BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù

Chương 30. Dạo phố, ngắm hội, kinh hoảng



Chương 30. Dạo phố, ngắm hội, kinh hoảng

Tần Tố và Thẩm Dịch cùng nhau xuống khỏi đài ngắm cảnh, men theo phố Trường Nhạc mà đi. Dòng người đông đúc chen chúc, Tần Tố nắm chặt tay Thẩm Dịch, sợ hai người bị lạc giữa đám đông.

Phía sau là vài thị vệ âm thầm đi theo, giữ khoảng cách vừa đủ, vừa có thể bảo vệ, lại không quấy rầy hai người.

"Xem ra năm nay lại có thêm nhiều trò mới đấy."

Tần Tố vừa nói vừa chỉ cho Thẩm Dịch xem những chiếc hoa đăng bên đường. Những mẫu mã đổi mới hằng năm, cùng muôn vẻ sáng tạo không ngừng khiến người ta dẫu có xem bao nhiêu lần cũng chẳng thấy chán.

"Cái này trông nhu thuận quá, Tử Tầm có thích không?" Thẩm Dịch kéo Tần Tố dừng lại, nhìn về phía quầy hàng có chiếc đèn hình thỏ nhỏ xinh, tuy bé nhưng sống động, đáng yêu vô cùng.

"Ta..."
Tần Tố vừa định nói rằng mình tuyệt đối sẽ không chọn thứ ngây ngô như con thỏ kia, thì đã thấy Thẩm Dịch cầm nó lên.

Thẩm Dịch khoác chiếc áo choàng lông thỏ dài, đôi tay trắng mềm mịn cầm lấy chiếc đèn thỏ tròn trịa, ánh mắt mang theo chút mong chờ nhìn về phía Tần Tố.

Lời đến bên môi, Tần Tố lại nuốt xuống. Tần Tố đón lấy chiếc đèn, nhìn qua một lượt rồi nói: "Ừm, quả thật khá nhu thuận."

"Vậy thì tặng cho Tử Tầm nhé. Lấy chiếc đèn này chúc Tử Tầm thân thể khỏe mạnh, bình an vui vẻ, vạn sự như ý." Thẩm Dịch nhẹ nhàng nâng tay Tần Tố lên, đặt chiếc đèn con thỏ vào trong lòng bàn tay Tần Tố.

Tần Tố có chút không được tự nhiên cầm lấy chiếc đèn con nhỏ, nhưng khi chạm phải ánh mắt Thẩm Dịch, nàng lại cảm thấy con thỏ ấy bỗng trở nên thuận mắt vô cùng.

Tần Tố cũng giúp Thẩm Dịch chọn một chiếc đèn hình Lão Thọ tinh, lại mua thêm hai xiên kẹo hồ lô. Hai người vừa ăn vừa đi dạo.

Các gian hàng muôn hình muôn vẻ khiến người ta hoa cả mắt, có người viết lời chúc cát tường, có người bói quẻ, biểu diễn tạp kỹ, lại có đủ loại nghệ nhân bày hàng bán tài.

Thẩm Dịch vốn hiếm khi có dịp ra ngoài dạo chơi như thế, nhìn thứ gì cũng thấy mới lạ nên đi chậm hơn một chút. Tần Tố liền kiên nhẫn đi cạnh nàng, thỉnh thoảng lại giải thích những vật lạ mắt mà Thẩm Dịch chưa từng thấy qua.

"Cô đoán được viên này làm từ gì không?" Tần Tố bưng một bát đồ ăn nhỏ, gắp một viên đưa cho Thẩm Dịch. Vị thanh ngọt dịu nhẹ, hương thơm thoang thoảng, khiến mắt Thẩm Dịch khẽ sáng lên.

"Là gì vậy?"

"Đậu hũ đấy, đoán không ra đúng không? Ăn thêm một viên đi, nhưng đừng ăn nhiều quá, kẻo lát nữa gặp món ngon hơn lại chẳng còn bụng mà thưởng thức."

Tần Tố vừa nói vừa gắp thêm một viên cho Thẩm Dịch, rồi tự mình ăn nốt hai viên còn lại trong bát.

"Xem ra Tử Tầm rất có kinh nghiệm nhỉ?" Thẩm Dịch nhìn thoáng qua quầy hàng nhỏ kia, trong lòng có chút thèm, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời Tần Tố không mua thêm.

