BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù
Chương 19: Nhàn nhã trốn học, phòng bếp
Chương 19: Nhàn nhã trốn học, phòng bếpKhi Tần Tố và Tấn Thiếu Vân còn đang kinh ngạc thì truyền đến tiếng mở cửa, hai người lập tức thu lại mấy động tác nhỏ, cầm sách đứng ngay ngắn dựa vào vách tường.Thẩm Dịch ôm theo áo choàng và mấy quyển sách từ nội đường bước ra, xoay người khép cửa lại.Xác định phu tử không đi ra xem, Tần Tố lập tức ghé lại bên cạnh Thẩm Dịch."Sao cô cũng bị đuổi ra ngoài vậy?""Có lẽ là vì ta thất thần thôi."Đây vẫn là lần đầu nàng sơ suất việc học như vậy, Thẩm Dịch có chút ngượng ngùng, khẽ cúi đầu, cắn môi nhỏ giọng đáp.Tần Tố gật gù tỏ ý đồng tình: "Cô mới đến, chưa quen cũng là chuyện thường.""Cho các ngươi ra ngoài nói chuyện à?!"Hai người còn đang nói, đầu phu tử đột nhiên thò ra từ cửa sổ, chỉ thẳng vào Tần Tố mà lớn tiếng quát."Dạ, phu tử."Tần Tố bị dọa giật mình, vội giơ sách lên che mặt, giả vờ ra vẻ chăm chú đọc.Đợi đến khi nghe "rầm" một tiếng đóng cửa sổ, Tần Tố mới ló đầu ra, lẩm bẩm: "Tối nay ta nhất định phải đóng đinh cái cửa sổ này lại.""Thôi đi điện hạ, lần trước đóng đinh cửa sổ chúng ta đã bị phạt chép mười lần viện quy rồi người quên sao?"Tấn Thiếu Vân đứng bên cạnh bĩu môi. Mỗi lần Tần Tố bày trò quỷ quái, hắn đều bị liên lụy. Lần trước Tần Tố còn có Vĩnh Nhạc Đế giúp nàng chép, phu tử cũng không tiện nói gì. Còn hắn thì thảm rồi, bị phụ thân Tấn Quốc công ép quỳ trong từ đường, một hơi chép xong, nếu không phải từ nhỏ bị đánh quen, da dày thịt cứng, e là đã gãy lưng rồi."Ngươi đó ngươi, còn làm nên trò gì được nữa."Tần Tố liếc Tấn Thiếu Vân bằng ánh mắt đầy ghét bỏ.Thẩm Dịch mỉm cười nhìn hai người kia, nàng là lần đầu tiên nghe mấy chuyện này, thấy khá thú vị. Đang nghĩ vậy thì thấy ánh mắt của Tần Tố rơi xuống người mình.Thẩm Dịch giật mình một cái: "Ta không biết đóng cửa sổ đâu.""Khụ!" Tần Tố không nhịn được bật cười, lấy tiếng ho che lại: "Ta lúc nào nói muốn cô đi đóng cửa sổ chứ?"Thẩm Dịch cũng không hiểu sao vừa rồi lại nghĩ Tần Tố muốn kéo nàng đi đóng cửa sổ tối nay. Bây giờ bị trêu như vậy, gương mặt nàng đỏ bừng lên, khẽ nghiêng người sang một bên, không dám nhìn Tần Tố nữa."Thế nào? Giận rồi à?" Tần Tố vừa cười vừa bước đến trước mặt Thẩm Dịch, tiện tay cầm lấy áo choàng trong lòng nàng: "Ta là muốn nói bên ngoài lạnh, cô mặc áo choàng vào, kẻo bị nhiễm lạnh."Nói rồi, Tần Tố giũ áo choàng ra, đích thân khoác lên cho Thẩm Dịch, tư thế kia thoạt nhìn cứ như đem người ôm vào lòng vậy. "Ta nào có giận."Mặt Thẩm Dịch càng đỏ hơn, cúi đầu tự buộc dây áo, giọng nhỏ nhẹ phản bác.Tần Tố lại thuận tay đội mũ choàng lên cho nàng, càng làm Thẩm Dịch trông nhỏ nhắn, thanh