BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù
Chương 50. Giang Nam nghệ nhân, Vân Hà
Chương 50. Giang Nam nghệ nhân, Vân HàTần Tố một đường trở về cung, mấy việc cần bận tâm trong hai ngày qua đều đã xử lý ổn thoả, giờ chỉ còn việc tu sửa Chính Dương cung. Khoản bồi thường từ phía Phù Lương của Kim Liệt cùng chi phí an ủi do Vĩnh Nhạc Đế ban thưởng đều đã nhập vào bảo khố của Chính Dương cung, những việc còn lại cũng chẳng cần nàng bận lòng nữa. Thế nên, hiếm hoi thay, Tần Tố lại rảnh rỗi.Nhưng Tần Tố vốn không phải người có thể rảnh rỗi quá lâu. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng dứt khoát đi đến ngự thư phòng, định giúp Vĩnh Nhạc Đế phê tấu chương, tiện thể xem gần đây trong ngoài có việc lớn gì, để nắm rõ tình hình bốn phương.Đến Vĩnh An cung, như thường lệ chẳng ai dám ngăn đón, Tần Tố cứ thế đường hoàng đi vào. Không ngờ lại không thấy người đâu. Hỏi qua cung nhân mới biết, thì ra hiện tại Vĩnh Nhạc Đế đang ở hậu hoa viên nghe hát.Đối với việc phụ hoàng không lo chính sự, Tần Tố sớm đã bực bội, lập tức nhấc chân đi thẳng đến hậu hoa viên.Một đường thông truyền, đến khi Tần Tố tới nơi, liền thấy Vĩnh Nhạc Đế đang ngồi giữa đình viện, trước mặt dựng một tòa kịch đài nhỏ. Trên đài, chính là vị mặc áo xanh mà hôm trước nàng chỉ thoáng liếc qua, lúc này đang ngân nga cất giọng.Vĩnh Nhạc Đế nhẹ gõ nhịp theo tiếng phách, chuyên tâm lắng nghe. Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, cũng chẳng cần quay đầu, liền biết là ai."Con đến rồi à, Tầm nhi?"Vĩnh Nhạc Đế bảo người dọn thêm ghế: "Hiếm khi Tầm Nhi có hứng, lại đây cùng trẫm nghe một khúc?""Tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng thật là có nhã hứng."Tần Tố liếc nhìn lên sân khấu, nàng vốn chẳng mấy hứng thú, song thấy Vĩnh Nhạc Đế đang hứng chí dâng cao, cũng chẳng tiện lúc này mở miệng nhắc việc tấu chương, như vậy e là quá cố ý."Những năm gần đây, hiếm khi nghe được giọng hát linh khí như thế này," Vĩnh Nhạc Đế vừa gõ nhịp vừa nói, "gánh hát trong cung trước kia, trẫm nghe mãi cũng chán, Tầm nhi, con thử nghe xem, có gì khác không?"Vĩnh Nhạc Đế đối với việc quốc sự chính vụ vốn chẳng mấy để tâm, thái độ thường là được chăng hay chớ, nhưng nói đến chuyện ăn chơi tiêu khiển, thì quả thật là tinh thông. Năm xưa, nếu chẳng phải tiên đế con nối dòng rất thưa thớt, mà Vĩnh Nhạc Đế lại là trưởng tử duy nhất, e ngai vàng này sớm đã chẳng tới lượt ông. Tần Tố ngồi bên, vừa uống trà vừa gắp chút điểm tâm: "Phụ hoàng đây là làm khó nhi thần rồi, nhi thần làm sao nghe ra nổi khác biệt gì, lời ca còn chẳng hiểu hết.""