[BHTT - EDIT] Thôn Hoa Cùng Nữ Tú Tài

Chương 24



Tạ Nhan cùng mẫu thân mua xong quần áo liền đi mua gạo cùng bột mì, nghĩ thầm mấy ngày nay còn phải tìm người dựng phòng ở, nói sẵn là không bao ăn, chỉ mua một ít đủ cho mấy mẹ con tự mình ăn là được. Vì vậy liền mua mười cân gạo cùng mười cân bột thô, lại mua thêm chút muối, sau này rảnh rỗi khẳng định mỗi ngày đều phải lên núi tìm dược thảo, hái dã vật đem bán, không thể cách ba bữa lại chạy lên trấn. Đến khi đó thiếu thứ gì thì lại bổ sung cũng không muộn.

Ngay gần quán gạo mì có bán thịt, thịt không để lâu được, nhiều nhất chỉ mua cho đêm nay cùng ngày mai là đủ. Thế nên chỉ cắt một cân thịt ba chỉ cùng bảy tám cân mỡ lá về rán dầu. Như vậy lại thêm một cái sọt bị chất đầy căng phồng.

Nhìn thấy cái sọt kia quá nặng, Tào Nga không nói hai lời liền đem cái sọt quần áo đổi lại để Tạ Nhan cõng, chính mình thì gánh sọt nặng kia. Đây là việc duy nhất hiện giờ nàng có thể làm cho con gái, tận lực dùng hai vai mình chịu bớt đi chút thể lực tiêu hao cho nữ nhi.

Tạ Nhan biết chắc chắn không lay chuyển được mẫu thân, chỉ đành thôi.

"Nương, mua nhiều thế này sợ là gánh không nổi, còn mua nữa không?"

"Mua chứ. Dao phay với lưỡi hái, rìu nữa, những thứ ấy trên tay còn xách được ít nhiều. Vẫn mượn đồ nhà người ta mãi cũng không hay."

Tạ Nhan ngẫm lại cũng đúng, liền xoay người đến tiệm bán dao, chọn lấy một con dao phay, một cái lưỡi hái cùng một cái rìu. Đều chưa làm cán gỗ, chỉ lấy dây mây buộc chung vào nhau. Ba món này vốn cũng không nặng, Tào Nga lập tức gánh luôn.

Tạ Nhan hạ quyết tâm lần này nhất định phải ngồi xe bò trở về, bèn tiện đường lại mua thêm một cái nồi sắt nhỏ để xào rau. Không mua thì mấy hôm sau về nhà có thịt mà chẳng có nồi xào cũng không được.

Mẹ con hai người, mỗi người gánh một sọt nặng trĩu. Tạ Nhan trên tay lại xách thêm cái nồi sắt, Tào Nga thì cầm một chuỗi công cụ sắt, đi dọc đường cả người đều như bị đè nặng.

"Nương, chúng ta ngồi xe bò trở về đi."

Hôm nay tiêu nhiều bạc như vậy, Tào Nga đau lòng cực độ, vốn nào chịu bỏ thêm tiền ngồi xe. Nhưng lại sợ nữ nhi khổ, trong lúc nhất thời muốn từ chối cũng không biết mở miệng thế nào.

"Đừng do dự nữa, hôm nay mua nhiều đồ thế này, cõng chậm rãi về thì đến bao giờ. Trong thôn mấy bà thích bát quái mà thấy, chỉ e một đám bu vào hỏi đông hỏi tây, phiền chết đi được."

Tào Nga nghĩ cũng đúng, bèn gật đầu đáp ứng.

Tạ Nhan tiện đường mua thêm mấy cái bánh bao thịt, rồi cùng mẫu thân đi về phía chỗ người đánh xe thường ngừng lại.

Vì thôn Thượng Diêm cách trấn cũng không xa, trong thôn vốn không có xe bò chuyên chở. Chỉ có vài xe qua đường thuận tiện thì chở thêm người.

