[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 95
Sau tiếng sấm nổ vang ấy, trong mấy phút sau đó chỉ còn lại âm thanh mưa rơi không dứt.Trong suốt khoảng thời gian đó, Hoài Hạnh vẫn luôn dùng tay che lấy đôi tai mềm mại của Sở Vãn Đường, đường cong vành tai rõ nét như muốn in sâu vào lòng bàn tay cô. Ngoài ra, ánh mắt cô cũng luôn dừng lại trên gương mặt của Sở Vãn Đường không rời, đối diện chăm chú với ánh mắt của chị.Thực ra, ngay từ khoảnh khắc hai người đối diện nhau, tất cả mọi thứ dường như đã bị loại bỏ khỏi thế giới này, tựa như cả hai cùng bị kéo về vô số đêm mưa giông của năm năm trước.Khi ấy, họ vẫn còn thuộc về nhau. Họ sẽ nắm tay, sẽ ôm nhau, sẽ sát lại gần để cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của đối phương.Tiếc là, tất cả chỉ là của năm năm trước, không phải bây giờ.Chờ đến khi cảm thấy tiếng sấm tạm thời không còn vang lên nữa, hàng mi của Hoài Hạnh khẽ run, cô như sực tỉnh lại và thu tay về.Ngay giây tiếp theo, tay cô bị Sở Vãn Đường nhẹ nhàng nắm lấy.Sở Vãn Đường đã hồi phục lại chút tỉnh táo, khàn giọng nói:"Cảm ơn em.""Tôi chỉ quay lại lấy đồ." Hoài Hạnh đưa ra lý do đã chuẩn bị từ trước, "Tiện thể xem chị có đang tăng ca không, cũng không cần làm việc vất vả thế đâu. Tiến độ cuộc họp của chúng ta chẳng phải đang nhất trí sao? Vẫn còn thời gian mà.""Chị muốn vùi đầu vào công việc, nếu không thì không ngủ được."Hoài Hạnh nhăn mũi:"Sao lại không ngủ được?""......" Sở Vãn Đường không thể nói ra hai chữ "nhớ em", cô chỉ có thể tạm thời lùi về vị trí của một người bạn. Cô cũng từng nói với Hoài Hạnh rằng sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.Thế nên cô chỉ nói ra hai chữ: "Lo lắng."Hoài Hạnh im lặng vài giây:"Xin lỗi vì đã khiến chị chịu áp lực công việc lớn như vậy.""Đừng xin lỗi, chị tình nguyện mà."Hoài Hạnh chậm rãi rút tay mình lại, trước tiên nhặt mấy tờ khăn giấy rơi trên gối đem vứt vào thùng rác, rồi đề nghị: "Chị có muốn đi tắm không?" Ánh mắt cô liếc từ trên xuống dưới, "Ra mồ hôi nhiều quá."Sau đó còn bổ sung: "Tôi nghĩ chắc sẽ không có sấm nữa đâu.""......Sao em biết?" Biết chị sợ sấm.Hoài Hạnh chỉ chỉ vào đầu mình: "Vì tôi có cái này nè, không ngờ đúng không?"Sở Vãn Đường nghe vậy, tâm trạng ảm đạm cả buổi tối cũng vơi đi ít nhiều, bật cười khe khẽ: "Ngờ được chứ.""Được rồi, chị đi tắm đi. Người dính dính ngủ cũng khó chịu." Hoài Hạnh đứng dậy, "Tôi ra phòng khách."Hàng mi Sở Vãn Đường vẫn còn ươn ướt, cô chớp mắt hỏi: "Có thể ngồi đây được không?" Cô chỉ vào chiếc ghế trước bàn làm việc, "Ngồi chỗ này cũng được mà."Hoài Hạnh kéo ghế ra, dùng hành động để trả lời.Sở Vãn Đường vén chăn rồi chui ra khỏi ổ, trên người cô vẫn còn ướt đẫm mồ hôi – vừa mồ hôi lạnh lẫn mồ hôi vì hầm nóng.Tủ quần áo đối diện với bàn làm việc. Khi cô kéo cửa tủ ra, Hoài Hạnh lập tức quay đầu sang hướng khác, nhìn chăm chú vào bàn làm việc để khỏi nhìn thấy những thứ không nên thấy.Chẳng mấy chốc, trong phòng ngủ chỉ còn lại mình Hoài Hạnh. Cô