[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 57: Kế thành
Nghe vậy, mắt Từ Kha mở to.Nàng bỗng lắc đầu, ngẩng lên nắm chặt tay Diệp Do Thanh, hai tay quấn lấy, giữ chặt không buông.Muốn mở miệng giải thích, nhưng lời nói tắc nghẹn trong cổ, không biết bắt đầu từ đâu.Nói nàng thích Diệp Do Thanh nhưng lại bất lực sao?Làm rối tung kế hoạch của nàng, làm rối loạn lòng nàng, còn vứt bỏ chút e dè cuối cùng trước mặt nàng.Trong đầu chợt nhớ lời Chu Tử Thu: cách xa nàng ấy một chút. Nàng ấy vốn không có tạp niệm, nàng vốn vô tội, như thế đối với cả hai đều tốt.Đỡ cho bản thân cả ngày buồn thương, đỡ cho nàng thêm một gánh nặng, mà đi thì cũng chẳng đi xa được.“Ta cho rằng, trải qua nhiều chuyện như vậy, giữa chúng ta hẳn là đã có thay đổi… hay chỉ là, ta tự ảo giác?” Diệp Do Thanh thấy nàng im lặng, lại dịu giọng hỏi.Từ Kha lắc đầu, mấy sợi tóc trên trán theo động tác mà lay động.“Xin lỗi.” Từ Kha nói, nàng cúi đầu thấp hẳn, chỉ còn thấy mái tóc che mờ cùng một góc mũi xinh xắn.Cơn giận vừa rồi của Diệp Do Thanh như bị một chậu nước lạnh dội tắt, oi bức trong lòng không còn, ngược lại dâng lên một luồng lạnh lẽo. Nàng lùi lại, buông tay xuống bên người.Chính mình vì sao lại để ý đến thế? Nghĩ vậy, nàng bỗng thấy buồn cười.Nàng lại mở lời, như muốn xác nhận:
“Vậy ngươi có đi cùng ta không?”Từ Kha lấy móng tay cào mặt đá sau lưng, mài ra một vết hổng nhỏ, ánh mắt nhìn về dòng nước chảy ào ào lạnh lẽo trước mặt.Như Diệp Do Thanh dự liệu, nàng hoàn toàn không ngạc nhiên. Từ Kha, rốt cuộc vẫn không buông được Chu Tử Thu.“Xin lỗi.” Từ Kha lại nói, muốn đưa tay níu lấy nàng, nhưng Diệp Do Thanh theo bản năng tránh ra.“Không sao.” Diệp Do Thanh nhìn nàng, bao nhiêu cảm xúc vừa rồi đều tan biến, chỉ cong môi.“Hoàng đế đa nghi, các ngươi hãy tự bảo trọng.”Nói dứt, nàng xoay người vòng qua hòn giả sơn, bước ra dưới ánh nắng gay gắt. Tà áo và váy bị gió nóng thổi tung, bóng dáng cao dài nhanh chóng khuất sau bức tường cung điện.Từ Kha nhắm mắt, thân thể bỗng chốc mất hết sức lực, mềm nhũn dựa vào vách đá gồ ghề. Nàng vẫn hướng về nơi Diệp Do Thanh vừa rời đi, dù tầm mắt đã bị tường cao che lấp, dù ánh nắng như thiêu đốt.Giấc mộng dài đã đến lúc tỉnh.Thời gian ngày càng gần giờ mặt trời mọc, thường khi gà còn chưa gáy thì trời đã sáng rõ. Biện Kinh lúc này càng thêm ẩm ướt, mưa to nhiều lần quét sạch cái nóng oi, nhưng hôm sau lại oi bức như cũ.Trong tiết trời vạn vật sinh sôi, bầu trời xanh thẳm cao vời vợi, báo hiệu mùa hạ đã đến.Kinh thành dần dần khoác lên màu vui mừng, hai bên ngự phố cây cối treo đầy đèn lồng đỏ và dải vải cầu phúc, mỗi ngày đều có người quét dọn sạch sẽ, mặt đá xanh bóng như