[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 86
Mùa mưa giông ở Kinh Thành vẫn chưa đến, bầu trời buổi chiều trong vắt như pha lê, ánh nắng không gay gắt dịu dàng trải rộng khắp sân golf.Gió nhẹ lướt qua, làm thảm cỏ được cắt tỉa gọn gàng gợn lên từng lớp sóng mịn màng.Sở Vãn Đường mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, đội mũ màu ngọc trai trắng, đứng trên thảm cỏ, cô chăm chú nhìn vào lỗ golf phía trước, tạo dáng chuẩn bị, sau đó vung gậy dứt khoát. Quả bóng trắng ngà vẽ nên một đường parabol gần như hoàn hảo trong không trung, bay về phía mục tiêu phía trước.Một cú đánh vào lỗ, mượt mà như nước chảy mây trôi.Cô mím môi cười hài lòng, đưa gậy cho cậu bé phục vụ.Mai tổng đứng bên cạnh nhìn theo quả bóng đã biến mất, sau đó quay đầu nhìn người phụ nữ dáng người thẳng tắp bên cạnh, nhận xét: "Hôm nay trạng thái không tệ."Rồi hiểu ý hỏi luôn: "Gặp chuyện gì vui sao?""Vâng." Sở Vãn Đường hơi nhấc vành mũ, ánh mắt lấp lánh, "Có một chuyện muốn xin Mai tổng phê chuẩn."Mai tổng cầm gậy golf làm động tác mô phỏng, không nhìn cô, cũng không cần nghe cô nói là chuyện gì, liền lên tiếng: "Cứ đi đi, mấy việc bên công ty em xử lý từ xa ở Hải Thành là được.""Sao dì Mai biết con định nói chuyện đó?" Sở Vãn Đường nhướng mày, cố ý đổi cách xưng hô hỏi. Từ sau khi Mai tổng nói rõ rằng mình và Sở Lệnh Nghi là bạn cũ, cô đã được cho phép gọi thân mật khi ở riêng, trong toàn công ty chỉ có mình cô được đặc cách như thế.Mai tổng vung một cú, bị lệch. Bà liếc Sở Vãn Đường, những nếp nhăn trên mặt như mang theo lời trách móc: "Tháng Tư sau khi con từ Nam Thành quay về, trạng thái đã khác hẳn trước kia, rồi lại còn đích thân phụ trách dự án hợp tác với Tơ Quý... Loại dự án này bây giờ còn cần con tự ra mặt sao?" Bà lại nhìn ra sân cỏ, chuẩn bị đánh quả tiếp theo, "Đáp án chỉ có một: con đã tìm được người rồi."Ánh mắt Sở Vãn Đường hướng lên bầu trời xanh thẳm, cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Vâng, con tìm được em ấy rồi..."Không còn là một Hoài Hạnh chỉ tồn tại trong ảo giác và hồi ức, mà là một Hoài Hạnh chân thật đến mức cô có thể chạm vào."Vậy nên dì không ngăn con. Muốn đi thì cứ đi. Những năm qua con đã làm rất nhiều cho Lam Linh, muốn nghỉ ngơi cũng chẳng sao, dì chỉ là không muốn thấy con cứ kéo căng như vậy mãi. Nếu không, mẹ con trên trời lại trách dì ngược đãi con gái cô ấy, thế thì oan uổng cho dì quá." Cú đánh này của Mai tổng cũng vào lỗ, bà nở một nụ cười rạng rỡ, "Chỉ là... không biết con định làm gì?""Con định xin làm giám đốc thiết kế tạm thời cho Tơ Quý. Tháng Chín bên đó có một buổi trình diễn thời trang, gặp phải chút khó khăn." Cô thường xuyên mở diễn đàn thương hiệu của Tơ Quý, thế nên đã tình cờ nhìn thấy thông báo tuyển dụng nhà thiết kế trang phục cho