[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 67
Từng tiếng sấm nổ vang trong tầng mây sâu thẳm, cuồn cuộn, vang dội như hàng loạt mãnh thú đang gầm rú giữa bầu trời. Cơn mưa như trút nước bất ngờ đổ xuống, quyết tâm làm ướt bằng sạch cả thành phố này một cách kiên định.Tiếng mưa lộp bộp mỗi lúc một dày đặc, càng lúc càng lớn.Trong màn đêm dày đặc, màn mưa như trút. Trong căn hộ của Hoài Hạnh, những toà nhà biểu tượng ở gần đó cũng chỉ còn lại những ánh sáng mờ ảo, không thể nhìn rõ chữ nghĩa gì."Mưa lớn thật đấy." Lục Hàm Nguyệt ngồi trên tấm thảm mềm, vừa cảm thán vừa nhắn tin cho Văn Thời Vi.Khi họ còn đang trên đường về thì trời đã bắt đầu mưa. Ban đầu còn định đến một nhà hàng ăn tối nhưng vì mưa xối xả như trút nước, bao phủ tất cả nên ba người đều mất hứng, dứt khoát quay về căn hộ, tạm dùng mấy nguyên liệu sẵn có trong tủ lạnh.Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt không biết nấu ăn nhưng Lục Chẩm Nguyệt thì biết. Hai người kia lục lọi gom góp nguyên liệu trong tủ lạnh, bây giờ đang ngồi đợi trong phòng khách, chờ Lục Chẩm Nguyệt trong bếp gọi ra ăn.Mùi hương thức ăn dần dần lan tỏa. Hoài Hạnh cũng ngồi trên thảm mềm, tiện tay lướt xem mấy từ khóa hot về mưa lớn ở Hải Thành, sắc mặt bình thản, chỉ "ừ" một tiếng.Nửa tiếng trước, cô vừa kết thúc một cuộc nói chuyện ngắn với Lục Chẩm Nguyệt, lúc này mới sực nhớ ra mình chưa cúp máy của Sở Vãn Đường. Khi cô mở điện thoại lên thì thấy đối phương đã cúp máy từ lúc nào, trong đầu cô vẫn văng vẳng câu "Đừng sợ, Hạnh Hạnh" của Sở Vãn Đường.Cô không sợ, cho tới bây giờ cô chưa từng sợ sấm chớp. Nhưng khi đó cô lại quên mất phải giải thích, cũng quên luôn việc nhắc Sở Vãn Đường đừng gọi cô là "Hạnh Hạnh".Đang lướt xem mấy từ khóa thì Lục Hàm Nguyệt bỗng như sực nhớ ra điều gì: "Sở tổng chắc cũng đã từ thành phố bên cạnh quay về rồi nhỉ?""Về rồi.""Chị ấy nói với cậu à?"Hoài Hạnh: "...Ừ." Không thì sao lại gọi điện hỏi có nghe thấy tiếng sấm không, bên thành phố kia làm gì có mưa."Không bị kẹt ngoài đường là được rồi."Lục Chẩm Nguyệt đang nấu ăn trong bếp, thò đầu ra: "Lại đây bê đồ ăn."Những năm gần đây, khung cảnh này cũng không phải hiếm thấy. Hai người trong phòng khách lập tức đứng dậy, vào bếp lấy cơm bưng đồ ăn, chưa đến hai phút sau, ba món một canh đã dọn lên bàn. Nguyên liệu đều là của lần trước dì giúp việc nấu chưa hết, chủng loại phong phú, lại còn tươi ngon.Lục Hàm Nguyệt vừa nuốt miếng đầu tiên đã không nhịn được kêu lên thảm thiết: "Chị, tại sao chứ, tại sao chị nấu ăn cũng ngon như vậy?""Thiên phú là thế.""Tại sao em lại không có cái thiên phú đó?" Lục Hàm Nguyệt như muốn khóc mà không ra nước mắt.Từ nhỏ đến lớn, cô chẳng có gì sánh được với Lục Chẩm Nguyệt, người