[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 81
Ngày 14 tháng Sáu, thứ Bảy, tiệc thọ của bà cụ nhà họ Lục được tổ chức đúng như dự định.Nhà họ Lục làm trong ngành dệt may đã nhiều năm, từng bước vững vàng phát triển, sớm đã có chỗ đứng trong giới này.Lần này, tiệc thọ mừng bà cụ bước sang tuổi 85 được tổ chức vô cùng long trọng. Mà người đề xuất tổ chức rình rang như thế lại không phải trưởng nam Lục Vũ Minh, mà chính là bà cụ.Con người đến tuổi này, sống thêm một ngày là bớt đi một ngày. Những người cùng thế hệ với bà ngày càng ít, bà đã đi dự mấy lần đám tang rồi, thế nên bà muốn nhân dịp này gặp mặt lại mọi người lần nữa.Con người mà, nên hưởng thụ thì cứ hưởng thụ. Mọi việc giao cho đám con cháu trong nhà lo liệu, bà không cần bận tâm điều gì cả.Thời tiết ở Kinh thành hôm nay cũng rất biết điều, hôm qua còn mưa lất phất, hôm nay trời đã trong xanh rực rỡ, vài dải mây mỏng giăng ngang trời, chầm chậm trôi, như đang nhìn xuống khu biệt thự kiểu Pháp đang rộn ràng náo nhiệt dưới kia.Biệt thự tọa lạc ở khu đất vàng của Kinh thành, diện tích rộng lớn. Vì là tiệc mừng thọ, nơi đây được trang trí rực rỡ sắc đỏ và không khí vui tươi. Những cành cây xanh um bên trong đều được buộc dải lụa đỏ có chữ "Phúc" và "Thọ," bay phấp phới theo gió như những áng mây đỏ lơ lửng, điểm xuyết cho bãi cỏ xanh mướt rộng hàng nghìn mét vuông.Khách khứa lần lượt đến nơi, bước xuống từ từng chiếc xe sang trọng. Những gương mặt trẻ có, già có, đều là nhân vật nổi bật từ các giới khác nhau, ăn mặc trang trọng, cười nói rôm rả. Thấy người quen thì đến bắt chuyện một chút, sau đó cùng nhau đưa thiệp mời sang trọng cho quản gia.Hoài Hạnh trang điểm kỹ lưỡng, đứng bên cạnh là Lục Chẩm Nguyệt và Lục Hàm Nguyệt, cả hai cũng đều trang điểm tinh xảo, cùng nhau đón tiếp khách.Trước đây cô chưa từng xuất hiện trong những dịp như thế này. Giờ đột nhiên cùng đứng một khung hình với hai chị em nhà họ Lục, lại còn mặc cùng một thương hiệu lễ phục cao cấp đặt may, tự nhiên khiến nhiều người tiện miệng hỏi: "Tiểu Lục, vị này là...?"Lục Chẩm Nguyệt mỉm cười đáp: "Cũng là người nhà họ Lục chúng tôi."Lục Hàm Nguyệt cũng nói theo: "Là chị em tốt của bọn em đó."Nghe được câu trả lời như vậy, mọi người cũng biết nên dừng lại đúng lúc, không hỏi thêm nữa, chỉ lịch sự gật đầu mỉm cười với Hoài Hạnh. Thế nhưng ngay giây sau đã có thể nghe cô gọi tên họ và chức danh của đối phương vô cùng chính xác.Dĩ nhiên, không phải ai cũng không biết Hoài Hạnh. Ví như Đàm Vân Thư của Tập đoàn Quân Linh chẳng hạn.Hai công ty đã chính thức hợp tác, thỉnh thoảng họ có liên lạc qua WeChat, Hoài Hạnh còn thấy Đàm Vân Thư đăng ảnh selfie với người yêu lên vòng bạn bè. Lúc này, Đàm Vân Thư và Phương Du đều một tay xách váy, tay kia không rảnh vì từ lúc bước xuống xe vẫn luôn nắm lấy tay nhau.