BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù

Chương 49. Náo loạn nơi phố chợ, khiêu khích



Chương 49. Náo loạn nơi phố chợ, khiêu khích

Tần Tố nhìn cây trâm rơi vỡ trên đất, bước nhanh lên hai bước, đỡ lấy Thẩm Dịch:
"An Bình, ngồi xuống trước đi, ta đi gọi Minh Hà là được."

"Chuyện này..."

Thẩm Dịch vẫn còn có chút bối rối, ngồi xuống rồi nhìn theo bóng Tần Tố ra cửa, cúi đầu, vành tai sau đã đỏ lên một mảnh.

Đều là do giấc mộng đêm qua, chẳng hiểu sao lại mơ thấy những chuyện như thế, hơn nữa còn nhớ rõ ràng đến vậy. Giờ vừa thấy Tần Tố, liền cảm thấy cả người đều không yên.

Tần Tố nói với Minh Hà xong quay lại phòng, thấy Thẩm Dịch đang cúi người nhặt những mảnh trâm trên đất, liền bước tới giúp.

"Cây trâm này vốn là cây trâm tốt, đợi ta sau này tìm được cái giống như vậy, sẽ mang tặng An Bình."

Tần Tố thu nhặt hết những mảnh vỡ, đặt lên bàn trang điểm của Thẩm Dịch.

"Không sao cả, ta nghe nói hôm qua ở Chính Dương cung có chuyện, Tử Tầm có bị thương không?"

Thẩm Dịch vừa chuyên tâm gom lại những mảnh trâm nhỏ, vừa hỏi Tần Tố đang đứng bên.

"Dĩ nhiên là không, nhưng thật ra lại khiến An Bình phải bận lòng."

Tần Tố ngồi xuống bên cạnh, nhìn Thẩm Dịch ngồi ngay ngắn một bên, trong đầu lại nghĩ nên nói gì để hóa giải sự lúng túng giữa hai người.

"Vị thái tử Phù Lương kia..."

"Kim Liệt kia..."

Thẩm Dịch và Tần Tố đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngừng lại. Thẩm Dịch giương mắt nhìn Tần Tố: "Tử Tầm nói trước đi, vị Kim Thái tử Liệt kia thế nào rồi?"

"Nàng ta cũng chẳng có gì đáng nói, chỉ là hơi khiến người ta chán ghét mà thôi."

Vốn dĩ Tần Tố định kể cho Thẩm Dịch nghe chuyện yến tiệc tối qua, khi Phù Lương nhắc đến chuyện hoà thân, nàng đã ứng biến thế nào để hóa giải, nhưng chợt nhớ đến chuyện đêm qua, cảm thấy nói ra lúc này không ổn, nên lời đến miệng lại đổi sang chuyện khác.

"Nghe nói vị thái tử Phù Lương ấy phong thần tuấn lãng, dung mạo đoan chính, hôm qua vào thành được dân chúng ca tụng hết lời. Sao đến chỗ Tử Tầm, lại hóa ra kẻ khiến người chán ghét?"

Thẩm Dịch cúi đầu, chậm rãi nhấp ngụm trà. Nàng còn nhớ Hoa Khê từng nói, thái tử Phù Lương và Tần Tố vốn là môn đăng hộ đối. Nếu hai nước giao hảo, cầu hòa, thì hai người họ cũng không phải không thể biến chiến tranh thành tơ lụa, thành tựu một đoạn giai thoại.

Nếu là trước kia, Tần Tố nghe những lời này, nhất định sẽ chỉ cười mà bỏ ngoài tai.
Nhưng giờ đây, có lẽ bởi nàng đã hiểu rõ tâm ý của Thẩm Dịch, nên câu nói tưởng chừng bình thường ấy, lọt vào tai lại như ẩn chứa vị chua khó tả, chua như dấm ủ nhiều năm.

"Kim Liệt kia, dung mạo quả thật không tệ."

Nói đến đây, Tần Tố cố ý dừng lại, liếc nhìn Thẩm Dịch, rõ ràng là giả vờ như không nghe, nhưng đôi tai lại khẽ dựng lên, khiến nàng cảm thấy vô cùng đáng yêu.

