[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 109
Tựa như có một hòn đá rơi thẳng xuống giếng sâu, tiếng nước trong giếng cuồn cuộn sôi trào, không ngừng vang lên.Mặt nước vốn yên ả bị phá vỡ, rung chuyển dữ dội.Sở Dật Minh chau mày, giọng nặng nề: "Lệnh Nghi và Tiểu Chiêu chỉ là bạn bè." Ông nhìn cháu gái của mình, đường nét khuôn mặt của con bé rất giống với con gái đã qua đời nhiều năm trước, đến cả dáng vẻ tức giận lúc này cũng như được đúc ra từ cùng một khuôn.Ông hỏi: "Con nghe mấy chuyện bịa đặt này từ đâu? Tin đồn đó đã trôi qua nhiều năm rồi, năm xưa đã khiến nhà họ Sở chúng ta...""Đến giờ ông vẫn cho rằng đó chỉ là tin đồn sao?" Sở Vãn Đường nhìn thẳng vào mắt ông, giọng chất vấn. "Năm 1991, mẹ con và dì Hoài Chiêu bị tung tin là đồng tính nữ, lời ra tiếng vào, khắp nơi vây đánh. Hứa Trực Huân tìm đến tận cửa, yêu cầu ông gả mẹ cho ông ta để dập tắt sóng gió... Có đúng không?"Động tác xoay hạt óc chó trong tay của Sở Dật Minh chững lại. Tuổi già khiến môi ông khô quắt, khóe miệng kéo xuống trông tiều tụy.Nghe những lời của Sở Vãn Đường nói, ông nắm chặt hạt óc chó, quay đầu nhìn ra mặt hồ phía trước, nhớ đến đứa con gái của mình năm xưa, ông chỉ biết lặng im.Sở Vãn Đường đau đớn hỏi: "Ông ngoại, năm đó chẳng lẽ mẹ con chưa từng cầu xin ông và bà ngoại sao? Lúc ấy bà ấy chỉ mới hơn hai mươi, vừa mới tốt nghiệp đại học...""Là nó tự chuốc lấy! Nó không thể là đồng tính!" Sở Dật Minh giận đến run người, "Ông và A Oanh chỉ có một đứa con là nó, dồn hết tâm huyết nuôi dạy, gửi gắm tất cả hy vọng vào nó, còn định để nó kế thừa tập đoàn... Sao nó có thể là đồng tính được?"Ông lại quay sang nhìn đứa cháu gái bên cạnh, ánh mắt như tóe lửa: "Nó có đến tìm chúng ta, xin chúng ta chấp nhận nó và Hoài Chiêu. Đúng là chuyện hoang đường, vọng tưởng! Nó điên rồi!""Chuyện nhà họ Hoài dọn đến Vân Thành cũng do các người sắp đặt sao?" Mắt Sở Vãn Đường ngân ngấn nước, tiếp tục truy hỏi, "Mẹ bị ép cưới Hứa Trực Huân vẫn chưa đủ, còn phải khiến nhà họ Hoài rời sang thành phố khác, để họ không thể gặp nhau lần nữa sao?"Sở Dật Minh hừ lạnh: "Chúng là hai đứa trẻ đi sai đường, chỉ có chia cách hoàn toàn thì tin đồn mới dừng lại được."Nước mắt Sở Vãn Đường rơi lã chã, đầu cô hơi cúi xuống, ngực như bị một vũng bùn đặc quánh chặn lại.Sở Dật Minh thấy vậy, đưa bàn tay già nua lên vỗ nhẹ lưng cô: "Đường Đường, con không thể giống mẹ con được. Mẹ con quá bướng bỉnh, nếu năm đó nó không cố chấp như vậy thì đã không ra đi sớm đến thế..." Nói đến đây, mắt ông cũng ươn ướt, ông lau nước mắt: "Bọn ta sống đến bây giờ, không biết chừng cũng sắp phải đi gặp nó rồi."Sở Vãn Đường bật cười, nụ cười đầy mỉa mai: "Mẹ và dì Hoài Chiêu trên trời chắc sẽ rất hạnh