BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù

Chương 20: Ba điều kiện



Chương 20: Ba điều kiện

Đi theo Tần Tố lên xe ngựa, một đường trở về Chính Dương cung.

"An Bình, bây giờ cô cứ lên giường ta nằm nghỉ, lát nữa ta để cho Hoa Khê qua đây, rồi nói rằng cô thấy trong người không khỏe, là ta cùng Tấn Thiếu Vân đưa cô về. Như vậy thì cả ba chúng ta đều có lý do chính đáng, tự nhiên sẽ không phải ăn mắng nữa."

Tần Tố đứng trong phòng, cởi áo choàng xuống, nói ra cái "diệu kế" của mình.

"Nhưng mà..." Thẩm Dịch chưa từng nói dối bao giờ, huống chi lần này còn là lừa cả Thẩm Thừa tướng, nhất thời có phần do dự.

Tấn Thiếu Vân thì một vẻ "quả nhiên ta đoán đúng", nói: "Điện hạ, ta còn tưởng ngài nghĩ ra được kế gì hay cơ, lần trước hai ta giả bệnh không muốn đến Thái học, chẳng phải đã bị vạch trần ngay tại chỗ sao? Ngài còn muốn giở lại trò cũ à?"

"Lần này không giống," Tần Tố kiên định giữ ý của mình, "Thứ nhất, ta với ngươi lúc nào cũng sinh long hoạt hổ, bọn họ không tin cũng phải. Nhưng lần này đổi sang Thẩm Dịch thì khác hẳn. Thứ hai, chính bởi vì chúng ta từng dùng kế này một lần rồi, họ lại càng nghĩ rằng chúng ta không thể dùng lại lần thứ hai. Đây gọi là binh bất yếm trá. Chẳng lẽ ngươi không tin bản cung sao?"

Tần Tố trầm mặt nhìn thẳng vào Tấn Thiếu Vân. Hắn bị nhìn chằm chằm đến mức khó xử, cúi đầu: "Điện hạ, trên chiến trường, ngài nói thế nào ta đều tin, nhưng việc này thì..."

"Ta cũng không muốn lừa bệ hạ cùng phụ thân, đây là tội khi quân." Thẩm Dịch ở bên cạnh cũng do dự lên tiếng.

Nhìn hai người chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Tần Tố vừa định mở miệng thì Xích Thủy từ bên ngoài bước vào.

"Điện hạ, Nhị hoàng tử điện hạ tới."

Tai Tần Tố khẽ động, giật mình một cái: "Các ngươi ở đây chờ ta, ta đi rồi sẽ quay lại ngay."

"Không cần, ta đến rồi."

Tần Mạc nghênh ngang bước vào chính điện, liếc nhìn Tần Tố một cái: "Thế nào, lần này trốn học còn kéo cả tiểu thư Thẩm gia đi nữa sao?"

"Không chỉ vậy, chuyện này còn để Thẩm Thừa tướng biết rồi, muội bảo làm sao đây."
Cũng phải thôi, đã khai giảng Thái học, bọn họ trở về cung, Tần Mạc không cần nghĩ cũng biết chuyện ra sao, Tần Tố rõ ràng vò đã mẻ lại sứt.

Tần Mạc liếc Thẩm Dịch và Tấn Thiếu Vân rồi ung dung ngồi xuống ghế bành:
"Nếu ta có cách để các ngươi toàn mạng trở ra, mỗi người các ngươi đáp ứng ta một chuyện được chứ? Đương nhiên chỉ là vài việc đơn giản, nếu quá đáng thì có thể từ chối."

"Huynh đã tính hết rồi, còn cố ý tới đây bắt chẹt à?" Tần Tố nheo mắt, nghi ngờ Tần Mạc lại đang có ý đồ xấu gì.

"Tùy muội nghĩ ra sao cũng được. Nếu không thích thì cứ tiếp tục dùng mấy kế ngớ ngẩn của các ngươi." Tần Mạc phất tay lạnh lùng.

Tần Tố giận nhưng không dám nói gì, Tấn Thiếu Vân với Thẩm Dịch đều phản đối kế của nàng, bày ra bộ mặt muốn giả bệnh cũng chẳng được.

Ba người nhìn nhau chớp mắt, Tần Tố gật đầu: "Huynh nói đi."

"Đơn giản thôi, chỉ cần chuyện này đừng để Thẩm Thừa tướng biết là được." Tần Mạc chống cằm, ung dung nhấp trà.

"Tần lão gia cứng đầu như nào huynh cũng không phải không biết? Chắc giờ ông ấy đã chạy sang phủ Thừa tướng cáo trạng rồi." Tần Tố thấy Tần Mạc nói chuyện vô nghĩa.

"Ừm? Nếu ta nói chưa có thì sao?"

