[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 82



Lục Chẩm Nguyệt là người nhà họ Lục, không tiện ở bên ngoài quá lâu. Sau khi tô son cho Hoài Hạnh xong, cô liền đi trước vào phòng khách, tránh để một mình Lục Hàm Nguyệt phải ứng phó.

Hoài Hạnh ngồi một mình trên ghế, nụ cười thu lại, vẻ mặt bình thản.

Gió rất nhẹ, cô nhìn dải lụa đỏ bay phấp phới trong gió, khẽ nhắm mắt lại, cả người một lần nữa chìm vào hồi ức.

Hành động tô son như vậy, trước kia cô từng cố tình nhờ Sở Vãn Đường làm giúp. Khi đó kỹ thuật trang điểm của cô chưa thành thạo, dù một số dịp không cần trang điểm, cô vẫn lấy cớ đó để tìm Sở Vãn Đường, để tăng thêm cơ hội tiếp xúc giữa hai người.

Cô từng hồi hộp, ôm ấp tâm sự thiếu nữ khi ngồi trước mặt Sở Vãn Đường, khi đó hơi thở gần kề, hễ nhắm mắt lại thì tiếng tim đập như bị phóng đại, mở mắt ra lại chạm phải ánh mắt xinh đẹp của Sở Vãn Đường. Cô luôn sợ tình cảm của mình bị phát hiện nên lúc nào cũng dè dặt cẩn trọng. Nhưng mỗi khi Sở Vãn Đường tô son cho cô, ánh mắt luôn dừng trên đôi môi cô, đầu ngón tay mềm mại, ấm áp khẽ lướt qua môi, khiến cơ thể cô như có dòng điện nhỏ len lỏi qua từng tế bào.

Sau này, trong khoảng thời gian mập mờ không rõ ràng giữa hai người, trước khi tô son, Sở Vãn Đường sẽ cúi người, nắm lấy cằm cô rồi hôn. Chờ đến khi nụ hôn khó khăn lắm mới kết thúc, chị sẽ vuốt nhẹ môi cô rồi mỉm cười nói: "Hình như không cần tô son nữa đâu, Hạnh Hạnh."

Tiếng chuông điện thoại kéo Hoài Hạnh khỏi dòng hồi tưởng, cô nhìn về phía màn hình. Lại là người mà cô vừa nghĩ đến.

Hoài Hạnh: "......"

Cô nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng đâu cả, nhớ lại Sở Dật Minh mà cô gặp hôm nay, cô vẫn đưa điện thoại lên tai.

"Hạnh Hạnh." Cách xưng hô vừa xuất hiện trong ký ức lại vang lên bên tai khiến Hoài Hạnh ngẩn người một thoáng.

Hoài Hạnh cụp mắt, nhìn xuống bãi cỏ. Nhất thời không biết phải đáp thế nào, chỉ chờ Sở Vãn Đường nói tiếp.

Nhưng sau tiếng gọi ấy, đầu dây bên kia lại im lặng thật lâu. Qua hơn mười giây, đôi môi đỏ vừa mới được dặm lại của cô khẽ mấp máy, chấp nhận số phận mà đáp khẽ: "Có chuyện gì sao?"

"Sao em chẳng tỏ ra ngạc nhiên chút nào khi thấy chị đến dự tiệc mừng thọ của nhà họ Lục hôm nay vậy?" Sở Vãn Đường hỏi rất nghiêm túc.

Hoài Hạnh phản hỏi: "Tại sao tôi phải ngạc nhiên?" Rồi không nhịn được mà nói, "Chị hẳn là đã biết với thân phận hiện tại của tôi, chắc chắn sẽ có mặt trong buổi tiệc này."

Dù lúc gửi thiệp mời đến nhà họ Sở, khi đó hai người vẫn chưa làm hòa, bầu không khí còn rất căng thẳng, khác xa sự ôn hòa hiện tại.

"Thế em có nghe ra là chị đang cố tình tìm chuyện để nói không?"

"... Có, rõ mồn một." Chuyện cả hai đều hiểu rõ, lại còn cố ý đem ra hỏi, không phải cố tình thì là gì nữa.

Cô nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Sở Vãn Đường.

Tiếng cười rất êm tai.

Hoài Hạnh nghe tiếng cười ấy mà thần kinh cũng run rẩy theo, liền giả vờ muốn cúp máy: "Nếu không có chuyện gì quan trọng thì dừng ở đây nhé."