"Có kinh nghiệm cũng vô dụng thôi, năm nào ta cũng tự nhủ phải tiết chế, nhưng năm nào cũng ăn quá đà. Trách thì chỉ có thể trách các món ăn vặt ở đây quá đa dạng."

Tần Tố vừa nói vừa nắm tay Thẩm Dịch. Phía sau, Xích Thủy cùng vài cung nhân khác đã xách theo sáu, bảy túi giấy, bên trong là đủ loại đồ ăn vặt.

"Đằng kia có người đang thả đèn trên sông, An Bình có muốn đi thả hai chiếc không?"
Hai người đã đi đến bên cầu. Tần Tố kiễng chân nhìn ra mặt sông, làn nước tĩnh lặng phủ kín những chiếc đèn trôi lững lờ, ánh sáng rực rỡ phản chiếu như dải Ngân Hà rơi xuống nhân gian, đẹp như mộng ảo.

"Được." Thẩm Dịch cũng nảy sinh hứng thú, liền theo Tần Tố đi về phía đó.

Bên bờ sông có người bày sạp, trên bàn là các loại đèn đã làm sẵn, đủ hình dạng. Cũng có người chuẩn bị nguyên liệu để khách tự tay làm nếu muốn tạo ra chiếc đèn độc nhất vô nhị của riêng mình.

Với tính cách của Tần Tố, tất nhiên nàng chọn loại "độc nhất vô nhị". Giống như mọi năm, nàng ôm lấy một đống nguyên liệu, chuẩn bị tự mình bắt tay làm.

"An Bình, cô muốn kiểu dáng thế nào?" Tần Tố hỏi một cách đầy tự tin, giống như bản thân rất rành chuyện này, nhưng thực ra, năm nào nàng cũng thất bại, ngay cả loại đèn hoa sen đơn giản nhất cũng làm không xong.

Thẩm Dịch không hề biết "thực lực" của Tần Tố, còn đang nghiêm túc suy nghĩ. Chưa kịp nói ra ý tưởng, thì bên cạnh, Xích Thủy đã khẽ nhắc nhỏ: "Thẩm tiểu thư, hay là chúng ta mua sẵn vài chiếc đèn đẹp nhé? Điện hạ nhà ta năm nào cũng tự làm... rồi đèn lại chìm mất."

Thẩm Dịch kinh ngạc nhìn sang Xích Thủy, Tần Tố bên cạnh liếc qua một cái, ánh mắt mang theo vẻ nguy hiểm: "Xích Thủy, bản cung rồi cũng sẽ có một lần thành công."

Xích Thủy cúi đầu, cố nhịn cười, vẫn phải phụ họa Tần Tố: "Vâng, điện hạ thông minh tuyệt thế, chút việc nhỏ như làm đèn này hẳn là chẳng khó khăn gì."

Bị vạch trần "thành tích đèn chìm", Tần Tố cũng thấy ngại, bèn bỏ ý định thể hiện tay nghề của mình. Đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên nàng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

"An Bình, cô cứ đợi ở đây nhé. Ta đi lấy cho cô chiếc đèn đẹp nhất. Xích Thủy, bảo vệ Thẩm tiểu thư cẩn thận."

Dặn dò xong, Tần Tố chạy về phía đám người cách đó không xa đó.

Thẩm Dịch theo bản năng ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy Tần Tố bước đến bên mấy người kia, nói gì đó. Nhưng khoảng cách quá xa, nàng không nhìn rõ những người đó là ai.

"Xích Thủy, mấy người kia là ai vậy?" "Bẩm Thẩm tiểu thư, đó là Nhị hoàng tử và mấy công tử Ngu phủ. Có lẽ điện hạ là đi giúp tiểu thư cướp đèn từ tay họ đấy."
Xích Thủy quá hiểu tính cách chủ tử nhà mình, liền lên tiếng giải thích.

"Ở đây cũng có bán sẵn đèn đẹp, sao điện hạ không mua một cái, lại phải đi cướp của Nhị hoàng tử bọn họ?" Thẩm Dịch vẫn chưa quen với tác phong "thổ phỉ" của Tần Tố, liền hỏi với vẻ ngạc nhiên.