Mẹ con ra khỏi trấn thì trời đã khá muộn. Trước đó còn ở trên núi hái thêm vài thứ, rồi vào trấn lại mua cái này cái kia, đến giờ đã qua hẳn giờ ngọ. Vừa vặn có một xe bò đang chuẩn bị đi, thấy hai mẹ con liền hỏi có muốn đi nhờ.

Tạ Nhan nói đến thôn Thượng Diêm, xa phu thấy không có khách đường dài khác, liền để các nàng lên xe.

Xe bò không vào hẳn trong thôn, xuống xe Tạ Nhan đưa cho phu xe một văn tiền, rồi cùng mẫu thân cõng sọt nặng trĩu đi về phía nhà.

Dọc đường tự nhiên rước lấy không ít ánh mắt dò xét. Phải biết rằng hôm qua mẹ con các nàng mới bị Tào gia phân ra, không một xu dính túi, ban đêm còn phải ngủ ở bờ ruộng. Thế mà hôm nay lại có tiền mua về nhiều đồ như vậy, ai ai cũng không khỏi nghi hoặc không biết các nàng kiếm bạc từ đâu ra.

Chung quanh ánh mắt có thiện ý cũng có ác ý, có đồng tình lại có thương hại. Nhưng Tạ Nhan lười để tâm. Cuộc sống là tự mình sống, có thời gian đi so đo xem người khác nói gì, chẳng bằng tiết chút sức lực đi lên núi tìm dược thảo đem bán.

Một cái thôn nhỏ, sau này còn phải sống lâu dài ở đây. Tạ Nhan cũng không nghĩ cùng người khác trở mặt. Nếu có ai hỏi, thì đáp qua loa một hai câu là được. May mà lần này không có kẻ nào trực tiếp xông tới chất vấn các nàng bạc từ đâu mà có, cũng đỡ cho Tạ Nhan khỏi phí môi lưỡi ứng phó.

Tào gia cùng nhà mới của các nàng không ở cùng một hướng, từ đầu thôn đi về cũng không gặp phải người Tào gia, mẹ con âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Về đến lều tranh, cửa đơn sơ khép hờ, nhìn dáng vẻ cũng chưa có ai đến quấy nhiễu.

Đem đồ vật đặt xuống, vải vóc cùng y phục mới đều mang vào trong lều, lấy rơm rạ che lại tránh cho người ngoài thấy. Gạo mì thì để vào góc.
Tào Nga nói: "Cốc nhi ở nhà tú tài cả buổi rồi, cứ phiền người ta mãi cũng không hay."

"Ân, lát nữa con đi đón nó, thuận tiện tìm Thái thúc bàn chuyện dựng nhà. Nương, trước hết chúng ta tính bạc lại xem."

Nói rồi đem mấy đồng tiền lẻ giấu đi, lại lôi cái sọt bạc ra, cẩn thận đếm một lượt.

Buổi sáng xuống núi đào được mười một xâu tiền, sau lại bán nấm ở tửu lầu Cát Tường được 190 văn, còn bán Linh Chi được năm lượng bạc. Tính ra cộng lại khoảng sáu lượng ba tiền*. Trừ đi tiền mua quần áo, gạo mì, thịt mỡ cùng công cụ, cuối cùng vẫn còn dư năm lượng bạc cùng hơn một trăm văn tiền lẻ.

*một tiền tương đương một trăm văn.

"Nương, năm lượng bạc này phải giữ lại hai lượng, sau này chắc chắn sẽ phải đưa cho Tào gia. Con đoán chúng ta hôm nay mua nhiều đồ thế này, không bao lâu Tào gia ắt sẽ biết, khi đó nhất định sẽ tới cửa đòi bạc. Trước kia con cũng không nghĩ đến sẽ gặp được cây Linh Chi kia, vốn đã tính trả bạc vào sang năm Đoan Ngọ. Nhưng việc chúng ta xây nhà mà truyền ra, lão thái thái tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tay, còn không bằng sớm trả trước thì hơn."

