BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù
Chương 29. Tết Nguyên Tiêu, hội hoa đăng
Chương 29. Tết Nguyên Tiêu, hội hoa đăngSáng sớm hôm sau, Tần Tố như thường lệ dậy rất sớm. Sau khi luyện công một canh giờ, nàng vào Chính Dương cung dùng bữa sáng. Vô tình nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay, mới nhớ ra hôm trước đã hứa sẽ tặng Thẩm Dịch một tín vật khác, kết quả lại mang về mà quên không đưa, quả thật quá sơ suất.Nghĩ đến đây, Tần Tố thầm nhủ: "Hôm ấy đã không tặng, bây giờ đã hồi cung, chi bằng chọn cho Thẩm Dịch một món quý giá hơn."Đang định đi bảo khố, Tần Tố lại bị Xích Thủy chặn lại. "Điện hạ, người nên thay y phục rồi." Trên tay Xích Thủy đang cầm chính phục của Tần Tố.Tần Tố mới nhớ ra, liền giơ tay để Xích Thủy thay y phục cho mình: "Đúng rồi, bản cung rời cung mấy ngày nay, việc điều tra tiến triển đến đâu rồi?"Trước khi Tần Tố đi quân doanh, từng dặn Xích Thủy ở lại Chính Dương cung, đem những kẻ không nên lưu lại tra ra. Tính đến nay cũng đã một thời gian, hẳn là có kết quả. "Khởi bẩm điện hạ, chỉ tìm ra ba người thôi. Chính Dương cung vốn là nơi Hoàng thượng đích thân chọn người đưa vào, nên khó mà có kẻ trà trộn. Ba người kia cũng chỉ là bọn quét dọn tầm thường."Lần này Xích Thủy quả thật đã rà soát tỉ mỉ toàn bộ Chính Dương cung, nhưng thu hoạch chẳng đáng là bao. Những kẻ có thể thân cận bên Tần Tố đều là người tuyệt đối trung thành. Còn lại phần lớn chỉ phụ trách tạp vụ, hơn nữa đều do Vĩnh Nhạc Đế tỉ mỉ chọn lựa ra, Tần Tố không thể tùy tiện đuổi đi. Huống chi, bọn họ cũng chẳng có khả năng gây hại cho nàng.Xem ra chuyện này chỉ có thể dừng lại ở đây. Tần Tố cũng không truy cứu nữa, chỉ dặn sau này cứ để mắt đề phòng. "Đúng rồi, ba người kia là người của ai?""Một của Đức phi nương nương, Một của Triệu tài nhân, và một người của Từ chiêu nghi." Xích Thủy cúi đầu đáp."Tam hoàng huynh, Đại hoàng huynh, còn có một Ngũ hoàng huynh..." Trong lòng Tần Tố đã hiểu rõ. Chỉ e những người này không phải nhằm vào mình, mà là muốn thăm dò tin tức về phụ hoàng mà thôi, không cần quá để tâm.Lần điều tra này, Tần Tố vốn chỉ muốn tìm ra người của Tần Mạc, nhưng đáng tiếc, chuyện đó không dễ dàng như vậy."Thôi, việc này dừng ở đây. Trả những người ấy về cung của chủ tử trong cung đi." Xích Thủy gật đầu: "Điện hạ, còn một việc nữa. Hoa thần y bị Thái y viện đuổi ra ngoài rồi, ngài định an bài thế nào?""Bị đuổi ra? Nàng ta gây ra chuyện gì?" Tần Tố nhìn vào gương đồng, thấy trên đầu mình đã cài đầy trâm phượng vàng, vẻ mặt không hề bất ngờ.Ngày đó Hoa Khê tới Chính Dương cung, một phen diệu thủ hồi xuân cứu sống Thẩm Dịch, khiến đám lão già trong Thái y viện chấn động. Chính Tần Tố còn phải nhiều lần khẩn cầu mới đưa Hoa Khê vào Thái y viện, vậy mà chỉ vài ngày đã bị trả lại. "Nghe nói Hoa thần y quen dùng người để thử thuốc. Dày vò hết lũ dược đồng, liền quay sang lấy các thái y ra thử. Còn không có giải dược, buộc họ tự nghĩ cách điều chế. Hiện tại trong Thái y viện kêu khóc vang trời, tập thể dâng tấu lên Bệ hạ, xin đưa Hoa thần y trở về Chính Dương cung."Nói đến đây, Xích Thủy không nhịn được bật cười. Mấy vị thái y vốn nghiêm khắc cổ hủ, nay gặp Hoa Khê xem như nếm đủ khổ.Tần Tố cũng đoán được, khẽ gật đầu:"Vậy thì đón nàng ta về. Nhưng đưa ra ngoài cung, cho ở cùng Kim Tê Ngô, tăng cường hộ vệ, chú ý bí mật.""Tuân lệnh." Xích Thủy đáp, rồi dìu Tần Tố đứng dậy.Một thân chính phục đỏ đen, thêu đầy sơn hà hải đồ, nhật nguyệt tinh thần. Trên đầu cửu phượng kim quan giương cánh tựa như sắp bay lên, hai bên cắm mười hai cây trâm vàng, bước một cái là chuỗi tua dài khẽ lay động. Ngoài ra còn vô số trang sức điểm xuyết, quý khí rực rỡ. Chỉ riêng bộ y phục và trang sức này, trong toàn bộ Đại Ung cũng chỉ có Tần Tố mới có thể dùng."Hôm nay nhất định phải mặc bộ này sao?" Tần Tố thở dài, cảm thấy nếu khoác lên người thứ này, thì đến lúc ấy, e rằng không phải Thẩm Dịch không thể cùng mình dạo hội hoa đăng, mà chính mình cũng chẳng đi nổi."Điện hạ nhẫn nại một chút. Hôm nay khác với ngày thường, đường Vĩnh Nhạc ắt sẽ đông nghìn nghịt, dân chúng đều mong được ngắm phong thái hoàng gia, tuyệt đối không thể sơ sót nửa phần."Xích Thủy ở bên khuyên giải, sợ Tần Tố thật sự nổi tính tình muốn đổi y phục thì sẽ phiền toái lớn.May mà bây giờ tính tình Tần Tố cũng đã thu liễm hơn nhiều, chỉ khẽ vuốt lại tay áo, không nói gì thêm."