Được rồi được rồi, là phụ hoàng làm khó con," Vĩnh Nhạc Đế bật cười, vỗ tay, "con đến tìm phụ hoàng, hẳn là có việc?"Vĩnh Nhạc Đế vốn hiểu rõ cô con gái này của mình, tính tình và mình khác hẳn một trời một vực, nên cũng chẳng nhắc đến chuyện hí khúc nữa. "Chẳng có gì đâu, nhàn rỗi quá, tiện dạo quanh, rồi ghé qua Vĩnh An cung của phụ hoàng, xin một chén trà uống thôi."Nàng đương nhiên không thể nói thật rằng mình tới xem tấu chương; tuy biết Vĩnh Nhạc Đế chẳng phải người đa nghi, nhưng cẩn thận vẫn hơn, trong cung này, vách tường cũng có tai. Huống hồ, Tần Tố cũng đúng là trong lúc rảnh rỗi."Hiếm khi Tầm Nhi nhớ đến phụ hoàng, vậy ở lại nghe một chút đi. Nếu thấy chán, thì tự mình ra ngoài dạo chơi."Ánh mắt Vĩnh Nhạc Đế chưa từng rời khỏi sân khấu, vừa dặn vừa chăm chú xem diễn.Tần Tố lấy làm lạ, đây vẫn là lần đầu tiên nàng bị phụ hoàng lạnh nhạt đến vậy. Trước kia, mỗi lần đến, chẳng phải phụ hoàng đều tìm những thứ lạ mắt cho nàng chơi sao? Dù gì đi nữa, cũng phải nói với nàng đôi câu. Còn nay, trông bộ dạng kia, tựa như đã bị đổi hồn. Nàng nhìn sân khấu, lại liếc qua Vĩnh Nhạc Đế, khoanh tay mà ngồi lại. Nàng muốn xem xem rốt cuộc vở kịch này có gì hay ho mà khiến phụ hoàng ngay cả mình cũng chẳng thèm để ý.Chống cằm ngồi nghe, Tần Tố tuy xưa nay chẳng phải người thích hí kịch, nhưng lần này lại nghe được ít nhiều thú vị, thỉnh thoảng còn cùng phụ hoàng vỗ tay khen ngợi, xem đến nhập tâm, đến nỗi quên bẵng cả việc mình đến đây để làm gì.Khi khúc hát kết thúc, người mặc áo xanh trên đài cúi mình tạ lễ rồi lui xuống, Tần Tố vẫn còn chưa thoả mãn: "Hát thật hay.""Hiếm thấy Tầm Nhi thích nghe," Vĩnh Nhạc Đế cười, "xem ra Tiểu Vân Hà này quả có bản lĩnh."Vĩnh Nhạc Đế cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi thấy Tần Tố không chỉ nghe trọn vẹn một vở kịch, mà thậm chí còn nghe với vẻ hứng thú say mê."Tiểu Vân Hà?" Tần Tố cũng không thấy có gì đáng ngạc nhiên, chỉ thuận miệng hỏi, "Chính là cô gái mặc áo xanh trên sân khấu vừa rồi sao?""Không sai," Vĩnh Nhạc Đế đáp, "Tiểu Vân Hà là đào chính trong gánh hát đó, ở vùng Giang Nam rất nổi tiếng. Lần này là lần đầu tiên vào kinh, do quận thủ Giang Nam đưa đến."Thấy Tần Tố có vẻ hứng thú, Vĩnh Nhạc Đế cũng vui vẻ nói thêm mấy câu: "Nếu Tầm Nhi còn muốn nghe, chi bằng để bọn họ hát lại một vở nữa?"Tần Tố vừa ăn dưa vừa thong thả nói: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Tiểu Vân Hà này quả thật không tệ. Chi bằng để nàng đến chỗ nhi thần, hát cho nhi thần nghe hai ngày, phụ hoàng thấy sao?""Cái này..." Vĩnh Nhạc Đế hơi ngẩn ra, không ngờ Tần Tố vừa mở miệng đã muốn người, "Tầm nhi, chớ có náo loạn, con nghe vài khúc hát là được rồi. Nếu muốn nghe, cứ để nhạc phường đến biểu diễn cho náo nhiệt một chút, cũng có thể xem thoải mái hơn."