[BHTT - EDIT] Thôn Hoa Cùng Nữ Tú Tài
Chương 7
Ngày hôm sau, mưa đã tạnh, Tào lão thái từ sáng sớm đã tới gõ cửa phòng củi, muốn sai bảo mẹ con Tào Nga đi quét dọn sân phơi lúa. Đợi đến khi mặt trời ló ra thì đem đống lúa đã gặt ngày hôm trước trong sân phơi nắng, mười lăm mẫu ruộng mới chỉ gặt được hơn phân nửa, còn lại hơn nửa chưa đụng đến.Tào lão thái bất kể chuyện đồng áng gì cũng muốn làm trước người khác, vì vậy mà mẹ con Tào Nga sống nương nhờ vào nhà họ Tào, không ít lần bị bà ta hành hạ.Thấy Tào Nga trong phòng củi ăn mặc chỉnh tề, lại không thấy bóng dáng Tạ Cẩm Nương, chỉ có đứa bé gầy yếu Tạ Nguyên Cốc còn nằm trên giường rơm, trông dáng vẻ bệnh vẫn chưa khỏi.Không thấy Tạ Cẩm Nương, Tào lão thái lập tức nổi nóng: "Sáng sớm đã chẳng thấy bóng dáng đâu, biết hôm nay phải đi gặt lúa liền trốn đi đâu lười biếng rồi. Con gái mà lười như vậy, gả qua nhà chồng cũng bị người ta đuổi về nhà mẹ đẻ thôi."Mắng xong, ánh mắt âm trầm liếc Tào Nga một cái, rõ ràng mang theo mỉa mai, trong lòng vẫn còn để bụng chuyện Tào Nga bị Tạ gia trả về trước kia, oán giận bà ta làm mất mặt cả nhà, nhiều năm trôi qua mà vẫn không ưa nổi mẹ con bọn họ.Những lời như vậy, Tào Nga đã nghe nhiều, lại thêm nữ nhi căn dặn kỹ lưỡng, nên cũng không đôi co với bà ta, vẫn giữ bộ dạng cụp mắt ngoan ngoãn, nói: "Cốc nhi bây giờ vẫn còn sốt, thân thể yếu lắm, trong nhà cũng không có tiền đưa nó đi gặp đại phu. Hôm qua Cẩm nhi tìm được ít thảo dược, uống xong có đỡ hơn một chút, sợ bệnh lại tái phát, hôm nay phải đi tìm thêm ít nữa.""Ta thấy cái đồ tiểu tiện nhân kia chỉ là không muốn đi gặt lúa thôi, nếu thứ thuốc đó có tác dụng thì hôm qua sao không kiếm nhiều thêm mấy cây, cứ một ngày đi một lần, không phải là giả vờ giả vịt thì là cái gì? Ngươi không quản được nữ nhi thì để ta thay ngươi dạy dỗ."Tào Nga vội cúi đầu cầu xin: "Nương, cầu xin người, ta chỉ có đôi nhi nữ này thôi, giờ Cốc nhi thành thế này, ta cũng đau lòng lắm. Cẩm nhi đi đào thuốc cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, cùng lắm buổi tối ta làm thêm một chút, nghỉ ít lại, để nó được nghỉ một phần.""Buổi tối làm? Buổi tối làm thế nào? Giờ vào mùa thu, trời tối nhanh, ngươi làm ban đêm chẳng lẽ còn bắt ta bỏ tiền mua đèn dầu? Mẹ con các ngươi làm được bao nhiêu việc cho nhà này chứ? Tất cả đều là nhà họ Tào chúng ta gánh. Lúc ngươi tái giá thì không chịu gả đi xa, còn dắt theo hai đứa con của chồng trước, thanh danh cũng bị làm cho thối nát. Bây giờ hại Bân nhi với Thọ nhi không lấy được vợ, Tiểu Đào với Tiểu Liễu cũng mười sáu mười bảy rồi mà chẳng ai thèm mai mối. Người ta vừa nghe đến nhà họ Tào là nói trong nhà có người bị chồng đuổi về, còn khắc cha khắc huynh khắc con, ai dám kết thân