[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 110



Tên tuổi của buổi trình diễn "Bốn mùa có Tơ Quý" ngày càng vang dội nhờ vào vlog công việc của Hoài Hạnh, cộng thêm việc công bố khách mời là ngôi sao nổi tiếng, khiến show diễn trở thành buổi trình diễn được chú ý nhất trong nước hiện tại.

Cũng vì vậy mà áp lực đè lên mọi người trong ê-kíp Tơ Quý càng lúc càng lớn. Đến ngày tổng duyệt với đầy đủ trang phục và trang điểm, không khí như bị nén lại, áp suất lớn đến mức khiến người ta khó thở.

Năm năm trước, Hoài Hạnh từng tham gia trình diễn cho show Lam Linh với tư cách là người mẫu tạm thời. Khi đó, cô chỉ cần học theo giáo viên và biểu hiện tốt là đủ.

Nhưng giờ thì khác. Mọi khâu trong buổi trình diễn này đều có sự tham gia của cô, không được phép xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Dù tâm lý cô có vững đến mấy, cũng khó tránh khỏi lo lắng đến mức mất ngủ.

Tuy nhiên...

Cô hiểu rõ, ngoài công việc ra, còn có một lý do khác quan trọng hơn nhiều.

Khi ngày diễn chính thức càng đến gần, dây thần kinh của cô cũng căng lên từng chút một.

Hầu hết thời gian cô chỉ muốn ôm lấy Sở Vãn Đường, không làm gì cả, chỉ đơn giản là ngẩn người, lắng nghe tiếng tim đập của chị, hít lấy hương thơm trên người chị. Cô muốn khắc sâu mọi thứ vào trong cơ thể mình. Ở những góc khuất mà Sở Vãn Đường không nhìn thấy, cô không còn che giấu yêu thương của mình nữa, ánh mắt tràn đầy sự ỷ lại và lưu luyến, rõ ràng và đậm đặc.

Nhưng mỗi khi Sở Vãn Đường nhìn cô, cô chỉ mỉm cười, ghé sát lại hôn lên khóe môi chị, rồi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đang dần hồi phục ấy.

Thời gian từng ngày trôi qua, dấu vết trên má Sở Vãn Đường dần biến mất. Đến ngày 11 tháng 9, trên mặt đã không còn nhìn thấy chút dấu tay nào, cô cũng tháo khẩu trang khi đến công ty.

Chiều hôm đó, Hoài Hạnh lại cầm chiếc máy quay bỏ túi chuẩn bị đến văn phòng giám đốc thiết kế. Trước ống kính, cô càng ngày càng tự nhiên, môi mang theo nụ cười nói: "Video kỳ này sẽ được đăng sau buổi trình diễn, đây cũng là vlog cuối cùng của tôi về show diễn lần này. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ chúng tôi. Tôi sẽ mãi ghi nhớ."

"Giờ tôi sẽ đi tìm Giám đốc Sở, chúng tôi sẽ đến địa điểm để xem buổi tổng duyệt."

Nói xong, cô đẩy cửa văn phòng thiết kế. Sở Vãn Đường đã lâu không lộ diện, hôm nay mặc áo sơ mi đen cùng quần tây, đang dựa vào khung cửa văn phòng của mình.

Khóe môi Sở Vãn Đường hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Hoài tổng."

"Giám đốc Sở, đi với em nào." Lần này Hoài Hạnh chủ động đưa tay ra, không còn né tránh, "Đi xem buổi tổng duyệt."

Các nhà thiết kế khác trong văn phòng đã rời đi trước đến địa điểm diễn rồi.

Bốn bề vắng lặng, Sở Vãn Đường nhìn tay Hoài Hạnh đang đưa ra rồi đặt tay mình lên, mười ngón tay đan chặt lấy nhau.

Ra khỏi văn phòng thiết kế, vừa đến khu vực chung bên ngoài, lại có mấy ánh mắt đổ dồn về phía họ.

Chuyện sếp nhà mình và giám đốc Sở đang yêu nhau, mọi người đã chẳng còn lấy làm lạ. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy họ nắm tay nhau trước ống kính thế này, ai nấy đều thấy vừa sốc, vừa ngọt đến sâu răng.

Mãi cho đến khi bóng dáng hai người khuất hẳn ở lối cầu thang, mọi người mới tiếc nuối thu lại ánh nhìn, quay về với công việc của mình.

Phải tranh thủ lên dây cót vì sắp đến ngày trình diễn rồi. Chỉ cần vượt qua đợt này công ty sẽ phát thưởng.