"Vì mỗi năm đèn của Nhị hoàng tử đều là đẹp nhất. Sau khi điện hạ nhà ta thất bại trong việc tự làm đèn, năm nào cũng chạy đi tìm Nhị hoàng tử. Thành ra Nhị hoàng tử đã quen, năm nào cũng mang theo thêm vài cái, kẻo bị điện hạ... 'nhớ thương' đến."
Nói đến đây, Xích Thủy có phần thương cảm cho Nhị hoàng tử, đúng là nhiều năm kinh nghiệm xương máu.

Thẩm Dịch nghe xong cũng bật cười: "Điện hạ và Nhị hoàng tử có vẻ cảm tình rất tốt nhỉ?"

Câu này Xích Thủy thật khó trả lời. Trước kia, người thân với Tần Tố nhất là Đại hoàng tử, nhưng dạo gần đây không hiểu vì lý do gì, quan hệ hai người đột nhiên trở nên căng thẳng, Tần Tố thậm chí chẳng buồn liếc Đại hoàng tử lấy một cái. Từ đó nàng mới bắt đầu thân thiết hơn với Nhị hoàng tử.

Nhưng chuyện trong cung vốn nhạy cảm, Xích Thủy chỉ cười, cúi đầu không nói gì thêm.
Thẩm Dịch cũng nhận ra mình lỡ lời, chỉ khẽ cười, không tiếp tục.

Chỉ trong chốc lát, Tần Tố đã quay lại từ chỗ Tần Mạc, hai tay ôm đầy chiến lợi phẩm. Hai chiếc đèn thả sông vừa tinh xảo vừa quý khí, to gấp đôi những chiếc bình thường, vừa nhìn đã thấy nổi bật hẳn giữa đám đông.

"An Bình, mau đến xem đi, xem thích cái nào hơn. Nhị hoàng huynh còn có rất nhiều, nhưng chỉ hai chiếc này là vừa lớn vừa oai phong, ta liền mang về trước cho cô. Nếu không thích, ta lại dẫn cô đi chọn thêm." Tần Tố vừa đi vừa nói, trên môi là nụ cười đắc ý, còn không quên quay đầu lại liếc Tần Mạc một cái, vẻ thách thức rõ ràng.

"Đèn thả sông của Nhị hoàng tử quả thật rất đẹp." Đến gần hơn, Thẩm Dịch nhìn rõ: cả hai đều là dạng thuyền nhỏ, nhưng được trang trí vô cùng tinh tế.

Một chiếc khắc hình bốn thần thú, trên thuyền còn có những tượng tiểu thần tướng, uy nghi mà sinh động. Dù không biết rõ về Tần Mạc, Thẩm Dịch cũng nhận ra đây là chiếc đèn hẳn được chuẩn bị riêng cho Tần Tố, hợp với tính cách nàng nhất.

Chiếc còn lại cũng là thuyền, nhưng trang trí bằng các tượng tiên nữ, mây ngũ sắc và dải lụa bay lượn, như một tiên cảnh thu nhỏ cũng cực kỳ tinh xảo.

"An Bình, cô muốn cái nào?" Tần Tố đưa cả hai đến trước mặt Thẩm Dịch, để nàng chọn trước.

Thẩm Dịch nhẹ nhàng nhận lấy chiếc thuyền tiên cảnh, ánh mắt sáng lên:
"Ta thích chiếc này hơn một chút."

"Ta biết ngay mà!" Tần Tố mỉm cười rạng rỡ, "Đi thôi, chúng ta đi thả đèn."

Hai người cùng nhau ra mép sông, mỗi người cầm một chiếc đèn nhỏ, ngồi xuống thắp nến bên trong. Khi ánh lửa bừng sáng, ánh sáng phản chiếu trên mặt nước khiến hai chiếc đèn càng thêm lung linh, tựa như có linh hồn.

"Tử Tầm có cầu nguyện gì không?"

Thẩm Dịch nhìn chiếc đèn trong tay Tần Tố, tò mò Tần Tố đã ước điều gì.

"Tất nhiên là có rồi! Ta cầu cho thiên hạ thống nhất, Đại Ung quốc thái dân an, phồn vinh hưng thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp, mưa thuận gió hoà!"

Tần Tố nhắm mắt lại, thành kính cầu nguyện xong, rồi đặt chiếc đèn hoa đăng xuống mặt nước. Ánh lửa nhỏ lay động, chiếc đèn trôi chậm rãi theo dòng sông.

"An Bình, còn cô cầu nguyện điều gì vậy?"

