[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 31: Ăn chút ngọt
“Giữ bọn họ trong phòng, đi gọi Lương Quốc Công tới.” Nàng hạ giọng nói.Diệp Do Thanh nghe vậy, trong lòng nhanh chóng xoay chuyển, lập tức hiểu được ý tứ của nàng, bèn vẫy tay gọi Cầm Tâm, ghé sát tai dặn dò mấy câu. Thiếu nữ ngẩn người, rồi vội vàng chạy nhanh ra ngoài cửa phòng.Tiếu Nhị Nương hoang mang liếc mắt nhìn ra cửa, rồi cố gượng cười.“Đại phu nhân, nếu đồ bổ đã đưa đến, thiếp thân cũng xin cáo lui, tránh quấy rầy người nghỉ ngơi.”Nói rồi nàng vừa định xoay người rời đi, ai ngờ Diệp Do Thanh lại thong thả bước đến cửa, kéo ghế ngồi xuống, chặn lối ra kín mít.Tiếu Nhị nương siết chặt khăn trong tay, vai hơi co lại, mãi một lúc sau mới lấy hơi mở miệng:“Đại cô nương, ý này là sao?”Ánh mắt Diệp Do Thanh lướt đến Từ Kha đang đứng trước giường che chở cho Triệu Khanh Nhu, sau đó mới chậm rãi đáp:“Nhị nương đã vất vả một chuyến, còn mang tới nhiều thứ quý giá như vậy, tất nhiên nên ở lại ngồi thêm một lát, kẻo thất lễ.”Sắc mặt Tiếu Nhị Nương đã từ trắng bệch chuyển sang tái mét. Bà ta gượng cười, ngầm ra hiệu cho mấy tỳ nữ, rồi nói:“Đại cô nương nói đùa rồi, chẳng qua là chút đồ bổ tầm thường, đâu đáng kể gì. Thiếp thân còn có chuyện trong phủ phải xử lý, xin cô nương cho phép rời đi.”Vừa dứt lời, mấy tỳ nữ liền vội tiến lên, định tháo then cửa sau lưng Diệp Do Thanh. Nhưng nàng chỉ tiện tay vung một cây quạt chẳng biết từ đâu ra, quét mắt một cái, lập tức khiến mấy người kia khựng lại, không ai dám bước tới thêm nửa bước, chỉ còn biết đưa mắt nhìn nhau.“Tiếu Nhị Nương, đừng làm khó hạ nhân. Các nàng mà dám động thủ với chủ tử, chính là tội, sẽ bị nha môn đánh roi.” Diệp Do Thanh mỉm cười nhàn nhạt.Lời vừa thốt ra, mấy tỳ nữ liền hoảng hốt lùi về phía sau, len lén liếc nhau, không dám manh động.Trong phòng bầu không khí căng thẳng hẳn lên. Tiếu Nhị Nương bị giam trong phòng, không dám liều lĩnh xông ra, chỉ có thể dồn ánh mắt uy hiếp về phía Từ Kha, mong rằng nàng ta chưa phát hiện gì.“Lại đây, cô nương ngoan.” Triệu Khanh Nhu dịu dàng mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay Từ Kha, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, “Ngồi bồi ta một lát.”Thấy thân thể Từ Kha cứng đờ, Diệp Do Thanh không khỏi bật cười.Từ Kha vốn không quen thân cận người khác, nay lại bị Triệu Khanh Nhu dịu dàng giữ lấy, mặt mày lập tức bối rối, vô thức liếc về phía Diệp Do Thanh như cầu cứu.Diệp Do Thanh nhún vai, tỏ vẻ bất lực.May thay, Triệu Khanh Nhu vốn tính tình dịu dàng, không hề tạo cảm giác gò bó, chỉ từ tốn hỏi han Từ Kha có quen với cuộc sống ở đây không. Một lát sau, cơ thể vốn căng thẳng của nàng rốt cuộc cũng dần thả lỏng.Cảnh tượng này quả thực đẹp đẽ, Triệu Khanh Nhu với gương mặt dịu hiền nở nụ cười từ ái, còn Từ Kha tuy không cười, nhưng nét mặt đã trở nên mềm mại hơn.Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Tai Diệp Do Thanh động đậy, ánh mắt vốn đang mải nhìn say sưa lập tức thu về. Nàng đứng dậy, vừa cất ghế ra thì cửa cũng bị gõ.“Khanh Nhu?” Ngoài cửa vang lên giọng trầm thấp của Lương Quốc Công.Diệp Do Thanh mở cửa, Lương Quốc Công với dáng người cao lớn bước vào. Hơi thở nghiêm nghị cùng khí nóng bên ngoài ùa vào, nhanh chóng tràn ngập cả gian phòng.“Diệp lang……” Tiếu Nhị Nương run rẩy vài bước muốn tiến lên, dừng lại nửa chừng rồi lấy khăn chấm mắt.“Quốc công.” Triệu Khanh Nhu cười nhạt, giọng điệu bình thản gọi một tiếng.“Sao thế này?” Lương Quốc Công đưa mắt nhìn quanh gian phòng chen chúc, tỏ vẻ khó chịu, vẫy tay phất.“Các ngươi, lui ra hết đi.”Mấy tỳ nữ nghe vậy vội vàng lom khom rút ra ngoài. Diệp Do Thanh nhân tiện nắm cổ áo kéo nốt ả tỳ nữ cài trâm châu hoa ra, đẩy đứng cạnh Tiếu Nhị Nương.Ả tỳ nữ lảo đảo suýt ngã, cúi đầu né tránh ánh mắt Diệp Do Thanh, gần như dúi mặt vào ngực, không dám ngẩng lên.“Khanh Nhu, thân thể nàng thế nào?” Lương Quốc Công khoanh tay, mở miệng hỏi.Từ sau khi Triệu gia xảy ra chuyện, Triệu Khanh Nhu vẫn ốm yếu triền miên, chẳng muốn giao tiếp cùng chồng. Khoảng cách giữa hai người ngày càng xa. Trái lại, Tiếu Nhị Nương biết cách chiều chuộng lấy lòng, khiến hắn dần chú ý nhiều hơn mà quên mất người vợ cả vốn thông tuệ.Mãi đến sau sự việc ở tiệc thọ Thái Hậu, hắn mới sực nhớ đến vợ và con gái mình đã bị bỏ quên nơi góc khuất.Triệu Khanh Nhu không trả lời. Diệp Do Thanh liền bước lên, cầm lấy chén thuốc và đồ bổ mà Tiếu Nhị Nương vừa đưa.“Tiếu Nhị Nương, đây đều là những thứ ngươi mới mang tới, bên trong đều có chứa quả Lục Ngạc.” Diệp Do Thanh đặt chúng lại cùng nhau, rồi từ chỗ Từ Kha vừa xem xét, lấy ra một ít bột khô, sau đó đưa mắt nhìn Từ Kha.Hiểu ý, Từ Kha mở miệng: “Quả Lục Ngạc bản thân không độc, nhưng cánh hoa lại mang độc tính rất nhẹ. Nếu hít phải lâu dài, gan sẽ dần tổn hại. Hơn nữa, nếu trúng độc mà lại dùng thêm quả Lục Ngạc, thì độc phát sẽ càng nhanh.”Lời vừa dứt, cả phòng liền xôn xao, sắc mặt ai nấy đều hoảng hốt. Lương Quốc Công trợn to mắt, nhìn chằm chằm Tiếu Nhị Nương đang lảo đảo suýt ngã.Nhờ có ả tỳ nữ dìu mới đứng vững, Tiếu Nhị Nương nuốt khan mấy ngụm nước bọt rồi mới cãi:“Cho dù thế, ta chẳng qua chỉ có hảo tâm đưa chén thuốc, sao lại có thể ác ý suy đoán như vậy? Nào là cánh hoa, nào là trái quả, chẳng phải là vu oan người tốt hay sao!”“Nô tỳ này sao dám ăn nói hồ đồ như thế!” Nói rồi bà ta còn muốn lao đến lôi kéo Từ Kha.Nhưng Diệp Do Thanh đã vung tay chặn kín, không để nàng chạm được vào người Từ Kha nửa tấc.Từ Kha được bảo vệ sau lưng, đôi mắt