Đem cái vòng tay ấy đưa cho bản cung." Tần Tố nhìn về chiếc vòng bạc bị tháo xuống đặt ở một bên. "Điện hạ, đây là...?" Xích Thủy có phần nghi hoặc. Trang sức hôm nay của Tần Tố đã đủ nhiều, căn bản không cần thêm cái vòng bạc ấy, hơn nữa cũng chẳng còn chỗ đeo."Tối nay Thẩm tiểu thư hẳn cũng sẽ đến. Lần trước bản cung từng nói sẽ tặng nàng một tín vật, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy chiếc vòng này hợp nhất."Tần Tố cầm vòng bạc lên, tự mình thu vào tay áo."Nhưng điện hạ, đây vốn là thứ Hoàng hậu nương nương khi xưa chuẩn bị cho ngài và Cửu hoàng tử, mỗi người một chiếc, ý nghĩa phi phàm, sao có thể tùy tiện tặng người khác?" Xích Thủy không nghĩ tới Tần Tố là muốn tặng người khác, vội lên tiếng nhắc nhở. Năm ấy, Đức Nhân Hoàng hậu mang thai, biết trong bụng là song sinh, lại lo bản thân khó qua cửa ải sinh tử, nên từ khi mang thai đã chuẩn bị đủ lễ vật cho hai hài tử: nếu là nam thì mỗi người hai phần, nữ cũng vậy. Từ áo quần lúc nhỏ, khóa trường mệnh, đến lễ vật mỗi năm, đủ mọi thứ bà đều chuẩn bị sẵn.Cho đến nay, rất nhiều đồ Tần Tố thường dùng đều là di vật năm đó Đức Nhân Hoàng hậu để lại, Tần Tố vẫn hết sức trân trọng. Tần Tố liếc nhìn Xích Thủy, nhưng chủ ý không đổi: "Trên này khắc hai chữ trường mệnh, bản cung không cần cũng sẽ sống trường mệnh bách tuế. Chi bằng tặng cho Thẩm tiểu thư, để mẫu hậu phù hộ nàng được trường mệnh, không phải tốt hơn sao."Xích Thủy nghe vậy, không dám nói thêm: "Điện hạ nói rất phải, điện hạ tất nhiên sẽ trường mệnh bách tuế."Chuẩn bị xong, đã gần đến giờ Ngọ. Tần Tố đi tới Vĩnh An cung. Lúc Tần Tố đến, Tấn Hoàng quý phi cùng một đám phi tần và các hoàng tử đều đã có mặt."Nhi thần bái kiến phụ hoàng, bái kiến Tấn Hoàng quý phi."Tần Tố đứng giữa điện, hành lễ đơn giản rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, chống cằm lặng lẽ nghe họ trò chuyện.Phần lớn đều là Tấn Hoàng quý phi nói về việc sắp xếp hội hoa đăng tối nay ở đường Vĩnh Nhạc. Những năm qua hậu cung do bà quản lý, mọi việc đều đâu ra đấy, gần như không có sơ suất."Tầm Nhi thấy thế nào?"Đúng lúc Tần Tố đang lim dim, vừa ăn điểm tâm vừa gắng chống cơn buồn ngủ, thì Vĩnh Nhạc Đế đột ngột nhìn sang, hỏi ý kiến nàng.Tần Tố vốn chẳng nghe lọt được mấy lời, làm gì có ý kiến gì, chỉ đành khẽ gật đầu:
"Hoàng quý phi nương nương đã sắp xếp thỏa đáng, nhi thần thấy rất ổn." "Vậy thì tốt."Vĩnh Nhạc Đế cười lớn, quyết định chuyện này, chỉ là nụ cười của Tấn Hoàng quý phi dường như có phần gượng gạo.Lúc này đã gần đến giờ ngọ thiện, mọi việc cũng bàn bạc xong xuôi, Tần Tố đang suy nghĩ nên ăn món gì thì bất ngờ chạm phải ánh mắt Tần Mạc.Hắn ngồi phía sau Tấn Hoàng quý phi, từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu, tựa như buồn ngủ đến nơi, giờ lại ngẩng lên nhìn thẳng vào nàng, khiến Tần Tố thoáng chột dạ.Vĩnh Nhạc Đế dường như tâm tình rất tốt, nghĩ buổi tối còn phải bận rộn lâu dài, liền lưu tất cả ở lại Vĩnh An cung dùng bữa, coi như trước tiên ăn một bữa đoàn viên.Trong lúc cung nhân Vĩnh Lạc cung chuẩn bị bữa ăn trưa, mọi người chờ đợi, Tần Tố thấy Tần Mạc đứng dậy đi ra ngoài, liền cũng thong thả theo sau.Quả nhiên, không xa Vĩnh Lạc cung, trong một đình nghỉ mát, Tần Tố trông thấy hắn. Tần Mạc ngồi một mình, bọn cung nhân đều chờ từ xa."Các ngươi ở đây chờ." Tần Tố cũng dặn Xích Thủy cùng những người khác dừng lại, tự mình đi thẳng đến đình.Tiếng bước chân khiến Tần Mạc, đang cúi nhìn mặt hồ băng, ngẩng đầu lên. Vừa thấy là Tần Tố, hắn lập tức đứng dậy muốn rời đi.Bị Tần Tố kéo lại: "Có lời gì thì nói rõ, bày ra bộ mặt ấy cho ai xem?""Ta có thể nói rõ với người sao, Trưởng công chúa điện hạ?" Tần Mạc tựa hồ tâm tình cũng không tốt, lạnh lùng nhìn nàng, song không hất tay nàng ra."Ta đã đắc tội gì với huynh?" Tần Tố hoàn toàn hồ đồ, nghĩ thế nào cũng không ra mình sai ở đâu."Lần yến tiệc Nguyên Tiêu này, là mẫu phi ta bận rộn nửa tháng trời mới hoàn thành. Vừa lo tất niên cung yến xong, mẫu phi lại ngày đêm chuẩn bị, từng tiết mục đều đích thân chọn, món ăn cũng mỗi ngày tới ngự thiện phòng tuyển lựa từng món. Bao nhiêu chuyện vụn vặt khác, cũng đều một tay mẫu phi lo liệu. Thế nhưng chỉ một câu của phụ hoàng, tất cả công lao lại thành của muội?"Tần Mạc đối diện Tần Tố, từng chữ một nói rõ.Tần Tố sững người: "Khi nào thì ta nhận công lao của mẫu phi huynh?""Vừa rồi tại Vĩnh An cung, phụ hoàng hỏi, muội tự mình gật đầu." Tần Mạc hất tay Tần Tố ra, giận dữ quay mặt về phía hồ băng.Đến lúc này Tần Tố mới hiểu đầu đuôi, lập tức kêu khổ không ngớt: "Vừa rồi trong điện ta chỉ lo nghĩ trưa nay ăn gì, đâu nghe rõ phụ hoàng hỏi cái gì. Ta chỉ thuận thế gật đầu thôi, không ngờ lại thành ra thế này. Huynh chờ đó, ta lập tức đi giải thích với phụ hoàng. Chuyện ra ngoài dự yến Nguyên Tiêu ta cũng mới biết hôm qua, đem công lao này tính lên đầu ta, thật quá hoang đường!"Nói xong với Tần Mạc, Tần Tố giậm chân, nhấc váy chạy thẳng về phía Vĩnh An cung.Tần Mạc xoay người, nhìn bóng dáng nàng hấp tấp rời đi, khóe môi khẽ cong, rồi bước ra khỏi đình, đón Tấn Hoàng quý phi đang đi tới từ sau giả sơn."Mẫu phi, người xem, nhi thần nói không sai chứ? Hoàng muội không phải loại người đó."Hắn đỡ lấy Tấn Hoàng quý phi. Một lần nữa, Tần Tố không khiến hắn thất vọng."Thì ra mẫu phi hiểu lầm lâu nay, tất cả chỉ vì phụ hoàng của con thiên vị mà thôi." Tấn Hoàng quý phi sắc mặt phức tạp, vỗ nhẹ cánh tay hắn: "Khổ cho con rồi.""