chống cằm lên bàn, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mặt mình, ánh mắt dừng lại trên phong thư hoa mùa xuân đã ngả vàng từ lâu.Còn giữ lại làm gì chứ? Đã thành thế này rồi. Cái loa kia nữa, năm năm rồi mà chưa hỏng sao? Không đúng, nếu mà mới dùng năm năm đã hỏng thì tiếc đứt ruột, hồi đó cô bỏ cả mấy ngàn ra mua mà, sao lại chỉ dùng có năm năm?Bất chợt, cô nhớ lại tiếng gọi "Sở Sở" buột miệng vừa rồi, đầu ngón tay ngừng lại, chuyển sang day trán.Một tiếng thở dài vang lên, cô chỉ còn biết cầu mong lúc đó Sở Vãn Đường không nghe thấy.Lúc này màn hình điện thoại sáng lên. Trong nhóm chat, đám bạn đang trò chuyện rôm rả, Lục Hàm Nguyệt hỏi lát nữa có muốn chơi bài không, nói rằng muốn thắng tiền của bọn họ.Văn Thời Vi nói có thể, Lục Chẩm Nguyệt cũng đồng ý, chỉ còn Hoài Hạnh là chưa trả lời, thế là Lục Hàm Nguyệt gọi thẳng tên cô:【Tiểu Hạnh, cậu thì sao?】Hoài Hạnh đang ở khu trung tâm thành phố, lại lần nữa đưa tay lên trán, trầm ngâm mấy giây rồi nhắn lại:【Hôm nay leo núi mệt quá, tôi phải ngủ sớm.】Lục Chẩm Nguyệt: 【Bị căng cơ à?】Lục Hàm Nguyệt: 【Đau cơ rồi hả?】【Không có.】Hoài Hạnh thật sự không thể tiếp tục trò chuyện, sợ họ sẽ đến tận nơi để quan tâm.Chột dạ, cô vội gửi tin "chúc mọi người ngủ ngon" rồi nhanh chóng rời khỏi nhóm chat. Để không bị phát hiện, ngày mai cô còn phải quay về trước khi trời sáng.Liệu có đáng không? Cứ chạy qua chạy lại thế này.Cô cúi mắt xuống, đầu hơi rối loạn, nhưng trong lòng lại có một câu trả lời rất kiên định.Không phải là đáng hay không, mà là có muốn hay không.Cô không có cách nào làm ngơ sau khi biết Sở Vãn Đường sợ sấm sét mà còn vờ như không biết. Cô không rõ mức độ thế nào nên mới đến để xác nhận. Mà giờ thì cô đã biết rồi, nó nghiêm trọng hơn cô tưởng. Cô thở ra một hơi đầy bất lực.Hai mươi phút sau, Sở Vãn Đường bước ra khỏi phòng tắm, toàn thân vẫn còn hơi nước.Cô đẩy cửa ra, nhìn thấy bóng lưng người ngồi trước bàn làm việc, lúm đồng tiền đã lâu không xuất hiện lại lộ ra đôi chút. Nghe thấy tiếng mở cửa, người phụ nữ trẻ ngồi ở ghế quay đầu lại, nhìn cô, đôi mắt hạnh sáng rực hỏi: "Có thấy dễ chịu hơn không?""Có." Sở Vãn Đường nhìn về chiếc giường vẫn còn vết mồ hôi thấm ướt, "Nhưng phải thay bộ drap giường này rồi."Hoài Hạnh: "Ừ."Cô nhớ Sở Vãn Đường có chút bệnh thích sạch sẽ, dù có phiền thế nào cũng sẽ thay. Nghĩ vậy, cô nhanh chóng chủ động: "Để tôi giúp chị."Sở Vãn Đường mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn."Hai người cùng nhau tháo bộ drap trên giường ra, rồi Sở Vãn Đường lấy một bộ mới từ tủ, cũng là màu xanh nhạt tươi mát.Trước kia có thấy chị thích màu xanh thế này đâu.Câu này Hoài Hạnh không nói ra mà chỉ oán thầm trong lòng. Bởi vì Sở Vãn Đường trước mặt không phải người uống rượu như lần trước, nên những lời lẩm bẩm trong đầu buộc phải nuốt ngược lại, nếu không sẽ có thể bị nghe thấy.Chiếc giường rộng đến 2m2, thay drap không dễ dàng gì.Hoài Hạnh đang kéo góc dưới của ga trải giường, chưa kịp dùng lực thì Sở Vãn Đường đã lắc nhẹ tấm chăn khiến cô mất thăng bằng.Đầu gối cô khuỵu xuống, cả người đổ về phía trước, bị tấm chăn vừa thả xuống phủ kín người.Trước mắt tối đen, mùi nước giặt lặng lẽ len vào mũi.Cô chống người định ngồi dậy, đúng lúc ấy Sở Vãn Đường vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh cô rồi dùng tay ấn vai cô, đè cô nằm xuống giường.Tầm nhìn khôi phục ánh sáng, nhưng giờ có thêm một Sở Vãn Đường ở rất gần.Sở Vãn Đường búi tóc củ tỏi, mặc áo ngủ có cài nút. Nhưng vì đang chống tay nên cổ áo mở rộng, để lộ xương quai xanh xinh đẹp.Hoài Hạnh giả vờ bình tĩnh hỏi: "Sao thế?""Chị vẫn còn sợ..." Đôi mắt Sở Vãn Đường đọng nước, "Có thể ôm chị thêm lần nữa không, Hạnh Hạnh?"Hoài Hạnh quay mặt đi, giọng dửng dưng: "Ừ."Sở Vãn Đường cúi người, áp sát lại, chân hai người chạm vào nhau. Cô vòng tay ôm eo Hoài Hạnh, vùi mặt vào cổ em. Lần này không như lần trước khi uống rượu, cô không hôn lên đó mà vẫn giữ một chút khoảng cách.Hoài Hạnh cứng đờ người, không ôm lại, chỉ làm đúng vai trò của một chiếc gối ôm hình người."Em nói là quay về lấy đồ, nghĩa là phải sớm quay lại đúng không" Sở Vãn Đường lên tiếng, hơi thở nóng rực phả vào làn da nơi cổ Hoài Hạnh.Cô nhớ rõ nơi này rất mẫn cảm.Cổ họng Hoài Hạnh khẽ chuyển động, nhưng vẫn giữ thái độ dửng dưng: "Ừ.""Khi nào?" Sở Vãn Đường ngửi mùi hương quen thuộc trên người em, thì thầm nói tiếp, "Bây giờ ngoài trời vẫn đang mưa, lại đã muộn rồi, không tiện ra ngoài. Dự báo thời tiết nói mưa sẽ kéo dài nhiều giờ nữa. Vậy là sáng mai em mới đi đúng không?""...Đúng." Một chữ đơn giản, không buồn nói thêm lời nào.Giây tiếp theo, lần này không phải chớp giật, mà là một tiếng sấm uỳnh uỳnh vọng vào từ bên ngoài cửa sổ.Hoài Hạnh theo phản xạ quay đầu lại, hai tay lập tức bịt lấy tai Sở Vãn Đường.Khoảng cách gần hơn, cũng đồng nghĩa với nguy hiểm hơn.Tiếng sấm lần này rất trầm, không vang lắm nhưng cũng không phải im bặt hoàn toàn. Như thể ông trời vừa hắt hơi khẽ một cái rồi lại yên lặng.Hoài Hạnh nhìn khuôn mặt ở gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy bầu không khí kỳ lạ như một tấm lưới dày đặc đang siết chặt lấy cô, khiến cô không thể trốn thoát.Cô dứt khoát đưa một tay ra kéo chăn phủ lên đầu hai người, che đi tầm mắt, không nhìn nữa, cố gắng giấu mọi thứ trong bóng tối.Chỉ tiếc là, chẳng có tác dụng gì.Sở Vãn Đường chống khuỷu tay một bên, nghiêng người áp sát, ngậm lấy đôi môi cô. Vẫn như trước đây, chị khẽ dùng lưỡi vẽ theo hình dáng môi của cô, kế đó là đầu lưỡi ấm nóng chui vào, tìm kiếm nơi sâu hơn trong khoang miệng. Tay còn lại lại theo thói quen đặt lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa nắn.Cách một tuần, hơi thở hai người lại lần nữa quyện lấy nhau, rối loạn đến mức không ra hình dáng gì. Lần này, cả hai đều tỉnh táo, không có mùi rượu đào vương vất, nhưng lại vẫn cứ ngọt ngào như cũ.Không biết từ khi nào, đôi chân họ đã quấn lấy nhau. Hoài Hạnh hơi đẩy vai Sở Vãn Đường ra, cằm cô hơi