Thẩm Dịch chỉ mỉm cười, không nói, cũng khẽ nhắm mắt lại, thả đèn theo dòng nước.
Nàng cầu rằng, mọi điều Tần Tố mong ước đều sẽ thành hiện thực, vạn sự như ý.

Thấy Thẩm Dịch không chịu nói, Tần Tố cũng không gặng hỏi nữa, ai cũng có bí mật riêng, không cần hỏi nhiều.

Khi hai người vừa đứng dậy, Tần Tố còn định dẫn Thẩm Dịch đi dạo tiếp, nhưng trong khóe mắt bỗng bắt gặp một bóng người lướt qua.

Sắc mặt nàng chợt trầm xuống, vội đỡ Thẩm Dịch đứng lên, giao cho Xích Thủy:
"Bảo vệ Thẩm tiểu thư cẩn thận. Bên kia có biến, bản cung đi xem thử!"

Căn dặn qua loa xong, Tần Tố liền vội vã bước về phía đó.

Vừa đi được hai bước, nàng liền đụng ngay vào Tần Mạc và mấy người khác, lập tức bị y nắm chặt lấy cánh tay.

"Ngươi hấp tấp như thế, định đi đâu vậy?"

Tần Mạc kéo Tần Tố lại, theo hướng ánh mắt nàng nhìn tới, liền bắt gặp một bóng người thấp thoáng vụt qua trong đêm rồi biến mất giữa đám người.

Tần Tố ghé sát tai Tần Mạc, hạ giọng nói: "Là Kim Liệt!"

"Ta thấy rồi." Tần Mạc khẽ gật đầu, nhưng vẫn chưa buông tay: "Muội định tự mình đuổi theo hắn sao?"

Tần Tố vừa định gật đầu, liền chạm phải ánh mắt không mấy thiện cảm của Tần Mạc, "Giờ... không muốn nữa."

"Thế này thì còn tạm được." Tần Mạc kéo Tần Tố lại, nhỏ giọng dặn dò: "Chuyện này có thể để sau rồi điều tra, không cần vội nhất thời. Cẩn thận kẻo trúng kế của bọn họ, chuyện này ta không cần phải nhắc muội nữa chứ?"

Tần Tố cũng biết mình vừa rồi có phần nóng vội, chỉ khẽ gật đầu, rồi cùng Tần Mạc quay lại.

Thẩm Dịch vẫn còn sợ hãi, thấy Tần Tố và Tần Mạc cùng nhau quay về, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

"Điện hạ, Nhị hoàng tử, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tần Tố gãi nhẹ trán, còn Tần Mạc ở bên cạnh giúp nàng mở miệng đỡ lời:

"Không có gì, chỉ là Trưởng Công chúa thấy một kẻ thù cũ, người xưa nay không hợp, định chạy tới gây chuyện, bị ta cản lại thôi. Tính khí hiếu chiến ấy, chẳng biết bao giờ mới sửa được nữa. Có Thẩm tiểu thư còn đang ở đây, mà lại ném người ta sang một bên như thế?"

Tần Mạc vừa nói vừa kéo Tần Tố lại, thuận miệng trách vài câu. Tần Tố hiếm khi không cãi lại, chỉ im lặng chịu đựng, coi như thừa nhận.

"Công chúa biểu muội từ nhỏ đã là tính như thế, cho tới bây giờ cũng không thay đổi chút nào."

Nam tử đứng bên cạnh Tần Mạc mở miệng, giọng trong trẻo, dung mạo có ba phần giống Tần Tố, song lại trông trầm ổn hơn nhiều.

"Sâm biểu ca vẫn thích bỏ đá xuống giếng, từ nhỏ đã thế, giờ đã trưởng thành rồi mà vẫn còn chưa sửa." Tần Tố nhịn được đến giờ đã là kỳ tích; thấy Ngu Sâm lại lên tiếng trêu chọc, nàng liền không khách khí đáp lại.

Đối diện với tính khí ấy, Ngu Sâm chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

"Tử Tầm chỉ lo tranh mạnh tranh yếu, chẳng lo Thẩm tiểu thư thì vẫn đang ở đây, chẳng phải bị lạnh nhạt rồi sao?" Tần Mạc thấy thế liền lên tiếng, khéo léo chuyển chủ đề giải vây cho Ngu Sâm.