Đây vốn là việc nhi thần nên làm. Phụ hoàng xưa nay cưng chiều hoàng muội, đó vừa là phúc, vừa là họa. Người chỉ biết hết lòng che chở muội ấy, lại chẳng hay rằng, chính như thế đã khiến muội ấy trong tối kết oán, chịu bao nhiêu ghen ghét." Trước kia, Tần Mạc chỉ đứng ngoài nhìn thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng nay lập trường đã khác, tất nhiên hắn cũng phải làm điều gì đó.Việc đầu tiên, chính là dỗ yên lòng mẫu phi của mình.Hiện nay ở Đại Ung, lễ nghi đối với nữ tử vô cùng khắt khe. Không chỉ cần có tài nữ công, phẩm hạnh, mà còn phải biết cần kiệm quản gia, có khả năng quản lý sắp xếp ổn thỏa. Việc tổ chức yến tiệc cũng là một trong những thước đo năng lực của nữ nhân.Vĩnh Nhạc Đế vì muốn tô điểm thanh danh của Tần Tố bên ngoài, thường đem công lao chủ trì yến tiệc của Tấn Hoàng quý phi, quy hết lên người nàng.Đương nhiên, những chuyện này đối với Tần Tố – người xưa nay hầu như chẳng bao giờ dự yến, chỉ biết cùng Tấn Thiếu Vân bày trò nghịch ngợm – thì căn bản không hề hay biết. Bởi thế, trước đây Tấn Hoàng quý phi thường có chút bất mãn với nàng.Nay trải qua chuyện vừa rồi, e là trong lòng quý phi cũng nguôi ngoai phần nào.Tần Tố không biết toan tính của Tần Mạc. Nàng một đường quay về Vĩnh An cung, tìm đến ngự thư phòng, thấy Vĩnh Nhạc Đế đang xem tấu chương, liền đẩy cửa mà vào."Phụ hoàng, sao người có thể làm việc như vậy?"Thấy nàng khí thế hung hăng, như thể đến hỏi tội, Vĩnh Nhạc Đế vội vàng đứng dậy, xua hết cung nhân ra ngoài, dịu giọng dỗ dành: "Tầm Nhi, sao lại nói thế? Phụ hoàng đã làm sai điều gì chăng?"Nhìn dáng vẻ cẩn thận của phụ hoàng, trong lòng Tần Tố lại mềm xuống, giọng cũng nhẹ nhàng hơn: "Phụ hoàng, vừa rồi trong điện, nhi thần không nghe rõ nên hồ đồ gật đầu. Giờ nghĩ lại mới thấy không ổn, đặc biệt tới thưa rõ. Chuyện hội hoa đăng Nguyên Tiêu lần này, đều là Tấn Hoàng quý phi tự tay chuẩn bị, tuyệt đối không thể tính lên người nhi thần. Nhi thần không chịu nổi những hư danh ấy." "À, ra là chuyện đó?"Vĩnh Nhạc Đế vội đỡ nàng ngồi xuống, lại tự tay rót trà: "Con gái ta, bớt giận đi. Có ai thêu dệt bên tai Tầm Nhi gì không?""Nào có ai nói gì đâu, chỉ là nhi thần vừa nghĩ đến thì thấy không ổn, nên vội tới nói rõ cùng phụ hoàng." Tần Tố cũng nâng ấm trà, rót một chén đặt vào tay ông: "Phụ hoàng, nhi thần không cần thứ công lao cướp từ tay người khác. Người nói có phải không?""Được, được, được! Con gái ta mở miệng, phụ hoàng nào dám không nghe. Nếu đây là ý con, thì chính là phụ hoàng sai rồi, phụ hoàng lập tức sửa lại. Vậy con có vui chưa?"Ông vui mừng đón lấy chén trà nàng rót, không truy hỏi gì thêm, liền gọi Lý công công vào, truyền lời đính chính."Vốn là phụ hoàng sai, như thế thì con cũng yên tâm. Sau này phụ hoàng ngàn vạn lần đừng làm thế nữa."Tần Tố uống một ngụm trà, lòng cũng nhẹ nhõm. "Vậy nhi thần không làm phiền phụ hoàng xử lý chính sự, nhi thần xin cáo lui.""Con gái ta thật hiểu chuyện. Nếu muốn ăn món gì, bảo Tiểu Lý Tử đi báo ngự thiện phòng chuẩn bị, kẻo không kịp ngọ thiện."Ngay cả khi nàng đã ra khỏi cửa, Vĩnh Nhạc Đế còn đứng dặn theo."Nhi thần biết rồi!" Tần Tố không ngoái đầu, chỉ phất tay, rồi thẳng đường trở về.Có Vĩnh Nhạc Đế trấn áp, bữa trưa hôm ấy mọi người đều yên ổn dùng cơm. Sau đó, liền chuẩn bị xuất cung tới phố Vĩnh An. Hội hoa đăng bắt đầu vào giờ Thân, mà giờ chỉ còn chưa đầy một canh giờ. Riêng quãng đường thôi cũng đã mất gần hết thời gian rồi.Xa giá của Tần Tố theo sau Vĩnh Nhạc Đế và Tấn Hoàng quý phi. Hai bên đường, Ngự lâm quân nghiêm chỉnh hộ vệ, dân chúng đứng chật kín hai bên, reo hò nghênh đón, so với hôm qua lại càng náo nhiệt gấp bội.Mãi đến khi tới phố Vĩnh An, bá quan triều thần đều đã có mặt, sắc trời dần ngả tối, hội hoa đăng liền chuẩn bị chính thức bắt đầu.Mới đầu nghi lễ còn chưa thể tùy tiện rời chỗ. Tần Tố ngồi ở vị trí bên trên, tầm mắt cứ không ngừng hướng về phía Thừa tướng, nhưng nhìn mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng Thẩm Dịch.Mãi đến khi buổi lễ chúc phúc dài dằng dặc kết thúc, mọi người bắt đầu thoải mái trò chuyện, Tần Tố mới như được giải thoát, lập tức đứng dậy. Nàng hành lễ với Ngu Đại tướng quân cùng Ngu lão phu nhân xong liền vội vàng đi tìm Thẩm Dịch.