[BHTT - EDIT] Thư Tình - Ngư Sương
Chương 125+126
Chương 125: Ai vậy?
Vân An ăn bánh mì, nhìn Vân Thụy đang khoanh vòng tròn trên bản đồ. Dì vạch ra mấy khu vực, mỗi khu vực đại diện cho một tuyến đường. Dì nói: "Tối nay dì và Tiểu Mạc đi tuyến số ba, con nghỉ ngơi đi."Vân An nói: "Con không sao đâu dì, con đi tuyến số bốn cho ạ."Vân Thụy kéo nàng lại: "Đã ba ngày con không nghỉ ngơi rồi."Tinh thần Vân An không tệ: "Buổi chiều con ngủ một giấc rồi ạ.""Con—" Vân Thụy đau đầu, nói: "Vậy con không được đi một mình, con và Tiểu Mạc đi tuyến số bốn đi."Vân An nói: "Dì ơi, tuyến số ba địa bàn rộng, điều tra không dễ, hay là dì với dì Mạc đi cùng nhau đi ạ. Tuyến số bốn một mình con là được rồi."Vân Thụy nhìn Vân An, không có cách nào phản bác. Ban đầu lúc biết Vân An qua đây, cô đã nổi trận lôi đình, lần đầu tiên nổi nóng với Mạc Tang Du như vậy, chỉ thiếu điều chưa chỉ thẳng vào mặt Mạc Tang Du bắt cô ấy đưa Vân An về. Vân Kính Thư mất tích, sao cô có thể để Vân An dấn thân vào nguy hiểm được?Nhưng Vân An chỉ bình tĩnh nhìn cô tức giận nổi nóng, rồi nói: "Dì ơi, chị con mất tích có liên quan đến chị Lam, hay liên quan đến Lữ Xương Bình đúng không ạ?"Cô nhìn Mạc Tang Du.Mạc Tang Du nói: "Chị nhìn em cũng vô dụng, đây chính là lý do em đưa con bé đến đây."Cô nói: "Sao con lại biết Lữ Xương Bình?"Ngay cả Mạc Tang Du cũng không biết.Sao con bé có thể biết được?Vân An nói: "Dì, việc cấp bách bây giờ không phải là làm sao con biết, mà là phải tìm được chị con. Dì không có cách nào huy động lực lượng cảnh sát để tìm chị ấy, đúng không ạ?"Vân Thụy bị Vân An nói cho cứng họng không trả lời được.Đúng là không có cách nào.Thứ nhất, thân phận của Vân Kính Thư đặc biệt. Ngoài người kết nối ra, không thể để bất kỳ ai biết được thân phận của Vân Kính Thư, dù là đồng nghiệp trong sở cảnh sát.Thứ hai, cô vẫn chưa xác định được Vân Kính Thư chủ động mất tích, hay là bị động mất tích.Khi gặp nguy hiểm và không kịp thông báo cho người kết nối, rất nhiều nội gián sẽ chọn cách chủ động mất tích. Vân Kính Thư từng suýt bị bắt và đã dùng chiêu chủ động mất tích này. Vân Thụy không chắc chắn, lỡ như là chủ động mất tích, vậy thì thân phận của Vân Kính Thư càng không thể bại lộ. Cho nên lần tìm người này, thực tế chỉ có cô và cộng sự, cùng với Mạc Tang Du.Đây cũng là lý do cô ngầm cho phép Mạc Tang Du quay lại một lần nữa.Nhưng sao Vân An lại biết nhiều đến vậy?Vân An hoàn toàn không giải thích nhiều cho Vân Thụy, mà hỏi dì định tìm thế nào. Thấy Vân Thụy còn đang ngẩn người, nàng trực tiếp lấy cây bút đỏ trên tay mình, khoanh vào tên một địa danh: "Là ở đây phải không ạ?"Vân Thụy kinh ngạc vì Vân An lại biết nơi này, càng kinh ngạc hơn khi con bé biết ám hiệu giữa người kết nối và nội gián, thậm chí còn biết cả chuyện của Lữ Xương Bình. Lữ Xương Bình là manh mối mà cô chỉ tra ra được sau khi Vân Kính Thư mất tích, vậy mà chi tiết Vân An biết còn nhiều hơn cả cô.Nếu không phải biết Vân An vẫn luôn đi học ở trường, cô thật sự nghi ngờ có phải Vân An từng làm nội gián hay không.Thật không thể tin nổi.Nhưng Vân An nói đúng, bây giờ không phải là lúc truy cứu, mà là phải mau chóng tìm được Vân Kính Thư. Vì vậy sau khi cân nhắc, Vân Thụy đã chọn đưa Vân An đến Trường Hồ.Nơi cuối cùng Vân Kính Thư xuất hiện.Chính là ở đây.Vân Thụy vừa định phản bác thì Mạc Tang Du đã nói: "Chị cứ để Vân An đi đi."Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Mạc Tang Du cũng phát hiện Vân An thích hợp hoạt động một mình hơn. Vân An không chỉ nắm rõ các quy chế nội bộ của sở cảnh sát trong lòng bàn tay, mà còn rất rành rẽ thông tin về những tên tội phạm này, cũng như phạm vi hoạt động của chúng. Dường như con bé không chỉ đơn thuần biết chuyện của Lữ Xương Bình, mà đã từng thâm nhập vào trong đó.Thật ra trước nay Lữ Xương Bình không có giao du gì với họ, với Vân Kính Thư thì cũng chẳng có liên quan. Nếu không phải Vân Thụy cẩn thận để ý, có lẽ đã không tra ra được người này.Năm hắn 5 tuổi đã được họ hàng đưa ra nước ngoài, sớm đã có thân phận mới. Hắn quanh năm ở nước ngoài, không ai biết thật ra hắn còn có một người em trai ở trong nước. Người em trai này dính vào đủ thứ, từ cờ bạc, mại dâm đến ma túy. Để tìm ra manh mối phạm tội của em trai hắn, Vân Kính Thư đã làm nội gián, tiếp cận người em này. Hai năm trước, không hiểu vì sao con thuyền chế tạo ma túy của em trai hắn bốc cháy, gây ra một vụ nổ. Khi đó em trai hắn đang ở trên thuyền, không kịp thoát ra nên bị nổ chết. Sau đó, thế lực của em trai hắn bị nhổ tận gốc, xóa sổ toàn bộ, kẻ thì bị bắt, người thì đầu quân cho kẻ khác.Trong số đó, có Vân Kính Thư.Có lời đồn rằng, Vân Kính Thư đã sớm phản bội em trai hắn để đầu quân cho chị Lam, trận hỏa hoạn đó chính là lễ ra mắt mà Vân Kính Thư dâng lên cô ta. Chị Lam này, tên là Kỳ Nhĩ Lam, làm việc lòng lang dạ sói, sớm đã kết thù với em trai hắn, hai thế lực ở Trường Hồ như nước với lửa. Bây giờ em trai hắn đã chết, với tư cách là tay chân đắc lực của em trai hắn, Vân Kính Thư đột nhiên xuất hiện trong phe cánh của chị Lam. Tất nhiên không cần nghĩ nhiều, trăm phần trăm là đã phản bội. Vì vậy, hắn mới ra lệnh truy sát Vân Kính Thư.Vấn đề bây giờ là, Vân Kính Thư đã nhận ra điều không ổn, không tiện liên lạc với bất kỳ ai, hay đã bị Lữ Xương Bình bắt, hay là—bị chị Lam phát hiện?Những khả năng này đều có thể xảy ra, nhưng Vân An đã xem camera giám sát lần cuối chị xuất hiện. Chị chỉ có một mình, không có ai theo sau, cho nên khả năng chị chủ động mất tích lớn hơn một chút.Vì vậy, càng phải tìm thấy chị sớm hơn.Vân An không dám lơ là một khắc, dựa theo manh mối Vân Thụy cung cấp, nàng tìm kiếm những nơi Vân Kính Thư có thể ở. Vào thời điểm này ở kiếp trước, nàng hoàn toàn không biết chuyện của Vân Kính Thư, cũng không biết kiếp trước vụ mất tích này có tồn tại hay không. Nếu có tồn tại, vậy thì Vân Kính Thư vẫn sẽ xuất hiện. Nếu sự việc xảy ra sớm hơn, vậy thì Vân Kính Thư—lành ít dữ nhiều.Nàng nhắm mắt, đứng dậy khỏi ghế, theo thói quen liếc nhìn điện thoại. Mười phút trước, Tần Tranh gửi tin nhắn cho nàng, chỉ có một tấm hình, là hình chụp cổng nhà nàng. Hai cái cây nhỏ treo đầy lồng đèn, trên cửa dán câu đối và chữ Phúc màu đỏ. Nét mặt Vân An dịu đi, Vân Thụy uống nước xong định nói chuyện với nàng, ngẩng đầu lên thì thấy dáng vẻ này của nàng, bèn hỏi: "Là Tần Tranh à?"Vân An đưa điện thoại cho dì. Vân Thụy nói: "Trang trí thế này, dì cũng không nhận ra luôn."Mạc