"Nhưng ta đã gặp qua mỹ nhân như An Bình rồi, thì cái gọi là thái tử Phù Lương kia, tính là gì?"

Một câu ấy khiến Thẩm Dịch mặt đỏ bừng, giống như hờn dỗi, liếc Tần Tố một cái,
"Tử Tầm chỉ biết trêu chọc ta thôi, ta với thái tử Phù Lương kia thì có gì mà so sánh? Toàn nói năng bừa bãi."

Dáng vẻ ấy khiến Tần Tố như bị đánh trúng một đòn chí mạng. Tim nàng vốn đã đập hơi nhanh, giờ lại như ngừng mất một nhịp, rồi liền đó càng đập loạn hơn, không thể khống chế.

"Có An Bình tiên tử đứng trước mắt, thiên hạ người người đều chỉ là phàm phu tục tử mà thôi."

Chống cằm, Tần Tố nhìn Thẩm Dịch chăm chú, lời trong lòng thuận miệng mà thốt ra. Câu nói ấy khiến cả hai người cùng đỏ mặt.

"Ta... ta...ta....." Đến lúc nhận ra mình nói hớ, Tần Tố muốn biện giải, nhưng lưỡi như buộc chặt, nửa chữ cũng nói không nên lời.

Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cứu nàng khỏi tình cảnh khó xử.
Tần Tố nhân đó khép miệng lại, xoay người đứng dậy, quay lưng về phía cửa, dáng vẻ chẳng khác gì đang "diện bích hối lỗi".

"Tiểu thư, trà đã mang đến."

"Vào đi." Thẩm Dịch cũng nhẹ nhõm thở ra, ngồi ngay ngắn lại, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Minh Hà đẩy cửa bước vào, thấy tiểu thư nhà mình mặt đỏ như hoa đào, còn Trưởng công chúa thì đứng xoay lưng, không rõ biểu tình.

"Đặt xuống đi."

Thẩm Dịch dùng khăn nhẹ áp bên thái dương, cố che đi sắc hồng trên má.

"Vâng, tiểu thư... chỉ là tiểu thư đến giờ vẫn chưa dùng điểm tâm, có cần..."

Lời còn chưa dứt, đã bị Thẩm Dịch ngắt lời:

"Không cần, ta không đói."

"Không ăn sáng sao được?" Tần Tố, người đang "diện bích hối lỗi", quay người lại, nói: "Nghe nói mấy ngày nay An Bình vẫn chưa chịu ăn uống cho tử tế?"

"Không có..."

Thẩm Dịch hơi lúng túng cúi đầu, định phủ nhận, nhưng bên cạnh đã bị Minh Hà vạch trần.

"Điện hạ, người nên khuyên nhủ tiểu thư nhiều hơn mới phải. Mấy ngày nay tiểu thư ăn uống chẳng được mấy, người cũng gầy đi nhiều. Hôm qua lại chỉ uống ít trà, hoàn toàn chưa từng dùng bữa."

Minh Hà vẫn luôn theo bên Thẩm Dịch, biết Tần Tố và tiểu thư nhà mình thân thiết, nên cố ý nói ra, mong điện hạ có thể khuyên được vài phần, còn có thể có chút tác dụng.

Tần Tố liếc Thẩm Dịch một cái, ánh mắt mang ý không tán đồng: "Minh Hà, đi truyền thiện đi. Hôm nay ta cùng tiểu thư nhà ngươi dùng cơm."

"Đa tạ điện hạ!"

Minh Hà mừng rỡ, vội lĩnh mệnh, lui ra chuẩn bị.

Thẩm Dịch không dám ngẩng đầu, chỉ cầm chặt khăn trong tay, nhỏ giọng nói:
"Tử Tầm chẳng phải đã dùng điểm tâm từ sớm rồi sao?"

Thẩm Dịch dù sao cũng từng ở Chính Dương cung một thời gian, nên biết rõ thói quen của Tần Tố, mỗi sáng luyện công xong sẽ dùng bữa. Giờ đã qua giờ ấy, tất nhiên Tần Tố đã ăn rồi.

