[BHTT - EDIT] Thư Tình - Ngư Sương
Chương 123+124
Chương 123: Chột dạ
Quen nhau đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Thời Tuế nghe Khương Nhược Ninh nói "Không cần" lúc trả tiền. Khương Nhược Ninh không phải người thích chiếm lợi vặt, thường thì sau khi các cô mua đồ, cô ấy cũng sẽ tặng quà để đáp lễ, cứ thế có qua có lại. Chỉ là sau khi đã xếp Thời Tuế vào ranh giới bạn bè, Khương Nhược Ninh không còn khách sáo như vậy nữa.Bây giờ lại khách sáo y như lúc mới quen.Thời Tuế cảm thấy rất không quen, nhìn Khương Nhược Ninh trả tiền xong định rời đi, cô vội kéo cổ tay cô ấy lại. Khương Nhược Ninh nhìn cô, Thời Tuế nói: "Để mình trả cho.""Mình trả hết rồi." Khương Nhược Ninh nói, "Với lại cậu còn phải mua cho Hạ Kinh Mặc nữa mà."Thời Tuế nói: "Thì cũng có bao nhiêu tiền đâu.""Biết cậu có tiền rồi." Khương Nhược Ninh bỗng có chút bực bội, nói: "Buông ra, buông ra, kéo tay mình đau quá."Thời Tuế buông Khương Nhược Ninh ra, Khương Nhược Ninh quay lại chỗ ngồi. Tần Tranh đang lướt video, Hạ Kinh Mặc ngồi đối diện cô, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng Khương Nhược Ninh quay lại, Hạ Kinh Mặc quay đầu, nhìn Khương Nhược Ninh rồi nhướng mày cười: "Cậu mua xong rồi à?"Thật ra giọng nói của cô ta rất hay, trong trẻo xen lẫn chút dịu dàng. Khương Nhược Ninh cảm thấy, giọng Hạ Kinh Mặc giống như phát thanh viên ngày xưa, chất giọng chậm rãi. Nếu quen biết ở một hoàn cảnh khác, có lẽ cô sẽ thật sự thích làm bạn với Hạ Kinh Mặc.Nhưng rõ ràng, bây giờ thì không.Cô không thích.Cô không biết tại sao Tần Tranh lại không thích Hạ Kinh Mặc, còn cô, lý do đơn giản là vì bị cướp mất bạn nên mới không ưa cô ta.Chỉ là dù không ưa đến mấy, đối diện với gương mặt tươi cười của người khác, cô khó lòng làm lơ được. Khương Nhược Ninh "Ờ" một tiếng: "Mua xong rồi."Hạ Kinh Mặc nói: "Cậu mua gì thế?"Khương Nhược Ninh nói: "Nước chanh.""Vậy thì chua lắm đó." Giọng Hạ Kinh Mặc lúc nào cũng mềm mại, thảo nào trong giờ học Thời Tuế thích nói chuyện riêng với cô ta. Khương Nhược Ninh nhếch mép, nói: "Thì tôi thích uống đồ chua."Nghe ra giọng điệu của Khương Nhược Ninh, Tần Tranh ngước mắt nhìn cô ấy, rồi lại liếc Thời Tuế đang mua trà sữa ở cách đó không xa. Cô hiếm khi tỏ thái độ hòa nhã với Hạ Kinh Mặc, nói: "Nhược Ninh trời sinh đã thích ăn giấm chua rồi." [1][1] Trong tiếng Trung, "ăn giấm chua" vừa có nghĩa đen là ăn giấm thật, vừa có nghĩa bóng là ghen tuông. Ở đây, Tần Tranh đang cố tình nói lái đi để trêu Khương Nhược Ninh ghen tuông với Hạ Kinh Mặc.Khương Nhược Ninh vừa nghe Tần Tranh nói đỡ cho mình, cũng chẳng cần biết Tần Tranh nói gì, liền gật đầu hùa theo: "Đúng vậy, tôi trời sinh—"Không đúng.Cô thích ăn giấm chua hồi nào?Lúc Thời Tuế quay lại, bầu không khí có chút lúng túng, cô cũng nhận ra điều đó. Thời Tuế đặt ly trà sữa trước mặt Hạ Kinh Mặc, Hạ Kinh Mặc nói: "Cảm ơn nhé, buổi chiều mấy cậu còn đi dạo phố nữa không?"Tần Tranh đáp lời cô ta: "Lát nữa uống xong bọn tôi về nhà luôn.""Tiếc thật." Hạ Kinh Mặc nói, "Tôi còn muốn đi dạo phố cùng các cậu nữa. Tôi đến đây vẫn chưa ra ngoài chơi nhiều, không quen đường sá gì cả."Khương Nhược Ninh nghe giọng điệu đáng thương của cô ta, bèn nói: "Không quen