được rửa bằng nước.Trưởng công chúa vì mừng việc hôn lễ, mở kho lương, phát cháo ở ngoại ô, dân nghèo nô nức kéo đến, càng thêm náo nhiệt.Tiểu thư phủ Quốc Công cùng trưởng tử nhà Vệ gia thành thân, là chuyện trọng đại của kinh thành. Dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, lại thêm được Thái Hậu sủng ái, nghi lễ tất nhiên xa hoa lộng lẫy, khí thế phi thường.Mà nhân vật chính Diệp Do Thanh, đã bị nhốt trong phủ ba ngày liền, không được bước chân ra ngoài.Thấy nàng một bộ chuẩn bị nghiêm túc để xuất giá, thị vệ hoàng đế phái đến cũng dần buông lỏng cảnh giác, chỉ chờ ngày thành hôn, coi như mọi việc thuận lợi.Ngày tốt rốt cuộc đã đến.Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, Diệp Do Thanh đã tỉnh. Nàng mở mắt trong cơn mơ màng, liền thấy Triệu Khanh Nhu ngồi trước gương lược, dưới ánh đèn dầu leo lét, đang may vá gì đó.Diệp Do Thanh ngáp một cái, mang giày rồi bước lại gần, cúi đầu nhìn: thì ra là một bộ áo cưới đỏ sậm. Triệu Khanh Nhu đang khâu chỉ vàng lên cổ tay áo.Áo cưới tinh xảo, lộng lẫy vô cùng, dùng loại gấm Tứ Xuyên thượng hạng, dưới ánh nến ánh lên từng làn sóng sáng, vạt váy nhiều lớp trải rộng như muôn hoa bung nở.Cổ tay áo và vạt áo đều được thêu chỉ vàng, càng làm nổi bật vẻ trang trọng, cao quý bên ngoài sự rực rỡ.“Mẫu thân khâu cả đêm rồi sao?” Diệp Do Thanh chau mày, cầm lấy kim chỉ trong tay nàng, “Đôi mắt sao chịu nổi.”Triệu Khanh Nhu, gương mặt hôm nay hồng nhuận hơn thường ngày, nở nụ cười nhạt, lại giành kim chỉ về:
“Không sao. Hôm nay là ngày đại hỉ của con, ta ngoài việc khâu bộ áo cưới này, chẳng thể làm được gì khác.”“Dù thế nào, hôm nay con cũng phải là nữ tử xinh đẹp nhất.” Bà vuốt mặt Diệp Do Thanh, giọng dịu dàng.Hoàng đế ban hôn, Triệu Khanh Nhu đều thấy rõ, nhưng ngoài đau lòng, bà không có cách nào ngăn cản.Diệp Do Thanh cười, đưa tay châm thêm hai ngọn nến, khiến căn phòng sáng hơn, nhìn những ngón tay bà khéo léo nhanh nhẹn luồn qua từng mũi chỉ.“Mẫu thân, có một việc ngài nhất định phải biết.” Diệp Do Thanh bỗng nói.“Việc gì?” Triệu Khanh Nhu ngẩng lên.“Vô luận hôm nay ngài nghe được tin tức gì, đều là giả. Nhưng ngài phải coi nó như thật.”Diệp Do Thanh nói rồi, dùng tay chấm nước trà, vẽ trên mặt bàn một hình lá cây bốn cánh kỳ lạ.“Sau này nếu ai họa ra hình này, ngài mới có thể tin tưởng.”Triệu Khanh Nhu run tay, kim rơi xuống đất. Bà vội cúi nhặt, nhưng Diệp Do Thanh đã nhanh hơn, nhặt lên trao lại.Bà tiếp tục khâu, nhưng vài lần đều chệch mũi kim, cuối cùng buông hẳn, ngẩng nhìn nàng.Trong mắt dần dần dâng lệ.“Được.” Triệu Khanh Nhu mỉm cười, chan chứa từ ái nhưng cũng nghẹn ngào.