[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 4: Từ hôn thành công




Nghìn cân treo sợi tóc, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên. Trên bàn, chiếc mâm chân cao bày đầy trái cây nghiêng đổ, mọi người chỉ kịp trơ mắt nhìn vị tiểu thư từng si mê Tần tiểu tướng quân kia, lại ngang nhiên đoạt lấy cây kim thoa, rồi bẻ gãy làm đôi ngay trước mặt.

Tần Vọng kinh ngạc đến ngẩn người. Vốn dĩ hắn uống rượu, gương mặt đã hồng hồng, lúc này lại đỏ bừng như lợn sữa vừa luộc chín.

“Thanh Thanh, ngươi!”

“Diệp Do Thanh!”

Một tiếng quát lớn vang lên. Lương Quốc Công buông mạnh chén rượu trong tay, dưới hàng lông mày rậm đen đặc là đôi mắt bừng bừng lửa giận:

“Thân là đích nữ, đến muộn đã là thất lễ, nay còn giở tính khí, ngày đại hỉ sao có thể làm càn như vậy?”

Lời vừa thốt ra, trong sảnh lập tức im phăng phắc, không ai dám nhiều lời.

Triệu Khanh Nhu lo sợ con gái bị trách phạt, vội định đứng dậy biện giải, nhưng chỉ một cái liếc mắt của Lương Quốc Công ông đã khiến bà im bặt.

Diệp Do Thanh thấy dáng vẻ sợ hãi của mẫu thân, trong lòng bỗng dưng hụt hẫng.

Đúng lúc ấy, một phụ nhân mặc váy gấm thêu chỉ vàng đứng lên. Tuy đã ngoài tuổi xuân thì, nhưng dáng người vẫn yểu điệu, làn da nõn nà, môi hồng rực rỡ. Bà bước vài bước đến bên Lương Quốc Công, nắm cánh tay ông, giọng nói mềm mại:

“Diệp lang, Do Thanh thường ngày ngoan ngoãn, chắc là nay có phu quân nên mới bày ra chút tính tình. Ngài chớ để bụng.”

Nghe thì như bênh vực, nhưng lời nói thực chất lại khéo léo đổ thêm dầu vào lửa.

Quả nhiên, lông mày Lương Quốc Công chau chặt hơn. Ông đang định trách phạt tiếp, thì Diệp Do Thanh đã bình thản giơ cây kim thoa gãy trong tay, nhàn nhạt cất lời:

“Cha đừng giận. Nữ nhi không phải làm càn, chỉ là ngày thành thân, đồ vật phải cát tường mới được.”

“Cái gì?” Lương Quốc Công thoáng khựng lại, lời trách mắng còn chưa kịp buông ra thì bị nàng chặn lại.

Diệp Do Thanh nói tiếp: “Kim thoa sính lễ thường khắc hoa điểu, bươm bướm, để cầu phúc. Nhưng cây kim thoa này lại khắc hình cánh mỏng đuôi dài, đó chính là phù du. Phù du sinh sớm chết chiều, sao có thể coi là cát lợi? Loại vật không may mắn này, làm sao đặt lên đầu nữ nhi được?”

Nói xong, nàng nắm tay mẫu thân Triệu Khanh Nhu, nhẹ nhàng dìu ngồi xuống.

Sắc mặt Lương Quốc Công càng thêm nặng nề. Ông phất tay, sai tỳ nữ mang kim thoa lên. Nhìn kỹ, quả nhiên như lời Diệp Do Thanh nói.

“Hoang đường!” Ông tức giận ném thẳng kim thoa xuống đất. “Ai chuẩn bị cái này?!”

Trong khoảnh khắc, Tiếu Yến, thiếp thất vốn được sủng ái, vừa rồi còn ngồi cười đắc ý, run rẩy quỳ xuống:

“Là… là thiếp thân. Thiếp thân không biết phù du mang điềm xấu, chỉ nghe nói ‘phù du chi vũ, xiêm y phấp phới’, nên nghĩ có thể mang ý điềm lành… xin Quốc Công tha tội…”

“Ngu xuẩn!” Lương Quốc công đập mạnh bàn tay xuống đùi, thở hồng hộc mấy hơi mới dằn lại được cơn giận.

“Đem thứ này dẹp đi. Kim thoa vốn là lễ xưa, không có cũng chẳng sao. Tần tiểu tướng quân, chúng ta uống tiếp vài chén, đợi lát nữa sẽ hạ sính.”

Ông lại nâng chén rượu, gọi người hầu rót đầy.

Tần Vọng lúc này mới rời mắt khỏi Diệp Do Thanh, cố nặn nụ cười. Không khí trong sảnh dần hồi phục, tiếng trò chuyện lại vang lên, ca cơ cũng tiếp tục gảy đàn ca hát.