đường thì cậu cứ túm đại ai đó mà hỏi. Người dân Lâm Bình nhiệt tình lắm, cậu không cần lo không về được nhà đâu."Hạ Kinh Mặc cười: "Vậy sao? Cảm ơn nhé."Khương Nhược Ninh bị nụ cười chân thành của cô ta làm cho ngại ngùng, bèn gãi gãi đầu. Thời Tuế nói: "Buổi sáng bọn tôi đi dạo phố rồi, nếu cậu muốn đi dạo thì có thể đến trung tâm thành phố, lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu mấy cửa hàng có giá tốt."Hạ Kinh Mặc gật đầu: "Được, vậy tôi không làm phiền mấy cậu nữa."Hạ Kinh Mặc đứng dậy, dáng người mềm mại, luôn giữ nụ cười trên môi. Lúc cô ta xách túi lên, một làn hương thơm thanh lịch phảng phất qua chóp mũi mấy người họ. Tần Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, hớp một ngụm trà sữa vị dâu, dạo này cô uống thấy không còn ngọt nữa.Đợi cô ta đi rồi, Khương Nhược Ninh nhìn theo bóng lưng cô ta, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vừa nãy có phải chúng ta đã hơi chèn ép cậu ấy rồi không?"Tuy cô không thích Hạ Kinh Mặc, nhưng hình như vừa rồi đúng là có hơi không nể mặt người ta thật. Tần Tranh nghe vậy, nói: "Thế thì cậu gọi cô ta quay lại đi.""Mình không thèm." Khương Nhược Ninh nhìn Tần Tranh, "Mà rốt cuộc tại sao cậu lại không thích cậu ấy vậy?"Thời Tuế cũng nhìn Tần Tranh với ánh mắt hau háu, tràn đầy vẻ tò mò. Tần Tranh đối diện với bốn con mắt của hai người, nói: "Cô ta ấy à, nhân phẩm có vấn đề."Khương Nhược Ninh cau mày: "Cậu quen cậu ấy sao?"Tần Tranh nói nước đôi, không trả lời là quen hay không, mà ngoắc ngoắc ngón tay với Khương Nhược Ninh và Thời Tuế. Hai người xúm lại gần, má sắp dính vào nhau, vì hóng chuyện mà trông y hệt hai em bé tò mò. Tần Tranh nói: "Nè, đừng động đậy."Khương Nhược Ninh vừa định ngẩng đầu lên thì Tần Tranh nói: "Đừng động đậy."Giọng nói của Tần Tranh lớn hơn vừa rồi một chút, Khương Nhược Ninh lập tức cứng đờ, ngây ra. Tần Tranh lấy điện thoại ra chụp một tấm hình, nói: "Xong rồi."Khương Nhược Ninh không hiểu: "Cái gì cơ?"Tần Tranh đưa điện thoại cho họ xem, nói: "Chụp đẹp lắm đúng không?"Trong điện thoại, má hai người gần như cọ vào nhau, họ cùng nhìn vào ống kính, trông vừa đáng yêu vừa hài hước không tả xiết. Khương Nhược Ninh:...Mặt Khương Nhược Ninh đỏ ửng: "Cậu chụp cái quái gì vậy!""Thấy dễ thương nên chụp thôi. Cậu không thích hả? Không thích thì mình xóa nhé." Tần Tranh vừa nói vừa cúi đầu, làm bộ muốn xóa hình. Thời Tuế "Ây" một tiếng, Tần Tranh nhướng mày nhìn cô ấy. Thời Tuế: "Thật, thật ra cũng khá đáng yêu, hay là cậu gửi cho mình đi.""Đáng yêu cái con khỉ!" Khương Nhược Ninh nói, "Tóc mình rối bù lên rồi kìa. Cậu xem đi!"Khương Nhược Ninh không chịu bỏ qua, nhưng Tần Tranh vẫn gửi hình cho Thời Tuế. Khương Nhược Ninh véo cánh tay Thời Tuế: "Mình biết ngay cậu là anti-fan của mình mà!"Thời Tuế:...Tần Tranh:...Cô gõ vào đầu Khương Nhược Ninh.Còn anti-fan nữa chứ.Kẻ vừa rồi là anti-fan của cô ấy thì có.Khương Nhược Ninh "A" một tiếng, ôm đầu, ai oán nhìn Tần Tranh, rồi đột nhiên nhớ ra: "Cậu vẫn chưa nói tại sao cậu lại ghét Hạ Kinh Mặc."Tần Tranh nói: "Vì những việc cô ta làm khiến người ta khinh bỉ."Khương Nhược Ninh vừa nghe có chuyện hay thì hai mắt sáng rỡ, cũng mặc kệ chuyện Thời Tuế lưu ảnh xấu của mình, hỏi