mỉm cười.Hai người cùng nhau vào lớp, Tần Tranh nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại. Hạ Kinh Mặc chào Tần Tranh: "Ăn cơm chưa?"Nét mặt Tần Tranh có hơi thờ ơ, nhưng vẫn gật đầu.Hạ Kinh Mặc nói: "Không thấy cậu ở căng-tin."Tần Tranh nói: "Tôi ăn ở ngoài."Hạ Kinh Mặc "Ồ" một tiếng.Ngay trước khi họ quay lại, Tần Tranh có nghe được một hai câu về Vân An. Cô hỏi Hạ Kinh Mặc: "Mấy cậu vừa nói chuyện gì thế?"Hạ Kinh Mặc nói: "Không có gì, vừa nãy bọn tôi đang thảo luận xem nên vào trường đại học nào."Cô ta hỏi Tần Tranh: "Lần trước, cậu đăng ký nguyện vọng vào trường đại học nào vậy?"Tần Tranh chưa kịp trả lời thì bạn cùng bàn của Hạ Kinh Mặc đã nói: "Còn phải nghĩ sao, chắc chắn là Đại học Thượng Kinh rồi!"Tần Tranh dừng một chút, rồi gật đầu.Hạ Kinh Mặc nói: "Thích thật, tôi cũng thích Đại học Thượng Kinh, nhưng với thành tích này của tôi, chắc chắn là không vào nổi rồi."Tần Tranh nói: "Vẫn chưa đến lúc thi đại học mà, vẫn có thể cố gắng."Hạ Kinh Mặc nhìn cô: "Được thôi, vậy tôi sẽ cố gắng, cố gắng."Tần Tranh đối diện với ánh mắt của Hạ Kinh Mặc, Hạ Kinh Mặc nghiêng đầu cười. Tần Tranh không nhìn ra điều gì khác thường, cô xoay người lại, quay lưng với cô ta. Cho đến khi hết tiết tự học buổi tối, Tần Tranh cũng không nói thêm với cô ta nửa câu nào. Tiếng Hạ Kinh Mặc và bạn cùng bàn nói chuyện thì thỉnh thoảng cô có nghe thấy, toàn là mấy chuyện vặt vãnh.Lúc tan học, Khương Nhược Ninh thu dọn cặp sách xong thì vẫn thấy Tần Tranh ngồi ở chỗ ngẩn người. Cô đi đến bên cạnh Tần Tranh: "Sao vậy?"Tần Tranh hoàn hồn: "Không có gì. Về thôi nhé?"Khương Nhược Ninh nói: "Về thôi."Tần Tranh ngẩng đầu, thấy Thời Tuế đã đợi sẵn ở cửa. Cô vội vàng thu dọn cặp sách rồi cùng ra ngoài. Trên đường về, cô cố ý đạp xe nhanh hơn một chút, đi trước Khương Nhược Ninh và Thời Tuế để tạo cơ hội cho hai người họ. Đợi sau khi Thời Tuế rời đi, cô mới đạp xe song song với Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh nói: "Lát nữa về nhà cậu gửi đáp án bài thi Tiếng Anh cho mình nha."Tần Tranh nói: "Được."Khương Nhược Ninh: "Bài chép tay Lịch sử cậu viết xong chưa?"Tần Tranh lơ đãng: "Chưa."Khương Nhược Ninh: "Vậy tiết tự học buổi tối cậu làm cái gì?"Tần Tranh nói: "Làm bài tập khác.""Sao cậu nhiều bài tập vậy?" Khương Nhược Ninh nói: "Mình cảm thấy, ngày nào cậu không cày đề thì cũng là làm bài kiểm tra. Cậu không mệt hả?"Tần Tranh quay đầu lại. Ánh mắt này của Khương Nhược Ninh, kiếp trước cô cũng từng thấy. Đó là sau khi Vân An rời đi, cô chìm đắm trong việc học, đến cơm cũng quên ăn. Khương Nhược Ninh nói: "Cậu đúng là muốn chết mà! Mỗi ngày mở mắt ra là làm bài làm bài, có mệt không hả?"Cô cười: "Không mệt, mình làm thêm một chút để củng cố.""Còn củng cố nữa là lên hạng nhất toàn khối đó." Khương Nhược Ninh nói: "Mình thật sự không hiểu nổi mấy người học giỏi như các cậu!"Tần Tranh nói đùa: "Sao nào, không phải Thời Tuế nhà cậu cũng học giỏi sao?"Mặt Khương Nhược Ninh đỏ bừng: "Cậu ấy đâu có học giỏi."Tần Tranh nói: "Điểm của cậu ấy còn tốt hơn mình."