“Mẫu thân sẽ chờ con.”Diệp Do Thanh nắm tay bà, cho đến khi bàn tay lạnh buốt ấy dần ấm trở lại, mới đứng dậy, gọi Cầm Tâm vào hầu rửa mặt, thay áo.Hôm nay nàng cũng không tính là hoàn toàn bình tĩnh, trong lòng lúc nào cũng treo lơ lửng. Dù nói thế nào, nước cờ này của nàng đều là viết bằng nét nghiêng, thành thì thôi, không thành.Không thành, nàng thật sự sẽ phải gả cho cái gã Vệ nha nội kia, chẳng khác nào một con heo.Dù sao tả hữu đều phải thử một lần, không thử thì sao biết được. Diệp Do Thanh duỗi cánh tay, tùy ý để Cầm Tâm mặc áo trung y cho mình.“Sau này ta không còn ở trong phủ, ngươi chăm sóc cho mẫu thân ta thật tốt. Hiện giờ trong phủ không ai dám khi dễ bà, một chốc lát chắc cũng không có chuyện gì. Sau này nếu có gì khác thường, thì lập tức đến Kim Lăng Trai.” Diệp Do Thanh hạ thấp giọng nói. Cầm Tâm chỉ cúi đầu gật gật, mặt mày không rõ ràng.“Đại cô nương, Vệ gia vốn chẳng thân thích gì, cũng không ai che chở ngài. Xin ngài cho ta đi theo…” Cầm Tâm vừa giúp nàng búi tóc, vừa khẩn cầu.“Chỉ khi ngươi ở bên mẫu thân ta, ta mới yên tâm.” Diệp Do Thanh lời nói thấm thía, đổi lấy tiếng nức nở nghẹn ngào của Cầm Tâm.Nàng tuyệt không dám nói quá rõ ràng, bằng không sau này lỡ có biến, bị biết đến chẳng khác nào khi quân, lại dễ để lộ dấu vết.“Được rồi, chẳng phải chỉ là thành thân thôi sao, lại không phải đi chết, ngươi khóc tang cái gì vậy?” Diệp Do Thanh cau mặt quở, trên đầu đã bị Triệu Khanh Nhu ném cho một cuộn chỉ.“Nói nhăng nói cuội, mau gõ cái bàn.” Triệu Khanh Nhu trách. Diệp Do Thanh ôm đầu, gõ ba cái lên bàn.Thay áo cưới, a hoàn cẩn thận vẽ cho nàng lông mày dài vốn thanh mảnh thành đen nhánh rõ ràng, khóe mắt tán một lớp phấn nhạt, mi dưới phủ thêm quầng thẫm, làm đôi mắt phượng càng thêm sâu thẳm.Hồng chỉ dán ướt, điểm lên môi, khi mở miệng, môi đỏ sáng rực như liệt hỏa, càng khiến gương mặt nàng thêm diễm lệ, sáng sủa mà lãnh đạm.Cầm Tâm quả nhiên khéo tay, búi tóc kiểu bách hoa, điểm vàng bạc châu ngọc, lại thêm mũ vàng tơ đỏ thẫm, trên đầu lập tức nặng tựa mấy khối sắt, làm cổ nhức mỏi.Cổ nhân nữ tử thành thân, quả thật phải chịu đựng cả thể xác lẫn tinh lực, Diệp Do Thanh vừa đỡ cổ vừa cau mày nghĩ.“Khoan, còn cái này nữa.” Cầm Tâm không biết từ đâu lấy mấy hạt trân châu, dán lên giữa trán nàng, làm thành hoa điền.“Đại cô nương thường ngày không thích trang điểm, hôm nay điểm một lần, lại còn đẹp hơn xưa gấp nhiều.” Cầm Tâm ngẩn ngơ nhìn gương đồng thốt lên.Diệp Do Thanh soi mình, cũng thấy vừa ý. Tuy vậy nàng biết, hôm nay dù trang điểm lộng lẫy, đến lúc ấy cũng vô ích.Trời đen dần chuyển sáng, từ trắng bụng cá thành mây hồng nửa trời, cuối cùng sắc đỏ tắt dần, trong phòng tràn ngập ánh nắng vàng rực rỡ.Giờ Thìn, đội đón dâu sắp đến cửa. Diệp Do Thanh nghe ngoài cửa sổ dần náo động, nàng ngồi trên giường đã được a hoàn sửa soạn sạch sẽ, mắt thấy trong phòng bày đầy trái cây và đuốc hỉ.Tiếng kèn xô na phá vỡ tĩnh lặng, náo nhiệt tràn khắp phủ, tiếng trẻ con la hét hòa cùng chiêng trống, khua vang cả không gian, như một thế giới khác.