Ngón tay Tần Mạc gõ nhẹ lên trán, "Giờ đến lượt ta. Mỗi người các ngươi phải hứa với ta một chuyện, đều phải làm được, có vấn đề gì không?"

Ba người nhìn nhau, Thẩm Dịch cúi mặt, nhỏ giọng: "Nhị hoàng tử cũng vừa từ Thái học trở về?"

"Cuối cùng cũng có người biết suy nghĩ. Ta nghe cao kiến của Thẩm tiểu thư được không?" Tần Mạc hơi hứng thú ngẩng đầu nhìn Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch cũng ngẩng đầu nhìn về phía Tần Mạc: "Nếu ta nói ra, vậy chuyện đáp ứng một chuyện kia có thể bỏ qua không?"

"Vậy thì bỏ đi, chuyện đó cũng chẳng quan trọng với bổn điện."

Tần Mạc vốn chẳng theo lề thói bình thường, cười vẫy tay: "Để ta nói điều kiện của ta đi."

Thẩm Dịch thoáng có chút nhụt chí.

Tần Tố liền nhân cơ hội phát huy: "Nhị hoàng huynh, huynh như vậy không công bằng. An Bình đã đoán được phần nào, sao huynh không để nàng nói? Cũng chỉ là giảm bớt cho một người phải thực hiện điều kiện thôi chứ mấy?"

Tần Mạc nhìn Tần Tố một cái: "Nàng chỉ đoán được đại khái, sao ta phải thuận theo? Quyết định ở trong tay ta. Nhưng yên tâm, ta sẽ không bắt các ngươi làm chuyện giết người phóng hỏa."

"Giết người phóng hỏa ấy hẳn là sở trường của bọn ta rồi." Tấn Thiếu Vân chợt buột miệng, thoáng có chút thất vọng.

Tần Mạc liếc nhìn Tấn Thiếu Vân: "Nếu Tấn công tử đã nói thế, thì ta cũng không khách khí: ta muốn Tấn công tử đi giết một vài người giúp ta, hạn chót mười ngày, mang đầu của bọn họ về là được."

"Không phải huynh nói không bắt giết người mà? Huynh muốn hắn giết ai?"

Tần Tố cau mày, cảm thấy Tần Mạc đang có âm mưu gì đó.

"Chính Tấn công tử tự nói, mà mấy người này là lũ tội ác tày trời. giết cũng không tiếc, coi như vi triều đình lập công. Yên tâm, ta sẽ đưa hồ sơ bọn họ cho muội duyệt, tuyệt đối không có sai sót."

Nói rồi Tần Mạc rút từ tay áo ra một xấp giấy, hóa ra là lệnh truy nã toàn quốc của Đại Ung.

"Cái này......" Tần Tố hơi khó hiểu.

"Hừm, đây là cho Tấn công tử, cái thứ hai là dành cho Thẩm tiểu thư."

Tần Mạc đưa bức họa cho Tấn Thiếu Vân, sau đó quay sang nhìn Thẩm Dịch:
"Chuyện Thẩm tiểu thư phải làm cũng rất đơn giản. Ba ngày sau, ở Tĩnh Hương viên, phu nhân của Dương Quốc công sẽ tổ chức một buổi yến tiệc thi đấu thơ yến, người đoạt đầu bảng sẽ được tặng một cây linh chi ngàn năm. Ta muốn cây linh chi đó."

Tần Tố lại nhíu mày: "Huynh đùa gì thế, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Mỗi năm vào mùng mười tháng giêng, phu nhân Dương Quốc công đều tổ chức thi đấu thơ yến, năm nào cũng lấy cây linh chi đó làm phần thưởng, nhưng năm nào cũng chẳng phân nổi nhất nhì ba. Huynh đây chẳng phải làm khó Thẩm Dịch sao?"

"Thẩm tiểu thư không dám ư?" Tần Mạc liếc nhìn Tần Tố, "Nếu nàng cảm thấy quá khó, ta có thể nể mặt lão Thập mà đổi điều kiện khác."

"Một lời đã định." Không đợi Tần Tố phản ứng, Thẩm Dịch đã gật đầu đồng ý, rồi nhìn sang Tần Mạc: "Nhị hoàng tử quả là giỏi dùng kế khích tướng."

"Chút tài mọn, đa tạ Thẩm tiểu thư khen ngợi." Tần Mạc mỉm cười đáp, "Thiệp mời chắc không cần ta đưa, tiểu thư Dương gia hẳn sẽ không quên Thẩm tiểu thư đâu."

Người mà hắn nói chính là Dương Di. Thẩm Dịch khẽ siết tay áo, gật đầu.

