[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 87
Lục Hàm Nguyệt đang gọi điện cho Văn Thời Vi trong phòng khách, không rõ hai người đang nói gì nhưng cách đó không xa, Hoài Hạnh và Lục Chẩm Nguyệt đều nghe thấy tiếng cô ấy cười ha hả, chỉ là bầu không khí trong bếp lại hoàn toàn không giống ngoài kia chút nào.Sự trầm lặng bao trùm lấy hai người trong không gian nhỏ.Những miếng đào đã cắt bắt đầu có dấu hiệu oxy hóa, nhưng ánh mắt của Lục Chẩm Nguyệt không hề dao động.Cô có vẻ ngoài quyến rũ, nhưng khí chất lại thiên về học thức, hai nét tưởng chừng đối lập này lại dung hòa rất tốt nơi cô, không hề khiến người ta cảm thấy không hài hòa. Lúc này, ánh mắt cô khóa chặt vào Hoài Hạnh, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt đối phương.Thực ra nét mặt của Hoài Hạnh cũng không có nhiều biến hóa. So với trước đây, cô đã trầm ổn hơn nhiều. Có lẽ là do bữa tiệc mừng thọ ở Lục gia đêm đó, Lục Chẩm Nguyệt đã tiết lộ chút thông tin trên xe khi đưa cô về khách sạn, khiến cô đã có sự chuẩn bị, nên giờ cô cũng không quá bất ngờ."Xin lỗi, chị Tuế Tuế." Hoài Hạnh cười nhẹ, "Em tạm thời chưa có..." ý định yêu đương.Lục Chẩm Nguyệt cắt ngang lời cô: "Chị không nói là bây giờ, mà là về sau." Nói rồi cô bước lại gần, rút ngắn khoảng cách với Hoài Hạnh. "Chị vừa nói không muốn 'từ từ', cũng là vì không muốn chậm rãi bày tỏ tình cảm với em, không muốn để em hiểu lầm rằng chị chỉ coi em như em gái hay bạn tốt. Chị muốn em hiểu rõ, tình cảm của chị là kiểu một người phụ nữ thích một người phụ nữ.""Chị cũng không muốn tạo áp lực cho em, nên chị nghĩ sau này cứ thuận theo tự nhiên là được. Nhưng... có lẽ chị sẽ khác trước một chút?"Cô nhướng mày, nói nhỏ: "Ví dụ như những món quà đặc biệt chị tặng em, chị sẽ nói rõ với em. Nhận được tin nhắn từ em chị rất vui, chị cũng sẽ nói ra điều đó. Nếu em vẫn không có cảm giác gì với chị thì chị..."Nói đến đây, gương mặt luôn điềm tĩnh của Lục Chẩm Nguyệt hiếm hoi xuất hiện chút lúng túng: "Thì chị sẽ lại nghĩ cách khác." Người đầu tiên lộ vẻ bất đắc dĩ chính là cô, "Chị chưa từng theo đuổi ai, có thể còn thiếu kinh nghiệm. Mong em thông cảm. Đến mức này rồi, chúng ta đều không thể lùi lại nữa rồi, Tiểu Hạnh.""Vì vậy, xin hãy cân nhắc chị một chút, cho chị một cơ hội, cũng là cho chính em một cơ hội, được không?"Hoài Hạnh chăm chú nhìn người trước mặt, lặng lẽ lắng nghe những lời gần như hoàn hảo mà Lục Chẩm Nguyệt vừa thốt ra, nhưng vẫn chưa đưa ra câu trả lời.Cô chợt nhớ lại cảnh tượng ngày Tết Đoan Ngọ trước mộ mẹ mình. Cô và Sở Vãn Đường đã thanh toán xong quá khứ, cô cũng đã tha thứ cho Sở Vãn Đường. Giữa hai người giờ chỉ còn là quá khứ.