[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 96
Một tiếng rưỡi đồng hồ là khái niệm thế nào? Trước đây mỗi lần ân ái, bọn họ còn làm lâu hơn cả mốc thời gian này, nếu không thì chẳng thể gọi là thoả mãn.Vậy mà giờ đây họ lại phải chia nhỏ, nghiền nát một nụ hôn hồi đáp này, rồi chậm rãi hòa tan vào hai tháng sắp tới.Sở Vãn Đường nghe câu nói ấy, chăm chú nhìn Hoài Hạnh, tốc độ suy nghĩ trong đầu nhanh hẳn lên.Hôm nay là ngày 12 tháng 7, show diễn diễn ra vào ngày 13 tháng 9, tháng 7 và tháng 8 đều có 31 ngày, vậy là quãng thời gian này rơi vào khoảng 62 ngày.Nếu họ hôn nhau mỗi ngày thì mỗi lần được một phút rưỡi, còn nếu tích góp lại để mỗi tuần hôn một lần thì mỗi lần có thể kéo dài mười phút, mà nếu giãn cách lâu hơn một chút...Không được, tính kiểu gì cũng thấy quá ít.Chỉ là cô không thể đòi hỏi nhiều hơn từ Hoài Hạnh, nếu không sẽ lại bị cho là được voi đòi tiên. Huống hồ, cô làm gì còn tư cách mặc cả? Tư cách ấy, cô đã mất từ lâu rồi.So với lời "cầu xin" khi nãy của cô thì phản ứng của Hoài Hạnh đã có thể xem là rộng lượng lắm rồi."Được." Sở Vãn Đường gật đầu, không nhanh không chậm mà đồng ý.Hoài Hạnh khẽ đung đưa cẳng chân, giọng nói ung dung mang theo chút vui vẻ: "Còn muốn hôn nữa không? Muốn thì làm phiền chị tự bấm giờ nhé.""..." Biết thế ban nãy hôn lâu thêm chút nữa rồi.Sở Vãn Đường khẽ liếm môi, hơi nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ.Hoài Hạnh nhìn dáng vẻ chị đang rối rắm mà thấy buồn cười, nghiêng đầu khẽ ho một tiếng, nén nụ cười bên môi xuống, chợt nhớ ra điều gì đó nên hỏi: "Có cần thay ga giường không?" Cô nói, "Tôi đâu có mặc đồ ngủ." Bọn họ xưa nay chưa từng mặc quần áo bên ngoài mà nằm lên giường, mà vừa rồi cô không cẩn thận đã ngã xuống, quần áo đều chạm vào ga giường cả."Không cần đâu." Sở Vãn Đường trả lời chắc nịch, không hề do dự.Làm sao mà thay được, khó lắm trên giường cô mới có được mùi hương mới liên quan đến Hoài Hạnh, hơn nữa quần áo Hoài Hạnh cũng chẳng bẩn gì."Vậy còn câu hỏi trước đó, nghĩ xong chưa?" Hoài Hạnh quay lại nhìn, đôi mắt đen nhánh như ẩn chứa hai viên ngọc sáng, đầy hứng thú hỏi.Sở Vãn Đường rủ mi mắt xuống, gật đầu: "Nghĩ xong rồi."Cô chậm rãi dịch sang bên cạnh, nửa khuôn mặt lại bị chăn phủ lên, chỉ còn đôi môi lộ ra khẽ mấp máy, nghiêm túc nói: "Chị cần tính toán cẩn thận một chút.""......" Thật thà đến mức khiến Hoài Hạnh nghẹn lời, nhưng vì người không còn bị đè lên nữa nên cô có thể tự do ngồi dậy, ánh sáng trước mắt cũng không còn mờ mịt.Cô quay đầu lại, nhẹ nhàng nói với người phụ nữ bên cạnh: "Vậy chị ngủ ngon nhé, tôi về nhà nghỉ ngơi đây."Sở Vãn Đường rất muốn giữ Hoài Hạnh lại ngủ cùng mình, nhưng cô cũng biết điều đó không thực tế.Vì vậy chỉ đành ngồi dậy, nói: "Chị tiễn em.""Không cần đâu, muộn rồi, tôi tự đi về được.""Tiễn đến cửa thang máy thôi được không?""