Tần Tố trừng mắt nhìn Tần Mạc một cái — rõ là nhiều chuyện! Nàng vốn chẳng muốn giới thiệu hai người, nghĩ đến lời Ngu lão phu nhân từng nói, Tần Tố càng thấy không thoải mái, chỉ mong sớm đưa Thẩm Dịch rời khỏi đây. Nhưng tình hình hiện giờ rõ ràng không cho phép.

"An Bình, đây là cháu đích tôn của tổ mẫu ta, cũng là trưởng tôn của phủ Đại tướng quân — Ngu Sâm." Giọng Tần Tố có chút uể oải, "Sâm biểu ca, đây là tiểu thư dòng chính phủ Thừa tướng — Thẩm Dịch."

Nếu đã được giới thiệu, Thẩm Dịch và Ngu Sâm tự nhiên hành lễ chào hỏi theo lễ nghi, ân cần thăm hỏi một phen.

Tần Tố phần lớn thừa hưởng dung mạo từ Đức Nhân hoàng hậu, Chỉ cần nhìn nàng là có thể đoán ra dung mạo của Ngu Sâm cũng hẳn cũng không tệ, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan đoan chính, do hàng năm ở biên quan, thân hình hắn cao ráo, rắn rỏi, mang theo khí chất lạnh lẽo kiên cường; song bản tính lại ôn hòa, khiến người ta không thấy xa cách hay e dè. Quả thật là kiểu công tử chính trực, hiếm thấy trong kinh thành, cũng là hình bóng xuất hiện trong không biết bao nhiêu giấc mộng xuân khuê.

Chỉ là Tần Tố cùng hắn lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã quen cãi cọ, lại thêm chuyện Ngu lão phu nhân từng nhắc tới, nên nàng càng nhìn Ngu Sâm càng thấy chướng mắt mà thôi.

"Sâm biểu ca, huynh về từ bao giờ vậy?"

Thấy hai người kia khách sáo xong, Tần Tố chen vào, khéo léo chuyển đề tài.

"Hôm qua vừa về, đúng lúc vừa kịp Nguyên Tiêu."

Ngu Sâm mỉm cười đáp lời Tần Tố: "Lần này theo lời tổ mẫu dặn, ta mang về cho Tử Tầm mấy món đồ nhỏ. Giờ còn để ở chỗ tổ mẫu, muội nhớ qua lấy đấy."

"Ngoại tổ mẫu vẫn luôn nhớ đến ta, vậy cậu cũng về cùng sao? Sao hôm nay lại không thấy?"

Tần Tố vốn chẳng tham mấy món đồ nhỏ ấy, chỉ là được người nhớ đến trong lòng, dù là chuyện nhỏ, nàng cũng thấy vui.

"Còn phải hai ngày nữa mới đến. Ta về trước, không đi cùng đại quân."

Ngu Sâm vừa dứt lời, phía sau chợt vang lên tiếng ồn ào huyên náo. Mọi người lập tức bị thu hút, đồng loạt quay đầu nhìn về hướng đó.

"Xảy ra chuyện rồi sao? Sâm biểu ca, huynh mau đi xem thử đi!"

Nghe động tĩnh, chắc chắn là có chuyện. Tần Tố vốn định tự mình đi, nhưng chợt nhớ tới lời Tần Mạc vừa dặn khi nãy, câu nói ra đến miệng lại đổi hướng, gọi người bên cạnh.

Ngu Sâm không nói hai lời, lập tức dẫn người chạy đi.

Chỉ trong chốc lát, tiếng huyên náo mỗi lúc một gần. Tiếp đó Tần Tố và mọi người cũng nhìn rõ tình hình, hóa ra không biết xe ngựa nhà ai bị hoảng loạn, ba con tuấn mã kéo xe đã lao lệch đường, chạy như điên dọc theo bờ sông!

Thấy xe ngựa sắp đâm thẳng vào đám đông, ngay cả Thanh Kích và những thị vệ phía sau cũng vội vàng lao tới. Tần Tố nhanh như chớp, một tay ôm lấy eo Thẩm Dịch, tay kia túm cổ áo Tần Mạc, kéo cả hai sang bên cạnh, tránh khỏi xe ngựa đang lao đến.

"Các ngươi ở đây chờ, để bản cung đi xem!"

Tần Tố vừa định bước ra thì thấy Thanh Kích đã phối hợp cùng Ngu Sâm ra tay, chặn được cỗ xe, hạ gục ba con ngựa điên.