Tần Tranh: "Chuyện là sao?"Tần Tranh nhìn Khương Nhược Ninh, nói: "Trước đây cô ta từng yêu một người, là một cô gái rất dễ thương.""Hả!" Khương Nhược Ninh nói, "Cậu ấy là cong hả? Thích con gái sao? Nhưng mình cũng nhìn ra rồi, cậu ấy chỉ thích sáp lại gần con gái thôi." Nói đến đây, Khương Nhược Ninh nhìn sang Thời Tuế: "Chắc là để ý cậu rồi đó."Thời Tuế xấu hổ: "Cái gì mà để ý mình. Mình và cậu ấy chẳng có gì hết, được chưa?""Chẳng có gì mà hai người cứ nói chuyện riêng trong lớp, còn truyền giấy nữa chứ." Khương Nhược Ninh lật lại chuyện cũ, Thời Tuế nói: "Đó là cậu ấy hỏi bài mình.""Nhiều bạn học như vậy, sao cứ một hai phải hỏi cậu?"Tần Tranh ngoáy tai, cảm thấy câu này nghe quen quen.Cả dáng vẻ tranh cãi của hai người cũng quen quen.Cô mò lấy điện thoại.Thì nghe thấy Thời Tuế hỏi: "Sau đó thì sao?"Tần Tranh nói: "Hai cậu cãi xong rồi hả?""Ai thèm cãi với cậu ấy." Khương Nhược Ninh nói, "Còn gì nữa?"Tần Tranh hồi tưởng: "Cô ta thường hẹn hò với cô gái đó, cùng nhau đi dạo phố, ăn cơm, rồi bị gia đình cô ta phát hiện."Khương Nhược Ninh chăm chú lắng nghe: "Bị chia cắt à?"Tần Tranh cười lạnh.Bị chia cắt.Thế thì vẫn còn coi trọng Hạ Kinh Mặc quá.Cô nói: "Sau này, vì thanh danh của bản thân, cô ta đã phản bội cô gái đó. Cô ta hẹn cô gái đó đến nhà, tố cáo cô gái đó quyến rũ ba mình, còn đem hết những lá thư tình, những món quà mà cô gái đó tặng đưa cho ba cô ta, nói rằng đó là bằng chứng cô gái đó quyến rũ ba cô ta.""Mẹ nó!" Khương Nhược Ninh nghiến răng nghiến lợi: "Có còn là người không vậy?"Thời Tuế cũng lo lắng: "Vậy, vậy cô gái đó..."Tần Tranh nói: "Vì thành tích xuất sắc nên được nhà trường giữ lại, nhưng bị ghi một lỗi lớn, thi đại học không được như ý. Tuy cô ấy vẫn vào được trường đại học cô ấy thích, nhưng không thể học chuyên ngành mình thích."Khương Nhược Ninh đỏ hoe mắt: "Thảm quá."Thời Tuế cũng xót xa: "Sao có thể như vậy chứ? Đáng tiếc thật."Khương Nhược Ninh gật đầu: "Mình vừa nhìn là đã biết cô ta không phải hạng người tốt lành gì! Thảo nào cô ta chuyển trường, chắc là vì đã hủy hoại người ta, lương tâm cắn rứt, không chịu nổi nên mới chuyển đến trường chúng ta đúng không?"Chuyển trường?Kiếp trước cô ta ép Khương Nhược Ninh đến mức suýt phải thôi học, chứ nào có nghĩ đến chuyện chuyển trường. Tần Tranh đến tìm Hạ Kinh Mặc để nói lý lẽ, nhưng chỉ nhận lại được câu nói của cô ta: "Tôi chỉ muốn biết cảm giác yêu đương với con gái là thế nào thôi, ai ngờ nó lại nghiêm túc như vậy. Tôi thấy nó nghiêm túc như thế cũng thấy hơi sợ, thế này lại hay, ba tôi giúp tôi giải quyết phiền phức rồi."Lúc đó Khương Nhược Ninh đang đứng ngay cạnh cô, cô nàng miệng lưỡi sắc bén thường ngày đối mặt với một Hạ Kinh Mặc vô sỉ như vậy mà lại không nói được câu nào, muốn cười mà còn khó coi hơn cả khóc. Sau khi về nhà, Tần Tranh bảo Khương Nhược Ninh đưa bằng chứng yêu đương với Hạ Kinh Mặc ra đây, nhưng Khương Nhược Ninh nói: "Không có."Không phải là cô ấy bao che cho Hạ Kinh Mặc.Mà là thật sự không có.Hạ Kinh Mặc đã lấy lại toàn bộ quà mà cô ta tặng, trước ngày hẹn Khương Nhược Ninh đến nhà, cô ta còn động vào điện thoại của Khương Nhược Ninh, xóa sạch mọi dấu vết hai người từng yêu nhau. Sau khi về nhà, Khương