buổi trình diễn.Cái gọi là "buồn ngủ mà gặp chiếu manh" chính là như thế.Cô đang băn khoăn không biết làm sao rút ngắn khoảng cách vật lý giữa mình và Hoài Hạnh, cô của trước đây không chịu được việc có người khác thân cận với Hoài Hạnh, còn bây giờ, cô có thể chấp nhận được sự thân thiết bạn bè giữa Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt.Nhưng Lục Chẩm Nguyệt thì không.Tại tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Lục hôm đó, thật khó để không nghi ngờ rằng Lục Chẩm Nguyệt vì thấy sự có mặt của cô mà mới có những hành động thân mật như vậy với Hoài Hạnh."......" Nụ cười của Mai tổng vụt tắt, môi mấp máy, cơ mặt cũng co giật, mấy giây sau mới phun ra được một chữ: "Chịu."Nhớ đến chữ "chịu" kia của Mai tổng, chính Sở Vãn Đường cũng thấy mình cũng thật phục mình.Cô nhìn thẳng vào người phụ nữ trẻ đang ngồi đối diện, hai tay đan vào nhau, rất nghiêm túc nói: "Đây là sơ yếu lý lịch cá nhân của tôi. Tôi đã thấy thư mời tuyển dụng nhà thiết kế trang phục trình diễn thời trang của công ty quý vị. Tôi cũng đã xin phép Mai tổng của phía công ty tôi. Không biết tôi có thể ứng tuyển vị trí giám đốc thiết kế tạm thời của quý công ty không?"Lời vừa dứt, Lục Hàm Nguyệt hơi sững sờ.Hoài Hạnh cũng có phần bất ngờ, nhưng không quá nhiều.Sơ yếu lý lịch đã được chuyển đến trước mặt họ, chuẩn bị hai bản, mỗi người cầm một bản lật ra xem.Một trang căn bản là không thể chứa hết những thành tựu mà Sở Vãn Đường đạt được trong mấy năm qua. Cô đã cày sâu trong ngành này nhiều năm, lại còn thuộc dạng thiên phú xuất chúng. Những giải thưởng lớn nhỏ trong nước cô gần như đã quét sạch, thậm chí còn đạt được không ít giải thưởng quốc tế. Chưa kể cô còn có kinh nghiệm dồi dào làm chủ trì các buổi trình diễn thời trang, là phó tổng phụ trách dòng thời trang nữ của Lam Linh, những dự án từng đảm nhiệm thì đếm không xuể.Có thể nói trong số những email gần đây mà công ty nhận được, không thiếu các nhà thiết kế thời trang xuất sắc nhưng chẳng ai có thể so sánh với Sở Vãn Đường. Cô ấy vừa đến đã muốn ứng tuyển vị trí giám đốc thiết kế tạm thời, tin chắc rằng chẳng ai có thể phản đối.Trong phòng họp, một lúc lâu chỉ còn lại tiếng lật giấy. Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt không xem lời nói kia là trò đùa, cả hai đều chăm chú đọc tài liệu."Sở tổng." Lục Hàm Nguyệt âm thầm líu lưỡi khi lật xong xấp tài liệu, ngẩng đầu lên. Dù cô biết rõ ý đồ phía sau của Sở Vãn Đường, vẫn không kìm được mà nói: "Chị đến ứng tuyển vị trí này thật sự là dùng dao mổ trâu giết gà."Sở Vãn Đường nghiêm túc: "Tiểu Lục tổng nói quá rồi. Tuy tôi có phần nhiều kinh nghiệm, nhưng tôi không nghĩ như vậy. Tôi cho rằng công việc không nên phân biệt cao thấp, mà là liệu có phù hợp và có thể làm tốt hay không. Tôi cũng tin rằng mỗi vị trí đều có giá trị không thể thay thế. Sàn diễn lần này của quý công ty đối với tôi là một thử thách lớn. Tơ Quý và Lam Linh vốn có nền tảng hợp tác, nếu lần này Tơ Quý làm thật tốt, cũng sẽ có lợi cho Lam Linh. Cho nên tôi nghĩ, tôi đến ứng tuyển không có gì là sai."Hoài Hạnh cầm tài liệu nhìn người đối diện, có chút ngẩn ngơ....