[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 32: Nàng đang tắm
Đối với nàng mà nói, vào lúc này mà nghĩ đến cái tên kia, chính là một việc hết sức nguy hiểm.Đó là một sự dựa dẫmCùng lúc ấy, ở Quốc Công Phủ. Diệp Do Thanh vừa mới tỉnh khỏi giấc mộng, ngáp dài, vén màn cửa sổ để xua bớt buồn ngủ, rồi duỗi người.Cửa mở ra, một đôi tay nhỏ nhắn đưa tới trước mặt nàng, dâng lên chén trà súc miệng.“Từ Kha, hôm nay…” Nàng buông lời hờ hững, cầm lấy chén trà, nhưng câu nói lại nghẹn ở cổ họng.“Cầm Tâm?” Diệp Do Thanh kinh ngạc, buông đôi chân dài từ trên giường xuống.“Là ta, đại cô nương.” Cầm Tâm bĩu môi, ỉu xìu nói.“Từ Kha đâu?” Diệp Do Thanh hỏi.“Từ Kha nói có chuyện cần xử lý, bảo ta đến hầu hạ ngài. Nàng còn dặn hôm qua ngài ngủ muộn, hôm nay chắc cũng dậy muộn, nên kêu ta chuẩn bị thêm chút nước ấm.” Cầm Tâm trả lời.Có chuyện cần xử lý? Từ Kha còn có chuyện gì sao… chẳng lẽ…Nàng vẫn biết Từ Kha có bí mật, nhưng chưa từng hỏi. Dù sao bí mật kia tám chín phần mười chẳng đem lại lợi ích gì cho chính nàng. Chỉ là một người được nàng thu lưu mấy hôm thôi, nàng cũng nghĩ vậy.“Không sao, mặc nàng ấy đi.” Diệp Do Thanh nói, đưa trà vào miệng, sau khi rửa mặt chải đầu xong lại bảo:“Hôm nay ta vốn muốn đến gặp A Cẩu bàn bạc việc mở chi nhánh ngoài Biện Kinh, cần hắn soạn riêng một bộ thực đơn. Cầm Tâm, ngươi theo ta đi.”“Vâng!” Cầm Tâm nghe xong liền sáng mắt, vui mừng đến độ khóe miệng cong thành vầng trăng nhỏ.Hôm nay thời tiết không oi bức như hôm qua, trời âm u, mây đen ép xuống thấp, như báo hiệu sắp có cơn mưa lớn.Diệp Do Thanh cố ý bảo Cầm Tâm mang theo ô, lại thay một bộ áo váy đen không dễ bị dính bẩn, rồi mới ra khỏi phủ.Có lẽ cũng vì thời tiết, đường phố vắng lặng hơn thường ngày, nhiều hàng rong không ra bày bán.Gió lớn quét qua, cuốn theo cánh hoa sót lại cùng lá khô từ năm ngoái. Rõ ràng là tiết xuân, vậy mà lại phảng phất cảm giác hiu quạnh của mùa thu.Gió thổi mạnh, Diệp Do Thanh gần như phải dịch bước từng chút mới đến được cửa Kim Lăng Trai, vội vàng chui vào, tóc tai cũng bị gió thổi rối tung.Nàng vốn tưởng việc bàn bạc lần này sẽ mất nhiều thời gian, không ngờ vừa mới mở lời, A Cẩu đã nhanh chân chạy lên lầu, ôm xuống một xấp thực đơn, hớn hở đặt trước mặt nàng.“Cha ta nói, Tự Vinh Vương là ân nhân cứu mạng của cả nhà ta. Ngài là thân nhân của Tự Vinh Vương, vậy cũng chính là ân nhân của chúng ta. Cho nên bất kể ngài muốn gì, A Cẩu ta nhất định dốc hết sức tương trợ!”