Trong xe, Hoài Hạnh bắt đầu phỏng vấn Sở Vãn Đường về cảm xúc khi trước đây từng đảm nhiệm vai trò giám đốc thiết kế của Lam Linh và phụ trách buổi trình diễn LANLING LIFE, đồng thời hỏi cô bây giờ cảm thấy thế nào.

Sở Vãn Đường không buông tay Hoài Hạnh ra, lần lượt trả lời từng câu.

Đợi đến khi hỏi xong các nội dung liên quan đến công việc, hai người liền im lặng.

Máy quay vẫn chưa tắt, ống kính hướng về phía họ. Hai người ôm lấy nhau, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, kia là những hàng cây thẳng tắp, là những cái tên cửa hàng thú vị, những chú chó nhỏ đang được dắt đi dạo...

Ánh sáng lấp loáng chiếu qua thân thể họ, bầu không khí có vẻ nhẹ nhàng nhưng ẩn dưới đó là một dòng chảy âm u mang tên nỗi buồn.

Hơn nửa tiếng sau, họ đến nơi tổ chức sự kiện.

Nhân sự từ các bộ phận đã vào vị trí, trong hội trường vang lên nhạc nền có tiết tấu mạnh mẽ, đội quay phim vẫn đang thử máy và kiểm tra các góc quay.

Đây là buổi tổng duyệt mang tính quyết định, yêu cầu độ chính xác đến từng giây và được xem như buổi trình diễn chính thức. Ngoài họ ra, còn có đội ngũ nòng cốt và nội bộ đến xem. Sau khi kết thúc, mọi người phải đưa ra phản hồi để kịp thời điều chỉnh trước ngày diễn ra chính thức.

Hoài Hạnh ngồi vào chỗ của mình, Sở Vãn Đường ngồi ngay bên cạnh.

Tới đêm kia, họ cũng sẽ ngồi như thế này.

Sau khi người mẫu trình diễn xong một vòng, Lục Hàm Nguyệt từ hậu trường đi ra, nhìn thấy hai người liền bước lại và ngồi xuống phía bên kia của Hoài Hạnh.

Cô mỉm cười hỏi: "Hôm nay tổng duyệt thấy sao? Tôi thấy không có vấn đề gì nữa rồi."

"Tôi cũng thấy vậy." Hoài Hạnh vừa lật danh sách khách mời cuối cùng do Đinh Dung gửi đến, vừa cong mắt cười: "Mấy buổi tổng duyệt trước vẫn còn vài sơ suất nhỏ, bây giờ thì không còn vấn đề gì nữa. Vấn đề duy nhất là sao vẫn chưa đến ngày kia."

Lục Hàm Nguyệt nhìn sang Sở Vãn Đường: "Giám đốc Sở thấy sao?"

"Không có vấn đề gì." Sở Vãn Đường cong môi, như thể không hề bị câu "vấn đề duy nhất là sao vẫn chưa đến ngày kia" của Hoài Hạnh làm tổn thương, "Nhìn các người mẫu mặc thiết kế của chúng ta, vẫn rất có cảm giác thành tựu."

Lục Hàm Nguyệt nhìn về phía sân khấu, bắt chéo chân: "Cũng may lúc đó đã công bố thư chiêu mộ thiết kế, nếu không thì sẽ không có hiệu quả như hôm nay."

"Chờ đến tiệc ăn mừng, nhất định phải cảm ơn đội thiết kế của các cô một trận đàng hoàng."

"Được thôi."

Buổi chiều ở lại hội trường, họ còn kiểm tra quy trình tiếp đón khách VIP, xem xét việc trang trí các khu như khu khách mời, khu vào cửa, khu trưng bày thương hiệu...

Mãi đến lúc ánh chiều ráng hồng nhuộm khắp trời, mọi người mới rời khỏi hội trường.

Ngồi trong xe, Hoài Hạnh nhìn tấm poster khổng lồ của "Bốn mùa có Tơ Quý" treo bên ngoài, cảm thán: "Hồi còn ở Lam Linh, em thật sự không nghĩ sẽ có ngày như hôm nay."

Sở Vãn Đường ôm lấy cô từ phía sau, nhìn theo ánh mắt cô, đột nhiên nói:
"Vài hôm trước, Cốc Như Phong nhắn tin cho chị."

"Sao? Nhóm trưởng Cốc nói gì thế?"