Đi một vòng tới bên cạnh Thừa tướng phu nhân, vẫn chẳng thấy bóng dáng kia đâu."Thừa tướng phu nhân, hôm nay Thẩm tiểu thư không tới sao?"Câu hỏi đột ngột khiến Thừa tướng phu nhân thoáng giật mình."Bái kiến Trưởng công chúa điện hạ. Tiểu nữ An Bình có tới, chỉ là chưa ra ngoài. Thân thể con bé vốn yếu, thần phụ lo sợ gió đêm làm nó nhiễm lạnh, nên để nó nghỉ ngơi trong lầu. Tạ ơn điện hạ đã quan tâm."Nghĩ đến ân tình Tần Tố từng giúp đỡ, Thừa tướng phu nhân cũng nói tỉ mỉ hơn vài câu."Thì ra là vậy. Một mình trong phòng chắc cũng buồn tẻ, bản cung liền đi tìm nàng, cùng nhau ngắm hội hoa đăng."Tần Tố biết được chỗ ở, liền đích thân đi. Thừa tướng phu nhân hiểu rõ quan hệ hai người thân cận, cũng không ngăn cản, còn chỉ đích xác phòng Thẩm Dịch đang nghỉ.Từ đài ngắm cảnh, Tần Tố theo lời chỉ dẫn của Thẩm phu nhân mà tới lầu các, tìm được căn phòng Thẩm Dịch đabf ở, Xích Thủy tiến lên gõ cửa.Bên trong vang lên giọng Thẩm Dịch, Tần Tố liền dặn Xích Thủy cùng bọn người hầu chờ ở ngoài, còn mình tự bước vào.Trong phòng, Thẩm Dịch đang cầm bút vẽ tranh. Thấy Tần Tố đến, trong lòng mừng rỡ, liền bảo thị nữ lui xuống."Tử Tầm, sao người lại tới đây?""Trên kia ta tìm mãi chẳng thấy cô, mới hỏi qua Thừa tướng phu nhân, nên mới tới được đây." Tần Tố vừa nói vừa bước đến gần, "Cô đang vẽ gì vậy?""Cũng chưa nghĩ kỹ, thấy hội hoa đăng đẹp quá, liền muốn hoạ lại phố Vĩnh An."Thẩm Dịch nghiêng người nhường chỗ, để Tần Tố có thể nhìn rõ. Trên giấy, hơn nửa bức họa đã hoàn thành, phố Vĩnh An dưới ánh đèn rực rỡ, muôn hình muôn vẻ của những chiếc hoa đăng, cùng dãy nhà hai bên đường, tất cả đều được vẽ tinh tế tuyệt đẹp."Chỉ là... vẫn thiếu đi thứ gì đó." Tần Tố chống cằm lẩm bẩm. Nàng vốn không rành vẽ, chỉ dựa vào cảm giác mà nói. Dù vậy, từ nhỏ đã quen nghe phụ hoàng bình phẩm tranh, cũng ít nhiều có chút trực giác.Thẩm Dịch liếc nhìn Tần Tố, rồi nhìn lại bức tranh, khẽ cười che môi: "Nếu vẽ thêm Tử Tầm vào, hẳn sẽ không thiếu nữa.""Quả là như vậy."Tần Tố cũng bật cười, cũng chẳng khách khí, ngồi ngay ngắn sang bên cạnh.Thẩm Dịch không phải chỉ buột miệng nói cho vui, lập tức cầm bút, ngắm Tần Tố mà vẽ lên giấy.Ngũ quan của Tần Tố vốn khác hẳn vẻ dịu dàng thường thấy ở nữ tử. Tần Tố sở hữu một đôi mắt phượng sáng rực, dáng mắt đẹp, to mà hơi dài, đuôi mắt khẽ cong lên, con ngươi đen nhánh, toát ra vẻ uy nghi ngay cả khi không giận. Sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng đầy đặn. Toàn thân toát lên vẻ đẹp sắc sảo, chói lòa, tựa như chính con người nàng – rạng rỡ và lộng lẫy.Thẩm Dịch vừa cầm bút, vừa lặng lẽ dùng ánh mắt họa lại từng nét nơi gương mặt Tần Tố.Người đời chỉ biết Trưởng công chúa mang danh "chiến thần", một thân hoàng kim giáp uy phong khiến kẻ thù nghe danh đã kinh hồn, tiếng tăm vang dội khắp Đại Ung, nào hay rằng khi nàng khoác hồng trang, dung nhan ấy cũng đủ khuynh quốc khuynh thành.Ý nghĩ ấy lướt qua, ánh mắt Thẩm Dịch rơi trên người Tần Tố cũng càng ngày càng lâu, quên cả tiếp tục vung bút. "An Bình, đã vẽ xong chưa? Cho ta xem thử."Ngồi đợi đã lâu, Tần Tố cũng thấy buồn chán. Thấy Thẩm Dịch dừng bút, lại nhìn chằm chằm mình, Tần Tố ngỡ là đã hoàn thành, liền đứng dậy muốn bước đến xem.Thẩm Dịch thoáng hoảng hốt, vội che bức tranh: "Chưa vẽ xong... Bức họa này cần thời gian dài. Không bằng chúng ta ra ngoài ngắm hội hoa đăng trước, kẻo bỏ lỡ mất cảnh đẹp. Chờ về phủ, ta vẽ hoàn chỉnh rồi sẽ đưa cho người, được chứ?" Thấy Thẩm Dịch có vẻ căng thẳng, Tần Tố tưởng nàng như mình, lỡ tay làm hỏng nên ngại ngùng. Vì thế chỉ mỉm cười hiểu ý, không ép thêm."Được, vậy An Bình mau khoác áo choàng, chúng ta cùng ra ngoài dạo xem hội hoa đăng. Tấn Hoàng quý phi đã sắp đặt nhiều tiết mục, hẳn là vô cùng thú vị."Nói rồi, Tần Tố chợt nhớ đến chuyện khác, ngồi xuống bên bàn, vẫy tay gọi Thẩm Dịch:
"An Bình, lại đây nào." Thẩm Dịch cầm lên áo choàng, bước tới bên người Tần Tố: "Có chuyện gì?" Tần Tố nắm lấy cổ tay Thẩm Dịch, từ trong tay áo lấy ra chiếc vòng bạc, nhẹ nhàng đeo vào. "Lần trước ta nói sẽ đưa cho cô một tín vật, kết quả lại quên mất. Sau đó nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có vòng tay này là thích hợp nhất. Đây là vật mẫu hậu khi xưa chuẩn bị cho ta, chắc chắn có thể phù hộ cô sống lâu trăm tuổi."Tần Tố hài lòng nhìn chiếc vòng bạc trên cổ tay trắng như tuyết của Thẩm Dịch, hai thứ hòa hợp tuyệt mỹ, càng tôn vẻ xinh đẹp của nhau."