Giây tiếp theo, Sở Vãn Đường hỏi: "Kiều Kiều có từng nói với em là nhớ em chưa?"

"Có rồi."

"Lần gần nhất là khi nào?"

"Cách đây mấy hôm, lúc tôi bảo sẽ đến Kinh Thành." Hoài Hạnh còn hẹn gặp Kiều Kiều nữa.

"Chị rất nhớ em."

"... Sở Vãn Đường."

"Vừa rồi là thay mặt Kiều Kiều nói, Hạnh Hạnh."

Hoài Hạnh không nói hai lời, dứt khoát kết thúc cuộc gọi. Cô nắm chặt điện thoại, hai môi mím chặt không chừa một khe hở nào.

Cô ngước mắt nhìn về phía trước.

Trước mặt là mặt hồ, gió nhẹ thổi qua gợn lên từng vòng sóng lăn tăn, ánh nước lấp lánh, bóng dải lụa đỏ in trên mặt hồ cũng theo làn sóng mà chao đảo, lên lên xuống xuống.

***

Tiệc mừng thọ của nhà họ Lục chính thức bắt đầu, mọi người cùng nhau di chuyển sang phòng ăn.

Phòng ăn được trang trí rất có không khí, lấy hai màu vàng và đỏ làm chủ đạo. Ở lối vào có đặt một tấm bình phong thêu chữ "Thọ" tinh xảo, hai bên là những chậu tùng bách tượng trưng cho sự trường thọ.

Bàn ăn được sắp xếp gọn gàng, ở giữa đặt bình sứ hoa lam cắm hoa kiểu Trung Quốc, tăng thêm nét tao nhã. Hoa văn trên bộ đồ ăn cũng mang ý nghĩa cát tường.

Hôm nay bữa tiệc đã mời không ít đầu bếp riêng nổi tiếng ở Kinh Thành, từng món ăn đều tinh tế, khiến người ta thèm thuồng không thôi.

Ngoài ra, vì cụ bà nhà họ Lục rất thích xem hí kịch, Lục Tuyết Dung còn đặc biệt cho người dựng cả sân khấu.

Hoài Hạnh ngồi cạnh Lục Hàm Nguyệt, còn Lục Chẩm Nguyệt thì rõ ràng bận rộn hơn nhiều, ngồi cùng bàn với các bậc trưởng bối và cụ bà.

Bàn của bọn họ có Phương Du, Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi, cả Sở Vãn Đường cũng có mặt.

Có nhiếp ảnh gia ghi lại hình ảnh bữa tiệc, khi máy ảnh hướng về bàn này thì không nhịn được mà chụp thêm vài tấm, thực sự là quá đỗi đẹp mắt, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Mọi người ăn uống nhẹ nhàng, nói cười rôm rả, trò chuyện về thời tiết sắp nóng lên ở Kinh Thành và kế hoạch nghỉ mát của mình.

Lục Hàm Nguyệt vốn lanh lẹ trong giao tiếp, mỉm cười nói: "Nếu tôi không về Hải Thành thì sẽ đi nghỉ mát ở Nguyệt Lan Ổ." Cô nhìn về phía Đàm Vân Thư, "Đàm tổng, tôi nhớ khách sạn 'Sơn Vũ' ở Nguyệt Lan Ổ là của Quân Linh đúng không?"

"Đúng thế." Đàm Vân Thư hỏi ngược lại, "Lục tổng định đi chung cùng Hoài tổng về Hải Thành à?"

"Không, tôi sẽ về trước." Lục Hàm Nguyệt cong cong mắt cười, cô cũng là người có bạn gái rồi, chỉ là câu này không tiện nói ra trong khung cảnh thế này, chuyện cô đang yêu Văn Thời Vi chỉ có Lục Chẩm Nguyệt biết, những người khác trong nhà vẫn chưa hay gì.

Đàm Vân Thư hơi tiếc nuối nói: "Tôi còn định mời hai người cùng đến Nguyệt Lan Ổ nghỉ mát."

Thẩm Ánh Chi nhướng mày: "Không sao, cậu có thể mời tôi với Ninh Cảnh mà."

Ánh cười vẫn luôn đọng trong đôi mắt nai của Phương Du, cô gắp cho Đàm Vân Thư một đũa thức ăn.

Còn Hoài Hạnh đưa mắt nhìn quanh bàn, trong lòng khẽ giật mình.

Tỷ lệ đồng tính nữ ngồi bàn này hơi cao.