Nhân lúc Thẩm Dịch còn chưa kịp ngẩng đầu, Tần Tố lập tức đưa tay che mắt nàng lại, không cho thấy cảnh máu me ấy.

"Ngựa đúng là ngựa tốt, đáng tiếc quá." Tần Mạc vừa chỉnh lại cổ áo bị Tần Tố kéo lệch, vẫn còn tâm tư cảm thán.

"Nếu nó lao thẳng vào huynh, huynh sẽ biết 'tốt' cỡ nào." Tần Tố vẫn còn sợ hãi, vừa rồi chỉ chậm một chút thôi, Tần Mạc và Thẩm Dịch e rằng đã mất mạng tại chỗ. Ba con ngựa điên như thế, đâu phải người thường có thể chống đỡ nổi.

"Kia là xe ngựa nhà ai? Hình như là của phủ Dương Quốc công." Tần Mạc chỉnh xong y phục, liền đổi chủ đề, bước về phía cỗ xe.

Thẩm Dịch bị che mắt, nghe vậy liền lo lắng, "Thật sự là xe của phủ Dương Quốc công sao?"

Tần Tố chợt nhớ ra, Thẩm Dịch có một người bạn khá thân, hình như tên là Dương Di, chính là tiểu thư dòng chính của phủ Dương Quốc công.

"An Bình, đừng lo." Tần Tố ôm chặt Thẩm Dịch vào lòng, quay sang dặn Tần Mạc:
"Huynh mau đi xem trong xe là ai."

Tần Mạc lười biếng liếc Tần Tố một cái, rồi chắp tay bên miệng hô lớn::
"Ê! Ngu công tử! Phiền huynh xem trong xe ngựa là người phương nào!"

"Huynh đi thêm hai bước thì chết sao?" Nhìn đám dân chúng xung quanh đang tò mò dõi theo, Tần Tố thật sự bó tay trước cái tính lười nhác chẳng muốn động đậy của Tần Mạc.

"Tiết Nguyên Tiêu mà, đừng nói lời xui rủi thế." Tần Mạc phất tay cười, vẫn chẳng buồn nhúc nhích, chỉ chờ Ngu Sâm báo lại.

Nhưng không cần Ngu Sâm phải gọi, khi Thanh Kích và những người khác vén rèm xe ngựa lên, liền thấy có một người tự mình trèo ra ngoài. Xem ra được bảo vệ khá tốt, không bị thương nghiêm trọng.

Tần Tố nhìn kỹ, chỉ biết than thầm, thật là trùng hợp. Người đó không phải Dương Di thì còn ai vào đây!

Nhìn Thẩm Dịch vẫn ngoan ngoãn tựa trong ngực mình, ánh mắt chờ đợi câu trả lời, Tần Tố hơi do dự, rồi vẫn dịu giọng nói: "An Bình, hình như là tiểu thư dòng chính phủ Dương Quốc công. Nhưng cô yên tâm, nàng không sao cả, tự mình bò ra khỏi xe rồi."

"Thế nhưng thật sự là...." Thẩm Dịch hơi kinh ngạc, dù nghe Tần Tố nói không việc gì, vẫn không khỏi lo lắng: "Tử Tầm, người thả ta ra đi, ta chỉ muốn nhìn một chút thôi."

"Để ta gọi nàng ta đến đây cho cô, thân thể cô yếu, lỡ bị khí huyết đụng phải thì không hay đâu." Tần Tố nhìn cảnh tượng hết sức thảm thiết trước mắt, thật sự không nỡ để Thẩm Dịch trông thấy.

Có người lập tức đi mời Dương Di lại đây, còn Tần Tố thì đưa mắt nhìn về hướng xe ngựa vừa lao đến.

May mà chiếc xe ấy chạy lệch khỏi đường lớn, ven bờ sông này tuy vẫn đông người, nhưng vẫn ít hơn chốn phố phường náo nhiệt, người dân kịp tránh, nên xem ra không gây ra thương vong nghiêm trọng.

Sau khi cứu được người trong xe, Thanh Kích và những thị vệ khác lại bắt đầu thu dọn hiện trường. Họ cho người đưa xác ngựa cùng chiếc xe gần như vỡ nát về Đại Lý Tự để điều tra nguyên nhân khiến ngựa phát cuồng, rồi lại trấn an dân chúng, ghi nhận thiệt hại để báo lại phủ Dương Quốc công. Dù sao đây cũng là xe ngựa của phủ Dương Quốc công, chuyện bồi thường là điều hiển nhiên, còn nguyên nhân, cứ để tra ra rồi nói sau.

