[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 14: Thái Hậu chỉ hôn




Đứng trước cửa Thúy Hồng Trang, Diệp Do Thanh không khỏi sinh vài phần cảnh giác, rốt cuộc một tờ giấy vô danh thế này, tám phần là bẫy rập.

Lúc ấy đang đúng ngọ, ánh mặt trời gay gắt treo cao trên đỉnh đầu, phố ngự vắng người, chỉ còn những tán cây hòe cổ thụ che rợp trời.

“Đại cô nương!” Trong cửa hàng có người hô to, theo sau là một thiếu niên tóc rối bù chạy ra. Vài bước đã đứng trước mặt nàng, thở gấp nói:

“Ngài rốt cuộc cũng đến rồi!”

Diệp Do Thanh chưa nói lời nào, chỉ gật đầu, mặc hắn dẫn vào cửa. Ánh sáng chói chang bên ngoài liền bị một mảnh bóng râm che khuất, không còn chút oi bức.

“Này, ngươi xem đi.” Diệp Do Thanh đưa cho thiếu niên một xấp giấy đầy chữ, “Nếu ngươi không có ý kiến gì, thì cứ làm theo bản này.”

Thiếu niên nghe vậy, cung kính nhận lấy, cẩn thận cất đi.

“Người muốn gặp ta là ai?” Diệp Do Thanh hỏi.

“Chính là cái nữ nhân điên kia. Mãi đến hôm qua nàng mới tỉnh, vừa mở miệng đã bảo muốn gặp ngài. Ta không cho, nàng còn uy hiếp ta!” Thiếu niên tức giận, “Đại cô nương, ngài phải cẩn thận. Người này võ công cao cường, hành sự lại quỷ quyệt, nhìn liền biết không phải hạng tốt lành.”

“Ngươi lần đầu gặp nàng là khi nào?” Diệp Do Thanh chợt hỏi.

“Từ nhỏ đã từng gặp. Người này xuất quỷ nhập thần, có khi ngày nào cũng quanh quẩn gần đây, có khi mấy tháng liền chẳng thấy bóng dáng.” Thiếu niên nghĩ ngợi rồi đáp.

Diệp Do Thanh gật đầu, theo bậc thang gỗ lay động đi lên lầu, đến trước cửa phòng, dùng ngón trỏ gõ nhẹ.

“Mời vào.” Một giọng nữ khàn khàn vọng ra. Thanh âm ấy vừa tiêu sái vừa biếng nhác, lại pha lẫn vẻ tang thương trời sinh.

Diệp Do Thanh cẩn thận đẩy cửa. Trong phòng không khí bình lặng, mùi rượu sót lại trộn lẫn hương gỗ ẩm mốc lan tràn khắp nơi.

Trên giường, một nữ nhân khoanh chân ngồi, mặc áo bố cũ kỹ. Khuôn mặt nàng lại trẻ trung lạ thường, dáng dấp giống người dị vực, sống mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, đôi mắt khi nhìn lên lại ánh lên sắc vàng kim nhạt, so với ngày đó càng thêm rực rỡ.

Diệp Do Thanh hơi ngẩn người, nữ nhân trước mặt, đã không còn nửa phần bộ dáng kẻ điên.

“Diệp Do Thanh.” Nữ nhân nói tên nàng, dường như đang nhấm nuốt ba chữ ấy, “Mấy hôm trước, đa tạ ngươi.”

“Ngươi nhận ra ta?” Diệp Do Thanh đứng yên chưa động.

Nữ nhân không đáp, ánh mắt lại ngước lên, dừng ở búi tóc của nàng. Nhìn chăm chú một hồi, nàng cất giọng:

“Cây trâm lá liễu đó, là ta năm xưa để lại cho ngươi, khi ngươi còn nhỏ.”

Diệp Do Thanh ngạc nhiên, đưa tay sờ búi tóc, quả nhiên rút ra được một cây trâm bạc dài, đuôi trạm khắc hình lá liễu.

Mỗi ngày Cầm Tâm đều cài cây trâm ấy lên đầu nàng, nàng vẫn cho rằng đó chỉ là món đồ nguyên chủ lưu luyến, nên chẳng mấy để tâm.

Giờ nhìn kỹ, Diệp Do Thanh nắm cây trâm trong tay, dùng sức. “Bang!” một tiếng, thân trâm bất ngờ kéo dài, đầu nhọn lóe sáng, tựa như lưỡi dao bén.

Nàng ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mặt, trong mắt lộ vẻ hoài nghi.