Đi cạnh hai người họ là Thẩm Ánh Chi của Tập đoàn Thẩm thị. Bị cặp đôi vợ vợ kia show ân ái trước mặt thì chỉ biết cạn lời. Hôm nay cô mặc vest cắt may gọn gàng, vừa đi vừa lạnh lùng cười khẩy: "Xì, nếu không phải Ninh Cảnh đi công tác, thì đến lượt hai người khoe trước mặt tôi chắc?""Tụi mình chỉ sợ đối phương vấp ngã thôi, không lẽ cậu vẫn chưa quen à?" Đàm Vân Thư nhướng mày, rồi quay sang phía trước gọi: "Hoài tổng."Hôm nay Hoài Hạnh búi tóc lên, mái tóc đen mượt vấn cao ngay sau gáy, độ cao vừa vặn, bất kể nhìn nghiêng hay nhìn chính diện cũng đều tôn lên từng đường nét gương mặt của cô một cách sắc sảo và rõ ràng hơn.Cô mỉm cười dịu dàng đáp lại: "Đàm tổng, lại gặp rồi.""Đây là vợ tôi, Phương Du." Đàm Vân Thư giới thiệu một cách tự nhiên."Chào Phương tiểu thư." Hoài Hạnh đưa tay ra.Phương Du cũng bắt tay lại: "Chào cô."Hoài Hạnh lại quay sang nhìn Thẩm Ánh Chi, vẫn giữ nụ cười vừa phải đúng mực: "Thẩm tổng, lần đầu gặp mặt.""Chào Hoài tổng." Thẩm Ánh Chi cũng cong môi cười, "Rất hoan nghênh Tơ Quý gia nhập trung tâm thương mại Lâm Lý của chúng tôi.""Bên Tơ Quý đúng là cũng có ý định này."Đàm Vân Thư đứng bên cạnh nhắc khéo: "Khoan đã, hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi, cứ phải nói chuyện theo kiểu công việc thế sao?" Cô bật cười, "Hoài tổng định khi nào quay lại Hải Thành? Nếu còn thời gian, chi bằng chúng ta sắp xếp một bữa ăn đi?""Được, không thành vấn đề."Thẩm Ánh Chi: "Vậy bọn tôi đi dạo xung quanh một chút. Hoài tổng cứ tiếp tục việc của mình nhé."Dứt lời, ba người họ vừa trò chuyện vui vẻ vừa đi vào trong, hoà vào đám đông, bắt chuyện với những người khác một cách thân mật.Lục Chẩm Nguyệt vừa chào hỏi xong vài vị khách ở gần đó thì bưng một ly nước trái cây đi tới. Cô đặt một tay lên vai Hoài Hạnh, đưa miệng ly đến gần môi Hoài Hạnh rồi nói: "Tiểu Hạnh, nếm thử xem nước trái cây này thế nào?"Hoài Hạnh chưa kịp từ chối hành động thân mật ấy, nhưng nghĩ nghĩ thì cũng chẳng có gì, thế nên cô hơi ngẩng đầu, đón lấy ly nước từ tay Lục Chẩm Nguyệt.Uống hai ngụm, trong miệng toàn là vị ngọt dịu của trái cây, cô mỉm cười với ánh mắt cong cong: "Ngon lắm, chị Tuế Tuế.""Chị vừa pha bừa thôi." Lục Chẩm Nguyệt cười nhẹ, ánh mắt bỗng chuyển hướng, nhìn về phía bên kia đầu bãi cỏ."Người nhà họ Sở đến rồi." Cô nói.Nghe vậy, Hoài Hạnh chớp mắt một cái, rồi mới đưa mắt nhìn theo hướng của Lục Chẩm Nguyệt.Trước đó, thật ra Sở Vãn Đường chưa từng nói với cô là sẽ đến dự tiệc thọ này. Nhưng cô tin chắc Sở Vãn Đường sẽ đến...Bởi vì Sở Vãn Đường sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào có thể gặp