Tang Du cũng đi tới, cúi đầu, thấy câu đối thì nói: "Tranh Tranh dán đẹp thật đó, tôi thấy hai dì cháu mấy người đúng là chẳng có chút tình thú nào cả!"Vân An nói: "Con cũng thấy đẹp."Mạc Tang Du nói: "Con thì miễn cưỡng đạt chuẩn, còn dì của con đúng là không có tình thú luôn."Vân Thụy: "...Sao chị không có tình thú?"Mạc Tang Du liếc Vân Thụy một cái, nhếch mép, vẻ mặt rất ghét bỏ.Vân Thụy:...Vân An nghe hai người đối thoại thì cúi đầu cười, trả lời Tần Tranh:【Cậu đang ở ngoài cửa à?】Nhạc chuông điện thoại Tần Tranh vang lên, đây là nhạc chuông cô cài riêng cho Vân An. Cô không ngờ vừa gửi đi đã có hồi âm, bèn cúi đầu xem tin nhắn, cong môi:【Ừm, đang ở ngoài cửa. Thế nào? Có phải là đẹp hơn cậu làm không?】Vân An:【Ừm, đẹp hơn mình làm rất nhiều. Rất đẹp.】Má Tần Tranh hơi nóng lên, hốc mắt cũng có chút nóng. Gió lạnh thổi qua, càng cảm thấy se sắt. Cô cúi đầu, hỏi Vân An:【Cậu ăn tối chưa?】Vân An không do dự:【Ăn rồi.】Tần Tranh:【Lại là bánh mì à?】Vân An có chút chột dạ đặt miếng bánh mì chưa ăn hết xuống, uống một ngụm nước:【Không phải.】Tần Tranh:【Hờ.】Vân An:【Tranh Tranh.】Tần Tranh:【Đi làm việc đi.】Làm xong việc.Trước lễ Tiểu Niên thì về.Vân An:【Được, vậy cậu nhớ đừng để bị cảm lạnh, về nhà sớm nhé.】Tần Tranh:【Ừm.】Tần Tranh:【Vân An.】Vân An:【Hửm?】Tần Tranh:【Trời mưa rồi.】Vân An nhìn tin nhắn, nàng lật lại tấm hình lần nữa, không thấy giọt mưa nào, ngược lại là tuyết rơi lất phất. Nàng bỗng nhiên hiểu ý của Tần Tranh, trả lời:【Ừm, mình cũng nhớ cậu rồi.】Vân An quá thẳng thắn, thẳng thắn đến mức Tần Tranh phải hít sâu một hơi, rồi hít phải gió lạnh. Cô bị sặc, ho mấy tiếng, gò má hơi ửng hồng. Tần Tranh sợ mình lại bị cảm, bèn đứng dậy phủi tuyết trên người rồi về nhà.Suốt cả kỳ nghỉ đông, Tần Tranh đều vùi đầu vào việc học. Mùng 9 Tết thì trường báo danh, mùng 10 chính thức bắt đầu học kỳ mới. Lúc Khương Nhược Ninh đeo cặp mới xuất hiện trước cửa nhà, Tần Tranh vẫn còn hơi ngẩn ngơ.Sau khi Vân An đi, thế giới của cô dường như bị nhấn nút tua nhanh, mỗi ngày đều trôi qua với tốc độ chóng mặt.Nhưng vẫn chưa đủ.Hoàn toàn không đủ.Cô hy vọng mình vừa mở mắt ra, đã đến lúc Vân An trở về.Khương Nhược Ninh vừa nhai cá khô vừa đợi ở cửa nhà cô, nói: "Sao Vân An vẫn chưa về nhỉ?"Tần Tranh nói: "Chẳng phải đã nói với cậu là nhà cậu ấy có việc rồi sao.""Việc gì mà nghiêm trọng vậy?" Khương Nhược Ninh không hiểu: "Cả một kỳ nghỉ đông rồi, chẳng thấy cậu ấy đâu cả."Khương Nhược Ninh nghi ngờ nhìn Tần Tranh: "Thật sự là ngày nào cậu ấy cũng liên lạc với cậu hả?"Tần Tranh nói: "Đúng vậy, lần sau cậu ấy gọi điện đến, cậu có muốn nghe không?"Khương Nhược Ninh nói: "Nghe thì nghe thôi, có phải là mình không được nghe đâu? Cậu ấy đi lâu như vậy, trong nhóm chat cũng không thấy đâu, cũng thấy hơi nhớ cậu ấy."Tần Tranh đột nhiên nghĩ đến kiếp trước, sau khi Vân An rời đi, Khương Nhược Ninh đã mắng nàng một trận xối xả, mỗi lần nhắc đến đều nghiến răng nghiến lợi. Kiếp này, cô ấy vậy mà lại có thể nói nhớ.Khương Nhược Ninh ghé sát vào cô: "Cười gì thế?"Tần Tranh thu lại vẻ mặt: "Cười vì cậu buồn cười thôi.""Mình buồn cười chỗ nào?" Khương Nhược Ninh nói: "Đúng rồi, Thời Tuế có nói với cậu là Hạ Kinh Mặc hẹn cậu ấy đi xem phim không?"Tần