“Hồi nhỏ ngươi thân thể ốm yếu, lúc đó ta theo đoàn vào kinh. Bởi vì ngươi còn nhỏ, không cần kiêng kỵ, may mắn được Tự Vinh Vương chọn, để ta làm sư phụ dạy dỗ ngươi hai năm.” Nữ nhân thản nhiên nói, giọng bâng quơ.

Diệp Do Thanh lật lại ký ức, so sánh cây trâm này với hoa trâm của Từ Kha, trong đầu đột nhiên sáng rõ, lập tức đoán được thân phận nàng.

“Quý phi có biết chuyện này không?” Diệp Do Thanh chợt hỏi.

Nghe vậy, nữ nhân vừa buông mắt xuống lập tức ngẩng lên, kinh ngạc vì nàng có thể đoán ra thân phận mình. Rốt cuộc, trong quá khứ, Diệp Do Thanh vốn là kẻ ngu dốt không hiểu sự đời.

“Không biết.” Nữ nhân đáp ngắn gọn.

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Diệp Do Thanh, nàng khẽ thở dài, giọng mang chút buồn bã:

“Ngươi không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì. Bảy năm qua, cảnh còn người mất. Nay nàng là Quý phi, đã sớm không còn là Chu Tử Thu.”

...

Nửa canh giờ sau, Diệp Do Thanh chậm rãi trở về Quốc Công Phủ, đi men theo hành lang nhỏ bị bụi hoa che kín.

Nàng nhận ra, khi nhắc đến chuyện cũ, Thập Lý liền lộ rõ thống khổ, nên cũng không truy hỏi nhiều. Những bí ẩn trong cung kia, nàng vốn không muốn dây dưa.

Song, nghe chuyện xưa vẫn khiến nàng không khỏi cảm thán.

“Đại cô nương!” Bỗng một tiếng gọi trong trẻo gấp gáp vang lên từ cuối hành lang.

Diệp Do Thanh cau mày, vừa lúc đưa tay đỡ lấy Cầm Tâm đang suýt ngã nhào vào người mình.

“Có chuyện gì?” Nàng hỏi.

“Vừa rồi trong cung có một vị nội thị đến, mang theo thiệp mời đại thọ của Thái Hậu. Người trong phủ đều phải tham dự, chỉ còn thiếu ngài!” Cầm Tâm vội vàng nói, mồ hôi rịn đầy trán, cũng chẳng còn màng lễ nghi, vội nắm tay áo nàng kéo đi.

Thái Hậu đại thọ!

Diệp Do Thanh vừa bước nhanh theo Cầm Tâm, vừa cắn chặt môi, tự trách chính mình vì sao lại quên mất chi tiết trọng yếu đến thế.

Thái Hậu, chẳng rõ vì ý gì, lại cố ý ở tuổi năm mươi lăm tổ chức yến tiệc, chiêu đãi toàn bộ hoàng thân quốc thích trong kinh thành, cả gia quyến đều phải diện kiến.

Trong yến tiệc ấy, mỗi người đều phải dâng một lễ vật mừng thọ để cầu phúc cho Thái Hậu. Thái Hậu sẽ xem qua từng món, chọn ra phần ưng ý nhất. Ai dâng được lễ vật đó sẽ có cơ hội xin Thái Hậu ban cho một tâm nguyện.

Thăng quan, phát tài, được phong thêm tước lộc, tất cả đều có thể thành sự thật trong khoảnh khắc này. Vì thế, với toàn bộ hoàng thân quốc thích kinh thành, đây chính là đại sự vô cùng trọng yếu.

Rốt cuộc chạy đến tiền viện, Diệp Do Thanh liền thấy Lương Quốc công mặc áo khoác màu nâu, thân hình uy phong lẫm liệt đứng trước mặt đám hoạn quan.

Ánh mắt ông ta vừa thấy nàng cong lưng chạy gấp tới liền cau mày, đôi môi mỏng mím lại, song lại không quát mắng ra tiếng.

Diệp Do Thanh cảm nhận rõ ràng ánh nhìn đầy lửa giận của Lương Quốc Công, nhưng nàng cúi đầu, cụp mi, lẳng lặng đứng bên cạnh Triệu Khanh Nhu.

Triệu Khanh Nhu hơi dịch người, thay con gái chắn đi ánh mắt nghiêm khắc ấy.

Sau lưng cuối cùng không còn căng thẳng đến ngứa ngáy, Diệp Do Thanh ngẩng mắt, liền bắt gặp ngay ánh nhìn châm chọc của Diệp Trừng Trúc.

Nàng đến thực sự muộn, bởi lúc này vị hoạn quan mặt trắng kia đã tuyên đọc xong chỉ dụ, đưa thiệp mời cung kính giao cho gia nhân bên cạnh, rồi cáo lui.