Nhược Ninh hận đến cực điểm, đòi báo cảnh sát, nhưng bị Khương Cầm tát một cái đau điếng vào mặt. Bà nói: "Còn chưa đủ mất mặt à? Thích con gái? Mày mà để tin này lọt ra ngoài, tao thà để họ chửi mày quyến rũ đàn ông còn hơn!"Từ nhỏ đến lớn Khương Cầm đều bao bọc cô ấy, vậy mà bây giờ, lại lần đầu tiên ra tay đánh cô ấy.Khương Nhược Ninh uất nghẹn một hơi, suýt nữa thì hộc máu. Cô vội vàng đưa Khương Nhược Ninh đến bệnh viện, chờ cô ấy nguôi giận rồi mới ổn. Thể chất thì không sao, nhưng từ ngày đó, những lời đồn đại trong trường không bao giờ ngớt, thậm chí lên đến đại học, vẫn có bạn học dùng chuyện này để cô lập Khương Nhược Ninh.Tần Tranh nhớ lại mà vẫn còn hận.Cô cắn khóe môi.Khương Nhược Ninh nói: "Tranh Tranh, cậu biết rõ như vậy, là người cậu quen sao?"Tần Tranh nhìn Khương Nhược Ninh, gật đầu: "Ừm, là người mình quen.""Quá độc ác, biết sớm là vừa nãy mình đã mắng cho cô ta một trận rồi!" Cảm xúc của Khương Nhược Ninh bị kích động, Tần Tranh nói: "Cậu mắng cô ta, lỡ cô ta báo cảnh sát bắt cậu thì sao? Tố cậu tội sỉ nhục người khác đó."Khương Nhược Ninh hít sâu: "Tức chết mà!"Thời Tuế nói: "Thật không ngờ.""Chứ mấy cậu nghĩ mình vô duyên vô cớ đi ghét cô ta làm gì?" Tần Tranh biết kiếp này Hạ Kinh Mặc chưa làm ra chuyện như vậy, cô cũng biết mình đang lợi dụng sự tin tưởng của Khương Nhược Ninh và Thời Tuế dành cho mình để 'dựng chuyện' về một người xấu. Nhưng cô thật sự không muốn nhìn thấy Khương Nhược Ninh đi vào vết xe đổ lần nữa.Kiếp trước, cô đã tận mắt chứng kiến các bạn học chỉ trỏ sau lưng Khương Nhược Ninh, tận mắt thấy một người rạng rỡ, vui vẻ như cô ấy lại sợ gặp người khác, sợ ánh sáng, trốn trong phòng mình, thao thức cả đêm không ngủ được. Cô còn tận mắt thấy vết sẹo trên cổ tay Khương Nhược Ninh, trông mà kinh hãi.Kiếp này không thể, tuyệt đối không thể.Cô không cho phép chuyện như vậy xảy ra lần nữa.Tần Tranh dặn dò Khương Nhược Ninh: "Cho nên cậu tránh xa cô ta ra một chút.""Không cần cậu nói mình cũng chắc chắn sẽ tránh xa cô ta. Mình nổi hết cả da gà rồi đây này." Khương Nhược Ninh rùng mình, mặt hơi tái đi. Thời Tuế cũng nói: "Mình vốn còn đang nghĩ...""Nghĩ gì?" Khương Nhược Ninh ngắt lời cô ấy: "Mình nói cho cậu biết, nghĩ cũng đừng hòng! Người xấu xa như vậy, nếu cậu muốn làm bạn với cô ta thì đừng làm bạn với bọn mình nữa!"Thời Tuế nói: "Mình có nói là muốn làm bạn với cô ta đâu.""Vừa nãy không phải cậu đã nghĩ rồi sao?" Khương Nhược Ninh hùng hổ dọa người, Thời Tuế liên tục lùi bước: "Mình chỉ nghĩ liệu có hiểu lầm gì không thôi.""Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm." Khương Nhược Ninh nói, "Mình thấy cậu chính là thấy người ta xinh đẹp. Hừ!"Thời Tuế bị Khương Nhược Ninh nói nên có chút giận dỗi: "Cô ta xinh đẹp chỗ nào chứ, còn không xinh bằng cậu.""Mình—" Khương Nhược Ninh khựng lại, cảm xúc bỗng dưng ngưng bặt, nhìn Thời Tuế. Thời Tuế cũng nhận ra mình vừa nói gì, cô gãi gãi đầu, cào cào má, rồi đột ngột đứng dậy: "Mình về trước đây."Tần Tranh nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của hai người, nói: "Thế mùng mấy Tết cậu rảnh?"Thời Tuế nói: "Sau mùng 2 mình đều rảnh."Tần Tranh nói: "Đến lúc đó mình mời mấy cậu qua nhà mình ăn cơm."Thời Tuế nói: "Được đó."Thời Tuế cười: "Vậy mình về trước nhé."Tần Tranh gật đầu.Thời Tuế liếc nhìn Khương Nhược Ninh, nói: "Mình, mình đi đó nha.""