Khi Tần Tố nghĩ xong những việc cần làm, Dương Di đã được Xích Thủy dìu tới.
Tuy không bị thương, nhưng rõ ràng bị dọa sợ không nhẹ, chân nàng vẫn còn mềm nhũn, bước đi loạng choạng.

"An Bình..." Dương Di khẽ gọi, rồi lại hành lễ: "Tham kiến Trưởng Công chúa điện hạ, tham kiến Nhị hoàng tử điện hạ."

"Miễn lễ." Tần Tố đỡ Thẩm Dịch xoay người lại, để nàng quay lưng về phía hiện trường đang thu dọn, rồi mới buông tay khỏi mắt nàng.

Thẩm Dịch chớp mắt vài lần để thích ứng, sau đó liền lo lắng nhìn Dương Di:
"Cô có bị thương ở đâu không?"

Dương Di vẫn còn hơi choáng váng, nắm chặt tay Xích Thủy: "An Bình không cần lo, ta không bị thương, chỉ là hơi choáng váng. Nếu không nhờ Trưởng Công chúa điện hạ và Ngu công tử ra tay, e rằng hôm nay ta đã mất mạng rồi!"

"Không được nói gở như vậy, cô bình an là tốt rồi. Nhưng xa phu đâu? Sao ngựa lại nổi điên như thế?" Thẩm Dịch bình tĩnh hỏi, cố gắng khiến Dương Di nhớ lại chút manh mối nào đó.

"Ta cũng không rõ. Chỉ nhớ là sau khi rời đài ngắm cảnh, định về phủ, lại chợt nghĩ muốn ghé qua xem hội hoa đăng bên này, nên mới sai phu xe chạy nhanh đến. Không ngờ ta càng bảo dừng, xe lại càng chạy nhanh hơn. Đến cuối cùng ta chỉ biết nắm chặt khung cửa sổ, ngoài ra chẳng nhớ được gì nữa."

Dương Di vẫn ở trong xe suốt, nên cũng khó mà biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Thấy Thẩm Dịch còn định hỏi thêm, Tần Tố liền ôm vai nàng, dịu giọng nói:
"Để Dương tiểu thư nghỉ ngơi trước đã. Chờ Đại Lý Tự điều tra xong, tự nhiên sẽ biết nguyên do."

"Đa tạ Trưởng Công chúa điện hạ." Dương Di gắng gượng hành lễ.

Thẩm Dịch khẽ gật đầu, định nói thêm vài lời thì bỗng thấy trước mắt tối sầm, thân thể nghiêng ngả, nếu không có Tần Tố đang đỡ, e rằng đã ngã xuống đất.

Chuyện này không thể lơ là. Tần Tố vội đỡ nàng ngồi xuống, lo lắng gọi: "An Bình? An Bình?"

"Không sao..." Thẩm Dịch đưa tay xoa trán, cau mày chớp mắt vài cái, sắc mặt dần hồi phục.

"An Bình, cô không sao chứ?" Thấy Thẩm Dịch còn yếu hơn mình, Dương Di sợ đến quên cả chóng mặt, vội ngồi xuống bên cạnh.

"Hẳn là do đi lại quá lâu tối nay, lại thêm một phen kinh sợ," Tần Tố tự trách không thôi, biết rõ thân thể Thẩm Dịch yếu, vậy mà còn kéo nàng đi ngắm hội lâu như vậy, giờ lại xảy ra chuyện như thế. "Thanh Kích, chuẩn bị xe ngựa, đưa Thẩm tiểu thư đến chỗ thần y khám trước đi."

"Tử Tầm, người đừng lo, ta nghỉ một lát sẽ ổn thôi."

Thẩm Dịch nắm chặt tay Tần Tố, nhắm mắt tựa vào vai Tần Tố. Giọng nói yếu ớt, hơi thở cũng nhẹ đến gần như tan vào không khí, nhưng vẫn còn cố gắng khuyên ngược lại.

"Cô nghỉ chút đi." Tần Tố cũng ngồi xuống ngay bên cạnh, cởi bỏ chiếc phượng quan vướng víu trên đầu, ném cho Xích Thủy, rồi nhẹ nhàng ôm Thẩm Dịch vào lòng để nàng dễ chịu hơn một chút.