được gia đình dốc lòng bồi dưỡng. Ngay cả khi tham gia vào kế hoạch đào tạo người kế thừa của Lục Tuyết Dung, cô cũng phải chủ động xin tham gia, chỉ để chứng minh năng lực của mình. Giờ thì năng lực đã được chứng minh, cô cũng đã buông bỏ, nhưng riêng chuyện ăn uống – khi mà khẩu vị của cô lại quá kén chọn thì vẫn cứ không thể chấp nhận được.Hoài Hạnh bên cạnh an ủi bạn: "Tôi thấy cậu có thiên phú đó chứ, nếu không thì sao cậu có thể làm tài khoản ẩm thực của mình nổi tiếng như vậy."Lục Hàm Nguyệt thường xuyên đi thử quán ăn, đăng tải cảm nhận về món ăn lên mạng. Cô có con mắt rất riêng, lại không thiếu tiền, không cần dựa vào đó để sống, chủ trương là "thật lòng", lâu dần tài khoản của cô cũng đã có lượng fan sáu con số.Lục Chẩm Nguyệt liếc nhìn Hoài Hạnh, mỉm cười phụ họa: "Đúng đó, em làm tùy hứng mà vẫn thành công như thế."Tâm trạng Lục Hàm Nguyệt lập tức chuyển từ mưa sang nắng, "hì hì" một tiếng: "Cũng đúng ha."Tiếng mưa ngoài cửa sổ chẳng có dấu hiệu dừng lại, ba người vừa ăn vừa trò chuyện nhẹ nhàng xoay quanh cuộc sống, công việc. Đến khi buông đũa, tiếng sấm đã hoàn toàn lắng xuống.Hoài Hạnh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, ngẫm nghĩ một chút rồi cầm điện thoại trên bàn lên. Cô đi đến bên cửa sổ, bóng người in rõ trên mặt kính, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt cô. Cô bấm gọi cho Đinh Dung.Vừa bắt máy, cô điềm đạm nói: "Đinh Dung, hỏi giúp tôi xem Tiểu Lý với mọi người đã về Hải Thành chưa."Tiểu Lý là nhân viên dẫn theo đội ngũ Lam Linh đến thành phố lân cận khảo sát trại tằm.Đinh Dung lập tức trả lời: "Bảy giờ tối nay là về rồi ạ, Hoài tổng, Tiểu Lý có báo với tôi rồi."Cô ấy hơi nghi hoặc hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao, Hoài tổng?""Hiện tại mưa lớn quá, tôi sợ họ bị mắc kẹt giữa đường hoặc có chuyện gì bất trắc. Về rồi thì tốt.""Để tôi xác nhận lại một lần nữa.""......" Hoài Hạnh nuốt lại câu "không cần đâu", nói: "Được, có kết quả thì nói tôi biết."Cuộc gọi kết thúc, Hoài Hạnh vẫn đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nghe tiếng mưa rơi nặng nề ngoài kia, không rõ đang nghĩ gì."Tiểu Hạnh." Lục Chẩm Nguyệt gọi cô một tiếng từ trong phòng khách.Hoài Hạnh quay đầu lại: "Chị Tuế Tuế, có chuyện gì sao?""Cái đồ trang trí bàn hình hoa hướng dương này là chị mua từ một ông lão khi đi dạo phố, chị mua hai cái, em và Hàm Nguyệt mỗi người một cái." Lục Chẩm Nguyệt lục lọi trong vali lấy quà ra, mỉm cười với Hoài Hạnh, "Cho em luôn bây giờ, kẻo lát nữa sang đưa cho Hàm Nguyệt lại quên mất."Đó là một món đồ trang trí nhỏ được móc len, ngoài bông hoa còn có hai chiếc lá và chậu cây màu nâu bên dưới. Nhỏ nhắn, tinh xảo.*Trùng hợp ghê, mình cũng có 1 cái y chang ở nhà nè ^^