[BHTT - EDIT] Sau khi giả làm học sinh, chủ nhiệm lớp là người yêu cũ của tôi
Chương 17: Hoảng loạn
Đầu óc Thạch Mạn "ong ong" một tiếng, nàng không nghĩ ra được gì cả, chỉ điên cuồng xoay khóa cửa, đập mạnh vào cánh cửa sắt cũ kĩ
Trước cổng trường Thất Trung được trồng một hàng cây hoa anh đào, vào mùa hoa nở, những bông hoa rơi rải rác, làm cho kiến trúc cổ kính của trường ngập tràn trong không khí lịch sử, tạo thành một khung cảnh dễ chịu.Nhưng những mặt còn lại của trường thì hướng ra đường phố và ngõ hẻm, vẻ đẹp ở đó lại không được chăm sóc.Khổng Tri Vãn đi về hướng căn hộ, sau khi hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của khuôn viên trường, cô khéo léo rẽ vào những con hẻm chằng chịt, lại quay trở về mặt sau của trường.Thất Trung có hai cổng lớn một trước một sau, cổng sau không mở, gần như chỉ là một vật trang trí.Chỉ trong giờ nghỉ trưa, khi các học sinh "chăm sóc" cho việc buôn bán của các quầy hàng như gà rán và đậu hũ thối bên ngoài hàng rào, cổng sau mới được dùng để cung cấp một "cửa sổ giao dịch".Nhưng thực tế còn có một cánh cửa nhỏ mà không ai biết đến, đó là cánh cửa cũ, đã bị chặn lại từ lâu.
Cửa nhỏ chỉ đủ chỗ cho một người đi qua, Khổng Tri Vãn nhẹ nhàng đẩy thử, nhưng không mở được.Cô kéo tấm bạt phủ trên cửa ra, sau cửa đầy những mảnh đồng nát sắt vụn, đống bàn ghế hỏng hóc không ai cần bị chất thành một mê cung, lướt qua những ống sắt rỉ sét chằng chịt, Thất Trung đang nhìn cô trong ánh chiều tà.Khổng Tri Vãn xoay xoay cổ tay, dùng một lực vừa đủ, kéo đứt khóa, cô im lặng đối diện với đống phế phẩm đổ nát như mạng nhện, và một con đường nhỏ hẹp dưới đó.Có hơi thấp.Nếu lúc này là Thạch Mạn đứng ở đây, nàng sẽ không thèm băn khoăn, chỉ việc đẩy những thứ cản đường ra, hoặc trực tiếp nằm xuống bò thẳng một đường vào trong, nàng rất phù hợp với những việc cần sự vận động như vậy.Ráng chiều buông lơi, sau hoàng hôn là trời chập tối.Khổng Tri Vãn nhẹ nhắm mắt một cái, bộ vest đắt tiền dán lên bức tường bẩn thỉu, cô hơi ngập ngừng dừng lại một chút.Không còn cách nào khác, dù không có ai ở đây, cô giáo Khổng vẫn không thể vượt qua sự chán ghét trong lòng, không chút áp lực chui qua lỗ chó.Cô dựa vào thân hình cao gầy của mình, khép gọn mái tóc đến trước người, dán sát vào khe hẹp giữa bức tường cũ và bàn ghế, gắng gượng chui qua con đường chật chội đó.Cuối cùng ra khỏi vòng vây của sắt vụn, một đường hơi thở tắc nghẽn của Khổng Tri Vãn dần dần bình ổn lại, cô trầm mặc vỗ vỗ bộ vest, nhưng với lớp bụi bám trên đó, quả thật là công dã tràng.Sau khi nhận ra điều này, cô lại im lặng dừng tay, nhìn sâu vào đống đổ nát phía sau– – Nếu đám học sinh của ban 9 đang ở đây, sẽ ngay lập tức nhận ra đây là ký danh của Diêm Vương, "sát ý".Buổi tối ở Thất Trung luôn có những tin đồn kỳ quái, cô biết, nhưng không để tâm đến điều đó.Khổng Tri Vãn nhặt lên một con ếch giấy méo mó nằm trên mặt đất, con ếch này hàng ngày vẫn ngồi trên chồng sách của Thạch Mạn, há cái miệng rộng nhìn nàng, mỗi khi đi học, nàng chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy.Thạch Mạn thỉnh thoảng lại quấy rối bạn học ếch một chút, bạn học ếch còn nghiêm túc hơn cả nàng, đây là một trong những minh chứng rõ ràng cho sự lười biếng của nàng. Xem ra hiện tại, cô buộc phải lưu ý một chút.Khổng Tri Vãn nhíu mày, thực ra cô biết có rất nhiều học sinh mang theo điện thoại. Một số học sinh ở ký túc xá