phúc, ông ngoại à." "Họ yêu nhau không sai, sai là ở các người, những kẻ luôn cho mình là bề trên, tự cho mình cái quyền 'cứu rỗi' người khác. Chính các người đã khiến họ mang nỗi u uất không thể hóa giải, sống không qua nổi bốn mươi bảy tuổi, tất cả là vì các người...""Bốp!" một tiếng, một cái tát giáng mạnh xuống mặt Sở Vãn Đường.Cô quay mặt sang bên, nhìn bãi cỏ xanh ngắt, má như bị bàn ủi nung đỏ áp vào, vô số chiếc kim nhỏ chích xuyên qua da thịt đến đau buốt.Sở Dật Minh đứng bật dậy, nhìn cô từ trên cao, lạnh lùng nói: "Năm xưa Sở Lệnh Nghi cũng nói rằng bọn chúng yêu nhau không sai, ta cũng đã tát nó một cái. Con mau tỉnh lại đi, Sở Vãn Đường." "Đừng quên, con họ Sở."Dấu tay trên mặt của Sở Vãn Đường lần này còn rõ hơn cả năm năm trước ở nhà họ Hứa. Cô ngẩng đầu nhìn Sở Dật Minh, lạnh lùng nói: "Sau này tôi sẽ không bao giờ bước chân vào nhà họ Sở thêm một bước nào nữa."Cô cong môi cười: "May mắn là tôi thừa hưởng xu hướng tính dục của mẹ. Người tôi yêu cũng họ Hoài, tên là Hoài Hạnh... Ông ngoại, trong nhà liên tiếp có hai người đồng tính, ông có muốn đi xem thử phần mộ tổ tiên coi có vấn đề gì không?"Hoài Hạnh vừa mới dỗ bà cụ ngủ xong, đã thấy quản gia nhà họ Sở vội vàng bước vào. Thấy bà cụ đã nhắm mắt nghỉ ngơi, ông đành kìm lại vẻ lo lắng trên mặt.Ông hạ giọng nói với Hoài Hạnh vừa bước từ trong ra: "Hoài tiểu thư, làm phiền cô đến xem tình hình tiểu thư một chút. Không biết cô ấy đã nói gì với lão gia, mà lão gia tức đến ngất xỉu. Còn cô ấy... trông cũng không ổn lắm..."Tim Hoài Hạnh thót lên, cô gật đầu: "Cảm ơn."Băng qua hành lang, cô nhìn thấy Sở Vãn Đường đang ngồi trên chiếc ghế phía xa.Sở Vãn Đường cúi đầu, mái tóc xõa che đi nửa gương mặt nghiêng của chị, không biết đang nghĩ gì. Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Sở Vãn Đường từ từ quay đầu lại, mỉm cười với cô.Hoài Hạnh nhìn dấu tay trên mặt chị, môi mím thật chặt.Cô nín thở, chậm rãi bước đến ngồi xổm trước mặt Sở Vãn Đường, đưa tay ra một cách dè dặt, nhưng lại không dám chạm vào bên má bị tát của chị. Ánh mắt cô lúc này chứa đầy sự quan tâm, vượt lên trên tất cả mọi thứ trên đời.Sở Vãn Đường nắm lấy tay cô, rồi áp bên má còn lại vào lòng bàn tay ấy, dịu dàng trấn an: "Không đau đâu, chị không sao.""Chúng ta về nhà đi." Hoài Hạnh khẽ vuốt má chị.Sở Vãn Đường đáp: "Ừ, chúng ta về nhà." Hai chữ "chúng ta" và "nhà" một lần nữa lại có liên hệ với cô. Cô gạt đi nỗi bất an trong lòng, đứng dậy, vẫn nắm tay Hoài Hạnh. Hai người sải bước trên bãi cỏ, ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên thân hình họ.Cô liếc nhìn trang viên nhà họ Sở, khẽ nói: "Sau này sẽ không quay lại nữa."Hoài Hạnh siết chặt tay cô: "Ừ.""Không hỏi chị vì sao à?""Không hỏi." Hoài Hạnh trả lời vô cùng chắc nịch: "Chắc chắn không phải lỗi của chị."Sở Vãn Đường nghe thấy cô tin tưởng mình như vậy, muốn cười một cái, nhưng vì đau nên chỉ "xuýt" lên một tiếng.Hoài Hạnh nhìn thấy cô như vậy thì lo lắng: "Để em đi xin quản gia ít đá, chườm lạnh trước...""Về nhà rồi chườm. Chị không muốn ở lại đây nữa."