[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 12
Hôn lễ của Trác Hân được tổ chức tại một khách sạn năm sao ở phía nam thành phố. Cả hai bên gia đình đều có điều kiện, các mối quan hệ xã hội rộng rãi, nên đám cưới tất nhiên được tổ chức linh đình, tiệc cưới có trên trăm bàn.Hoài Hạnh và ba người bạn của cô không làm phù dâu, nên không cần đến sớm từ đêm hôm trước để tham gia nghi thức rước dâu.Tuy nhiên, vì khách sạn cách nhà họ khá xa, lại còn phải trang điểm và chuẩn bị nên ai cũng dậy từ sớm. Lúc có thời gian rảnh, họ lại nhắn tin trong nhóm trò chuyện để cập nhật tình hình cho nhau.Riêng với Hoài Hạnh, chuyện trang điểm lại có chút khó khăn. Cô không rành việc này lắm, bởi phần lớn thời gian đều để mặt mộc. Kể cả khi tham gia hoạt động ở trường, cô cũng hầu như đều nhờ bạn bè trang điểm giúp. Vậy nên kỹ thuật trang điểm cô biết chỉ dừng lại ở những bước cơ bản như thoa kem nền.Giằng co trước gương hai phút, cuối cùng cô vẫn cầm theo túi trang điểm, đi đến gõ cửa phòng ngủ chính.Chờ bên trong có tiếng trả lời, cô mới đẩy cửa bước vào.Gần đây, lịch trình làm việc của Sở Vãn Đường vô cùng bận rộn. Càng gần ngày diễn ra buổi trình diễn thời trang, áp lực của chị càng lớn. Vừa mới thức dậy không bao lâu, chị đang tựa vào đầu giường, lười biếng trả lời tin nhắn từ nhiều phía.Thấy Hoài Hạnh cầm túi trang điểm, đứng ngay cửa, ý tứ đã quá rõ ràng."Ngồi trước đi, chị rửa mặt rồi ra."Sở Vãn Đường vén chăn bước xuống giường. Đây không phải lần đầu Hoài Hạnh tìm chị nhờ trang điểm, nên chị hiểu ý ngay.Thời tiết dạo này đã ấm lên không ít, bộ đồ ngủ của chị cũng thay đổi. Hiện tại, chị chỉ mặc một chiếc váy hai dây màu đen dài đến đùi, để lộ một vùng da thịt trắng mịn mát mắt.Hoài Hạnh trông có vẻ rất thản nhiên, còn cười đáp: "Dạ, cảm ơn chị."Đến khi Sở Vãn Đường rời khỏi phòng ngủ, cô mới len lén thở phào một hơi.Dù mỗi khi ôm, Hoài Hạnh đều có thể cảm nhận được dáng người của Sở Vãn Đường, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn mang đến cho cô một cú sốc nhẹ.Ai bảo cô chột dạ làm chi.Cô ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm, bình tĩnh lại vài giây. Mở nhóm trò chuyện ra, cô soạn nhanh một tin nhắn: "Hôm nay chị mình trang điểm cho mình đó." Gửi đi, dứt khoát, gọn gàng.Ba người bạn còn lại: "Cậu có thể không cần nói mà! Tại sao chị Vãn Đường lại không phải chị của mình chứ huhuhu!"Nhận được câu trả lời mong muốn, Hoài Hạnh khẽ nhướng mày. Cô thích Sở Vãn Đường, điều này vốn dĩ đã có dấu vết từ lâu. Dễ thấy nhất vẫn là thể hiện qua sự chiếm hữu của cô đối với chị ấy.Là từ khi nào cô nhận ra nhỉ? Hình như là hồi năm nhất, lúc học quân sự. Khoảng thời gian ấy thật vất vả, Sở Vãn Đường còn đặc biệt tranh thủ đến thăm cô, mang theo đủ thứ đồ—nước uống, trái cây, kem chống nắng, miếng dán hạ nhiệt... Rất rất chu đáo.Cũng từ dạo đó, bạn bè trong đội huấn luyện biết cô có một người chị như vậy, dù chưa quen thân nhưng đã lén hỏi cô xin cách liên lạc của Sở Vãn Đường. Khi đó, cô đều từ chối.Về sau, khi đã thân thiết với một vài người, họ lại tranh thủ cơ hội hỏi lần nữa, nhưng cô vẫn thẳng thừng từ chối.Bề ngoài, cô lấy lý do Sở Vãn Đường quá bận, không muốn chị bị làm phiền.