Tranh nhíu mày: "Hạ Kinh Mặc?"Cô hỏi: "Thời Tuế?"Kiếp trước Hạ Kinh Mặc ở lớp 12/7, giao tiếp với lớp các cô chỉ giới hạn ở Khương Nhược Ninh. Cô chưa bao giờ nghe Thời Tuế nhắc đến Hạ Kinh Mặc, chắc là không quen hoặc không thân, sao cô ta lại hẹn Thời Tuế?Tần Tranh nói: "Thật sự không phải hẹn cậu à?"Khương Nhược Ninh giật mình: "Hẹn mình làm gì?""Thì—" Tần Tranh bị hỏi cho ngẩn ra, nói: "Mình còn tưởng cô ta sẽ hẹn cậu."Khương Nhược Ninh: "Mình với cô ta còn không thân."Tần Tranh nói: "Thời Tuế với cô ta cũng không thân mà?""Ai mà biết được." Khương Nhược Ninh nói: "Mình thấy hai hôm nay bọn họ nói chuyện rôm rả lắm."Tần Tranh nghe ra được sự ghen tuông trong lời nói của cô ấy, bèn cười: "Nhược Ninh, Thời Tuế không phải người như vậy đâu."Khương Nhược Ninh nói: "Mình có nói cậu ấy là người thế nào đâu. Được rồi được rồi, cậu nhanh lên."Khương Nhược Ninh không muốn nói về chủ đề này lắm, nhưng Tần Tranh thì lại rất vui. Có thể thấy được, kiếp này, Khương Nhược Ninh không thích Hạ Kinh Mặc.Thậm chí còn có chút ghét.Vậy là tốt rồi.Còn về Thời Tuế, cô tin Thời Tuế sẽ không thích Hạ Kinh Mặc.Thời Tuế quả thật không thích Hạ Kinh Mặc. Thế nhưng cô là lớp trưởng, ở trường có trách nhiệm chăm sóc bạn học mới, còn ngoài đời họ là bạn cùng bàn. Thật ra cô đã rất lạnh nhạt rồi, Hạ Kinh Mặc gửi cho cô năm sáu tin nhắn, có lúc phải đến hôm sau cô mới trả lời hoặc giả vờ bận không trả lời. Nhưng vào học kỳ mới thì khác, phải ngồi cùng nhau, nghĩ đến đây là Thời Tuế lại đau đầu. Đến cổng trường thấy bóng dáng quen thuộc, cô mới giãn mày ra và gọi: "Nhược Ninh!"Khương Nhược Ninh nghe tiếng nên quay đầu lại. Thấy là Thời Tuế, cô liền đẩy xe, giục Tần Tranh: "Đi lẹ, đi lẹ, đi lẹ."Tần Tranh không hiểu: "Làm gì vậy? Cậu nợ tiền cậu ấy hả?"Khương Nhược Ninh đỏ mặt: "Không có, mình cãi nhau với cậu ấy."Tần Tranh: "Hả? Khi nào?"Khương Nhược Ninh nói: "Hôm qua, con nhỏ Hạ Kinh Mặc đó hẹn cậu ấy đi xem phim Tết."Tần Tranh: "Cậu ấy đi sao?"Khương Nhược Ninh: "Không đi."Tần Tranh hỏi: "Không đi thì hai cậu cãi nhau cái gì?"Khương Nhược Ninh nín nhịn một lúc: "Chỉ là mình không thích con nhỏ Hạ Kinh Mặc đó tìm cậu ấy. Lần trước cậu đã kể cho cậu ấy chuyện của Hạ Kinh Mặc rồi, vậy mà cậu ấy vẫn không chặn con nhỏ đó!"Tần Tranh nói: "Chặn thì có tác dụng à? Họ còn là bạn cùng bàn nữa, Thời Tuế chắc chắn cũng không muốn làm mọi chuyện tuyệt tình quá, phải giữ lại cho người ta chút thể diện.""Có gì mà phải giữ thể diện?" Khương Nhược Ninh nói: "Mình nghĩ đến việc người này đã làm là mình đã khinh bỉ rồi!"Tần Tranh nhìn Khương Nhược Ninh, ánh mắt chăm chú.Khương Nhược Ninh bị Tần Tranh nhìn đến nỗi dựng cả tóc gáy, không nhịn được: "Cậu nhìn mình làm gì?"Tần Tranh nói: "Cậu tức giận như vậy làm gì? Cậu ta tìm Thời Tuế, chứ có phải tìm cậu đâu?""Mình..." Khương Nhược Ninh do dự một chút: "Mình sợ cậu ấy lầm đường lạc lối!"Tần Tranh nói: "Nhược Ninh, chẳng lẽ cậu thích Thời Tuế?"Khương Nhược Ninh như bị rắn cắn một phát, giật nảy mình, nhảy cao ba thước: "Nói bậy nói bạ!"Mặt Khương Nhược Ninh đỏ bừng, Thời Tuế còn chưa đến gần là cô đã co giò bỏ chạy. Tần Tranh chớp mắt, lần đầu tiên phát hiện thần kinh vận động của Khương Nhược Ninh tốt đến vậy. Thời Tuế đi đến bên cạnh Tần Tranh, cô cũng thấy bộ dạng vừa rồi của Khương Nhược Ninh, không hiểu: "Nhược Ninh sao thế?"Tần Tranh nhàn nhạt "Ồ" một tiếng, nói: "Nghỉ đông có một bạn học tỏ tình với cậu ấy, tụi mình vừa nói đến chuyện đó nên cậu ấy ngại."Thời Tuế nghe vậy thì sững người một chút, giả vờ như không có chuyện gì: "Vậy à?"Ngay sau đó liền nhìn chằm chằm Tần Tranh, hỏi: "Ai vậy?"