........Trở về căn nhà từng thuộc về hai người, Sở Vãn Đường ngồi ngay ngắn trên ghế sofa.Ở hiệu thuốc ngoài cổng khu nhà, họ đã mua thuốc và túi chườm lạnh, đặc biệt là túi chườm, vì trong nhà xưa nay không có thứ này.Túi chườm được bọc bằng khăn lông. Hoài Hạnh dạng chân ngồi trên đùi Sở Vãn Đường, tay cầm túi chườm nhẹ nhàng áp lên mặt cô.Sở Vãn Đường nhìn gương mặt nghiêm túc, đầy không vui của em, liền khẽ xoa eo em, nhẹ nhàng nói: "Có vẻ lần sau chị phải đeo khẩu trang khi lên hình vlog công việc với em rồi.""Nhưng đừng lo, chắc trước khi show diễn bắt đầu sẽ khỏi hẳn thôi."Hoài Hạnh nhíu mày: "Ừ."Chườm lạnh đúng là có tác dụng, không còn cảm giác bỏng rát dữ dội như lúc đầu.Sở Vãn Đường luồn tay vào trong áo Hoài Hạnh, đặt lên vùng eo cô, đầu ngón tay khẽ lướt qua làn da, tiếp tục đùa giỡn để làm dịu bầu không khí: "Em vẫn có thể hôn lên bên má còn lại mà."Hoài Hạnh nghe lời, nghiêng người hôn lên má bên kia của cô.Sở Vãn Đường nắm lấy cổ tay cô, giật lấy khăn và túi chườm, nói khẽ: "Người ở hiệu thuốc nói mỗi lần chườm mười đến mười lăm phút, chườm nãy giờ chắc đủ rồi, Hạnh Hạnh."Nói xong liền hôn lên môi Hoài Hạnh.Nhưng vì má cô bị thương nên Hoài Hạnh không dám hôn sâu, chỉ nhẹ nhàng đưa đẩy đôi môi và đầu lưỡi, cùng cô chia sẻ khoảnh khắc yên bình và tĩnh lặng hiếm hoi này.Sau nụ hôn dịu dàng, Hoài Hạnh ngồi trong lòng cô. Sở Vãn Đường ngửi mùi hương từ mái tóc em, cứ như sợ em sẽ tan biến bất cứ lúc nào, càng ôm chặt lấy em hơn.Ngoài cửa sổ trời trong xanh, Sở Vãn Đường hôn nhẹ lên má Hoài Hạnh rồi đề nghị: "Muốn lấy máy tính bảng không?" Cô vừa cười vừa nói, nhưng nụ cười kéo căng khiến má thêm đau, "Video 'phát đường mới' mà dân mạng nói, mình còn chưa xem nữa.""Phát đường mới gì chứ, đó là vlog công việc của em." Dù nói vậy, Hoài Hạnh vẫn đứng dậy đi lấy máy tính bảng.Cô mở ứng dụng video, đăng nhập vào tài khoản công ty. Video vừa mới đăng lên tối qua, còn chưa đến 24 giờ mà lượt xem đã lên đến mấy trăm nghìn, còn có hàng nghìn bình luận.Cô vẫn ngồi tựa lưng vào lòng Sở Vãn Đường, hai người gác chân lên nhau.Nhìn tiêu đề do bộ phận marketing đặt, cô thật sự không biết phải nói gì...