với nhà chúng ta nữa? Ngươi nói ngươi sống kiểu gì mà để thành ra thế này?!"Tào Nga trăm triệu lần không nghĩ tới mẫu thân mình lại đem cả tội danh làm hỏng tiền đồ của huynh trưởng và cháu đẩy hết lên đầu mình. Cơ thể run lên, răng cũng lập cập va nhau, hốc mắt đỏ hoe, nhưng bị chèn ép nhiều năm khiến nàng đã quên mất phản kháng là gì, chỉ có thể run giọng cầu xin: "Nương, là nữ nhi bất hiếu... Chờ nhà họ Phương đến cầu hôn, Cẩm nhi gả đi rồi, ta sẽ mang theo Cốc nhi rời khỏi nơi này. Trong thời gian này, xin người thương xót một chút, để Cẩm nhi tranh thủ buổi sáng lên núi hái chút thuốc thôi...""Ngươi muốn dắt theo tiểu tiện nhân kia rời đi? Ngươi đi được chỗ nào? Cũng vẫn là ăn bám nhà họ Tào thôi!"Tào lão thái mắng thêm vài câu, thấy Tào Nga vẫn ngoan ngoãn không phản ứng, cảm thấy chán, bực bội quay người đi, trước khi đi còn ném lại một câu: "Lo mà đi làm việc đi! Còn con tiểu tiện nhân kia nếu giờ Tỵ* còn chưa về, tối nay chờ ăn roi đi!"*giờ tỵ: là từ 9:00 sáng - 11:00 trưa.Tào lão thái nói xong liền xoay người bỏ đi, để lại một Tào Nga tràn đầy tuyệt vọng.Mưa đã ngừng từ nửa đêm, hiện tại đèn dầu, nến đều quý, người thời cổ có thói quen ngủ sớm, trời vừa tối là nghỉ ngơi, tương đương khoảng 8-9 giờ tối là đã lên giường, sáng thì 5 giờ là tỉnh, theo tiếng gà gáy, Tạ Nhan cũng đã dậy từ sớm. Lúc tỉnh dậy thì Tào Nga cũng tỉnh, Tạ Nhan dặn mẫu thân vài lời để ứng phó nhà họ Tào rồi liền lên núi.Tào Nga lo cho con gái, hận không thể thay nàng lên núi, nhưng nàng không biết nhận dạng nấm hay dược thảo, lại còn có đứa con trai đang ngủ cạnh, nếu nàng đi, lỡ Tào lão thái tới không thấy người thì chẳng biết sẽ hành hạ đứa nhỏ kia như thế nào, đành phải nghe lời nữ nhi, ở lại trong phòng đối phó với những kẻ khó chơi kia.Tạ Nhan ra cửa khi trời vẫn còn xám, ở hiện đại nàng từng nhiều lần băng rừng leo núi, mấy con đường này đối với nàng chẳng tính là gì. Có kinh nghiệm ngày hôm qua, lần này nàng đi thẳng đến nơi, men theo lộ tuyến hôm trước mà tìm quanh, chẳng mấy chốc đã hái đầy một giỏ tre, còn tiện tay đào thêm chút thảo dược.Thật ra còn có thể hái được nhiều hơn, nhưng sợ Tào Nga không chống đỡ nổi công kích của Tào lão thái nên không dám tham, trực tiếp cõng sọt quay đầu về thành.Tốt xấu gì hôm qua cũng từng đi một chuyến, coi như quen đường, lần này thời gian đi đường rút ngắn được phân nửa, khi nàng trở về phòng củi thì mặt trời cũng mới ló ra chưa bao lâu.Tạ Nguyên Cốc nghe lời nàng phân phó vẫn nằm trong phòng giả bệnh. Nhìn thấy tỷ tỷ về, mắt cậu bé sáng rực, Tạ Nhan lén lút đưa cậu một cái bánh bao, dặn tranh thủ lúc còn ấm thì ăn luôn.Tạ Nguyên Cốc ăn xong, liền đem mấy lời Tào lão thái mắng sáng sớm kể lại một lượt cho nàng. Tạ Nhan