được cô.Quả đúng như dự đoán, hôm nay Sở Vãn Đường mặc một chiếc sườn xám màu quả hạnh (quả mơ) vàng nhạt. Bộ sườn xám được cắt may tỉ mỉ, ánh lên vẻ bóng mượt như ngọc trai. Cổ cao ôm lấy chiếc cổ thiên nga thon dài của cô, hàng khuy sườn như đang hấp dẫn cánh bướm dừng lại không nỡ bay đi. Đường eo được ôm gọn gàng vừa vặn, khiến cô trông giống như một nhành hoa khẽ lay động trong làn gió chiều. Mỗi bước chân đi, tà sườn xám vờn qua không khí, tạo nên những gợn sóng như lan ra quanh người.Nhưng Sở Vãn Đường không đến một mình, đi bên cạnh cô là Sở Dật Minh.Sở Dật Minh đã ngoài tám mươi, mặc một bộ trường bào kiểu Tôn Trung Sơn, tóc bạc trắng, thời gian đã hằn sâu dấu vết trên gương mặt ông, với những đốm đồi mồi không dễ bỏ qua. Thân thể trông không còn dẻo dai, nhưng ông vẫn cố giữ lưng thẳng, bước đi dưới sự dìu dắt của cháu gái.Lúc này, ánh mắt của cháu gái ông đều dừng lại ở phía trước.Cảnh Lục Chẩm Nguyệt đút nước trái cây cho Hoài Hạnh vừa nãy lọt trọn vào mắt của Sở Vãn Đường, đan xen với những hình ảnh cô đã nhìn thấy suốt gần hai tháng qua, cứ thế lặp đi lặp lại trong đầu cô.Cô cũng nhận ra bộ lễ phục mà hai người đang mặc, là kiểu mà cô đã từng thấy, đường chỉ kim tuyến đan xen lấp lánh, mỗi bước đi ánh sáng trên vải như chuyển động."Chào Sở lão tiên sinh." Lục Chẩm Nguyệt bước lên chào đón, liếc mắt nhìn Sở Vãn Đường một cái, không hề tỏ vẻ bất ngờ, trước tiên gật đầu với Sở Vãn Đường, rồi quay sang nói với Sở Dật Minh: "Ông cũng đến rồi ạ."Sở Dật Minh đã nhiều năm không tham gia những dịp thế này, nhưng điều đó không có nghĩa là ông không nhận ra người đang đứng trước mặt mình là ai.Đôi mắt đã đục ngầu vì tuổi tác của ông không thể hiện rõ vui buồn, nhưng ông vẫn mỉm cười: "Không đến thì sợ bà cụ nhà cháu gọi điện mắng tôi mất." Rồi lại giải thích, "A Oanh đang bệnh, không đến được.""Cũng là do ông và bà ngoại không chịu chăm sóc bản thân kỹ càng hơn." Sở Vãn Đường đứng bên cạnh, bất đắc dĩ mà trách nhẹ.Sở Dật Minh liền xoa xoa trán, nhức đầu: "Đừng lải nhải nữa, Đường Đường."Lúc này, Lục Chẩm Nguyệt đúng lúc lên tiếng, gương mặt yêu kiều nở nụ cười duyên dáng: "Chỉ cần Sở lão tiên sinh chịu đến là quý lắm rồi. Mời vào trong, bà nội đang đợi ông đấy ạ."Trước đó, bà cụ đã căn dặn cô rằng nếu nhà họ Sở đến, nhất định phải đích thân ra đón và đưa vào phòng khách.Từ đầu đến giờ, Hoài Hạnh vẫn không nói một lời.Cô nhìn khuôn mặt của Sở Dật Minh, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi buồn sâu sắc, nếu năm đó giữa bao lời đồn đại thị phi, người nhà họ Sở có thể đứng vững, liệu Hoài Chiêu và Sở Lệnh Nghi có kết cục như bây giờ không?U sầu trong đôi mày cô không thể giấu được. Sở Vãn Đường thấy rõ điều đó, rất muốn đưa tay vuốt phẳng đôi mày đang nhíu lại ấy.Nhưng cuối cùng, cô chỉ siết chặt các đốt ngón tay, nghẹn giọng gọi một tiếng:
"Hạnh Hạnh."Lục Chẩm Nguyệt nghe thấy cách xưng hô ấy, ánh mắt vô thức chuyển sang nhìn Hoài Hạnh."Cô gái này là...?" Sở Dật Minh không chắc chắn, mở miệng hỏi, "Là Lục nhị tiểu thư sao?"Khách đã đến gần đủ, lúc này Lục Hàm Nguyệt đang tranh thủ thời gian nhắn tin yêu xa với Văn Thời Vi.Đối mặt với ánh nhìn của cụ Sở, Hoài Hạnh bình tĩnh đáp: "Sở lão tiên sinh, cháu họ Hoài." Trên môi cô nở một nụ cười nhẹ nhàng, "Cháu tên là Hoài Hạnh.""Hoài..." Giọng ông Sở trầm khàn, chậm rãi lặp lại, "Người còn lại trong nhà cháu đâu rồi?"Hoài Hạnh cụp mắt, vẻ mặt ảm đạm: "Chỉ còn lại một mình cháu thôi ạ.""Ông nội cháu là Hoài Trác, bà nội là Lữ Thiên Lan, từng là bạn cũ của tôi và A Oanh." Sở Dật Minh hồi tưởng lại những người bạn đã mất, khẽ hít sâu một hơi.Sở Vãn Đường không muốn nhìn thấy đôi mày của Hoài Hạnh cứ nhíu mãi nữa, bèn nói: "Ông ngoại, vào phòng khách trước đi ạ. Bà Lục còn đang đợi ông đó.""Được rồi, vào thôi."Tuy Sở Dật Minh nói vậy, nhưng ông vẫn nhìn Hoài Hạnh, lại nói thêm một câu: "Bé con, đây là chị Vãn Đường của cháu đấy. Vừa rồi nghe nó gọi cháu như vậy, chắc hai đứa từng quen nhau? Lát nữa ông sẽ bảo Đường Đường liên lạc với cháu, được không?"Hoài Hạnh liếc nhìn Sở Vãn Đường, lễ phép gật đầu: "Vâng, Sở lão tiên sinh."Sự thật năm xưa, Sở Dật Minh cũng có thể là một đầu mối quan trọng.***Còn một chút thời gian nữa mới đến giờ dùng bữa, các vị khách đã lần lượt vào phòng khách.Lục Hàm Nguyệt gọi điện xong cho Văn Thời Vi thì trở lại, cùng ngồi xuống băng ghế trên bãi cỏ với Hoài Hạnh và Lục Chẩm Nguyệt.Cô nheo mắt nhìn trời xanh, lười biếng than thở: "Tiếp khách thật mệt mỏi, vậy mà cô còn giao nhiệm vụ quan trọng thế này cho tụi mình, em muốn về Hải Thành rồi.""Em muốn về Hải Thành vì chuyện này hay vì Văn Thời Vi?" Lục Chẩm Nguyệt khẽ xoa đầu em gái.Rồi cô quay đầu lại, thấy Hoài Hạnh đang lặng lẽ ngồi trên ghế, mắt nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại.Lục Chẩm Nguyệt hất tóc một cái, ngoài mặt tỏ ra rất tự nhiên mà hỏi: "Tiểu Hạnh.""Vâng?" Hoài Hạnh quay đầu lại, thần sắc nghiêm túc."Em lừa chị, chị không vui rồi.""Dạ?" Hoài Hạnh nghiêm mặt, "Là sao vậy chị Tuế Tuế?"Lục Chẩm Nguyệt trầm ngâm: "Em và Sở Vãn Đường biết nhau từ trước đúng không? Xem ra hôm công chiếu Sương mù, mấy lời cô ấy nói hoàn toàn không chuẩn, vậy mà em lại không giải thích gì với chị cả."Nói tới đây cô dừng lại, rồi tự điều chỉnh lại cách diễn đạt: "Mà thôi, thật ra em cũng chẳng có nghĩa vụ phải giải thích chuyện quen cô ấy cho chị nghe... Được rồi, chẳng tính là lừa dối gì, chắc là do chị có chút để tâm thôi."Rồi cô quay sang hỏi em gái: "Hàm Nguyệt, chuyện Tiểu Hạnh và Sở Vãn Đường quen nhau từ trước, em biết không?""