"Cùng An Bình ăn, thì thêm một bữa cũng không sao."

Tần Tố ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dịch: "An Bình, thế gian có bao nhiêu món ngon, con người chẳng thể không ăn. Dù thế nào đi nữa, cũng không thể bỏ bữa. Cứ ăn no đi rồi sẽ thấy, chuyện gì cũng chẳng đến mức không thể qua."

Kiếp trước, khi Vĩnh Nhạc Đế băng hà, Tần Tố cũng từng bi thương đến độ cơm nước chẳng cần, nhưng nàng chỉ u sầu hai ngày rồi vực dậy. Dù không thấy đói, nàng vẫn ép mình ăn, bởi nàng hiểu rõ, người dù có khổ đau đến đâu, cũng chỉ là trong chốc lát; con đường phía trước không thể vì thế mà dừng lại. Hủy hoại thân thể, giày vò bản thân, là điều ngu ngốc nhất.

Thẩm Dịch ngẩng đầu nhìn Tần Tố, gượng gạo nở một nụ cười. Nàng thật chẳng nghĩ Tần Tố có chuyện gì gọi là "không qua nổi". Trong cuộc đời muốn gió được gió, muốn mưa được mưa của Tần Tố, cái "khó vượt qua" nhất e rằng cũng chỉ là bị tiên sinh bắt chép lại bài phạt.

Thấy Thẩm Dịch rõ ràng chẳng tin, Tần Tố cũng biết mình nói vậy lúc này chẳng khác gì bịa chuyện, liền không nói nữa: "Dùng cơm thôi."

Tần Tố từ nhỏ luyện võ, thân thể tuy thanh mảnh nhưng lượng cơm ăn ngược lại cũng không nhỏ. Dù sáng nay đã dùng bữa ở Tĩnh An cung, lúc này cùng Thẩm Dịch ăn vẫn chẳng kìm được mà ăn thêm kha khá.

Thẩm Dịch nhìn mâm cơm đơn giản trước mặt, cháo trắng, vài món rau dưa, chẳng khác gì thường ngày, nhưng hôm nay lại thấy dễ nuốt hơn, thậm chí cùng ăn với Tần Tố, cháo trắng cũng như có vị ngọt.

Chỉ là vừa ăn, lại bất giác nhớ đến giấc mơ đêm qua, Tần Tố tự tay đút cho mình ăn, mặt lại bỗng chốc nóng ran, không dám ngẩng đầu, chỉ cúi xuống chuyên chú ăn cháo, mà chẳng hay đã hết một bát nhỏ.

"Có muốn thêm chút nữa không?"

Tần Tố đã ăn xong, nhìn chén của Thẩm Dịch nhỏ xíu, chỉ thấy có hơi ít.

"Không cần, no rồi."

Đặt muỗng xuống, Thẩm Dịch khẽ lau khóe môi. Nàng không để ý, quả thật đã ăn hơi quá.

Minh Hà bên cạnh thấy tiểu thư ăn được ngần ấy, trong lòng hân hoan, suýt nữa đã định mở miệng mời điện hạ ngày nào cũng đến ăn cơm cùng, nhưng nghĩ lại thân phận Tần Tố, đành nuốt lời, im lặng dọn dẹp rồi lui xuống.

Dùng xong bữa, hôm nay Tần Tố vốn không có việc gì, định ở lại phủ Thừa tướng thêm một lúc để bầu bạn cùng Thẩm Dịch.
Nào ngờ trời chẳng chiều lòng người, ngoài phủ có người tới bẩm báo: Tấn Thiếu tướng quân cầu kiến điện hạ.

Hai lần rồi, Thẩm Dịch thầm đếm trong lòng. Lần trước là Tấn Thiếu Vân đến tìm Tần Tố, lần này cũng vẫn là hắn.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tần Tố, quả nhiên, vừa nghe thấy tên Tấn Thiếu Vân, người đang cầm chén trà kia lập tức đứng dậy. Chỉ là lần này, Tấn Thiếu Vân không chờ ngoài cửa, mà theo người truyền tin đi thẳng vào, sắc mặt sốt ruột, dường như chỉ hận không thể lập tức kéo người đi ngay.