"Muội đừng thay người này kêu oan, người kia biện hộ, đến lượt muội rồi." Tần Mạc quay sang Tần Tố, "Điều kiện của muội còn đơn giản hơn. Từ giờ đến mười bốn tháng giêng, không cần đến Thái học, mà đến doanh trại ngoại thành. Trong bảy ngày, hãy luyện ra cho ta trận 'ngàn người' này. Chiều ngày mười bốn, ta sẽ đích thân đến xem."

Nói rồi Tần Mạc đưa cho Tần Tố một bức trận đồ đã ố vàng: "Chỉ cho phép một mình muội xem."

Tần Tố chăm chú quan sát, sắc mặt dần nghiêm trọng: "Trận này ta chưa từng thấy."

"Nếu muội đã từng thấy, cần gì phải luyện nữa? Chỉ cần trả lời: làm được hay không?" Tần Mạc gõ nhẹ ngón tay lên bàn.

Tần Tố hơi do dự, lại so sánh kỹ trận đồ một lúc, cuối cùng gật đầu: "Có thể thử một lần."

"Nếu như thế, đó chính là không gì tốt hơn, ba vị đều chắc chắn chứ?" Tần Mạc vẫn ngồi nghiêng người dựa vào ghế, như chẳng có xương cốt, nhưng khí thế lại khiến ai cũng phải đề phòng.

"Chắc chắn."

Tấn Thiếu Vân cũng gật đầu: "Nhưng trong mười ngày này, nhị hoàng tử có thể bảo đảm ta không phải đến Thái học chứ? Ta sợ phụ thân đánh gãy chân ta mất."

"Đương nhiên." Tần Mạc thản nhiên gật đầu.

Mọi việc đã định, Thẩm Dịch nhìn Tần Mạc, trong lòng lại thấy không đơn giản như vậy. Hoặc có thể nói, dường như hắn đã chọn trúng đúng sở trường của mỗi người bọn họ, chắc chắn rằng ai cũng sẽ gật đầu đồng ý.

"Thẩm tiểu thư, Tấn công tử, chuyện đã nói rõ rồi, các vị còn không mau về? Hay muốn ở đây chờ Thẩm Thừa tướng và Tấn Quốc Công tới đón?" Tần Mạc mỉm cười lên tiếng, lời lẽ vô lễ, nhưng từ miệng hắn nói ra lại không khiến người ta thấy khó chịu.

"Nhị hoàng tử, ngài chắc chắn chuyện ở Thái học thật sự không thành vấn đề chứ?"
Thẩm Dịch không phải nghi ngờ hắn nói dối, mà là cảm thấy vào giờ khắc này, nếu bọn họ quay về nhà, cho dù phu tử không nói, thì các bậc trưởng bối trong phủ cũng sẽ sinh lòng nghi hoặc.

"Thẩm tiểu thư tất nhiên không phải quay về phủ Thừa tướng, mà sẽ về lại Thái học. Tấn công tử thì tùy ý. Cứ yên tâm." Tần Mạc nhắc khẽ, nhưng lại không hề nói đến Tần Tố.

Trong lúc ba người còn nghi hoặc, Tần Mạc đã sớm an bài xong, cho người đưa Thẩm Dịch và Tấn Thiếu Vân rời đi.

Hai người vừa đi, Tần Tố lập tức quay sang Tần Mạc: "Huynh lại đang tính toán cái gì?"

Tần Mạc chẳng hề bối rối, ung dung nhìn Tần Tố: "Nếu thành đại sự, muội nghĩ với bản thân hiện nay và quyền binh đang có có đủ không?"

Bây giờ chỉ còn hai người họ ở đây, Tần Mạc nói chuyện cũng đi thẳng vào vấn đề, không hề kiêng dè.

Tần Tố ngồi xuống bên cạnh, đáp: "Ta chưa từng nghĩ tới chuyện đó."

"Vậy thì rõ rồi. Ta đoán trong lòng muội chắc cũng có tính toán, ta có thể dọn sẵn mọi đường cho muội, nhưng đi thế nào, vẫn còn tùy thuộc vào muội."

Tần Mạc nhấc chén trà, nhấp một ngụm; ánh mắt thoáng chùng xuống, có chút trống rỗng:
"Ngồi ở vị trí cao, cái bọn họ nhìn không chỉ là năng lực, mà còn là thế lực, là may mắn, hay nói rõ hơn là binh quyền. Quan trọng hơn là liệu bọn họ có tin phục muội hay không, làm sao khiến họ tin phục."

Tần Tố chăm chú lắng nghe, không còn vẻ đùa giỡn lúc nãy.

"Trên chiến trường muội trời sinh có năng lực đó, bẩm sinh là tài mưu lược của tướng soái, nhưng thế thôi chưa đủ. Muội phải lúc nào cũng giữ được năng lực ấy, khiến tất cả mọi người — đều phải tin phục muội, sẵn sàng theo muội đến chết, vì muội mà dâng hiến, cho muội sử dụng."