... Được rồi."Không có gì cần thu dọn, Hoài Hạnh cầm điện thoại, cùng Sở Vãn Đường xuống lầu.Ngoài trời vẫn đang mưa, khung cửa kính lớn phản chiếu bóng dáng hai người, đèn cảm ứng dưới sàn lần nữa phát sáng lên, giống như chủ nhân cũng không nỡ chia tay.Hoài Hạnh thay giày của mình, Sở Vãn Đường đã mở cửa sẵn cho cô, chẳng tốn bao nhiêu thời gian, hai người tách ra ở cửa thang máy.Về lại căn phòng quen thuộc, Hoài Hạnh mới thở phào một hơi, đợi thay đồ ngủ và nằm lên giường, cô với lấy điện thoại nhìn thử, thì thấy Sở Vãn Đường bất ngờ gửi cho cô mấy chục tin nhắn.Điện thoại Sở Vãn Đường bị dính virus rồi sao? Nghĩ vậy, Hoài Hạnh mở khung trò chuyện ra....Trong đó toàn là ảnh uống nước của Sở Vãn Đường mấy ngày gần đây, là để đáp lại câu "Dạo này không uống nước à?" mà cô từng hỏi.Sở Vãn Đường: 【Có thể thứ tự ảnh hơi lộn xộn, nhưng chị vẫn uống nước đàng hoàng mà.】 Sở Vãn Đường: 【Ngủ ngon.】Hoài Hạnh vẫn chỉ trả lời một chữ: 【1】Lướt qua đống ảnh đó, cô im lặng một lúc lâu rồi mới mở phần thông tin liên hệ của Sở Vãn Đường ra, đổi thành một biệt danh mới: "90min".Phải thực hiện nghiêm túc, cô sẽ không quên.Làm xong hết những việc này, cô mới phát hiện ra mưa đã nhỏ đi đôi chút. Hoài Hạnh đặt báo thức lúc sáu giờ, kéo chăn đắp kín người, dựa theo tiếng mưa rơi lặng lẽ mà nhắm mắt lại, tay vẫn nắm chặt chiếc lược ngọc rồi chìm vào giấc ngủ sâu.***Trước khi trở về Vân Tê Nguyên, Hoài Hạnh không cầm theo máy ảnh của Lục Hàm Nguyệt, cô không muốn để bạn bè biết chuyện mình lén quay về nội thành giữa đêm khuya.Sau khi ngủ thêm mấy tiếng ở khách sạn, cô mới cảm thấy toàn thân như được nạp đầy năng lượng trở lại.Chơi nốt những hoạt động còn lại ở khu nghỉ dưỡng, bốn người bọn họ lên xe trở về.Vì lo Hoài Hạnh hôm qua leo núi có thể bị căng cơ, Lục Chẩm Nguyệt giành lấy trách nhiệm lái xe, nói với Hoài Hạnh: "Tiểu Hạnh, em ngồi ghế phụ đi, xem có ngủ thêm được chút nào không.""Vâng." Hoài Hạnh ngồi vào ghế phụ và thắt dây an toàn, đúng là cô vẫn cần nghỉ ngơi thêm một chút.Ở ghế sau, Lục Hàm Nguyệt vừa lướt hot search về trận mưa lớn ở Hải Thành tối qua, vừa cảm thán: "Tối qua ở nội thành mưa to thật đấy." Nhìn ra dãy núi xanh dần xa phía sau, cô lại thở dài, "Haiz, em thật sự không muốn quay về.""Chị cũng không muốn." Văn Thời Vi vừa trả lời tin nhắn khách hàng vừa phụ họa thêm một câu.Lục Chẩm Nguyệt mỉm cười: "Đối mặt với hiện thực thôi." Cô nhìn con đường phía trước, hỏi: "Mà chuyến đi mừng sinh nhật lần này, Tiểu Hạnh cảm thấy thế nào?""Rất tuyệt ạ." Hoài Hạnh ngước mắt nhìn những tán cây lùi dần qua cửa sổ xe, "Vẫn còn thấy chưa đủ."Lục Hàm Nguyệt liền tranh thủ: "Vậy sau này lại đến nữa." Cô nói, "Lần sau nếu công ty tổ chức team building thì có thể chọn chỗ này.""