rũ xuống, thoáng chớp nhẹ rồi ngẩng lên, khóe môi nở nụ cười châm biếm.“Nếu Quốc Công không tin, thì cứ sai người lục soát phòng ở vốn dĩ của Đại phu nhân, nhất là chỗ lỗ thông gió, sẽ thấy ngay có tàn dư bột hoa.”“Loại lượng lớn hoa Lục Ngạc như thế này rất khó mua, nơi bán nhất định có ghi chép.” Nàng lại nói tiếp.“Không thể dùng thầy thuốc trong phủ.” Diệp Do Thanh bổ sung.Lương Quốc Công nhìn thoáng qua Từ Kha, lại nhìn Diệp Do Thanh, cuối cùng đem ánh mắt chuyển sang Tiếu Nhị Nương đang mồ hôi ướt đẫm. Trên trán bà ta mồ hôi chảy xuống, đã phá hỏng lớp trang điểm chỉ trong chốc lát, biến thành một vũng nhơ nhớp.Đầu hắn chậm rãi gật nhẹ, khóe miệng giật giật, lạnh lùng nói: “Người đâu, đi thỉnh ngự y trong cung. Đồng thời tra xét kỹ Trường Thanh Các. Trước khi ngự y đến, bất kỳ ai cũng không được phép ra vào!”Ánh mắt hắn lại dời sang Tiếu Nhị Nương, ánh nhìn tựa hồ nặng ngàn cân, ép nàng run rẩy, rồi rốt cuộc “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống, cả người run như cành khô trước gió.“Diệp lang, thiếp… thiếp không có, không có mà…” Giọng Tiếu Nhị Nương càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ như tiếng muỗi vo ve.Trong gia trạch lại xảy ra chuyện hạ độc, hơn nữa kẻ bị nghi lại chính là thiếp thất mà hắn cưng chiều nhất, Lương Quốc Công chỉ cảm thấy tức giận đến choáng váng, bàn tay lớn đè chặt thái dương, thở hổn hển mấy hơi, rồi cắn răng ra lệnh:“Người đâu, giam Tiếu Nhị Nương vào Thiên Viện, tăng cường canh giữ, không được để bất cứ ai tới gần!”Hắn vừa vung tay, liền có mấy gia nhân xông vào, gần như lôi Tiếu Nhị Nương ra ngoài. Tiếng khóc lóc thảm thiết và gào thét của bà ta càng lúc càng xa dần.Trong phòng dần yên tĩnh. Cầm Tâm sợ hãi nép chặt vào tường, thân thể Triệu Khanh Nhu cũng run, dường như vẫn còn khiếp sợ vì vừa rồi suýt trúng độc. Chỉ có Từ Kha và Diệp Do Thanh là khác, một người ánh mắt sâu không biết đang nghĩ gì, một người thản nhiên phe phẩy quạt.Lương Quốc Công nhìn Triệu Khanh Nhu, chợt nhớ ra chính nàng vừa rồi suýt bị hạ độc ngay trong phủ mình, trong lòng dâng lên chút áy náy, vươn tay định tiến lại gần. Nhưng Triệu Khanh Nhu lại né tránh ánh mắt.Hắn đành dừng bước, thở dài, nói mấy câu an ủi rồi gọi thêm một ngự y khác đến chẩn trị, sau đó vội vàng rời đi.Cửa mở ra rồi khép lại, trong phòng chỉ còn bốn người.Diệp Do Thanh đi đến bên cạnh Triệu Khanh Nhu, nhẹ vuốt vai nàng, dịu giọng nói:“Mẫu thân, chúng ta sẽ dọn sạch toàn bộ độc vật, sau này sẽ không còn chuyện gì nữa.”“Ta không sợ.” Triệu Khanh Nhu mệt mỏi mỉm cười, một tay kéo Diệp Do Thanh, một tay nắm lấy Từ Kha.“Hôm nay may nhờ có hai đứa, nếu không…”“Người nhà thì cần gì nói cảm ơn.” Diệp Do Thanh lắc đầu.Triệu Khanh Nhu dịu dàng cười, lát sau lại nói: “Càng phải cảm tạ Từ Kha. Một cô nương tốt thế này, có thể đến ở trong phủ chúng ta, đúng là phúc khí của ta.”Từ Kha nghiêng đầu, mặt thoáng đỏ.