Đây là Đức Nhân hoàng hậu ban cho Tử Tầm sao? Như vậy... sao ta có thể nhận nổi?"Thẩm Dịch đoán được đó là di vật của trưởng bối, nào ngờ lại là do Đức Nhân hoàng hậu lúc sinh thời để lại cho Tần Tố, trong lòng chợt cảm thấy không ổn."Có gì mà không được. Ta đã tặng, cô cứ đeo. Nếu mẫu hậu còn tại thế, thấy ta có được bằng hữu hiền lành nhu thuận như cô, hẳn cũng sẽ cao hứng thôi."Tần Tố mỉm cười, nắm chặt tay Thẩm Dịch, lời nói tha thiết. Trong thâm tâm, chẳng hiểu sao nàng luôn có cảm giác mẫu hậu sẽ thích Thẩm Dịch. Thấy Tần Tố thành tâm, Thẩm Dịch chỉ đành nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh: "Vậy sau này ta dựa vào vòng này, có thể trực tiếp vào cung tìm người sao?""Chuyện đó thì không được, chỉ có thể để người đi thông báo, rồi để người của Chính Dương cung ra đón cô vào thôi." Tần Tố nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Hay là thế này đi, đợi ta về cung, ta sẽ xin phụ hoàng một tấm lệnh bài, như vậy cô có thể tự do ra vào hoàng cung, không ai dám ngăn cản.""Ta chỉ đùa với Tử Tầm thôi mà, sao có thể được chứ! Tấm lệnh bài đó vốn dành cho các trọng thần trong triều khi cầu kiến thánh thượng, sao có thể tùy tiện mang ra làm trò chơi được?"Thẩm Dịch chỉ thuận miệng nói đùa, không ngờ Tần Tố lại tưởng thật. Nếu nàng thật sự đi xin lệnh bài kia, thì người đầu tiên phản đối chắc chắn sẽ là Thẩm Thừa tướng– người luôn nghiêm cẩn, giữ lễ nghi đến cực đoan.Thấy dáng vẻ hoảng hốt của Thẩm Dịch, Tần Tố bật cười, dịu giọng trấn an: "Ta chỉ nói vậy thôi, không cần thì thôi. Vậy hôm nay cô theo ta về cung đi, ở lại vài ngày trong hoàng cung, như vậy cũng hợp quy củ.""Còn phải hỏi qua phụ thân và mẫu thân đã."Thẩm Dịch mỉm cười gật đầu, xem như đã ngầm đồng ý."Vậy ta đi xin phép Thẩm đại nhân và Thẩm phu nhân. Còn bây giờ, chúng ta ra xem hội hoa đăng đi, ta nói cho cô nghe, mấy món ăn vặt trên cầu kia mới thật sự là tuyệt phẩm, lát nữa cô nhất định phải nếm thử."Tần Tố cầm lấy áo choàng của Thẩm Dịch, khoác lên cho Thẩm Dịch, cột chặt, rồi nắm tay Thẩm Dịch kéo ra ngoài.Hai người đi lên lầu, đến đài ngắm cảnh thì tiết mục đã bắt đầu. Đúng là loại hí khúc mà Vĩnh Nhạc Đế thích, trên sân khấu người ta múa thuỷ tụ, ngân nga hát, nhưng trong tai Tần Tố thì chẳng lọt vào mấy, chẳng gợi nổi một chút hứng thú.Nàng chỉ chào qua một tiếng với Vĩnh Nhạc Đế cùng Thẩm thừa tướng, liền lôi Thẩm Dịch định xuống lầu dạo hội hoa đăng.Khi vừa đi đến bậc thang, Tần Tố ngẩng đầu lên liền bắt gặp Tấn Thiếu Vân đang khập khiễng bước tới. Trên mặt hắn còn dán một lớp gạc, bên ngoài lại quấn thêm một miếng vải đỏ, trông vừa có vẻ vui mắt, lại chọc người bật cười.Tần Tố hoàn toàn không bận tâm đến tâm hồn yếu ớt của hắn, lập tức bật cười thành tiếng:"Hahaha! Tấn Thiếu Vân, ngươi đúng là thật sự 'rực rỡ' rồi đó. Tấn Quốc công phu nhân nên dán thêm cho ngươi vài lớp gạc bảy sắc cầu vồng nữa mới phải!"Tấn Thiếu Vân nhìn Tần Tố bất lực, thở dài nói: "Điện hạ chỉ biết cười nhạo ta thôi. Ai mà ngờ được tên tiểu tặc đó lại chơi trò âm hiểm như vậy, hại ta thành ra thế này.""Cũng coi như cho ngươi một bài học, tránh lần sau lại khinh suất sơ sẩy." Tần Tố vỗ vai hắn, hời hợt an ủi, rồi cười nói: "Thôi, ngươi cứ an ổn ở đây dưỡng thương đi. Ta cùng An Bình ra ngoài dạo hội hoa đăng, có khi sẽ mang về cho ngươi chút đồ ngon.""Điện hạ năm nay không dẫn ta đi sao?"Tấn Thiếu Vân vội tập tễnh bước theo, vẻ mặt đầy ấm ức: "Nếu không có ta đi theo, ai bảo hộ điện hạ và Thẩm tiểu thư đây?""Ngươi khập khiễng thế kia còn muốn bảo hộ ai? Cứ để ta tự mình che chở cho Thẩm tiểu thư là được. Ngươi ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương cho tốt đi."Tần Tố vốn chẳng có ý định dẫn hắn theo, chỉ phất tay gạt đi, vô tình bỏ lại phía sau. Chỉ có Thẩm Dịch còn quay đầu, dịu dàng nói lời từ biệt với Tấn Thiếu Vân.*****
"Hoàng quý phi nương nương đã sắp xếp thỏa đáng, nhi thần thấy rất ổn." "Vậy thì tốt."Vĩnh Nhạc Đế cười lớn, quyết định chuyện này, chỉ là nụ cười của Tấn Hoàng quý phi dường như có phần gượng gạo.Lúc này đã gần đến giờ ngọ thiện, mọi việc cũng bàn bạc xong xuôi, Tần Tố đang suy nghĩ nên ăn món gì thì bất ngờ chạm phải ánh mắt Tần Mạc.Hắn ngồi phía sau Tấn Hoàng quý phi, từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu, tựa như buồn ngủ đến nơi, giờ lại ngẩng lên nhìn thẳng vào nàng, khiến Tần Tố thoáng chột dạ.Vĩnh Nhạc Đế dường như tâm tình rất tốt, nghĩ buổi tối còn phải bận rộn lâu dài, liền lưu tất cả ở lại Vĩnh An cung dùng bữa, coi như trước tiên ăn một bữa đoàn viên.Trong lúc cung nhân Vĩnh Lạc cung chuẩn bị bữa ăn trưa, mọi người chờ đợi, Tần Tố thấy Tần Mạc đứng dậy đi ra ngoài, liền cũng thong thả theo sau.Quả nhiên, không xa Vĩnh Lạc cung, trong một đình nghỉ mát, Tần Tố trông thấy hắn. Tần Mạc ngồi một mình, bọn cung nhân đều chờ từ xa."Các ngươi ở đây chờ." Tần Tố cũng dặn Xích Thủy cùng những người khác dừng lại, tự mình đi thẳng đến đình.Tiếng bước chân khiến Tần Mạc, đang cúi nhìn mặt hồ băng, ngẩng đầu lên. Vừa thấy là Tần Tố, hắn lập tức đứng dậy muốn rời đi.Bị Tần Tố kéo lại: "Có lời gì thì nói rõ, bày ra bộ mặt ấy cho ai xem?""Ta có thể nói rõ với người sao, Trưởng công chúa điện hạ?" Tần Mạc tựa hồ tâm tình cũng không