---Tác giả có lời muốn nói:Thời Tuế: Cái quỷ gì đây? Diệp Dư đi rồi lại thêm ai tới nữa?Tần Tranh: Một đứa ngốc.---Chương 126: Hay là
Hai người này.Biết là không tử tế, nhưng Tần Tranh vẫn có hơi muốn cười. Tuy vậy, cô đã nhịn được. Thấy Thời Tuế đang lo lắng nhìn mình, cô nhún vai: "Mình không biết, cậu ấy không nói, hình như không phải lớp chúng ta đâu."Thời Tuế gật đầu.Tần Tranh hỏi: "Không phải kỳ nghỉ đông hai cậu luôn ở bên nhau sao? Cậu ấy không nói cho cậu biết à?"Thời Tuế nói: "Không có." Hai chữ này nghe có vẻ hơi sầu não và đau thương: "Cậu ấy không nói cho mình biết."Tần Tranh nói: "Chắc là cậu ấy ngại thôi."Thời Tuế nói: "Cậu ấy lại không thích người ta, vậy ngại cái gì chứ?"Tần Tranh không còn gì để nói. Thấy lời nói dối sắp bị vạch trần, cô bèn chuyển chủ đề: "Nhược Ninh nói, Hạ Kinh Mặc hẹn cậu đi xem phim à?"Thời Tuế: "Cô ta có hẹn, nhưng mình không đi."Tần Tranh gật đầu: "Cậu chú ý một chút."Thời Tuế nói: "Mình biết mà, hôm nay mình định nói với cô để đổi chỗ ngồi."Tần Tranh nói: "Không phải là có bài kiểm tra đầu năm sao? Kiểm tra xong chắc sẽ chia lại chỗ ngồi, đến lúc đó cậu đổi chỗ là được."Thời Tuế: "Ừm, mình cũng nghĩ vậy."Tần Tranh liếc mắt nhìn cô ấy: "Muốn ngồi cùng ai thế?"Gò má Thời Tuế ửng hồng, cô ấy nói: "Ai cũng được."Tần Tranh "Ồ" một tiếng: "Vậy cậu ngồi với mình đi.""À..." Thời Tuế nói: "Hôm đó mình nói với Nhược Ninh rồi, nếu đổi chỗ thì mình sẽ ngồi với cậu ấy."Tần Tranh muốn cười, cúi đầu nhịn xuống.Cô nhún vai: "Được thôi."Chỉ cần hai người này ngồi cùng nhau, cô có ngồi cùng bàn với Hạ Kinh Mặc cũng không vấn đề gì.Giây phút này, Tần Tranh đột nhiên hiểu tại sao lúc trước Khương Nhược Ninh lại bằng lòng hy sinh thân mình để ngồi cùng bàn với Khúc Hàm.Đây mới là tình yêu đích thực!Tần Tranh rất cảm động, sau khi về lớp liền đưa hộp sữa cho Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh nhìn cô chằm chằm: "Cậu lại có ý đồ xấu xa gì đây?"Có tình yêu đích thực, nhưng không đáng kể.Tần Tranh nói: "Thích thì uống, không thì thôi."Khương Nhược Ninh nói: "Uống uống uống!"Khương Nhược Ninh giật lấy hộp sữa của Tần Tranh, uống một ngụm rồi nói: "Oa, ngọt quá, không phải cậu không thích uống đồ ngọt sao?"Tần Tranh nói: "Bây giờ thích rồi."Khương Nhược Ninh: "Khẩu vị thay đổi nhanh vậy."Tần Tranh:...Không phải khẩu vị thay đổi nhanh, mà chỉ là cuộc sống quá đắng cay, phải ăn chút đồ ngọt để điều tiết. Tần Tranh vừa quay đầu lại thì phát hiện Khúc Hàm đang nhìn mình, cô đối diện với Khúc Hàm, hỏi: "Cậu nhìn gì vậy?"Khúc Hàm hỏi: "Thích ăn đồ ngọt, bộ cậu thất tình rồi hả?"Tần Tranh:...