[BHTT - EDIT] Sau khi giả làm học sinh, chủ nhiệm lớp là người yêu cũ của tôi
Chương 16: Hoàng hôn
Chỉ có một cánh cửa là đang hé ra một khe hở. Cửa hang đen như mực, dụ dỗ nàng đại giá quang lâm.
Vào giờ tự học buổi tối, Hồ Tuệ Lâm đứng trước cửa phòng giáo viên, thu hoạch được một cây nấm đang tự bế.Nàng chọc chọc đỉnh nấm: "Cậu muốn mốc meo ở đây sao?"Thạch Mạn tức giận che đầu: "Tớ đang vẽ một vòng tròn, vòng tròn nguyền rủa đại phản diện tà ác.""Cậu nói cô Khổng hả?" Hồ Tuệ Lâm lập tức đoán ra ai là "đại phản diện tà ác", nhưng có chút nghi hoặc, "Không phải cô Khổng giúp cậu đuổi tụi nó đi sao?"Thạch Mạn còn nghi hoặc hơn cả nàng: "Cái gì?""Thì bọn rác rưởi ở ban 3 đó," dân tri thức hiểu lễ nghĩa tiểu bí thư, không ngoài dự liệu, đã bị Thạch Mạn làm hư, nàng học phong thái "không buồn ngó tới" của chị Mạn, nhưng lại phong thái nửa vời, có chút đáng yêu. "Bị phát hiện thì lại đóng vai nạn nhân. Tụi nó nói là chỉ đang đùa giỡn với Vương Tử Triết thôi, cậu lại không nói lý lẽ liền đánh tụi nó một trận. — —Mà gần đây tòa nhà thực nghiệm lại đang tu sửa, camera đã bị thay mấy ngày nay rồi, tụi nó cố ý chọn nơi đó, nên mới dám phách lối như vậy."Nàng dè bỉu: "Một đám con trai cao to lớn tướng nói bị một nữ sinh đánh, ai mà tin? Nhưng mà giấy không gói được lửa, cũng nhờ cô Khổng bắt được sơ hở trong lời nói của tụi nó, nếu không thì xô nước bẩn này liền đổ lên người cậu rồi."Thạch Mạn sững sờ, Khổng Tri Vãn không nói những chuyện này với nàng.Nàng mấp máy môi, các nàng chỉ lo cãi nhau, hoặc nói đúng hơn là, nàng ở cùng cô thì chỉ có thể cãi nhau.Mặc dù cuộc cãi vã này không có thuốc súng, chỉ có tro bụi sặc người."Khi đó đúng lúc tớ đến lấy bài tập, cậu không nhìn thấy đâu, đám rác rưởi hàng ngày nhìn người khác bằng lỗ mũi khi đứng trước mặt cô Khổng á, đã từ cứng rắn chửi bới thành khóc lóc làm nũng, bị ánh mắt lạnh lùng của chủ nhiệm lớp mình trấn trụ."Thạch Mạn tưởng tượng ra cảnh đó, cười một tiếng thỏa mãn.Hồ Tuệ Lâm nghiêm túc vỗ vai Thạch Mạn: "Hòa giải, kỷ luật, bồi thường và tư vấn tâm lý gì đó, đều phải làm hết, mặc dù chủ nhiệm của ban 3 đó có vẻ hòa nhã, nhưng có cô Khổng ở đấy, tụi nó cũng phải bị đình chỉ học một thời gian để tự kiểm điểm, nếu không sửa đổi, chỉ có thể bị đuổi học."Nàng nhìn Thạch Mạn: "Còn cậu, hăng hái làm việc nghĩa, cứu bạn học, mặc dù cách làm hơi mạnh tay, nhưng căn bản là có ý tốt, chỉ cần phê bình một chút, rồi tham gia hòa giải một cách nhẹ nhàng là được, dù sao có cô Khổng ở đó, cậu chỉ cần làm một bình hoa yếu đuối, phần còn lại giao cho cô ấy."Thạch Mạn lại không vui: "Chắc không chỉ phê bình một chút đâu, 'phụ huynh' ngốc nghếch của tớ đang trên đường đạp xe đến đây."Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, một thanh niên gầy yếu đội mũ lưỡi trai lén lén lút lút đi tới, thấy Thạch Mạn như thấy người thân: "Chị—"Khổng Tri Vãn đúng lúc mở cửa văn phòng.Lý Lâm Kiệt lập tức quẹo một cái: "—Em."Khổng Tri Vãn: "..."Hồ Tuệ Lâm không hiểu, nhưng nàng cảm thán: "Mối quan hệ gia đình của các cậu thật hòa thuận, lại gọi nhau là chị em, như anh em như bạn thân vậy."