hoặc nhà ở xa, phải tự đi học, nên không thể không mang theo. Số còn lại thì chỉ thừa nước đục thả câu.Chỉ cần không múa đến trước mặt cô, cô có thể nhắm một mắt, mở một mắt. Đấu trí đấu dũng giữa "giáo viên" và "học sinh" là một phần trong công việc của cô.Cô có số của Hồ Tuệ Lâm. Nhưng gọi không được, tín hiệu báo ngoài vùng phủ sóng. Ngón tay cô chạm vào màn hình, Thanh Lam Thủy Kính (gương nước xanh lam) từ từ mở ra, đúng lúc dừng lại ở khoảnh khắc Thạch Mạn bước vào tòa nhà thực nghiệm, rồi hình ảnh như sương mù, "vù" tan biến.Tâm trạng của Khổng Tri Vãn chùng xuống. "Thủy chi nhãn" ở trên thân của một người hoặc một vật, có thể giúp thấy được vị trí và nghe được lời nói của chúng, chính là giám sát từ xa, nhưng nó không kết nối dựa vào tín hiệu mạng, nếu dễ dàng như vậy thì sẽ có thể bị ngăn chặn.Cô chợt cảm nhận được gì đó, nhìn về phía lối đi, cánh cửa nhỏ mà cô đã phá hư vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu, bức tường cũ và bàn ghế cũng không có dấu hiệu di chuyển hay vết tích gì, như thể chưa từng có ai đi qua.Khuôn viên Thất Trung đã bị "cách ly".Đột nhiên, con ếch giấy chưa hoàn thành nhiệm vụ đã chết yểu lại động đậy trong lòng bàn tay cô. Điểm mắt thành hồn, mượn giấy thành hình, đây là thủ đoạn của những người Phi Thường, là một loại "Chú Khôi chi Thuật" (Thuật niệm chú điều khiển con rối), cần phải có một tia "hơi thở" của người thi chú. Nếu hình giấy bị phá hủy hoặc hơi thở bị phân tán, coi như hết hiệu lực.Giống một món đồ nho nhỏ được dùng để dò đường hoặc báo tin.Khổng Tri Vãn vốn nghĩ rằng con ếch giấy này đã hỏng, cho đến khi nó tự động phồng lên, như một quả bóng được thổi phồng, thân đầy nếp gấp nghiêng đầu nhìn cô.Cô chăm chú vào "đôi mắt" được vẽ qua loa lấy lệ, thì thầm hỏi: "Cô ấy có để lại lời nào cho ta không?"Con ếch giấy không trả lời cô, ngậm chặt miệng rồi nhảy khỏi lòng bàn tay cô. Nó nhảy vài bước về phía trước, lại dừng lại, quay đầu nhìn cô.Đây là ra hiệu bảo cô đi theo.Khổng Tri Vãn lẳng lặng nhìn con ếch giấy một lúc, ánh mắt này thường dùng khi cô phạt học sinh, và từ khi vào Thất Trung tới giờ, Thạch Mạn đã may mắn được nhìn thấy mỗi ngày.Bình thường cô giáo Khổng chỉ cần nhìn chằm chằm vào Thạch Mạn vài giây, nàng sẽ ngay lập tức rút lui với một cái cớ nào đó.Nhưng con ếch giấy mà Thạch Mạn gấp không biết rằng, dù có mượn được khí của Thạch Mạn, nó cũng không có linh hồn của nàng, chỉ có thể lặng lẽ nhìn lại, chờ cô đuổi theo.Khổng Tri Vãn thở dài: "Dẫn đường đi."Tòa nhà thực nghiệm trước đây không được sử dụng hiệu quả, vài phòng học ở tầng một đã từng được dùng làm nhà kho, chất đầy những thứ lộn xộn, trở thành một nơi tập trung phế phẩm thứ hai.Sau đó, các lớp thực hành môn Lý - Hóa - Sinh được đưa vào, đã đưa những "báu vật" này về lại vị trí ban đầu.Vị trí nhà kho khá hẻo lánh, nằm ở một góc của khuôn viên trường. Vào mùa thu, khi lá phong phủ kín tường, gần như không nhìn thấy được kho nhỏ đã bị chìm ngập trong lá. Còn nếu đứng nhìn từ xa, nó sẽ hòa làm một với những chiếc lá đỏ, trở thành một tấm phông nền.Mùa hè cũng không khá hơn, Khổng Tri Vãn gạt cành cây ra, tiếng sắt rỉ kêu ken két chói tai, hôm nay cô phải tham quan quá nhiều nơi hoang tàn, đều là những thứ bẩn thỉu và bụi bặm khiến cô đau đầu.Cô nhíu mày tránh những mảnh sắt rơi xuống từ khung cửa, nhìn vào giá sách đầy ắp: "Thạch Mạn?"Không có ai đáp lại.Nhìn xuống đất, ánh