"Cô ấy nói cô ấy đã rất sốc khi xem video." Sở Vãn Đường khẽ cười, "Cô ấy bảo từ trước đã cảm thấy chúng ta không giống chị em ruột, thấy chúng ta quá thân thiết, không ngờ lại đúng như bọn họ đoán, là người...."

Chữ "yêu" còn chưa kịp thốt ra, Hoài Hạnh đã quay đầu lại, chẳng màng đến việc phía trước còn có thím Hương đang lái xe.

Cô chặn môi Sở Vãn Đường lại, dùng môi dán vào, không cho đối phương nói nốt từ đó ra miệng.

Trái tim Sở Vãn Đường như rơi xuống từng tầng, từng tầng. Cô liếm nhẹ môi Hoài Hạnh rồi lùi lại.

Rõ ràng ánh hoàng hôn ấm áp phủ trên người trước mắt, nhưng trong mắt cô lại không còn ánh sáng rực rỡ, tất cả đều tối tăm mờ mịt.

Nhìn thấy vẻ mặt không thể che giấu được sự tổn thương ấy, Hoài Hạnh nghiêng người qua, ôm chặt lấy cô.

Rất chặt.

Sở Vãn Đường cũng vòng tay ôm lại, cố gắng kìm nén nước mắt, hỏi nhỏ: "Tối nay em có tiệc xã giao phải không?"

"Ừ, có một cuộc."

"Vậy tối nay chị về phòng mình ngủ nhé." Sở Vãn Đường cố nặn ra nụ cười, "Vạn Y nói cậu ấy hơi cô đơn, chị qua ở với cậu ấy."

Hoài Hạnh không giữ lại: "Được."

Cô nghiêng đầu, hôn lên vành tai Sở Vãn Đường: "Hẹn gặp lại chị ngày mai."

"Ngày mai gặp."

***

Mười giờ tối, Vạn Y vừa tụ họp với mấy người bạn mới quen trong giới người mẫu xong thì về đến căn hộ. Mở cửa ra, cô giật mình.

Dạo gần đây chỉ có một mình cô sống ở đây, đã quen với sự yên tĩnh của căn hộ. Không ngờ hôm nay đèn bên trong lại sáng trưng. Thay giày bước vào, cô thấy cô bạn thân của mình đang ngồi trên tấm thảm mềm dưới phòng khách, chống đầu, uống rượu, trông thất thần.

Dù Vạn Y đã tạm dừng công việc suốt hai năm qua, nhưng cô vẫn giữ nguyên tác phong chuyên nghiệp, rất ít khi uống rượu.

Thế nhưng trong năm năm vừa rồi, nhất là thời gian đầu khi Sở Vãn Đường và Hoài Hạnh chia tay, tâm trạng Sở Vãn Đường tụt dốc nặng nề, gần như phải uống rượu mỗi tối mới ngủ được. Khi đó, cả Vạn Y lẫn Tô Trừng đều bị dọa choáng. Cuối cùng phải liên tục khuyên nhủ rằng nếu cứ uống rượu mãi thì mặt sẽ xuống sắc, Hạnh Hạnh sẽ không thích nữa, Sở Vãn Đường mới bắt đầu nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Mà tối nay, trạng thái của Sở Vãn Đường... quá giống với quãng thời gian đó...

Vạn Y nhíu mày, bước lại gần.

Cô giật lấy ly rượu trên tay Sở Vãn Đường, ngồi xổm xuống, không nhịn được hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Sở Vãn Đường nhấc mí mắt lên nhìn cô, không trả lời.

"...Chia tay rồi à?" Vạn Y thốt ra từ đó mà cũng thấy như nghẹn thở.

Nhưng câu trả lời lại nằm ngoài dự đoán của cô, Sở Vãn Đường cười khổ nói: "Bọn tôi vốn chưa từng ở bên nhau, nói gì đến chia tay."

Vạn Y ngồi xuống cạnh cô: "Chưa từng ở bên nhau là sao? Là ngầm thừa nhận nhưng không chính thức xác nhận mối quan hệ à? Ngốc quá, yêu đương sao có thể bắt đầu mơ hồ thế được? Không thể cứ mập mờ như vậy..."

"Không phải."

Sở Vãn Đường ngắt lời bạn: "Nếu tôi nói lời bắt đầu, thì cũng đồng nghĩa với kết thúc."

Tự mình uống rượu thì còn đỡ, nhưng giờ Vạn Y ở bên cạnh, cô hoàn toàn không kìm được mà nước mắt rơi lã chã, "Tôi đã làm tổn thương em ấy quá nhiều, Vạn Y."

