[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 56: Giấc mơ này




Nghe vậy, cánh tay vừa nâng lên của Diệp Do Thanh lại chậm rãi thả xuống, sau lưng liền bị bắt gặp cảm giác nóng rực căng chặt.

Từ Kha dán sát vào nàng, cách lớp áo lót mỏng, Diệp Do Thanh gần như có thể cảm nhận rõ làn da trơn mịn kia, cùng với sự mềm mại duyên dáng thuộc về Từ Kha.

Quá mức không thích hợp, Diệp Do Thanh nghĩ. Nàng cảm thấy như có gì đó đang nhảy nhót trong lồng ngực, rồi nhanh chóng lan tràn ra khắp cơ thể.

Nữ tử chạm vào nữ tử, vốn dĩ chẳng có gì lạ, nhưng đây là lần đầu tiên nàng bị một người nữ tiếp xúc gần gũi đến vậy, lại sinh ra thứ cảm giác tươi mới ấy.

Tựa như tất cả giác quan đều không còn nhạy bén, chỉ có nơi da thịt bị nàng chạm đến mới chiếm cứ toàn bộ tâm trí.

Trong bóng đêm đen đặc, chỉ có ánh sáng nhạt mờ của mặt trăng rọi lên cánh tay hai người, quấn lấy nhau dưới lớp chăn mỏng. Ngửi thấy hương son phấn phảng phất, Diệp Do Thanh liền chìm vào giấc ngủ.

Nàng trở mình, chóp mũi vô tình chạm qua gương mặt Từ Kha, để lại một vệt ửng đỏ.

Từ Kha lại không hề chợp mắt. Nàng dùng ánh mắt để vẽ ra dáng hình Diệp Do Thanh: đôi mắt phượng nhắm chặt, hàng mi dài cong, hẹp gọn như vẽ, mí mắt mỏng run theo nhịp chuyển động của nhãn cầu.

Bất chợt, Từ Kha vươn tay, cẩn trọng chạm nhẹ vào môi Diệp Do Thanh. So với bình thường, môi nàng mỏng hơn, có vẻ lạnh lẽo, lại mang theo sự bạc tình.

Bao nhiêu khát khao ùa tới…

Từ Kha khép mắt, lòng dấy lên ước muốn được hôn lấy đôi môi ấy, hôn bất cứ nơi nào cũng được.

Khát vọng này không rõ bắt đầu từ lúc nào, nhưng ngày một mãnh liệt. Mãnh liệt đến mức nàng chẳng dám đối diện, mãnh liệt đến mức khi khoảng cách giữa hai người gần đến thế, nàng liền không ngăn được run rẩy.

Nàng chậm rãi cúi gần hơn, nhưng ngay sau đó lại bừng tỉnh lý trí, uể oải mà nằm ngửa xuống gối.

“Từ Kha, đủ rồi.” Nàng tự nhủ.

Ngươi đã có được rất nhiều, vậy mà còn chưa đủ sao? Nàng là ánh trăng sáng ngời, có bầu trời thuộc về riêng nàng, ngươi lấy tư cách gì mà kéo nàng xuống bùn lầy?

Thời gian chậm rãi trôi qua. Một người thở đều đặn vững vàng, một người thở dồn dập, nhưng cả hai vẫn yên lặng. Mây đen nơi chân trời tan biến lúc nào chẳng hay, ánh trăng lạnh lẽo rải xuống cửa sổ, phủ kín nửa gian phòng.

Trong giấc ngủ say, Diệp Do Thanh vô thức cử động, tay mò sang ôm lấy eo Từ Kha, kéo nàng vào lòng. Nàng còn nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Từ Kha không phản kháng, mặc kệ để nàng ôm chặt như bạch tuộc, không mang theo bất cứ tạp niệm nào. Giữa mùa hạ oi ả, nàng lại chẳng thấy khó chịu, ngược lại còn an ổn lạ thường.

Nhiệt độ cơ thể Diệp Do Thanh như những cơn gió dịu dàng, thổi lên miền hoang vu khô cằn.

Cuối cùng, Từ Kha vùi đầu vào hõm cổ nàng, thoả mãn nhắm mắt lại, rồi chìm vào giấc ngủ.