Ánh mắt Khương Nhược Ninh liếc trái liếc phải, cuối cùng buông một câu: "Không nói với cậu nữa, mình về nhà đây."Khương Nhược Ninh ngượng ngùng về nhà, cô ấy đạp xe nhanh như bay, Tần Tranh muốn nói tạm biệt cũng không có cơ hội. Trên đường không có mấy người, trước khi về đến nhà, từ xa là Tần Tranh đã thấy Tần Quế Lan tựa người ở cửa. Hồi cô học lớp 10, lớp 11, buổi tối Tần Quế Lan rất thích tựa ở cửa đợi cô, bất kể gió mưa. Sau này Vân An đến, hai người đi cùng nhau, Tần Quế Lan ngược lại không còn hay ra cửa nữa. Bà nói: "Có Vân An ở đây, mẹ yên tâm rồi."Khoảng thời gian này Vân An không có ở đây, buổi tối bà lại bắt đầu đứng ở cửa đợi.Tần Tranh từ xa đã gọi: "Mẹ."Tần Quế Lan nghe thấy tiếng liền mỉm cười, đi đến bên cạnh cô, nhận lấy cặp sách rồi nói: "Sao con về muộn thế?"Tần Tranh nói: "Gió lớn, khó đạp xe ạ."Tần Quế Lan không yên tâm: "Lần sau gió lớn mẹ đến trường đón con nhé."Tần Tranh bật cười một tiếng: "Mẹ, con có phải học mẫu giáo đâu, mẹ đến cổng trường đón con thì ra cái gì chứ."Tần Quế Lan nói: "Đó là do con chưa xem tin tức gần đây, nhiều kẻ xấu chuyên nhắm vào các cô gái đi một mình, đáng sợ lắm."Tần Tranh bất lực: "Mẹ à."Tần Quế Lan nói: "Nếu có Vân An ở đây, con bé còn có thể đi cùng con, mẹ cũng có thể yên tâm."Nghe bà nhắc đến Vân An, vẻ mặt vẫn như trước đây không có gì khác thường, không giống như đã biết về mối quan hệ giữa cô và Vân An, Tần Tranh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hai người cùng vào nhà, Tần Quế Lan đã hâm nóng cơm chan canh cho cô. Tần Tranh ngồi đối diện bà, nói: "Mẹ, mẹ cho con mượn điện thoại của mẹ một chút."Tần Quế Lan nghi ngờ: "Cần điện thoại của mẹ làm gì?"Tần Tranh nói: "Nhận mã xác nhận ạ. Điện thoại của con không đăng ký được, là việc trường yêu cầu."Tần Quế Lan gật đầu, đưa điện thoại cho cô. Tần Tranh vừa ăn cơm chan canh, vừa nhanh chóng thiết lập WeChat của Tần Quế Lan thành cấm mọi lời mời kết bạn, cuối cùng mới đưa điện thoại lại cho bà.Tần Quế Lan nói: "Xong rồi à?"Tần Tranh gật đầu: "Dạ xong rồi."Tần Quế Lan đặt điện thoại lên bàn, Tần Tranh vừa ăn cơm vừa nhìn chằm chằm vào nó.Cô không biết rốt cuộc người đó có mục đích gì. Nếu đã có bằng chứng do chính miệng cô thừa nhận, không báo cho nhà trường, cũng không nói cho mẹ cô, là vì đang đợi điều gì ư?Kiếp trước, Tần Tranh cũng coi như từng chứng kiến rất nhiều kẻ hèn hạ. Những kẻ hạ lưu bẩn thỉu không phải số ít, mà những kẻ giỏi tính toán lại càng nhiều