Thiếu niên tóc rối nhe răng cười xán lạn.Diệp Do Thanh trong lòng chợt ấm áp, đưa tay xoa mái tóc rối bời kia, nói lời cảm tạ.“Thập Lý đâu? Lại lười biếng rồi sao?” Diệp Do Thanh nhìn quanh, có lẽ vì thời tiết, trong quán cũng chỉ lác đác vài khách.“Nàng ấy á…” A Cẩu vừa còn cười, mặt liền sa sầm, “Đêm qua ta không cho nàng uống rượu, thế mà chẳng biết dùng cách gì lẻn vào hầm rượu, uống đến say mèm. Mấy đứa hầu phải vác nàng về phòng, còn suýt bị nàng vặn rời cả đầu.”A Cẩu tức tối: “Đấy, giờ vẫn còn say li bì, gọi thế nào cũng không tỉnh.”Diệp Do Thanh thở dài. Vị sư phụ này của nàng chỗ nào cũng tốt, chỉ là sống chẳng có chút sức lực, cứ như sinh tử đối với nàng ấy chẳng nặng bằng một cơn say.Có lẽ, chỉ đến khi được gặp quý phi, nàng mới có thể tốt hơn phần nào.Diệp Do Thanh thong thả dùng bữa sáng ở Kim Lăng Trai, mãi đến khi khách đến ngày càng đông, ồn ào hẳn lên, nàng mới cáo từ rời đi.Trở về Quốc Công Phủ cùng Cầm Tâm, nàng liền dặn Cầm Tâm sang chăm sóc Triệu Khanh Nhu, còn bản thân trở về phòng.Đảo mắt nhìn quanh, Từ Kha vẫn chưa về.Trong lòng nàng chợt trĩu nặng, đồng thời dấy lên một tia giận, xen lẫn chút lo lắng bị Từ Kha cố tình bỏ qua.Dù sao cũng đang ở bên nàng làm việc, vậy mà nói đi là đi, như thế thì còn ra thể thống gì?Diệp Do Thanh sa sầm mặt, vào thư phòng, lấy bản thực đơn A Cẩu đưa chép lại.Nếu định mở nhiều cửa hàng, một bộ thực đơn chắc chắn không đủ.Mà thực đơn quan trọng như thế, tuyệt đối không thể giao cho kẻ không đáng tin.Buổi trưa, mưa đổ ào ào, nước xối xả gõ rào rào trên mái ngói, từng hạt nối nhau thành màn trắng xóa.Từ hiên hiên rủ xuống tấm rèm mưa, ngoài trời trở nên mờ mịt như bị nhòe đi.Tiếng mưa khiến Diệp Do Thanh bực bội, nàng đứng dậy đóng cửa sổ bị dột, rồi ra hiên nhìn một hồi lâu.Chỉ thấy trời đất như một màu xám mịt, mưa tung bọt nước như sương khói, tràn ngập cả sân.Nỗi bực dọc không tên trong lòng càng lúc càng nặng.Nàng đi đi lại lại dưới hiên, đến khi giày bị nước bắn ướt sũng mới hung hăng thở dài, chụp lấy cây dù bên cửa, lao thẳng ra cơn mưa xối xả.Nếu có gặp Từ Kha trên đường, nhất định nàng phải dạy dỗ cho một trận ra trò. Diệp Do Thanh hậm hực nghĩ.Mưa mỗi lúc một lớn, trên đường chẳng còn bóng người, chỉ còn vài chiếc xe hàng bỏ dở, chắc do mưa đến đột ngột, mọi người đều chạy tán loạn.Cả thành trì dường như chỉ còn lại mình nàng.Có lúc nàng thấy bản thân như đang bước đi giữa đại dương mênh mông, có lúc lại như một con thuyền nhỏ lay lắt trong mưa gió.Con đường dài nơi ngự phố vừa đi hết, trước mắt đã hiện ra hoàng thành hùng vĩ. Vài toà cung điện mái cong vươn lên trong màn mưa, hợp cùng trời cao đầy sấm sét quay cuồng, như thể nối liền thành một khối.Diệp Do Thanh vô thức quay đầu nhìn quanh, rồi bỗng nhiên khựng lại. Ở cuối một ngõ nhỏ bên cạnh, có mấy đống cỏ khô rối tung, tựa như bị người ta cố ý xô ngã.Nàng cảm giác tim như sắp đập thẳng vào lồng ngực, liền ho một tiếng, nhanh chân bước vào con hẻm tối tăm.Mưa quá lớn, trong