[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 5: Tính vật đính ước




Đám tỳ nữ nối nhau treo đèn lồng dọc theo con đường, tiếng nói cười cãi vã ồn ào một khúc. Diệp Do Thanh nhân lúc hỗn loạn, vòng qua mấy khối đá đen kịt trong đêm, rốt cuộc mới thấy hai thân ảnh thấp thoáng dưới mấy gốc cây hòe.

May mà nơi này yên tĩnh tối tăm, bóng cây lắc lư, thân hình nàng cũng nhờ đó mà không bị phát hiện.

“Ngươi nói ngươi vừa rồi biến mất… là vì gặp thế tử?” Giọng Tần Vọng trầm thấp, không nghe ra được cảm xúc gì.

Từ Kha im lặng, dường như gật đầu, mắt ngân ngấn nước.

Hai người lặng đi một lúc. Mãi đến khi Tần Vọng thở dài thật sâu, giọng nói mới lại trở nên ôn hòa:

“...Từ Kha, ủy khuất ngươi rồi. Sau lưng thế tử là Quốc Công Phủ, ta…”

“Từ Kha hiểu mà.” Giọng nữ tử mềm mại truyền đến, như kẹo mạch nha tan chảy, ngọt đến mức khiến người ta run lòng.

Nghe vậy, Diệp Do Thanh thầm cười lạnh, nhủ một câu: Nam nhân cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tần Vọng tưởng Từ Kha thật lòng nhất mực, trong lòng vui mừng, vội vàng nói:

“Mặc kệ thế nào, trong lòng ta chỉ có ngươi. Rồi sẽ có một ngày, ta nhất định cưới...”

“Suỵt.” Từ Kha ngắt lời, ngẩng mắt nhìn lên bầu trời: “Giờ không còn sớm, lát nữa thị vệ sẽ tuần tra.”

Một lúc sau, tiếng lá khô bị giẫm vang lên rồi dần xa. Trong bóng tối chỉ còn lại Từ Kha đứng một mình dưới tán hòe già. Nàng cô đơn quay đầu lại, mái tóc rối nhẹ bay trong gió.

Ánh mắt nàng dừng lại nơi Diệp Do Thanh đang ẩn thân sau gốc cây, bình thản nhìn một lát, rồi cũng xoay người rời đi.

Đến lúc ấy, nhịp tim Diệp Do Thanh vừa dồn dập mới dần ổn định lại. Nàng bước ra khỏi tán cây, mím môi nhìn theo hướng Từ Kha rời đi, trong lòng mơ hồ dấy lên cảm giác bất an.

Theo nguyên tác, Chu Từ Kha chẳng qua chỉ là một vai phụ chuyên “ngáng chân” nữ chủ. Nàng si tình Tần Vọng, bởi sắc đẹp và tính tình quyến rũ mà được hắn ưu ái. Nhưng sự thật là Tần Vọng đối với nàng vốn dĩ chỉ hời hợt, khi có khi không, mãi lừa dối như vậy. Cuối cùng, không rõ nguyên do, Từ Kha đã tự mình nhảy vào biển lửa, chết sạch sẽ.

Nguyên tác đối với nàng miêu tả chẳng nhiều, biết được chẳng bao nhiêu. Nhưng nếu nhìn từ tình cảnh hiện giờ, e rằng cả hai bọn họ đều đang dối gạt lẫn nhau. Diệp Do Thanh cụp mắt, thầm nghĩ: Sau này rảnh rỗi, hẳn phải tra cho rõ chuyện này mới được.

Khi trở về phòng, nàng mới phát hiện trán mình nóng rực, hẳn là nhiễm phong hàn. Triệu Khanh Nhu cùng Cầm Tâm quýnh quáng xoay quanh, hai người tay yếu chân mềm, vội ấn nàng nằm xuống giường, quấn kín hai tầng chăn bông.

Diệp Do Thanh vốn hiếm khi được người ta tận tâm chăm sóc như vậy, chống cự một hồi cũng thôi, mặc kệ các nàng sắp xếp, yên ổn dưỡng bệnh.

Trong cơn mê man, giấc mộng lộn xộn kéo đến, khi thì là tòa cao ốc hiện đại, khi thì là cảnh cổ đại ngựa xe như nước.

May thay, chuyện định sính lễ hôm ấy đã bị Lương Quốc Công cưỡng ép đè xuống, giữ được mặt mũi, vì vậy bên ngoài không ai biết, cũng không có lời đồn nhảm nào truyền đến làm nàng thêm phiền lòng.

Không biết đã ngủ bao lâu. Khi tỉnh hẳn, đã là sáng sớm hai ngày sau. Ánh mặt trời vàng óng rọi qua cửa sổ, trong phòng vương mùi trầm hương nhàn nhạt.

