[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 13: Làm nên nghiệp lớn




Diệp Do Thanh thật muốn tự bóp chết mình.

Nhưng nàng vốn luôn giữ được bình tĩnh, cho dù trong lòng sóng gió dậy lên đến mấy, gương mặt vẫn duy trì vẻ thản nhiên. Thuận tay, nàng giữ chặt lấy cánh tay Từ Kha, kéo nàng ra cách mình nửa trượng.

Từ Kha hiển nhiên cũng không ngờ tới lại nghe được câu nói ấy. Đôi mắt hồ ly chớp chớp mấy lần, mới đứng vững lại thân hình.

Bầu không khí xấu hổ bắt đầu lan ra. Diệp Do Thanh muốn sửa miệng, nhưng thời cơ đã qua mất. Giờ mà chữa lại, ngược lại càng kỳ quái.

Thôi vậy, nàng nghĩ chỉ là một câu nói thôi, chắc Từ Kha sẽ không thật sự để tâm.

“Diệp cô nương cũng biết nói giỡn đấy.” Quả nhiên, khóe môi anh đào của Từ Kha hé mở, ánh mắt cười châm chọc.

“Tiền trọ, ta sẽ trả ngươi.” Nói xong, Từ Kha lùi lại hai bước, vòng qua Diệp Do Thanh, đi thẳng về phía cửa. Diệp Do Thanh chợt nhớ ra điều gì, theo phản xạ quay đầu nhìn nàng.

Nàng vốn định nhắc Từ Kha nên thay y phục khô sạch, nhưng rồi lại ngậm miệng. Với người này, giữ khoảng cách mới là thượng sách, Diệp Do Thanh nghĩ vậy.

Bóng dáng Từ Kha rất nhanh đã biến mất. Diệp Do Thanh liếc qua nữ nhân đang hôn mê bất tỉnh trên giường lắc đầu, rồi bước nhanh ra ngoài.

Cửa hàng này diện tích cũng không nhỏ, nhưng cách trang trí và bày biện quá mức cũ kỹ, tiết kiệm. Cho dù thiếu niên kia có nấu sơn hào hải vị, cũng hiếm ai chịu bước vào nếm thử.

Tuy trước kia ở hiện đại nàng chưa từng làm về mảng ăn uống, nhưng theo lối “trông mèo vẽ hổ”, cải tạo một chút cũng không quá khó.

Trong đầu hình dung rõ ràng kế hoạch kinh doanh khiến bước chân nàng càng thêm nhẹ nhõm. Trước khi rời quán, nàng còn dặn dò thiếu niên: hãy nấu hết tất cả các món sở trường, rồi đưa đến phủ Quốc Công.

Trên con đường ngự đạo, cây xanh che rợp bóng, hoa đan thành dải, ánh nắng len qua tán lá. Quả thực đúng như lời thơ cổ, Biện Kinh đúng là như thế, rợp bóng cây xanh, cành cũ vươn ra tận lòng đường, từng cánh hoa không biết từ đâu bị gió cuốn, xoay thành từng vệt mây rơi trên mặt đất.

Con đường ngự rộng lớn, bá tánh lác đác qua lại, có người còn dắt dê, dắt bò. Thế nên trong không khí ngoài hương hoa còn phảng phất mùi đồng cỏ, một làn hơi thở mát lành rất riêng.

Diệp Do Thanh chưa từng thấy cảnh sắc thế này. Nàng dừng lại bên đường ngắm người ta vẽ tranh đường phố, mãi đến khi trời dần tối mới cùng Cầm Tâm vừa cười nói vừa thong thả trở về phủ, sớm an nghỉ.

Đêm đó, hiếm hoi nàng mới có một giấc ngủ ngon. Trong mộng chỉ toàn ấm áp, không chút phiền lo. Gió xuân về đêm thổi nhè nhẹ, mèo hoang men theo gió kêu ngoài chân tường.

Trong khi đó, ở sân viện bên cạnh, bầu không khí lại chẳng được bình thản như vậy.

Một thiếu nữ tuổi còn trẻ, quấn trong áo cừu dày, ngồi trên ghế gỗ đỏ trong chính sảnh, hai tay ôm bát trà gừng, khóc lóc tựa hoa lê ướt mưa.

Một phụ nhân dung mạo xinh đẹp ngồi cạnh vừa đau lòng, vừa trách mắng tỳ nữ vài câu, sai nàng thêm củi cho lò hương đồng thau bên chân cháy càng mạnh.