vô kể. Không phải là cô chưa từng chịu thiệt, chỉ là lúc đó đã lăn lộn trong xã hội, đều đã bị xã hội nhuốm màu. Cô thật sự không ngờ trong nhóm bạn học lại có người tâm cơ sâu đến vậy.Cô ăn quá lâu, Tần Quế Lan rửa mặt xong quay lại thấy cô vẫn chưa ăn xong, bèn giục: "Con ăn nhanh lên đi, không phải còn có bài tập sao?"Tần Tranh vội vàng ăn hết cơm, vào bếp rửa chén đũa, Tần Quế Lan muốn cản cũng không cản được. Cuối cùng Tần Tranh nói: "Mẹ, mẹ đi ngủ trước đi ạ, con đi tắm."Tần Quế Lan nói: "Đừng lề mề đấy, tắm nhanh một chút."Tần Tranh gật đầu.Lúc này Tần Quế Lan mới yên tâm về phòng. Cửa phòng hé mở, lúc Tần Tranh cầm đồ ngủ đi ngang qua phòng bà, cô thấy bà đang lướt video, có thể nghe thấy tiếng nhạc yếu ớt. Tần Tranh nhíu mày, đi vào phòng vệ sinh.Lúc cô trở ra thì Tần Quế Lan đã ngủ rồi, trong phòng không còn ánh sáng. Tần Tranh rón rén về phòng mình, ngồi trước bàn. Điện thoại rung lên, tim cô giật thót. Cô vội vàng cầm điện thoại trên bàn lên, thấy tin nhắn Vân An gửi cho cô:【Cậu về tới nhà chưa?】Tần Tranh kiềm nén cơn khiếp đảm vừa rồi, cô hít sâu, ổn định lại tâm trạng rồi trả lời nàng:【Ừm, về tới nhà rồi.】Vân An:【Sắp ngủ hả?】Tần Tranh:【Chưa, mình đang làm bài tập.】Vân An:【Bài tập nhiều lắm sao?】Tần Tranh:【Hơi nhiều, hai hôm nay bài tập tương đối nhiều.】Vân An gửi cho cô một sticker ôm ôm. Tần Tranh nhìn chằm chằm vào tư thế ôm đó, cắn môi dưới. Môi bị cắn rách mà cô cũng không nhận ra, đầu lưỡi lan ra mùi máu tanh. Cô "Xì" một tiếng, vội dùng khăn giấy ấn lên đôi môi mỏng đã bị rách.Một lát sau, cô cúi đầu nhìn tờ khăn giấy.Một màu đỏ thẫm.---Tác giả có lời muốn nói:Tần Tranh: Cắn người quả nhiên đau.Vân An:...---Chương 144: Vi diệu
Rốt cuộc người này muốn làm gì?Tần Tranh nghĩ không ra.Cô và Thời Tuế cho rằng người này ít nhất cũng sẽ phanh phui chuyện này lên nhà trường, tệ hơn nữa là nói cho Tần Quế Lan biết, nhưng đối phương lại chẳng làm gì cả. Dường như người đó rất thích thú với dáng vẻ lo lắng thấp thỏm của cô, nên im hơi lặng tiếng hơn nửa tháng trời. Nếu không phải Tần Tranh vẫn giữ lại số điện thoại kia, cô đã thật sự cho rằng đó chỉ là một giấc mơ của mình.Thời Tuế cũng không hiểu: "Rốt cuộc cô ta muốn làm gì chứ?"Tần Tranh lắc đầu.Thời Tuế hỏi: "Có thể là Hạ Kinh Mặc sao? Mình thấy hình như gần đây Hạ Kinh Mặc rất bình thường."Tần Tranh nói: "Mình cũng không biết."Thời Tuế nói: "Cậu nhờ dì Mạc tra số chưa?"Tần Tranh nói: "Tra rồi, là số điện thoại đăng ký từ hồi chưa cần xác thực tên thật."Sau đó Mạc Tang Du hỏi cô tra số điện thoại này để làm gì. Cô không thể nói được, đành phải nói dối là số điện thoại lừa đảo. Mạc Tang Du bảo cô sau này gặp những cuộc gọi như vậy thì cứ cúp máy luôn, không cần phải nhiều lời. Tần Tranh vâng dạ, cúp