sáng duy nhất lọt qua khe hở ngày càng hẹp, cánh cửa sắt quả nhiên đã đóng lại sau lưng cô.Nhưng Khổng Tri Vãn vẫn hơi ngạc nhiên, vì kẻ đã dẫn cô đến đây cũng không rời đi, mà là bị nhốt trong nhà kho cùng cô.Cô đã biết ngay từ đầu, dù đây là con ếch giấy do Thạch Mạn gấp, nhưng đã không còn do nàng điều khiển.Chưa nói đến việc Thạch Mạn không có lý do gì để truyền tin cho cô, ngay cả khi thực sự có chuyện muốn nói, Thạch Mạn cũng sẽ không dẫn cô vào chỗ sâu hơn, mà nàng sẽ không chút lưu tình đuổi cô ra ngoài.Ở phương diện tự quyết, tự cho mình là đúng, Thạch Mạn rất có kinh nghiệm.Cho nên, một khi con ếch này được thay "khí", chắc chắn là có mưu đồ khác, Khổng Tri Vãn nghĩ rằng nó sẽ dẫn hai người các nàng đến cùng một chỗ, rồi con rối giấy đại diện cho kẻ đứng sau sẽ rút lui, sau đó làm đủ trò chế nhạo.Nhưng mọi chuyện có chút khác biệt.Giờ phút này, con ếch giấy đột nhiên bị dán lên cửa, cơ thể vốn đã hư hại lập tức dẹt lại thành một tờ giấy, các ký tự liên tục xoắn lại, hợp thành một vòng tròn, phần còn lại thì chảy ra từ mặt giấy thành những đường kẻ, quấn quanh cánh cửa như những xích khóa xoay vòng.Cuối cùng, hai điểm đỏ trong mắt con ếch chảy vào vòng chú, tạo thành chữ "Phong" (封) màu đỏ tươi.
[Phong: phong bế, khóa lại]Phong Chú hoàn chỉnh hiện lên trong chốc lát, từ từ ngấm vào cánh cửa sắt, biến mất không dấu vết.Khổng Tri Vãn lúc này mới tiến lại, nhẹ nhàng lau một chút vào vị trí trung tâm của chú lệnh, cô cúi gần lại, ngửi thấy một mùi máu tươi lẫn với rỉ sắt.Cùng thời điểm đó, tại câu lạc bộ Mỹ Thuật trong tòa nhà thực nghiệm.Thạch Mạn đột nhiên run lên, cảm giác tê dại đáng sợ từ cổ tay lan tỏa ra toàn thân, như thể đang bị ai đó vuốt ve từ xa.Nàng cau mày, một tay nắm chặt lại, hoa sen đỏ rơi xuống từ chuỗi Chu Sa đeo trên cổ tay lóe ra một tia ánh sáng của Phật, cho đến Chu Sa Huyết hoàn toàn nuốt chửng hơi thở còn sót lại của thứ quỷ kia, nàng mới buông tay ra.Hơi thở của ếch giấy đã sớm đứt đoạn, Thạch Mạn không biết thằng nhóc Lý Lâm Kiệt kia có nhận được tin tức hay không, nàng thử dùng điện thoại của tiểu bí thư để liên lạc với thế giới bên ngoài, tín hiệu đã bị chặn.Nàng bước qua những tờ giấy vẽ bị hỏng, cúi người rút ra một con dao Hồ Điệp từ tay áo, nhanh chóng chém nát thiếu nữ quái vật trong bức tranh, những khối màu lộn xộn phát ra âm thanh "xì xì" chói tai.Giấy vẽ nát thành năm mảnh liền bay tứ tung, những đốm đỏ hiển hiện, màu đỏ chảy ra từ các vết cắt, thấm vào mặt đất, như là chảy máu.Thạch Mạn lại gần, chỉ cần hít thở là có thể ngửi thấy, đích thật là máu người.Nàng bước qua đống hỗn độn một cách ghét bỏ, bắt đầu lục tung mọi thứ, tuy con giun sán kia đã dẫn nàng đến nơi này để phục kích, nhưng bút bi cũng thật sự đang ở đây.Thạch Mạn đã cảm nhận được hơi thở của Tứ Thánh Thú từ lúc còn đứng bên ngoài, vì vậy mới vào trong căn phòng này.Dao Hồ Điệp xoay chuyển trên đầu ngón tay của nàng, nàng cạy khóa của tủ đựng đồ một cách thành thạo, từng cái một, đều là đồ vật và họa cụ của các thành viên trong câu lạc bộ, đến hàng trên cùng, cuối cùng nàng cũng tìm thấy bút bi của mình.Nó nằm lẻ loi giữa tủ, ngoài nó ra không còn gì khác, như thể đang dành riêng một cái két sắt cho chiếc bút cũ kỹ của nàng, một mình sống trong một căn biệt thự lớn.Thạch Mạn lấy ra xoay xoay: "Cũng lịch sự ghê, thấy ngại quá."Thời gian vẫn còn sớm, Thạch Mạn không vội, mặc dù đã tìm thấy bút, nhưng cây bút chỉ là một cái móc câu mà thôi.Nàng vận động cổ tay một chút, lưỡi dao cùng nhấc lên, chuẩn bị cạy hết khóa, dù sao trong những tủ còn lại chắc chắn có đồ của Dư Đình Đình.Bạn nhỏ cùng bàn của nàng, vị này có không ít câu chuyện đâu.