tốt, lạnh lùng nhìn nàng, song không hất tay nàng ra."Ta đã đắc tội gì với huynh?" Tần Tố hoàn toàn hồ đồ, nghĩ thế nào cũng không ra mình sai ở đâu."Lần yến tiệc Nguyên Tiêu này, là mẫu phi ta bận rộn nửa tháng trời mới hoàn thành. Vừa lo tất niên cung yến xong, mẫu phi lại ngày đêm chuẩn bị, từng tiết mục đều đích thân chọn, món ăn cũng mỗi ngày tới ngự thiện phòng tuyển lựa từng món. Bao nhiêu chuyện vụn vặt khác, cũng đều một tay mẫu phi lo liệu. Thế nhưng chỉ một câu của phụ hoàng, tất cả công lao lại thành của muội?"Tần Mạc đối diện Tần Tố, từng chữ một nói rõ.Tần Tố sững người: "Khi nào thì ta nhận công lao của mẫu phi huynh?""Vừa rồi tại Vĩnh An cung, phụ hoàng hỏi, muội tự mình gật đầu." Tần Mạc hất tay Tần Tố ra, giận dữ quay mặt về phía hồ băng.Đến lúc này Tần Tố mới hiểu đầu đuôi, lập tức kêu khổ không ngớt: "Vừa rồi trong điện ta chỉ lo nghĩ trưa nay ăn gì, đâu nghe rõ phụ hoàng hỏi cái gì. Ta chỉ thuận thế gật đầu thôi, không ngờ lại thành ra thế này. Huynh chờ đó, ta lập tức đi giải thích với phụ hoàng. Chuyện ra ngoài dự yến Nguyên Tiêu ta cũng mới biết hôm qua, đem công lao này tính lên đầu ta, thật quá hoang đường!"Nói xong với Tần Mạc, Tần Tố giậm chân, nhấc váy chạy thẳng về phía Vĩnh An cung.Tần Mạc xoay người, nhìn bóng dáng nàng hấp tấp rời đi, khóe môi khẽ cong, rồi bước ra khỏi đình, đón Tấn Hoàng quý phi đang đi tới từ sau giả sơn."Mẫu phi, người xem, nhi thần nói không sai chứ? Hoàng muội không phải loại người đó."Hắn đỡ lấy Tấn Hoàng quý phi. Một lần nữa, Tần Tố không khiến hắn thất vọng."Thì ra mẫu phi hiểu lầm lâu nay, tất cả chỉ vì phụ hoàng của con thiên vị mà thôi." Tấn Hoàng quý phi sắc mặt phức tạp, vỗ nhẹ cánh tay hắn: "Khổ cho con rồi.""Đây vốn là việc nhi thần nên làm. Phụ hoàng xưa nay cưng chiều hoàng muội, đó vừa là phúc, vừa là họa. Người chỉ biết hết lòng che chở muội ấy, lại chẳng hay rằng, chính như thế đã khiến muội ấy trong tối kết oán, chịu bao nhiêu ghen ghét." Trước kia, Tần Mạc chỉ đứng ngoài nhìn thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng nay lập trường đã khác, tất nhiên hắn cũng phải làm điều gì đó.Việc đầu tiên, chính là dỗ yên lòng mẫu phi của mình.Hiện nay ở Đại Ung, lễ nghi đối với nữ tử vô cùng khắt khe. Không chỉ cần có tài nữ công, phẩm hạnh, mà còn phải biết cần kiệm quản gia, có khả năng quản lý sắp xếp ổn thỏa. Việc tổ chức yến tiệc cũng là một trong những thước đo năng lực của nữ nhân.Vĩnh Nhạc Đế vì muốn tô điểm thanh danh của Tần Tố bên ngoài, thường đem công lao chủ trì yến tiệc của Tấn Hoàng quý phi, quy hết lên người nàng.Đương nhiên, những chuyện này đối với Tần Tố – người xưa nay hầu như chẳng bao giờ dự yến, chỉ biết cùng Tấn Thiếu Vân bày trò nghịch ngợm – thì căn bản không hề hay biết. Bởi thế, trước đây Tấn Hoàng quý phi thường có chút bất mãn với nàng.Nay trải qua chuyện vừa rồi, e là trong lòng quý phi cũng nguôi ngoai phần nào.Tần Tố không biết toan tính của Tần Mạc. Nàng một đường quay về Vĩnh An cung, tìm đến ngự thư phòng, thấy Vĩnh Nhạc Đế đang xem tấu chương, liền đẩy cửa mà vào."Phụ hoàng, sao người có thể làm việc như vậy?"Thấy nàng khí thế hung hăng, như thể đến hỏi tội, Vĩnh Nhạc Đế vội vàng đứng dậy, xua hết cung nhân ra ngoài, dịu giọng dỗ dành: "Tầm Nhi, sao lại nói thế? Phụ hoàng đã làm sai điều gì chăng?"Nhìn dáng vẻ cẩn thận của phụ hoàng, trong lòng Tần Tố lại mềm xuống, giọng cũng nhẹ nhàng hơn: "Phụ hoàng, vừa rồi trong điện, nhi thần không nghe rõ nên hồ đồ gật đầu. Giờ nghĩ lại mới thấy không ổn, đặc biệt tới thưa rõ. Chuyện hội hoa đăng Nguyên Tiêu lần này, đều là Tấn Hoàng quý phi tự tay chuẩn bị, tuyệt đối không thể tính lên người nhi thần. Nhi thần không chịu nổi những hư danh ấy." "À, ra là chuyện đó?"Vĩnh Nhạc Đế vội đỡ nàng ngồi xuống, lại tự tay rót trà: "Con gái ta, bớt giận đi. Có ai thêu dệt bên tai Tầm Nhi gì không?""Nào có ai nói gì đâu, chỉ là nhi thần vừa nghĩ đến thì thấy không ổn, nên vội tới nói rõ cùng phụ hoàng." Tần Tố cũng nâng ấm trà, rót một chén đặt vào tay ông: "Phụ hoàng, nhi thần không cần thứ công lao cướp từ tay người khác. Người nói có phải không?""Được, được, được! Con gái ta mở miệng, phụ hoàng nào dám không nghe. Nếu đây là ý con, thì chính là phụ hoàng sai rồi, phụ hoàng lập tức sửa lại. Vậy con có vui chưa?"