Đã đến lúc nên nhìn về phía trước, phải không?Dù hiện tại trái tim cô vẫn chưa rung động vì Lục Chẩm Nguyệt, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ không ở bên Lục Chẩm Nguyệt. Như Lục Chẩm Nguyệt nói, cơ hội này là của cả hai người.Lúc này, Lục Hàm Nguyệt cúp máy, đi đến, chưa vào cửa đã gọi lớn: "Đào đâu rồi! Hai người kia!"Lục Chẩm Nguyệt khéo léo lùi lại một bước, mỉm cười nhìn Hoài Hạnh thêm một cái, rồi bưng đĩa trái cây lên, vòng qua Hoài Hạnh đi ra phía trước: "Nếu chê tụi này cắt chậm thì lần sau em cắt đi.""Vậy thì không được rồi, tay em còn có công dụng đặc biệt khác, không thể bị thương đâu." Lục Hàm Nguyệt khẽ ho một tiếng, nói xong mà tai cũng đỏ cả lên.Lục Chẩm Nguyệt liền dùng tay kia nhẹ nhàng véo tai em gái: "Giỏi lắm rồi ha, bây giờ chuyện gì cũng dám nói." Rồi quay đầu gọi như không có chuyện gì xảy ra, "Tiểu Hạnh, ra ăn đào đi."Hoài Hạnh kéo suy nghĩ trở về thực tại, quay người, cười đáp: "Ra liền."Ăn đào xong, chào tạm biệt Lục Hàm Nguyệt, Lục Chẩm Nguyệt ở bên cạnh nói: "Chị đưa em về."Hoài Hạnh đứng ở cửa nhìn khoảng cách giữa hai căn phòng, bất giác nói: "Không cần đâu chị Tuế Tuế, chỉ vài bước thôi, mấy giây là tới mà.""Cho dù chỉ một bước một giây, chị cũng sẽ trân trọng."Hoài Hạnh im lặng, không nói gì thêm.Chưa đến mười giây sau, hai người chúc nhau "ngủ ngon", rồi bị một cánh cửa ngăn cách.Hít sâu một hơi, Hoài Hạnh thay giày, lên lầu chuẩn bị tắm. Giữa chừng, màn hình điện thoại sáng lên, nhưng cô không để ý đến. Mãi đến khi sấy khô tóc, đắp mặt nạ xong bước ra, cô mới mở khóa điện thoại.Sở Vãn Đường nhắn tin cho cô, gửi một tấm hình uống nước với chút dụng ý nhỏ.Bối cảnh không phải công ty Tơ Quý, mà là quán nướng nơi họ từng "chụp ảnh chung" trước kia. Người kia lại đi ăn nướng nữa rồi. Trong ảnh, Sở Vãn Đường lại hướng ống kính lên tầng hai, nhưng chỗ đó đang trống. Có lẽ là khách mới vẫn chưa ngồi xuống, nên mới có cơ hội chụp được tấm hình đó.Còn Sở Vãn Đường thì búi tóc lên, để lộ chiếc cổ thon đẹp, vì đeo tạp dề chống bị dầu bắn nên dây buộc cổ khiến cô trông như đang đeo một sợi dây chuyền cao cấp.Cô vẫn chỉ nhắn hai chữ: [Ngon lắm.]Đúng là một "người máy" tốt.Hoài Hạnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang hướng về ống kính trong bức ảnh, cuối cùng vẫn chỉ nhắn lại một chữ: [1]Lần này tin nhắn không dừng ở đó, Sở Vãn Đường lập tức hồi đáp: [2]Mặt nạ của Hoài Hạnh không hiểu sao bị rách một đường, cô phản ứng cực nhanh, vội vàng dán lại rồi chỉnh cho ngay ngắn. Ngay lúc đó, Sở Vãn Đường gửi thêm một đoạn ghi âm: "Mai gặp, Hạnh Hạnh."Chỉ hai giây ngắn ngủi nhưng cũng nghe ra được tâm trạng chị rất tốt, giọng nói êm tai, cho dù đang ở trong quán nướng ồn ào cũng nghe rất rõ ràng.Nhưng làm gì có chuyện "mai gặp", ngày mai Hoài Hạnh phải đến thành phố bên cạnh dự họp ngành, ngày mai ở công ty chỉ có Lục Hàm Nguyệt.Tuy nhiên, cô không nói gì cả, cũng không định tiết lộ. Chủ yếu là vì không cần thiết, thứ Hai tuần sau Sở Vãn Đường sẽ chính thức trở thành cộng sự ngoại trú của cô. Khi đó, tần suất gặp mặt trong công ty sẽ nhiều vô kể, cả hai còn phải cùng nhau thảo luận và trao đổi về buổi trình diễn lớn sắp tới.Ngay lúc cô định chuyển khỏi giao diện hiện tại, thanh thông báo tin nhắn phía trên lại hiện ra một thông báo mới.Lục Chẩm Nguyệt nhắn tin cho cô: [Đang đắp mặt nạ à?]Hoài Hạnh mở tin nhắn, đổi sang khung trò chuyện khác.Cô trả lời: [Vâng.]Lục Chẩm Nguyệt: [Em đoán xem tại sao chị biết?][Làm sao chị biết vậy?]Lục Chẩm Nguyệt: [Thật ra chị không biết, chị chỉ là muốn nói chuyện với em thôi.] Lục Chẩm Nguyệt: [Lại chúc em ngủ ngon lần nữa, Hoài Hạnh.]Hoài Hạnh: [Ngủ ngon.]Nhắn xong, Hoài Hạnh thở hắt ra một hơi thật dài.Cô hơi nghiêng đầu, nhìn về phía chiếc lược ngọc đặt trên bàn nhỏ, rồi cầm lên, cảm nhận làn mát lạnh truyền vào tay, chậm rãi nhắm mắt lại. Trong đầu cô chợt hiện lên chuyện Sở Vãn Đường từng nói khi gọi điện trước đây, chị ấy cũng đã mua một chiếc lược ngọc giống như vậy, còn hỏi Hoài Hạnh cách để ôm lược ngủ cho ngon.Một lúc lâu sau, cô tháo mặt nạ ném vào thùng rác, rồi vào phòng tắm rửa mặt.***Thời tiết ở thành phố bên cạnh cũng chẳng khá hơn Hải Thành đang mưa phùn là bao, khu vực này vào thời điểm này vẫn là mùa mưa dầm đặc trưng của phương Nam.Sau khi tham dự xong hội nghị ngành, Hoài Hạnh tiện đường ghé qua cơ sở trồng dâu nuôi tằm của công ty ở đây. Cô ở lại cả cuối tuần, sau khi kiểm tra quy trình, liền thay trang phục chuyên dụng, cùng nhân viên cho tằm ăn. Ở đây không được dùng điện thoại, vì vậy cô có thể hoàn toàn tập trung.Hồi nhỏ, cô rất sợ côn trùng, ngay cả tằm cũng không dám lại gần. Nhưng trường học lại cứ bắt bọn cô tham gia các hoạt động trải nghiệm kiểu này, còn đưa học sinh tới nhà nuôi tằm để quan sát, yêu cầu viết nhật ký. Cô vừa quan sát vừa lặng lẽ rơi nước mắt, về nhà liền viết một bài nhật ký hoàn chỉnh, được Hoài Chiêu khen ngợi một trận, khen cô là một cô bé dũng cảm.Giờ đây, trừ lúc mới bắt đầu tiếp xúc lại với lũ tằm năm năm trước có hơi bối rối, ở hiện tại cô dường như đã mạnh mẽ hơn nhiều. Có thể ngồi xổm xuống quan sát chúng duỗi người uể oải, nhìn chúng gặm lá dâu.Nổi hứng bất chợt, trên đường về cô lại viết một bài nhật ký đăng lên vòng bạn bè. Sợ người khác sợ tằm, cô không đăng ảnh tằm, chỉ chụp cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe vụt qua trên cao tốc.Lúc này là chạng vạng tối, bầu trời u ám.Không lâu sau, khi sắp đến trạm thu phí vào Hải Thành, cô nhận được một bài nhật ký tương tự do Sở Vãn Đường viết, cũng là cảm nhận khi đến cơ sở nuôi tằm lần trước trong chuyến công tác của đội Lam Linh.Rất dễ dàng bắt được một vài từ khóa, ví dụ như Sở Vãn Đường viết rằng cô đã bị giật mình khi thấy quá nhiều