Diệp Do Thanh mở mắt, nhìn ngắm góc trời xanh ngoài cửa, rồi khẽ ho một tiếng. Cầm Tâm vốn đang trải chăn dưới đất lập tức hoảng sợ, lăn một cái đập đầu vào cột giường.

“Ôi da!” Thiếu nữ mắt rưng rưng ôm trán, vội bò dậy. Thấy Diệp Do Thanh mở mắt, nàng mừng rỡ.

“Đại cô nương, người tỉnh rồi! Phu nhân, đại cô nương tỉnh lại rồi!”

Diệp Do Thanh đưa tay xoa huyệt thái dương, cảm giác đầu óc sáng suốt như vừa được nước giếng gội rửa, chỉ là trên người nhớp nháp khó chịu. Dưới sự đỡ đần của Cầm Tâm, nàng chậm rãi ngồi dậy.

“Thanh Nhi.” Triệu Khanh Nhu vội vàng đi vào, ngồi xuống mép giường, cầm khăn lạnh đã vắt khô, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng.

“Nương…” Diệp Do Thanh bất giác thốt lên, rồi lập tức ngượng ngùng im lặng, mặt thoáng đỏ bừng.

Đó là phản xạ theo thói quen của thân thể này. Ở hiện đại, nàng một năm gặp cha mẹ chẳng được mấy lần, càng hiếm khi gần gũi thân mật, nên tính tình cũng trở nên lạnh nhạt. Nay bỗng dưng bật ra một tiếng thân mật, bản thân cũng thấy lạ lẫm và ngại ngùng.

Triệu Khanh Nhu lại chẳng để ý, chỉ chuyên tâm chăm sóc nàng.

“Đôi mắt người…” Diệp Do Thanh nhìn kỹ, bất giác cất lời.

Triệu Khanh Nhu vốn dĩ đã đẹp, da dẻ trắng nõn, chỉ là do bệnh mà gầy gò hơn. Thế nhưng lúc này sắc mặt lại u ám, quầng thâm trước mắt rõ rệt, khiến người ta đau lòng.

“Không sao, chỉ là tối qua ngủ muộn chút thôi.” Triệu Khanh Nhu mỉm cười.

“Ngủ muộn gì chứ!” Cầm Tâm nhịn không được nói chen: “Phu nhân đã thức trắng mười hai canh giờ, đều tại tiểu Nhị Nương kia tác quái! Nửa đêm gọi đại phu trong phủ thì viện cớ từ chối, ngay cả dược liệu cũng không chịu cấp, hết cách nên phu nhân mới phải nửa đêm ra ngoài tìm y phường, đổi chút thuốc về nấu!”

“Cầm Tâm.” Triệu Khanh Nhu trách khẽ, rồi bưng đến một chén thuốc, đưa cho Diệp Do Thanh.

“Thanh Nhi ngoan, hiện giờ tuy đã hạ sốt, nhưng vẫn nên uống thuốc để khỏi tận gốc bệnh.”

Trong lòng Diệp Do Thanh dâng lên một trận chua xót. Nàng cố gắng cong môi cười, nhận lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch.

Cầm Tâm bị nhắc nhở, nhưng vẫn lẩm bẩm không cam lòng.

“Tiểu Nhị Nương kia thật quá quắt, cứ làm như mình mới là chính thê vậy! Hàng tháng cắt xén tiền tiêu, đến cơm áo cũng chẳng đủ. Đêm qua phu nhân vì thỉnh đại phu, thậm chí ngay cả của hồi môn cuối cùng cũng đem bán đi rồi…”

“Cầm Tâm!” Lần này Triệu Khanh Nhu nâng giọng, ngăn nàng nói tiếp. Bà vội vươn tay muốn lấy chén thuốc trong tay Diệp Do Thanh, nhưng làm thế nào cũng không kéo ra được.

Chỉ thấy bàn tay trắng trẻo mềm mại kia, giờ lại siết chặt lấy chén thuốc, ngón tay kẹp chặt đến mức trắng bệch.

Triệu Khanh Nhu vội vàng nhỏ giọng trấn an: “Không sao đâu, chỉ là chút vật ngoài thân, đổi được ít tiền cũng tốt, vừa hay để đặt mua thêm hồi môn cho con…”

“Bán cái gì?” Diệp Do Thanh đột ngột cất lời.

Triệu Khanh Nhu hơi ngẩn ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Do Thanh, nhất thời quên cả mở miệng.

“Đó là đồ trang sức của phu nhân, một sợi dây xích vàng khảm đầy ngọc quý, năm xưa giá trị liên thành, vậy mà lại chỉ đổi được chút ít tiền kia thôi.” Cầm Tâm không hề sợ Triệu Khanh Nhu ngăn cản, lí nhí lẩm bẩm.