"Tử Tầm, cứ đi làm việc của người đi."

Thẩm Dịch nhìn Tần Tố, mỉm cười như chẳng có chuyện gì, đứng dậy tiễn Tần Tố cùng Tấn Thiếu Vân ra cửa.

"Vậy ta hôm khác lại đến thăm An Bình."

Tần Tố cũng sảng khoái gật đầu, theo người rời đi.

"Đa tạ, đã quấy rầy rồi, tại hạ hôm khác sẽ đến xin lỗi Thẩm tiểu thư." Tấn Thiếu Vân cũng vội vàng nói một câu, rồi cùng Tần Tố rảo bước ra ngoài.

Tần Tố và Tấn Thiếu Vân vừa đi khuất, nụ cười trên mặt Thẩm Dịch liền tan biến.
Nàng quay lại ngồi xuống bên bàn, chẳng biết đang nghĩ gì; Minh Hà đứng hầu bên cạnh, thấy thế cũng chẳng dám mở miệng hỏi.

Phía bên kia, Tần Tố và Tấn Thiếu Vân vừa ra khỏi phủ Thừa tướng, Tấn Thiếu Vân liền vỗ ngực, kêu khẽ: "Điện hạ, vừa rồi ta thấy ánh mắt Thẩm tiểu thư nhìn ta, sao giống như ta là kẻ xấu dụ dỗ phu quân người ta vậy?"

Tần Tố bị câu ví von chẳng đầu chẳng đuôi của Tấn Thiếu Vân làm cho suýt chút nữa lảo đảo, nàng bực bội liếc hắn một cái, tên này còn mặc nguyên một bộ giáp theo sau mình. "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Điện hạ không biết sao, đám cháu trai Phù Lương kia lại gây chuyện nữa rồi."

Tấn Thiếu Vân lại bị Tần Tố dọa cho giật mình, vội thu lại vẻ cà lơ phất phơ, nét mặt nghiêm lại, ghé sát tai Tần Tố khẽ thì thầm chuyện chính sự.

Vì đề phòng bất trắc, Tần Tố vốn đã sắp xếp thêm nhiều người trông coi, không chỉ có Tấn Thiếu Vân và Ngu Sâm, mà còn có cả Lục hoàng tử Tần Duẫn. Tấn Thiếu Vân và Ngu Sâm đều là tướng võ, mà Ngu Sâm lại là người có đầu óc, thêm vào "hổ mặt cười" Tần Duẫn, trong kinh thành này vốn chẳng có chuyện gì họ ứng phó không nổi.

Nào ngờ mới ngày đầu tiên, đã để cho sứ đoàn Phù Lương gây ra sóng gió giữa chốn canh phòng nghiêm ngặt.

"Lên xe ngựa, vừa đi vừa nói."

Hôm nay đi thăm Thẩm Dịch, Tần Tố mặc một thân váy dài, trông đúng lễ nghi nhưng không tiện cưỡi ngựa, đành ngồi xe ngựa đến, giờ cũng chỉ có thể kéo Tấn Thiếu Vân cùng lên xe ngựa.

Tấn Thiếu Vân ra hiệu cho xa phu đánh xe chạy về hướng phố Nguyên Xương, rồi ở trong xe kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Hai ngày nay, mọi hành động của sứ đoàn Phù Lương đều nằm trong tầm giám sát.
Sáng nay, Kim Thái tử Liệt nói muốn ra ngoài dạo phố, xem thử cảnh sinh hoạt nơi đô thành Đại Ung, nên Lục hoàng tử Tần Duẫn đi theo tiếp khách. Tấn Thiếu Vân thì phụ trách trị an trong kinh, đang tuần tra thì trùng hợp gặp chuyện này.

Thì ra là Kim Liệt trên phố Nguyên Xương nhìn trúng một món đồ chơi nhỏ, vốn chẳng phải chuyện to tát gì, chỉ là không may, cái đồ chơ nhỏ này đã có người mua rồi, mua vật này còn không phải người khác, lại là Yến vương Thế tử. Thế tử đã trả tiền, vừa lúc phái người hầu quay lại lấy hàng, thì Kim Liệt lại vừa lúc nhìn trúng.

