[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 13
Sau khi cúp máy, Hoài Hạnh không lập tức đứng dậy.Hương hoa trong vườn thoảng qua cánh mũi, cô cúi đầu nắm chặt điện thoại, vẫn còn hơi ngẩn ngơ.Phải, họ là gia đình, là người nhà duy nhất của nhau, chỉ để ý đối phương cũng là điều đương nhiên. Sở Vãn Đường nói không sai, cô không nên vì thế mà sinh ra những suy nghĩ khác.Nếu không, cuối cùng người hiểu lầm chính là cô, người ngã đau nhất cũng chỉ có mình cô mà thôi.Nhưng... thật sự không có chút khả năng nào sao?Hoài Hạnh khẽ nhắm mắt lại, trong đầu lần lượt hiện lên những năm qua Sở Vãn Đường đã quan tâm và chăm sóc cô như thế nào. Ý nghĩ xa vời đó dần dần tan biến theo dòng ký ức.Câu trả lời quá rõ ràng—Sở Vãn Đường thực sự chỉ coi cô là em gái.Tuyệt đối không có suy nghĩ nào khác.Ngồi yên thêm hai phút trong vườn, đợi cảm xúc lắng xuống gần hết, Hoài Hạnh mới quay lại tiệc cưới.Nụ cười trên mặt cô rạng rỡ, không hề có chút dấu vết tổn thương nào.Nhưng sau khi ngồi xuống, cô vẫn không nhịn được mà hỏi người bạn bên cạnh: "Đồ Đồ, cậu có bao giờ nói nhớ nhung với người nhà không?""Không đâu."Đồ Triều Vũ gắp đồ ăn vào bát, nghĩ một chút rồi đổi cách diễn đạt: "Bình thường thì không, mình thấy nó sến súa lắm. Nhưng dạo trước đi làm bị ức hiếp, mình gọi video cho mẹ, bảo là nhớ mẹ. Cậu đoán xem mẹ mình nói gì? Mẹ mình hỏi có phải mình hết tiền không, có phải gọi để xin tiền không. Đúng là... bị đoán trúng luôn."Hoài Hạnh lặng lẽ gẩy đồ ăn trong bát.Chịu ấm ức trong công việc sao? Có lẽ bên Sở Vãn Đường cũng có khả năng đó.Cô nghe Nhậm Giảo nói vì đột ngột thêm một phần trình diễn người mẫu vào thời điểm quan trọng như thế này, cả công ty đều bị xáo trộn nhịp độ. Sở Vãn Đường bị mấy quản lý cấp cao tố cáo lên chỗ Mai tổng, nhưng vì Mai tổng trước nay luôn tin tưởng chị nên những người đó đành phải rút lui.Nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ không nói ra những lời khó nghe trước mặt Sở Vãn Đường, càng không có nghĩa là Sở Vãn Đường - người vốn luôn mạnh mẽ trong công việc sẽ không cảm thấy tủi thân vì chuyện này."Nhưng mà..." Đồ Triều Vũ trầm ngâm một lúc, "Lúc nghe câu trả lời ấy, thật ra mình có hơi buồn, bởi vì mình muốn nghe mẹ mình nói 'Nhớ thì về nhà ăn cơm', chứ không phải là kiểu như... lời mình nói có hay ho mấy thì cũng chỉ là vì tiền. Mặc dù trước đây đúng là như vậy thật. Cậu có thấy không? Hầu hết các gia đình kiểu chúng ta đều rất ngang ngược. Mình có thể chắc chắn mẹ mình cũng nhớ mình, mà khi mình chịu ấm ức, mình cũng nghĩ ngay đến gia đình. Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?"Hàn Nghênh đứng bên nghe thấy, bèn xen vào: "Hết cách rồi, mình với bố mẹ mình..."Cứ như vậy, chủ đề này được mở ra. Mọi người đều là bạn cùng thế hệ, dù nỗi khổ tâm không giống hệt nhau nhưng chắc chắn có điểm chung để đồng cảm.Hoài Hạnh chống cằm, lặng lẽ lắng nghe. Hoàn cảnh của cô vẫn có chút khác biệt so với họ.Cô không còn người thân nào có quan hệ huyết thống trên thế gian này.Từ khi có ý thức, cô chỉ có mẹ là người thân duy nhất. Hiện tại, vị trí người thân ấy đã được Sở Vãn Đường lấp đầy.Nhưng còn cô thì sao? Cô lại mơ tưởng có một mối quan hệ khác với Sở Vãn Đường ngoài tình thân. Nói ra chắc sẽ khiến người ta thấy nực cười lắm nhỉ?Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục. Đến khoảng một giờ, tiệc cưới dần kết thúc. Trong lúc đó, Trác Hân đến chụp mấy tấm ảnh chung với họ, sau đó lại tươi cười đi chào hỏi khách khứa khác.Hoài Hạnh cầm theo quà tặng, đi ra bãi đỗ xe bên ngoài.Sở Vãn Đường đã đến, chị xách mấy túi đồ bước xuống xe. Khi bốn mắt chạm nhau, khóe môi chị nở nụ cười, dịu dàng gọi một tiếng: "Tiểu Hạnh."Chị lại nhìn sang ba người bạn của Hoài Hạnh, khẽ gật đầu: "Lâu rồi không gặp.""Chị Vãn Đường!""Đây là tinh dầu thơm mà công ty hợp tác trước đó tặng cho tôi." Sở Vãn Đường đưa mấy chiếc túi nhỏ, "Tôi mang cho mọi người một ít, chứ tôi với Tiểu Hạnh đốt suốt cũng không hết."Đồ Triều Vũ và mấy người còn lại vội nói: "Cảm ơn chị Vãn Đường.""Hôm nay cô dâu - nhân vật chính đâu rồi?"Hoài Hạnh đáp: "Cậu ấy ở bên trong.""Dẫn chị vào đi.""Vâng."Từ bãi đỗ xe đến sảnh chính có một đoạn đường. Ba người bạn của Hoài Hạnh khi đối diện với Sở Vãn Đường thì nói chuyện rất rôm rả, nhưng chị đã quen rồi, hơn nữa còn ứng phó một cách khéo léo trước mặt họ.Chị sẽ hỏi thăm công việc của mọi người, cũng quan tâm xem dạo này họ có vui vẻ không.Bất chợt, chị hỏi liệu có ai đang yêu đương không.Hàn Nghênh lập tức bị Đồ Triều Vũ vạch trần rằng đang có chút mập mờ với một đồng nghiệp, khiến Sở Vãn Đường bật cười: "Nhìn thấy đồng nghiệp mà không muốn đấm cho một trận à?""Không đâu." Hàn Nghênh vẫn còn trẻ, nói câu này với ánh mắt đầy tinh nghịch, "Nhưng mà nhìn thấy sếp hói thì lại có cảm giác đó.""Tiểu Hạnh."Sở Vãn Đường quay sang cô gái nãy giờ có vẻ trầm lặng hơn một chút, lúm đồng tiền thoáng ẩn hiện nơi khóe môi, hỏi: "Lúc em nhìn thấy chị trong công ty, có cảm giác đó không?""Sao có thể chứ?" Hoài Hạnh lập tức làm bộ cầu xin tha thứ, "Chị đâu phải sếp trực tiếp của em, Giám đốc Sở. Hơn nữa, tóc chị nhiều thế cơ mà."