Đêm đó, Diệp Do Thanh mơ một giấc mộng kỳ lạ. Trong mộng có một nữ tử, nhẹ nhàng, chậm rãi hôn lên môi nàng. Ngọt ngào như dâu tây bọc đường, khiến người ta nhịn không được mà nuốt vào.

Cảm giác kia gây nghiện, khiến nàng vừa tỉnh táo, vừa mê muội, như sa lầy trong nước sâu, chưa cách nào thoát ra.

Mãi đến khi bắt gặp một tia sáng, nàng mới như ngoi lên khỏi mặt nước, mồ hôi nhễ nhại mà mở mắt ra.

Nàng trừng mắt nhìn xà ngang trên trần nhà thật lâu. Ánh dương sớm đã xuyên qua ngọn cây ngoài sân, chiếu vào phòng, khiến bụi bay lơ lửng trong sương mờ.

Lúc này nàng mới nhớ ra, tối qua mình ngủ dưới đất. Lau mồ hôi trên trán, nàng chậm rãi ngồi dậy.

Cúi đầu, phát hiện trong ngực mình lại đang ôm chặt một chiếc gối mềm.

Thở ra một hơi, nàng ném gối trở lại giường.

Từ Kha đã đi. Ngẩng đầu nhìn mặt trời đã vươn cao qua tán cây, Diệp Do Thanh che mặt. Không ngờ nàng lại ngủ say tới tận giờ này. Tất cả là do giấc mộng kỳ quái tối qua.

Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng trong mộng thôi, đã khiến mặt nàng đỏ bừng.

Chỉ cầu mong trong mơ bản thân không làm ra chuyện gì quá đáng, hù dọa Từ Kha bỏ đi.

Nàng không vội đứng dậy, ánh mắt dừng trên ô bóng cửa sổ chạm hoa dưới đất, lại lặng lẽ suy nghĩ. Giấc mộng đó, quá mức không thích hợp.

Suốt hai đời, nàng chưa từng có chút kinh nghiệm tình cảm nào, lại không ngờ có ngày mình sẽ mơ thấy loại cảnh tượng đó, hơn nữa đối tượng còn là một nữ tử.

Chẳng lẽ… là vì Từ Kha?

“Ai…” Diệp Do Thanh thở dài, luồn tay qua tóc, gom gọn mái tóc dài ra sau, khiến đầu óc thanh tỉnh hơn.

Đúng lúc này, cửa vang tiếng gõ. Nàng vẫn ngồi trên đất, cất tiếng cho phép vào.

Cửa mở, Cầm Tâm bưng chậu nước rửa mặt bước vào, mang theo làn không khí mát lành của buổi sớm mùa hè.

“Đại cô nương, sao ngươi lại…” Cầm Tâm thấy nàng nằm ngủ dưới đất thì ngạc nhiên.

“Dưới đất mát mẻ.” Diệp Do Thanh thuận miệng lấy cớ, rồi đứng dậy, tự rót cho mình ly trà lạnh còn lại từ tối qua. Nước trà mát lạnh chảy qua cổ họng, tưới tắt ngọn lửa âm ỉ trong lòng.

“Mấy hôm trước ta bảo ngươi để ý tin tức trên bố cáo quan phủ, có gì mới không?” Diệp Do Thanh hỏi.

Nghe vậy, Cầm Tâm liền quên đi nghi hoặc, nghiêm túc trả lời:

“Những ngày trước không có gì. Nhưng sáng nay quan phủ đã dán bố cáo, nói giữa tháng sẽ xử quyết một kẻ buôn bán tư muối quy mô lớn.”

Tay cầm ly trà của Diệp Do Thanh khựng lại, sợi dây căng trong lòng nàng cũng dần nới lỏng.

Trong phần lớn triều đại, buôn bán tư muối đều là trọng tội, Tề triều cũng vậy. Tề triều tuy ngoài mặt phồn hoa thương nghiệp, nhưng bên trong mục nát. Nhà giàu đông đảo, nhưng dân nghèo lại càng nhiều.

Trên cơ sở ấy, thuế má lại cao ngất, quan muối độc quyền, càng khiến bọn buôn muối lậu mọc lên, có thế lực giàu ngang cả một nước.