Nhưng thực ra, cô không muốn bạn bè mình đến gần Sở Vãn Đường. Chị ấy quá tốt, cô không muốn bất kỳ ai cũng có thể nhận được sự dịu dàng từ chị, dù chỉ là một chút. Chỉ nghĩ đến thôi, cô đã cảm thấy khó chịu rồi.May mà đến giờ, cô vẫn thực hiện được điều đó. Cô giữ khoảng cách giữa Sở Vãn Đường và bạn bè mình rất rõ ràng, chỉ cần dừng lại ở bề ngoài là đủ.Không bao lâu sau, Sở Vãn Đường quay lại với một chiếc mặt nạ dưỡng da trên mặt. Khuôn mặt chị vốn nhỏ, tấm mặt nạ vẫn còn dư ra khá nhiều. Chị đeo một chiếc băng đô giữ tóc, búi tóc thành búi nhỏ đơn giản. Vì vừa mới rửa mặt xong, những giọt nước còn đọng lại trên cổ và xương quai xanh, khiến vùng da ấy trông càng thêm tinh tế.Quá trình trang điểm khá đơn giản, hơn nữa da Hoài Hạnh đẹp nên còn có thể bỏ qua cả bước che khuyết điểm.Sở Vãn Đường không đứng mãi, chị kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống, gần như ngang tầm mắt với Hoài Hạnh. Vừa thoa kem nền cho cô, chị vừa dặn dò: "Trước khi tiệc cưới kết thúc nửa tiếng thì nhắn cho chị một tin, nhớ chưa?""Nhớ rồi ạ.""Nếu có chuyện gì khác cũng có thể nhắn cho chị." Sở Vãn Đường chớp mắt. Lớp mặt nạ dưỡng da trên mặt khiến chị khó biểu lộ cảm xúc, nhưng ý cười trong giọng nói lại rõ ràng. Không báo trước, chị buông một câu: "Ví dụ như nhớ chị chẳng hạn, cũng có thể nói."Hai tay Hoài Hạnh đặt trên đùi, bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như có sóng lớn cuộn trào.Cô từng mượn danh nghĩa em gái để nói với Sở Vãn Đường những lời như vậy, nhưng giờ chính miệng chị nhắc đến, khiến cô không khỏi nghi ngờ liệu đây có phải một phép thử hay không.Hình ảnh trong ngày viếng mộ hôm ấy lướt qua trong đầu. Cô khẽ nhắm mắt, bất giác không biết nên trả lời thế nào."Sao thế?" Sở Vãn Đường dừng lại động tác dùng bông phấn vỗ nhẹ lên má cô. "Không nhớ chị à?"Hoài Hạnh khẽ siết vạt váy, sau đó mỉm cười: "Sao lại không chứ." Hàng mi cô run nhẹ hai cái, ánh mắt tự nhiên nhìn thẳng vào mắt Sở Vãn Đường. "Vậy còn chị? Chị cũng sẽ nhớ em chứ?"Mi mắt Sở Vãn Đường hơi rũ xuống, ánh nhìn vô thức lướt qua đôi môi mềm mại của cô. Một giây sau, câu trả lời bâng quơ được buông ra."Ừ, sẽ nhớ."Cuộc đối thoại ngắn ngủi ấy lại khiến lòng Hoài Hạnh dậy sóng. Cô lặng lẽ nhắm mắt lần nữa, giấu đi hết thảy suy nghĩ của mình.Sở Vãn Đường, chị có nhận ra rằng, nỗi nhớ của chúng ta vốn dĩ không giống nhau không?Cô thầm hỏi trong lòng.Chỉ là, nỗi nhớ của Sở Vãn Đường dành cho 'người một nhà' cũng đủ khiến cô cảm thấy mãn nguyện rồi....Khi đến khách sạn, đã là mười giờ rưỡi. Hoài Hạnh xách túi đựng đàn, gặp ba người bạn còn lại rồi cùng nhau