ngõ đọng lại nhiều vũng nước, có chỗ gần ngập đến mắt cá. Lác đác vài thứ rác rưởi trôi nổi theo dòng. Diệp Do Thanh chăm chú nhìn quanh, vẫn không phát hiện điều gì lạ.Nhưng khi bước qua đống cỏ khô sẫm màu vì nước mưa, nàng ngẩng đầu liếc lên, lập tức nhíu chặt mày. Ngay dưới mái ngói, chỗ vốn sẽ không bị mưa xối đến, vẫn còn sót lại một vệt máu đỏ tươi.Không chút chần chừ, Diệp Do Thanh mũi chân điểm nhẹ trên bức tường ẩm, tay bám vào mép tường, thoắt cái đã lật mình sang phía bên kia.Vừa chạm đất, nàng lại giẫm trúng một mảng rêu xanh lớn, suýt nữa ngã lăn xuống một đống cỏ khô khác. Nàng thầm rủa một tiếng, quay đầu nhìn lại, chỗ rêu đó đã in chi chít dấu chân trượt dài.Hơn nữa tất cả đều mới toanh, tựa hồ vừa có nhiều người liên tục giẫm qua. Trong đầu Diệp Do Thanh thoáng hiện cảnh tượng một đám người đang chen nhau mà trượt chân tại đây, bất giác nàng đưa tay lau nước mưa trên trán, rồi giương chiếc ô trong tay cho vững.“Từ Kha?” Nàng gọi thử một tiếng, âm thanh không lớn, nên chẳng có đáp lại.Nơi này thoạt nhìn như một cái chuồng ngựa cũ, nhưng đã bỏ hoang từ lâu. Mặt đất phủ kín rêu xanh trơn nhẫy, dưới trận mưa to rửa qua, càng thêm xanh mướt. Diệp Do Thanh men theo vòm cổng, bước vào trong, trước mắt hiện ra một toà nhà dân bỏ hoang. Cửa nẻo, cửa sổ đều đã chẳng còn.Trong nhà không có ai. Nhưng ngay lúc ấy, nàng bỗng nghe một tiếng động lạ. Cả người lập tức căng thẳng, vài bước vòng qua, cảnh tượng đập vào mắt khiến nàng chấn động, suýt bật thốt lên.May mắn kịp đưa tay che miệng.Chỉ thấy trên mặt đất, nước mưa hòa lẫn từng vệt máu nhạt, tụ lại trong những hố lõm lớn nhỏ khác nhau. Vết máu còn vương trên vách tường, song vì mưa xối nên chỉ còn lại loang lổ lờ mờ.Trong đám cỏ khô vàng lẫn lộn cỏ dại xanh mới, có một thân người ngã nghiêng bất định.Không khí hôi tanh khó ngửi, khiến bụng dạ Diệp Do Thanh quặn lên từng cơn. Nàng vội xoay người, chống vào tường mà ho khan, thầm thở phào khi thấy thi thể kia mặc hắc y, ít ra không phải Từ Kha.Dù vậy, đây là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm sống, nàng chứng kiến một cảnh tượng như thế. Sức chấn động thật sự quá lớn, lạnh lẽo thấm từ da thịt vào tận xương tủy.Khác hẳn xã hội pháp trị hiện đại, nơi máu và chết chóc thường bị giấu kín, thì nơi này lại bày ra trần trụi ngay trước mắt nàng.Cố kìm nén buồn nôn, Diệp Do Thanh nép sát tường mà bước về phía sau, men qua những bụi cỏ mọc rậm, tránh khỏi cái xác kia, không dám nhìn thêm lần nữa.Nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Từ Kha. Lòng nàng càng thêm hoảng sợ.