ngẩng lên, cổ họng liên tục chuyển động.Tiếng mưa ngoài cửa sổ như bị gạt sang một bên, hai người chẳng nghe thấy gì, chỉ còn lại âm thanh quen thuộc của những nụ hôn ướt át.Sở Vãn Đường hôn rất sâu, như thể không muốn bỏ lỡ cơ hội khó có được này. Đầu lưỡi cô quấn lấy nơi sâu trong khoang miệng người trong lòng, muốn chiếm lấy nhiều hơn nữa.Tay còn lại của cô lại xoa lên vành tai xinh xắn của Hoài Hạnh, nơi cũng nhạy cảm không kém.Trong không gian hẹp hòi này, họ lại một lần nữa đánh mất khái niệm về thời gian, chỉ còn hai chiếc lưỡi mềm mại dây dưa không ngừng, truy đuổi lẫn nhau.Nhịp thở nơi lồng ngực hòa làm một, nhịp tim cũng cộng hưởng theo.Hoài Hạnh không rõ mình đã đặt tay lên gáy Sở Vãn Đường từ khi nào, lòng bàn tay tràn ngập hơi ấm của người phụ nữ, còn những cảm xúc trong miệng lại càng chân thực rõ ràng.Mãi một lúc sau, Sở Vãn Đường mới như nhớ ra điều gì, cố gắng tự kiềm chế, từ trong môi Hoài Hạnh rút ra.Tấm chăn vẫn còn phủ ở sau đầu, che đi phần lớn ánh sáng ấm áp của đèn ngủ, nhưng trong ánh sáng lờ mờ ấy, cô vẫn có thể nhìn rõ đôi môi ửng hồng bóng loáng của Hoài Hạnh bị cô hôn đến mềm mại ướt át.Lần trước cô không nhìn rõ, lần này đã bù lại rồi.Hoài Hạnh cố gắng điều chỉnh hơi thở, như cũng mới nhớ ra điều gì, đôi môi khẽ động: "Tại sao lại hôn tôi?""Chị nghe thấy em gọi chị là 'Sở Sở'..." Sở Vãn Đường nói thẳng, giọng nhẹ nhàng thì thầm, "Chị không nhịn được, Hạnh Hạnh."Cách xưng hô này vốn có hàm ý rất khác giữa hai người họ, luôn đặc biệt mập mờ, trước đây phần lớn là lúc lên giường mới gọi như vậy.Hoài Hạnh nhìn vào đôi mắt sáng long lanh trong bóng tối của Sở Vãn Đường, cô biết rõ việc gọi cách đó sẽ gây ra chuyện, biết rõ Sở Vãn Đường đã nghe thấy, biết rõ tối nay lẽ ra cô không nên đến.Nhưng cô cũng biết mình không hề kháng cự. Nếu không thì lúc nãy cô hoàn toàn có thể đẩy ra ngay từ ban đầu, vậy mà lại không, cô ngược lại còn đáp lại.Sự im lặng bao trùm lấy cả hai. Sở Vãn Đường lại cúi đầu xuống, khẽ hôn lên cằm Hoài Hạnh. Rồi lại từ từ hôn lên đôi mắt xinh đẹp của em, rồi tiếp tục hôn lên gò má, khẽ thì thầm: "...Lại ban cho chị thêm một chút nữa thôi, Hạnh Hạnh?""Một tiếng ba mươi phút.""Sao?""Đêm đó lúc chị uống rượu, tôi đã bấm giờ. Tính từ khoảnh khắc tôi ôm chị, chúng ta đã ở bên nhau tổng cộng một tiếng rưỡi."Giọng Hoài Hạnh rất khẽ nhưng vô cùng kiên quyết, "Đêm đó không phải là ngoài ý muốn, cũng không phải là ban phát. Chị có thể hiểu đó là sự bốc đồng của người trưởng thành.""Lần đó là tôi chủ động vượt ranh giới, vì vậy trước khi buổi diễn kết thúc, tôi sẽ trả lại đúng 90 phút của nụ hôn ấy. Còn vừa rồi không tính."Lời của tác giả:Mình viết đến mức chính mình cũng thấy tim đập thình thịch, không ổn rồi!!!Nhưng mà sao mọi người không thích để lại lời nhắn ở mấy chương bổ sung thế nhỉ? Dù có là ngủ dậy mới đọc thì cũng nhớ để lại lời nhắn nha các bạn ơi! Mấy bạn không thấy dạo này mình chăm chỉ thế nào à!Faye: Mình cũng chăm chỉ quá trời quá đất luôn ^^