Tiếu Yến hận đến nghiến răng, ánh mắt như dao đâm vào Diệp Do Thanh. Nhưng Diệp Do Thanh chẳng thèm để ý, chỉ thản nhiên cúi đầu ăn uống.

Trong nguyên tác, Tiếu Yến luôn căm ghét mẹ con nàng. Bởi lẽ, nếu không có Triệu Khanh Nhu, nàng ta đã có thể đường hoàng ngồi vào vị trí chính thê. Hơn nữa, nữ nhi của Tiếu Yến – Diệp Trừng Trúc lại đem lòng với Tần Vọng, nên mẹ con họ càng chán ghét Diệp Do Thanh.

Chiếc kim thoa khắc phù du này, vốn dĩ Tiếu Yến chuẩn bị để nhục nhã Diệp Do Thanh. Trong nguyên tác, Diệp Do Thanh không nhận ra, sau mới biết thì cũng đã muộn, chỉ có thể tức giận mà khóc thầm.

Nhưng nay, nàng vừa ăn vừa nhớ lại tình tiết, thầm nghĩ: Một kẻ như Tần Vọng, sao lại khiến nhiều nữ tử mê muội đến vậy?

Nghĩ thế, nàng bất giác đưa mắt nhìn về phía Từ Kha. Dưới ánh nến, đôi mắt mị hoặc của Từ Kha lấp lánh, vừa chạm mắt Diệp Do Thanh đã vội rời đi.

Đúng lúc đó, mấy rương sính lễ bọc vải đỏ được khiêng vào. Tần Vọng chẳng biết từ bao giờ đã đứng trước mặt Diệp Do Thanh, trong tay cầm chiếc chìa khóa đồng, đưa cho nàng.

Ánh mắt hắn nóng rực, mang theo uy hiếp.

Tần Vọng tự phụ bản thân tuấn tú, lại là tân tướng quân Biện Kinh, người mến mộ vô số. Trong đó cuồng nhiệt nhất chính là Diệp Do Thanh – nàng vốn dây dưa không buông hắn, bất chấp hắn hờ hững.

Nếu không phải Diệp Do Thanh có gia thế hiển hách, có thể lợi dụng, hắn căn bản chẳng muốn nhìn nàng đến nửa mắt.

Nhưng từ mấy canh giờ trước, khi hắn đẩy nàng ngã để bảo vệ Từ Kha, nữ nhân này bỗng dưng thay đổi. Nàng lạnh nhạt đến mức khiến hắn cảm thấy, như có thứ gì đó vốn trong tay mình, giờ lại muốn vụt thoát.

Nghĩ đến đó, hắn nắm chặt tay Diệp Do Thanh, dùng sức đến nỗi như muốn bóp nát xương nàng, nhưng gương mặt vẫn giả vờ ôn hòa.

“Thanh Thanh, tiếp lấy sính lễ này. Ta sẽ không phụ ngươi.”

Mỗi chữ hắn nói như mang theo lực ép buộc.

Diệp Do Thanh đau nhói vì lực tay hắn, trong lòng đã mất kiên nhẫn. Nàng chợt mở miệng, giọng ôn nhu nhưng vang vọng khắp sảnh:

“Tần tiểu tướng quân đường đột rồi. Trước khi hạ sính, phải để bà mối đối chiếu bát tự sinh thần mới đúng lễ.”

Tần Vọng nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, nghiến răng nói nhỏ:

“Diệp Do Thanh, ngươi đừng được một tấc lại lấn một thước!”

Nhưng Diệp Do Thanh chỉ mỉm cười nhạt, xa cách đáp:

“Xin Tần tiểu tướng quân thông cảm. Vừa rồi kim thoa đã bỏ, cũ lễ cũng chỉ còn mấy cái. Nếu tất cả đều không tuân, chẳng phải hủy hoại thanh danh Quốc Công Phủ?”

Lương Quốc Công nghe xong, đưa tay ngăn Tần Vọng lại.

“Tần tiểu tướng quân, Do Thanh nói không sai. Gọi bà mối vào.”

Lời vừa dứt, gia nhân liền dẫn một bà lão mặc hồng y bước vào. Mái tóc bạc phơ, tay cầm hai tờ giấy đỏ, vẻ mặt luống cuống rõ rệt.

Diệp Do Thanh thong thả đứng dậy, rút tay ra khỏi bàn tay gồng siết của Tần Vọng, đón lấy giấy đỏ từ bà mối.

Không thèm để ý ánh mắt của Tần Vọng, nàng đem từng chữ trên giấy đối chiếu một lần. Đột nhiên, “bốp” một tiếng, tờ giấy bị nàng mạnh mẽ đập xuống bàn, khiến cả gian sảnh vang lên một trận hít khí kinh ngạc.

Hơi thở quanh thân nàng từ lúc nào đã trở nên sắc bén khiến người ta khiếp sợ. Dáng vẻ vẫn ôn nhu, nhưng từng chữ thốt ra đều lạnh lẽo, làm người nghe dựng tóc gáy.