Giọng Tần Mạc rất nhẹ, nếu không phải Tần Tố thích lực tốt, sợ là căn bản không nghe rõ. Nhưng từng chữ từng chữ ấy rót vào tai Tần Tố lại nặng trĩu: "Ta phải làm sao đây?"

"Câu hỏi ấy muội phải tự hỏi chính mình. Hãy là chính mình, chu toàn mọi lựa chọn, theo đuổi nội tâm, rồi một ngày nào đó muội sẽ hiểu."

Tần Mạc ngả người ra sau, cả người chìm vào ghế bành, như nửa chết nửa sống.

Tần Tố hít sâu một hơi, dù chưa hoàn toàn hiểu lời Tần Mạc, nhưng khắc ghi trong lòng.

"Huynh định ngủ ở đây à?"

Suy nghĩ một lát, Tần Tố nhìn Tần Mạc nằm trên sập, thấy hắn không biết từ lúc nào đã nhắm mắt, khiến nàng nghi ngờ vừa rồi không phải hắn đang nói mớ đấy chứ.

"Ta tưởng còn chuyện về trận đồ muội cần hỏi ta."

Tần Mạc thật sự rất thích chiếc sập êm ái này ở điện của Tần Tố, tiếc là không thể mang đi.

"Ta hỏi thì huynh có nói không?" Tần Tố thực ra không có ý hỏi.

"Sẽ không."

Tần Mạc trả lời thành thật.

Tần Tố trợn trắng mắt, đúng như nàng đoán, cũng không còn hỏi lại, tự mình lật trận đồ ra suy nghiệm.

Chốc lát, Tần Tố đánh một cái rồi đập bản trận đồ lên bàn, tiếng động khiến Tần Mạc đang ngủ giật mình tỉnh lại.

"Muội cố ý đó hả?"

"Ta giờ mới thấy không ổn," Tần Tố đứng lên nhìn Tần Mạc, "Huynh rõ ràng chỉ giúp bọn muội trốn học có một lần, sao lại bắt bọn muội phải đồng ý nhiều thứ đến vậy? Dù chuyện vò đã mẻ lại sứt đến mức báo lên phụ hoàng và Tấn Quốc công, cùng lắm Tấn Thiếu Vân bị phạt một trận, chứ chẳng đến mức chúng ta phải liều mạng như vậy."

"Quả là chậm hiểu," Tần Mạc vươn vai, "Thực ra điều then chốt không phải ở đó, mấu chốt là chuyện trong phủ Thừa tướng. Thẩm Dịch chưa từng sai sót, cũng chưa từng lĩnh phạt, nên các ngươi dựa vào tưởng tượng mà thổi phồng hậu quả việc Thẩm Dịch phạm sai.

Thử nghĩ kỹ một chút, Thẩm Dịch với thân thể ấy, Thẩm Thừa tướng sợ là chẳng nỡ mắng nàng nặng lời. Các ngươi chỉ là kẻ đang ở trong cuộc, bị che mờ lý trí. Ta chỉ cần khơi nhẹ một chút, chuyện liền bị phóng đại.

Hơn nữa điều quan trọng là, những điều kiện này vốn là những thứ các ngươi quan tâm, nên chắc chắn sẽ đồng ý."

Tần Mạc kiếm một chỗ ngồi thoải mái rồi lại cuộn mình nằm xuống.

"Tạm thời coi như huynh biết trước ta sẽ đồng ý, nhưng sao huynh lại biết chúng ta sẽ phạm sai lầm? Mấy tờ lệnh truy nã, trận đồ này, nhìn vào cứ như là đã được chuẩn bị từ lâu. Chẳng lẽ việc chúng ta bị phạt rồi gây rắc rối cũng nằm trong kế hoạch của huynh?"

Tần Tố không tin, cho dù Tần Mạc có biết đoán mệnh, cũng không thể chuẩn xác đến thế.

"Tuy rằng thiết kế để các ngươi tự chui đầu vào rọ thật sự rất đơn giản, nhưng ta đảm bảo lần này ta không trực tiếp can thiệp. Ta chỉ vốn luôn luôn thích chuẩn bị trước, để nắm bắt những thời cơ có thể tới bất cứ lúc nào."

Tần Mạc hơi kiêu ngạo cười: "Nói trắng ra là các ngươi xui xẻo, tự nhiên lao vào tay ta, dâng cho ta cơ hội."

Phải thừa nhận nụ cười ấy khiến Tần Tố muốn đấm cho Tần Mạc một phát.

"Vậy huynh nói xem, rốt cuộc huynh đã tính kế cho bao nhiêu người? Vi bao nhiêu người làm chuẩn bị."

Tần Tố không thích cảm giác bị người khác nắm giữ mọi thứ, dù người đó là Tần Mạc cũng không được.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...