tú. Gương mặt vốn dĩ chỉ to bằng bàn tay, lúc này cúi nhìn xuống, trong mắt Tần Tố chỉ thấy sống mũi nhỏ nhắn và đôi môi ửng đỏ."Thẩm tiểu thư quả thật có chuẩn bị trước, còn mang theo áo choàng. Biết vậy thì sáng nay ta đã khoác cả chăn bông mà tới rồi, lạnh muốn chết." Tấn Thiếu Vân ở bên cạnh nhìn áo choàng của Thẩm Dịch mà thèm thuồng. Tần Tố thì ít nhất còn khoác áo ngoài, còn hắn chỉ mặc một thân áo bông mỏ, lúc này lạnh run, nhảy tới nhảy lui. "Thế thì ngươi chắc chắn chẳng vào nổi cửa học đường, còn bị phu tử cầm chổi quét ra ngoài luôn rồi."Tần Tố khoanh tay, không chút nể tình châm chọc hắn, khiến Thẩm Dịch cũng bật cười, mắt cong cong.Tấn Thiếu Vân chỉ dám lẩm bẩm, chứ thật sự mà khoác chăn ra ngoài, đừng nói đến học đường, ngay cả cửa nhà hắn cũng không ra nổi, chắc bị cha hắn đánh chết mất."Ủa? Tuyết lại rơi nữa kìa?"Ba người đang cười nói, Tần Tố ngẩng đầu lên, giơ tay hứng một bông tuyết dưới hiên, bông tuyết tan ra thành giọt nước.Thẩm Dịch cũng ngẩng đầu, nhìn khắp trời đất trắng xóa, tuyết càng lúc càng lớn."Khụ khụ khụ..."Gió lạnh thổi qua, Thẩm Dịch tuy là hết sức đè xuống, nhưng vẫn nhịn không được ho hai tiếng.Tần Tố quay đầu lại, nắm lấy tay Thẩm Dịch, quả nhiên lạnh như băng. "Không được, đi thôi, đừng đứng ngoài này nữa. Ta đưa cô tìm chỗ ấm áp một chút."Biết Thẩm Dịch chịu lạnh rất kém, Tần Tố liền kéo tay nàng, nhấc chân bước đi."Các ngươi..."Tấn Thiếu Vân vốn không ngờ hai người kia nói đi liền đi, lưỡng lự nhìn trái nhìn phải một lúc, cuối cùng cắn răng, cũng đuổi theo bước chân của Tần Tố.Thái học viện tuy rộng, nhưng phần lớn đều là cảnh quan rừng trúc, chỗ có nhà để nghỉ ngơi thì ít, càng đừng nói đến chỗ có thể ấm áp đôi chút.Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Tố liền kéo tay Thẩm Dịch, thẳng tiến tới nơi mà nàng và Tấn Thiếu Vân thường hay lui tới —— phòng bếp của Thái học viện.Thái học viện vốn chủ trương thanh giản, phòng bếp cũng chẳng có cá thịt gì, bởi thế phần lớn học trò đều chọn để người nhà mang cơm tới. Phòng bếp trong nội viện gần như trở thành nơi bỏ không, chỉ chuẩn bị cơm canh đơn giản cho các phu tử mà thôi.Khi Tần Tố dẫn Thẩm Dịch tới, trong phòng bếp chỉ có hai người đang nhóm lửa hấp đồ ăn. Nhưng cho dù thế, ở đây vẫn ấm áp hơn hẳn những chỗ khác.Người trong bếp đã quen mặt Tần Tố và Tấn Thiếu Vân, lần này tuy thêm một người lạ, cũng chẳng lấy gì làm kỳ lạ, ai nấy đều làm việc của mình, vờ như không thấy — chuyện này chính là Tần Tố đã căn dặn từ trước.Đường hoàng bước vào phòng bếp, Tần Tố kéo ghế lại gần bếp lửa cho Thẩm Dịch:
"Ở đây ấm hơn, An Bình, lại đây ngồi."Thẩm Dịch là lần đầu tiên tới phòng bếp, hơi do dự một chút, rồi cũng ngồi xuống. Ngọn lửa trong bếp nhảy nhót, sưởi ấm cả người nàng."Bên này có nồi cháo mới nấu xong, hai người có muốn ăn không?" Tấn Thiếu Vân thì đã quen đường quen nẻo, lật từng cái nắp nồi một, quả nhiên tìm được một nồi cháo kê mới nấu xong, ngẩng đầu hỏi Tần Tố Thẩm Dịch."Múc đi, vừa hay sưởi ấm cái bụng."Tần Tố gật đầu với Thẩm Dịch, rồi đứng lên đi tìm món khác: "Để ta xem còn có món gì nữa không."Tần Tố không mấy thích rau xanh, chỉ múc một ít canh nấm, thêm ba đĩa nhỏ đồ muối chua, rồi lấy thìa ở cạnh ống thổi gió, sau đó ngồi xuống cạnh Thẩm Dịch, ngẩng đầu gọi: "Ngươi xong chưa vậy?""Xong rồi, xong rồi, cháo mang tới đây!"Tấn Thiếu Vân bưng hai bát cháo tới, trước đưa cho Tần Tố, rồi chuẩn bị đưa cho Thẩm Dịch."Khoan đã."Tần Tố một tay cầm bát cháo của mình, rồi tiện tay lấy một miếng khăn vải sạch dùng lót trong xửng hấp, đưa cho Thẩm Dịch: "Lót tay vào, cháo này rất nóng."Thẩm Dịch đón lấy khăn, lót vào tay, lúc này Tấn Thiếu Vân mới đưa bát cho nàng."Các ngươi không thấy nóng sao?" Dù cách một lớp vải, Thẩm Dịch vẫn cảm thấy có chút nóng, bèn ngẩng đầu nhìn hai người kia đang trực tiếp bưng bát, trong lòng đầy thắc mắc."Đã quen rồi."Tần Tố chìa bàn tay thon dài trắng trẻo ra cho Thẩm Dịch xem, chỉ có hơi ửng đỏ một chút: "Ngược lại còn thấy ấm tay.""Đúng vậy, có đáng gì đâu. Lúc ở biên quan ấy, khoai lang vừa nướng xong từ trong lửa ra đều có thể trực tiếp lấy tay lấy, lúc đó mới thật sự là nóng bỏng tay, nhưng cũng ngon vô cùng." Tấn Thiếu Vân lập tức chen vào bổ sung.Tần Tố chia thìa cho mỗi người một cái: "Nghe ngươi nói ta lại thèm rồi. Để ta lục xem ở đây có khoai không, nướng hai củ ăn cho ấm.""Được đó!"Tấn Thiếu Vân liền đáp ứng, nhận lấy thìa, đem dưa muối trong đĩa của mình đổ vào bát cháo, ăn ngon lành.Tần Tố thì múc thêm ít canh nấm, rồi cũng bắt đầu ăn cháo.Thẩm Dịch hơi do dự một chút, rồi cũng bắt chước, một tay bưng bát, một tay cầm thìa, khẽ nếm một muỗng."Ngon lắm phải không? Thử bát của ta xem, ta có thêm canh nấm vào." Tần Tố đưa bát cháo của mình cho Thẩm Dịch.Được Tần Tố khuyến khích, Thẩm Dịch cũng không thấy gò bó, nếm thử một miếng. Hương vị chưa từng thử qua này khiến nàng ngạc nhiên.Ngoài kia tuyết rơi trắng xóa, ba người ngồi quanh bếp lửa, ôm bát cháo nóng. Thứ cháo bình thường đến tầm thường ấy, Thẩm Dịch lại thấy ngon như món cao lương mỹ vị chưa từng được nếm.Lần hiếm hoi nàng uống liền một bát đầy, đến mức còn thấy hơi no."Ê, đúng là có khoai thật này!"Tấn Thiếu Vân là người ăn xong đầu tiên, từ góc phòng moi ra được mấy củ khoai, vui vẻ chạy lại, vùi chúng vào đống tro nóng dưới bếp."Đợi một lát nữa là chín rồi. Giá mà lúc nãy trước khi ăn cháo đã vùi sẵn thì hay hơn."
