[BHTT - EDIT] Thôn Hoa Cùng Nữ Tú Tài

Chương 6



Lúc gần chạng vạng tối, mưa dần dần ngơi bớt, bên nhà cũ ồn ào huyên náo, chuẩn bị nấu cơm chiều.

Con trai trưởng Tào gia để lại hai đứa con là Tào Hưng Thọ cùng Tào Tiểu Đào.

Lão nhị sau khi thê tử là Đậu thị gả vào, sinh được hai trai một gái, lần lượt là Tào Hưng Niên, Tào Hưng Nguyệt cùng nữ nhi Tào Tiểu Liễu.

Nhờ nhà mẹ đẻ của Đậu thị có hỗ trợ, trưởng tử Tào Hưng Niên là người đầu tiên trong hàng cháu cưới vợ, hiện tại con của hắn đã hơn nửa tháng tuổi.

Lão tam đánh lẻ, tên là Tào Bân, đã mấy ngày không làm gì, suốt ngày chỉ nằm lì trong phòng làm biếng.

Gặp mấy ngày trời mưa, cả nhà từ già tới trẻ hơn mười miệng người chen chúc trong một gian, ồn ào náo nhiệt, không ngớt cãi cọ.

Đám trẻ đồng lứa trong nhà đều ở tầm mười ba đến mười tám, chính là độ tuổi ăn khỏe nhất, mỗi bữa cơm phải ăn mấy cân gạo.

Tào lão thái mỗi ngày đều khóa chặt tủ gạo, giao cho Tào Tiểu Đào phụ trách nấu nướng, mỗi lần múc nhiều một nắm gạo đều bị nàng mắng cả buổi sáng. Có thể tưởng tượng được, Tào Nga mẹ con mấy người, bị xem như người ngoài, mỗi ngày được ăn uống ra sao.

Nghe tiếng ồn ào cãi vã bên ngoài, Tào Nga một nhà ba người cũng chẳng muốn chọc người ghét bỏ, tránh trong nhà gỗ nhỏ, khó có được một ngày yên bình.

Nhưng các nàng không muốn gây chuyện, lại vẫn có người cứ muốn tới gây chuyện với các nàng.

Đặc biệt là Tạ Nguyên Cốc, một nam hài khác họ, lớn lên mềm nhũn yếu ớt, nhìn là biết dễ bị bắt nạt, bị Tào Vượng cùng Tào Hồng mấy đứa nhỏ thích bắt nạt nhất.

Ngày thường nếu có Tạ Cẩm Nương ở đó, nàng sẽ bảo vệ hắn, nhưng mẹ con các nàng thường phải đi làm đồng, Tạ Nguyên Cốc khó tránh khỏi bị lẻ loi, bị người bắt nạt, trên người thường xuyên bầm tím, chỗ xanh chỗ tím trở về.

Tào Nga buổi tối thấy nhi tử trên người đầy vết bầm, trong lòng đau như thắt ruột, nhưng lại chẳng biết phải làm sao.

Ăn nhờ ở đậu, vốn dĩ đã không thể sống như ý.

Từng hạt mưa nhỏ cũng chẳng ngăn nổi lũ tiểu tử mê chơi, cửa bị mấy đứa nhỏ bướng bỉnh lấy đá ném vào, phát ra tiếng cộc cộc vang lên, Tạ Nguyên Cốc sợ đến mức cả người run rẩy, chui vào lòng mẫu thân.

"Thằng nhát gan kia sao còn chưa ra, còn trốn trong nhà uống sữa à —"

"Tiểu nhát gan giống hệt chuột nhắt, gan nhỏ tới mức rơi mất luôn rồi, dám đâu mà ra!"

"Đồ nhát gan — sao chổi —"

"Đồ con hoang khắc cha —"

Mấy cục đá lớn nhỏ ném lên cửa gỗ, có mảnh nhỏ theo lỗ hổng bay vào, trúng lên đùi Tạ Nhan.

Chuyện thế này không phải lần đầu phát sinh. Trẻ con vốn bướng bỉnh, nhưng ầm ĩ tới mức không coi ai ra gì, căn bản là không đặt Tào Nga – cô em chồng này – vào mắt. Nếu không có người lớn coi thường hay xúi giục, bọn nhỏ cũng không dám làm càn đến vậy.

