[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 66



Sáng thứ Ba, trời trong xanh, hai bên công ty cùng nhau tổ chức cuộc họp chuẩn bị cho lần hợp tác này.

Lam Linh đã có nhiều năm cắm rễ trong ngành thời trang nội địa, hệ thống cửa hàng hiện diện khắp các trung tâm thương mại lớn, khách hàng trải dài trên toàn quốc, thị phần chiếm lĩnh khiến người ta khó có thể bỏ qua; còn Tơ Quý thì đi theo con đường cao cấp, nhưng phạm vi hoạt động chủ yếu chỉ giới hạn trong Hải Thành, nếu muốn mở rộng thị trường, thì không nghi ngờ gì, Lam Linh là lựa chọn tối ưu nhất.

"Chúng tôi cần kiểm tra cơ sở nuôi tằm của quý công ty, quan sát điều kiện trồng dâu và nuôi tằm, như vậy mới có thể đánh giá được độ ổn định của nguồn nguyên liệu, hiểu rõ hơn về biến động sản lượng kén tằm hằng năm, cũng như việc quý công ty có phương án ứng phó với rủi ro thời tiết hay không."

"Còn cả kho chứa kén, quy trình luộc kén, xưởng rút tơ..."

"Chúng tôi muốn tham gia vào quy trình kiểm tra ngẫu nhiên, so sánh hiệu năng tơ ở các lô khác nhau, xem xét kỹ thuật đóng gói chống ẩm..."

Sở Vãn Đường ngồi trên ghế da, cô nhìn PPT trên màn hình, lắng nghe phần thuyết trình từ đội ngũ của mình.

Cô cầm bút bằng một tay, đặt nhẹ lên bàn họp, sống lưng luôn giữ một đường cong tao nhã, không gò bó cũng chẳng lơi lỏng, trông thoải mái như con mèo lười biếng trong buổi trưa hè.

Tuy nhiên, sắc mặt cô lại vô cùng nghiêm túc.

Ngoài Hoài Hạnh ra, không ai trong phòng đoán được rằng tối qua, Sở tổng của Lam Linh ở trên giường trong phòng khách sạn lại là một dáng vẻ hoàn toàn khác.

Hoài Hạnh gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, nhưng ngay giây sau đó đã bắt được ánh mắt Sở Vãn Đường nhìn sang mình. Cô mím môi, vờ như không thấy, ánh mắt lại quay về màn hình PPT.

Cuộc khảo sát toàn bộ quy trình của Tơ Quý mà phía Sở Vãn Đường tiến hành dự kiến kéo dài ba ngày, hơn nữa việc hợp tác giữa hai bên không chỉ giới hạn trong trang phục.

Sau này, Lam Linh còn định mở không gian nghệ thuật tơ lụa tại các trung tâm thương mại cao cấp ở Hải Thành, từ đó kết nối hệ thống kênh và thành viên của hai bên, chia sẻ dữ liệu khách hàng, cho phép hội viên VIP của cả hai công ty được hưởng đặc quyền lẫn nhau, nâng cao giá trị vòng đời khách hàng. Ngoài ra, còn có kế hoạch tổ chức triển lãm thủ công tơ lụa, marketing liên kết...

Nội dung không nhiều, nhưng cuộc họp diễn ra khá chi tiết, kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ, ánh nắng ngoài cửa sổ mỗi lúc một gay gắt hơn, mây trắng lững lờ trên trời cũng lần lượt thay hình đổi dạng.

Đinh Dung là trợ lý tổng giám đốc, tỏ ra rất chu đáo, mời nhóm Sở Vãn Đường tham quan tòa nhà văn phòng của Tơ Quý.

Tơ Quý không đặt văn phòng trong các khu trung tâm thương mại hay tài chính sầm uất, mà riêng biệt chiếm trọn một tòa nhà hai tầng. Nếu không tính nhân viên ở xưởng, số lượng người làm việc tại trụ sở vẫn chưa đến một trăm, nhưng tất cả đều đồng lòng góp sức, khiến công ty ngày càng phát triển.

Sở Vãn Đường vui vẻ đồng ý, rồi thuận miệng hỏi: "Hoài tổng có muốn đi cùng không?"

Hoài Hạnh thoáng lộ vẻ áy náy: "Tôi còn một số việc khác phải xử lý."

"Vậy... trưa nay tôi có thể tìm Hoài tổng được không? Tôi còn vài chi tiết về việc hợp tác muốn trao đổi riêng."