đến chào Trác Hân.Trác Hân đang ở hậu trường khách sạn dặm lại lớp trang điểm. Là cô dâu, cô ấy phải dậy từ sáng sớm, đã trải qua hai lượt chụp hình, lúc này ngồi trên ghế, mí mắt díp lại vì buồn ngủ. May mà phòng rộng, nếu không thì phù dâu, bạn bè, thợ trang điểm và nhiếp ảnh gia sẽ chẳng còn chỗ đứng.Nhìn thấy Hoài Hạnh và mọi người, Trác Hân bớt buồn ngủ hơn một chút, cười nói: "Mấy cậu đến rồi à? Đói không? Ăn chút đồ ăn vặt đi."Đồ Triều Vũ lắc đầu: "Lúc đầu có đói, nhưng giờ nhìn thấy cô dâu xinh đẹp là no rồi."Hoài Hạnh phụ họa: "Sắc đẹp cũng có thể làm no bụng mà.""Ai da! Mấy cậu thật là!"Nhiếp ảnh gia bên cạnh nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc vui vẻ này.Hoài Hạnh tiến lên một bước: "Hân Hân, chị mình nói chị ấy cũng có quà cho cậu, nhưng giờ đang bận công việc, lát nữa sẽ đến sau.""Lâu lắm rồi chưa gặp chị Vãn Đường, nhớ chị ấy quá đi mất, hu hu. Chị ấy bận như vậy mà vẫn tranh thủ đến dự tiệc cưới của mình, còn nhớ gửi quà nữa chứ, hu hu hu."Chào hỏi xong, Hoài Hạnh và bạn bè rời khỏi hậu trường, đi đến sảnh tiệc.Sảnh tiệc rất lớn, bàn tiệc xếp kín cả không gian.Hàn Nghênh đảo mắt nhìn quanh rồi "chậc" một tiếng: "Từ bàn cuối cùng đến sân khấu chắc đi taxi cũng phải mất hai mươi tệ."Lư Linh tiếp lời: "Mình thấy không chỉ có vậy đâu."Khách mời dần dần an tọa. Ở góc phải sân khấu có một khu vực biểu diễn riêng, đặt sẵn một cây đàn piano, xung quanh trang trí đầy hoa tươi.Đám cưới của nhà giàu không hề đơn giản, nơi này chẳng khác nào một tòa lâu đài mộng mơ.Trác Hân biết mấy người bạn của mình mới đi làm không lâu, trong túi chẳng dư dả bao nhiêu, nên nhất quyết không nhận tiền mừng của họ. Vậy là cả nhóm bàn bạc rồi quyết định dùng màn trình diễn âm nhạc thay cho tiền mừng. Như thế cũng giúp Trác Hân tiết kiệm khoản thuê ban nhạc, dù nhà họ Trác vốn chẳng thiếu tiền.Dù Hoài Hạnh cũng không thiếu tiền.Giờ phút này, khi đứng trên sân khấu, ánh đèn rọi xuống chỗ họ, hai nhiếp ảnh gia cũng đã vào vị trí sẵn sàng.Hoài Hạnh hít một hơi nhẹ, chỉnh lại cây đàn violin, hơi nghiêng đầu, chầm chậm nhắm mắt.Giai điệu vang lên, những nốt nhạc du dương bay lên không trung.Cuối cùng, vì khoảng cách có hạn, tiếng đàn không thể truyền đến tai Sở Vãn Đường. Chị đang ở một khách sạn cao tầng gần đó, cố tình chọn một vị trí gần cửa sổ có góc nhìn tốt, hướng về phía khách sạn nơi Hoài Hạnh đang ở. Nhưng mọi thứ đều bị che khuất, tầm mắt chị cũng không đủ rộng để nhìn thấy gì.Nhưng Vạn Y - người ngồi đối diện thì chị thấy rõ. Ban đầu, Tô Trừng cũng định đến, nhưng vào phút chót phải đi công tác ở thành phố lân cận để đo