“Có phải muối lậu này liên quan tới nhà họ Tây Môn không?” Diệp Do Thanh hỏi.

“Đại cô nương làm sao biết?” Cầm Tâm tròn mắt kinh ngạc.

Thân là đạo diễn từng đọc kỹ nguyên tác để cải biên thành phim, Diệp Do Thanh thầm nghĩ, nhưng không nói. Nàng đứng dậy thay quần áo:

“Đi một chuyến tới tiệm vải.”

Mấy hôm nay nàng phải cố gắng đóng vai một thiếu nữ sắp xuất giá, bận rộn chuẩn bị hồi môn. Ngay cả khi gặp Thập Lý cũng chỉ lén lút. Trong khi đó, nương nàng thì bận chọn vải vóc, khăn che, lại còn nhét cả danh sách dài vào tay Thập Lý để đi khắp tiệm vải tìm cho bằng được.

Thập Lý rời đi rất nhanh, Diệp Do Thanh cầm mảnh vải đỏ đang cháy, thả mấy nén bạc vụn vào khay đầy đồ tế trên tủ.

“Diệp cô nương, sắp thành thân rồi, sao còn tự mình tới mua vải?” Chưởng quầy cười hỏi.

“Ban đầu dệt may ta không thích lắm, nên định tự tay may thêm một bộ.” Diệp Do Thanh đáp rất tự nhiên, kéo vạt váy bước ra cửa hiệu. Ánh mắt sắc bén của nàng thoáng thấy hai vạt áo đen vừa biến mất ở chỗ rẽ.

Nàng nhếch môi, đem cuộn vải trong tay đưa cho tỳ nữ, rồi từ tay các nàng nhận lấy hộp gỗ khảm vàng, phất tay bảo bọn họ trở về phủ trước.

Còn mình thì một mình đi qua ngự phố, thẳng vào hoàng thành, dừng lại trước cửa cung.

Tin tức về nàng gần đây đã lan khắp kinh thành, hầu như ai cũng biết. Thủ vệ biết nàng là vị tiểu thư sắp gả cho Vệ nha nội, lại nghe nói hôm nay nàng muốn bái kiến Thái hậu, liền không ngăn cản, trái lại còn cung kính mời vào.

Bái kiến Thái hậu chỉ là cái cớ, thực chất, trước cơn biến loạn, nàng muốn gặp Từ Kha.

Trong lòng nàng còn có lời chưa kịp nói với Từ Kha. Đêm qua Từ Kha say khướt, lời nói sợ rằng chẳng nhớ, lại thêm ác mộng quấn thân, nàng còn chưa kịp tỉnh dậy đã rời đi. Việc này chẳng thể nhờ người khác truyền lời.

Hoặc giả, tất cả chỉ là cái cớ.

May thay, Thái hậu đang ở Phật đường tụng kinh. Nàng chỉ hành lễ lấy lệ, không cần giả vờ nịnh bợ, rồi lẳng lặng rời điện, thân ảnh thoắt cái đã ẩn trong lớp lớp tường cung.

Thu Thủy Điện vẫn uy nghi như mọi khi, phú quý mà tráng lệ. Mái ngói vàng uốn cong sáng lấp lánh, hòa ánh mặt trời trên đỉnh đầu, khó phân bên nào rực rỡ hơn.

Trên đường, cung nhân rối rít cúi chào. Diệp Do Thanh mỉm cười đáp, hỏi:

“Từ Kha ở đâu?”

“Hồi cô nương, Từ Kha đang cùng nương nương đánh cờ dưới giải nhiệt các, mời cô nương theo nô tỳ.” Cung nữ nhỏ giọng nói, rồi xoay người dẫn đường.

Chưa đi tới chính điện, đã thấy nơi này cũng bày núi giả, dòng nước róc rách, cây cối xanh um, góc tường trồng đầy lựu, giờ chỉ còn hoa tàn rơi rụng.

Tiếng nước ào ào vọng đến. Giữa núi giả chồng điệp, có một căn trúc ốc cổ xưa. Mái hiên thiết kế kỳ lạ, dòng nước suối từ nóc chảy ra, hóa thành màn nước rơi xuống hồ, chẳng ngớt lưu chuyển.

Đến gần, hơi lạnh phả tới.