Ánh mắt Tần Tố chậm rãi dừng trên người Vĩnh Nhạc Đế, đây là lần đầu tiên nàng muốn thứ gì mà phụ hoàng lại không cho.Vĩnh Nhạc Đế bị ánh nhìn ấy làm cho da đầu tê rần, trong lòng mơ hồ sinh ra cảm giác chột dạ: "Tầm nhi, sao con lại nhìn phụ hoàng như thế?""Phụ hoàng, nhi thần chỉ muốn nghe một khúc hát, cũng không được sao?"Nói đến đây, Tần Tố đã rõ ràng chỉ đích danh muốn người. Đối diện ánh mắt của Tần Tố, Vĩnh Nhạc Đế cũng chỉ biết thở dài, bất lực:"Được được được, chuyện Tầm Nhi đã mở miệng, phụ hoàng nào dám không thuận? Chỉ là... phụ hoàng cũng khó lắm mới tìm được người hát vừa ý, nếu con không muốn nghe nữa thì—""Phụ hoàng, chẳng lẽ ngay cả một kẻ hát xướng cũng không nỡ ban cho nhi thần sao? Nếu phụ hoàng thật sự thích nghe loại khúc hát này, thì bảo quận thủ Giang Nam đi tìm thêm vài gánh hát đưa vào Thịnh Kinh là được. Cần gì phải tranh giành với nhi thần chỉ vì một người này?"Tần Tố rõ ràng là không nói lý, trước vừa bảo "mượn tạm", giờ lại coi như vật riêng của mình, khiến người khác nghe cũng thấy Vĩnh Nhạc Đế trở nên "hẹp hòi".Nhưng đối với cô con gái cưng này, Vĩnh Nhạc Đế thật sự chẳng có cách nào. Nhìn lại sân khấu, Vĩnh Nhạc Đế cũng đành phải nhịn đau cắt thịt: "Tầm nhi nói phải, Tầm nhi nói phải. Đã vậy, gánh hát này cứ giao cho con. Dù sao cột trụ rời đi, phần còn lại cũng chẳng còn gì đáng xem. Một gánh hát đổi lấy nụ cười của con, cũng đáng."Tần Tố được như ý, nụ cười lập tức nở rộ, chẳng còn chút nào dáng vẻ bực dọc ban nãy. Nàng bóc một quả quýt, đưa cho Vĩnh Nhạc Đế: "Nhi thần biết mà, phụ hoàng vẫn là người thương nhi thần nhất!""Tầm nhi a Tầm nhi,, con đúng là tiểu tinh quái." Vĩnh Nhạc Đế vốn trong lòng vẫn còn đôi phần luyến tiếc, song trong tay cầm quả quýt Tần Tố đưa tới, cắn một miếng, ngọt đến trong lòng, trong lòng cũng liền buông lỏng. Thiên hạ phường hát nhiều vô kể, chẳng thiếu gì một gánh hát này, chỉ cần khiến ái nữ bảo bối vui vẻ, , đó là đáng giá.Tần Tố dùng bữa trưa tại Vĩnh An cung, đợi đến khi Vĩnh Nhạc Đế vui vẻ đi nghỉ trưa, mới cáo lui rời khỏi Vĩnh An cung. Vừa bước ra khỏi cửa lớn Vĩnh An cung, nụ cười trên mặt Tần Tố lập tức tan biến, liếc sang Xích Thủy đang theo bên cạnh, trầm giọng nói: "Đi tra xem, gánh hát này là ai đưa vào cung." "Dạ, điện hạ."Xích Thủy lĩnh mệnh, không dám nhiều lời như trước nữa.Những ngày gần đây, tâm tư điện hạ càng thêm khó dò, cách hành xử lại càng giống Nhị hoàng tử điện hạ, khiến người ta chỉ biết kính sợ, chẳng dám khinh suất.Tần Tố trở về điện phụ của Tĩnh An cung. Dẫu nói là điện phụ, song năm xưa Tần Mạc không muốn hằng ngày phải qua bên chỗ thân mẫu thỉnh an, nên cố ý tách riêng hai tòa điện, mỗi nơi có cửa riêng, gần như độc lập thành một tiểu cung điện. Hiện giờ, điều này lại tiện cho Tần Tố vô cùng.Sau khi Tần Tố trở về chưa bao lâu, gánh hát kia đã được Vĩnh Nhạc Đế phái người đưa tới.Tần Tố vừa thay y phục xong, đang ngồi