Đồ Triều Vũ và mấy người còn lại đầu đầy dấu chấm hỏi, giờ họ mới biết Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường làm chung một công ty! Nhưng xét đến chuyện vừa nhận quà của người ta, họ vẫn đang xách túi quà nhỏ trên tay, nên đương nhiên không thể trách móc Hoài Hạnh ngay trước mặt Sở Vãn Đường vì đã giấu nhẹm thông tin này.Hoài Hạnh chịu đựng ánh mắt dò xét của bạn bè, cứng ngắc bước về phía trước.Cô nhớ lại hôm cả nhóm luyện tập bài hát, lúc mọi người nghỉ ngơi tán gẫu, cô lỡ miệng nói một câu. Nếu chuyện đó truyền đến tai Sở Vãn Đường, không biết sẽ bị hiểu lầm thành gì nữa... May mà không có khả năng đó.Khi gặp Trác Hân, Sở Vãn Đường đưa món quà đã chuẩn bị sẵn, kèm theo vài lời chúc mừng.Trác Hân cảm động vô cùng, cười tươi mời mọc: "Chị Vãn Đường, em có thể ôm chị một cái không?"Sở Vãn Đường vừa định gật đầu, Hoài Hạnh đã nhanh chóng ôm lấy cô dâu trước, siết chặt vòng tay: "Hân Hân, sao cậu không bảo bọn mình ôm một cái trước? Không được đâu nha, phải có thứ tự trước sau chứ."Trác Hân ôm lại cô, bật cười: "Được được được, xin lỗi nha."Tiếng bấm máy vang lên, nhiếp ảnh gia chụp lại những khoảnh khắc ôm nhau từ nhiều góc độ khác nhau.Trác Hân còn nhiều việc phải làm, họ cũng không nán lại trò chuyện lâu.Chẳng bao lâu sau, cả nhóm quay về xe.Mọi người sống rải rác khắp nơi, Đồ Triều Vũ ngồi ở ghế sau rất tinh ý nói: "Chị Vãn Đường, chị cứ thả bọn em ở ga tàu điện ngầm phía trước là được rồi, nếu chở từng người về thì mất thời gian lắm.""Được." Sở Vãn Đường đồng ý, không cố chấp giữ lại.Vài phút sau, trong chiếc xe màu bạc chỉ còn lại hai người - Sở Vãn Đường và Hoài Hạnh.Ánh nắng chiếu thẳng vào xe, Hoài Hạnh vẫn còn nghĩ về khoảnh khắc Trác Hân ôm Sở Vãn Đường. Cô không muốn để lộ sự khó chịu của mình, bèn giả vờ chăm chú lướt xem bài đăng của Trác Hân trên mạng xã hội.Cô vừa lướt vừa chọn mấy tấm ảnh có bầu không khí đẹp, lại thêm vài tấm selfie trong máy, rồi đăng một bài chúc phúc."Chị." Hoài Hạnh quay sang nhìn người phụ nữ đang cầm lái, sực nhớ ra bèn hỏi: "Chị tặng gì cho Hân Hân thế?"Sở Vãn Đường vén tóc, thản nhiên đáp: "Là hộp sáp thơm lần trước đi công tác mua cho em, chị cũng mua một phần cho em ấy."Hoài Hạnh như bị đóng đinh trên ghế phụ, không nhúc nhích nổi.Cô tự nhủ phải bình tĩnh lại, chuyện này không có gì đáng bận tâm cả. Sở Vãn Đường đi công tác bận rộn, chắc không có thời gian cân nhắc quà cưới, tiện thể mua thêm một phần cho Trác Hân cũng là chuyện bình thường.Huống hồ, bao năm qua, Sở Vãn Đường đã tặng không ít quà cho bạn bè của cô rồi, không phải sao?Cô cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng cảm giác chiếm hữu vẫn không ngừng dâng lên, từng chút một chiếm lĩnh tâm trí, khiến cô nghẹn đến mức khó thở.Sở Vãn Đường dường như không nhận ra sự khác thường của cô, tiếp tục lái xe, thản nhiên nói: "Nhưng mà Trác Hân kết hôn sớm thật, chị có hơi bất ngờ. Em ấy chỉ lớn hơn em hai tháng nhỉ? Sinh nhật là ngày 15 tháng 5, chị nhớ không nhầm chứ?""Không nhầm." Hoài Hạnh cảm thấy nghẹt thở, hỏi lại: "Chị còn nhớ sinh nhật của cậu ấy nữa sao?""Em ngày 17 tháng 7, em ấy ngày 15 tháng 5, dễ nhớ mà."Hoài Hạnh: "Ừm."Cô lảng sang chuyện khác: "Chị, em bật Bluetooth mở nhạc nhé.""