Trước ánh nhìn của bao người, Hoài Hạnh khẽ gật đầu: "Không vấn đề gì."

Sau khi chia tay, Hoài Hạnh quay lại văn phòng của mình.

Cô ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn trần nhà một lúc, vài phút sau lại đưa tay xoa nhẹ giữa hai mày, rồi đứng dậy cầm cốc đi đến phòng pha trà lấy cà phê.

Tối qua ngủ không ngon nên hiện tại tinh thần có phần uể oải, trong cuộc họp thì cố gắng gồng mình chịu đựng, nhưng hễ buông lỏng một chút là khó mà chống đỡ nổi.

Trụ sở công ty nằm trong một tòa nhà riêng biệt, địa điểm khá yên tĩnh, từ cửa sổ phòng pha trà có thể nhìn thấy hàng cây xanh rì bên đường, còn có người đang đi dạo, đạp xe hay dắt chó đi bộ trong tiết trời đẹp.

Vào giờ này trong buổi sáng, có không ít người cũng uể oải như cô, nhân viên nhìn thấy cô đều gọi "Hoài tổng".

Khi cô vừa rót xong một ly cà phê, thì ở cửa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, Lục Hàm Nguyệt vừa mới xong một giai đoạn công việc, ngáp ngắn ngáp dài cầm ly bước vào.

Thấy cô, Lục Hàm Nguyệt đặt ly sang một bên, tự nhiên buông một câu: "Tiểu Hoài tổng, rót cho tôi một ly cà phê nữa."

"Sao trông cậu buồn ngủ thế?" Hoài Hạnh khởi động lại máy pha cà phê, thuận miệng hỏi.

Lục Hàm Nguyệt ngồi lên ghế cao bên quầy bar, gục xuống nói yếu ớt: "Tôi cũng không biết nữa, chẳng hiểu sao lại gọi điện nói chuyện với ai đó, nói xong thì đã rất khuya..."

"Người cậu gọi, có phải họ Văn không?"

"......" Gương mặt Lục Hàm Nguyệt hơi cứng lại, môi hơi mấp máy nhưng không trả lời.

Hoài Hạnh thấy vậy liền nhẹ ho một tiếng: "Tôi hiểu mà, giai đoạn tình bạn đang thăng cấp, thường là như vậy." Cô kéo dài giọng, "Không trả lời tin nhắn ngay sẽ thấy thời gian như dài ra, gọi điện thì quên luôn cả giờ giấc, như thể có nói bao nhiêu cũng không đủ."

Nói rồi, cô đặt ly cà phê vừa pha xong trước mặt Lục Hàm Nguyệt, mắt hơi cong cong, nói thêm một câu: "Tôi không có ý gì khác đâu, dù sao cậu cũng là gái thẳng mà."

Lục Hàm Nguyệt siết nắm đấm, làm bộ định đấm lên vai Hoài Hạnh.

Lúc ấy, ở cửa phòng pha trà xuất hiện bóng dáng của Sở Vãn Đường và Đinh Dung, cô lập tức dừng tay, khách sáo chào: "Sở tổng."

"Ngại quá." Sở Vãn Đường mỉm cười, vẻ mặt như có phần bất lực, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Hoài Hạnh lâu hơn nửa giây, rồi mới tiếp lời, "Tôi hơi buồn ngủ, đặc biệt tới xin một ly cà phê."

"Sao lại là xin chứ?" Lục Hàm Nguyệt ngồi thẳng lại, cười tươi nói, "Cà phê ở phòng trà này uống không hết đâu."

Đinh Dung bước tới máy pha cà phê: "Sở tổng muốn uống loại nào ạ?"

Sở Vãn Đường ngồi lên ghế, giọng điệu nhẹ nhàng: "Americano đá được chứ?"

Hoài Hạnh nghe vậy, mí mắt không thèm nhúc nhích, lặng lẽ uống ly Americano không đá trong tay mình.

Cô không muốn làm khó dễ thân thể mình.

Sau khi vị đắng trôi xuống cổ họng, tinh thần như tỉnh táo hẳn.

Bên cạnh, Lục Hàm Nguyệt và Sở Vãn Đường vẫn đang trò chuyện về phong cảnh của phòng trà.