Đến lượt Thạch Mạn: "..."Nàng vùi đầu thật sâu vào đầu gối, lại tự bế một lần nữa.Khổng Tri Vãn, người duy nhất có thể diện ở đó, nghiêng người ra hiệu: "Mời vào."Người anh trai thân như best friend lại không động đậy, vô thức nhìn về phía tiểu thư Nấm.Lý Lâm Kiệt là kiểu người vô cùng bình thường, không nổi bật về ngoại hình hay năng lực, mọi thứ đều không có gì nổi trội, nhưng cũng tạm ổn, không có tài năng gì lớn lao, nhưng mỗi ngày đi làm về vẫn có thể tự nuôi sống mình, điều không bình thường nhất có lẽ là công việc của cậu ấy.Sau khi tốt nghiệp, không công ty nào nhận cậu ấy, tình cờ đội điều tra đặc biệt đang cần nhân viên văn phòng, cậu ấy vô tình nhặt được chiếc bánh ngọt.Chiếc bánh ngọt đó lại còn có độc.Nhân viên văn phòng này đã chịu không ít "trái đắng" trong những năm đầu. Dù sao thì việc để một người bình thường hơn 20 năm đi làm việc chung với một đám yêu ma quỷ quái cũng là một thách thức lớn cho cả thể xác lẫn tinh thần. Ban đầu, cậu ấy thường xuyên phải vào phòng y tế vì bị hù sợ, nhưng sau một thời gian, cậu ấy cũng dần quen với điều đó.Chủ yếu vẫn là vì không tìm được công việc khác, cậu ấy vẫn phải kiếm cơm. Việc ra xã hội sớm khiến cậu ấy hiểu được một đạo lý, đáng sợ hơn cái chết chính là nghèo.Lá gan của cậu ấy cũng không khác gì mọi người, nhưng cậu ấy lại thiếu quyết đoán, từ nhỏ đến lớn luôn phải dựa theo ý kiến của người khác. Ở nhà nghe lời mẹ, ở trường nghe lời thầy cô, còn đi làm thì nghe theo các bậc tiền bối.Cái "tiền bối" này, chủ yếu là Thạch Mạn. Dù sao thì cả đội điều tra đặc biệt cũng không tìm ra được người thứ hai mạnh mẽ hơn nàng. Mỗi lần cậu ấy gọi nàng một tiếng "chị Mạn", trong lòng đều coi đó như đang tôn kính mẹ mình."Lý tiên sinh," Khổng Tri Văn nhìn cậu ấy với sự thú vị, "Anh có cần hỏi ý kiến 'em gái' của mình không?"Tuyệt vời, áp lực này, sự mạnh mẽ này, mặc dù có phần tinh tế.Nhưng thật sự kinh khủng không khác gì chị Mạn của cậu!!!Lý Lâm Kiệt lại một lần nữa thua cuộc, như thể chính cậu ấy mới là người vi phạm nội quy, ảo não bước vào văn phòng.Khi đi qua, Thạch Mạn từ trong cánh tay hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn cậu ấy một cái, Khổng Tri Văn hờ hững chắn ánh mắt của nàng, đóng cửa lại: "Đi làm những gì cần làm đi."Hồ Tuệ Lâm ngay lập tức đứng nghiêm, chuẩn bị trở lại lớp, nhưng Thạch Mạn từ chối nàng."Cô ấy quản tớ làm gì," Thạch Mạn nói trong tâm trạng chán chường, "Mốc meo là sứ mệnh của nấm."Tiểu bí thư không cố chấp bằng nàng, đành để nàng hoàn thành sứ mệnh của mình, trước khi đi còn tốt bụng cho nàng mượn điện thoại, để tiểu thư Nấm không bị buồn chán đến chết.Thạch Mạn đã nhắc nhở Lý Lâm Kiệt trước, mặc dù cậu ta có phần ngây ngô, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc.Nhưng đối thủ là Khổng Tri Văn.Nàng lại thở dài, cảm giác như lớp mặt nạ đã bị lột sạch, mang theo điềm báo không lành.