“Tân lang đến rồi!” Ai đó hô to. Một trận lẹp xẹp bước chân, cửa phòng mở, tỳ nữ ùa vào, đỡ Diệp Do Thanh đứng lên.Mũ cưới nặng đến muốn gãy cổ, Diệp Do Thanh cau mày, liếc sang Triệu Khanh Nhu, thấy mắt nàng ngấn lệ, liền gắng gượng mỉm cười an ủi, rồi theo mọi người ra khỏi nội thất, vào chính đường.Đất đã trải thảm đỏ, kéo dài ra ngoài cửa. Các tỳ nữ đều lui, chỉ còn một mình nàng bước chậm rãi trên vải đỏ, giữa khung cảnh náo nhiệt.Bên ngoài đèn lồng treo khắp nơi, pháo trúc nổ ran, lễ thành hôn của tề triều thật đúng là phồn hoa, nàng nghĩ thầm.Màn châu của mũ cưới che khuất tầm mắt. Nàng thoáng thấy Triệu Khanh Nhu được Cầm Tâm đỡ ngồi bên trong chính đường, bên kia là Lương Quốc Công trong hoa phục, mày nhíu chặt nhưng vẫn giữ một nét cười.Hai bên còn có vài ngoại thích xa lạ, cùng Diệp Thừa Phúc và Diệp Trừng Trúc đã lâu không gặp. Nàng cúi đầu hành lễ với Lương Quốc Công và Triệu Khanh Nhu.Chỉ cần Lương Quốc Công giơ tay, nàng có thể xoay người rời đi.Sống lâu ở nơi này, nàng vẫn có chút luyến tiếc. Diệp Do Thanh mím môi, xoay người bước ra dưới nắng sớm, theo đường vải đỏ và đuốc hỉ ra khỏi phủ, bọn tỳ nữ vây quanh sau lưng, tiễn nàng đến tận cửa.Tới đại môn Quốc Công Phủ, cổ nàng đã mỏi nhừ.Kiệu hoa đón dâu sớm dừng sẵn nơi cửa, dân chúng vây xem chật ních, không ai dám tiến quá gần, chỉ bàn tán xôn xao.“Diệp gia đích nữ ra rồi, mau nhìn!” Có người hô to.“Đáng tiếc, tuyệt sắc như thế mà…” Có kẻ thở dài tiếc hận.Diệp Do Thanh hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt quét qua đám đông, thấy vài bóng dáng quen thuộc phía sau, lòng mới yên ổn đôi chút.“Nhường đường, nhường đường! Đừng chắn lối!” Vài gã sai vặt to cao từ kiệu bọc lụa đỏ nhảy xuống, xô đẩy đám đông, rồi vội vàng dìu một nam tử mặc hồng bào bước xuống.Người nọ mặt mày tái nhợt, tựa hồ chịu đau đớn, môi chẳng còn huyết sắc, so với trước gầy sút hẳn, như đã gần đất xa trời, yếu ớt không chịu nổi.Hắn được người đỡ bước đến trước mặt Diệp Do Thanh, chìa tay ra, gắng gượng cong môi cười: “Thanh Thanh.”Trong lòng Diệp Do Thanh trào dâng chán ghét, dạ dày quặn thắt, nhưng vẫn nhẫn nhịn, dùng tay áo bọc tay mình, đặt lên tay hắn, rồi bước lên kiệu hoa.