tằm hóa nhộng trong kho, nhưng khung cảnh ấy thật gây chấn động và khó quên.Hoài Hạnh cụp mắt nhìn bài nhật ký ấy, trong lòng sinh ra một cảm xúc khó tả, như thể... hai đứa trẻ năm xưa đang trò chuyện với nhau?Chờ đến khi ô tô vượt qua trạm thu phí, tiến vào con đường rộng rãi của Hải Thành, cô nghĩ một lát rồi nhắn lại: [Mai gặp.]Hôm sau, là lúc phải công bố kết quả cho tất cả những nhà thiết kế đã gửi hồ sơ dự tuyển qua email.Nhưng Sở Vãn Đường không gửi email, cô đến thẳng tòa nhà hai tầng này, ngồi chờ ở phòng khách cho đến khi Hoài Hạnh và mọi người họp giao ban xong.Một tiếng sau, Đinh Dung đến gọi: "Sở tiểu thư, mời đi theo tôi.""Được."Một số nhân viên trong khu vực làm việc công cộng, nghe nói cô đang phỏng vấn cho vị trí giám đốc thiết kế tạm thời, đều âm thầm đánh giá cô từ xa. Cô vẫn luôn nhìn thẳng, lưng thẳng tắp, thần thái bình tĩnh.Không lâu sau, cô lại lần nữa ngồi đối diện với Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt, khẽ mỉm cười: "Xin hỏi Hoài tổng và Lục tổng đã suy nghĩ thế nào rồi?""Đây là hợp đồng, phiền Sở tiểu thư xem thử có điều khoản nào cần chỉnh sửa không." Hoài Hạnh đẩy bản hợp đồng về phía trước, cho đến khi đặt ổn định ngay trước mặt Sở Vãn Đường.Trên đó ghi rõ các điều khoản cần chú ý trong thời gian hợp tác, cùng mức đãi ngộ. Với một người ở đẳng cấp như Sở Vãn Đường, ngân sách tất nhiên cũng phải nâng cao hơn.Sở Vãn Đường đọc rất kỹ, rồi tháo nắp bút, dứt khoát ký tên mình lên đó.Ký xong, ba người cùng đứng dậy.Sở Vãn Đường lần lượt bắt tay hai người họ, lúm đồng tiền nơi khóe môi không tài nào giấu được, cuối cùng cô nói: "Tôi còn một vấn đề muốn hỏi.""Sao?" Lục Hàm Nguyệt lên tiếng.Sở Vãn Đường hơi bất đắc dĩ nói: "Trong hai tháng tới, tôi không muốn ở khách sạn suốt, cảm thấy không thoải mái. Khách sạn người ra người vào, tôi cũng không có nhiều cảm giác an toàn. Hơn nữa làm thiết kế thời trang thì việc phải tăng ca ở nhà là bình thường, ở khách sạn thì không tiện lắm. Nếu tôi sống cùng khu với hai người, thì sẽ thuận tiện hơn cho việc chuẩn bị buổi trình diễn, vì đôi khi chúng ta cần trao đổi trực tiếp.""Vì vậy, tôi muốn hỏi Hoài tổng và Lục tổng sống ở khu nào."Lời tác giả:Chị gái: Lại kéo gần khoảng cách thêm chút nữa!!!Tiểu kịch trường:Nhân viên công ty Lam Linh đã đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy Sở tổng nhà mình đâu.Trong phòng nước, Cốc Như Phong đang tám chuyện với Nhậm Giảo.Nhậm Giảo hỏi: "Sở tổng đâu rồi chị?"Cốc Như Phong: "Đi làm giám đốc thiết kế tạm thời cho công ty khác rồi."Nhậm Giảo: "Hả?!"Sau đó quay đầu nhắn tin cho "em gái": 【Tin chấn động! Sở tổng nhà bọn mình chạy đi làm giám đốc thiết kế tạm thời cho công ty khác rồi! Công ty nào mà ghê vậy, đào được cả Sở tổng đi!】Em bé trả lời: 【Hình như là công ty của mình á.】