Đau đầu.Cô nói: "Đương nhiên là không."Khúc Hàm nói: "Đã lâu rồi Vân An không đến trường, hai người sao rồi?"Khương Nhược Ninh nghe không nổi nữa: "Nhà Vân An có việc nên mới không đến trường, tình cảm của cậu ấy với Tần Tranh vẫn tốt đẹp lắm, cậu đừng có nghĩ đến việc chen chân vào!"Tuy ngày nào Khương Nhược Ninh cũng phàn nàn việc Vân An không xuất hiện trong nhóm chat nhỏ, nhưng cô tuyệt đối không cho phép người khác tới chen chân.Khoan đã.Khúc Hàm muốn chen chân thay thế Vân An, hay là chen chân thay thế Tần Tranh?Khương Nhược Ninh có chút hồ nghi nhìn Khúc Hàm.Khúc Hàm bị Khương Nhược Ninh nhìn đến nỗi không hiểu chuyện gì, bèn nói: "Ai muốn chen chân chứ."Khương Nhược Ninh nói: "Không phải cậu thì hỏi nhiều như vậy làm gì?"Khúc Hàm thấy thái độ của Khương Nhược Ninh không tốt, bèn đáp lại bằng giọng điệu cũng không mấy tốt đẹp: "Mình quan tâm một chút thì đã sao nào?"Nói ra thì khó tránh khỏi có hơi ngượng ngùng.Khúc Hàm gãi gãi tóc, bĩu môi, không lên tiếng.Tần Tranh quay đầu nhìn cô ấy.Năm ngoái, vào ngày truyền nước biển ở bệnh viện, Khúc Hàm tan học xong đã đến thăm cô, còn có mẹ của cô ấy nữa. Họ mang theo một ít trái cây, Khúc Hàm tuy không thể nói là nhiệt tình, nhưng cô ấy lại dùng giọng điệu ngượng ngùng hỏi: "Sao lại bị cảm rồi?"Tần Tranh nhỏ giọng nói với cô ấy: "Vì đi nặng hôi quá."Nhìn bằng mắt thường cũng thấy sắc mặt Khúc Hàm biến đổi một cách ngoạn mục, có thể nói là muôn màu muôn vẻ. Tâm trạng vốn đang bi thương của Tần Tranh cũng bị chọc cho vui vẻ. Cô nghe thấy Khúc Hàm dùng giọng điệu vừa ghét bỏ vừa nghi hoặc hỏi: "Tại sao đi nặng hôi quá lại bị cảm?"Tần Tranh giải thích: "Bởi vì hôi quá nên phải mở cửa sổ cho bay mùi, vừa mở cửa sổ thì gió lạnh thổi vào, thế là bị cảm thôi."Cô nói xong liền õng ẹo nhìn Khúc Hàm: "Cậu biết đó, thể chất của mình trước nay rất công chúa."Cuối cùng Khúc Hàm không nhịn được nữa, chạy mất.Tần Tranh nhớ lại vẫn cảm thấy rất buồn cười.Khúc Hàm thấy cô cười, tưởng là đang cười nhạo mình vì vừa nói chuyện với Khương Nhược Ninh, bèn hét lên với Tần Tranh: "Cậu đừng có đắc ý, mình không có quan tâm cậu đâu!"Tần Tranh nói: "Khúc Hàm, cậu có biết không?"Khúc Hàm nhíu mày: "Biết gì?"Tần Tranh nói: "Người nói dối thường sẽ lớn tiếng, bởi vì họ chột dạ, bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận."Khúc Hàm phản ứng lại, cô ấy hé miệng định nói.Tần Tranh nói: "Quan tâm mình là chuyện phạm pháp hay sao?"Khúc Hàm hít một hơi, mãi không thở ra được. Cuối cùng cô ấy đứng bật dậy, rời khỏi chỗ ngồi.Khương Nhược Ninh thấy các cô nói chuyện, bèn nói: "Khúc Hàm có ý gì vậy? Thích cậu thật à?"Tần Tranh nói: "Bạn học giao lưu hữu nghị với nhau được không? Lấy đâu ra nhiều 'thích' thế, cậu ấy nói một câu là thích mình à?"Khương Nhược Ninh nói: "Cậu ấy quan tâm cậu đó.""Thời Tuế cũng quan tâm cậu kìa." Tần Tranh nhướng mày: "Sao cậu không nói cậu ấy thích cậu đi?"Khương Nhược Ninh khựng lại: "Cái đó thì khác."Tần Tranh nhún vai: "Đó, cậu cũng biết là khác mà."Khương Nhược Ninh bị cô nói cho cứng họng không trả lời được.Tần Tranh liên tiếp thắng hai trận. Cô cúi đầu xem sách Tiếng Anh, nghe thấy cô Chu bước vào lớp đúng lúc chuông reo.Bắt đầu học kỳ mới chẳng có gì thú vị, nhưng lớp của họ thì lại rất thú vị. Đầu tiên là Vu Bất Tiện chuyển trường, sau đó Diệp Dư cũng đi, Vân An thì xin nghỉ phép, lại có thêm một Hạ Kinh Mặc. Các bạn học cảm thấy những gương mặt quen lạ này