điện thoại rồi nhíu mày.Sau kỳ thi tháng 4, Tần Tranh lại leo lên vị trí thứ nhất. Tần Quế Lan biết chuyện thì vui không kể xiết, vừa làm gà vừa quay vịt, cuối tuần còn gọi cả Khương Nhược Ninh sang ăn cùng. Khương Nhược Ninh chụp một tấm hình gửi vào nhóm:【Tội lỗi! Tội lỗi! Tụi mình đang ăn mừng Tranh Tranh được hạng nhất nè.】Diệp Dư:【Tội lỗi chỗ nào?】Khương Nhược Ninh:【Thấy tội lỗi với Thời Tuế quá.】Thời Tuế:【Mình không nhỏ nhen như thế đâu, Tranh Tranh thi tốt mình cũng vui nữa.】Khương Nhược Ninh:【Woa, bạn gái mình đúng là rộng lượng!】Nhìn thấy tin nhắn này, tim Diệp Dư bị đâm một nhát đau nhói, như thể bị mũi dao bất ngờ đâm vào, tức khắc máu chảy đầm đìa.Thật ra.Ngay sau khi Khương Nhược Ninh và Thời Tuế ở bên nhau không lâu, Diệp Dư đã biết. Là Khương Nhược Ninh nhắn tin cho cô, đầu tiên là hỏi thăm tiến độ bài hát mới của cô, cuối cùng thì nói thẳng:【Diệp Dư, mình với Thời Tuế đang hẹn hò.】Lúc đó cô đang nghe Kim Mạn nói về kế hoạch phát hành bài hát mới, vừa trông thấy tin nhắn này, điện thoại cầm không vững nên rơi xuống sàn nhà, pin văng cả ra ngoài. Kim Mạn giật mình: "Diệp Dư?"Cô cúi đầu, hốc mắt nóng ran, giọng nói căng cứng: "Em cầm không chắc ạ."Kim Mạn nói: "Em kiểm tra điện thoại đi, có bị hỏng không? Nếu lần này hiệu ứng bài hát mới tốt, kiếm được tiền rồi thì em có thể mua cái mới."Cô cụp mắt, nhìn thấy biểu cảm cười còn khó coi hơn cả khóc của mình từ cái màn hình điện thoại đã tối đen. Cô cứ cúi đầu mãi, loay hoay với điện thoại, một lúc sau mới lắp lại xong và khởi động máy.Khương Nhược Ninh đã gửi thêm mấy tin nữa:【Ủa? Diệp Dư?】Khương Nhược Ninh:【Cậu đâu rồi?】Khương Nhược Ninh:【Làm sao vậy, cậu bị dọa sợ hả?】Khương Nhược Ninh:【Chẳng lẽ cậu thích Thời Tuế thật?】Cô nhìn dáng vẻ cứ nhằm đúng chuyện không nên nhắc tới của Khương Nhược Ninh, muốn nổi giận nhưng trong lòng lại ngập tràn nỗi đau đớn đậm đặc. Cuối cùng, cô gửi cho Khương Nhược Ninh:【Không có đâu, vừa nãy chị Mạn gọi mình có việc.】Khương Nhược Ninh:【À, vậy cậu bận trước đi, mình không làm phiền nữa. Bye bye!】Cổ họng cô vừa căng vừa đau, đầu ngón tay run rẩy gõ chữ:【Bye bye.】Hai ba phút sau, cô mới nhớ ra:【Chúc cậu và Thời Tuế hạnh phúc.】Khương Nhược Ninh:【Woa, sao lời chúc này của cậu, mình thấy cứ kỳ kỳ thế nào ấy? Cứ như nữ phụ bi lụy trong tiểu thuyết vậy. Cậu đừng nói là cậu thích Thời Tuế thật nhé? Khai thật đi, mình tuyệt đối không giận đâu.】Diệp Dư:...Cô trả lời mà không cần suy nghĩ:【Thật sự không thích.】Không chỉ không thích.Mà còn ghen tị.Vô cùng ghen tị.Mặc dù vào ngày cô rời khỏi Lâm Bình để đến Thượng Kinh, cô đã biết mình không có cơ hội với Khương Nhược Ninh. Nhưng khi thật sự thấy cô ấy gửi tin nhắn nói đã ở bên Thời Tuế, trái tim cô vẫn bị đâm trúng.