Tào Nga nghe vậy, trong lòng cũng tán đồng. Tuy rằng tiếc đứt ruột, nhưng chỉ có còn bạc trong tay mới an tâm. Lại nghĩ đến tiền mua đất với nhà cái, liền nhịn không được nói: "Hay là tiện thể trả luôn cả một hai lượng bên tú tài đi?"

"Bên Trang tú tài tạm thời còn chưa gấp, trước đó khối đất này các nàng cũng không trông cậy vào có thể lập tức bán đi, nên cũng không vội dùng đến tiền. Ngược lại là chúng ta, tuy nói chỉ dựng mấy gian nhà đất nhỏ, nhưng ba lượng bạc tính ra cũng không ít, nếu trả lại cho bọn họ, căn phòng này liền không thể dựng nổi."

"Cũng đúng, bây giờ con đã có chủ kiến, trong nhà số bạc này đều là ngươi lo liệu tích cóp, nương nghe theo con hết."

Tạ Nhan nói: "Nương, người nói gì vậy, bạc này là chúng ta cùng nhau dành dụm được. Nếu buổi sáng nương không phát hiện cây Linh Chi kia, hôm nay nhiều lắm cũng chỉ kiếm được hai trăm văn, nào dám nghĩ đến chuyện dựng phòng ở."

Tào Nga nghe nữ nhi nói như vậy, trong lòng liền nhẹ nhõm hơn, tâm tình tốt lên.

Sợ bạc bị người khác nhòm ngó, hai mẹ con lại đào một hố nhỏ dưới bên giường rơm, chỉ để lại một trăm mấy văn tiền lẻ, còn thừa năm lượng bạc đều vùi xuống đất, lấp lại khôi phục như cũ, rồi trải rơm lên. Tạ Nhan lại lấy riêng ra hai lượng bỏ trong ngực.

"Nương, trời vẫn còn sớm, con tính dựng thêm một cái lều bên cạnh, để mấy công cụ vào đó, lúc nấu cơm cũng có thể tạm dùng ở ngoài. Nồi, chén, gáo, bồn với cuốc, lưỡi hái này nọ dùng xong mà cứ để bên ngoài cho người ta thấy thì không hay."

"Được, nương đi lên núi sau nhà chặt mấy cây nhỏ về làm cột, rồi cắt ít cỏ tranh phủ lên giống hôm qua là xong." Vừa nghe nói đến việc làm, Tào Nga liền hăng hái, hiện giờ ngày tháng đã có đầu ra, làm gì cũng thấy có sức.

"Con đi đón Cốc nhi trước, tiện thể đến nhà Thái thúc bàn chuyện dựng nhà, nhờ ông ấy tìm giúp vài người. Nương chặt xong cây nhỏ thì về ngay, trong nhà chôn bạc, lại còn mua nhiều đồ như vậy, để người khác thấy cũng không hay."

Tào Nga tất nhiên hiểu, liền vác rìu lên núi.

Tạ Nhan ngồi trên cỏ suy nghĩ một lát, rồi đứng dậy cầm theo ba cái bánh bao thịt mua ở trấn, đi về phía nhà cái.

Vừa vào sân đã thấy Ngu bà đang nấu một nồi nước lớn, còn Tạ Nguyên Cốc ngồi bên cạnh chơi với Đại Mao, Nhị Mao, Tam Mao, một già một trẻ nói chuyện rất vui vẻ. Cốc nhi hỏi gì, bà đều kiên nhẫn trả lời, trong sân toàn là cảnh hòa thuận ấm áp.

Thấy Tạ Nhan vào, Tạ Nguyên Cốc vui mừng nhảy dựng lên, chạy tới ôm chặt chân nàng: "A tỷ, tỷ về rồi!"