may trang phục cho khách hàng. Một đường hùng hùng hổ hổ không ngừng lầm bầm mắng khách hàng khó tính, thế là buổi tụ họp từ ba người lại biến thành hai người.Lúc này, Vạn Y đang tựa cằm lên tay, ánh nắng dịu dàng chiếu xuống khiến cô có chút buồn ngủ, nhưng vẫn kiên định đảm bảo: "Tôi chưa nói với Trừng Trừng chuyện cậu và Hạnh Hạnh đâu, chuyện này cậu tự nói với cậu ấy đi, để tôi nói thì còn ra thể thống gì nữa?"Sở Vãn Đường cầm tách cà phê lên, nhận xét: "Cậu thế là biết người biết ta đấy.""Nhưng nhớ phải để tôi có mặt lúc đó nhé, tôi rất mong chờ biểu cảm của Trừng Trừng, chắc chắn sẽ rất đặc sắc.""Ừm."Vạn Y xúc một thìa salad bỏ vào miệng, ăn quen rồi nên chẳng cảm thấy ngon hay dở gì nữa. "Nói vậy thôi nhưng tôi còn một vấn đề rất tò mò." Cô nuốt xuống có chút khó khăn, rồi cất lời.Sở Vãn Đường nhìn khung cảnh náo nhiệt phía xa, hờ hững hỏi: "Chuyện gì?""Yêu người nhỏ tuổi hơn có phải rất tuyệt không?""......" Sở Vãn Đường liếc cô một cái, nhớ đến cảm giác ôm Hoài Hạnh trong gian phòng ngày hôm đó, mặt không đổi sắc trả lời: "Cũng ổn.""Hôm trước tôi có ngó qua vóc dáng, đường nét, thân hình của Hạnh Hạnh, phải nói là rất ổn đấy. Sở Vãn Đường, cậu lời rồi.""......""Tất nhiên là cậu cũng không tệ đâu." Vạn Y phẩy tay, cười rất khoái chí khi thấy cô bạn cao cao tại thượng của mình có vẻ bất lực, "Chỉ là, lửa tình bùng cháy, tôi còn thấy lo thay cho em gái cậu đấy. Hai người thể lực đều tốt như vậy, ban ngày đi làm tăng ca, về nhà vẫn'tăng ca' tiếp, chậc, không vừa đâu."Sở Vãn Đường giật giật chân mày nhưng vẫn chẳng buồn giải thích gì thêm.Trước mặt người ngoài, Vạn Y vẫn duy trì hình tượng tiên nữ hoàn mỹ, hoàn toàn phù hợp với gương mặt này. Nhưng trong hoàn cảnh thế này, dù là bạn lâu năm, Sở Vãn Đường cũng thấy có chút không hợp.Thật sự là khó mà nghe lọt tai.Cái gì mà... "lửa tình bùng cháy" chứ?Cô khẽ vuốt viền tách cà phê, nhìn chất lỏng đậm đặc bên trong, khóe môi mím nhẹ.Tiếng nước chảy trong phòng tắm như văng vẳng bên tai.***Giữa nụ cười hạnh phúc của Trác Hân, Hoài Hạnh cùng bạn bè kéo xong bản nhạc cuối cùng, rời sân khấu rồi đến ngồi tại một bàn tiệc phía trước.Hôn lễ tổ chức vô cùng xa hoa, các món ăn trên bàn cũng tinh xảo và ngon miệng.Bàn này toàn là bạn bè của Trác Hân, ai nấy nói cười vui vẻ. Nhưng khi bữa ăn mới đến một nửa, điện thoại trong túi Hoài Hạnh rung lên.Cô lấy điện thoại ra nhìn cuộc gọi đến, cân nhắc đến âm thanh ồn ào trong hội trường, liền nghe máy rồi nói trước vào đầu dây bên kia: "Chị đợi em chút." Sau đó đứng dậy, rời bàn tiệc, đi ra cánh cửa bên hông để đến khu vườn yên tĩnh gần đó."Giờ chị nói được rồi." Cô đè hơi thở dồn dập xuống, ngồi xuống ghế dài.Sở Vãn Đường bật cười khẽ: "Chị không sợ ồn đâu.""Nhưng em sợ làm ồn đến chị." Hoài Hạnh nghiêng đầu, hít nhẹ hương hoa bên cạnh, "Cũng sợ mình nghe không rõ.""Chị nhớ em, Tiểu Hạnh."Sở Vãn Đường không né tránh Vạn Y, nói ra câu này một cách thản nhiên. Đổi lại là ánh mắt trợn to kinh ngạc và tiếng thét không lời của cô bạn.Dừng lại một chút, cô dùng giọng điệu dịu dàng hỏi: "Còn em thì sao? Có nhớ chị không?"Hoài Hạnh khẽ hít vào, nhưng hương hoa dường như bị chặn lại, bất chợt không còn ngửi thấy gì nữa. Tất cả giác quan của cô như biến mất trong khoảnh khắc, chỉ còn lại những lời vừa rồi của Sở Vãn Đường, câu hỏi vẫn vang vọng trong tâm trí.Hôm nay, Sở Vãn Đường có vẻ hơi khác. Trước đây, giữa họ chưa từng nhấn mạnh hai chữ "nhớ nhung" như thế này.Hoài Hạnh không kịp suy nghĩ, câu trả lời đã bật ra trước: "Em có nhớ."Nói xong cô mới chậm rãi thả lỏng hơi thở, làm bộ như bình tĩnh nói tiếp: "Trác Hân và mọi người cũng bảo nhớ chị nữa, chắc tầm một tiếng nữa bọn em sẽ xong.""Chị không quan tâm họ nghĩ gì đâu, Hoài Hạnh."Sở Vãn Đường khuấy nhẹ tách cà phê trước mặt, thong thả nói thêm một câu: "Chị chỉ để ý em thôi."Lời tác giả:
Chị bắt đầu dụ dỗ rồi đấy...
Bé ngoan, đừng tin người phụ nữ xấu xa này QAQ!
Nhưng thực ra, cô không muốn bạn bè mình đến gần Sở Vãn Đường. Chị ấy quá tốt, cô không muốn bất kỳ ai cũng có thể nhận được sự dịu dàng từ chị, dù chỉ là một chút. Chỉ nghĩ đến thôi, cô đã cảm thấy khó chịu rồi.May mà đến giờ, cô vẫn thực hiện được điều đó. Cô giữ khoảng cách giữa Sở Vãn Đường và bạn bè mình rất rõ ràng, chỉ cần dừng lại ở bề ngoài là đủ.Không bao lâu sau, Sở Vãn Đường quay lại với một chiếc mặt nạ dưỡng da trên mặt. Khuôn mặt chị vốn nhỏ, tấm mặt nạ vẫn còn dư ra khá nhiều. Chị đeo một chiếc băng đô giữ tóc, búi tóc thành búi nhỏ đơn giản. Vì vừa mới rửa mặt xong, những giọt nước còn đọng lại trên cổ và xương quai xanh, khiến vùng da ấy trông càng thêm tinh tế.Quá trình trang điểm khá đơn giản, hơn nữa da Hoài Hạnh đẹp nên còn có thể bỏ qua cả bước che khuyết điểm.Sở Vãn Đường không đứng mãi, chị kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống, gần như ngang tầm mắt với Hoài Hạnh. Vừa thoa kem nền cho cô, chị vừa dặn dò: "Trước khi tiệc cưới kết thúc nửa tiếng thì nhắn cho chị một tin, nhớ chưa?""Nhớ rồi ạ.""Nếu có chuyện gì khác cũng có thể nhắn cho chị." Sở Vãn Đường chớp mắt. Lớp mặt nạ dưỡng da trên mặt khiến chị khó biểu lộ cảm xúc, nhưng ý cười trong giọng nói lại rõ ràng. Không báo trước, chị buông một câu: "Ví dụ như nhớ chị chẳng