nghe, lúc đầu còn tức giận, rồi dần dần nguôi xuống. Đám người nhà họ Tào này ngu ngốc như vậy, cùng bọn họ tranh hơn thua cũng chỉ hại mình. Nàng xoa đầu Tạ Nguyên Cốc: "Đừng lo, sau này a tỷ sẽ mang đệ và nương rời khỏi nơi này."Tạ Nguyên Cốc gật đầu, trong mắt đầy tin tưởng: "A tỷ, ta tin tỷ, sau này không phải chịu khổ nữa. Chờ ta lớn lên, có sức lực, ta sẽ chống lưng cho tỷ!"Một đứa nhỏ bốn năm tuổi cũng hiểu hai chữ "chống lưng", Tạ Nhan gật đầu đáp: "A tỷ cũng tin đệ, mấy ngày này cứ nằm ở phòng củi nghỉ ngơi, a tỷ biết đệ sẽ buồn, tỷ mang cho đệ một món đồ chơi."Tạ Nguyên Cốc vẫn là một đứa bé, làm sao ngồi yên cả ngày được? Nhưng đệ đệ này lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, tỷ tỷ bảo gì làm nấy. Trên đường trở về, Tạ Nhan dùng lá cây làm mấy con vật nhỏ cho cậu chơi.Quả nhiên, Tạ Nguyên Cốc nhìn thấy mấy con vật nhỏ thì vui vẻ không chịu nổi, yên lặng trốn trong phòng củi chơi một mình.Tạ Nhan không dám chậm trễ, vội chạy đến sân phơi lúa, tránh cho Tào lão thái lại nổi điên như chó dại, giờ chưa phải lúc trở mặt, đành phải nhịn thêm chút nữa.Tới sân, liền thấy Tào Nga đang bận rộn bó lúa đã gặt hôm trước, xếp từng bó lên cây gậy trúc để phơi nắng. Trong sân chỉ có Tào lão hán và Tào lão thái đứng loanh quanh ngó nghiêng, chẳng ai giúp đỡ.Những người khác đều chẳng thấy bóng, chắc còn đang nằm ườn trong phòng.Tạ Nhan đã thấy nhiều chuyện thế này, không để tâm, lặng lẽ bước lên giúp nương của nàng.Tào lão thái mắt sắc trông thấy Tạ Nhan, liền lập tức mắng một trận: "Sáng sớm chỉ đi hái mấy cây thuốc thôi mà về trễ vậy, mặt trời phơi đến mông rồi mới vác xác về. Sợ không phải lên núi tìm mấy thằng đàn ông dã thú đi? Trời còn chưa sáng đã chạy lên núi!"Tạ Nhan không ngờ mụ già này miệng mồm độc như vậy, có thể tùy tiện mắng chuyện danh dự cháu gái mình như thế, đúng là chẳng còn đạo lý gì nữa.Nàng nhịn không được mở miệng: "Bà ngoại, ta cũng chẳng muốn trời chưa sáng đã phải lên núi đào thuốc. Nếu bà chịu bỏ ra vài lượng bạc để đưa Cốc nhi đi gặp đại phu thì ta đâu cần tốn thời gian như vậy."Tào lão thái vừa nghe đến chuyện bạc liền nhảy dựng, giọng bén nhọn: "Chỉ có hài tử nhà các ngươi là quý! Mới dầm mưa thổi gió mấy hôm đã đòi hai lượng bạc đi mời đại phu? Ta mà có hai lượng thì ta chẳng đi chữa cái bệnh đau lưng của ta à? Nhà chúng ta Nguyệt nhi không có tiền đi học ngươi có biết không?!"Tạ Nhan nhìn thấy xung quanh đã có vài người tụ tập, liền thừa cơ đổi sắc mặt, làm bộ ủy khuất nói: "Bà ngoại thật là oan uổng con, Cốc nhi nóng mấy ngày rồi vẫn chưa khỏi. Con cũng đâu có đòi tiền chữa bệnh, chỉ muốn sáng sớm tranh thủ lên núi đào ít thảo dược sắc thuốc cho đệ uống, không tốn bạc cũng chữa được bệnh, chẳng lẽ vậy