Kết quả, hai bên đều chẳng phải loại lương thiện, ai cũng chẳng biết chữ "nhường" viết thế nào, thế là tranh cãi, rồi ồn ào giữa chợ, gây náo động cả một dãy phố. Lục hoàng tử vốn định ra khuyên can, nhưng thấy hai bên người ngựa sắp đánh nhau, lại tự biết bản thân chẳng phải kẻ giỏi dùng võ, đành sai người đi gọi Tấn Thiếu Vân tới.

Tấn Thiếu Vân đến thì cũng bó tay, bởi hai người đều không thể đắc tội, chẳng lẽ trói cả hai đem đi à? Như vậy còn chẳng phải rước họa vào thân?

Nói lý không được, động thủ càng không xong, Tấn Thiếu Vân thật hết cách, chỉ có thể để Lục hoàng tử tạm thời duy trì cục diện, còn mình mau chạy đi tìm Tần Tố, bởi trừ nàng ra, chẳng ai trị nổi hai kẻ đó.

Nghe xong, Tần Tố hít sâu một hơi: "Hai tên đó, xem ra da thịt lại ngứa ngáy rồi."

"Điện hạ uy vũ, ty chức cũng thấy vậy, đặc biệt là thái tử Phù Lương Kim Liệt kia, ngạo mạn hết sức!"

Tấn Thiếu Vân vốn cũng khổ vì hai người ấy, liền hùa theo thêm dầu vào lửa.

Tần Tố liếc hắn một cái, không buồn nói thêm lời nào.

Khi nghi trượng của Tần Tố vừa đến, hai bên vốn đang ầm ĩ không ai chịu ai liền đồng loạt im bặt, ánh mắt đều hướng về cỗ xe ngựa của nàng.
Yến vương Thế tử từng bị Tần Tố dạy dỗ một phen lần trước, suýt nữa khiến phụ vương hắn vì "đại nghĩa" mà đoạn tuyệt quan hệ cha con; giờ vừa trông thấy xe ngựa của Tần Tố, chân đã mềm nhũn ra.

Ngược lại, Kim Liệt vẫn giữ dáng vẻ "lợn chết không sợ nước sôi", phe phẩy cây quạt trong tay, ung dung đứng đó, hắn muốn xem thử Tần Tố đến rồi thì định xử trí thế nào.

Tấn Thiếu Vân đã xuống xe ngựa từ nửa đường, cưỡi ngựa theo sát, giờ dừng lại, nhanh nhẹn bước đến trước xe, vén rèm, đỡ Tần Tố xuống.

Đứng vững trên đất, Tần Tố phủi nhẹ tay áo, đảo mắt nhìn lướt qua hai nhóm người. Lục hoàng tử Tần Duẫn đứng bên cạnh, thấy nàng đến thì mừng rỡ ra mặt, lập tức thu mình thành "người tàng hình".

"Kim Thái tử, Yến vương Thế tử," giọng nàng thản nhiên "bản cung thật tò mò, rốt cuộc hai vị đang tranh giành báu vật gì?"

Tần Tố hỏi là tò mò thật, nhưng nhìn qua thì cũng biết hai kẻ này chẳng phải vì món đồ, mà là vì thể diện.

Chủ sạp bên cạnh run lẩy bẩy, nâng hai tay dâng món đồ gây chuyện, ông ta bây giờ sợ đến sắp ngất. Đến lúc này mới biết, hai người vừa cãi nhau trước sạp của mình hóa ra một là Yến vương Thế tử, một là thái tử nước Phù Lương, bên cạnh còn có cả Lục hoàng tử, giờ lại thêm cả Trưởng công chúa, đúng là "đại thần tề tụ", mà cái sạp nhỏ của ông ta có đức hạnh gì để được chú ý đến thế?

Tần Tố đưa tay nhận lấy, chẳng phải vật gì đáng giá, chỉ là một đôi chuông nhỏ hình mèo, làm tinh xảo, sinh động thật, nhưng nếu đặt trong cung thì e rằng chẳng ai buồn liếc qua.

Nàng trả lại vật ấy cho chủ sạp, quay sang hai người: "Cả hai hãy nói xem đầu đuôi thế nào."

"Hoàng tỷ, là ta đã trả tiền trước mua món đồ này. Chỉ là đi gấp nên sai người quay lại lấy, ai ngờ kẻ này lại đến tranh giành!" Yến vương Thế tử oan ức mà tố cáo Kim Liệt. Lần này hắn hiếm hoi mới chiếm được lý, nên dĩ nhiên không muốn lại bị dạy dỗ một trận như lần trước sau khi về phủ.

"Vật bày ra mà không ghi tên, không viết họ, vốn là để bán. Cái sạp này là nơi buôn bán, Cô đưa bạc mua, có gì không đúng?" Kim Liệt cười, bước đến gần Tần Tố:"Lời Cô nói có lý không, công chúa? Hay công chúa định thiên vị?"

Nhìn vẻ ngạo mạn kia, Tần Tố khẽ cười lạnh, tay hơi siết lại: "Bản cung còn chưa mở miệng, Kim thái tử đã vội gán cho bản cung cái tội 'thiên vị' sao?
Bản cung chỉ muốn phân xử cho công bằng, mong Kim Thái tử đừng lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử."

"Ồ?" Kim Liệt vẫn cười, giọng mang ý khiêu khích: "Vậy công chúa cứ nói, Cô đây rửa tai mà nghe."

Hai người đứng đối diện, chỉ mấy câu mà không khí đã đặc quánh, mùi thuốc súng dường như sắp nổ tung.

"Bản cung hỏi Kim Thái tử một câu, vật đã trả tiền rồi, có thể xem là của ngươi không?"

Tần Tố không trả lời mà hỏi lại, nhìn thẳng Kim Liệt bên cạnh, chờ đáp án của nàng.

"Phải cầm trong tay mới tính, cho dù là của ta. Nếu công chúa nói thế, ta cũng trả tiền rồi, vậy chẳng phải cũng là của ta sao?"

Kim liệt cũng không dễ gạt như vậy, lại đem câu hỏi của Tần Tố hỏi ngược lại.

Xem ra hôm nay là muốn cố chấp đến cùng rồi. Tần Tố nhìn Kim Liệt, nói: "Vậy cũng nên nói đến chuyện trước sau chứ. Chẳng lẽ Kim Thái tử ngay cả thế nào là 'thứ tự đến trước và sau' cũng không hiểu sao?"

"Xem ra hôm nay Công chúa định che chở cho vị thế tử này sao?" Tuy nói là ai đến trước, ai đến sau, nhưng thế tử kia đã trả tiền mà không mang đi, vẫn để vật lại đây, chẳng phải vẫn là đang bán sao? Cô bỏ bạc mua, có gì không được?"

Kim Liệt đã vận hết tài ngụy biện, một tấc cũng không nhường.

Tần Tố khẽ cười, lời Kim Liệt vừa nói ngược lại lại gợi cho nàng một ý. Nàng gật đầu: "Lời Kim Thái tử nói cũng không sai, vậy chúng ta cứ thử suy ngẫm rõ ràng xem."

"Vật này," Tần Tố liếc nhìn chiếc chuông mèo nhỏ, "là do Thế tử Yến Vương trả bạc trước, mua về, tất nhiên là của Thế tử rồi. Nhưng Thế tử chưa mang đi, lại để bày trên sạp, nghĩa là muốn bán lại. Như vậy, món đồ này là do Thế tử bán, giá cả cũng nên do Thế tử định, Kim Thái tử thấy thế nào?" 

Kim Liệt mơ hồ cảm thấy lời của Tần Tố có gì đó không đúng, nhưng nhất thời lại chẳng tìm ra chỗ sai, chỉ cau mày khẽ gật đầu: "Lời công chúa nói, quả thật không sai."

Tần Tố liếc sang Yến vương Thế tử, khóe môi mang ý cười: "Thế tử Yến vương, vậy ra giá đi. Vật này vốn là của ngươi, Kim Thái tử muốn mua, thì giá cả tự nhiên do ngươi định, bán hay không, cũng tùy ngươi quyết."