“Nương, thị vệ gác cổng nói, mấy hôm nay Diệp Do Thanh quả thật xuân phong đắc ý. Ngày nào nàng cũng còn thong dong đứng giữa đường, ngắm tranh vẽ suốt nửa ngày. Nghĩ đến nàng vui vẻ như thế, trong khi con ở đây chịu gió lạnh hành hạ, ngực tức đến đau, con chịu sao nổi.” Diệp Trừng Trúc vừa nói vừa hắt xì một cái, chóp mũi đỏ ửng cả lên.

Tiếu Nhị nương nghe con gái khóc, trong lòng càng thêm ấm ức.

“Cặp mẹ con kia đúng là âm hồn bất tán. Chẳng hiểu sao, ta cứ thấy Diệp Do Thanh không còn dễ đối phó như trước.”

“Bất quá con cũng đừng lo. Đệ đệ con chẳng mấy chốc sẽ có chức quan trong triều. Dựa vào tước vị của cha con, phẩm cấp hẳn cũng chẳng thấp. Đến lúc đó, có chỗ dựa vững vàng, còn sợ gì Diệp Do Thanh?”

“Nhưng nàng cứ phá hỏng chuyện tốt của con. Con thích Tần tiểu tướng quân, nàng cũng thích. Huống hồ nàng là đích nữ, có nàng ở trên, ai còn nhìn đến con nữa?” Diệp Trừng Trúc càng nói càng tủi thân, bực bội đặt mạnh bát trà gừng xuống bàn.

“Đích thì đã sao? Ngoài cái danh nghĩa ra, nàng chẳng có gì cả. Con cứ yên tâm, nửa tháng nữa là thọ yến Thái hậu. Trước mặt hoàng gia, nàng nhất định sẽ mất mặt. Đến lúc đó, con nhanh trí một chút, dựa vào thứ ta đã chuẩn bị cho con, chiếm được cảm tình Thái hậu, cầu được phong hào, sau này còn sợ gì Diệp Do Thanh?”

Trong mắt Tiếu Nhị Nương lóe lên ánh tính toán, bà vuốt mái tóc con gái, rồi quay sang tỳ nữ đang cài trâm lam châu hoa.

“Ngươi vừa nói, hôm nay đại cô nương đi đâu?”

“Đại cô nương đi ra phố ngự. Ở đó từng có không ít cửa hàng dưới danh nghĩa Tự Vinh Vương. Nhưng hiện giờ đều đã bán đi lấy tiền, chỉ còn mấy chỗ vẫn còn trong tay phu nhân.” Tỳ nữ đáp nhỏ.

Nghe vậy, Tiếu Nhị Nương bật cười, như nghe được chuyện cười lớn nhất đời.

“Mẹ con bọn họ đã sớm chống đỡ không nổi nữa. Chỉ còn cái quán ăn rách nát, liệu xoay sở được gì? Nhìn Triệu Khanh Nhu bệnh tật như vậy, chỉ sợ chẳng còn bao lâu.”

Nói đoạn, bà đưa lại chén trà cho Trừng Trúc, ánh mắt dịu dàng, nhưng nơi đáy mắt lại lóe lên một tia độc ác.

Liên tiếp mấy ngày sau, tâm tình của Diệp Do Thanh đều có thể nói là vô cùng thoải mái. Không còn nhịp sống hối hả của hiện đại, chỉ còn lại nhàn nhã thư thái.

Mỗi sáng nàng không còn mở mắt ra là đọc tin tức, mà là Cầm Tâm bưng trà nóng cùng cháo thanh, bên tai là tiếng chim hót, mùi hoa thoang thoảng, sung sướng chẳng khác nào thần tiên.

Tuy Diệp Do Thanh biết dưới sự sung sướng này tiềm ẩn nguy cơ, nhưng nàng chẳng ngại. Đời người đắc ý, cứ phải hưởng tận.

Tất nhiên, nàng cũng không hề nhàn rỗi, vẫn bận rộn soạn thảo và chọn lọc những kế hoạch của mình.

Hôm ấy thời tiết thật đẹp. Nàng ngồi dưới gốc lê trong đình viện, vừa dọn dẹp xong một bàn giấy, thì chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vàng vang đến. Nàng lập tức đứng dậy, tiến lên đỡ lấy Triệu Khanh Nhu.

“Mẫu thân, sao ngài lại tới đây?” Diệp Do Thanh vội vàng dìu mẫu thân ngồi xuống.

Triệu Khanh Nhu bệnh tình mấy ngày nay dường như càng lúc càng nặng, ngay cả căn bệnh cũ vốn đã khỏi cũng lại tái phát. Đại phu trong phủ đã đến xem nhiều lần nhưng đều không tìm ra nguyên nhân, khiến người trong nhà thêm phần lo lắng.