Đi tiếp qua một góc tường, cuối cùng, nàng cũng nhìn thấy.Từ Kha ngồi quay lưng lại, mặc kệ mặt đất lầy lội hay cơn mưa tầm tã trên đầu. Mái tóc đen dài rũ xuống sau lưng, xiêm y ướt dính vào người, làm lộ rõ đôi vai thẳng và đẹp. Trong tay nàng đang siết chặt thứ gì đó.Diệp Do Thanh hít sâu mấy hơi, rón rén bước tới, giơ ô che mưa lên đỉnh đầu nàng. Nào ngờ trên ô lại thủng một lỗ, để dòng nước mưa dội thẳng xuống đầu Từ Kha.Lúc ấy Từ Kha mới phát hiện có người đến. Nàng đột ngột xoay người, trong tay nắm chặt một cây trâm nhọn sắc bén, vung thẳng về yết hầu Diệp Do Thanh. Con ngươi Diệp Do Thanh lập tức co rút, vội vươn tay chụp lấy cổ tay nàng.May thay, động tác của Từ Kha chợt khựng lại, dừng cách cổ họng nàng chỉ một tấc.Đôi mắt đỏ ngầu, chứa đựng sát khí như kẻ bị dồn đến đường cùng. Nhưng vừa bắt gặp gương mặt Diệp Do Thanh, ánh nhìn ấy nhanh chóng biến đổi, trở thành hoảng loạn. Nàng ném phăng cây trâm trong tay, lùi về sau mà run rẩy.Thân thể Diệp Do Thanh cứng đờ, mãi sau mới cử động lại được. Nàng thả rơi chiếc ô rách, ngồi xổm xuống, đưa tay che đỉnh đầu Từ Kha, chắn bớt cơn mưa.“Không sao rồi.” Nàng dịu dàng nói.Trước mắt, thân thể nữ tử run rẩy, rồi bất ngờ lao vào lòng nàng, hai tay siết chặt lấy vạt áo, mặt tựa lên ngực nàng.Hơi ấm thấm qua lớp y phục lạnh buốt, tụ lại thành một vùng ấm áp nơi ngực.Khi đưa Từ Kha trở về Kim Lăng Trai, đầu óc Diệp Do Thanh vẫn còn ngẩn ngơ. Bộ dáng của Từ Kha như bị kinh hãi nặng nề, nàng cũng không dám hỏi nhiều.Sau khi an trí nàng vào phòng, Diệp Do Thanh bảo A Cẩu mang tới một vò rượu nóng, ngửa cổ uống mấy ngụm, mới thấy thân thể ấm dần.“Do Thanh, mau thay quần áo đi, nếu không ướt thế này dễ bị phong hàn lắm.” Bên cạnh, Thập Lý vừa lau sạch nước mưa còn sót lại trên mặt nàng, vừa đưa cho một chiếc khăn, lắc đầu dặn dò.“Được.” Diệp Do Thanh gật đầu.“Thay đồ xong rồi, lát nữa đến thăm Từ Kha đi. Vừa nãy nàng nói muốn gặp ngươi.” Thập Lý lại lắc đầu, đứng dậy, đỡ lấy một người say rượu đang nằm mê man sang bên.“Sư phụ, người mà cứ uống thế này, sau này thế nào cũng béo phì cho xem.” Diệp Do Thanh cười nói với theo, nhưng chẳng ai đáp lại.Nàng uống cạn phần rượu còn lại, chậm rãi đi lên lầu. Trong lòng không ngừng hiện lên gương mặt vừa rồi của Từ Kha – ánh sát khí và hung ác khiến nàng vẫn run rẩy. Thật ra, nàng vốn dĩ chưa bao giờ nhìn thấu con người ấy.Đến trước cửa phòng, nàng quên cả thay y phục, chỉ thấy khoảng cách đến Từ Kha càng lúc càng gần, bất giác hít sâu một hơi, đưa tay định gõ cửa.Ngay lúc đó, phía sau vang lên giọng Thập Lý. Nàng đang bưng một thùng nước nóng, ngăn lại:“Khoan đã, đợi lát rồi hãy vào. Nàng đang tắm.”Nghe vậy, Diệp Do Thanh vội vàng lùi vài bước, hơi lúng túng gật đầu.Nhưng từ trong phòng lại vọng ra tiếng nữ tử, giọng mềm mại dễ nghe, ẩn chút run rẩy:“Thập Lý tỷ tỷ… cho nàng vào đi, được không?”