Đi đi." Khương Nhược Ninh cứng miệng: "Mình có giữ cậu đâu."Trên mặt Khương Nhược Ninh có chút ửng hồng, không rõ lắm. Tần Tranh cúi đầu cười, nói: "Cậu mau về đi."Thời Tuế gật đầu.Sau khi cô ấy đi, Khương Nhược Ninh nhỏ giọng: "Cậu xem bộ dạng của cậu ấy kìa, chột dạ rồi đó!"Tần Tranh nói: "Cậu ấy chột dạ thì cậu giận làm gì?"Khương Nhược Ninh nói: "Mình giận hồi nào?""Vừa nãy đó." Tần Tranh nói, "Không phải cậu đang giận cậu ấy sao?"Khương Nhược Ninh buồn cười: "Làm gì có."Tần Tranh gật đầu: "Được được được, thì không có."Khương Nhược Ninh nghe giọng điệu Tần Tranh có gì đó không đúng, cô vừa định phản bác, ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt trong veo của Tần Tranh, dường như cô đã bị nhìn thấu tất cả. Cô cúi đầu, hớp một ngụm nước chanh, ngọt lịm.---Tác giả có lời muốn nói:Thời Tuế: Lại có thêm một tấm hình, quá đã!Khương Nhược Ninh: Anti-fan!---Chương 124: Rất nhớ
Vì lời nhắc nhở của Tần Tranh, Khương Nhược Ninh và Thời Tuế không bao giờ để ý đến Hạ Kinh Mặc nữa. Ngược lại, Hạ Kinh Mặc lại hay nhắn tin cho họ, đặc biệt là Thời Tuế. Cô ta nhắn rất niềm nở, đến nơi nào mới để chơi, cô ta đều chụp ảnh cho Thời Tuế; ăn món gì ngon, cũng đều chia sẻ với Thời Tuế. Thỉnh thoảng Thời Tuế nhắc chuyện này trong nhóm, Khương Nhược Ninh liền nhắn:【Tốt mà, chứng tỏ người ta để ý cậu rồi.】Thời Tuế:【...】Tần Tranh:【Người ta để ý thật thì cậu lại không vui @Khương Nhược Ninh】Khương Nhược Ninh:【Mắc gì mình không vui? Bạn thân thoát ế mình vui chết đi được, nhưng mà cậu phải cẩn thận một chút đó nhé @Thời Tuế】Thời Tuế:【Mình có để ý đến cô ta đâu, mình nói với cô ta là dạo này mình bận lắm, còn chẳng thèm trả lời tin nhắn nữa.】Diệp Dư:【Mấy cậu đang nói ai vậy?】Khương Nhược Ninh:【Ồ! Ngôi sao của chúng ta tới rồi, hoan nghênh đại minh tinh!】Diệp Dư gửi một sticker ngại ngùng.Khương Nhược Ninh:【Là học sinh chuyển trường đó, cậu còn nhớ không? Hạ Kinh Mặc, cô ta để ý Thời Tuế rồi.】Thời Tuế:【Khương Nhược Ninh! Mình giận rồi đó!】Khương Nhược Ninh:【Thôi mà thôi mà, xin lỗi mà.】Diệp Dư nhìn hai người tương tác, cô khẽ cụp mi mắt. Nỗi đau nhói nơi đầu tim không hề vơi đi theo thời gian, mà ngược lại, vì không được gặp mặt mà nỗi nhớ càng thêm khắc khoải. Mấy ngày nay, cô thường xuyên mơ về khoảng thời gian ở Lâm Bình. Cô từng ngỡ đó là nơi ác mộng của mình, nhưng không ngờ sau khi rời đi, hồi tưởng lại toàn là những điều tốt đẹp.Tần Tranh đưa cô về nhà, dạy phụ đạo cho cô.Khương Nhược Ninh chọc cô cười.Thời Tuế giúp cô mắng lại bạn học.Hóa ra thời học sinh của cô cũng có nhiều ký ức đẹp đẽ đến thế.Lúc gõ cửa bước vào phòng thu âm, Kim Mạn thấy Diệp Dư đang ngẩn người, bèn gọi một tiếng: "Diệp Dư?"Diệp Dư hoàn hồn, vội vàng đặt điện thoại xuống, câu nệ đứng dậy. Kim Mạn nói: "Lát nữa ăn cơm, em đi cùng chị nhé."Diệp Dư gật đầu: "Dạ."Kim Mạn nói xong liền nhìn cô: "Đang nói chuyện với bạn à?"Diệp Dư hơi thả lỏng người, đáp: "Dạ, em trả lời tin nhắn một chút."Kim Mạn mỉm cười.Diệp Dư nói: "Em tập hát xong rồi ạ.""Chưa tập xong cũng có thể trả lời tin nhắn." Kim Mạn nói: "Diệp Dư, em