thay phiên nhau, rất nhanh đã hòa đồng với Hạ Kinh Mặc.Tuần đầu tiên của học kỳ mới không phải học tiết tự học buổi tối, 5 giờ rưỡi là đã tan học. Cô Chu dặn dò về việc kiểm tra đầu năm, bảo họ về nhà ôn tập kỹ lại nội dung học kỳ trước, đừng để qua một kỳ nghỉ đông mà mai một. Khương Nhược Ninh kéo tay Tần Tranh: "Lần này cậu chắc chắn đứng nhất."Tần Tranh nghiêng đầu: "Sao lại nói vậy?""Còn sao lại nói vậy nữa chứ." Khương Nhược Ninh nói: "Cả kỳ nghỉ đông cậu đều không ngừng luyện đề, mình cảm thấy cậu bây giờ có thể đi thi đại học được rồi. Cậu tuyệt đối là nhất trường, không, nhất thành phố luôn!"Tần Tranh:...Cô nhất thời cũng không biết Khương Nhược Ninh đang nói thật hay nói đùa.Cô bật cười: "Đánh giá mình cao vậy hả? Lỡ như Thời Tuế đứng nhất thì sao?"Khương Nhược Ninh nói: "Mình giúp cậu ám sát cậu ấy!"Lần này Tần Tranh thật sự bật cười, khóe mắt cũng cười ra nước mắt. Cô lau đi, nghe thấy Khương Nhược Ninh lẩm bẩm: "Thật sự buồn cười đến vậy sao?"Cô liên tục gật đầu, cười đến mức không thẳng nổi lưng.Vẻ mặt Khương Nhược Ninh đầy ngơ ngác.Tần Tranh cười đủ rồi thì bèn ngồi xuống, nhìn Thời Tuế đi đến bên cạnh Khương Nhược Ninh, ngồi vào chỗ của Vân An. Khương Nhược Ninh nói: "Ủa, người bận rộn đến rồi kìa."Thời Tuế nói: "Mình bận gì chứ.""Ai biết cậu bận gì." Khương Nhược Ninh nói: "Bận giới thiệu lớp chúng ta với bạn cùng bàn mới chứ gì.""Cô ta có cần mình giới thiệu đâu." Thời Tuế chọc chọc Tần Tranh, nhỏ giọng nói: "Cô ta kết bạn với cậu chưa?"Tần Tranh lấy điện thoại ra: "Kết bạn?"Tần Tranh nhìn kỹ, quả thật có một lời mời kết bạn. Lúc trong lớp cô để chế độ im lặng, nên hoàn toàn không nghe thấy. Thật ra đây không phải lần đầu tiên Hạ Kinh Mặc kết bạn với Tần Tranh. Lúc mới chuyển đến, cô ta đã kết bạn với cô, chỉ là lúc đó cô từ chối, không ngờ bây giờ cô ta lại gửi lần nữa. Tần Tranh hỏi Thời Tuế: "Kết bạn làm gì vậy?"Thời Tuế nói: "Mình thấy cô ta kết bạn với mấy người rồi."Tần Tranh kéo Khương Nhược Ninh lại, hỏi cô ấy: "Kết bạn với cậu chưa?"Khương Nhược Ninh "A" một tiếng, nhìn vào điện thoại, còn chưa kịp nói thì đã bị Tần Tranh giật lấy. Chỗ bạn mới trống không, không có dấu "+1" chói mắt.Tần Tranh yên tâm.Cô trả điện thoại lại cho Khương Nhược Ninh.Khương Nhược Ninh lẩm bẩm: "Cậu làm gì vậy?"Tần Tranh nói: "Cô ta mà có kết bạn với cậu, cậu tuyệt đối đừng đồng ý."Khương Nhược Ninh: "Còn cần cậu phải nói sao!"Tần Tranh hỏi Thời Tuế: "Vậy cô ta kết bạn với mấy người rồi?"Thời Tuế nói: "Mình không biết nữa, chắc phải hơn nửa lớp rồi."Tần Tranh cau mày.Thời Tuế hỏi cô: "Sao thế?"Tần Tranh nói: "Không có gì."Cô chỉ hơi lo lắng, kiếp này cô đã phòng bị nghiêm ngặt, không để Hạ Kinh Mặc tiếp cận Khương Nhược Ninh, hai người chắc chắn sẽ không có diễn biến gì sau này. Nhưng các bạn học khác thì sao? Lỡ như...Tần Tranh ôm đầu.Thời Tuế lo lắng: "Cậu sao vậy?"Tần Tranh nói: "Đau đầu."Khương Nhược Ninh vội đưa tay sờ trán cô: "Sao lại đau đầu, cậu bị sốt hả?"Tần Tranh kéo tay Khương Nhược Ninh xuống, nói: "Không có."Khương Nhược Ninh phì cười: "Thế là nhớ Vân An à?"Tần Tranh:...Càng đau đầu hơn.Tần Tranh dựa vào ghế, tựa lưng vào chiếc bàn trống đằng sau. Khi không chịu nổi trọng lượng của cô, cái ghế