Nàng liếc nhìn đồng hồ, mới chỉ trôi qua mười phút.Diễn đàn trường đột nhiên hiện lên một tin nhắn.Thạch Mạn đăng nhập vào tài khoản của mình, nàng nhấp vào, một người có biệt danh là "Long" đã gửi cho nàng một tin nhắn riêng.
【long: Chào bạn, mình thấy bạn đăng trên diễn đàn là bạn bị mất một cây bút bi.】
【long: Tớ biết nó ở đâu.】Thạch Mạn nheo mắt lại, nàng mở định vị, là tòa nhà thực nghiệm.
Nàng cảm thấy hứng thú, đứng dậy vận động gân cốt một chút.Có vẻ như ngoài tiểu bí thư ra, còn có người sợ nàng buồn chán.Nàng lấy ra từ trong túi một con ếch giấy được gấp bằng phong bài, dùng hai ngón tay lấy một ít Chu Sa Huyết, nhẹ nhàng chấm lên vị trí đôi mắt của con ếch, thì thầm: "Vào vị trí."Chữ trong miệng ếch giấy xoay chuyển thành một trận đồ bát quái, đôi mắt đỏ bỗng dưng động đậy, nhìn rất có hồn.Thạch Mạn thổi một hơi: "Đi nào."Ếch giấy bị thổi bay lên không trung, bất ngờ mở hàm, lộn một vòng, chỉ trong chớp mắt đã nhảy đi mất, nó trốn vào bên cửa sổ ở cuối hành lang, chờ thông báo cho Lý Lâm Kiệt khi xong việc.【Man Man Lộ: Phòng thu phát không có, bút ở đâu?】Ông bảo vệ của phòng thu phát không ở đây, cả tòa nhà thực nghiệm yên tĩnh không có một ai, trên bàn nhỏ của ông lão trong phòng thu phát có nửa tô mì vẫn còn tỏa hơi nóng, chứng tỏ người vừa rời đi không lâu.Mặt trời càng lúc càng thấp, sắp đến hoàng hôn.【Man Man Lộ: Bạn không định đùa tôi chứ?】【Man Man Lộ: Vậy tôi đi đây.】Người bên kia cuối cùng cũng trả lời.【Long: Lên tầng.】Thạch Mạn hỏi lại "tầng mấy", bên đó lại không nói gì.Nàng nhún vai, những thứ quỷ này chỉ thích làm màu, cố ra vẻ huyền bí.Sự yên tĩnh giống như một loại virus đang bùng phát, lặng lẽ xâm chiếm tòa nhà trong lúc hoàng hôn sắp buông xuống, không mang lại cảm giác bình yên nào. U ám và tĩnh lặng như những bóng ma ẩn nấp, theo dõi những người đang không hề hay biết.Thạch Mạn lần thứ hai bước lên nấc thang này, cảm thấy cảnh giác hơn, nàng tập trung lắng nghe, kích hoạt mọi giác quan để tìm kiếm con giun sán rõ ràng đang có ý đồ khác kia. Nàng suy đoán xem nó sẽ dẫn mình đi đâu, thì đột nhiên âm thanh rè rè cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.Thạch Mạn dừng bước, tấm biển sắt mang số "3" bên cạnh bỗng dưng rơi xuống ở góc chín mươi độ, tạo ra âm thanh chói tai khi va vào bức tường mới, vôi trắng rơi xuống.Tầng ba.Nàng bước ra khỏi cầu thang, hành lang dài như một con đường không có điểm dừng, trải dài về phía vô định, ánh sáng hoàng hôn chiếu qua tất cả những căn phòng ở hai bên trái phải, tạo nên một tầng ánh