Trong lòng Diệp Do Thanh như có than hồng ném vào, nung nấu xoay vòng, khiến ngực nàng nghẹn tức khó chịu. Nàng liền đem bát thuốc nhét vào tay Cầm Tâm, hất chăn bước xuống giường.

“Thanh Nhi, con… có phải đang tức giận?” Sắc mặt Triệu Khanh Nhu lộ ra chút hoảng hốt, chậm rãi đứng dậy: “Mẫu thân vô dụng, chỉ có thể…”

Diệp Do Thanh khẽ lắc đầu. Nàng đứng dậy, để mặc gió xuân thổi qua mặt, mang theo mát lành, dập tắt ngọn lửa giận đang cháy bùng trong lòng.

Triệu Khanh Nhu vốn là khuê tú thời cổ, từ nhỏ đã được dạy tính tình nhu hòa, huống hồ hiện giờ thân thế nương nhờ người, bà càng không có chỗ nào để con gái trách giận.

Chỉ là, Diệp Do Thanh đời này vốn chịu không nổi bị khinh khi, càng không chịu nổi cảnh nghèo túng.

Chính vì vậy ngày trước nàng mới mệt mỏi làm việc ngày đêm, ăn không ngon ngủ không yên, chỉ mong tiền bạc có thể lấp bớt khoảng trống thiếu thốn.

Nay bỗng chốc lại rơi về cảnh bần hàn, khó chịu là điều khó tránh.

Triệu Khanh Nhu không rõ nữ nhi trước mắt đã trải qua điều gì, càng thêm luống cuống. Đang định mở miệng, lại nghe Diệp Do Thanh quay đầu, cố tình trách nhẹ:

“Mẫu thân, chỉ là chút tiền thuốc men cùng phí xem bệnh thôi, sao phải lấy đồ trang sức quý giá như thế đổi lấy?”

Triệu Khanh Nhu nghe xong, sắc mặt thêm lúng túng, thở dài: “Người quen cũ giờ cũng chẳng còn mấy, trong tay chỉ còn cửa hàng không lãi lộc, với ít đồ trang sức này, và cái trâm Phong Hoa Trụy mẹ tặng con.”

Cửa hàng.

Diệp Do Thanh cúi đầu trầm ngâm. Tề Triều tuy coi nhẹ thương nhân, nhưng quốc gia hưng thịnh, kinh tế phồn hoa, đặc biệt là kinh thành Biện Lương, phồn vinh chẳng kém gì hiện đại. Nếu biết cách buôn bán, có lẽ còn có thể xoay chuyển tình cảnh này.

Ở đâu đi nữa, tự lập mới là đạo.

Nói đến đây, Triệu Khanh Nhu bỗng bước lên, vẻ mặt nghiêm túc, giọng dịu dàng:

“Thanh Nhi, tuy nói đồ trang sức quý giá, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là trang sức, duy chỉ có Phong Hoa Trụy, con nhất định phải giữ thật kỹ. Dù có đói chết cũng không thể vứt bỏ.”

Phong Hoa Trụy? Chỉ nghe tên đã thấy thần bí.

Diệp Do Thanh chưa kịp nghĩ nhiều, đang định gật đầu, chợt thấy Cầm Tâm đứng sau lưng Triệu Khanh Nhu, đang lén làm mặt quỷ với nàng.

Tim Diệp Do Thanh bỗng chùng xuống, nàng kiên nhẫn nghe mẹ dặn dò xong, rồi mượn cớ đi tắm gội, kéo Cầm Tâm theo đường cửa hông.

Cửa gỗ vừa khép, Cầm Tâm đã sốt ruột chạy đến, mặt mày ủ ê:

“Đại tiểu thư, nô tỳ đã nói rồi, cái Phong Hoa Trụy ấy tuyệt đối không phải đồ tầm thường, càng không thể đưa cho Tần tiểu tướng quân. Thế mà người…”

Đưa… cho Tần Vọng?

Diệp Do Thanh lặng lẽ nhìn thau nước, rồi bỗng cười lạnh, mạnh tay bẻ gãy chiếc muỗng gỗ trong tay.

Dù là nàng vốn trầm ổn, giờ cũng muốn mắng nguyên chủ một trận. Đồ vật quý giá như vậy mà cũng có thể mang làm tín vật đính ước đưa cho Tần Vọng, chẳng lẽ nguyên chủ bị hắn làm cho mê muội đến hồ đồ rồi sao?

“Mẫu thân ta có nói, cái gọi là Phong Hoa Trụy, rốt cuộc vì sao lại quý đến thế?” Diệp Do Thanh thử dò hỏi. Nếu chỉ là trang sức đắt tiền, Triệu Khanh Nhu chắc hẳn đã không coi trọng đến vậy. Nhưng nếu là tín vật, thì quả thật đặc biệt.

Cầm Tâm liên tục gật đầu như trống.