Đây là một buổi phỏng vấn thật sự, khác hẳn với lần ở khách sạn trước đó.Lục Hàm Nguyệt quay sang nhìn Hoài Hạnh. Những năm qua họ học được rất nhiều điều, trong đó có một bài học rằng thương trường là nơi đặt lợi ích lên hàng đầu, không có kẻ thù vĩnh viễn. Thế nên dù trước đây cô từng cảm thấy Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường có chút hiềm khích, thì việc hai bên tiếp tục hợp tác cũng là điều bình thường. Huống chi giờ đây cô đã rõ ràng về mối quan hệ giữa hai người họ...Cũng chính vì rõ ràng, nên mới càng thấy vi diệu.Đây là đang diễn vở gì vậy? Cô đâu có mù, đương nhiên biết Sở Vãn Đường chịu "hạ mình" là vì ai.Nên thái độ của Lục Hàm Nguyệt trong chuyện này cũng tùy theo Hoài Hạnh. Hoài Hạnh nghĩ sao thì quyết định vậy, chẳng liên quan nhiều đến cô.Bầu không khí trong phòng họp phút chốc trở nên căng thẳng. Trong lúc đó, mưa bụi nhẹ nhàng bắt đầu rơi xuống Hải Thành.Sở Vãn Đường đối diện ánh mắt dò xét của Hoài Hạnh, trông vẫn rất nghiêm túc. Cô là một "người xin việc" đạt tiêu chuẩn, đang chờ đợi phán quyết từ phía người phỏng vấn."Xin Sở tiểu thư hãy chờ thông báo từ tôi." Hoài Hạnh khẽ mỉm cười, không còn gọi "Sở tổng" nữa, điều này có nghĩa cô đã đồng ý đặt Sở Vãn Đường vào vị trí phù hợp với nguyện vọng của chị ấy. "Công ty tôi sẽ đưa ra phản hồi vào ngày cuối cùng của tháng này. Hiện tại vẫn còn năm ngày làm việc."Ngày cuối cùng của tháng Sáu là mùng ba, rơi vào thứ Hai.Sở Vãn Đường gật đầu: "Vâng."Sau khi Sở Vãn Đường quay trở lại với đội ngũ của Lam Linh để nghỉ ngơi trong phòng khách, Lục Hàm Nguyệt theo Hoài Hạnh vào văn phòng, cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Cô khoanh tay đi đi lại lại, như không thể tin nổi: "Hoài Tiểu Hạnh, cậu không cảm thấy chuyện này quá ly kỳ sao? Đó là Sở Vãn Đường của Lam Linh đấy."Cô lại không nhịn được hỏi: "Cậu nghĩ gì vậy?""Lấy lợi ích công ty làm trọng." Hoài Hạnh rót cho mình một ly nước ấm, chậm rãi uống rồi đáp.Lục Hàm Nguyệt khựng lại: "Ý là đồng ý rồi hả?""Tôi không có lý do để từ chối. Chỉ còn một tháng rưỡi nữa là đến show diễn rồi, thời gian dành cho tôi không còn nhiều." Hoài Hạnh đặt ly nước xuống bàn, trầm ngâm nói: "Hơn nữa nếu vị trí giám đốc thiết kế là chị ấy đảm nhận, người khác cũng sẽ không có ý kiến. Dù có thì cũng phải nuốt vào trong."Năng lực làm việc của Sở Vãn Đường thể hiện rất rõ trên bản lý lịch, ai nấy đều thấy được. Huống chi, bản thân cô cũng từng tận mắt chứng kiến."