sáng mơ hồ thần chí, vậy mà lại có mấy phần thần thánh một cách hoang đường.Chỉ có một cánh cửa là đang mở ra một khe hở. Cửa hang đen như mực, dụ dỗ nàng đại giá quang lâm.Thạch Mạn nhẹ nhàng đặt tay lên tay nắm cửa, đẩy cửa phòng Mỹ Thuật.Trong phòng Mỹ Thuật rất sạch sẽ, những giá vẽ và tượng được xếp ngay ngắn, trên tường treo những tác phẩm ưu tú của các bạn học, những đường nét và màu sắc đẹp đẽ, sinh động, tạo nên những nhân vật và câu chuyện khác nhau, ban cho căn phòng này linh hồn nghệ thuật.Duy chỉ có một bức tranh ở giữa được che bằng một tấm vải đỏ, nổi bật giữa những màu sắc thanh lịch xung quanh.Thạch Mạn có chút nhức mắt, nhíu nhíu mày, nàng gạt móc khóa để giữ cửa không bị gió đập, tiến đến trước bức tranh, vén tấm vải càng che càng lộ ra.Đó chỉ là một tờ giấy trắng.Tờ giấy trống trải như đang chế nhạo nàng nhìn gà hóa cuốc.Thạch Mạn chạm vào giấy, không phát hiện ra điều gì đặc biệt, nàng quét mắt nhìn quanh phòng vẽ, cũng không thấy bất kỳ điều gì bất thường hay âm thanh kỳ lạ.Nhưng nhiều năm qua, nàng không chỉ dựa vào năm giác quan, mà còn dựa vào trực giác sắc bén như dã thú. Có điều gì đó không lành đang quanh quẩn ở đây, đó là hơi thở của "Phi Thường".*Hoàng hôn hôm nay đẹp hơn mọi ngày, mặt trời lặn xuống chậm rãi nhuộm một mảng màu sắc rực rỡ, ánh nắng xế chiều vàng rực, hồng ngọc như máu, như vẽ ra một thế giới huyền ảo ở chân trời, giống như một ảo ảnh lướt qua nhân gian.Thạch Mạn nắm lấy tấm vải đỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ khi hoàng hôn buông xuống, phòng Mỹ Thuật trắng tinh được bao phủ bởi một ánh sáng kỳ dị, mờ ảo và hoang vắng, như một chốn không người được ánh chiều tà thương xót.Đồng hồ điểm đúng giờ, tiếng chuông tan học liền vang lên.Ầm— —!Thạch Mạn quay đầu lại, trời không gió nhưng cánh cửa phòng Mỹ Thuật tự động khép lại, móc khóa mà nàng đã cố ý gài không hiểu sao lại bật ra."Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"Một bàn tay lạnh như băng bỗng chụp lấy cổ tay nàng.Thạch Mạn lại quay người về, trên tờ giấy trắng bỗng xuất hiện một thiếu nữ với gương mặt giống hệt nàng, những mảng màu sắc đa dạng mà rời rạc lộn xộn như bùn nhão bám vào tay nàng, thậm chí còn có chút thân nhiệt của con người.Một "Thạch Mạn" khác cười nham hiểm: "...Bắt được ngươi rồi."