uống trà trong viện, liền phân phó: "Đưa người đến Chính Dương Cung. Còn kẻ gọi là... trụ cột của gánh hát ấy, Tiểu Vân Hà gì đó, bảo nàng ta tới gặp bản cung." Tuy phần tiền viện của Chính Dương Cung từng bị nổ tung gần như tan tác, nhưng chính điện và hậu viện vẫn nguyên vẹn, vẫn có thể ở được, không ảnh hưởng gì.Xích Thủy lĩnh mệnh, sắp xếp người đâu vào đấy, rồi dẫn Tiểu Vân Hà tiến vào.Hiện nay, điện phụ của Tĩnh An Cung trong ngoài đều là người của Tần Tố, ám vệ bố trí dày đặc, canh phòng nghiêm ngặt, không một kẽ hở, vô cùng an toàn.Chẳng bao lâu, Xích Thủy liền dẫn người đến.Tiểu Vân Hà lúc này đã tẩy bỏ phấn son, mặc y phục xanh biếc nhạt, dáng đi nhẹ nhàng mà uyển chuyển, toát lên phong vận của người nhiều năm rèn luyện trên sân khấu.Không còn lớp trang điểm đậm, Tiểu Vân Hà sắc mặt trắng trong thuần khiết, dáng người thướt tha, thực là hiếm thấy. Nhất là đôi mắt phong tình, tự nhiên mang vẻ mê hoặc, lại ẩn chút ngượng ngùng e ấp, khiến người ta khó lòng rời mắt, quả là một mỹ nhân hiếm có."Ngươi chính là Tiểu Vân Hà?"Tần Tố nhìn Tiểu Vân Hà một lượt, rồi mở miệng hỏi."Nô Tiểu Vân Hà khấu kiến Trưởng công chúa điện hạ, điện hạ kim an!"Xem ra Tiểu Vân Hà mới học lễ nghi trong cung chưa lâu, hành lễ vẫn còn chút vụng về."Đứng lên đi."Tần Tố vốn chẳng câu nệ tiểu tiết, chỉ nhìn Tiểu Vân Hà trước mặt đang khẽ run lên vì khẩn trương, rồi hỏi: "Ngươi là người phương nào?""Hồi điện hạ, nô tổ quán Giang Nam."Tiểu Vân Hà chỉ dám cúi đầu nhìn mũi giày của mình, làm sao cũng không dám ngẩng lên nhìn Tần Tố.Câu này chẳng khác nào chưa nói gì, Tần Tố dựa người lên ghế, đặt chén trà xuống, không nói thêm gì, nhắm mắt lại, để mặc Tiểu Vân Hà cứ thế đứng yên.Không ai đoán nổi tính khí của Tần Tố, Xích Thủy cùng những người khác cũng không dám mở miệng, chỉ có thể im lặng chờ bên cạnh.Qua hồi lâu, có lẽ Tần Tố rốt cuộc nhớ ra trong sân vẫn còn có người đang đứng, chậm rãi mở mắt: "Tiểu Vân Hà?""Nô có mặt.""Vừa rồi hát khúc gì đó, hát lại cho bản cung nghe một lần."Tần Tố lại khép mắt, tựa hồ đang chờ nghe hát.Không hóa trang, không dàn nhạc, không sân khấu, Tiểu Vân Hà khẽ mím môi, ngước nhìn Xích Thủy bên cạnh Tần Tố, như cầu cứu, không biết phải làm sao.Xích Thủy gật đầu, ý bảo cứ hát như vậy, dù sao Tần Tố cũng chẳng phải người thích nghe hát, bảo nàng hát chỉ là muốn chơi đùa Tiểu Vân Hà mệt mỏi mà thôi.Thấy Xích Thủy gật đầu, Tiểu Vân Hà an lòng, bắt đầu cất giọng hát.Ngón tay Tần Tố khẽ gõ lên tay vịn, phải nói rằng giọng hát của Tiểu Vân Hà quả thực xuất sắc, dù chỉ là hát chay, vẫn có một hương vị riêng.Có lẽ vì dựa người nghe quá thư thái, Tần Tố nghe được nửa chừng thì thiếp đi, mà không ai nhận ra.Một khúc hát xong, Tiểu Vân Hà cúi người hành lễ, rồi đứng yên một bên chờ.