Yến vương Thế tử nghe đến đây, rốt cuộc cũng hiểu được thâm ý trong lời Tần Tố.

"Kim Thái tử, thật sự là ra bao nhiêu cũng muốn mua sao?"

Yến vương Thế tử vốn là kẻ khôn lỏi, ăn chơi thành tính, giỏi nhất là giở trò hại người, lúc này liền giở trò quen thuộc của mình ra.

Sắc mặt Kim Liệt không còn nhàn nhã như trước, liếc nhìn Yến vương Thế tử rồi lại nhìn sang Tần Tố, làm sao không biết hai người này đang muốn hợp sức gài bẫy mình?

Nếu thật sự để hai kẻ này mở miệng hét giá, với tính tình không sợ trời không sợ đất của Tần Tố, ai biết được nàng có thể nói ra con số kinh khủng cỡ nào, đến lúc đó, e là chính mình cũng tiến thoái lưỡng nan.

"Công chúa đã nói thế, Cô đây cũng không tiện nhiều lời. Quân tử chẳng giành sở thích của người khác, món đồ này, cứ để Yến vương Thế tử giữ lấy đi."

Kim Liệt dĩ nhiên không dại gì mà tiếp tục dây vào lời Tần Tố, chẳng khác nào tự dâng cổ cho nàng chém.

Cho nên nàng dứt khoát biết lui đúng lúc, tùy tiện bịa ra một lý do nghe có vẻ đường hoàng, lấy cớ thoái lui, coi như khéo léo kết thúc chuyện này.

Tần Tố cười lạnh, giọng thoáng mang châm biếm: "Kim Thái tử hôm nay quả là rộng lượng, bản cung thực sự được mở rộng tầm mắt."

Câu nói ấy tuy nhẹ, nhưng mũi nhọn đầy trào phúng, khiến Kim Liệt suýt không giữ nổi nụ cười trên mặt.

Chuyện này, nếu đổi lại là người khác, e rằng chẳng thể giải quyết dễ dàng đến thế. Dù sao Kim Liệt cũng là khách, mà Đại Ung lại phải giữ thể diện quốc gia, đành phải nhịn, phải nhún.

Chỉ là, nếu bất kỳ ai khác nói muốn ra giá, Kim Liệt đều có thể hào sảng đáp ứng, lúc tranh chấp cùng Yến vương Thế tử, nàng còn tự tin như thế. Nhưng Tần Tố thì khác. Với bản tính chẳng theo lẽ thường ra bài của Tần Tố, nếu nói ra cái giá "là cả Phù Lương" ......

Đây cũng là ác nhân tự có ác nhân trị, chiêu trò mà Kim Liệt dùng với thiên hạ đều linh nghiệm, đây vốn không phải chuyện của một món đồ nhỏ nhặt, mà là chuyện thể diện giữa hai quốc gia, xem ai chiếm thế thượng phong. Thế nhưng, duy chỉ khi gặp phải Tần Tố, kẻ cũng chẳng biết thế nào là "nói lý", thì nàng lại thua đến không còn manh giáp.

"Chuyện này xem như đã xong. Kim Thái tử, ngươi còn muốn dạo thêm không?"

Tha cho Yến Vương Thế tử, Tần Tố xoay người nhìn sang Kim Liệt, nàng chẳng tin đối phương đường xa đến Đại Ung lại chỉ gây ra chút chuyện vụn vặt vô vị thế này mà đã cam lòng thu tay.

Kim Liệt bắt gặp ánh mắt như dao của Tần Tố, chẳng hề có chút e dè nào.

"Lời công chúa chí phải, Cô mới tới Thịnh Kinh, thấy gì cũng mới lạ cả. Chẳng hay công chúa điện hạ có thể nể mặt, cùng Cô dạo ngắm phong cảnh kinh thành một phen?"

Tần Tố khẽ cong môi, nụ cười ôn hòa mà chẳng có nửa phần thật ý: "Kim Thái tử nói đùa rồi, cái này chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua thành Thịnh Kinh ta xem đã chán, ngày nào cũng thấy, có gì mới mẻ đâu. Chi bằng Kim Thái tử cùng bản cung ra ngoài thành dạo chơi một chuyến, có khi còn có điều thú vị."