Nàng theo cung nữ đi lên núi giả, tới trước cửa không che bởi màn nước. Cung nữ vừa định gõ cửa, Diệp Do Thanh đã nghiêng mắt, khẽ nâng tay chặn lại.

Ánh mắt nàng xuyên thấu lớp cửa gỗ, như muốn nhìn thẳng vào trong phòng.

Khoảng cách vẫn hợp lễ, bên ngoài chẳng nghe được âm thanh gì, nhưng thân thể nàng thính lực vốn hơn người.

Nàng nghe thấy tên mình.

Trong phòng, Chu Tử Thu đang đặt đĩa trái cây ướp lạnh vào tay Từ Kha, vẻ mặt lo lắng, dịu dàng xoa đầu nàng:
“Từ Kha, ngươi ăn cơm không vào, thì ăn chút hoa quả vậy.”

Từ Kha lắc đầu, không nói gì.

“Tiếp cận Diệp Do Thanh, chẳng qua là lợi dụng thân phận của nàng. Từ Kha, trước kia ngươi tiếp cận Tần Vọng cũng thế thôi. Nàng, Tần Vọng, hay chúng ta, với ngươi mà nói, đều là quân cờ, vốn chẳng khác gì nhau.” Chu Tử Thu nói rành rẽ.

Trong phòng lặng im rất lâu. Ngoài cửa cũng lặng im rất lâu.

“Ta biết.” Từ Kha đáp.

Lời vừa dứt, “rầm” một tiếng, cánh cửa bị ai đó đẩy bật ra, đập mạnh vào vách tường, bản lề kêu rít lên, suýt bật hẳn.

Hai người trong phòng đều run lên. Từ Kha theo bản năng đứng dậy, vừa thấy người tới thì khựng lại, ngẩn người bên bàn.

Diệp Do Thanh mặt lạnh như băng, mặc một thân áo xanh đứng ở cửa. Sau lưng là ánh nắng rực lửa, nhưng gương mặt nàng lại chìm trong bóng tối, không rõ nét thần tình.

Nàng vốn luôn bình tĩnh, tự giữ, vậy mà chỉ một câu cuối cùng kia cũng đủ khiến lửa giận xộc thẳng lên đầu, ong ong cả tai.

“Diệp… Do Thanh…” Từ Kha vội vòng qua bàn, nhưng bị ánh mắt nàng quét tới, bước chân liền khựng lại, đôi tay vô thức nắm trước ngực.

“Vừa rồi Quý phi nói, ta nghe chưa rõ.” Giọng Diệp Do Thanh vang lên như từ nơi xa xăm, lạnh khiến người run sợ.

“Ngài nói ta giống ai, cũng chỉ là một quân cờ thôi sao?” Nàng hỏi.

Chu Tử Thu nâng mắt phượng nhìn thẳng nàng. Hai người đối diện hồi lâu, trong mắt đều chẳng gợn cảm xúc, cũng không ai mở miệng thêm câu nào.

Cuối cùng, Diệp Do Thanh động trước. Nàng từng bước đi tới, đẩy gạt Chu Tử Thu sang bên, nắm lấy tay áo Từ Kha, kéo nàng nghiêng về phía mình.

Liếc Chu Tử Thu một cái, nàng lập tức quay người, kéo Từ Kha ra khỏi phòng, đi thẳng vào bóng núi giả.

Từ Kha loạng choạng bị kéo đi, nhưng không chống cự, mặc nàng dắt đến sau núi, bị nàng ép tay lên vách đá lạnh.

“Ngươi thật sự nghĩ vậy sao?” Diệp Do Thanh cúi đầu hỏi.

Hơi thở Từ Kha dồn dập, mắt lóe sáng bất định, bàn tay vô thức siết lấy tay áo nàng, chẳng nói một lời.

“Ta đánh cược cả mạng để cứu ngươi. Ta thậm chí từng vì cứu Chu Tử Thu mà liều mạng. Thế mà ngươi nói, ta từ đầu đến cuối chỉ là một quân cờ trong tay ngươi, chẳng khác gì Tần Vọng?” Giọng Diệp Do Thanh bình thản đến run rẩy.

“Từ Kha, hôm nay ta vốn muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có bằng lòng đi cùng ta hay không.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...