Xích Thủy cũng chờ Tần Tố mở miệng, nhưng đợi mãi không thấy động tĩnh, mới phát hiện điện hạ nhà mình hình như đã ngủ mất rồi.Không dám quấy rầy, Xích Thủy nhìn Tiểu Vân Hà vẫn đứng giữa sân, đã gần cả buổi chiều mà chẳng dám nhúc nhích, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, điện hạ đã ngủ, thì phải đợi nàng tỉnh lại nói sau.Giấc ngủ này của Tần Tố cũng không dài, đến khi mặt trời sắp lặn mới tỉnh lại.
Nhìn Tiểu Vân Hà vẫn còn đứng giữa sân, lảo đảo sắp ngã, Tần Tố khẽ ngáp một cái: "Xích Thủy, ban ghế ngồi."Tiểu Vân Hà vẫn nhớ kỹ lời dặn dò ngàn lần của bầu gánh trước khi vào cung, vội vàng quỳ xuống."Nô quỳ là được rồi, không dám ngồi."Thân là kỹ nhân, mang nô tịch, há dám ngồi trước chủ tử.Tần Tố nơi này vốn không câu nệ quy củ đến thế, nhưng thấy Tiểu Vân Hà sợ đến mức run rẩy như vậy, nàng cũng không miễn cưỡng. "Nói đi, ai bảo ngươi đến đây?""Nô... nô theo bầu gánh vào kinh, là bầu gánh bảo nô tới."Tiểu Vân Hà chỉ cảm thấy như đang bị thẩm vấn tội nhân, song lại chẳng dám nhiều lời. Uy nghi của Trưởng công chúa điện hạ, nàng đã tận mắt thấy, chỉ càng thêm cẩn trọng, dè dặt đáp lại.Tần Tố nghe mà cảm thấy nàng kia toàn nói những lời vô ích, giọng lạnh xuống:
"Ngươi nói xem, trong cung này, nhận biết ai, đã gặp những ai?
Còn dám giả ngốc qua loa, bản cung kiên nhẫn cũng không nhiều.""Hồi điện hạ, nô đã gặp qua bệ hạ, gặp qua Trưởng công chúa điện hạ, gặp qua Tấn Hoàng quý phi nương nương, còn gặp qua... Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng! Nô thật không biết các vị nương nương khác tên gọi ra sao, hôm đó trên đài hát, nô đều thấy qua, nhưng không biết danh hào, xin điện hạ thứ tội!"Hai câu của Tần Tố đã dọa cho Tiểu Vân Hà khóc òa, quỳ sụp xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin.Tần Tố hơi nhíu mày, Tiểu Vân Hà này là thật ngu hay giả ngu đây? Câu hỏi của nàng, có gì là khó trả lời sao?"Điện hạ, Tấn Hoàng quý phi nương nương đến."Đúng lúc Tần Tố còn đang nhìn Tiểu Vân Hà, có người đến bẩm báo."Đứng dậy đi." Tần Tố không biết Tấn Hoàng quý phi đến làm gì vào giờ này, song nhất thời cũng đành bỏ qua cho Tiểu Vân Hà một phen."Chanh Nhan, mang người xuống trước."Chanh Nhan vừa dẫn Tiểu Vân Hà đi, thì tiếng thông báo bên ngoài đã vang lên."Tấn Hoàng quý phi nương nương giá đáo!"Tần Tố miễn cưỡng ngồi dậy, hành lễ.Tấn Hoàng quý phi vẫn là trước sau như một đí, ung dung đoan trang: "Điện hạ hứng thú thật đấy, còn nghe hát trong sân à?" Tần Tố nghe thế liền hiểu ngay, quả nhiên là vì Tiểu Vân Hà mà đến. Nàng dựa lưng vào ghế, thong thả nói: "Trong lúc rảnh rỗi, tiêu khiển mà thôi.""Thỉnh thoảng nghe hát, cũng tốt, chỉ là... sao không thấy dựng sân khấu?"Tấn Hoàng quý phi dường như thật sự nghe thấy tiếng hát mà tới, chỉ là muốn