“Khởi kiệu!” Có người hô lên. Một lát sau, chắc là chờ Vệ nha nội đặt chân lên xe ngựa, kiệu mềm mới bắt đầu chuyển động. Diệp Do Thanh vén rèm, nhìn bóng dáng Triệu Khanh Nhu và Cầm Tâm khuất dần trước cửa phủ, lúc này mới buông tay xuống.Nàng tháo bỏ phát quan nặng nề, rút cây trâm liễu cài tóc xuống.Bắt đầu rồi.Tiếng chiêng trống rộn rã nối gót theo nàng. Dân chúng vùng ngoại ô nép mình tránh sang hai bên đường, đồng thời reo hò ném tiền đồng và kẹo. Kinh thành đã lâu chưa từng có hôn lễ náo nhiệt như thế, khắp nơi khách khứa đông đúc, ngựa hí người cười, nhộn nhịp vô cùng.Vệ phủ ở sát hoàng thành. Trưởng công chúa có con trai thành hôn, ngay cả hoàng đế cũng đích thân dự tiệc cưới. Hắn ngồi xuống đại đường của Vệ phủ, nghe tiếng trống ngày càng gần thì đặt chén trà xuống, gõ nhịp ngón tay theo tiếng trống, vẻ mặt nghiêm nghị.Quý phi Chu Tử Thu ngồi phía dưới, Từ Kha lặng lẽ đứng sau lưng nàng, ánh mắt dõi theo nét mặt mờ mịt của trưởng công chúa và phu quân.Nơi này chẳng ai tỏ ra vui mừng. Một hôn lễ lẽ ra là ngày vui, lại chẳng khác nào tang sự.Mà bên ngoài vẫn tưng bừng huyên náo. Trên kiệu, Diệp Do Thanh vì chưa ăn gì lại thêm kiệu rung lắc khiến nàng hơi nôn nao, bèn nhắm mắt lại, lặng lẽ đếm số.Đếm đến một trăm thì kiệu bỗng nhiên dừng, tiếng chiêng trống cũng tắt dần, thay vào đó là tiếng bàn tán nổi lên.“Sao vậy?” Có người hỏi.“Hình như ở Hình Bộ đại lao… vừa rồi có quan binh chạy tới.” Có kẻ đáp, giọng mang vài phần sợ hãi.Đoàn rước dâu dừng lại, kiệu cũng đặt xuống đất. Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.Chớp mắt, từ xa vang lên từng đợt tiếng hét thảm. Dân chúng bốn phía bị tiếng hét kích động, hoảng hốt ôm đầu tán loạn chạy trốn.“Ai!” Có kẻ gào to.Tiếng đáp lại là những tiếng hét chồng lên nhau.“Chạy mau!”“Rời khỏi ngự phố nhanh!”“Có người cướp ngục!”Đám đông chen lấn bỏ chạy, va vào kiệu khiến nó nghiêng lệch. Diệp Do Thanh cau mày, vén rèm bước xuống. Dưới ánh nắng chói chang, bộ váy đỏ sậm của nàng lấp lánh rực rỡ, đôi môi đỏ càng thêm nổi bật.“Thanh Thanh!” Vệ nha nội được mấy tên hạ nhân dìu bước tập tễnh về phía nàng, vừa đưa tay ra thì mắt trợn tròn, ngay sau đó bỏ mặc nàng, ôm đầu bỏ chạy. Nhưng hắn bị người khác vướng chân, ngã lăn suýt nhào xuống gầm xe ngựa.Cảnh tượng buồn cười này khiến Diệp Do Thanh bật cười nhạt. Nàng vừa quay người, liền thấy con đường trước mặt đã thưa người đi hẳn. Từ xa có nhiều kỵ sĩ cưỡi ngựa phi nhanh tới, toàn thân vận áo vải bố, thân thủ đều rất lợi hại.Trong tay họ là những thanh đao cong, ánh thép sáng loáng dưới nắng, lưỡi đao còn vương máu. Chúng xông vào ven đường, chém nát quán xá, gỗ vụn bay tung tóe.Vài tên đã áp sát Diệp Do Thanh. Một kẻ vung đao chém phập xuống bánh xe ngựa. Vệ nha nội hoảng sợ đến mức tiểu ra quần, lồm cồm bò chạy, nhưng bị