"Khoảng thời gian này ở bên nhau cứ như quay về quá khứ vậy.... Là em ấy đang dùng cách của mình để từ biệt tôi..."

"Tôi rõ ràng đang ôm em ấy, nhưng dù có ôm chặt đến đâu, em ấy vẫn sẽ rời đi..."

Cô chẳng nhìn rõ được gì, nhưng cô nhớ rõ Hoài Hạnh dùng hành động ngăn không cho cô nói ra hai chữ "người yêu".

Cô ôm lấy con mèo bông, lông mi dính bết vào nhau vì nước mắt: "Đau quá... Tại sao lại như vậy... Tôi biết làm sao đây... Show diễn sắp tới sẽ là ngày chết của tôi..."

Nghe xong những lời của Sở Vãn Đường, Vạn Y mệt mỏi ngả người ra sau.

Cô không quá bất ngờ với kết cục này. Thậm chí, đối với chuyện tình cảm giữa Sở Vãn Đường và Hoài Hạnh, cô vẫn luôn giữ thái độ bi quan, chỉ là không thể giống lần ở sân bay mà buột miệng nói thẳng ra.

Cô vỗ nhẹ lưng bạn: "Lỡ đâu... là cậu nghĩ nhiều rồi sao?"

"Không đâu." Sở Vãn Đường lắc đầu, "Tuyệt đối không phải ảo giác..."

Vạn Y không nói gì thêm. Thời gian cô tiếp xúc với Hoài Hạnh cũng chỉ mới gần đây, hiểu rõ thì không thể bằng Sở Vãn Đường.

Sở Vãn Đường vừa khóc vừa ho, đợi cô ho xong, lại nghe bạn mình hỏi: "Nếu như cái buổi trình diễn đó thật sự là ngày cuối cùng của cậu, thì... cậu có gì muốn nói với em ấy không? Biết đâu lại thật sự khiến em ấy động lòng?"

Vạn Y: "Dù sao thì dao chém chỗ nào cũng là chém cả thôi, chết trước chết sau đều là chết cả."

Nghe đến đây, giữa hàng mày của Sở Vãn Đường nhíu lại.

Rất nhanh sau đó, cô cầm lấy điện thoại, mở danh bạ rồi gọi cho Tô Trừng.

Lúc này Tô Trừng vừa mới dỗ con ngủ xong, đứa trẻ đang hào hứng vì ngày mai sẽ được đến Hải Thành. Cô mới vừa ngồi xuống ghế sofa thì nhìn thấy cuộc gọi đến.

Nhìn thấy tên người gọi, cô khựng lại một giây, sau đó bước ra ban công nghe máy: "Vãn Đường?"

Bình thường nếu có chuyện gì, Sở Vãn Đường sẽ nhắn tin. Mà giờ đã đến mức gọi điện thì chắc chắn là chuyện quan trọng.

Quả nhiên, giọng mũi nghẹn ngào vang lên từ đầu dây bên kia: "Tô Trừng..."

Tô Trừng lập tức nghiêm túc lại: "Cậu nói đi."

"Làm phiền ngày mai cậu mang giúp tôi chiếc váy mà tôi thiết kế cho em ấy năm năm trước."

Tô Trừng ngạc nhiên: "Không phải lần trước cậu nói không muốn để em ấy nhìn thấy nó, sợ khiến em ấy bị kích thích sao?" Nghe giọng nói đối diện bây giờ, cô cũng tự động gạt bỏ khả năng Hoài Hạnh sẽ không bị ảnh hưởng gì nữa.

Sở Vãn Đường lấy tay che mắt, giọng trầm đục: "Tôi muốn dùng nó để tỏ tình."

"Tôi vẫn chưa từng nghiêm túc nói rõ với em ấy rằng tôi thích em ấy, lần này tôi muốn để em ấy nghe thấy."

Dù cô đã có thể đoán được tất cả kết cục, nhưng cô vẫn mong Hoài Hạnh có thể vì cô mà nổi lên một chút cảm xúc.

Hoài Hạnh cần trút hết bao kìm nén, cô sẵn sàng đưa cho em ấy con dao này...

Dù cho lưỡi dao ấy sẽ hướng thẳng về phía cô.

Lời tác giả:

Đừng ngược tôi nữa mà (ơ khoan, tôi là tác giả mà)

Mọi người nhớ để lại lời nhắn nha!!!

Faye: Chương sau chắc chuẩn bị khăn giấy là vừa. Chúc mọi người ngủ ngon!

Chương trước Chương tiếp
Loading...