Được rồi." Lục Hàm Nguyệt không còn giữ vẻ mặt nghiêm túc, mỉm cười, "Cậu nói thế làm tôi bắt đầu mong đợi rồi đấy."Hoài Hạnh: "Ừm."Lục Hàm Nguyệt đi khỏi, Hoài Hạnh nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ, khẽ thở ra một hơi.Điện thoại lúc này báo có tin nhắn WeChat mới.Cô khẽ chớp mắt, mở khóa xem, là ảnh Sở Vãn Đường gửi, một ly nước trắng. Nhưng trên tường phía sau là dòng chữ Tơ Quý nổi bật, đó là một khung cảnh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.Sở Vãn Đường: 【Ngon lắm.】Rõ ràng chỉ là... nước lọc.Hoài Hạnh giữ nguyên vẻ mặt như thường, nhắn lại cũng rất như thường: 【1】***Buổi tối về đến căn hộ, Hoài Hạnh lại đến chỗ của Lục Hàm Nguyệt ăn cơm.Chẳng mấy nữa là hết tháng, mà điều đó cũng đồng nghĩa với việc Lục Chẩm Nguyệt sắp quay về Kinh Thành, nên cô có thể ăn ở nhà lúc nào thì tranh thủ lúc ấy.Văn Thời Vi chưa đi công tác về, còn chị gái thì sắp về Kinh Thánh nên Lục Hàm Nguyệt trông có vẻ hơi ủ rũ.Cô vừa gắp đồ ăn ngon, vừa dài giọng thở dài: "Chị sắp về rồi, thế em biết ăn món ngon ở đâu bây giờ?""Em còn lâu rồi chưa đăng bài mới trên tài khoản food blogger đó." Lục Chẩm Nguyệt vừa ăn chậm rãi vừa nói.Hoài Hạnh chen vào: "Gần đây cậu ấy bận lắm." Rồi trêu ghẹo nói, "Bận đi làm, bận yêu đương. Lần tới đi thăm quán ăn nào, rất có khả năng là đi cùng chị Thời Vi."Lục Hàm Nguyệt phản bác đầy chính khí: "Không chắc đâu nhé, cậu mới luôn là bạn đồng hành đi ăn quán vĩnh viễn của tôi mà!"Bỗng dưng cô nhớ tới chuyện của Sở Vãn Đường, lại nói: "Mà chị, chị có biết không, có một chuyện khiến em sốc lắm, Sở Vãn Đường nhà họ Sở đến công ty em ứng tuyển vị trí giám đốc thiết kế cho buổi trình diễn sắp tới đó. Cái bản lý lịch đó làm em hoa cả mắt luôn.""......" Ánh mắt Lục Chẩm Nguyệt liếc sang Hoài Hạnh, chỉ thấy Hoài Hạnh cụp mi, gương mặt không biểu hiện gì đặc biệt.Cô khẽ cười, hỏi lại: "Vậy à?" Rồi ngừng một chút, "Có một chuyện chị vẫn chưa nói với em.""Chuyện gì vậy ạ?""Đoàn kịch muốn phát triển sâu hơn ở Hải Thành nên giao cho chị phụ trách mảng này." Lục Chẩm Nguyệt chậm rãi nói, "Thế nên, chị tạm thời sẽ không rời khỏi Hải Thành. Em vẫn sẽ được ăn món ngon đấy, thế nào? Bất ngờ chưa? Vốn dĩ chị định để đến ngày cuối cùng mới nói cho em biết."Lục Hàm Nguyệt phấn khích: "Woah! Chị! Vậy chị sẽ ở lại bao lâu?"Hoài Hạnh cũng nhìn về phía Lục Chẩm Nguyệt, không lên tiếng nhưng ánh mắt cũng đang hỏi điều đó.Lục Chẩm Nguyệt bật cười khẽ: "Chưa biết nữa." Ánh nhìn lướt qua gương mặt Hoài Hạnh như có như không, chống cằm, để đầu ngón tay chạm nhẹ vào má, giọng cô hơi kéo dài mang theo ý cười: "Chị cũng không muốn xa em và Tiểu Hạnh đâu, nên thời gian tới nhớ về ăn cơm như tối nay đấy.""Dạ!" Lục Hàm Nguyệt đáp lại một cách đầy khí thế.Hoài Hạnh cũng