tỏ chút quan tâm. Dù sao Trưởng công chúa chịu ngồi nghe hát, đúng là chuyện hiếm lạ."Tùy tiện nghe thôi, không dựng đài, nương nương có muốn nghe cùng không?"Tần Tố chỉ thuận miệng khách khí, nhưng không ngờ Tấn Hoàng quý phi lại thực sự đáp lời đồng ý."Cũng tốt, không biết là gánh hát này từ đâu mà đến vậy?"Tần Tố liếc nhìn Tấn Hoàng quý phi một cái, Tấn Hoàng quý phi là thân mẫu của Tần Mạc, từ sau khi Đức Nhân Hoàng hậu đi về cõi tiên, hậu cung vẫn do bà quản lý. Với những chuyện hoang đường của Tần Tố, bà xưa nay đều mắt nhắm mắt mở, Tần Tố cũng xem bà như bậc trưởng bối. Nhưng hôm nay, việc này lại trùng hợp đến đáng ngờ.Song Tần Tố nghĩ đi nghĩ lại, nay nàng và Tần Mạc vốn chung một thuyền, mấy ngày nay qua lại, quan hệ giữa nàng và Tấn Hoàng quý phi vẫn luôn tốt. Dù thế nào, nàng cũng nghĩ không ra lý do để Tấn Hoàng quý phi phải làm chuyện này."Là gánh hát từ Giang Nam đến, dạo trước trong yến tiệc cung đình từng hát qua một lần, nghe cũng không tệ. Hôm nay đến chỗ phụ hoàng, vừa hay nghe được, liền dày mặt xin về, quả thật là không tồi." Suy nghĩ của Tần Tố chỉ thoáng qua trong chốc lát, rồi nàng lại đè xuống. Dù sao, thử một lần là biết rõ ngay.Nghĩ vậy, Tần Tố liếc sang Xích Thủy bên cạnh: "Đến Chính Dương cung, dẫn cả gánh hát qua đây. Bảo Tiểu Vân Hà điểm lại phấn son, đừng để trông quá sơ sài."Dù nói là chỉ nghe cho vui, nhưng trước mặt Tấn Hoàng quý phi, tuyệt đối không thể để người khác cho rằng nàng chỉ nghe hát chay.*****
Xích Thủy cũng chờ Tần Tố mở miệng, nhưng đợi mãi không thấy động tĩnh, mới phát hiện điện hạ nhà mình hình như đã ngủ mất rồi.Không dám quấy rầy, Xích Thủy nhìn Tiểu Vân Hà vẫn đứng giữa sân, đã gần cả buổi chiều mà chẳng dám nhúc nhích, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, điện hạ đã ngủ, thì phải đợi nàng tỉnh lại nói sau.Giấc ngủ này của Tần Tố cũng không dài, đến khi mặt trời sắp lặn mới tỉnh lại.
Nhìn Tiểu Vân Hà vẫn còn đứng giữa sân, lảo đảo sắp ngã, Tần Tố khẽ ngáp một cái: "Xích Thủy, ban ghế ngồi."Tiểu Vân Hà vẫn nhớ kỹ lời dặn dò ngàn lần của bầu gánh trước khi vào cung, vội vàng quỳ xuống."Nô quỳ là được rồi, không dám ngồi."Thân là kỹ nhân, mang nô tịch, há dám ngồi trước chủ tử.Tần Tố nơi này vốn không câu nệ quy củ đến thế, nhưng thấy Tiểu Vân Hà sợ đến mức run rẩy như vậy, nàng cũng không miễn cưỡng. "Nói đi, ai bảo ngươi đến đây?""Nô... nô theo bầu gánh vào kinh, là bầu gánh bảo nô tới."Tiểu Vân Hà chỉ cảm thấy như đang bị thẩm vấn tội nhân, song lại chẳng dám nhiều lời. Uy nghi của Trưởng công chúa điện hạ, nàng đã tận mắt thấy, chỉ càng thêm cẩn trọng, dè dặt đáp lại.Tần Tố nghe mà cảm thấy nàng kia toàn nói những lời vô ích, giọng lạnh xuống:
"Ngươi nói xem, trong cung này, nhận biết ai, đã gặp những ai?
Còn dám giả ngốc qua loa, bản cung kiên nhẫn cũng không nhiều.""Hồi điện hạ, nô đã gặp qua bệ hạ, gặp qua Trưởng công chúa điện hạ, gặp qua Tấn Hoàng quý phi nương nương, còn gặp qua... Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng! Nô thật không biết các vị nương nương khác tên gọi ra sao, hôm đó trên đài hát, nô đều thấy qua, nhưng không biết danh hào, xin điện hạ thứ tội!"Hai câu của Tần Tố đã dọa cho Tiểu Vân Hà khóc òa, quỳ sụp xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin.Tần Tố hơi nhíu mày, Tiểu Vân Hà này là thật ngu hay giả ngu đây? Câu hỏi của nàng, có gì là khó trả lời sao?"Điện hạ, Tấn Hoàng quý phi nương nương đến."Đúng lúc Tần Tố còn đang nhìn Tiểu Vân Hà, có người đến bẩm báo."Đứng dậy đi." Tần Tố không biết Tấn Hoàng quý phi đến làm gì vào giờ này, song nhất thời cũng đành bỏ qua cho Tiểu Vân Hà một phen."Chanh Nhan, mang người xuống trước."Chanh Nhan vừa dẫn Tiểu Vân Hà đi, thì tiếng thông báo bên ngoài đã vang lên."Tấn Hoàng quý phi nương nương giá đáo!"Tần Tố miễn cưỡng ngồi dậy, hành lễ.Tấn Hoàng quý phi vẫn là trước sau như một đí, ung dung đoan trang: "Điện hạ hứng thú thật đấy, còn nghe hát trong sân à?" Tần Tố nghe thế liền hiểu ngay, quả nhiên là vì Tiểu Vân Hà mà đến. Nàng dựa lưng vào ghế, thong thả nói: "Trong lúc rảnh rỗi, tiêu khiển mà thôi.""Thỉnh thoảng nghe hát, cũng tốt, chỉ là... sao không thấy dựng sân khấu?"Tấn Hoàng quý phi dường như thật sự nghe thấy tiếng hát mà tới, chỉ là muốn tỏ chút quan tâm. Dù sao Trưởng công chúa chịu ngồi nghe hát, đúng là chuyện hiếm lạ."Tùy tiện nghe thôi, không dựng đài, nương nương có muốn nghe cùng không?"Tần Tố chỉ thuận miệng khách khí, nhưng không ngờ Tấn Hoàng quý phi lại thực sự đáp lời đồng ý."Cũng tốt, không biết là gánh hát này từ đâu mà đến vậy?"Tần Tố liếc nhìn Tấn Hoàng quý phi một cái, Tấn Hoàng quý phi là thân mẫu của Tần Mạc, từ sau khi Đức Nhân Hoàng hậu đi về cõi tiên, hậu cung vẫn do bà quản lý. Với những chuyện hoang đường của Tần Tố, bà xưa nay đều mắt nhắm mắt mở, Tần Tố cũng xem bà như bậc trưởng bối. Nhưng hôm nay, việc này lại trùng hợp đến đáng ngờ.Song Tần Tố nghĩ đi nghĩ lại, nay nàng và Tần Mạc vốn chung một thuyền, mấy ngày nay qua lại, quan hệ giữa nàng và Tấn Hoàng quý phi vẫn luôn tốt. Dù thế nào, nàng cũng nghĩ không ra lý do để Tấn Hoàng quý phi phải làm chuyện này."Là gánh hát từ Giang Nam đến, dạo trước trong yến tiệc cung đình từng hát qua một lần, nghe cũng không tệ. Hôm nay đến chỗ phụ hoàng, vừa hay nghe được, liền dày mặt xin về, quả thật là không tồi." Suy nghĩ của Tần Tố chỉ thoáng qua trong chốc lát, rồi nàng lại đè xuống. Dù sao, thử một lần là biết rõ ngay.Nghĩ vậy, Tần Tố liếc sang Xích Thủy bên cạnh: "Đến Chính Dương cung, dẫn cả gánh hát qua đây. Bảo Tiểu Vân Hà điểm lại phấn son, đừng để trông quá sơ sài."Dù nói là chỉ nghe cho vui, nhưng trước mặt Tấn Hoàng quý phi, tuyệt đối không thể để người khác cho rằng nàng chỉ nghe hát chay.*****