Huống hồ, đứa lớn nhất trong bọn là Tào Hưng Thọ cũng đã mười tám tuổi, phụ thân hắn – Tào Đại Lang – từ nhỏ thể trạng yếu, sau mới có hắn, cố ý đặt tên là "Hưng Thọ" mong con sống lâu.

Trong phòng, toàn thân Tạ Nhan toát ra khí lạnh, chậm rãi đứng dậy, kéo cửa gỗ ra đi ra ngoài.

Tào Nga thấy thế, vội vàng gọi một tiếng: "Cẩm nhi —"

Nhưng Tạ Nhan như không nghe thấy, còn quay người đóng cửa lại.

Tào Nga trong lòng buồn bã, trước đó nàng từng ra ngoài quát một lần, nhưng bọn trẻ con này căn bản không xem nàng ra gì, nói năng hỗn xược, còn nói "Tiểu cô ngươi cũng đã gả đi rồi, sao còn quay về nhà chúng ta?"

Nếu để Tào lão thái thấy nàng ra mặt cho Tạ Nguyên Cốc, chỉ sợ chẳng phân trắng đen, mắng cho một trận.

Chỉ là Cẩm nhi năm nay mới mười lăm, thân thể gầy yếu, so ra kém mấy đứa biểu ca biểu tỷ cao lớn kia, Tào Nga trong lòng rối như tơ vò.

Nhưng điều bất ngờ là, bên ngoài ồn ào không bao lâu thì yên tĩnh lại, cửa "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, Tạ Nhan không một sợi tóc tổn hại bước vào.

"Cẩm nhi, con không sao chứ?" Tào Nga lo lắng hỏi.

"Không sao, thì có thể có chuyện gì? Bất quá chỉ là một đám tiểu tử đầu đất thôi."

"..."

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của mẫu thân, Tạ Nhan nhàn nhạt nói: "Con chỉ ra ngoài nói vài câu, nói hiện giờ nương sinh bệnh, nếu bọn họ còn ầm ĩ, bệnh của nương không khỏi được, ngày mai xay thóc phải để bọn họ tự đi mà làm."

Tào Hưng Thọ mấy đứa này, ghét nhất là mấy việc cắt lúa xay gạo.

Vào mùa, gặt lúa, xay cốc, phơi thóc, thu lương thực... đều là do mẹ con Tào Nga gánh vác. Nếu Tào Nga không thể làm, bọn họ chắc chắn bị bắt ra đồng.

Tào Hưng Thọ vốn lười chảy thây, nghe vậy lập tức bỏ đi, không muốn vì chút vui nhất thời mà khổ mấy ngày sau như chó.

Mấy đứa nhỏ thấy hắn đi rồi, cũng vội chạy theo về nhà cũ, hơn nữa còn bị mưa dầm một trận, thể nào cũng bị Tào lão thái và Đậu thị mắng thêm.

Chuyện lần này tạm xem như giải quyết ổn thỏa, nhưng Tạ Nhan hiểu rõ, đây chỉ là nhất thời yên bình mà thôi.

Chỉ có khi nắm giữ được vận mệnh trong tay, mới có thể sống cuộc sống không hoang mang như hiện tại.

Tạ Nhan chán ghét cuộc sống không có cảm giác an toàn, nàng khẩn thiết cần tìm ra một con đường, để bản thân không rơi vào thế bị vây hai đầu thù địch.

Chừng năm sáu giờ chiều, vì trời mưa nên tối rất nhanh, bên nhà cũ lại náo nhiệt, chắc là đến giờ cơm.

Như mọi lần, mẹ con ba người bọn họ đều phải chờ đám kia ăn xong, Tào Tiểu Đào mới thong thả mang phần của các nàng tới.

Tạ Nhan nhìn hai chén cơm nhỏ trước mặt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tào Tiểu Đào, hỏi: "Ba người, hai chén cơm, ăn thế nào?"

"Ánh mắt gì mà nhìn ta vậy? Nãi nãi* nói hai ngày nay trời mưa, ai cũng lười không ra đồng, gạo trong nhà sắp hết, mọi người đều phải giảm khẩu phần một nửa. Ca ca ta ăn không đủ, đem phần của đệ đệ ngươi chia cho hắn. Ngươi tự mà nhìn làm, không phục thì đi nói với nãi nãi. Hơn nữa hắn chỉ là một đứa nhỏ, hôm nay lại nằm suốt, chắc cũng không đói. Ngươi làm gì mà to chuyện?"