"Lam Linh không nhìn thấy được phong cảnh đẹp như bên này, toàn là cao ốc lạnh lẽo" trước mặt Sở Vãn Đường đã có sẵn một ly Americano đá, đầu ngón tay cô vuốt nhẹ miệng ly dùng một lần, cảm thán, "Thời tiết ở Hải Thành cũng dễ chịu hơn bên đó."

Lục Hàm Nguyệt chống cằm: "Chờ một thời gian nữa là lại bắt đầu không ổn, sắp vào mùa mưa dầm."

"Có sấm chớp không?"

"Không mấy khi có sấm, chỉ là mưa rả rích không thấy nắng, ẩm ướt, ngột ngạt, oi bức."

Sở Vãn Đường liếc sang Hoài Hạnh một cái, mỉm cười: "Không có sấm là tốt rồi."

"Nhưng tôi xem dự báo thời tiết, có thể mấy hôm nữa sẽ mưa to đấy."

Hoài Hạnh không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, lặng lẽ uống cà phê, nhìn ra màn trời xanh ngoài cửa sổ, như thể đang tách biệt khỏi tất cả.

Lúc này, màn hình điện thoại đặt trên bàn sáng lên, cô mở khóa xem tin nhắn.

Là tin nhắn từ Lục Chẩm Nguyệt: 【Chị nhắn cho Hàm Nguyệt mà em ấy vẫn chưa trả lời.】

Lục Chẩm Nguyệt: 【Tiểu Hạnh, tối mai chị sẽ đến Hải Thành, đột nhiên có một chuyến công tác.】

Cô hỏi: 【Lúc đó gặp nhau nhé?】

Hoài Hạnh nhìn tin nhắn, khóe môi mang theo chút ý cười. Cô gõ phím trả lời:【Được ạ, chị Tuế Tuế, lúc đó em với Hàm Nguyệt sẽ ra đón chị.】

Trả lời tin nhắn xong, lúc cô ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn đang lấp lánh, ánh nhìn đụng thẳng vào mắt Sở Vãn Đường, nụ cười trên môi vẫn cô chưa tắt, quay sang nói với Lục Hàm Nguyệt: "Tôi về văn phòng trước đây, cậu nhớ xem tin nhắn nhé."

"Ừ."

Sở Vãn Đường nhìn dáng vẻ nay của cô, siết thật chặt ly nước, nhưng chiếc ly dùng một lần lại khá mềm, chỉ cần hơi dùng lực thì cà phê bên trong đã trào ra.

Cô cố gắng kiềm chế, bề ngoài bình thản như không có gì, nhưng trong đầu lại dậy sóng không ngừng.

Hoài Hạnh đang nhắn tin với ai? Sao lại cười tươi như vậy? Là Văn Thời Vi sao? Hay là Lục Chẩm Nguyệt? Hoặc còn nhiều người khác nữa mà cô không biết?

Những suy nghĩ đó đè nặng lên cô, khiến cho tâm trạng rối bời.

"Hoài tổng." Sở Vãn Đường lên tiếng gọi trước khi Hoài Hạnh rời đi.

Hoài Hạnh chớp mắt, giọng điệu xa cách: "Có chuyện gì sao?"

"Không biết giờ em có tiện không, chuyện lúc trưa chị có thể dời sang bây giờ nói với em được không?" Sở Vãn Đường vẫn giữ nụ cười ôn hòa trên mặt, giọng nói không có chút thay đổi, "Như vậy sẽ không làm phiền giấc nghỉ trưa của em."

Hoài Hạnh suy nghĩ một chút: "Được."

Sở Vãn Đường chào tạm biệt Lục Hàm Nguyệt, cầm ly Americano đi sau Hoài Hạnh, cùng tiến về văn phòng tổng giám đốc.

Trên đường đi qua khu vực làm việc chung, ánh mắt của các nhân viên như có như không lướt qua hai người họ. Cô khẽ chỉnh lại tóc, nhìn về phía bóng lưng của Hoài Hạnh.

Phải diễn tả cảm giác này thế nào nhỉ? Có lẽ chữ "kỳ diệu" là từ thích hợp nhất.

Trước đây khi còn ở Lam Linh, trừ buổi trình diễn nội bộ của công ty, họ gần như không hề tiếp xúc khi có mặt người khác, càng không nói đến tình cảnh hiện tại – ngang nhiên nhận lấy ánh nhìn của tất cả mọi người như thế.

Khi đó, Hoài Hạnh chỉ là nhân viên phòng marketing, còn cô là giám đốc bộ phận thiết kế.