hạn, cũng có thể nói."Hai tay Hoài Hạnh đặt trên đùi, bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như có sóng lớn cuộn trào.Cô từng mượn danh nghĩa em gái để nói với Sở Vãn Đường những lời như vậy, nhưng giờ chính miệng chị nhắc đến, khiến cô không khỏi nghi ngờ liệu đây có phải một phép thử hay không.Hình ảnh trong ngày viếng mộ hôm ấy lướt qua trong đầu. Cô khẽ nhắm mắt, bất giác không biết nên trả lời thế nào."Sao thế?" Sở Vãn Đường dừng lại động tác dùng bông phấn vỗ nhẹ lên má cô. "Không nhớ chị à?"Hoài Hạnh khẽ siết vạt váy, sau đó mỉm cười: "Sao lại không chứ." Hàng mi cô run nhẹ hai cái, ánh mắt tự nhiên nhìn thẳng vào mắt Sở Vãn Đường. "Vậy còn chị? Chị cũng sẽ nhớ em chứ?"Mi mắt Sở Vãn Đường hơi rũ xuống, ánh nhìn vô thức lướt qua đôi môi mềm mại của cô. Một giây sau, câu trả lời bâng quơ được buông ra."Ừ, sẽ nhớ."Cuộc đối thoại ngắn ngủi ấy lại khiến lòng Hoài Hạnh dậy sóng. Cô lặng lẽ nhắm mắt lần nữa, giấu đi hết thảy suy nghĩ của mình.Sở Vãn Đường, chị có nhận ra rằng, nỗi nhớ của chúng ta vốn dĩ không giống nhau không?Cô thầm hỏi trong lòng.Chỉ là, nỗi nhớ của Sở Vãn Đường dành cho 'người một nhà' cũng đủ khiến cô cảm thấy mãn nguyện rồi....Khi đến khách sạn, đã là mười giờ rưỡi. Hoài Hạnh xách túi đựng đàn, gặp ba người bạn còn lại rồi cùng nhau đến chào Trác Hân.Trác Hân đang ở hậu trường khách sạn dặm lại lớp trang điểm. Là cô dâu, cô ấy phải dậy từ sáng sớm, đã trải qua hai lượt chụp hình, lúc này ngồi trên ghế, mí mắt díp lại vì buồn ngủ. May mà phòng rộng, nếu không thì phù dâu, bạn bè, thợ trang điểm và nhiếp ảnh gia sẽ chẳng còn chỗ đứng.Nhìn thấy Hoài Hạnh và mọi người, Trác Hân bớt buồn ngủ hơn một chút, cười nói: "Mấy cậu đến rồi à? Đói không? Ăn chút đồ ăn vặt đi."Đồ Triều Vũ lắc đầu: "Lúc đầu có đói, nhưng giờ nhìn thấy cô dâu xinh đẹp là no rồi."Hoài Hạnh phụ họa: "Sắc đẹp cũng có thể làm no bụng mà.""Ai da! Mấy cậu thật là!"Nhiếp ảnh gia bên cạnh nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc vui vẻ này.Hoài Hạnh tiến lên một bước: "Hân Hân, chị mình nói chị ấy cũng có quà cho cậu, nhưng giờ đang bận công việc, lát nữa sẽ đến sau.""Lâu lắm rồi chưa gặp chị Vãn Đường, nhớ chị ấy quá đi mất, hu hu. Chị ấy bận như vậy mà vẫn tranh thủ đến dự tiệc cưới của mình, còn nhớ gửi quà nữa chứ, hu hu hu."Chào hỏi xong, Hoài Hạnh và bạn bè rời khỏi hậu trường, đi đến sảnh tiệc.Sảnh tiệc rất lớn, bàn tiệc xếp kín cả không gian.Hàn Nghênh đảo mắt nhìn quanh rồi "chậc" một tiếng: "Từ bàn cuối cùng đến sân khấu chắc đi taxi cũng phải mất hai mươi tệ."Lư Linh tiếp lời: "Mình thấy không chỉ có vậy đâu."Khách mời dần dần an tọa. Ở góc phải sân khấu có một khu vực biểu diễn riêng, đặt sẵn một cây đàn piano, xung quanh trang trí đầy hoa tươi.