Diệp Do Thanh thở dài, cởi áo trong, bước vào thau tắm, để mặc nước nóng bao phủ, rửa sạch mồ hôi sau hai ngày nằm liệt giường.

Vốn nàng định lúc rảnh sẽ đi xem cửa hàng còn lại của Triệu Khanh Nhu, nhưng nay việc này đành gác lại. Trước hết phải đem món đồ kia lấy về mới là quan trọng nhất.

Nàng vùi mặt vào làn hơi nước, cố nhớ xem trong nguyên tác có nhắc đến viên châu này không. Nghĩ mãi vẫn không ra, trong lòng chỉ thêm hối hận. Nếu biết thế này, lúc đầu nàng đã chép tiểu thuyết mười lần mười lượt, đọc thuộc nằm lòng rồi.

Tắm xong, thay đồ sạch sẽ dưới sự giúp đỡ của Cầm Tâm. Dù váy áo hơi cũ, nhưng kiểu dáng thanh nhã, vải lụa màu xanh nhạt, bên hông đính một vòng trân châu, vừa tươi mát vừa tao nhã.

“Đại tiểu thư thật là đẹp.” Cầm Tâm cười híp mắt, nhưng rồi lại dè dặt: “Chỉ là, chuyện Tần tiểu tướng quân dối trá, mong tiểu thư đừng tức giận quá, kẻo sinh bệnh thì không đáng…”

“Vì hắn mà sinh bệnh?” Diệp Do Thanh nhíu mày, trong lòng ghê tởm.

“Đừng nhắc đến hắn nữa. Ta chẳng muốn dính dáng gì đến người đó.”

“Vậy thì tốt rồi.” Cầm Tâm thở phào, vui vẻ lấy ra một phong thư: “Sáng nay Tần tiểu tướng quân sai người đưa thiệp mời tiểu thư đến tướng quân phủ thưởng xuân. Nô tỳ còn do dự không biết nên nói hay không, nay xem ra…”

“Tự nhiên là phải đi.” Diệp Do Thanh mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh.

Nửa canh giờ sau, nàng đoan chính ngồi trong xe ngựa lắc lư, ngước mắt nhìn cảnh phồn hoa của Biện Kinh.

Dù trong lòng chán ghét đến mức nào, nhưng đồ thuộc về nàng, cho dù phải giành giật, cũng phải đoạt lại.

Dưới mông là con đường đã tồn tại mấy ngàn năm. Tự thân trải nghiệm, quả nhiên còn thú vị hơn đọc qua tiểu thuyết. Diệp Do Thanh lười biếng nghĩ, chỉ tiếc tướng quân phủ cách không xa, chưa kịp ngắm đủ, xe ngựa đã dừng.

Có người kéo rèm lên, Diệp Do Thanh đứng dậy ló đầu ra, tự nhiên vươn tay ra ngoài. Tức thì, có người cung kính đỡ lấy lòng bàn tay nàng.

Đôi tay kia ấm áp, mềm mịn, trên mu bàn tay còn có một vết sẹo nhỏ.

Diệp Do Thanh trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, đột ngột ngẩng đầu, liền thấy hàng mi rũ xuống, chiếc mũi tinh xảo, dưới lớp y sam đơn bạc mơ hồ lộ ra xương quai xanh.

Chu Từ Kha?

Nàng hơi do dự, thì liền nghe mấy tiếng cười khẩy vang lên. Diệp Do Thanh lập tức ngẩng mắt, chỉ thấy dưới tấm bảng hiệu đứng vài tiểu thư con nhà quyền quý. Một thiếu nữ cao gầy, ăn vận lộng lẫy, đứng ngay bên cạnh Tần Vọng, khoác tay hắn, khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai.

"Chu Từ Kha." Thiếu nữ ấy cười mang theo ác ý, "Xem ra tỷ tỷ của ngươi cũng chẳng vừa lòng lắm. Dù sao cũng chỉ là một tỳ nữ có nô tịch, ngay cả đứng cũng chẳng biết giữ lễ. Hay là cho ngươi làm cái đệm lót đi, như vậy tỷ tỷ mới có thể đứng vững chăng?"

Nghe vậy, những người khác đều phá lên cười, tiếng cười lan thành một mảng. Chỉ riêng Tần Vọng là lông mày rậm nhíu chặt, thần sắc không vui.

Diệp Do Thanh vừa định mở miệng, thì ngay trước mắt, thân thể nữ tử kia bỗng nghiêng ngả, dường như không chống đỡ nổi, suýt nữa ngã sấp xuống đất ngay trước lời giễu cợt kia. Diệp Do Thanh cả kinh, theo bản năng vươn tay ra, nắm lấy cánh tay nàng kéo dậy.

Từ Kha khẽ thở ra một tiếng, bị lực kéo buộc phải ngẩng đầu lên.

Chương trước Chương tiếp
Loading...