Chưa kịp để Diệp Do Thanh đứng thẳng lưng, liền nghe tiếng nói thô khoáng, uy nghiêm của Lương Quốc Công áp xuống từ đỉnh đầu:

“Diệp Do Thanh, lại đây.”

Trong ấn tượng của Diệp Do Thanh, vị Quốc Công này chưa bao giờ để lại thiện cảm. Ngay cả trong nguyên tác, hắn luôn coi lợi ích gia tộc làm đầu, điển hình của một kẻ quyền quý lạnh lùng.

Hắn vốn cũng chẳng hề khước từ ý tứ kết thân lôi kéo mà Tần gia đưa tới. Bằng không, sao có thể gả đích nữ vào phủ một võ tướng tam phẩm? Sau hôn sự lại càng mặc kệ nguyên chủ bị hành hạ, chẳng hề hỏi han.

Diệp Do Thanh an ủi Triệu Khanh Nhu, rồi đi theo ông ta vào đại đường phía trước. Cửa vừa mở ra, bóng dáng quen thuộc liền đập vào mắt nàng.

Tần Vọng?

Trong lòng Diệp Do Thanh lập tức dấy lên một cơn chán ghét, nàng ngẩng mắt nhìn về phía Lương Quốc Công.

“Ngài đây là có ý gì?” Nàng hỏi, đôi mắt màu trà hơi nheo lại.

“Tiểu tướng quân hôm nay tới để bàn công vụ trong triều.” Giọng Lương Quốc Công trầm khàn, “Gọi ngươi đến đây, bởi giữa ngươi và hắn còn có hôn ước.”

“Chuyện Tần tiểu tướng quân gian dối ngày sinh, ngài đã quên rồi sao?” Diệp Do Thanh lạnh lùng hỏi thẳng.

“Láo xược!” Râu Lương Quốc Công run run, hiển nhiên bởi sự vô lễ của nàng mà giận dữ. Hắn còn định quát thêm, thì chợt có tiếng bước chân vọng đến gần.

Tần Vọng xuất hiện, vẫn bộ hắc y tuấn lãng như cũ. Hắn khom người hành lễ với Lương Quốc công, rồi mỉm cười nói:

“Quốc công, tại hạ thất lễ. Có chút việc riêng muốn cùng đại tiểu thư nói vài lời, ngài xem…”

Lương Quốc Công nhìn chằm chằm Diệp Do Thanh một lúc, ánh mắt nặng nề như ngàn cân, ép đến mức nàng khó thở. Sau cùng ông hừ mạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Diệp Do Thanh còn chưa kịp thở phào, đã cảm nhận bàn tay ấm áp đặt lên cánh tay mình. Nàng lập tức như bị điện giật, hất mạnh, đẩy Tần Vọng lùi ra.

“Ta sẽ không gả cho ngươi. Đừng phí công vô ích.” Nàng lạnh giọng nói.

Tần Vọng lùi lại mấy bước, bỗng bật cười. Tiếng cười ấy như thể nàng quá tự phụ, hoàn toàn chẳng đáng để hắn bận tâm. Hắn dịu giọng:

“Xưa nay cha mẹ đặt đâu, mai mối nói đó. Việc hôn nhân, đâu phải do ngươi quyết.”

Hắn nhìn nàng, khóe môi nhếch lên, nháy mắt một cái:

“Chờ đó, Thanh Thanh.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất ngoài cửa.

Diệp Do Thanh chưa bao giờ thấy ai buồn nôn đến thế, chỉ một cái nháy mắt thôi cũng khiến nàng suýt nôn khan. Bàn tay vô thức đặt lên chiếc bình sứ men xanh bên cạnh, như muốn bóp nát cả những đóa hoa tươi thành bùn, ánh mắt dần trở nên sâu lạnh.

Nàng nhớ rõ lời Từ Kha từng nói: Tần Vọng đang chuẩn bị dâng lên Thái Hậu lễ vật mà bà yêu thích nhất, để đổi lấy chính miệng Thái Hậu ban hôn.

Điều đáng sợ nhất chính là nếu theo mạch nguyên tác, quả thật Tần Vọng sẽ giành được phần thắng đầu tiên.

Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng Diệp Do Thanh chợt tan biến, khóe môi lại khẽ nhếch thành một nụ cười sâu xa. Nàng vốn chẳng phải hạng người thích đoạt lấy đồ của kẻ khác. Nhưng nếu Tần Vọng đã bất nhân…

Vậy thì nàng cũng có thể bất nghĩa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...