Đám cưới của nhà giàu không hề đơn giản, nơi này chẳng khác nào một tòa lâu đài mộng mơ.Trác Hân biết mấy người bạn của mình mới đi làm không lâu, trong túi chẳng dư dả bao nhiêu, nên nhất quyết không nhận tiền mừng của họ. Vậy là cả nhóm bàn bạc rồi quyết định dùng màn trình diễn âm nhạc thay cho tiền mừng. Như thế cũng giúp Trác Hân tiết kiệm khoản thuê ban nhạc, dù nhà họ Trác vốn chẳng thiếu tiền.Dù Hoài Hạnh cũng không thiếu tiền.Giờ phút này, khi đứng trên sân khấu, ánh đèn rọi xuống chỗ họ, hai nhiếp ảnh gia cũng đã vào vị trí sẵn sàng.Hoài Hạnh hít một hơi nhẹ, chỉnh lại cây đàn violin, hơi nghiêng đầu, chầm chậm nhắm mắt.Giai điệu vang lên, những nốt nhạc du dương bay lên không trung.Cuối cùng, vì khoảng cách có hạn, tiếng đàn không thể truyền đến tai Sở Vãn Đường. Chị đang ở một khách sạn cao tầng gần đó, cố tình chọn một vị trí gần cửa sổ có góc nhìn tốt, hướng về phía khách sạn nơi Hoài Hạnh đang ở. Nhưng mọi thứ đều bị che khuất, tầm mắt chị cũng không đủ rộng để nhìn thấy gì.Nhưng Vạn Y - người ngồi đối diện thì chị thấy rõ. Ban đầu, Tô Trừng cũng định đến, nhưng vào phút chót phải đi công tác ở thành phố lân cận để đo may trang phục cho khách hàng. Một đường hùng hùng hổ hổ không ngừng lầm bầm mắng khách hàng khó tính, thế là buổi tụ họp từ ba người lại biến thành hai người.Lúc này, Vạn Y đang tựa cằm lên tay, ánh nắng dịu dàng chiếu xuống khiến cô có chút buồn ngủ, nhưng vẫn kiên định đảm bảo: "Tôi chưa nói với Trừng Trừng chuyện cậu và Hạnh Hạnh đâu, chuyện này cậu tự nói với cậu ấy đi, để tôi nói thì còn ra thể thống gì nữa?"Sở Vãn Đường cầm tách cà phê lên, nhận xét: "Cậu thế là biết người biết ta đấy.""Nhưng nhớ phải để tôi có mặt lúc đó nhé, tôi rất mong chờ biểu cảm của Trừng Trừng, chắc chắn sẽ rất đặc sắc.""Ừm."Vạn Y xúc một thìa salad bỏ vào miệng, ăn quen rồi nên chẳng cảm thấy ngon hay dở gì nữa. "Nói vậy thôi nhưng tôi còn một vấn đề rất tò mò." Cô nuốt xuống có chút khó khăn, rồi cất lời.Sở Vãn Đường nhìn khung cảnh náo nhiệt phía xa, hờ hững hỏi: "Chuyện gì?""Yêu người nhỏ tuổi hơn có phải rất tuyệt không?""......" Sở Vãn Đường liếc cô một cái, nhớ đến cảm giác ôm Hoài Hạnh trong gian phòng ngày hôm đó, mặt không đổi sắc trả lời: "Cũng ổn.""Hôm trước tôi có ngó qua vóc dáng, đường nét, thân hình của Hạnh Hạnh, phải nói là rất ổn đấy. Sở Vãn Đường, cậu lời rồi.""