Giờ đây, Hoài Hạnh rõ ràng đã trở thành người có thể đưa ra các quyết định lớn, còn cô thì cũng không rơi xuống vị trí thấp hơn, vẫn giữ được vị thế ngang bằng với Hoài Hạnh.

Phòng trà cách văn phòng tổng giám đốc không xa, chưa đầy một phút, hai người đã ngồi đối diện nhau trên sofa.

Trong văn phòng của Hoài Hạnh có trồng vài chậu cây xanh, tươi tốt đứng rải rác khắp nơi. Cô đi thẳng vào vấn đề: "Không biết Sở tổng còn có chi tiết gì muốn nói thêm với tôi không?"

Sở Vãn Đường vẫn cầm ly Americano đá trong tay, hơi lạnh ngưng tụ thành giọt nước trên thành ly, dính vào tay cô, làm móng tay tím tái vì lạnh, nhưng cô hoàn toàn không để ý. Cô mỉm cười nhẹ: "Áo khoác của em, hôm nay chị quên mang đến cho em."

"Không cần đưa lại cho tôi đâu." Hoài Hạnh bắt chéo chân, giọng điệu thản nhiên.

"Tại sao?"

"Không thiếu cái đó."

"Nhưng kích cỡ của chúng ta không giống nhau, cho dù em không thiếu, chị cũng không mặc vừa."

"Vứt đi..."

"Nếu chị không nhìn nhầm, chiếc áo vest đó là của Cẩm Vân Phường ở Hải Thành thì phải." Cái tên "Cẩm Vân Phường" cô nhắc đến là một cửa hàng chuyên may đo vest công sở, làm thủ công, tay nghề tinh xảo, còn phải chờ đặt lịch, "Trên đời này chỉ có một chiếc như vậy, Hoài tổng vẫn nên đừng vứt thì hơn."

Hoài Hạnh nhìn thấu ý đồ của cô, khẽ cười: "Ý chị là muốn tôi đến khách sạn lấy lại? Lại tái hiện cảnh tượng tối qua một lần nữa? Tiếp tục vòng... phỏng vấn bạn giường tiếp theo?"

Những giọt nước ngưng tụ bắt đầu nhỏ xuống, cuối cùng Sở Vãn Đường cũng không chịu nổi cái lạnh từ đá, đặt ly cà phê xuống bàn trà, rồi lấy từ trong túi ra chiếc khăn tay mà Hoài Hạnh từng đưa, chậm rãi lau tay, vẻ mặt cũng dần dịu lại, thành thật nói: "Chị chỉ muốn mượn cớ ấy để có cơ hội gặp em một lần nữa." Cô nhìn thẳng vào khuôn mặt điềm tĩnh của Hoài Hạnh, hít sâu một hơi, "Tối qua chị đã suy nghĩ rất nhiều."

"......" Hoài Hạnh nhìn chằm chằm cô, nhíu mày.

"Chị biết hiện tại chị chẳng còn chút tín nhiệm nào trong lòng em, nhưng chị đã thay đổi rồi, Hạnh Hạnh."

Hoài Hạnh bật cười: "Chị đã quên chị làm thế nào để thêm lại WeChat của tôi rồi sao, một người có thể nói dối không chớp mắt như chị, lại nói với tôi là mình đã thay đổi sao?"

"Lúc đó chẳng phải vì chị không muốn cô Lục tiểu thư kia phát hiện ra quan hệ giữa chúng ta sao? Nếu có thể công khai, chị chắc chắn sẽ không trả lời như vậy."

"Thật sao? Chúng ta thì có quan hệ gì?"

Hoài Hạnh vừa nói vừa đưa tay đỡ trán: "Xin lỗi nhé, tôi thật sự bị chị kéo theo rồi. Chị có thay đổi hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả, chị là người như thế nào cũng tùy thôi. Tôi chỉ hy vọng sự hợp tác giữa chúng ta có thể diễn ra thuận lợi, vui vẻ. Nếu Sở tổng muốn đem cảm xúc cá nhân vào công việc thì tốt nhất nên dừng lại ở đây."

"Chị xưa nay luôn công tư rõ ràng."

"Vậy thì càng tốt."

Bầu không khí trở nên nặng nề, chẳng hề ăn nhập gì với thời tiết đẹp ngoài cửa sổ.