Ừ."Hoài Hạnh chọn ngẫu nhiên vài bài hát, hạ cửa sổ xe xuống, hơi nghiêng đầu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình.Không thích.Không thích việc Sở Vãn Đường ôm bạn cô.Không thích món quà đặc biệt Sở Vãn Đường mua cho cô lại có thêm một phần thứ hai.Không thích việc Sở Vãn Đường vẫn nhớ chính xác sinh nhật của bạn mình.Không thích cảm giác rằng ở bên Sở Vãn Đường, dường như cô có thể bị bất kỳ ai thay thế.Trên thế giới này, có vẻ như có rất nhiều Hoài Hạnh, nhưng chỉ có một Sở Vãn Đường.Ngực cô nặng trĩu, đến khi về nhà, cô viện cớ buồn ngủ để che giấu tâm trạng sa sút.Sở Vãn Đường đang bận trả lời tin nhắn công việc, nghe cô nói vậy thì gật đầu: "Tẩy trang xong thì nghỉ ngơi đi. Hôm nay các em được nghỉ tập, nhưng ngày mai thì không, chị còn phải đến công ty một chuyến.""Vâng, chị lái xe cẩn thận nhé.""Ừ."Chỉ vài phút sau, hai người mỗi người một ngả.Hoài Hạnh không vội tẩy trang mà vô lực ngồi phịch xuống sofa. Bài đăng trên trang cá nhân có rất nhiều lượt thích, con số màu đỏ chói mắt, nhưng cô không nhấn vào xem cũng chẳng trả lời tin nhắn trong nhóm.Cô ngẩn người trên sofa hơn nửa tiếng, rồi mới lặng lẽ vào phòng tắm tẩy trang.***Mặt trời sắp khuất sau đường chân trời, ráng chiều nhuộm bầu trời thành một bức tranh màu nước đang chảy.Hoài Hạnh không kéo rèm cửa. Cô tỉnh dậy vào khoảnh khắc ấy.Ngủ rồi thì đúng là có thể tạm thời không nghĩ ngợi gì cả, nhưng khi tỉnh táo, mọi đau đớn lại cuộn trào, nỗi chua xót từ tình cảm đơn phương không thể thổ lộ lan tràn trong huyết quản.Cô đặt lại chiếc lược ngọc, với tay cầm lấy điện thoại.Nửa tiếng trước, Sở Vãn Đường nhắn rằng tối nay có bữa tiệc đột xuất, sẽ về muộn, dặn cô tự liên hệ với dì Trần.Hoài Hạnh nhắn lại: 【Vâng ạ.】
Rồi hỏi: 【Chị có cần em đến đón không?】Sở Vãn Đường trả lời sau đó nửa tiếng, là địa chỉ nhà hàng....Chín giờ tối, Hoài Hạnh đón cơn gió đêm lành lạnh, đến trước nhà hàng.Cô nhận ra xe của Sở Vãn Đường, bèn đứng đợi ngay bên cạnh.Ánh đèn đường kéo dài bóng cô, cô đá nhẹ một viên sỏi dưới chân.Chẳng mấy chốc, Sở Vãn Đường bước ra từ nhà hàng.Tối nay chị chỉ uống xã giao vài ly, bước chân vững vàng, không hề có dấu hiệu say.Hoài Hạnh nhận lấy chìa khóa, mở cửa xe giúp chị.Sở Vãn Đường ngồi nghiêng vào trong, nhưng lại đưa tay chặn cửa, không để cô đóng ngay.Chị nhíu mày, hỏi: "Sao em chưa ăn tối? Chị có hỏi dì Trần rồi, em không liên lạc với dì ấy.""