......""Tất nhiên là cậu cũng không tệ đâu." Vạn Y phẩy tay, cười rất khoái chí khi thấy cô bạn cao cao tại thượng của mình có vẻ bất lực, "Chỉ là, lửa tình bùng cháy, tôi còn thấy lo thay cho em gái cậu đấy. Hai người thể lực đều tốt như vậy, ban ngày đi làm tăng ca, về nhà vẫn'tăng ca' tiếp, chậc, không vừa đâu."Sở Vãn Đường giật giật chân mày nhưng vẫn chẳng buồn giải thích gì thêm.Trước mặt người ngoài, Vạn Y vẫn duy trì hình tượng tiên nữ hoàn mỹ, hoàn toàn phù hợp với gương mặt này. Nhưng trong hoàn cảnh thế này, dù là bạn lâu năm, Sở Vãn Đường cũng thấy có chút không hợp.Thật sự là khó mà nghe lọt tai.Cái gì mà... "lửa tình bùng cháy" chứ?Cô khẽ vuốt viền tách cà phê, nhìn chất lỏng đậm đặc bên trong, khóe môi mím nhẹ.Tiếng nước chảy trong phòng tắm như văng vẳng bên tai.***Giữa nụ cười hạnh phúc của Trác Hân, Hoài Hạnh cùng bạn bè kéo xong bản nhạc cuối cùng, rời sân khấu rồi đến ngồi tại một bàn tiệc phía trước.Hôn lễ tổ chức vô cùng xa hoa, các món ăn trên bàn cũng tinh xảo và ngon miệng.Bàn này toàn là bạn bè của Trác Hân, ai nấy nói cười vui vẻ. Nhưng khi bữa ăn mới đến một nửa, điện thoại trong túi Hoài Hạnh rung lên.Cô lấy điện thoại ra nhìn cuộc gọi đến, cân nhắc đến âm thanh ồn ào trong hội trường, liền nghe máy rồi nói trước vào đầu dây bên kia: "Chị đợi em chút." Sau đó đứng dậy, rời bàn tiệc, đi ra cánh cửa bên hông để đến khu vườn yên tĩnh gần đó."Giờ chị nói được rồi." Cô đè hơi thở dồn dập xuống, ngồi xuống ghế dài.Sở Vãn Đường bật cười khẽ: "Chị không sợ ồn đâu.""Nhưng em sợ làm ồn đến chị." Hoài Hạnh nghiêng đầu, hít nhẹ hương hoa bên cạnh, "Cũng sợ mình nghe không rõ.""Chị nhớ em, Tiểu Hạnh."Sở Vãn Đường không né tránh Vạn Y, nói ra câu này một cách thản nhiên. Đổi lại là ánh mắt trợn to kinh ngạc và tiếng thét không lời của cô bạn.Dừng lại một chút, cô dùng giọng điệu dịu dàng hỏi: "Còn em thì sao? Có nhớ chị không?"Hoài Hạnh khẽ hít vào, nhưng hương hoa dường như bị chặn lại, bất chợt không còn ngửi thấy gì nữa. Tất cả giác quan của cô như biến mất trong khoảnh khắc, chỉ còn lại những lời vừa rồi của Sở Vãn Đường, câu hỏi vẫn vang vọng trong tâm trí.Hôm nay, Sở Vãn Đường có vẻ hơi khác. Trước đây, giữa họ chưa từng nhấn mạnh hai chữ "nhớ nhung" như thế này.Hoài Hạnh không kịp suy nghĩ, câu trả lời đã bật ra trước: "Em có nhớ."Nói xong cô mới chậm rãi thả lỏng hơi thở, làm bộ như bình tĩnh nói tiếp: "Trác Hân và mọi người cũng bảo nhớ chị nữa, chắc tầm một tiếng nữa bọn em sẽ xong.""Chị không quan tâm họ nghĩ gì đâu, Hoài Hạnh."Sở Vãn Đường khuấy nhẹ tách cà phê trước mặt, thong thả nói thêm một câu: "Chị chỉ để ý em thôi."Lời tác giả:
Chị bắt đầu dụ dỗ rồi đấy...
Bé ngoan, đừng tin người phụ nữ xấu xa này QAQ!