Thấy Tần Tố định buông xõa tóc, Tần Mạc liếc mắt ra hiệu cho Xích Thủy: "Còn không mau giúp chủ tử ngươi búi lại tóc?"

Xích Thủy hiểu ý, lập tức nửa quỳ gối phía sau, chỉ trong vài động tác nhanh gọn đã dùng trâm dài cố định lại mái tóc của Tần Tố. Tuy không còn cầu kỳ, quý phái như trước, nhưng vẫn giữ được vẻ đoan trang, không mất thể diện.

Khung cảnh lúc ấy hơi hỗn loạn, nhưng đội Ngự lâm quân đến rất nhanh. Khi cỗ xe ngựa mà Thanh Kích gọi đã tới, bọn họ cũng đã dọn dẹp xong hiện trường, giải tán đám người vây xem và bắt đầu xử lý hậu quả.

Không tiện ở lại lâu, Tần Tố để Xích Thủy ở lại chăm sóc Dương Di, còn bản thân thì bế Thẩm Dịch lên xe rời đi. Việc còn lại giao cho Tần Mạc và Ngu Sâm trông nom.

Vừa hay lúc này Hoa Khê cũng đã rời hoàng cung, đang ở cùng Kim Tê Ngô trong một viện gần đó, nên Thanh Kích đánh xe chạy thẳng đến.

Viện này chỉ thắp lác đác vài ngọn đèn, tối tăm một mảnh.

"An Bình?" Suốt dọc đường, Thẩm Dịch gần như không động đậy, khiến Tần Tố lo lắng cực độ, khẽ gọi nàng.

"Tử Tầm..." Khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ trắng bệch, song ý thức vẫn còn, khẽ đáp lại Tần Tố.

Tần Tố thở ra một hơi nhẹ nhõm, ôm chặt hơn: "An Bình, đừng ngủ... chúng ta tới nơi rồi, nghe không?"

"Ừm..."
Thẩm Dịch cảm thấy mí mắt nặng như đeo chì, làm sao cũng không mở nổi. Nàng chỉ còn mơ hồ nghe tiếng Tần Tố bên tai, trong lòng lại cảm thấy yên tâm lạ thường.

Tần Tố ôm Thẩm Dịch một đường vào trong viện, men theo hành lang, được Thanh Kích dẫn đường, đi thẳng tới viện của Hoa Khê.

"Hoa Khê!" Vừa bước vào, Tần Tố đã lớn tiếng gọi.

Ngay tức khắc, đèn đuốc trong viện đồng loạt sáng bừng. Hoa Khê, chỉ khoác ngoài tấm áo choàng, vội chạy ra: "Sao thế? Cháy ở đâu à?"

"Là An Bình!" Tần Tố vội nói, rồi ôm Thẩm Dịch bước thẳng vào phòng, đặt nàng nằm lên giường: "Ngươi mau mau nhìn xem, An Bình làm sao vậy?"

Hoa Khê cũng vội vàng vớ lấy hòm thuốc, ngồi xuống bên giường: "Đây là có chuyện gì?"

"Hôm nay hội hoa đăng, ta nghĩ cùng An Bình đi dạo một chút, kết quả quên mất thời gian, đi quá lâu. Lại gặp xe ngựa của phủ Dương Quốc Công phát cuồng, vừa mệt vừa sợ, An Bình liền ngất xỉu."

Tần Tố nhanh chóng giải thích.

Hoa Khê liếc Tần Tố một cái đầy bất mãn, rồi ngồi xuống cạnh giường, đặt tay lên cổ tay Thẩm Dịch bắt mạch, mày khẽ nhíu lại.

"Thế nào rồi? Ngươi mau nói đi chứ!"

Tần Tố đứng ở bên cạnh nóng ruột đến phát hoảng.

"Ta nói gì bây giờ? Nếu không phải ngài kéo người ta đi chơi, thì giờ đâu đến nỗi phải mang tới đây cho ta chẩn bệnh? Kiên nhẫn chờ một chút!"

Hoa Khê phất tay, đẩy Tần Tố sang bên, đặt lại tư thế của Thẩm Dịch cho ngay ngắn, rồi áp tay lên cổ nàng để quan sát kỹ hơn.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...