Đến cái tủ áp chót, mũi dao của Thạch Mạn vừa chạm vào lỗ khóa, đột nhiên, cảm giác tê dại khiến nàng rùng mình lại quay trở lại, máu trong người nàng nóng lên âm ỉ, dòng chảy trong cơ thể nàng gia tăng.Cuối cùng nàng cũng nhận ra, không phải là con quỷ trong bức tranh giở trò. Mà là có người đã sử dụng ngược lại Chu Sa Huyết của nàng!Nàng có thể cảm nhận được Chu Sa Huyết đang bị dùng ở đâu, người ẩn mình trong bóng tối đang kéo nàng về phía đó.(*)Nói chính xác hơn, là đang dẫn nàng rời khỏi câu lạc bộ Mỹ Thuật.Cái gì vậy chứ, nàng nhất quyết sẽ không làm theo đâu.Thạch Mạn mím môi, mũi dao từ từ xoay mở ổ khóa, nàng mở cửa tủ của Dư Đình Đình, những bức tượng điêu khắc màu trắng chất đầy trên nóc tủ bỗng liên tiếp rơi xuống, che khuất tầm nhìn của nàng.Nàng lùi lại một bước, nhưng không gạt bỏ ý định tìm tòi, khi cổ tay nàng sắp xuyên qua những bức tượng, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên tai."Giam tôi trong nhà kho, định làm gì?"— — "Các người giam tôi ở đây, chỉ để làm những việc nhàm chán như vậy sao?"Thạch Mạn sững sờ: "...Khổng Tri Vãn?"Đó là sự cộng cảm của Chu Sa Huyết — — Khổng Tri Vãn đang bị nhốt trong nhà kho bởi chú lệnh được tạo ra bằng Chu Sa Huyết!Nguy hiểm đang chờ đợi khoảnh khắc lơ là này của nàng, bức tượng cuối cùng trong tủ bỗng quay đầu lại, khuôn mặt làm bằng thạch cao, được gắn lên ngũ quan của con người.Những bức tượng rơi xuống đất cũng đồng loạt nhìn về phía nàng, Thạch Mạn nhanh chóng lùi lại, tránh được một người đàn ông bất ngờ lăn tới. Mặc dù nàng không học mỹ thuật, nhưng những bức tượng thạch cao nổi tiếng thì nàng vẫn nhận ra.David tiên sinh, một khách quen của các lớp mỹ thuật, mắt và mũi trở nên chân thật như ngũ quan của người sống, mi mắt rung rinh, mũi thở phì phò, cái miệng mở to không giống ai, hung hăng cắn nát chân ghế.Thạch Mạn với thị lực tuyệt vời thậm chí còn thấy được đầu răng đang run rẩy của nó. Nếu không phải nàng né kịp, thì bây giờ thứ bị nghiền nát chính là chân nàng.Những bức tranh chân dung treo đầy trên tường cũng tham gia vào cuộc tấn công, bất kể là mặt trước, mặt bên hay mặt sau, lúc này đều quay hướng về phía Thạch Mạn.Khuôn mặt của bọn chúng bất động, chỉ có con ngươi trong hốc mắt là xoay chuyển kịch liệt, khiến Thạch Mạn cảm thấy mắt mình đau nhức theo.Những khuôn mặt đẹp đẽ trong tranh bỗng trở thành những con quái vật với kỹ năng "nhìn" rất độc đáo, và cũng rất nhanh bọn chúng liền không còn hài lòng với việc chỉ nhìn, chúng bắt đầu vặn vẹo trong bức tranh, như muốn xông ra khỏi chiều không gian của giấy, vượt qua sự hỗn loạn của âm dương.Nơi này không thể ở lại được nữa.Thạch Mạn chọn ra con đường tốt nhất trong nháy mắt, ngay lập tức nhảy tới bên cửa sổ, quái vật đầy phòng cũng theo đó mà động, cùng nhau lao về phía cửa sổ. Những mảnh giấy bị xé rách ẩn mình trong chúng, âm thầm xoắn lại thành một mũi nhọn, khi Thạch Mạn vẽ bùa trên cửa sổ, nó liền hung hăng đâm vào cổ tay nàng.Thạch Mạn cũng không nhíu mày, tay trái kéo mạnh, bùa chú thành hình liền khóa cửa sổ lại, nàng trực tiếp lộn người xuống dưới, mượn lan can của tầng hai để tiếp đất một cách vững vàng.