mỉm cười: "Vâng, chị Tuế Tuế."Sau bữa tối, Hoài Hạnh vào bếp rửa trái cây tráng miệng. Cô ăn không nhiều, khẩu vị cũng nhỏ, lúc này đứng trong bếp rửa trái cây, có vẻ hơi ngẩn ngơ.Lòng bàn tay cô phủ một lớp muối mỏng, đang cẩn thận chà lớp lông tơ trên vỏ trái đào."Tiểu Hạnh." Lục Chẩm Nguyệt đi vào, lấy con dao cắt trái cây bên cạnh, "Để chị cắt cho."Hoài Hạnh hoàn hồn, mỉm cười với cô rồi đưa cho cô một quả.Hai người phân công rõ ràng, Lục Chẩm Nguyệt gọt sạch vỏ, sau đó cắt thành từng miếng trên thớt chuyên dùng cho trái cây.Khi ba quả đào đã cắt xong, Hoài Hạnh định bưng đĩa ra ngoài....Cổ tay cô đột nhiên bị Lục Chẩm Nguyệt nhẹ nhàng giữ lại.Cô chớp mắt, môi mấp máy, khẽ gọi: "Chị Tuế Tuế.""Em hiểu nhầm ý chị rồi đúng không, Tiểu Hạnh?" Đèn bếp sáng rõ, trong đôi mắt hồ ly của Lục Chẩm Nguyệt có một tia nghi hoặc mơ hồ. Cô buông tay ra, đứng đối diện Hoài Hạnh, ánh mắt chăm chú.Hoài Hạnh bật cười: "Ý chị là gì vậy?""Câu 'chị biết rồi' tối hôm đó chị nói, không phải là từ bỏ." Lục Chẩm Nguyệt chậm rãi bổ sung nốt phần sau khi bưng lấy đĩa trái cây trong tay Hoài Hạnh: "Mà là... chị sẽ từ từ tiến đến.""Chuyện mua món đồ trang trí cho Hàm Nguyệt có thể nghe không hay lắm, nhưng là tiện thể mua cùng thôi. Những năm gần đây chị thường xuyên chạy tới Hải Thành, không chỉ vì công việc, mà còn là vì muốn gặp em. Mỗi lần gặp em, chị đều rất mong chờ, vì chỉ lúc ấy em mới chịu ôm chị."Lục Chẩm Nguyệt đem những xúc cảm ngầm ẩn giữa hai người đặt lên bàn rõ ràng.Hoài Hạnh mấp máy môi, định nói câu "xin lỗi", nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, Lục Chẩm Nguyệt đã lên tiếng trước: "Chị biết em định nói gì. Hôm nay chị nói rõ ra là vì chị nhận ra, chị không thể tiếp tục chậm rãi thêm được nữa."Sắc mặt Lục Chẩm Nguyệt thu lại ý cười, nghiêm túc nhìn cô: "Chị thích em, Hoài Hạnh. Em có thể cân nhắc thử... đến với chị không?"Lời tác giả:Tôi đã nói rồi mà, đây chính là chiến trường 🫡Chúc mọi người một Tết Thiếu Nhi vui vẻ nhé~Gì cơ? Muốn đọc thêm á? Vẫn như thường lệ thôi, nếu trước 11 giờ tối có 450 người bình luận muốn đọc thêm trong khu vực comment, thì chúng ta gặp nhau lúc 0 giờ nhé~~~💥Faye: Mình giải thích 1 chút đoạn ở với Mai tổng, lúc ở công ty xưng hô em và Mai tổng, lúc ở ngoài thì xưng hô dì/cháu hoặc dì/con. Chuyện này trong môi trường làm việc là bình thường mọi người nhé, văn hóa đi làm sẽ không có chuyện chú cháu, cô cháu gì ở đây. Như bản thân mình 8x, mình cũng bắt các em 2k không gọi mình là cô, ai gọi cô khỏi cần giao tiếp với chị... Haha (Này mình đùa thôi vì mình không thích bị gọi là cô, nghe già)PS: chương tiếp theo 12h đêm tác giả đăng trưa mai mình sẽ post nhé. Mình edit vì giải trí và xả stress thôi, nên thường sẽ chill chill chứ không chạy tiến độ hay cần lợi ích gì.