... Biết." Lục Hàm Nguyệt không thể nói dối chị gái, đành phải hy sinh bạn thân. Vừa trả lời xong là cô vội vàng bỏ chạy, để hai người lại đó.Lục Chẩm Nguyệt thở dài: "Văn Thời Vi quen em bao năm nay chắc chắn biết, Hàm Nguyệt ở đối diện em suốt 5 năm cũng biết. Mà chị thì không phải quen lâu năm, cũng chẳng từng ở đối diện nhà em. Không biết gì cũng đúng thôi, bị em để ngoài thế giới của mình, cũng hợp lý... Em thấy có phải vậy không?""Xin lỗi, chị Tuế Tuế." Một lọn tóc rũ xuống trước mặt Hoài Hạnh, như đang cùng chủ nhân cúi đầu nhận lỗi.Cô hơi căng thẳng giải thích: "Em chỉ nghĩ chuyện đó không cần thiết phải nói.""Nếu chị muốn biết thì sao? Em có nói không?" Lục Chẩm Nguyệt nhìn cô chăm chú, do dự chốc lát rồi vươn tay, khẽ vén lọn tóc bên tai cô, gài gọn ra phía sau.Hoài Hạnh gật đầu: "Em sẽ không giấu chị."Nụ cười trên môi Lục Chẩm Nguyệt càng rõ hơn, cô định theo thói quen xoa đầu Hoài Hạnh, nhưng tóc Hoài Hạnh đã được búi lên, không tiện lắm.Cuối cùng, cô lấy thỏi son ra, nhìn đôi môi của Hoài Hạnh nói: "Đừng nhúc nhích, để chị dặm lại son cho em."Không xa đó, Sở Vãn Đường đứng trên bậc thềm của phòng khách, nhìn cảnh tượng diễn ra trên bãi cỏ.Tuần vừa rồi cô vẫn đều đặn gửi ảnh uống nước cho Hoài Hạnh như thường lệ, nhưng Hoài Hạnh chưa từng trả lời cô. Hợp đồng giữa hai bên vẫn đang tiến hành ổn định, nên cô cũng không muốn viện cớ công việc để liên hệ thêm nữa.Thế nhưng, một khi cô không chủ động, giữa cô và Hoài Hạnh sẽ hoàn toàn ngắt liên lạc. Miệng thì bảo hiện giờ là bạn, nhưng Hoài Hạnh chưa bao giờ chủ động nhắn tin cho cô trước.Cô không có tư cách đòi hỏi gì từ Hoài Hạnh, bởi chính cô là người đi tìm Hoài Hạnh để yêu cầu cảm xúc.Lúc này đây, cô không khỏi nghĩ, lẽ ra mình nên ở yên trong phòng khách, không nên bước ra ngoài.Nếu không, cô sẽ không nhìn thấy Lục Chẩm Nguyệt khẽ vén tóc cho Hoài Hạnh.Nếu không, cô sẽ không nhìn thấy Lục Chẩm Nguyệt dặm lại son môi cho Hoài Hạnh.Nếu không, cô sẽ không nhìn thấy hàng mi cụp xuống của Hoài Hạnh, cùng nụ cười vẫn còn vương nơi khóe môi em ấy.Sở Vãn Đường thất thần ngồi xuống một băng ghế trong vườn hoa, chẳng cảm nhận được chút hương thơm nào. Cô cúi đầu, bấm điện thoại gọi cho Hoài Hạnh..."Hạnh Hạnh..."Nhưng vừa thốt ra cái tên ấy, cô chẳng thể nói thêm được gì nữa.Ngay cả thở cũng trở nên xa xỉ, hốc mắt lập tức dâng lên vị mặn chát.Chỉ là trong thân phận một người bạn không thể vượt quá giới hạn, cô thậm chí không có tư cách để đỏ mắt trước mặt Hoài Hạnh.Lời tác giả:
Chị Sở à, chị ổn không đấy?Faye: Sau đoạn này nghe có vẻ chương sau Hoài Hạnh thốt ra câu cuối trong phần giới thiệu ấy mọi người nhỉ?
"Hạnh Hạnh."Lục Chẩm Nguyệt nghe thấy cách xưng hô ấy, ánh mắt vô thức chuyển sang nhìn Hoài Hạnh."Cô gái này là...?" Sở Dật Minh không chắc chắn, mở miệng hỏi, "Là Lục nhị tiểu thư sao?"Khách đã đến gần đủ, lúc này Lục Hàm Nguyệt đang tranh thủ thời gian nhắn tin yêu xa với Văn Thời Vi.Đối mặt với ánh nhìn của cụ Sở, Hoài Hạnh bình tĩnh đáp: "Sở lão tiên sinh, cháu họ Hoài." Trên môi cô nở một nụ cười nhẹ nhàng, "Cháu tên là Hoài Hạnh.""Hoài..." Giọng ông Sở trầm khàn, chậm rãi lặp lại, "Người còn lại trong nhà cháu đâu rồi?"Hoài Hạnh cụp mắt, vẻ mặt ảm đạm: "Chỉ còn lại một mình cháu thôi ạ.""Ông nội cháu là Hoài Trác, bà nội là Lữ Thiên Lan, từng là bạn cũ của tôi và A Oanh." Sở Dật Minh hồi tưởng lại những người bạn đã mất, khẽ hít sâu một hơi.Sở Vãn Đường không muốn nhìn thấy đôi mày của Hoài Hạnh cứ nhíu mãi nữa, bèn nói: "Ông ngoại, vào phòng khách trước đi ạ. Bà Lục còn đang đợi ông đó.""Được rồi, vào thôi."Tuy Sở Dật Minh nói vậy, nhưng ông vẫn nhìn Hoài Hạnh, lại nói thêm một câu: "Bé con, đây là chị Vãn Đường của cháu đấy. Vừa rồi nghe nó gọi cháu như vậy, chắc hai đứa từng quen nhau? Lát nữa ông sẽ bảo Đường Đường liên lạc với cháu, được không?"Hoài Hạnh liếc nhìn Sở Vãn Đường, lễ phép gật đầu: "Vâng, Sở lão tiên sinh."Sự thật năm xưa, Sở Dật Minh cũng có thể là một đầu mối quan trọng.***Còn một chút thời gian nữa mới đến giờ dùng bữa, các vị khách đã lần lượt vào phòng khách.Lục Hàm Nguyệt gọi điện xong cho Văn Thời Vi thì trở lại, cùng ngồi xuống băng ghế trên bãi cỏ với Hoài Hạnh và Lục Chẩm Nguyệt.Cô nheo mắt nhìn trời xanh, lười biếng than thở: "Tiếp khách thật mệt mỏi, vậy mà cô còn giao nhiệm vụ quan trọng thế này cho tụi mình, em muốn về Hải Thành rồi.""Em muốn về Hải Thành vì chuyện này hay vì Văn Thời Vi?" Lục Chẩm Nguyệt khẽ xoa đầu em gái.Rồi cô quay đầu lại, thấy Hoài Hạnh đang lặng lẽ ngồi trên ghế, mắt nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại.Lục Chẩm Nguyệt hất tóc một cái, ngoài mặt tỏ ra rất tự nhiên mà hỏi: "Tiểu Hạnh.""Vâng?" Hoài Hạnh quay đầu lại, thần sắc nghiêm túc."Em lừa chị, chị không vui rồi.""Dạ?" Hoài Hạnh nghiêm mặt, "Là sao vậy chị Tuế Tuế?"Lục Chẩm Nguyệt trầm ngâm: "Em và Sở Vãn Đường biết nhau từ trước đúng không? Xem ra hôm công chiếu Sương mù, mấy lời cô ấy nói hoàn toàn không chuẩn, vậy mà em lại không giải thích gì với chị cả."Nói tới đây cô dừng lại, rồi tự điều chỉnh lại cách diễn đạt: "Mà thôi, thật ra em cũng chẳng có nghĩa vụ phải giải thích chuyện quen cô ấy cho chị nghe... Được rồi, chẳng tính là lừa dối gì, chắc là do chị có chút để tâm thôi."Rồi cô quay sang hỏi em gái: "Hàm Nguyệt, chuyện Tiểu Hạnh và Sở Vãn Đường quen nhau từ trước, em biết không?""