vó ngựa phía sau đá trúng, lăn quay sang một bên, hôn mê bất tỉnh.Tiếng cười khoái trá vang vọng bên tai. Ngay sau đó, một toán cấm quân ập đến, tay cầm trường đao, lao tới truy kích. Hai phe giáp chiến dữ dội, trong thoáng chốc đã cuốn Diệp Do Thanh vào giữa vòng đao kiếm loạn xạ.Nàng lập tức cởi bỏ áo ngoài vướng víu, vài bước nhảy lên xe ngựa, tạm lánh bên trong. Chưa kịp thở, mấy đại hán che mặt từ đâu xông tới, đoạt lấy xe ngựa, thúc ngựa phá vòng vây, lao thẳng về hướng ngoại thành. Xe lắc dữ dội, Diệp Do Thanh phải vội vịn chặt ghế ngồi, suýt nữa bị hất văng.“Bảo hộ con tin!” Một tiếng quát vang lên trong đám cấm quân. Vài người lập tức bám sát xe ngựa, nhanh chóng đuổi theo. Rèm xe đột ngột bị xé toạc, hai kẻ nhảy vào: một nữ tử ánh mắt sáng rực, thân hình cường tráng, một kẻ khác mặc hắc y, vừa nhìn liền biết là cao thủ hoàng gia.Nữ tử ấy lập tức đè Diệp Do Thanh xuống ghế, tư thế rõ ràng là bắt cóc. Trong tay nàng ta vung cây chùy sắt, khí thế rung trời. Vị cao thủ kia thấy khó địch lại, bèn bất ngờ đổi chiêu, giơ đoạn đao chém thẳng về phía Diệp Do Thanh.Trong không gian chật hẹp, Diệp Do Thanh theo bản năng giơ tay, cây trâm liễu trong tay cứa trúng cổ tay hắn, nhờ đó né được nhát chém.“Đáng chết.” Nàng thầm rủa. Quả nhiên, hoàng đế ra tay, tâm cơ quả thật hiểm độc.Nữ tử che mặt thấy vậy liền hét lên một tiếng sắc nhọn. Nhân lúc nam nhân kia sơ hở, nàng vung búa giáng mạnh, hất hắn văng ra khỏi xe, rồi một tay kéo Diệp Do Thanh theo, nhảy vọt ra ngoài, lập tức phóng lên ngựa.Gió bên ngoài ùa vào mặt, nhưng bên tai là tiếng binh khí chém giết vang dội. Một mũi tên lén lút từ đâu lao tới. Diệp Do Thanh chỉ thấy vai mình đau nhói, suýt bật tiếng rên, tay ôm lấy vết thương.Chưa từng chịu thương tổn nặng thế này, nỗi đau xuyên tim trào dâng, như có hàng ngàn bàn tay xé nát da thịt, dòng máu nóng cuồn cuộn. Trước mắt nàng tối sầm lại.Cùng lúc đó, tại Vệ phủ.Cổng lớn bị phá tung, mấy cấm binh lao vào quỳ gối, khiến trong sảnh mọi người đồng loạt đứng bật dậy, kinh hoàng nhìn nhau.“Bẩm, bẩm báo bệ hạ! Có kẻ lớn mật cướp ngục, cứu thoát đám tội nhân buôn muối bị bắt mấy hôm trước, chạy ra khỏi kinh thành. Chúng còn đoạt luôn xe ngựa rước dâu của Vệ gia!”“Cái gì!” Trưởng công chúa bước lên một bước, đôi chân bủn rủn, phải dựa vào một nam nhân bên cạnh đỡ lấy.Hoàng đế cũng kinh hãi đứng bật dậy, giận dữ nói:“Đây là kinh thành! Chúng dám cả gan như thế! Vệ nha nội thì sao?”“Nha nội không rõ tung tích, nhưng tiểu thư Diệp gia vẫn còn trên xe ngựa. Nghe nói nàng bị chúng bắt đi, lại còn bị trọng thương!”Một tiếng “choang” vang lên trong góc. Từ Kha đánh rơi chén trà khỏi tay, vỡ nát dưới đất.