“Còn nữa, trên đời nam nhi bạc tình nhiều lắm. Hai đứa sau này nhất định phải chọn một phu quân xứng đáng, chớ để giống ta, uổng phí cả đời.” Giọng Triệu Khanh Nhu nghiêm túc.“Xin nương yên tâm.” Diệp Do Thanh nở nụ cười, ánh mắt liếc sang Từ Kha, lại bất ngờ thấy mặt nàng ấy đỏ bừng như lửa, vội vàng lùi ra, tránh thoát bàn tay Triệu Khanh Nhu.“Đại phu nhân, ta đi rửa sạch hết chỗ độc vật.” Từ Kha nói xong, lập tức xoay người bỏ chạy.Đêm đó, Quốc Công Phủ có thể nói gà bay chó sủa. Tại Thiên Viện, Tiếu Nhị Nương đầu tiên là khóc suốt nửa đêm, sau lại tìm dây thừng muốn treo cổ, khăng khăng đòi gặp Lương Quốc Công. Cùng lúc, Diệp Trừng Trúc và Diệp Thừa Phúc thì quỳ ngoài thư phòng cầu xin suốt nửa đêm, khóc lóc không ngừng, khiến toàn phủ không ai được yên.Không biết từ đâu vọng tới tiếng đồ sứ rơi vỡ, rồi theo đó là một trận gào thét chói tai, náo loạn đến mức khiến người ta choáng váng.Diệp Do Thanh bất đắc dĩ phải trở mình ngồi dậy, khoác thêm áo ngoài. Ngọn nến vừa sáng lên, Từ Kha đã bưng giá nến đi vào, đặt xuống đầu giường.“Hẳn là lần này nàng ta cắt cổ tay.” Diệp Do Thanh ngáp một cái, bất lực nói. Nàng đã bị đánh thức ba bốn lần, xem ra đêm nay khó mà ngủ yên.“Ngươi vì sao lại hiểu độc dược rõ như vậy?” Diệp Do Thanh bỗng hỏi, mắt nhìn Từ Kha đang khuất trong bóng tối.Từ Kha trầm mặc một lát, rồi bước lên một bước. Ánh nến chiếu sáng nửa khuôn mặt nàng, soi ra đường nét mỏng manh như họa, sóng mắt như nước, nhè nhẹ lay động.“Ta từng gặp qua.” Nàng đáp.“Gặp qua?” Diệp Do Thanh hơi nghiêng đầu.“Ngày trước khi còn trong cung, hầu hạ quý phi, từng được dạy nhận biết nhiều loại dược thường gặp, trong đó có cả Lục Ngạc quả.” Từ Kha nói.Diệp Do Thanh gật đầu. Hoàng cung vốn là nơi hiểm ác, cung nữ học được chút y dược hay độc dược cũng chẳng có gì lạ.“Nhưng vì sao ngươi lại giúp ta?” Diệp Do Thanh tiếp tục, trong lòng thật sự nghi hoặc. Từ Kha vốn là người thận trọng, hơn nữa chuyện này liên quan đến Triệu Khanh Nhu – vốn chẳng dính dáng gì đến nàng. Dù có muốn giúp, cũng không cần phải tỏ ra phẫn nộ quyết liệt như vậy.“Ta không phải giúp ngươi.” Từ Kha lập tức đáp, tựa như có chút tức giận.Diệp Do Thanh nhìn nàng, im lặng.Một lúc sau, Từ Kha mới lại lên tiếng, giọng trầm thấp: “Năm xưa trong cung có một tiểu tài nhân mới nhập cung, được quý phi thương, đối với ta cũng rất tốt, lại còn được hoàng đế sủng ái.”“Nhưng sau đó, nàng chết rồi, bằng đúng phương pháp ấy.”Lòng Diệp Do Thanh chùng xuống, bỗng thấy trong phòng ngột ngạt khó thở.Từ Kha không khóc, chỉ là trong ánh nến, trong mắt nàng như có dòng nước lặng lẽ chảy. Diệp Do Thanh biết mình đã chạm vào vết thương lòng của nàng, trong thoáng chốc chẳng biết nói gì an ủi. Nàng đưa tay lần mò trên đầu giường, lấy ra một viên kẹo giấy gói, nhét vào tay Từ Kha.Từ Kha sững người, ngơ ngác nhìn viên kẹo trong tay. Diệp Do Thanh cười dịu dàng, bóc lớp giấy, rồi đưa viên kẹo tới bên môi nàng, nhét vào.