Ông vui mừng đón lấy chén trà nàng rót, không truy hỏi gì thêm, liền gọi Lý công công vào, truyền lời đính chính."Vốn là phụ hoàng sai, như thế thì con cũng yên tâm. Sau này phụ hoàng ngàn vạn lần đừng làm thế nữa."Tần Tố uống một ngụm trà, lòng cũng nhẹ nhõm. "Vậy nhi thần không làm phiền phụ hoàng xử lý chính sự, nhi thần xin cáo lui.""Con gái ta thật hiểu chuyện. Nếu muốn ăn món gì, bảo Tiểu Lý Tử đi báo ngự thiện phòng chuẩn bị, kẻo không kịp ngọ thiện."Ngay cả khi nàng đã ra khỏi cửa, Vĩnh Nhạc Đế còn đứng dặn theo."Nhi thần biết rồi!" Tần Tố không ngoái đầu, chỉ phất tay, rồi thẳng đường trở về.Có Vĩnh Nhạc Đế trấn áp, bữa trưa hôm ấy mọi người đều yên ổn dùng cơm. Sau đó, liền chuẩn bị xuất cung tới phố Vĩnh An. Hội hoa đăng bắt đầu vào giờ Thân, mà giờ chỉ còn chưa đầy một canh giờ. Riêng quãng đường thôi cũng đã mất gần hết thời gian rồi.Xa giá của Tần Tố theo sau Vĩnh Nhạc Đế và Tấn Hoàng quý phi. Hai bên đường, Ngự lâm quân nghiêm chỉnh hộ vệ, dân chúng đứng chật kín hai bên, reo hò nghênh đón, so với hôm qua lại càng náo nhiệt gấp bội.Mãi đến khi tới phố Vĩnh An, bá quan triều thần đều đã có mặt, sắc trời dần ngả tối, hội hoa đăng liền chuẩn bị chính thức bắt đầu.Mới đầu nghi lễ còn chưa thể tùy tiện rời chỗ. Tần Tố ngồi ở vị trí bên trên, tầm mắt cứ không ngừng hướng về phía Thừa tướng, nhưng nhìn mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng Thẩm Dịch.Mãi đến khi buổi lễ chúc phúc dài dằng dặc kết thúc, mọi người bắt đầu thoải mái trò chuyện, Tần Tố mới như được giải thoát, lập tức đứng dậy. Nàng hành lễ với Ngu Đại tướng quân cùng Ngu lão phu nhân xong liền vội vàng đi tìm Thẩm Dịch.Đi một vòng tới bên cạnh Thừa tướng phu nhân, vẫn chẳng thấy bóng dáng kia đâu."Thừa tướng phu nhân, hôm nay Thẩm tiểu thư không tới sao?"Câu hỏi đột ngột khiến Thừa tướng phu nhân thoáng giật mình."Bái kiến Trưởng công chúa điện hạ. Tiểu nữ An Bình có tới, chỉ là chưa ra ngoài. Thân thể con bé vốn yếu, thần phụ lo sợ gió đêm làm nó nhiễm lạnh, nên để nó nghỉ ngơi trong lầu. Tạ ơn điện hạ đã quan tâm."Nghĩ đến ân tình Tần Tố từng giúp đỡ, Thừa tướng phu nhân cũng nói tỉ mỉ hơn vài câu."Thì ra là vậy. Một mình trong phòng chắc cũng buồn tẻ, bản cung liền đi tìm nàng, cùng nhau ngắm hội hoa đăng."Tần Tố biết được chỗ ở, liền đích thân đi. Thừa tướng phu nhân hiểu rõ quan hệ hai người thân cận, cũng không ngăn cản, còn chỉ đích xác phòng Thẩm Dịch đang nghỉ.Từ đài ngắm cảnh, Tần Tố theo lời chỉ dẫn của Thẩm phu nhân mà tới lầu các, tìm được căn phòng Thẩm Dịch đabf ở, Xích Thủy tiến lên gõ cửa.Bên trong vang lên giọng Thẩm Dịch, Tần Tố liền dặn Xích Thủy cùng bọn người hầu chờ ở ngoài, còn mình tự bước vào.Trong phòng, Thẩm Dịch đang cầm bút vẽ tranh. Thấy Tần Tố đến, trong lòng mừng rỡ, liền bảo thị nữ lui xuống."Tử Tầm, sao người lại tới đây?""Trên kia ta tìm mãi chẳng thấy cô, mới hỏi qua Thừa tướng phu nhân, nên mới tới được đây." Tần Tố vừa nói vừa bước đến gần, "Cô đang vẽ gì vậy?""Cũng chưa nghĩ kỹ, thấy hội hoa đăng đẹp quá, liền muốn hoạ lại phố Vĩnh An."Thẩm Dịch nghiêng người nhường chỗ, để Tần Tố có thể nhìn rõ. Trên giấy, hơn nửa bức họa đã hoàn thành, phố Vĩnh An dưới ánh đèn rực rỡ, muôn hình muôn vẻ của những chiếc hoa đăng, cùng dãy nhà hai bên đường, tất cả đều được vẽ tinh tế tuyệt đẹp."Chỉ là... vẫn thiếu đi thứ gì đó." Tần Tố chống cằm lẩm bẩm. Nàng vốn không rành vẽ, chỉ dựa vào cảm giác mà nói. Dù vậy, từ nhỏ đã quen nghe phụ hoàng bình phẩm tranh, cũng ít nhiều có chút trực giác.Thẩm Dịch liếc nhìn Tần Tố, rồi nhìn lại bức tranh, khẽ cười che môi: "Nếu vẽ thêm Tử Tầm vào, hẳn sẽ không thiếu nữa.""Quả là như vậy."Tần Tố cũng bật cười, cũng chẳng khách khí, ngồi ngay ngắn sang bên cạnh.Thẩm Dịch không phải chỉ buột miệng nói cho vui, lập tức cầm bút, ngắm Tần Tố mà vẽ lên giấy.Ngũ quan của Tần Tố vốn khác hẳn vẻ dịu dàng thường thấy ở nữ tử. Tần Tố sở hữu một đôi mắt phượng sáng rực, dáng mắt đẹp, to mà hơi dài, đuôi mắt khẽ cong lên, con ngươi đen nhánh, toát ra vẻ uy nghi ngay cả khi không giận. Sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng đầy đặn. Toàn thân toát lên vẻ đẹp sắc sảo, chói lòa, tựa như chính con người nàng – rạng rỡ và lộng lẫy.Thẩm Dịch vừa cầm bút, vừa lặng lẽ dùng ánh mắt họa lại từng nét nơi gương mặt Tần Tố.Người đời chỉ biết Trưởng công chúa mang danh "chiến thần", một thân hoàng kim giáp uy phong khiến kẻ thù nghe danh đã kinh hồn, tiếng tăm vang dội khắp Đại Ung, nào hay rằng khi nàng khoác hồng trang, dung nhan ấy cũng đủ khuynh quốc khuynh thành.Ý nghĩ ấy lướt qua, ánh mắt Thẩm Dịch rơi trên người Tần Tố cũng càng ngày càng lâu, quên cả tiếp tục vung bút. "An Bình, đã vẽ xong chưa? Cho ta xem thử."Ngồi đợi đã lâu, Tần Tố cũng thấy buồn chán. Thấy Thẩm Dịch dừng bút, lại nhìn chằm chằm mình, Tần Tố ngỡ là đã hoàn thành, liền đứng dậy muốn bước đến xem.Thẩm Dịch thoáng hoảng hốt, vội che bức tranh: "Chưa vẽ xong... Bức họa này cần thời gian dài. Không bằng chúng ta ra ngoài ngắm hội hoa đăng trước, kẻo bỏ lỡ mất cảnh đẹp. Chờ về phủ, ta vẽ hoàn chỉnh rồi sẽ đưa cho người, được chứ?" Thấy Thẩm Dịch có vẻ căng thẳng, Tần Tố tưởng nàng như mình, lỡ tay làm hỏng nên ngại ngùng. Vì thế chỉ mỉm cười hiểu ý, không ép thêm."Được, vậy An Bình mau khoác áo choàng, chúng ta cùng ra ngoài dạo xem hội hoa đăng. Tấn Hoàng quý phi đã sắp đặt nhiều tiết mục, hẳn là vô cùng thú vị."Nói rồi, Tần Tố chợt nhớ đến chuyện khác, ngồi xuống bên bàn, vẫy tay gọi Thẩm Dịch:
"An Bình, lại đây nào." Thẩm Dịch cầm lên áo choàng, bước tới bên người Tần Tố: "Có chuyện gì?" Tần Tố nắm lấy cổ tay Thẩm Dịch, từ trong tay áo lấy ra chiếc vòng bạc, nhẹ nhàng đeo vào. "Lần trước ta nói sẽ đưa cho cô một tín vật, kết quả lại quên mất. Sau đó nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có vòng tay này là thích hợp nhất. Đây là vật mẫu hậu khi xưa chuẩn bị cho ta, chắc chắn có thể phù hộ cô sống lâu trăm tuổi."Tần Tố hài lòng nhìn chiếc vòng bạc trên cổ tay trắng như tuyết của Thẩm Dịch, hai thứ hòa hợp tuyệt mỹ, càng tôn vẻ xinh đẹp của nhau."Đây là Đức Nhân hoàng hậu ban cho Tử Tầm sao? Như vậy... sao ta có thể nhận nổi?"Thẩm Dịch đoán được đó là di vật của trưởng bối, nào ngờ lại là do Đức Nhân hoàng hậu lúc sinh thời để lại cho Tần Tố, trong lòng chợt cảm thấy không ổn."Có gì mà không được. Ta đã tặng, cô cứ đeo. Nếu mẫu hậu còn tại thế, thấy ta có được bằng hữu hiền lành nhu thuận như cô, hẳn cũng sẽ cao hứng thôi."Tần Tố mỉm cười, nắm chặt tay Thẩm Dịch, lời nói tha thiết. Trong thâm tâm, chẳng hiểu sao nàng luôn có cảm giác mẫu hậu sẽ thích Thẩm Dịch. Thấy Tần Tố thành tâm, Thẩm Dịch chỉ đành nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh: "Vậy sau này ta dựa vào vòng này, có thể trực tiếp vào cung tìm người sao?""Chuyện đó thì không được, chỉ có thể để người đi thông báo, rồi để người của Chính Dương cung ra đón cô vào thôi." Tần Tố nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Hay là thế này đi, đợi ta về cung, ta sẽ xin phụ hoàng một tấm lệnh bài, như vậy cô có thể tự do ra vào hoàng cung, không ai dám ngăn cản.""Ta chỉ đùa với Tử Tầm thôi mà, sao có thể được chứ! Tấm lệnh bài đó vốn dành cho các trọng thần trong triều khi cầu kiến thánh thượng, sao có thể tùy tiện mang ra làm trò chơi được?"Thẩm Dịch chỉ thuận miệng nói đùa, không ngờ Tần Tố lại tưởng thật. Nếu nàng thật sự đi xin lệnh bài kia, thì người đầu tiên phản đối chắc chắn sẽ là Thẩm Thừa tướng– người luôn nghiêm cẩn, giữ lễ nghi đến cực đoan.Thấy dáng vẻ hoảng hốt của Thẩm Dịch, Tần Tố bật cười, dịu giọng trấn an: "Ta chỉ nói vậy thôi, không cần thì thôi. Vậy hôm nay cô theo ta về cung đi, ở lại vài ngày trong hoàng cung, như vậy cũng hợp quy củ.""Còn phải hỏi qua phụ thân và mẫu thân đã."Thẩm Dịch mỉm cười gật đầu, xem như đã ngầm đồng ý."Vậy ta đi xin phép Thẩm đại nhân và Thẩm phu nhân. Còn bây giờ, chúng ta ra xem hội hoa đăng đi, ta nói cho cô nghe, mấy món ăn vặt trên cầu kia mới thật sự là tuyệt phẩm, lát nữa cô nhất định phải nếm thử."Tần Tố cầm lấy áo choàng của Thẩm Dịch, khoác lên cho Thẩm Dịch, cột chặt, rồi nắm tay Thẩm Dịch kéo ra ngoài.Hai người đi lên lầu, đến đài ngắm cảnh thì tiết mục đã bắt đầu. Đúng là loại hí khúc mà Vĩnh Nhạc Đế thích, trên sân khấu người ta múa thuỷ tụ, ngân nga hát, nhưng trong tai Tần Tố thì chẳng lọt vào mấy, chẳng gợi nổi một chút hứng thú.Nàng chỉ chào qua một tiếng với Vĩnh Nhạc Đế cùng Thẩm thừa tướng, liền lôi Thẩm Dịch định xuống lầu dạo hội hoa đăng.Khi vừa đi đến bậc thang, Tần Tố ngẩng đầu lên liền bắt gặp Tấn Thiếu Vân đang khập khiễng bước tới. Trên mặt hắn còn dán một lớp gạc, bên ngoài lại quấn thêm một miếng vải đỏ, trông vừa có vẻ vui mắt, lại chọc người bật cười.Tần Tố hoàn toàn không bận tâm đến tâm hồn yếu ớt của hắn, lập tức bật cười thành tiếng:"Hahaha! Tấn Thiếu Vân, ngươi đúng là thật sự 'rực rỡ' rồi đó. Tấn Quốc công phu nhân nên dán thêm cho ngươi vài lớp gạc bảy sắc cầu vồng nữa mới phải!"Tấn Thiếu Vân nhìn Tần Tố bất lực, thở dài nói: "Điện hạ chỉ biết cười nhạo ta thôi. Ai mà ngờ được tên tiểu tặc đó lại chơi trò âm hiểm như vậy, hại ta thành ra thế này.""Cũng coi như cho ngươi một bài học, tránh lần sau lại khinh suất sơ sẩy." Tần Tố vỗ vai hắn, hời hợt an ủi, rồi cười nói: "Thôi, ngươi cứ an ổn ở đây dưỡng thương đi. Ta cùng An Bình ra ngoài dạo hội hoa đăng, có khi sẽ mang về cho ngươi chút đồ ngon.""Điện hạ năm nay không dẫn ta đi sao?"Tấn Thiếu Vân vội tập tễnh bước theo, vẻ mặt đầy ấm ức: "Nếu không có ta đi theo, ai bảo hộ điện hạ và Thẩm tiểu thư đây?""Ngươi khập khiễng thế kia còn muốn bảo hộ ai? Cứ để ta tự mình che chở cho Thẩm tiểu thư là được. Ngươi ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương cho tốt đi."Tần Tố vốn chẳng có ý định dẫn hắn theo, chỉ phất tay gạt đi, vô tình bỏ lại phía sau. Chỉ có Thẩm Dịch còn quay đầu, dịu dàng nói lời từ biệt với Tấn Thiếu Vân.*****