Tần Tố cầm que củi, thọc vào chỗ khoai trong tro nóng, rồi lại chép miệng:
"Tự nhiên lại thèm ăn gà ăn mày.""Giờ chưa phải lúc ăn gà ăn mày đâu. Chờ đến mùa hè, có lá sen mới hái, gói lại rồi nướng thì mới chuẩn vị." Tấn Thiếu Vân vừa nói vừa thêm củi lửa, trên tay áo còn dính tro bụi. "Ừ, cũng đúng." Tần Tố gật đầu phụ họa, rồi vỗ nhẹ vai Thẩm Dịch: "An Bình, chờ đến mùa hè, ta dẫn cô lén ra ngoài ăn gà ăn mày, thêm cả cơm ống tre nấu bằng tre tươi trong viện, đảm bảo cô chưa từng được ăn qua.""Ừm." Thẩm Dịch cười tươi, đôi mắt cong cong, ra sức gật đầu.Ba người ngồi đợi khoai chín, mỗi người ôm một củ nóng hổi, vừa sưởi tay vừa tản bộ trở về học đường.Lớp học của phu tử hình như đã kết thúc, trong phòng học học trò đang tụm năm tụm ba trò chuyện."Ơ? Vừa vặn."Tần Tố ngồi vắt chân trên bàn thấp, trong tay còn cầm củ khoai nóng bỏng, bẻ ra lộ phần ruột vàng óng, hương thơm lan tỏa khiến ai cũng thèm thuồng."Trường công chúa..." Dương Di đi ngang qua, hơi khó xử liếc nhìn Thẩm Dịch và Tần Tố: "Các người vừa đi đâu vậy?""Ra phòng bếp Thái học một chuyến thôi, sao thế?"Tần Tố vừa đưa nửa củ khoai cho Thẩm Dịch, vừa đáp lời Dương Di."Xảy ra chuyện lớn rồi!" Dương Di bị mùi thơm khoai nướng thu hút phân nửa tâm thần, sau đó mới nhớ lại chính sự, hạ giọng nói: "Ngay sau khi các người bị phạt đứng ngoài kia, tuyết lớn bắt đầu rơi. Phu tử vốn định ra ngoài gọi các người trở lại, nhưng không thấy bóng dáng đâu, thế là nổi giận đùng đùng, nói nhất định phải bẩm báo cho bệ hạ, còn cả Thẩm Thừa tướng và Tấn Quốc công nữa..." Bên cạnh, Tấn Thiếu Vân đã bắt đầu kêu rên thảm thiết. Tần Tố cùng Thẩm Dịch liếc mắt nhìn nhau — Vĩnh Nhạc Đế thì còn dễ nói, dù sao cũng chẳng thể trách mắng Tần Tố nửa câu. Nhưng với tính cách nghiêm khắc, cứng nhắc của Thẩm Thừa tướng, e là lần này khó tránh khỏi rắc rối."Ta có một ý này." Tần Tố từ trên bàn đứng dậy, "Đi, theo ta về cung của ta.""Không phải chứ, Điện hạ, người lại muốn giở cái trò gì hại người hại mình nữa đây?"