*nãi nãi: bà nội.

Nghe Tào Tiểu Đào mặt dày nói như thế, Tạ Nhan tức đến mức sắp nổ tung.

Mẹ con nàng đều bị Tào gia sai sử như trâu như ngựa, dù các nàng tự thuê ruộng, tự canh tác, mỗi năm cũng kiếm được mấy lượng bạc, có gì mà lo không đủ ăn mặc. Thế mà Tào gia lại khinh người tới mức này, ngay cả nửa chén cơm cho một đứa nhỏ cũng tiếc.

Tào Nga sợ nữ nhi nổi giận, xảy ra tranh chấp với Tào Tiểu Đào. Hơn nữa nàng trưa nay đã ăn ba cái bánh bao, giờ chưa đói, liền lén kéo tay áo Tạ Nhan, không muốn nàng đắc tội với đứa cháu gái này.

Dù sao hiện tại việc nấu nướng trong tay Tào Tiểu Đào, nếu đắc tội nàng, sau này không biết sẽ bị giở trò gì. Thiếu một hai muỗng cơm, hay thậm chí bỏ sạn vào cơm cũng không chừng, đến lúc đó cũng không thể làm gì được.

Tạ Nhan hiểu rõ nỗi lo của Tào Nga, biết lúc này không nên sinh chuyện, đành đè nén lửa giận nói: "Được rồi, vậy ta chia nửa phần cơm của ta cho Tiểu Cốc, ngày mai nếu không có sức làm việc, nãi nãi có mắng thì cứ nói hôm nay chỉ ăn có hai chén cơm."

Tào Tiểu Đào nghe xong, trong lòng hơi chột dạ. Mấy ngày nay đang mùa gặt, vợ chồng Tào lão hán luôn rất coi trọng. Nếu thật sự thiếu một người làm, sợ sẽ bị truy cứu. Nhưng nàng ngày thường quen bắt nạt ba mẹ con Tạ gia, suy nghĩ một chút lại nói: "Ngươi muốn nói thì cứ nói, dù sao nãi nãi cũng không biết ta múc bao nhiêu cơm, đến lúc đó bị mắng cũng là ngươi lười biếng."

Nói xong hừ một tiếng, bưng hai chén cơm nhỏ, đạp cửa bỏ đi.

Tạ Nhan thấy nàng kiêu ngạo như vậy, tức đến suýt ném cả chén cơm đi. Ở hiện đại nàng từng chịu nhục thế này bao giờ?

Nhưng nay đã khác xưa, nàng không phải kẻ không hiểu thời thế. Tình huống hiện tại, chỉ có thể nhịn xuống trước mắt.

Tào Nga chỉ cảm thấy nữ nhi sau một cơn sốt đã thay đổi rất nhiều, trở nên có bản lĩnh hơn, nhưng tính tình cũng lớn hơn trước. Dù sao cũng do trận sốt kia, cũng là vì bản thân không bảo vệ được hai tỷ đệ, nếu không cũng đâu đến nỗi đổ bệnh thế này.

Nghĩ vậy, đáy mắt càng thêm ảm đạm.

"Cẩm nhi, nương trưa đã ăn bánh bao, còn chưa đói, cơm này con ăn đi."

"Nương nói gì vậy, giờ nươngl à trụ cột trong nhà, bà ngoại đang nhìn chằm chằm vào nương, nương mà đói ngã xuống, ba người chúng ta đều khổ. Con chỉ là giận cái kiểu không coi ai ra gì của Tào Tiểu Đào thôi. Còn mấy cái bánh bao lúc trưa, vừa vặn chia ba người, cộng thêm hai nửa chén cơm này nấu thành canh, cũng đủ ăn no."

Tào Nga không nói nữa, lẳng lặng dọn cơm.

Mà ở góc giường lúa, Tạ Nguyên Cốc nhạy cảm nhận ra a tỷ hiện giờ đã khác xưa, trở nên lợi hại hơn nhiều. Ít nhất hôm nay không bị mấy đứa biểu ca bắt nạt, lại còn được ăn no, hơn nữa là bánh bao thịt.

Hắn âm thầm quyết định, sau này nhất định phải nghe lời a tỷ, ôm chặt đùi a tỷ, tin rằng sau này ngày tháng nhất định sẽ tốt hơn trước.

Chương trước Chương tiếp
Loading...