“Trời đẹp thế này, ta không muốn cứ nằm mãi trong phòng.” Triệu Khanh Nhu mỉm cười, bàn tay gầy gò dịu dàng vuốt ve gương mặt con gái, trong mắt lấp lóe một tia không nỡ.

Diệp Do Thanh mẫn cảm nhận ra ánh nhìn kia dường như mang theo nỗi biệt ly, khiến tim nàng thót lên vài phần.

Bao ngày nay, nàng luôn khuyên mẫu thân ra thành tìm đại phu khác, nhưng Triệu Khanh Nhu chỉ lắc đầu, lấy cớ thân thể yếu, không chịu đi. Điều ấy càng khiến trong lòng nàng nảy sinh hoài nghi.

“Ngươi vẫn đang bận tâm chuyện cửa hàng kia sao?” Triệu Khanh Nhu cầm lấy tờ giấy trên bàn lật xem, thấy trên đó chi chít những ký hiệu lộn xộn chẳng hiểu nổi, bèn đặt xuống, dịu dàng nói: “Thanh Nhi nên tập viết nhiều hơn.”

Nghe vậy, Diệp Do Thanh không khỏi sờ mũi, có chút ngượng ngập, nàng thật sự không biết viết chữ bằng bút lông.

“Thanh Nhi, đêm qua ta nghe Cầm Tâm nói, con gặp chút khó xử.” Triệu Khanh Nhu khẽ cười, rồi lấy từ bên hông ra một túi tiền, nhét vào tay nàng. Dù chỉ là một động tác nhỏ thôi, trông bà lại như mất hết sức lực.

“Cái miệng lắm chuyện của Cầm Tâm…”

Diệp Do Thanh hơi bực, nhưng đúng là chuyện trang hoàng cửa hàng cần rất nhiều bạc, nàng vì thế mà khổ não đã lâu.

Nàng mở túi tiền ra, vừa nhìn thấy tấm ngân phiếu bên trong liền kinh ngạc trừng to mắt.

“Mẫu thân…” Nàng vội vàng mở miệng, nhưng Triệu Khanh Nhu đã cắt ngang lời.

“Đây là số bạc ta bán đồ trang sức để lại, cộng thêm chút dành dụm mấy năm nay. Ban đầu vốn định chờ ngày con thành thân mới đưa, bởi nữ tử không có tiền phòng thân thì thiệt thòi lắm.” Triệu Khanh Nhu dừng lại, ho khan một tiếng rồi mới nói tiếp, “Nhưng nếu bây giờ con cần, thì cứ cầm lấy mà dùng.”

Bà mỉm cười, đôi má gầy gò vẫn thấp thoáng nét đẹp tương tự Diệp Do Thanh: “Ta từng nghĩ sẽ trải qua nhiều chuyện ở đời, nhưng cuối cùng lại chẳng làm được gì. Nữ tử cả đời chỉ quanh quẩn trong nhà cửa, nếu có thể thử sống khác đi, dù sao cũng là điều tốt.”

Diệp Do Thanh bỗng thấy sống mũi cay xè.

Một người mẹ dốc hết tình thương, dù nàng vốn là người lạnh nhạt, cũng không thể không mềm lòng.

“Cảm ơn mẫu thân.” Nàng nói.

“Thân thể không chịu nổi, chỉ ngồi đây một lát mà đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh rồi.” Triệu Khanh Nhu cười, để Cầm Tâm đỡ đứng dậy. Trước khi rời đi, bà còn đưa tay dịu dàng chạm vào má Diệp Do Thanh, rồi chậm rãi bước ra khỏi tiểu viện.

Diệp Do Thanh lặng nhìn bóng lưng ấy, trong lòng dâng lên nỗi xúc động chưa từng có, chưa bao giờ nàng cảm thấy rõ ràng như lúc này rằng mình thật sự muốn giữ lại người mẹ vốn không thuộc về nguyên bản này.

“Khụ… khụ…” Diệp Do Thanh ho khan vài tiếng, hoàn hồn nhìn lại bàn đá, bất chợt thấy trên đó có thêm một tờ giấy. Hẳn là do Cầm Tâm để lại khi nãy, nhưng nàng mải nghe mẫu thân nói chuyện nên không để ý.

Cầm lấy tờ giấy, trên đó là những dòng chữ tuấn lãng, dứt khoát.

“Thúy Hồng trang, chờ ngươi.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...