Hoài Hạnh rõ ràng không muốn nghe những lời của Sở Vãn Đường. Sở Vãn Đường biết rõ điều đó, cũng không cố gắng nói thêm nữa. Cô chuyển chủ đề: "Chị có thể trả lại áo vest cho em vào ngày mai được không? Sáng mai chị phải đến thành phố lân cận thăm trại tằm, chắc đến tối mới về." Cô nói tiếp, "Em đã tính toán rạch ròi chuyện quá khứ với chị như vậy, thì chiếc áo vest này chị cũng phải trả lại."

"Tùy chị, nhưng phải chờ lúc tôi rảnh."

Hoài Hạnh nói xong thì đứng dậy, giọng lạnh nhạt: "Mời Sở tổng tiếp tục tham quan, tôi còn phải làm việc, không tiện bị chị làm phiền."

"Được rồi." Sở Vãn Đường cũng đứng dậy phối hợp, dù lời của Hoài Hạnh chẳng thể xem là khách sáo, nhưng mục đích của cô đã đạt được.

Cô khẽ cong khóe môi, chỉ cảm thấy ly cà phê trong tay chẳng còn lạnh nữa.

Khủng hoảng niềm tin sao...

Nếu Hoài Hạnh của quá khứ có thể tin tưởng cô, thì cô cũng sẽ khiến Hoài Hạnh của hiện tại một lần nữa tin lấy mình.

Cô đã chờ suốt năm năm, không ngại đợi thêm một chốc nữa. Dù tối qua khi nghe Hoài Hạnh từ chối, cô cảm thấy ngực nghẹn lại, khó thở, nhưng cô sẽ không vì thế mà lùi bước.

Cô sẽ giành lại Hoài Hạnh, sẽ đối xử với Hoài Hạnh tốt hơn trước đây. Cô sẽ không còn xem Hoài Hạnh là một con thú cưng nhỏ nữa, mà sẽ chân thành, tha thiết ôm lấy Hoài Hạnh một lần nữa, và mãi mãi không buông tay.

Cô sẽ khiến những đóa hoa mùa xuân lại một lần nữa nở rộ.

***

"Sương Mù" hiện đang là một vở kịch khá nổi ở Kinh thành. Để đảm bảo thể lực của diễn viên và tiến độ luyện tập, hiện tại mỗi tuần chỉ tập ba buổi, vì vậy Lục Chẩm Nguyệt có nhiều thời gian rảnh. Lần này cô đến Hải Thành công tác là để quảng bá cho "Sương Mù". Ban đầu người được phân công là người khác, nhưng đối phương có việc đột xuất, nên việc này rơi vào tay cô.

Chuyến đi đến Hải Thành lần này, nói may thì cũng may, mà không may thì cũng chẳng sai. May là khi máy bay hạ cánh, không khí chỉ hơi ngột ngạt.

Không may là chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ có một trận mưa lớn.

Tại sân bay Hải Thành, người đến người đi, ai nấy bước đi vội vã. Qua tường kính có thể thấy bầu trời đêm đen kịt, nhưng cũng cảm nhận được cơn bão đang tới gần, như thể giông gió sắp đến.

Tại khu vực cửa ra vào, sau khi gặp được người mình cần gặp, ai nấy đều nhanh chóng rảo bước ra bãi đỗ xe, tránh để mưa lớn đổ xuống rồi lại phiền toái.

Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt vẫn đứng nguyên tại chỗ, hai người nhìn dòng người không ngừng đổ ra từ bên trong.

Cuối cùng sau năm phút, bóng dáng của Lục Chẩm Nguyệt xuất hiện.

Lục Hàm Nguyệt vẫy tay, khi người kia đến gần, cô lập tức nhảy cẫng lên gọi "Chị!" rồi ôm chầm lấy Lục Chẩm Nguyệt, "Em đợi chị lâu lắm rồi đấy, tối nay chị phải mời em ăn một bữa đó!"

"Vậy chị đổi vé luôn, lát nữa bay về Kinh thành." Lục Chẩm Nguyệt vỗ vai em gái, rồi nhìn Hoài Hạnh mỉm cười, "Tiểu Hạnh, vốn là nói tháng này gặp nhau, vậy mà giờ còn được gặp sớm hơn."

Hoài Hạnh kéo vali cho Lục Chẩm Nguyệt, cũng cười theo: "Vậy thì càng tốt mà, chị Tuế Tuế đến rồi, Hàm Nguyệt chắc cũng sẽ bớt náo loạn hơn chút."