Ngu bà bà cũng nghe động tĩnh, cười tủm tỉm: "Tiểu Cẩm nhi đã về rồi."

"Dạ, vừa mới cất đồ xong liền qua đây, để Cốc nhi ở chỗ này lâu như vậy, không biết có làm phiền bà bà không." Tạ Nhan áy náy nói.

"Làm phiền cái gì chứ, bình thường khi A Uyển ở trong phòng đọc sách, hoặc đi tư thục dạy học, ta ở nhà một mình vắng vẻ, chẳng có ai nói chuyện, buồn muốn hỏng. Ta còn ước gì ngươi sớm mang nó đến cho ta."

Nghe Ngu bà nói vậy, Tạ Nhan mới yên lòng. Nàng mở gói giấy Tuyên Thành, đưa cho Tạ Nguyên Cốc một cái bánh bao, còn hai cái đặt lên bàn: "Sáng nay con cùng nương lên núi hái nấm đi bán, trên đường về tiện thể mua mấy cái bánh bao, đưa cho bà bà nếm thử."

Ngu bà vội xua tay: "Ngày tháng các ngươi còn khó khăn, bánh bao để lại làm cơm tối mà ăn, ta đây có cái gì để ăn chứ."

Tạ Nhan cười nói: "Bây giờ đã tìm được cách kiếm tiền, mấy cái bánh bao này vẫn mua nổi, cũng chẳng phải đồ trân quý gì, bà bà cứ yên tâm ăn đi. Con mang Cốc nhi về trước."

Nói rồi kéo Tạ Nguyên Cốc ra ngoài.

Ngu bà cầm bánh bao vội vàng đuổi theo, đến cửa đã không thấy bóng dáng tỷ đệ đâu nữa, chỉ thở dài: "Tiểu Cẩm nhi này vẫn là một đứa tâm địa hiền lành như vậy."

Từ trong phòng đi ra, Trang Uyển thấy bà lẩm bẩm liền hỏi: "Bà bà, bà đang nói chuyện với ai vậy, mới nãy hình như có người tới, sao không thấy tiểu Cốc nhi đâu?"

"Ngươi đó, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào sách, trong nhà có ai đến cũng không hay biết. Tiểu Cẩm nhi đặc biệt mua bánh bao thịt từ trấn về, ta còn định giữ lại cho các nàng. Hiện giờ ngày tháng các nàng thật chẳng dễ dàng, tiết kiệm được miếng nào hay miếng đó."

Trang Uyển nhìn cái bánh bao trong tay Ngu bà, đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng cắn một miếng. Dù có hơi nguội, nhưng phần nhân mỡ thịt thơm ngậy, nước sốt tràn trong miệng, ngoài ý muốn lại ngon.

"Bà bà cứ yên tâm ăn đi, ngày tháng khốn khó của các nàng sẽ không kéo dài lâu nữa đâu."

Ngu bà nghe vậy liếc nàng một cái: "Ngươi cả ngày chỉ biết đọc sách thánh hiền, cũng chẳng buồn để ý chuyện bên ngoài. Ngươi xem thử xem trong nhà có ai ra vào, cũng chẳng hề hay. Bất quá ta nhìn ra rồi, sau này tiểu Cẩm nhi nhất định sẽ có tiền đồ hơn ngươi."

Trang Uyển không để tâm lời bà, chỉ nhẹ nhàng bóp vai cho bà, vừa ăn bánh bao vừa quay lại vào phòng.

"A Uyển, ngươi cũng nên ra ngoài một chút, cả ngày ru rú trong phòng như vậy. Ta có uống ít thuốc bổ cũng không sao, chỉ sợ hỏng mất đôi mắt của ngươi thôi." Ngu bà thấy nàng lại đi vào, không nhịn được lẩm bẩm.

"Dạ , con biết rồi, đợi chép xong đoạn này liền đi ra ngoài."

Chương trước Chương tiếp
Loading...