Nụ cười giả ý đối lập nhau, khí lạnh giữa hai người như muốn đông cứng cả không khí. Nếu không phải đang ở giữa phố lớn, e rằng cả hai đã rút kiếm đánh nhau rồi.

"Cô vẫn thấy cảnh trong thành thú vị hơn, chẳng cần ra ngoài thành. Đã vậy, Cô cũng không làm lỡ thời gian của công chúa. Hôm nay thật phải đa tạ công chúa đã đến chủ trì công đạo."

Nghe Tần Tố nói vậy, Kim Liệt liền không dám đáp lời. Nhìn đám người phía sau Tần Tố, lại nhìn hai thuộc hạ của mình, không cần phải nói, nếu thật sự cùng đi ra ngoài thành, thì chẳng khác nào tự dâng mình lên làm đồ ăn. Chỉ sợ Tần Tố có cả trăm cách khiến mình chịu khổ mà vẫn không nói được nửa lời oán than.

Đối với Tần Tố, Kim Liệt thật sự không dám mạo hiểm. Dứt khoát từ chối, hai bên coi như không ai làm khó ai.

Thấy Kim Liệt vẫn còn biết điều, Tần Tố cũng không tiếp tục ép: "Đã vậy, Kim Thái tử cứ thong thả ngắm cảnh Thịnh Kinh đi. Bản cung xin cáo từ trước, Lục hoàng huynh, hẹn gặp lại."

Chào hai người xong, Tần Tố được đưa lên xe ngựa.

Theo đội nghi trượng theo Tần Tố đi xa dần, nụ cười trên mặt Kim Liệt càng lúc càng gượng gạo, rồi dần lạnh hẳn. Nàng khẽ gật đầu với Tần Duẫn đang đứng bên cạnh, trong mắt là một mảnh băng sương.

Lần này, nàng thật sự tính sai rồi. Trước khi đến Thịnh Kinh, Kim Liệt vốn tính toán rất kỹ, Đại Ung từ trước đến nay coi trọng lễ nghi, cho dù nàng có hành động quá đáng, đối phương cũng sẽ vì thể diện mà phải nhịn, không thể phát tác.

Thế nhưng Kim Liệt vạn lần không ngờ, Đại Ung lại dám để Tần Tố trực tiếp phụ trách tiếp đãi sứ đoàn. Một việc xưa nay chưa từng có, đã thẳng tay bóp chết toàn bộ kế hoạch của nàng ngay từ trong trứng nước.

Kim Liệt nghiến răng ken két, Tần Tố đúng là như thể ông trời cố ý phái đến để khắc chế nàng vậy. Trên chiến trường đè đầu mình, trong võ nghệ cũng đè đầu mình, giờ ngay cả chuyện vặt thế này, cũng vẫn bị nàng đè đầu. Quả thật khiến người ta giận đến ngứa răng.

"Hoàng muội sao lại đến nhanh như vậy?"

Lục hoàng tử Tần Duẫn nhìn thấy sự việc được giải quyết, liền ghé sát nói nhỏ với Tấn Thiếu Vân, đúng lúc lọt vào tai Kim Liệt.

"Vừa hay Trưởng công chúa điện hạ đang ở phủ Thừa tướng trên phố Trường Ninh, nghe tin liền lập tức đến, nên mới nhanh vậy."

Tấn Thiếu Vân cũng hạ giọng đáp lại.

"Phủ Thừa tướng?" Tần Duẫn liếc Kim Liệt một cái, trong mắt thoáng qua một tia sáng khác lạ, rồi nói: "Hoàng muội và Thẩm tiểu thư đúng là có tình cảm sâu đậm, suốt ngày thích lui tới phủ Thừa tướng."

Tấn Thiếu Vân vốn tính thẳng thắn, nghe Tần Duẫn nói vậy cũng chẳng thấy có gì lạ, càng không nhận ra nụ cười khẽ nhếch nơi khóe miệng Kim Liệt, đang đứng không xa hai người.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...