Được thôi."Sau cơn mưa tối qua, ban ngày ở Hải Thành không hề bị ảnh hưởng, ánh hoàng hôn vẫn rực rỡ như thường.Bảy giờ tối, chiếc xe lại trở về bãi đậu xe ngầm quen thuộc, Hoài Hạnh ngồi ghế phụ, mắt nhắm lại, hai tay vòng trước ngực, vừa lên xe không bao lâu đã ngủ thiếp đi."Tiểu Hạnh, dậy nào." Lục Hàm Nguyệt khẽ vỗ vai cô, "Về đến nhà rồi."Hoài Hạnh mở mắt, hơi ngẩn ra, cười ngại ngùng: "Tôi ngủ say quá.""Thấy em mệt mà." Lục Chẩm Nguyệt tháo dây an toàn, "Tí nữa chị cho người mang đồ ăn đến, ăn tối xong thì em đi nghỉ sớm nhé."Hoài Hạnh xuống xe, ngáp một cái, trong mắt nhanh chóng ngấn nước.Văn Thời Vi xách ba lô giúp Lục Hàm Nguyệt, thấy dáng vẻ của Hoài Hạnh thì hỏi với vẻ quan tâm: "Cơ thể có chỗ nào khó chịu không?""Không có đâu, chị Thời Vi." Hoài Hạnh đáp: "Tối qua em cứ trằn trọc mãi không ngủ được, lúc ngủ rồi thì lại mơ vài giấc không hay lắm nên chất lượng giấc ngủ không tốt. Tối nay em sẽ ngủ sớm hơn."Vừa đi về phía thang máy, Lục Hàm Nguyệt vừa nói: "Cậu thử xem mấy video hỗ trợ giấc ngủ chưa?" Cô ấn nút thang máy đi lên, "Tôi mà mất ngủ là sẽ xem mấy cái đó. Dạo này tôi mê mấy bài kiểm tra khả năng tập trung lắm, thần kỳ lắm luôn, coi một chút là ngủ ngay."Vừa nghe đến "bài kiểm tra khả năng tập trung", mí mắt Hoài Hạnh khẽ giật, suy nghĩ lập tức quay về tối thứ Sáu tuần trước.Cái bài kiểm tra chết tiệt đó, nếu không có nó thì cô đâu phải gánh cái "90 phút" kia.Văn Thời Vi nhướng mày: "Dạo này em làm gì có lúc nào mất ngủ?""... Hồi chị đi công tác đó.""Lại lén thức đêm hả? Tiểu Hàm."Lục Hàm Nguyệt chột dạ chớp chớp mắt: "Sau này không thế nữa đâu."Vào trong thang máy, Lục Chẩm Nguyệt lắc đầu cười khẽ: "Thời Vi, chắc chỉ có em mới trị được em ấy thôi."Hoài Hạnh cũng cười: "Quá là vui."Hai giây sau, thang máy dừng ở tầng một, cửa mở.Nụ cười còn chưa kịp tắt trên mặt Hoài Hạnh thì đã nhìn thấy Sở Vãn Đường đang đứng ngay trước cửa thang máy, tay cầm một xấp tài liệu.Một mình đối mặt với bốn người, bầu không khí đột ngột trở nên ngột ngạt."Giám đốc Sở." Lục Hàm Nguyệt là người lên tiếng chào đầu tiên.Hoài Hạnh cũng vội theo sau: "Giám đốc Sở." Cô nhìn xấp tài liệu trong tay Sở Vãn Đường, hỏi: "Hôm nay cũng tăng ca à?"Không khí giữa Văn Thời Vi và Sở Vãn Đường vốn đã căng thẳng, giờ cũng chẳng buồn chào, còn Lục Chẩm Nguyệt với Sở Vãn Đường thì vẫn giữ vẻ lịch sự ngoài mặt, khẽ gật đầu chào nhau.Sở Vãn Đường mỉm cười nhẹ: "Chỉ đi xuống dưới khu in ít tài liệu thôi."Cô bước vào khoang thang máy, đứng sát bên cạnh Hoài Hạnh. Khi cửa thang máy khép lại, cô buông lời như trò chuyện thường nhật: "Tôi có thấy vòng bạn bè của Hoài tổng với tiểu Lục tổng."Cô làm ra vẻ vô tình hỏi: "Mọi người đi tránh nóng à?"Lục Hàm Nguyệt đáp: "Đúng thế." Cô nói tiếp, "Nhưng mà cảm giác cuối tuần này Hải Thành cũng mát mẻ mà? Tối qua còn có mưa lớn nữa.""