Lúc này, Sở Vãn Đường đặt đũa xuống, chống cằm cất tiếng: "Nguyệt Lan Ổ đúng là chỗ rất tuyệt, lần nào tôi đến cũng ở 'Sơn Vũ'."

"Sở tổng đi thường xuyên vậy sao?" Lục Hàm Nguyệt hỏi, trong lúc gắp thức ăn, ánh mắt cô thỉnh thoảng lại liếc về phía Sở Vãn Đường, chỉ cần nhìn là thấy ánh mắt của Sở Vãn Đường luôn lơ đãng như có như không dừng lại trên người Hoài Hạnh đang ngồi bên cạnh cô.

Sở Vãn Đường hơi nhướng mày, giọng nói mang theo ý cười trong trẻo: "Tôi rất thích đi du xuân." Cô dừng một chút, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, "Những năm qua năm nào tôi cũng đi, lần nào cũng ở 'Sơn Vũ', giờ đã có thẻ đen của Tập đoàn Quân Linh rồi."

Dù năm năm qua Hoài Hạnh không còn bên cạnh, nhưng cô vẫn giữ lời hứa.

Còn chuyện ngắm cây ngân hạnh ở Vân Thành, chơi tuyết ở Tuyết Thành nữa...

Cô đã một mình thực hiện những lời hứa từng nói bên bờ biển.

Thẩm Ánh Chi hỏi bâng quơ: "Đi cùng bạn sao?"

Sở Vãn Đường lắc đầu: "Là người rất quan trọng." Ánh mắt cô rời khỏi gương mặt không cảm xúc của Hoài Hạnh, khẽ kéo môi, có phần đắng chát, "Nhưng tôi đã đánh mất người đó từ rất lâu rồi."

Hoài Hạnh nâng ly nước hoa quả, mắt hơi cụp, chậm rãi nhấp một ngụm, che đi xao động trong mắt khi nghe câu nói ấy.

Dưới gầm bàn, tay Đàm Vân Thư khẽ siết tay Phương Du, ngụ ý rõ ràng: "Chỉ cần còn tình yêu thì sẽ tìm lại được thôi, Sở tổng."

Sở Vãn Đường: "Ừm."

Trong mắt cô ánh lên ngấn lệ, nhìn qua trông rất buồn. Cô đứng dậy, mỉm cười áy náy nói: "Xin phép đi trước."

Câu chuyện lại quay về chủ đề nghỉ mát, nhưng ánh mắt Hoài Hạnh vẫn dõi theo bóng lưng rời đi của Sở Vãn Đường. Cô lại theo thói quen dùng đầu ngón tay trỏ khẽ cào thành ly, bộc lộ tâm trạng rối ren trong lòng lúc này.

Lục Hàm Nguyệt biết hành động này của cô có ý gì, ghé sát lại khẽ hỏi: "Muốn đi tìm chị ấy à?"

"Không có." Phủ nhận ngay lập tức.

"Người chị ấy vừa nói đến là cậu đúng không? Phải cứng rắn lên, nghe rõ chưa?"

Hoài Hạnh khẽ kéo môi cười, nhẹ đẩy đối phương sang một bên: "Lo ăn đi, tiểu Lục tổng."

***

Kinh nguyệt của Sở Vãn Đường đến sớm hai ngày. Suốt tháng vừa rồi cô không hề đụng đến đồ lạnh, cũng không âm thầm "làm trái lệnh" khi không có Hoài Hạnh. Chỉ là tâm trạng kém, cơ thể cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Sau khi đi vệ sinh xong, cô lại quay về bãi cỏ, vẻ mặt uể oải ngồi xuống ghế, cố xoa dịu cảm giác khó chịu nơi bụng dưới.

Cô không biết Hoài Hạnh có tin sự buồn bã mà cô vừa lộ ra hay không, không kìm được mà ngoảnh đầu nhìn lại. Nhưng chẳng có ai mà cô mong ngóng đến cả, chỉ toàn người nhà họ Lục đang bận rộn trong biệt thự.

Cô khẽ nhắm mắt, điều hòa hơi thở, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.

"Sở tiểu thư." Chẳng bao lâu sau, quản gia nhà họ Lục đi tới.

Sở Vãn Đường ngước nhìn bà, thấy bà đưa cho mình một chiếc chăn, một cốc nước ấm và một hộp Ibuprofen, hỏi cô: "Cô có cần dùng mấy thứ này không?"