cũng không được sao?"Trong thôn có bà Tần lão trước giờ không ưa nhà họ Tào, nhân cơ hội chen vào: "Không có tiền chữa bệnh thì thôi, đến đào thảo dược cũng không cho. Con cháu nhà mình thì ngủ nướng, còn cháu gái người ta thì trời chưa sáng đã phải làm việc, chậc chậc chậc, cũng chỉ có nhà các ngươi làm ra chuyện này."Một bà khác cũng hùa theo: "Phải đó, sáng sớm đi đào thuốc cũng chẳng chậm trễ gì, vậy mà cũng cấm, ta nói Tào lão bà, bà đối với cháu gái cũng quá hà khắc rồi đó."Dân làng xung quanh cũng bắt đầu chỉ trỏ bàn tán. Tào lão thái nghe vậy thì tức đến bốc hỏa, quay đầu mắng chửi: "Con gái gả chồng rồi là nước đổ đi, ta muốn sai khiến thế nào thì sai khiến, việc nhà họ Tào chúng ta liên quan gì đến các ngươi mà khoa tay múa chân!"Lúc đó có một bà già nhiều chuyện trong thôn đi ngang qua, liền chen vào nói một câu: "Hổ dữ cũng không ăn thịt con, a!"Tào lão thái tức đến mức chống hông mắng mỏ nửa ngày, cả thôn đều nghe thấy tiếng mắng của bà ta.Trong đám dân làng có vợ của Lí Chính* là Cao thị, thấy Tào lão thái không phân trắng đen mà cứ mắng chửi loạn, đến mình cũng bị vạ lây, tức giận chạy về gọi chồng. Lí Chính tới, nhanh chóng hiểu rõ đầu đuôi, chắp tay sau lưng, mặt nghiêm lại nói: "Chỉ là sáng sớm ra ngoài đào chút thảo dược mà ngươi cũng không cho, đều là cháu trai cháu gái nhà mình, sao lại phân biệt nặng nhẹ như vậy?"*Lí Chính(里正): Lí Chính là chức trưởng thôn hoặc người đứng đầu một đơn vị hành chính nhỏ thời xưa, tương đương với trưởng thôn, xã trưởng hoặc lý trưởng trong xã hội phong kiến.Tào lão thái thường ngày không sợ ai, nhưng lại có chút kiêng kỵ Lí Chính. Đúng lúc đó, Tào lão hán đang hút thuốc ở bên đường thấy sự tình ồn ào liền vội vã chạy tới. Vừa nghe Lí Chính nói xong liền lập tức quát vợ mình im lặng.Ông cười tươi với Lí Chính: "Nữ nhân mồm mép vậy thôi, chứ ai lại thật lòng nặng nhẹ với cháu gái mình. Cẩm nha đầu quan tâm đệ đệ là chuyện tốt, trong nhà không khá giả, có thể đào thuốc trị bệnh cho Cốc nhi, chúng tôi cầu còn không được ấy chứ. Về sau Cẩm nha đầu cứ sáng sớm đi đào thuốc, việc nhà còn có chúng tôi hai vợ chồng già và mấy người trong nhà lo."Chuyện nhà họ Tào khắt khe với con gái gả đi thì cả thôn đều biết, Lí Chính cũng chẳng thể can thiệp sâu, nhưng vẫn không nhịn được lầm bầm thêm một câu: "Cẩm nha đầu nhà các ngươi cũng sắp tới tuổi cập kê rồi, nhà họ Phương mấy ngày nữa cũng muốn tới cầu hôn, ít ra cũng nên để người ta giữ được thanh danh."Tào lão hán vội vàng gật đầu: "Lí Chính lão đệ nói đúng, ta về sẽ dạy dỗ lão bà nhà ta, thanh danh là chuyện lớn, ta hiểu."Tạ Nhan thấy cơ duyên trời xui đất khiến, không ngờ có thể tranh thủ được nửa ngày thời gian, trong lòng rốt cuộc cũng thở phào một hơi.