đừng căng thẳng quá. Em đã rời khỏi nhà để đến chỗ chị, vậy thì hãy cứ coi nơi này như nhà của mình. Còn nhớ chúng ta đã ước hẹn gì không? Có chuyện gì cũng có thể nói với chị, chị vừa là người quản lý, cũng vừa là người giám hộ của em."Diệp Dư cúi đầu, nói: "Chị Mạn, em đã thành niên rồi ạ.""Thành niên thì đã sao?" Kim Mạn nói: "Em ở trong giới này, còn chưa biết đi đâu."Diệp Dư nghe vậy liền nhìn chị. Quả thật, cô còn chưa chính thức bước chân vào cái giới này, đừng nói là đi, đến bò còn chưa biết. Kim Mạn nói chị là người giám hộ của cô, cũng là danh chính ngôn thuận. Có lẽ là vì tin tưởng Tần Tranh, nên cô cũng đặc biệt tin tưởng Kim Mạn.Kim Mạn thấy cô không nói gì, chỉ ngây ngốc nhìn mình, bèn hất cằm: "Nghĩ gì vậy?"Diệp Dư nói: "Em vừa nghĩ, chị rất giống chị của em."Kim Mạn hỏi: "Em có chị sao?"Diệp Dư lắc đầu.Cô nói: "Hồi nhỏ, mỗi lần bị bắt nạt, hoặc là bị ba mẹ đánh, em đều sẽ tưởng tượng ra một người chị, có thể bảo vệ em, có thể ôm em..."Diệp Dư nghĩ đến suy nghĩ ngây ngô hồi đó, vừa định cười thì Kim Mạn đã đi vài bước đến bên cạnh cô, vươn tay ôm lấy cô. Cơ thể Diệp Dư cứng đờ, không thể cử động. Kim Mạn nói: "Đây, ôm em rồi nhé, sau này có uất ức gì thì cứ nói với chị."Diệp Dư vội vàng cụp mắt xuống: "À dạ."Người Thượng Kinh, ai cũng nhiệt tình như vậy sao?Vẫn đang nói chuyện mà.Kim Mạn nhận ra cô đang ngại ngùng, bèn nói: "Vậy em tập thêm một lát nữa đi, đến giờ ăn cơm chị sẽ gọi em."Diệp Dư gật đầu.Sau khi Kim Mạn rời đi, Diệp Dư hít sâu hai hơi, vẫn chưa quen với việc bị người khác thân mật đột ngột như vậy. Cô cầm lấy điện thoại, mở nhóm chat nhỏ, thấy họ vẫn đang trò chuyện. Khương Nhược Ninh tag cô, hỏi cô năm nay có về ăn Tết không. Cô nhắn: 【Mình không về được, đang tập hát.】Khương Nhược Ninh:【Không phải chứ, Tết cũng phải tập hát sao?】Diệp Dư:【Ừm, chị Mạn nói muốn giúp mình ra mắt một bài hát mới vào tháng 4.】Khương Nhược Ninh:【Là bài mà cậu đang tập đó hả?】Diệp Dư:【Không phải, là một bài khác.】Đó là bài hát do chính Kim Mạn chấp bút, đo ni đóng giày cho cô—【Cô Gái Rực Rỡ Vạn Trượng】Dùng góc nhìn của cô để hát lên câu chuyện về gia đình cô, ba mẹ cô, và những tư tưởng trọng nam khinh nữ ấy. Diệp Dư đã xem bản thảo đầu tiên, mỗi lần nhìn những câu chữ đó, cô như thể quay trở lại căn nhà kia. Kim Mạn nói, nguồn cảm hứng cho bài hát này nảy ra từ lần cô đến Thượng Kinh tìm chị, lúc hai người ngồi trong quán bar chill. Sau này, mỗi lần trò chuyện với Diệp Dư về chủ đề gia đình, nguồn cảm hứng ấy lại càng mãnh liệt hơn, chị gần như không tốn chút sức lực nào đã hoàn thành bản thảo đầu tiên.Chị muốn bài hát này trở thành tác phẩm tiêu biểu đầu tiên của Diệp Dư.Chị muốn tất cả mọi người, thông qua bài hát này, sẽ biết đến Diệp Dư.Diệp Dư không có hùng tâm tráng chí lớn lao đến vậy, nhưng cô thích nghe Kim Mạn nói những lời này, nó khiến cô cảm thấy mình có một tương lai hoàn toàn mới.Khương Nhược Ninh:【@Diệp Dư, bài gì mà giấu không cho mình biết!】Tần Tranh:【Nói cho cậu biết cái gì chứ, Diệp Dư đã ký hợp đồng rồi, không thể nói lung tung được.】Khương Nhược Ninh:【Thôi được rồi. Chớp mắt một cái, Diệp Dư đã thành người đi ký hợp đồng rồi.】Tần Tranh:【Chẳng lẽ giống cậu, mãi không lớn được?】Khương Nhược Ninh:【Nói cứ như là cậu lớn rồi ấy @Tần Tranh】Tần Tranh:【Lớn hơn cậu.】Khương Nhược Ninh:【Lớn hơn mình chỗ nào? Ra đây so xem?】Tần Tranh:【...】Thời Tuế:【...】Diệp Dư:【...】Khương Nhược Ninh:【Mấy cậu có thấy thiếu một người không? Sao Vân An không xem tin nhắn nhóm gì cả? Tranh Tranh, không phải ngày nào cậu cũng gọi điện cho cậu ấy sao?】Tay Tần Tranh run lên, điện thoại suýt nữa thì rơi xuống đất. Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Khương Nhược Ninh.Thời Tuế:【Đúng đó, lâu rồi Vân An không xuất hiện.】Diệp Dư:【Chuyện ở quê cậu ấy vẫn chưa xong sao?】Tần Tranh liếc nhìn thời gian.Mùng 8 Tết.Lần trước cô nhận được điện thoại của Vân An, Vân An nói đã có tin tức của chị gái, bảo cô đừng lo lắng. Vân An nói nếu thuận lợi, chắc trước lễ Tiểu Niên [1] là nàng có thể về. Lễ Tiểu Niên.[1] Lễ Tiểu Niên: Là một ngày lễ truyền thống, thường diễn ra vào ngày 23 hoặc 24 tháng chạp âm lịch, một tuần trước Tết Nguyên Đán. Đây được coi là ngày bắt đầu các hoạt động chuẩn bị đón Tết.Còn bảy ngày nữa.Nàng có về được không?Tần Tranh nghiến răng nhìn điện thoại, ngón tay bất giác sờ lên miếng ngọc trên cổ. Miếng ngọc áp vào da thịt cô, hơi lạnh đã tan đi, trở nên rất ấm áp. Hôm cô bị sốt, Tần Quế Lan lau người cho cô, nhìn miếng ngọc này thì thấy rất kỳ lạ: "Ở đâu ra thế?"Cô đáp: "Dạ bạn tặng."Không đợi Tần Quế Lan hỏi thêm, cô nói: "Không phải Thời Tuế."Tần Quế Lan:...Tần Tranh nghĩ đến vẻ mặt của bà lúc đó mà vẫn thấy buồn cười.Nếu bà biết là Vân An tặng.Sẽ thế nào đây?"Tranh Tranh à." Tần Quế Lan ló đầu vào phòng, hỏi cô: "Lát nữa con đi ăn tối với mẹ ở nhà bà nội không?"Tần Tranh nói: "Mẹ đi đi, con không đi đâu ạ.""Thế tối con ở nhà ăn gì?" Tần Quế Lan nói: "Với lại tối đường đóng băng nên mẹ sẽ không về đâu, con ở nhà một mình à?"Tần Tranh nói: "Ở nhà một mình cũng không sao ạ. Lát nữa con hâm lại đồ ăn trưa, con vẫn chưa đói."Tần Quế Lan nói: "Nhưng mà..."Tần Tranh nói: "Mẹ ơi, con vẫn chưa làm xong bài tập hôm nay."Tần Quế Lan bị nắm trúng điểm yếu, đành nói: "Thôi được rồi, vậy con nhất định phải nhớ ăn tối đấy, đừng ăn qua loa, mẹ hâm sẵn thức ăn trong nồi cho con."Tần Tranh gật đầu.Tần Quế Lan lải nhải gần mười phút mới chịu đi. Tần Tranh nhìn bà lên xe, vẫy tay chào bà, rồi quay về phòng làm hai tờ đề thi. Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì đã hơn 7 giờ tối.Vân An không liên lạc với cô mỗi ngày, nhưng ngày nào cô cũng đợi tin nhắn hoặc điện thoại của nàng.Cô biết Vân An không tiện, nên chưa bao giờ chủ động gọi điện hay nhắn tin cho nàng, sợ làm phiền đến Vân An. Cô cứ kiềm nén mãi, kiềm đến mức không chịu nổi thì lại ra ngoài đi dạo hai vòng. Tần Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy ngày nay tuyết rơi, tiết trời vốn nên mù mịt nhưng về đêm lại rất sáng sủa. Ánh trăng chiếu rọi trên nền tuyết trắng, buổi tối đi đường cũng không cần bật đèn. Cô nhìn mấy phút, rồi lấy chiếc áo phao trên ghế, khoác lên người, xỏ đôi ủng đi tuyết vào, rồi bước ra khỏi nhà.Trước đây, Vân An luôn bắt cô phải rèn luyện thân thể, muốn cùng cô đi dạo vài vòng trước cửa nhà sau bữa cơm. Lúc đó cô không vui, cảm thấy phiền, lại không muốn vận động, nên chưa bao giờ đi dạo trước cửa nhà cả. Thật