"Nói gì đấy? Tôi vẫn luôn rất ngoan mà, đúng không?" Lục Hàm Nguyệt quay đầu lườm cô một cái.

Lục Chẩm Nguyệt được thả ra khỏi vòng tay, nhướng nhướng mày, hỏi thẳng: "Không định ôm chị một cái sao?"

Hoài Hạnh mỉm cười bất đắc dĩ, bước tới.

Mấy năm qua, Lục Chẩm Nguyệt đến Hải Thành không ít lần. Thỉnh thoảng vì phải diễn kịch ở đây nên cô sẽ ở lại căn hộ của em gái một thời gian. Nhờ vậy mà quan hệ giữa cô và Hoài Hạnh cũng dần thân thiết hơn.

Lần này Lục Chẩm Nguyệt đến Hải Thành công tác hai ngày, vẫn ở tại căn hộ của em gái. Sau cái ôm, cả nhóm rời khỏi chỗ cũ, vừa nói cười vừa đi về phía bãi đỗ xe.

Nhưng vừa rời khỏi nhà để xe của sân bay, bầu trời lập tức xé toạc thành một vệt sáng trắng bạc, vài giây sau là một tiếng sấm rền vang như ngàn tấn đá đổ xuống đất, khiến không khí rung lên ong ong, cửa kính xe cũng khẽ rung theo.

Lục Hàm Nguyệt mở sẵn cần gạt nước, liếc nhìn bầu trời càng lúc càng tối đen: "Chút nữa chắc là mưa to lắm đấy, chị xem như may mắn, không thì máy bay cũng bị hoãn rồi."

"Ừ." Lục Chẩm Nguyệt ngồi ở hàng ghế sau, ánh mắt lướt qua gương mặt nghiêng của Hoài Hạnh ngồi ghế phụ, khóe môi hơi nhếch lên.

Ngay sau đó, điện thoại của Hoài Hạnh vang lên. Cô cúi mắt nhìn người gọi đến, suy nghĩ một chút rồi bắt máy, nhưng không chủ động lên tiếng.

Sở Vãn Đường vừa trở lại khách sạn từ thành phố lân cận. Cô nhìn rèm cửa bị gió thổi tung, bước tới đóng cửa sổ lại.

Cô siết chặt điện thoại, chưa kịp thay quần áo đã cuộn người lại trên giường, cố gắng điều chỉnh nhịp thở ổn định rồi mới khẽ hỏi: "Em có nghe thấy tiếng sấm không?"

"Nghe thấy rồi."

"Đừng sợ, Hạnh Hạnh."

"........" Hoài Hạnh im lặng một nhịp thở, "Áo vest mai đưa cho tôi nhé, tối nay tôi không có thời gian."

"Tại sao lại không có thời gian?" Sở Vãn Đường đuổi theo hỏi.

Có người khác ở đây, Hoài Hạnh thật sự không muốn cãi nhau với Sở Vãn Đường trong không gian kín như thế. Cô siết lấy điện thoại, đang phân vân không biết nên cúp máy luôn hay tìm đại một cái cớ.

Lục Chẩm Nguyệt hơi nghiêng người ra trước: "Tối nay ăn gì nhỉ? Tiểu Hạnh?"

Hoài Hạnh hoàn hồn, nở một nụ cười: "Chị Tuế Tuế cứ chọn đi, em tin chị, chị còn rành ăn hơn Hàm Nguyệt nhiều."

Lục Hàm Nguyệt: "Còn mách tôi nữa!"

"Là do Tiểu Hồng Thư hại tôi chứ bộ!"

Phía đầu dây bên kia.

Sở Vãn Đường nghe tiếng của Lục Chẩm Nguyệt và câu "chị Tuế Tuế" thân thiết từ miệng Hoài Hạnh, hơi thở vốn đã rối loạn lại càng trở nên hỗn loạn hơn.

Vậy ra bây giờ Hoài Hạnh không có thời gian lấy áo khoác, là vì đang đi ăn với Lục Chẩm Nguyệt sao?

Cô không phải lựa chọn đầu tiên.

Mà bên Hoài Hạnh, bầu không khí sao lại ấm áp đến thế. Vậy mà bên này, Sở Vãn Đường lại chỉ thấy cả người lạnh buốt.

Lại một tia chớp sắc lẹm chiếu thẳng vào phòng, rọi lên khuôn mặt đang đầm đìa mồ hôi lạnh của cô.

Chương trước Chương tiếp
Loading...