Đau, vô cùng đau.Mỗi lần thấy Khương Nhược Ninh gửi ba chữ "bạn gái mình" trong nhóm, đều khiến cô đau đến choáng váng.Diệp Dư không trả lời.Tần Tranh gửi:【Được rồi được rồi, bớt bớt lại đi, suốt ngày khoe ân ái.】Khương Nhược Ninh:【Cậu bảo Vân An online đi chứ. Mình đột nhiên phát hiện trong nhóm chúng ta đã có hai cặp rồi. Diệp Dư, khi nào cậu cũng kéo một nửa kia vào đây vậy?】Diệp Dư nhìn chằm chằm vào màn hình.Thời Tuế giải vây:【Diệp Dư bận lắm, làm gì có thời gian mà yêu đương.】Khương Nhược Ninh:【Cũng phải, dạo này cậu ấy bận tối mặt tối mũi với bài hát mới. Diệp Dư, lần trước mình thấy cậu trên bảng xếp hạng nghệ sĩ mới của một nền tảng âm nhạc đó, cậu giỏi thật! Hạng mười luôn! @Diệp Dư】Diệp Dư biết.Cô cũng có theo dõi.Kim Mạn còn theo dõi sát sao hơn cả cô, ngay ngày thứ hai lên nền tảng, chị đã tiêm cho cô một liều dự phòng: "Chất giọng này của em, dùng một bản tình ca để mở cửa thị trường này sẽ hợp hơn, nhưng chị đã không chọn con đường đó cho em. Lỡ như chị chọn sai, em có còn tin tưởng chị nữa không?"Cô lắc đầu như trống bỏi: "Chị Mạn, thành công là do chị giỏi, thất bại là do em không đủ sức.""Ối chà." Kim Mạn bật cười: "Còn biết nói đùa nữa cơ à, xem ra không căng thẳng lắm nhỉ?"Sao có thể không căng thẳng cho được.Dù sao đây cũng là bài hát đầu tiên cô đã chuẩn bị suốt mấy tháng trời, là ca khúc ra mắt chính thức đầu tiên trong đời cô, sao có thể không căng thẳng?Ngày nào cô cũng lướt xem bảng xếp hạng, tăng được một hạng là lại chụp màn hình, lưu lại rồi gửi vào nhóm. Đôi khi gửi đi rồi, cô lại sợ Tranh Tranh và Nhược Ninh họ sẽ cảm thấy mình quá ham công danh lợi lộc, nên về sau cô đã kiềm chế lại. Giờ phút này thấy tin nhắn của Khương Nhược Ninh, cô cong cong mày, trả lời:【Ừm, mọi người đều rất giỏi. Tranh Tranh là giỏi nhất, lần này cậu ấy lại thi được hạng nhất.】Diệp Dư nhớ lại, thành tích của Tần Tranh trước đây vẫn luôn rất tốt, chỉ là có một dạo đột nhiên lên xuống thất thường. Bây giờ Tần Tranh lại hạng nhất rồi, cô mừng từ tận đáy lòng.Thôi được.Cô hèn hạ, ích kỷ, vô sỉ thừa nhận rằng.Trong niềm vui từ tận đáy lòng này, có một phần là vì Tần Tranh hạng nhất, Thời Tuế hạng hai.Diệp Dư cũng rất ghê tởm con người này của mình, thật khiến người ta buồn nôn. Nhưng những ý nghĩ đen tối ấy một khi đã nảy sinh thì rất khó để dập tắt. Vì vậy lúc bình thường nói chuyện với Thời Tuế, cô đều mang theo nỗi áy náy sâu sắc.Dù rằng, Thời Tuế không hề biết.Khương Nhược Ninh:【Vậy vẫn là cậu giỏi hơn, cậu đã bắt đầu kiếm tiền rồi.】Tần Tranh:【Nghe chị Mạn nói, cậu muốn thi vào Học viện Âm nhạc à?】Diệp Dư:【Ừm, chị Mạn đã sắp xếp xong rồi, chỉ cần lúc thi đại học, điểm các môn cơ bản đều đạt là mình sẽ có cơ hội.】Khương Nhược Ninh:【Vậy cậu chắc chắn không thành vấn đề, điểm số của cậu