***Tiếng chuông tan học vang lên, Lý Lâm Kiệt thở phào nhẹ nhõm, Thất Trung không cho phép ở lại trường sau giờ học, ngoại trừ lớp 12, tất cả giáo viên và học sinh đều phải nhanh chóng rời đi, cậu ta kích động đứng dậy, suýt chút nữa còn va phải ghế.Nghe chị Mạn nói là giáo viên chủ nhiệm lớp của nàng không đơn giản. Lý Lâm Kiệt nhanh trí, nửa phần thì như kẻ ngốc, nửa phần thì như người câm, cả buổi chỉ biết nghe câu hỏi mà không biết trả lời, xây dựng một hình ảnh hết sức sống động về một cặp "anh em keo sơn" không hiểu nhau và cũng không hòa hợp với nhau.Cũng lươn lẹo được không ít.Hơn nữa, thật ra giáo viên chủ nhiệm của chị Mạn chỉ trò chuyện đôi câu, mặc dù khí chất của cô ấy có khiến cậu cảm thấy gian nan, nhưng Lý Lâm Kiệt lại dám đại nghịch bất đạo cho rằng, cô ấy dễ tính hơn chị Mạn."Cô Khổng, vậy tôi đi trước nhé, về nhà tôi nhất định sẽ nhắc nhở em ấy một chút."Trong lòng Lý Lâm Kiệt thầm cho chị Mạn của cậu ba cái dập đầu, cậu không dám nhắc nhở nàng, tất cả đều là do cậu bị chèn ép, những việc thế này lần sau đừng tìm tới cậu.Khổng Tri Vãn gật đầu, lịch sự chào tạm biệt, đợi khi Lý Lâm Kiệt rời đi như thể vừa được ban ân xá, cô mở tài liệu vừa nhận được chiều nay— — Tất cả thông tin trong hơn 20 năm sống làm người bình thường của Lý Lâm Kiệt.Ngoại trừ Đội Điều tra đặc biệt thì mọi thứ đều vẫn rất bình thường. Hơn nữa, Lý Lâm Kiệt còn là cựu học sinh của Thất Trung.Chắc là cố ý tìm một người biết rõ Thất Trung để đối phó với cô.Hôm nay Khổng Tri Vãn không lái xe, khi cô cầm túi xách ra đến cổng trường, Lý Lâm Kiệt vẫn chưa đi, đang cầm điện thoại nhìn xung quanh.Cô dừng lại, chỉ có thể là đang tìm Thạch Mạn."Lý tiên sinh, có chuyện gì không?""À, cô Khổng, không có gì," Lý Lâm Kiệt gãi đầu, "Mạn... Thạch Mạn, em ấy không bắt máy, chắc em ấy chờ không nổi nên đã đi trước rồi."Dù sao chị Mạn cũng thường xuyên động một chút lại biến mất, mà với năng lực của nàng thì cũng sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn.Khổng Tri Vãn nhạy bén nhận ra thái độ không hề lo lắng của cậu ta, trong lòng điều chỉnh lại một chút suy đoán về năng lực của Thạch Mạn: "Điện thoại của em ấy đang ở chỗ tôi.""Đúng rồi, vậy không sao đâu, em ấy lớn như vậy rồi, cũng không thể đi lạc được."Khổng Tri Vãn gật đầu, vẻ mặt bình thản rời đi cùng cậu ấy, cổng trường to lớn từ từ khép lại sau lưng họ, ngăn cách bên trong và bên ngoài.Dư Đình Đình ló ra nửa khuôn mặt tái nhợt qua khe hở của hàng rào sắt, trong tay cô nắm chặt một con ếch giấy, con ếch đã bị cô siết đến không còn hình dạng, mắt đỏ như máu, chữ viết vỡ vụn, xoắn lại thành một tảng.Cô như một con quái vật bị giam cầm ở một nơi xa lạ vào lúc hoàng hôn, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào hai người vừa rời đi."... Đi rồi."