Ừ, mưa to thật, sấm cũng rất lớn.""Có làm chị mất ngủ không?""Không đâu, tôi ngủ rất ngon."Khóe môi Hoài Hạnh giật giật. Cô thực sự muốn hỏi Lục Hàm Nguyệt làm thế nào mà lại có thể nói trúng từng từ trong chi tiết lúc cô với Sở Vãn Đường ở bên nhau như vậy?Nào là "bài kiểm tra tập trung", nào là "mưa lớn", mà Sở Vãn Đường người này là kiểu rất giỏi bắt chuyện, tát nước theo mưa.Không mất ngủ á? Vậy người tối qua trùm chăn khóc rồi toát mồ hôi đầy mình là ai? Lại còn cái gì mà "tôi ngủ rất ngon" nữa...Hoài Hạnh đúng là không muốn nghe thêm gì nữa. May mà lúc này thang máy đến tầng tám, cô như trút được gánh nặng, quay đầu nói:"Giám đốc Sở nghỉ ngơi nhiều vào nhé, mai gặp lại ở công ty.""Hẹn gặp lại." Sở Vãn Đường mỉm cười.Chưa đến một phút sau, Hoài Hạnh đã trở về căn hộ của mình.Cô không thể không thừa nhận, tối qua bản thân thật sự quá bốc đồng. Mười mấy giây đứng trong thang máy bên cạnh Sở Vãn Đường vừa rồi, trong đầu cô toàn là hình ảnh đêm qua.Nếu có thể quay lại, cô nhất định sẽ cắn răng kìm lại cái thứ gọi là đạo đức ấy, đừng có nói mấy câu kiểu "phải hoàn lại", chẳng có chút ý nghĩa gì cả.Cô vò tóc mình đầy bực bội, rót một cốc nước rồi ngồi xuống ghế sofa.Màn hình điện thoại sáng lên, cô gần như chẳng cần đoán cũng biết là ai nhắn.Quả nhiên là Sở Vãn Đường.90min: 【Trông em mệt mỏi lắm.】 90min: 【Tối qua ngủ không ngon sao?】Hoài Hạnh cười lạnh. Người này biết rõ còn giả vờ hỏi gì chứ?Cô gõ chữ đáp lại:【Không đâu, tôi ngủ rất ngon.】【Vậy thì tốt.】Hoài Hạnh hơi rũ mắt, ở đầu bên này điện thoại khẽ "ừm" một tiếng, tin nhắn cũng được gửi đi đồng thời: 【Ừm.】90min: 【Tối nay chị có thể đến tìm em không?】 90min: 【Năm phút thôi.】Hoài Hạnh nhìn quanh căn hộ của mình, cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để cho Sở Vãn Đường bước vào không gian riêng tư của mình. Cắn môi suy nghĩ một lúc, cô từ chối khéo: 【Lần sau nhé.】【Được.】 Không hề cố chấp.Hoài Hạnh nhìn chằm chằm vào từ đơn ấy, rồi vứt điện thoại sang một bên.Có lẽ vì ban ngày ngủ quá nhiều nên tối đến cô hơi mất ngủ. Cô nằm nghiêng trên giường, nhìn chiếc lược ngọc trong tay, hàng mi khẽ lay động. Do dự một hồi lâu, cô đeo tai nghe vào, mở ứng dụng xem video, tìm kiếm cụm từ: "Bài kiểm tra mức độ tập trung giúp dễ ngủ."Wow, thật sự rất khiến người ta tập trung... Tập trung đến mức khiến cô nhớ lại cảnh hôn nhau với Sở Vãn Đường.***Hôm sau bắt đầu một tuần mới, lấy bầu trời trong xanh làm nền, mọi người trong phòng họp của Tơ Quý đều mang vẻ mặt nghiêm túc. Sau một cuối tuần làm việc tăng ca của đội thiết kế, một số bản phác thảo đã bị loại bỏ và làm lại, hiện tại đang báo cáo tiến độ mới.Sở Vãn Đường chống đầu bằng một tay, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên người Hoài Hạnh ở phía đối diện. Mới chỉ một đêm không gặp, mà nỗi nhớ như được nhân lên gấp đôi, chỉ khi được gặp người thật bằng xương bằng thịt, cô mới thấy lòng mình dịu lại đôi chút.Khi cuộc họp sắp kết thúc, Hoài Hạnh nghiêm túc đưa ra ý kiến của mình, cũng tỏ thái độ khẳng định với hướng đi mới. "Thời gian không còn nhiều, nhưng tôi tin tưởng mọi người." Khi cô nói câu đó, liếc mắt nhìn Sở Vãn Đường một cái.Sở Vãn Đường mỉm cười nơi khóe môi: "Chúng tôi sẽ càng cố gắng hơn, Hoài tổng đừng lo, sẽ không phụ lòng tin của mọi người." Cũng sẽ không phụ lòng tin duy nhất ấy của em.Cuộc họp kết thúc, Hoài Hạnh quay về văn phòng mình, vừa định lấy cốc rót nước uống thì Lục Hàm Nguyệt hớt hải đẩy cửa xông vào, vẻ mặt hào hứng: "Tiểu Hạnh, có chuyện rồi!""Gì vậy?""Hòm thư công ty nhận được email của Vạn Y." Lục Hàm Nguyệt đưa bản in email cho Hoài Hạnh xem: "Thấy gì không? Đây là do Giám đốc Sở tìm đến Vạn Y rồi hả ta? Mà giá cũng là mức mà chúng ta có thể chi trả được, tôi thật sự thấy choáng luôn..."Hoài Hạnh nhìn email: "Tôi chưa nghe chị ấy nói gì về chuyện này cả." Cô ngẩng đầu lên, đề nghị: "Để tôi đi hỏi chị ấy thử?""Cậu đi đi, tôi không được bình tĩnh như cậu đâu, đó là Vạn Y mà...""Ừm."Gõ cửa phòng làm việc của giám đốc thiết kế, chờ bên trong có tiếng đáp, Hoài Hạnh đẩy cửa bước vào. Tuần trước hai người còn lạnh nhạt với nhau, chỉ gặp ở nơi công cộng. Bây giờ quay lại phòng làm việc riêng của Sở Vãn Đường sau từng ấy thời gian, cảm thấy có chút xa lạ.Trên bàn làm việc, bàn trà đều bày đủ loại bản vẽ, cả tốt lẫn hỏng.Sở Vãn Đường thấy cô thì có chút bất ngờ, chớp mắt một cái, sau đó mỉm cười hỏi: "Hoài tổng đến tìm chị có việc gì sao?""Giám đốc Sở, chị Vạn Y gửi mail cho công ty chúng ta, nói muốn tham gia show diễn Bốn Mùa Có Tơ Quý." Hoài Hạnh đứng đối diện cô, hỏi thẳng: "Chuyện này là do chị đề xuất sao?"Sở Vãn Đường cũng ngẩn ra một chút, trả lời: "Chị có không đề cập đến chuyện đó với cậu ấy.""Thật sao?""Chị không bao giờ nói dối em nữa.""Tối hôm trước tôi gọi điện cho chị, chị còn nói đang tăng ca trong thư phòng."Sở Vãn Đường nghe xong câu đó, cảm xúc vừa dâng lên lại chùng xuống. Khi đó cô nghĩ Hoài Hạnh đang ở Vân Tê Nguyên, không muốn để em biết mặt khác của mình nên mới trả lời như vậy. Chẳng lẽ trong mắt Hoài Hạnh, đó lại là một lần nói dối nữa sao?Có vẻ... cũng không sai.Cô mím chặt môi, mở đoạn chat với Vạn Y trong WeChat ra, ngẩng đầu nhìn Hoài Hạnh: "Chị chỉ nhờ cậu ấy mang một ít đồ đến Hải Thành thôi, ngoài ra không nói gì khác." Cô dừng lại một chút, "Vạn Y là người rất có chính kiến, hành động của cậu ấy chị không chi phối được.""Biết rồi, tôi không cần xem, chuyện cụ thể tôi sẽ hỏi chị Vạn Y." Hoài Hạnh đi tới kệ bên cửa sổ, nhìn một chậu sen đá được Sở Vãn Đường chăm rất tốt. Cô không nhìn vào mắt Sở Vãn Đường, thong thả nói: "Tối nay tan làm tôi có năm phút thời gian."Lời tác giả:Em bé: Tôi công tư phân minh màWeibo tác giả:Viết truyện này đến giờ, mình thật sự rất thích nhìn mấy bạn trong khu bình luận vừa muốn ăn đường vừa không dám ăn, sợ bị vung đao bất ngờ hahahaha.Nhưng mà vừa bị ngược vừa ăn đường, chẳng phải mới là cảm giác kích thích nhất sao, đúng không mấy bạn??Ngoài ra, dù cách kết thúc chính văn vẫn còn một đoạn nữa, nhưng mình đã nghĩ xong một phần ngoại truyện sẽ viết gì rồi.Ví dụ như: Mình muốn viết ngoại truyện giả tưởng kiểu thanh mai giữa chị và em bé á á á á! Mới tưởng tượng thôi đã thấy ngọt muốn xỉu!!!!!!!!!Đồ tay chết tiệt! Mau viết đi!