... Không có khẩu vị.""Sao lại không có khẩu vị?" Sở Vãn Đường nói rồi buông tay. "Thôi lên xe đi đã."Mười phút sau, chiếc xe bị Sở Vãn Đường yêu cầu tấp vào lề đường.Dưới hàng cây ven đường, ánh đèn đường hắt qua những tán lá, tạo nên những đốm sáng loang lổ, chìm vào bóng tối trong xe.Sở Vãn Đường chống cằm, nghiêng đầu, mượn ánh sáng này để nhìn đường nét của Hoài Hạnh, dường như do dự một lúc rồi nói: "Từ trưa nay chị đã cảm thấy em có gì đó không ổn rồi, Tiểu Hạnh."Hoài Hạnh nghe vậy, quay đầu lại, nhìn dòng xe cộ trên đường chính, chỉ để lại cho chị một cái gáy."Tại sao không vui? Tại sao không có khẩu vị? Tại sao lại có biểu cảm này?" Sở Vãn Đường chống tay trái xuống bên cạnh, rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại rất nhiều. "Nếu em không nói, để chị đoán nhé?"Hoài Hạnh tựa vào cửa kính xe, không đáp lời."Là vì hôm nay Trác Hân kết hôn, em nhớ đến lời hứa với chị nên thấy khó chịu sao?"Hoài Hạnh lập tức quay sang, nhíu chặt mày, một lần nữa khẳng định: "Chị, chị lại hiểu lầm em, nghi ngờ em rồi. Em không nghĩ như vậy."Sở Vãn Đường lại nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hai sống mũi chỉ còn chưa đầy hai nắm tay. Ánh mắt chị theo luồng sáng mờ mờ chầm chậm di chuyển xuống dưới, nhìn thấy rõ ràng đôi môi căng mọng của Hoài Hạnh, sau đó mới từ từ dời lên, dừng lại ở đôi mắt hạnh trong trẻo của cô.Chị mấp máy môi, lại mở miệng lần nữa: "Vậy là vì chuyện gì? Vì chị nói đã tặng Trác Hân một hộp sáp thơm? Vì chị nhớ sinh nhật của em ấy?""....." Lần này Hoài Hạnh không đáp.Đôi mắt Sở Vãn Đường khẽ động, vươn tay phải ra, vuốt ngược mái tóc của Hoài Hạnh ra sau, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hạnh, chúng ta là hai người thân mật nhất trên thế giới này, tâm trạng của em, chị không thể nào không nhận ra." Chị thở dài một hơi. "Xin lỗi, hôm nay chị chỉ muốn xác nhận xem, mình có vị trí đặc biệt thế nào trong lòng em."Hoài Hạnh sững người, không kìm được mà truy hỏi: "Đặc biệt thế nào?""Khi chị nói chị chỉ để ý em, tại sao em không trả lời em cũng giống như chị?" Lông mi Sở Vãn Đường rũ xuống. "Thực ra, thứ chị tặng em ấy không phải là sáp thơm, chị chỉ mua nó cho em thôi; sinh nhật của em ấy cũng là chị vô tình thấy trên poster đám cưới, chứ chị không hề nhớ. Nhưng chị cố tình làm như vậy, chỉ để xem em không vui. Mà sự không vui của em trong mắt chị, chính là bằng chứng cho thấy em để ý đến chị.""Chị để ý em, đương nhiên chỉ để ý một mình em."Sợi dây căng chặt trong lòng Hoài Hạnh vì những lời này mà lơi lỏng đôi chút. Cô liếm môi, giọng điệu mang theo vẻ áy náy: "Chị... Ở trong lòng em, chị vẫn luôn là người đặc biệt nhất."Sở Vãn Đường dịu dàng đáp: "Chị biết."Nói xong, chị vòng tay ôm lấy eo Hoài Hạnh, xóa đi chút khoảng cách cuối cùng giữa hai người. Cằm chị tựa lên vai Hoài Hạnh, khe khẽ thở dài, mang theo chút ấm ức: "Nhưng ngay cả khi ôm chị, em cũng chưa từng ôm chặt như lúc em ôm người ta. Phải làm sao bây giờ?"Lời tác giả:
Bảo bối, em đừng tin lời phụ nữ xấu xa nhaa a a a a...