sẽ nghiêng về phía sau. Trước đây khi Vân An còn ở đây, nàng sẽ đỡ lấy vai cô, cô chỉ cần quay đầu là có thể thấy Vân An cười với mình.Khương Nhược Ninh nói không sai.Cô nhớ Vân An rồi.Tần Tranh cúi đầu nhìn sách Tiếng Anh.Khúc Hàm vui vẻ trở lại chỗ ngồi. Tần Tranh đang học từ vựng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Khúc Hàm cầm điện thoại ngồi bên cạnh mình, mặt tươi cười.Kể từ sau chuyện của Vu Bất Tiện, việc đó vẫn có ảnh hưởng khá lớn đến Khúc Hàm. Mặc dù bề ngoài cô ấy không có biểu hiện gì, nhưng nghe Khương Nhược Ninh nói, cô ấy đã rời rất nhiều nhóm chat của lớp, còn xóa bạn bè với nhiều bạn học nữa.Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.Chắc cũng vì Vu Bất Tiện mà Khúc Hàm không còn tin tưởng người khác nữa.Có lòng phòng bị là chuyện tốt, chỉ sợ phòng bị quá mức. Tần Tranh vốn còn hơi lo lắng cho tâm trạng của Khúc Hàm, bây giờ thấy bộ dạng này của Khúc Hàm, dường như cô ấy lại có bạn mới rồi. Cô hỏi Khúc Hàm: "Nói chuyện với bạn à?"Khúc Hàm nghe thấy Tần Tranh chủ động bắt chuyện thì hơi ngạc nhiên. Tuy quan hệ hiện tại của cô và Tần Tranh đã hòa hợp hơn trước rất nhiều, nhưng từ sáng đến giờ Tần Tranh đều vùi đầu vào việc học, đột nhiên lên tiếng khiến cô phải mất hai giây mới đáp lại: "Ừm, nói chuyện với bạn."Tần Tranh nói chuyện tử tế.Cô cũng đáp lại tử tế.Hai người như thể trước đây chưa từng xảy ra mâu thuẫn, không khí hòa hợp một cách bất ngờ. Sau khi ngồi xuống, Khúc Hàm liếc thấy tin nhắn mới trên điện thoại, bèn cúi đầu trả lời. Tần Tranh thấy dáng vẻ Khúc Hàm có bạn mới mà quên cả trời đất thì có chút buồn cười. Cô quay đầu đi, cụp mắt nhìn đề kiểm tra. Hai giây sau, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, gọi một tiếng: "Khúc Hàm."Khúc Hàm ngẩng đầu, đối diện với cô: "Hửm?"Tần Tranh dùng giọng điệu do dự, từ từ hỏi Khúc Hàm: "Người bạn mà cậu đang nói chuyện, không phải là Hạ Kinh Mặc đấy chứ?"Tuy cô không thấy Khúc Hàm nói chuyện với Hạ Kinh Mặc, nhưng cô có linh cảm như vậy.Quả nhiên.Khúc Hàm nói: "Sao cậu biết?"Tần Tranh cau mày: "Thật sự là cô ta à? Sao cậu quen cô ta?"Tuy Khúc Hàm không hiểu sao cô dùng giọng điệu này, nhưng vẫn nói thật: "Chiều mùng 2 Tết mình đi xem phim, tình cờ gặp cậu ấy ở cửa, thế là cùng nhau xem phim thôi."Tần Tranh nói: "Sau đó hai người thân nhau hả?"Khúc Hàm nói: "Cũng không thân lắm, chỉ là tình cờ nghệ sĩ mình thích, cậu ấy cũng có hứng thú."Lại là chiêu này.Kiếp trước Tần Tranh đã nói với Khương Nhược Ninh, Hạ Kinh Mặc căn bản không thích cùng một nghệ sĩ với cô ấy, chỉ là tìm cớ để tiếp cận thôi. Lúc đó cho dù Khương Nhược Ninh thích một con chó, Hạ Kinh Mặc cũng có thể tìm ra chủ đề liên quan tới con chó đó.Quả nhiên, bây giờ lời của Khúc Hàm đã chứng thực suy đoán của Tần Tranh.Tần Tranh chần chừ, đắn đo, do dự. Khúc Hàm thấy sắc mặt Tần Tranh biến đổi liên tục, thì vô cùng thắc mắc: "Cậu sao thế?"Tần Tranh đối diện với ánh mắt của Khúc Hàm, cảm khái: "Hay là cậu quay về thích Vân An đi."Khúc Hàm:...Tần Tranh: "Thích mình cũng được."Khúc Hàm:...---Tác giả có lời muốn nói:Tần Tranh: Thật ra nghĩ lại, cũng không phải là không thể chấp nhận được.Vân An: ???Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.