[Hình như là đang đếm tầng khác với bên mình, bên mình đếm tầng sẽ theo thứ tự "tầng Trệt - tầng 1 - tầng 2 - tầng..." còn người ta đang đếm là "tầng 1 - tầng 2 - tầng 3" á :))) nghĩa là Thạch Mạn đã nhảy xuống từ tầng 3, thực tế thì là tầng 2 thôi nha, rồi Thạch Mạn chụp lấy lan can của tầng 1 để tạm ngừng rơi, sau đó mới từ lan can tầng 1 nhảy tiếp xuống đất] Hoàng hôn đã qua, màn đêm mờ mịt bao trùm.Nàng rơi vào một vùng tối tĩnh lặng.Nhưng nàng vẫn không dừng lại, chỉ chống đỡ tay trên mặt đất một chút rồi nhanh chóng tiến về vị trí của Chu Sa Huyết.Trong đầu nàng vẫn vang vọng câu nói vừa rồi của Khổng Tri Vãn, và hình ảnh về lần đầu gặp gỡ lặng lẽ dày xéo trong ký ức, sự bất an hoành hành trong trái tim nàng, khiến cho máu trong cơ thể nàng sôi sục, sự bất an này đạt đến đỉnh điểm khi nàng thấy nhà kho cũ ở nơi hẻo lánh đang bị khóa.Đầu óc Thạch Mạn "ong ong" một tiếng, không nghĩ được gì cả, nàng điên cuồng xoay khóa cửa, đập mạnh vào cánh cửa sắt cũ kĩ: "Khổng Tri Vãn!!"
======================
=============
Tác giả có lời muốn nói: Quần áo không được dơ :)))
Cô giáo Khổng có chút "gánh nặng của thần tượng" :)))==================================
Editor: Chương trước tôi cứ tưởng Khổng Tri Vãn lắp camera theo dõi Thạch Mạn :)))))) má lúc đó còn nghĩ "gì chiếm hữu, kiểm soát dữ z bà nọi??" "ủa mà camera kiểu gì mà nó theo Thạch Mạn ra tới chỗ Hồ Tuệ Lâm???". Trời ơi, hóa ra là cổ xài Pháp Bảo :))))) Giỏ hàng của "Phi Thường đạo": +1 thành viên.Nhân tiện mình muốn nói thêm là, truyện của tác giả này thường sẽ sử dụng kha khá pháp bảo và chiêu thức nha :"))) Có những món đồ trừ tà là có thật, và cũng có những món là "sản phẩm của trí tưởng tượng" (ví dụ như cái gương nước xanh lam kia). Hi vọng mọi người nhớ được hết, chứ không tôi sợ tôi phải lập bảng liệt kê tên + công dụng + cách dùng quá =)))==================
============
Lớp học phong thủy - Tiết thứ hai: Vòng Chu SaTrong phong thủy, vòng Chu Sa là một trong ngũ đại bùa hộ thân, bảo vệ bình an của con người, Chu Sa được cho là mang lại nhiều tác dụng tích cực, bao gồm:Cân bằng năng lượng âm dương: Chu sa giúp điều hòa năng lượng trong không gian sống, đem lại sự hài hòa và cảm giác yên bình.Trấn tà, giải trừ năng lượng xấu: Chu sa thường được đặt trong nhà để hóa giải năng lượng tiêu cực, bảo vệ khỏi tác động xấu từ bên ngoài.Thu hút tài lộc: Chu sa có khả năng tăng cường sức mạnh cho gia chủ trong việc thu hút tài lộc, sự nghiệp phát triển và thành công.