“Tần tiểu tướng quân, nếu ta nhớ không nhầm, ngươi sinh vào năm Đinh Hợi, tháng Giáp Dần, giờ Sửu. Thế nhưng trên giấy này lại viết là năm Đinh Hợi, tháng Ất Mão, giờ Hợi. Vì sao ngươi lại nói dối về sinh thần bát tự của mình?”

Lời vừa dứt, cả đại sảnh lập tức ồ lên.

Lương Quốc Công – tuy nghiêm khắc nhưng vẫn là cha của Diệp Do Thanh, lại đường đường là Quốc Công sao có thể dung thứ việc này? Ông ta lập tức đứng bật dậy, giật lấy tờ giấy, cau mày nhìn một lượt, rồi sắc mặt giận tím cả lại.

“Tần tiểu tướng quân, ngươi định giải thích thế nào đây?” Ông ném mạnh tờ giấy đỏ vào ngực Tần Vọng.

Tần Vọng vội vàng kìm lại vẻ hung hãn, khom người nói:

“Xin Quốc Công bớt giận, có lẽ bà mối này đã nhớ nhầm sinh thần. Ta sẽ bảo nàng tính lại một lần nữa…”

“Không cần!” Lương Quốc Công quát, cắt ngang lời hắn. Ánh mắt uy nghiêm của ông lạnh lẽo như dao.

“Người đâu! Áp giải bà mối này đến quan phủ, điều tra kỹ tội danh lừa gạt. Còn về ngươi, Tần tiểu tướng quân…”

Giọng ông trầm xuống: “Hôm nay sính lễ này, cứ tạm thời thu hồi, coi như hủy bỏ!”

Dứt lời, ông phất mạnh tay áo, giận dữ sải bước ra khỏi sảnh, để lại phía sau một đám người ngơ ngác nhìn nhau.

Mặt Tần Vọng đã xanh mét, đứng lặng một lúc, rồi bất ngờ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Do Thanh. Ánh mắt hắn dữ tợn, như muốn xé nàng ra làm trăm mảnh.

“Diệp Do Thanh, ngươi dám chơi ta?”

Diệp Do Thanh vẫn giữ nụ cười, thản nhiên đáp:

“Đúng vậy.”

Thông thường, sinh thần bát tự đều do bà mối xử lý, ít ai để tâm đối chiếu thật kỹ. Nếu không nhờ Từ Kha tiết lộ cho nàng, Diệp Do Thanh khó mà ngờ được Tần Vọng lại dám nói dối ngày sinh, chỉ để cưới sớm hơn.

Tần Vọng gật đầu, rồi nhếch mép cười dữ tợn. Hắn ném mạnh tờ giấy đỏ trong tay xuống đất, gạt phăng bàn ghế trên đường đi, thẳng bước tới trước mặt Từ Kha.

Từ Kha đang sững sờ nhìn Diệp Do Thanh. Nàng quả thực chỉ muốn báo đáp nên mới tiết lộ bí mật này, chưa từng nghĩ rằng Diệp Do Thanh lại thực sự lợi dụng nó để từ hôn.

Dù gì thì trước đây, nữ nhân ngu xuẩn kia một lòng muốn gả cho Tần Vọng cơ mà.

Nhưng khi thấy Tần Vọng tiến lại gần, Từ Kha lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu, làm bộ như không biết gì.

Tần Vọng hiển nhiên đã tức đến hộc máu, mặc kệ bao người xung quanh, bất ngờ siết chặt lấy cổ tay Từ Kha, giọng khàn đặc thì thầm:

“Chuyện này… chỉ có ngươi biết.”

Từ Kha không nói gì. Đôi mắt nàng hoe đỏ, ngấn nước, ngẩng lên làm ra vẻ hoảng sợ, thoạt nhìn nhu nhược, khiến ai thấy cũng thương xót. Trong mắt Diệp Do Thanh, hình ảnh ấy lại càng làm lòng nàng căng thẳng hơn.

“Đi.” Tần Vọng nén lửa giận, buông một chữ lạnh lẽo rồi xoay người bước nhanh ra cửa.

Từ Kha bị hắn giật mạnh một cái, lảo đảo suýt ngã. Ánh mắt nàng lóe lên tia hàn quang, nhưng rất nhanh đã cúi đầu che giấu, lẳng lặng bước theo hắn rời khỏi sảnh.

Trong lòng Diệp Do Thanh vẫn chưa thể an tâm. Nàng biết, đã dám tiết lộ chuyện này thì Từ Kha ắt có cách bảo toàn bản thân.

Nhưng nhìn dáng vẻ vừa rồi… nếu Tần Vọng thực sự tức giận mất khôn, chỉ sợ…

Nàng khẽ cau mày, sau khi an ủi mấy câu với Triệu Khanh Nhu, lập tức vén váy, nhanh chóng đuổi theo.

Chương trước Chương tiếp
Loading...