Tấn Thiếu Vân lẩm bẩm, khiến Thẩm Dịch thoáng do dự, không biết có nên đi theo bước chân Tần Tố hay không.*****
"Ở đây ấm hơn, An Bình, lại đây ngồi."Thẩm Dịch là lần đầu tiên tới phòng bếp, hơi do dự một chút, rồi cũng ngồi xuống. Ngọn lửa trong bếp nhảy nhót, sưởi ấm cả người nàng."Bên này có nồi cháo mới nấu xong, hai người có muốn ăn không?" Tấn Thiếu Vân thì đã quen đường quen nẻo, lật từng cái nắp nồi một, quả nhiên tìm được một nồi cháo kê mới nấu xong, ngẩng đầu hỏi Tần Tố Thẩm Dịch."Múc đi, vừa hay sưởi ấm cái bụng."Tần Tố gật đầu với Thẩm Dịch, rồi đứng lên đi tìm món khác: "Để ta xem còn có món gì nữa không."Tần Tố không mấy thích rau xanh, chỉ múc một ít canh nấm, thêm ba đĩa nhỏ đồ muối chua, rồi lấy thìa ở cạnh ống thổi gió, sau đó ngồi xuống cạnh Thẩm Dịch, ngẩng đầu gọi: "Ngươi xong chưa vậy?""Xong rồi, xong rồi, cháo mang tới đây!"Tấn Thiếu Vân bưng hai bát cháo tới, trước đưa cho Tần Tố, rồi chuẩn bị đưa cho Thẩm Dịch."Khoan đã."Tần Tố một tay cầm bát cháo của mình, rồi tiện tay lấy một miếng khăn vải sạch dùng lót trong xửng hấp, đưa cho Thẩm Dịch: "Lót tay vào, cháo này rất nóng."Thẩm Dịch đón lấy khăn, lót vào tay, lúc này Tấn Thiếu Vân mới đưa bát cho nàng."Các ngươi không thấy nóng sao?" Dù cách một lớp vải, Thẩm Dịch vẫn cảm thấy có chút nóng, bèn ngẩng đầu nhìn hai người kia đang trực tiếp bưng bát, trong lòng đầy thắc mắc."Đã quen rồi."Tần Tố chìa bàn tay thon dài trắng trẻo ra cho Thẩm Dịch xem, chỉ có hơi ửng đỏ một chút: "Ngược lại còn thấy ấm tay.""Đúng vậy, có đáng gì đâu. Lúc ở biên quan ấy, khoai lang vừa nướng xong từ trong lửa ra đều có thể trực tiếp lấy tay lấy, lúc đó mới thật sự là nóng bỏng tay, nhưng cũng ngon vô cùng." Tấn Thiếu Vân lập tức chen vào bổ sung.Tần Tố chia thìa cho mỗi người một cái: "Nghe ngươi nói ta lại thèm rồi. Để ta lục xem ở đây có khoai không, nướng hai củ ăn cho ấm.""Được đó!"Tấn Thiếu Vân liền đáp ứng, nhận lấy thìa, đem dưa muối trong đĩa của mình đổ vào bát cháo, ăn ngon lành.Tần Tố thì múc thêm ít canh nấm, rồi cũng bắt đầu ăn cháo.Thẩm Dịch hơi do dự một chút, rồi cũng bắt chước, một tay bưng bát, một tay cầm thìa, khẽ nếm một muỗng."Ngon lắm phải không? Thử bát của ta xem, ta có thêm canh nấm vào." Tần Tố đưa bát cháo của mình cho Thẩm Dịch.Được Tần Tố khuyến khích, Thẩm Dịch cũng không thấy gò bó, nếm thử một miếng. Hương vị chưa từng thử qua này khiến nàng ngạc nhiên.Ngoài kia tuyết rơi trắng xóa, ba người ngồi quanh bếp lửa, ôm bát cháo nóng. Thứ cháo bình thường đến tầm thường ấy, Thẩm Dịch lại thấy ngon như món cao lương mỹ vị chưa từng được nếm.Lần hiếm hoi nàng uống liền một bát đầy, đến mức còn thấy hơi no."Ê, đúng là có khoai thật này!"Tấn Thiếu Vân là người ăn xong đầu tiên, từ góc phòng moi ra được mấy củ khoai, vui vẻ chạy lại, vùi chúng vào đống tro nóng dưới bếp."Đợi một lát nữa là chín rồi. Giá mà lúc nãy trước khi ăn cháo đã vùi sẵn thì hay hơn."