“Ăn chút ngọt, tâm tình sẽ tốt hơn.”...Sáng hôm sau, một thân ảnh nữ tử khoác áo choàng trắng ngà, che khuất phần lớn gương mặt, lặng lẽ bước ra khỏi Quốc Công Phủ, theo con đường ngự phố thẳng hướng hoàng cung.Trên đường phố lúc này chưa mấy náo nhiệt, chỉ có vài người bán hàng rong dậy sớm đã bắt đầu bận rộn. Từ Kha quen thuộc mà len lỏi đi qua những ngõ nhỏ, nét mặt luôn căng thẳng cảnh giác, trong tay áo dường như đang nắm chặt thứ gì đó.Đã lâu rồi nàng chưa từng lẻn vào cung, ấy là bởi vì cắt đứt liên lạc với cô mẫu. Nhưng có vài vật, nàng nhất định phải trao tận tay cô mẫu, kéo dài thêm cũng không được.Suốt dọc đường đi, mọi chuyện vẫn trôi chảy như thường ngày, song mới chỉ đi được nửa đoạn đường đến hoàng cung, bước chân nàng bỗng khựng lại, đột ngột quay đầu nhìn ra sau.Phía sau trống trải tiêu điều, người bán rong cũng chẳng còn bao nhiêu. Một trận gió lùa qua, cuốn bay những cánh hoa rơi cùng lá hoè xào xạc.Trời hãy còn chưa sáng hẳn, ánh bình minh chưa ló, chỉ có vầng sáng mờ ảo từ mặt trời xuyên qua tầng mây dày, phủ xuống Biện Kinh một màu mông lung.Yết hầu Từ Kha giật động, nàng giả như không có chuyện gì xảy ra mà xoay người tiếp tục đi nhanh hơn. Thế nhưng khi ngang qua một ngõ sâu hun hút, nàng bất ngờ rẽ ngoặt, lao nhanh chạy vội vào trong.Người vừa âm thầm theo dõi phía sau thấy vậy, vội nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp, cũng phóng theo vào ngõ. Từ Kha liều mạng bỏ chạy, chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt lắc lư dữ dội. Tiếng bước chân hỗn loạn phía sau vang lên dồn dập, chẳng rõ có bao nhiêu kẻ đang đuổi bám.Nàng không khỏi buông một tiếng chửi rủa. Thân hình nữ tử uyển chuyển tuy nhanh nhẹn, song rốt cuộc vẫn chẳng thể sánh nổi với bọn người có võ công. Chỉ trong chốc lát, hơi thở của chúng đã gần kề sát bên tai.Tim phổi nàng co thắt, nhịp đập càng lúc càng gấp gáp, trước mắt dần mờ đi. Từ Kha biết mình không thể cầm cự lâu hơn. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chợt thấy trước mặt có một đống cỏ khô chất cao, nàng liền lao tới, dùng hết sức đẩy ngã, tạm thời chắn ngang lối để cản bước truy binh.Sau đó, nàng lại lao ra khỏi ngõ nhỏ, chạy thẳng về phía ngự phố. Đám người kia vẫn kiên quyết bám theo không rời, sơ sơ cũng phải hơn năm kẻ, một bộ dạng quyết bắt nàng về bằng được.Bước chân Từ Kha ngày càng nặng nề, hơi thở cũng trở nên khó nhọc, trong lòng nàng dấy lên nỗi tuyệt vọng hoảng loạn. Giữa kinh thành rộng lớn như thế, nàng có thể chạy thoát về đâu đây?Đúng vào lúc hiểm nghèo, trong đầu nàng bỗng chợt hiện lên một cái tên, một cái tên vốn tưởng chẳng bao giờ sẽ nhớ tới nữa, nhưng lúc này lại theo bản năng xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ nàng.Diệp Do Thanh!