ra trước cửa nhà chẳng có gì đáng để đi dạo. Mấy con đường lớn, mấy con đường nhỏ, mấy cái cây trước cổng, thậm chí vài chiếc lá mỏng manh treo mình trên cây, cô đều biết cả rồi, thật sự không có gì đáng để đi dạo. Nhưng khi thật sự bước chân ra khỏi nhà, giẫm lên nền tuyết và nghe tiếng lạo xạo vang lên, cô lại cảm thấy, thật ra đi dạo một chút cũng rất tốt.Tần Tranh hít sâu, men theo rìa đường đi về phía trước. Cô nhìn thấy một cô bé đang ngồi xổm trước một quầy hàng bán những chiếc đèn lồng nhỏ, đó là loại đèn lồng đỏ nhỏ để treo trên cây. Tần Tranh từng thấy Tần Quế Lan mua, 5 tệ một túi, có mười cái. Mấy cái cây trước cổng đã được Tần Quế Lan treo rất nhiều, trông đỏ rực, rất có không khí lễ hội.Cô hỏi cô bé: "Bao nhiêu tiền một túi vậy em?"Giọng cô bé trong trẻo: "5 tệ một túi, ba túi 10 tệ ạ. Chị có mua không ạ?"Miệng ngọt thật.Tần Tranh cười: "Vậy lấy cho chị 20 tệ đi."Cô liếc mắt, còn thấy cả câu đối, bèn hỏi cô bé: "Cái này bán thế nào?"Cô bé nói: "Chị muốn lấy thì 3 tệ thôi ạ."Ngoan thật.Tần Tranh đưa cho cô bé 5 tệ, bảo cô bé giữ lại 2 tệ để mua kẹo ăn. Cô bé cười tít mắt, còn tặng thêm cho cô mấy tờ chữ Phúc. Tần Tranh xách túi đi về, lúc gần đến cửa nhà mình, cô đứng lại, rồi đi về phía căn nhà Vân Thụy thuê. Vì họ không về ăn Tết nên Tần Quế Lan đã nhờ cô dán giúp một chữ Phúc lên cửa. Hôm đó dán xong, thật ra cô đã muốn gửi ảnh cho Vân An, nhưng rồi lại kiềm xuống.Trước cửa nhà Vân An cũng có mấy cái cây nhỏ, trên đó treo lác đác vài chiếc đèn lồng, cũng là do Tần Quế Lan treo. Bà nói: "Sang năm ra xuân, họ từ quê nhà trở về, thấy vậy tâm trạng cũng tốt hơn."Tần Quế Lan không biết ở quê Vân An đã xảy ra chuyện gì, bà cũng từng hỏi Tần Tranh, nhưng Tần Tranh đáp: "Con không biết ạ.""Lạ thật." Tần Quế Lan nói: "Dạo này cũng không liên lạc được với dì của con bé."Tần Tranh không có biểu cảm gì, chỉ an ủi Tần Quế Lan: "Biết đâu người ta có việc bận mà mẹ."Tần Quế Lan cười cười.Tần Tranh nhìn mấy cái cây kia, tuyết đã phủ lên chúng như những cành cây nở hoa, trông cũng khá đẹp. Cô treo hết những chiếc đèn lồng đỏ vừa mua lên, sáu mươi chiếc đèn lồng treo kín hai cái cây, trông như cây thông Noel. Tần Tranh bị tác phẩm của mình chọc cười. Cuối cùng nhìn khung cửa trống không, cô lại dán cặp câu đối vừa mua lên, bên cạnh cửa sổ thì dán hai chữ Phúc.Kiếp trước, lúc ăn Tết, cô cũng cùng Vân An dán câu đối Tết như thế này.Bây giờ làm lại y hệt, cô cứ có cảm giác trong nhà có người, dường như giây tiếp theo, cánh cửa đang đóng chặt này sẽ được mở toang, Vân An mặc áo phao từ trong bước ra, đầu đội đầy tuyết, nhìn cô, nói: "Cậu dán xong rồi à?"Cô sẽ cười nhìn Vân An, gật đầu, cuối cùng nhặt một nắm tuyết, ném về phía Vân An.Trước mắt Tần Tranh hiện lên từng cảnh hai người chơi đùa với tuyết, vẻ mặt cô dịu dàng. Cô lẩm bẩm: "Vân An."Đáp lại cô chỉ có tiếng gió lạnh buốt, và những chiếc đèn lồng nhỏ vừa được treo lên, bị thổi cho xiêu vẹo ngả nghiêng.Giọng Tần Tranh khẽ khàng: "Mình nhớ cậu."Rất nhớ, rất nhớ cậu.---Tác giả có lời muốn nói:Tần Tranh: Nhớ cậu rồi, cậu mà không về nữa là mình đi theo người khác đó.Vân An: [đáng thương][đáng thương][đáng thương]Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.