"...Cảm ơn."

"Không có gì."

Sở Vãn Đường đắp chăn, cảm nhận được hơi ấm truyền từ chiếc cốc, mỉm cười, hỏi lại: "Cho hỏi là do Tiểu Lục tổng dặn dò sao?"

"Không phải Tiểu Hoài tổng..." Quản gia theo phản xạ định nói câu mà Hoài Hạnh đã căn dặn, kết quả lại rơi vào bẫy của Sở Vãn Đường, vội chữa lại, "Phải, phải rồi, là do Tiểu Lục tổng dặn."

Sở Vãn Đường bật cười: "Vậy à, tôi hiểu rồi. Gửi lời cảm ơn Tiểu Lục tổng nhé."

Quản gia không nói gì thêm, quay lưng đi rồi đưa tay lên trán suy nghĩ: Không phải bà sắp bị trừ lương rồi đấy chứ?

Sau khi uống thuốc, Sở Vãn Đường không ngồi lại trên bãi cỏ nữa. Hoài Hạnh đang quan tâm cô như một người bạn, cô cũng không thể cứ mãi ở ngoài. Vốn dĩ hai người họ đã lâu không gặp, cô không muốn bỏ lỡ thêm nữa.

Khi quay lại, Hoài Hạnh vừa đi chúc thọ bà cụ nhà họ Lục xong, bên cạnh là Lục Chẩm Nguyệt đang đứng. Ánh mắt cô ấy dịu dàng nhìn Hoài Hạnh, thậm chí còn tự nhiên đưa tay vén lại mấy sợi tóc lòa xòa bên tai Hoài Hạnh, trông đầy thân mật.

Sở Vãn Đường ngồi xuống chỗ của mình, ngoài mặt điềm tĩnh nhưng trong lòng sóng đang cuộn trào, chỉ có cô biết. Cô đã không ít lần nhìn thấy Lục Chẩm Nguyệt và Hoài Hạnh thân mật như vậy, mà những cử chỉ quen thuộc đó... trước kia là cô làm cho Hoài Hạnh.

Đồ ăn ngon đến mấy cũng trở nên khó nuốt.

Hoài Hạnh chúc thọ xong quay lại bàn, trên môi còn vương nụ cười nhạt. Cô nhìn thấy sắc mặt hơi nhợt nhạt của Sở Vãn Đường và hộp Ibuprofen đặt trên bàn, rồi lặng lẽ dời mắt đi.

Vài phút sau, Sở Vãn Đường cũng đứng dậy đi chúc thọ bà cụ.

Cô cất lời chúc khéo léo và dễ nghe, lại thêm việc có Sở Dật Minh đứng bên cạnh, nên nụ cười trên mặt bà cụ không hề tắt. Bà còn cười trách Sở Dật Minh: "Dật Minh à, thật ra chuyện đó qua lâu rồi. Nếu ngày trước ông và A Oanh chịu ra gặp chúng tôi, thì Đường Đường đã cùng Chẩm Nguyệt, Hàm Nguyệt lớn lên cùng nhau rồi, đâu đến nỗi bây giờ mới quen biết chứ?"

"Phải rồi." Trên gương mặt già nua của Sở Dật Minh đầy vẻ đồng tình.

Sở Vãn Đường mỉm cười nhìn Lục Chẩm Nguyệt, nói: "Giờ mới quen biết Lục tiểu thư cũng không muộn, thật có duyên. Trước đây cháu còn từng đặc biệt đến Kinh Thành xem Lục tiểu thư diễn kịch nữa."

Lục Chẩm Nguyệt gật đầu: "Phải đó, cháu cũng có ấn tượng rất sâu với Sở tiểu thư. Cô ấy xem xong còn phân tích lại, nói nội dung kịch rất cảm động." Cô bóp bóp vai bà cụ, "Bà nội, bà thấy chưa, làm diễn viên sân khấu cũng có tương lai mà."

"Bà mặc kệ con có tương lai hay không, sớm muộn gì cũng phải quay về thừa kế sản nghiệp. Còn nữa, bao giờ mới dẫn bạn trai về ra mắt? Ba mươi mốt tuổi rồi đó, Chẩm Nguyệt." Bà cụ thở dài khi nhắc đến chuyện này, rồi quay sang hỏi, "Dật Minh, Đường Đường có bạn trai chưa? Tình cảm ổn định không?"

Sở Dật Minh đáp: "Chưa có."