Tần Tố cầm que củi, thọc vào chỗ khoai trong tro nóng, rồi lại chép miệng:
"Tự nhiên lại thèm ăn gà ăn mày.""Giờ chưa phải lúc ăn gà ăn mày đâu. Chờ đến mùa hè, có lá sen mới hái, gói lại rồi nướng thì mới chuẩn vị." Tấn Thiếu Vân vừa nói vừa thêm củi lửa, trên tay áo còn dính tro bụi. "Ừ, cũng đúng." Tần Tố gật đầu phụ họa, rồi vỗ nhẹ vai Thẩm Dịch: "An Bình, chờ đến mùa hè, ta dẫn cô lén ra ngoài ăn gà ăn mày, thêm cả cơm ống tre nấu bằng tre tươi trong viện, đảm bảo cô chưa từng được ăn qua.""Ừm." Thẩm Dịch cười tươi, đôi mắt cong cong, ra sức gật đầu.Ba người ngồi đợi khoai chín, mỗi người ôm một củ nóng hổi, vừa sưởi tay vừa tản bộ trở về học đường.Lớp học của phu tử hình như đã kết thúc, trong phòng học học trò đang tụm năm tụm ba trò chuyện."Ơ? Vừa vặn."Tần Tố ngồi vắt chân trên bàn thấp, trong tay còn cầm củ khoai nóng bỏng, bẻ ra lộ phần ruột vàng óng, hương thơm lan tỏa khiến ai cũng thèm thuồng."Trường công chúa..." Dương Di đi ngang qua, hơi khó xử liếc nhìn Thẩm Dịch và Tần Tố: "Các người vừa đi đâu vậy?""Ra phòng bếp Thái học một chuyến thôi, sao thế?"Tần Tố vừa đưa nửa củ khoai cho Thẩm Dịch, vừa đáp lời Dương Di."Xảy ra chuyện lớn rồi!" Dương Di bị mùi thơm khoai nướng thu hút phân nửa tâm thần, sau đó mới nhớ lại chính sự, hạ giọng nói: "Ngay sau khi các người bị phạt đứng ngoài kia, tuyết lớn bắt đầu rơi. Phu tử vốn định ra ngoài gọi các người trở lại, nhưng không thấy bóng dáng đâu, thế là nổi giận đùng đùng, nói nhất định phải bẩm báo cho bệ hạ, còn cả Thẩm Thừa tướng và Tấn Quốc công nữa..." Bên cạnh, Tấn Thiếu Vân đã bắt đầu kêu rên thảm thiết. Tần Tố cùng Thẩm Dịch liếc mắt nhìn nhau — Vĩnh Nhạc Đế thì còn dễ nói, dù sao cũng chẳng thể trách mắng Tần Tố nửa câu. Nhưng với tính cách nghiêm khắc, cứng nhắc của Thẩm Thừa tướng, e là lần này khó tránh khỏi rắc rối."Ta có một ý này." Tần Tố từ trên bàn đứng dậy, "Đi, theo ta về cung của ta.""Không phải chứ, Điện hạ, người lại muốn giở cái trò gì hại người hại mình nữa đây?"
Tấn Thiếu Vân lẩm bẩm, khiến Thẩm Dịch thoáng do dự, không biết có nên đi theo bước chân Tần Tố hay không.*****