trước đây vốn đã không tệ.】Diệp Dư cúi đầu cười.Nếu là một năm trước, cô hoàn toàn không tin mình có thể bước ra khỏi Lâm Bình để đến Thượng Kinh, càng không tin mình có thể cầm micro, hát những bài hát mình yêu thích. Tuy bây giờ vẫn chưa có thành tích gì, nhưng cô đã rất mãn nguyện.Diệp Dư:【Vẫn phải cảm ơn mấy cậu. Đúng rồi, tháng 7 tới mình sẽ tham gia một chương trình tạp kỹ cho tân binh, đến lúc đó nếu mấy cậu có thời gian thì có thể đến chơi.】Khương Nhược Ninh:【Chương trình tạp kỹ cho tân binh?】Diệp Dư:【Là một chương trình ca hát mới, chỉ cần đăng ký là có thể tham gia.】Khương Nhược Ninh:【Mình biết rồi! Là show tuyển chọn phải không!】Diệp Dư:【Ừm, cũng gần như vậy.】Khương Nhược Ninh:【Được đó, lúc ấy tụi mình cũng thi đại học xong rồi, biết đâu có thể đến tận nơi cổ vũ cho cậu!】Thời Tuế:【Mình cũng thấy rất hay.】Nhìn thấy tin nhắn Thời Tuế gửi, Diệp Dư nhắm mắt lại, nỗi áy náy đậm đặc dâng lên từ đáy lòng. Diệp Dư đáp:【Vậy đến lúc đó mình mua vé cho các cậu.】Tần Tranh:【Được, mình không có vấn đề gì.】Tần Tranh đang nghĩ, đến lúc đó, không biết Vân An có thể trở về hay chưa.Khương Nhược Ninh thấy Tần Tranh gửi tin nhắn xong mà cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, liền ghé sát vào tai Tần Tranh: "Nghĩ gì mà nhập thần vậy?"Tần Tranh quay đầu: "Nghĩ đến cậu."Khương Nhược Ninh cười hì hì: "Thật á, vậy tối nay cậu ôm mình ngủ đi."Tần Tranh nói: "Cậu nghĩ hay thật đấy!"Khương Nhược Ninh nhướng mày: "Không vui hả? Thời Tuế nhà mình còn chưa nói không vui nữa là."Tần Tranh:...Cũng không biết là ai đã từng nói, mình yêu đương tuyệt đối sẽ không sến sẩm.Đúng là không nỡ nhìn thẳng.Khương Nhược Ninh vui vẻ tiếp tục đôi co với Thời Tuế trong nhóm. Tần Quế Lan bưng một đĩa cam đã cắt sẵn qua, ngồi đối diện họ, hỏi: "Nói chuyện gì mà vui thế?"Khương Nhược Ninh nghẹn họng, nói: "Mẹ nuôi, tụi con ở trong nhóm đang khen thành tích của Tranh Tranh ạ."Tần Quế Lan sáng mắt lên: "Thật sao? Cho mẹ nuôi xem với."Khương Nhược Ninh thật sự nghẹn lời, cô ho sặc sụa, vỗ vỗ ngực. Tần Quế Lan giật mình, vội vàng vỗ lưng cô. Khương Nhược Ninh ho đến nỗi mặt mày đỏ bừng, ngẩng đầu nói: "Mẹ nuôi, nước."Tần Quế Lan vội vã vào bếp rót cho Khương Nhược Ninh một ly nước. Khương Nhược Ninh một nút xóa sạch tin nhắn trong nhóm, thấy Tần Quế Lan quay lại mà lòng vẫn còn sợ hãi.Cô nhận lấy cốc nước, uống ừng ực hai ngụm, thở phào một hơi, nói: "Dạ con cảm ơn mẹ nuôi."Tần Quế Lan vui vẻ: "Sao tự nhiên con lại bị sặc thế?"Khương Nhược Ninh nói: "Cam này nhiều nước quá ạ, vừa ngọt vừa ngon. Mẹ nuôi mua ở đâu vậy ạ?"Cô đánh trống lảng.Tần Quế Lan nói: "Ở chợ thôi."Tần Tranh nói: "Mẹ, lát nữa mẹ để Nhược Ninh mang mấy trái về nha ạ, cho mẹ cậu ấy nếm thử nữa."Tần Quế Lan nói: "Được chứ, để mẹ lấy túi đựng cho con mấy trái."Khương Nhược Ninh cảm kích vô cùng: "Dạ con cảm ơn mẹ nuôi."Tần Quế Lan bị dáng vẻ hài hước của cô chọc cười. Tần Tranh lườm Khương Nhược Ninh một cái, véo vào tay cô, hỏi nhỏ: "Còn nghịch nữa không?"Khương Nhược Ninh lập tức ngoan ngoãn: "Không nghịch nữa, không nghịch nữa."Lúc này Tần Tranh mới dời mắt đi.Tần Quế Lan nhanh chóng gói cho Khương Nhược Ninh nửa túi. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang sạc trong phòng ngủ vang lên, bà nói với Khương Nhược Ninh: "Lát nữa con nhớ mang về nhé, đừng quên đấy!"Khương Nhược Ninh gật đầu lia lịa: "Dạ con nhớ mà mẹ nuôi."Lúc này Tần Quế Lan mới đi nhanh vài bước vào phòng. Là số lạ, bà nhíu mày rồi bắt máy.Khương Nhược Ninh lại ăn thêm một múi cam, nói với Tần Tranh: "Nè, sắp đến ngày 1 tháng 5 rồi, được nghỉ ba ngày, cậu có đi tìm Vân An không?"Tần Tranh nói: "Chi vậy?"Khương Nhược Ninh nói: "Tụi mình đi cùng cậu."Tần Tranh nói: "Không cần đâu, cậu với Thời Tuế đi chơi đi."Khương Nhược Ninh đỏ mặt: "Tụi mình đi chơi cái gì chứ?"Tần Tranh nói nhỏ: "Lần trước chơi gì thì lần này chơi nấy."Khương Nhược Ninh lí nhí nói gì đó không rõ, cô không nghe thấy. Tần Tranh định bụng dịp 1 tháng 5 sẽ đi tìm Vân An. Tuần trước Vân An đến bệnh viện tái khám vết thương ở chân, đã đỡ hơn nhiều rồi. Cô bảo Vân An chụp hình, nhưng Vân An nói sợ dọa tới cô, sống chết không chịu chụp cho cô xem, vậy nên cô vẫn hơi không yên tâm. Nghĩ rằng dịp 1 tháng 5 có cơ hội, cô sẽ qua thăm Vân An một chút.Hai người vừa nói xong thì Tần Quế Lan từ trong phòng đi ra, bà liếc nhìn hai người đang nói chuyện, rồi cúi đầu đi vào bếp. Tần Tranh nhận ra tâm trạng của bà có gì đó không ổn, bèn vào bếp hỏi: "Mẹ, vừa rồi ai gọi vậy ạ?""Đồng nghiệp ở cơ quan." Tần Quế Lan nói: "Muốn mẹ đến đổi ca với cô ấy."Tần Tranh: "Vậy mẹ có đi không ạ?"Tần Quế Lan nhìn cô: "Con ở nhà một mình, mẹ không yên tâm.""Dạ không sao đâu mẹ." Tần Tranh nói: "Mẹ đừng để lỡ việc của mẹ."Tần Quế Lan gật đầu.Khương Nhược Ninh nghe hai người nói chuyện thì cũng đứng dậy: "Mẹ nuôi, mẹ phải đến cơ quan sao ạ?"Tần Quế Lan nói: "Ừ, mẹ nuôi phải đến cơ quan có chút việc, nếu con muốn về thì mẹ tiện đường đưa con về."Khương Nhược Ninh cười: "Dạ không cần đâu mẹ nuôi. Con đi xe đạp tới, lát nữa con tự đạp xe về ạ."Tần Quế Lan nói: "Vậy cũng được, thế lát nữa con đi đường cẩn thận nhé."Khương Nhược Ninh "Dạ" một tiếng.Tần Quế Lan xách túi đi đến cửa, bỗng nhiên bà quay đầu lại, gọi: "Tranh Tranh à."Tần Tranh ngước mắt lên.Tần Quế Lan nói: "Buổi tối nếu mẹ về muộn, con tự hâm lại đồ ăn nhé, đừng ăn đồ nguội."Tần Tranh nói: "Dạ con biết rồi mẹ."Tần Quế Lan siết chặt quai túi, gật đầu rồi rời đi.---Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.