"Phải lo lắng rồi đấy."

"Đường Đường." Sở Dật Minh nhìn cháu gái mình, nghiêm túc nói, "Kết hôn, sinh con là chuyện hệ trọng trong đời, con phải có dự tính chứ."

***

Sau bữa ăn, trong một căn phòng nhỏ tiếp khách của biệt thự, Hoài Hạnh lại một lần nữa gặp mặt cụ ông nhà họ Sở.

Giữa chừng, Sở Dật Minh sai người mang đến một quyển album ảnh, lúc này đang kéo Hoài Hạnh cùng xem, vừa lật vừa giải thích từng tấm một.

"A Trác và Thiên Lan đều là những người rất tốt, chỉ là quá tự trọng. Năm đó, nhà họ Hoài theo đuổi một thương vụ rất quan trọng, nhưng cuối cùng lại thất bại, phải vét sạch tiền trong tay để lấp hết các lỗ hổng. Sau chuyện đó, ông và A Oanh bàn bạc với họ về kế hoạch sau này, nhưng họ không chịu tiếp nhận bất cứ điều gì. Cuối cùng hai bên cãi nhau một trận lớn..." Sở Dật Minh hồi tưởng lại, không khỏi đau lòng, "Tức đến mức chúng ta cắt đứt liên lạc với nhau, nói rằng kiếp này không muốn qua lại nữa."

Hoài Hạnh chỉ vào một bức ảnh, không nhịn được mà hỏi: "Ông ơi, chú này là ai vậy ạ?"

Người đàn ông đứng cạnh mẹ, trông có vài phần giống bà.

"Cháu là con gái Tiểu Chiêu, thì đây là cậu của cháu rồi. Không nhận ra à? Tên là Hoài Chương. Đợi đã, phía sau còn có ảnh của mợ cháu nữa..."

Sở Vãn Đường thấy vẻ mặt kinh ngạc hiện rõ trên mặt Hoài Hạnh, nhíu mày nhắc nhở: "Ông ơi, ông đừng lật nữa."

"Đây rồi." Sở Dật Minh đeo kính lão, lấy ra một bức ảnh cũ ghi ngày tháng ở mặt sau là tháng 3 năm 1998, "Tấm này là Tiểu Chương gửi cho ông, nói Tiểu Lộ mang thai rồi, dự sinh là tháng bảy..."

Ông đẩy lại kính trên sống mũi, bỗng nhớ ra một chi tiết quan trọng, nhìn Hoài Hạnh, hỏi: "Cháu sinh tháng mấy nhỉ? Đúng rồi, con của Tiểu Chương đâu? Sao lại nói chỉ còn mỗi cháu..."

Hoài Hạnh mắt đỏ hoe: "Cháu... cháu sinh tháng bảy..."

Thông tin ập đến quá nhiều, đầu óc cô trống rỗng, chẳng nghĩ được gì, chỉ có thể quay sang nhìn Sở Vãn Đường.

Sở Vãn Đường đau lòng nhíu mày, rồi nghe thấy cô cất giọng cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn run nhẹ: "Xin lỗi ông, cháu muốn ra ngoài hít thở một chút."

"...Đi đi."

Không khí bên ngoài mát mẻ, nhưng Hoài Hạnh chẳng ngửi thấy gì, trong đầu chỉ toàn là những bức ảnh và lời Sở Dật Minh vừa nói.

Sở Vãn Đường bước theo cô ra ngoài, hơi mở miệng gọi: "Hạnh Hạnh..."

Vừa dứt lời, Hoài Hạnh quay người ôm chầm lấy cô, giọng nghèn nghẹn: "Chị..."

"Cho em mượn vài phút... được không?"

Lời tác giả:

Vẫn sẽ gọi là chị mà ~

Faye

Lần đầu sau khi gặp lại, HH gọi SVĐ là 'chị' như xưa rồi...

*Giải thích cho bạn nào không hiểu, bình thường HH xưng tôi&chị hay Sở Vãn Đường xưng chị&em thì là wo&ni theo tiếng Trung nha, giống như You&I vậy, không có ngôi thứ như trong tiếng Việt, còn khi gọi là tỷ tỷ = chị thì chỉ có hồi trước mới gọi và trong chương này thôi. Chứ từ lúc gặp lại tới giờ không gọi Sở tổng thì gọi là chị Vãn Đường, kiểu xa cách.

Chương trước Chương tiếp
Loading...