... Biết." Lục Hàm Nguyệt không thể nói dối chị gái, đành phải hy sinh bạn thân. Vừa trả lời xong là cô vội vàng bỏ chạy, để hai người lại đó.Lục Chẩm Nguyệt thở dài: "Văn Thời Vi quen em bao năm nay chắc chắn biết, Hàm Nguyệt ở đối diện em suốt 5 năm cũng biết. Mà chị thì không phải quen lâu năm, cũng chẳng từng ở đối diện nhà em. Không biết gì cũng đúng thôi, bị em để ngoài thế giới của mình, cũng hợp lý... Em thấy có phải vậy không?""Xin lỗi, chị Tuế Tuế." Một lọn tóc rũ xuống trước mặt Hoài Hạnh, như đang cùng chủ nhân cúi đầu nhận lỗi.Cô hơi căng thẳng giải thích: "Em chỉ nghĩ chuyện đó không cần thiết phải nói.""Nếu chị muốn biết thì sao? Em có nói không?" Lục Chẩm Nguyệt nhìn cô chăm chú, do dự chốc lát rồi vươn tay, khẽ vén lọn tóc bên tai cô, gài gọn ra phía sau.Hoài Hạnh gật đầu: "Em sẽ không giấu chị."Nụ cười trên môi Lục Chẩm Nguyệt càng rõ hơn, cô định theo thói quen xoa đầu Hoài Hạnh, nhưng tóc Hoài Hạnh đã được búi lên, không tiện lắm.Cuối cùng, cô lấy thỏi son ra, nhìn đôi môi của Hoài Hạnh nói: "Đừng nhúc nhích, để chị dặm lại son cho em."Không xa đó, Sở Vãn Đường đứng trên bậc thềm của phòng khách, nhìn cảnh tượng diễn ra trên bãi cỏ.Tuần vừa rồi cô vẫn đều đặn gửi ảnh uống nước cho Hoài Hạnh như thường lệ, nhưng Hoài Hạnh chưa từng trả lời cô. Hợp đồng giữa hai bên vẫn đang tiến hành ổn định, nên cô cũng không muốn viện cớ công việc để liên hệ thêm nữa.Thế nhưng, một khi cô không chủ động, giữa cô và Hoài Hạnh sẽ hoàn toàn ngắt liên lạc. Miệng thì bảo hiện giờ là bạn, nhưng Hoài Hạnh chưa bao giờ chủ động nhắn tin cho cô trước.Cô không có tư cách đòi hỏi gì từ Hoài Hạnh, bởi chính cô là người đi tìm Hoài Hạnh để yêu cầu cảm xúc.Lúc này đây, cô không khỏi nghĩ, lẽ ra mình nên ở yên trong phòng khách, không nên bước ra ngoài.Nếu không, cô sẽ không nhìn thấy Lục Chẩm Nguyệt khẽ vén tóc cho Hoài Hạnh.Nếu không, cô sẽ không nhìn thấy Lục Chẩm Nguyệt dặm lại son môi cho Hoài Hạnh.Nếu không, cô sẽ không nhìn thấy hàng mi cụp xuống của Hoài Hạnh, cùng nụ cười vẫn còn vương nơi khóe môi em ấy.Sở Vãn Đường thất thần ngồi xuống một băng ghế trong vườn hoa, chẳng cảm nhận được chút hương thơm nào. Cô cúi đầu, bấm điện thoại gọi cho Hoài Hạnh..."Hạnh Hạnh..."Nhưng vừa thốt ra cái tên ấy, cô chẳng thể nói thêm được gì nữa.Ngay cả thở cũng trở nên xa xỉ, hốc mắt lập tức dâng lên vị mặn chát.Chỉ là trong thân phận một người bạn không thể vượt quá giới hạn, cô thậm chí không có tư cách để đỏ mắt trước mặt Hoài Hạnh.Lời tác giả:
Chị Sở à, chị ổn không đấy?Faye: Sau đoạn này nghe có vẻ chương sau Hoài Hạnh thốt ra câu cuối trong phần giới thiệu ấy mọi người nhỉ?