Rồi hỏi: 【Chị có cần em đến đón không?】Sở Vãn Đường trả lời sau đó nửa tiếng, là địa chỉ nhà hàng....Chín giờ tối, Hoài Hạnh đón cơn gió đêm lành lạnh, đến trước nhà hàng.Cô nhận ra xe của Sở Vãn Đường, bèn đứng đợi ngay bên cạnh.Ánh đèn đường kéo dài bóng cô, cô đá nhẹ một viên sỏi dưới chân.Chẳng mấy chốc, Sở Vãn Đường bước ra từ nhà hàng.Tối nay chị chỉ uống xã giao vài ly, bước chân vững vàng, không hề có dấu hiệu say.Hoài Hạnh nhận lấy chìa khóa, mở cửa xe giúp chị.Sở Vãn Đường ngồi nghiêng vào trong, nhưng lại đưa tay chặn cửa, không để cô đóng ngay.Chị nhíu mày, hỏi: "Sao em chưa ăn tối? Chị có hỏi dì Trần rồi, em không liên lạc với dì ấy.""... Không có khẩu vị.""Sao lại không có khẩu vị?" Sở Vãn Đường nói rồi buông tay. "Thôi lên xe đi đã."Mười phút sau, chiếc xe bị Sở Vãn Đường yêu cầu tấp vào lề đường.Dưới hàng cây ven đường, ánh đèn đường hắt qua những tán lá, tạo nên những đốm sáng loang lổ, chìm vào bóng tối trong xe.Sở Vãn Đường chống cằm, nghiêng đầu, mượn ánh sáng này để nhìn đường nét của Hoài Hạnh, dường như do dự một lúc rồi nói: "Từ trưa nay chị đã cảm thấy em có gì đó không ổn rồi, Tiểu Hạnh."Hoài Hạnh nghe vậy, quay đầu lại, nhìn dòng xe cộ trên đường chính, chỉ để lại cho chị một cái gáy."Tại sao không vui? Tại sao không có khẩu vị? Tại sao lại có biểu cảm này?" Sở Vãn Đường chống tay trái xuống bên cạnh, rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại rất nhiều. "Nếu em không nói, để chị đoán nhé?"Hoài Hạnh tựa vào cửa kính xe, không đáp lời."Là vì hôm nay Trác Hân kết hôn, em nhớ đến lời hứa với chị nên thấy khó chịu sao?"Hoài Hạnh lập tức quay sang, nhíu chặt mày, một lần nữa khẳng định: "Chị, chị lại hiểu lầm em, nghi ngờ em rồi. Em không nghĩ như vậy."Sở Vãn Đường lại nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hai sống mũi chỉ còn chưa đầy hai nắm tay. Ánh mắt chị theo luồng sáng mờ mờ chầm chậm di chuyển xuống dưới, nhìn thấy rõ ràng đôi môi căng mọng của Hoài Hạnh, sau đó mới từ từ dời lên, dừng lại ở đôi mắt hạnh trong trẻo của cô.Chị mấp máy môi, lại mở miệng lần nữa: "Vậy là vì chuyện gì? Vì chị nói đã tặng Trác Hân một hộp sáp thơm? Vì chị nhớ sinh nhật của em ấy?""....." Lần này Hoài Hạnh không đáp.Đôi mắt Sở Vãn Đường khẽ động, vươn tay phải ra, vuốt ngược mái tóc của Hoài Hạnh ra sau, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hạnh, chúng ta là hai người thân mật nhất trên thế giới này, tâm trạng của em, chị không thể nào không nhận ra." Chị thở dài một hơi. "Xin lỗi, hôm nay chị chỉ muốn xác nhận xem, mình có vị trí đặc biệt thế nào trong lòng em."Hoài Hạnh sững người, không kìm được mà truy hỏi: "Đặc biệt thế nào?""Khi chị nói chị chỉ để ý em, tại sao em không trả lời em cũng giống như chị?" Lông mi Sở Vãn Đường rũ xuống. "Thực ra, thứ chị tặng em ấy không phải là sáp thơm, chị chỉ mua nó cho em thôi; sinh nhật của em ấy cũng là chị vô tình thấy trên poster đám cưới, chứ chị không hề nhớ. Nhưng chị cố tình làm như vậy, chỉ để xem em không vui. Mà sự không vui của em trong mắt chị, chính là bằng chứng cho thấy em để ý đến chị.""Chị để ý em, đương nhiên chỉ để ý một mình em."Sợi dây căng chặt trong lòng Hoài Hạnh vì những lời này mà lơi lỏng đôi chút. Cô liếm môi, giọng điệu mang theo vẻ áy náy: "Chị... Ở trong lòng em, chị vẫn luôn là người đặc biệt nhất."Sở Vãn Đường dịu dàng đáp: "Chị biết."Nói xong, chị vòng tay ôm lấy eo Hoài Hạnh, xóa đi chút khoảng cách cuối cùng giữa hai người. Cằm chị tựa lên vai Hoài Hạnh, khe khẽ thở dài, mang theo chút ấm ức: "Nhưng ngay cả khi ôm chị, em cũng chưa từng ôm chặt như lúc em ôm người ta. Phải làm sao bây giờ?"Lời tác giả:
Bảo bối, em đừng tin lời phụ nữ xấu xa nhaa a a a a...