[Sếp bảo kỳ này khiêm tốn thôi. Khiêm tốn? Từ điển của tôi không có từ đó.]Sở Vãn Đường bình luận: "Ừ, tiêu đề rất thu hút. Nếu là chị, chị cũng sẽ bấm vào xem."Hoài Hạnh im lặng nửa giây rồi mở video.Ngay lập tức hiện ra một loạt bình luận bay khắp màn hình: [Ui chu choa mẹ ơi! Chương trình yêu đương ghi hình thực tế mẹ theo dõi đã cập nhật rồi!!!]Sở Vãn Đường: "Chị bắt đầu hối hận vì bảo em lấy máy tính bảng rồi." Cô dùng má không bị thương cọ cọ vào tai Hoài Hạnh, "Em buồn cười chết mất."Hoài Hạnh nghiêng đầu liếc nhìn cô, rồi lại tiến đến gần hôn lên môi cô một cái: "Hay là bây giờ đừng xem? Chờ chị khỏe hơn rồi xem.""Dù sao cũng chẳng sao, không vấn đề gì, chị nhịn được mà."Sở Vãn Đường ôm cô, dịu dàng hỏi: "Rất thích được ở bên em như thế này. Em có thích không?""Thích.""Thích là được rồi." Nếu đã thích, vậy có thể đừng từ bỏ tình cảm này không?Hoài Hạnh không tắt hết bình luận mà để lại phần trên, lướt qua xem phản ứng của cư dân mạng.Xem xem, ai nấy đều đang nghiêm túc ăn đường của cô và Sở Vãn Đường.Lúc Sở Vãn Đường xách túi thay cô: [Ngọt chết tui luôn rồi.] Lúc Sở Vãn Đường nói mình có đôi môi mỉm cười bẩm sinh, còn cô gọi Sở Vãn Đường là "Sở kẹo mềm", mọi người: [Đưa tui cái máy thở đi.] Lúc hai người thỉnh thoảng tương tác trong xe, ánh mắt Sở Vãn Đường vẫn luôn dừng trên người Hoài Hạnh, hai người cùng uống chung một chai nước: [Chuyện gì vậy trời, xem mà mặt tui đỏ bừng.].......Xem xong video, Hoài Hạnh lại tiếp tục lướt phần bình luận.Hơn ngàn bình luận đều đang giục công ty nhanh chóng ra tập mới, vì phần đường này thực sự quá ngon, ai cũng mê mẩn.Cũng có người cảm thán rằng bây giờ vì tuyên truyền mà đúng là không từ thủ đoạn nào, ngay cả sếp lớn cũng phải "ra mặt bán quạt*". Nhưng những bình luận như thế lập tức bị cư dân mạng phản bác: 【Hiệu quả tuyên truyền rất tốt, tôi ủng hộ bán thêm nhiều nữa.】 【Cảm ơn, tôi đã mua khăn tay của "Tơ QUý", còn đặt trước cả đồ may sẵn rồi...】 【Đi ngang qua, ai bán vé xem show thời trang không?】*Ra mặt bán quạt: Ý là fan service, vì cố ý thu hút fan CP mà cặp đôi sẽ diễn ngọt ngào..Lướt hết phần bình luận, khóe môi Hoài Hạnh vẫn không hạ xuống nổi.Sở Vãn Đường kéo mặt em lại, nhìn đôi mắt đang ánh lên ý cười, rồi lấy máy tính bảng đặt sang một bên. Trước khi cúi đầu hôn, cô khàn giọng nói: "Muốn ngủ trưa với em rồi, Hạnh Hạnh."***Buổi tối, Hoài Hạnh gặp mặt vài người bạn ở Kinh Thành.Vlog công việc của cô vẫn đang tăng lượt xem nhanh chóng, và đương nhiên cũng sẽ được đề xuất cho đám bạn hay lướt mạng này, vì thế không khi bữa ăn có chút vi diệu.Lúc gần kết thúc buổi ăn, Hoài Hạnh nhận được điện thoại của Sở Vãn Đường, bảo rằng mình đã lái xe đến gần rồi, đang chờ cô.Sau khi cúp máy, Trác Hân chống cằm nhìn cô, dứt khoát hỏi thẳng: "Tiểu Hạnh, cậu với chị Vãn Đường đang bên nhau đúng không?"Câu hỏi này khiến cả Đồ Triều Vũ và mấy người khác đều sững lại. Hỏi thẳng vậy luôn hả?Mấy ánh mắt cùng lúc dồn về phía Hoài Hạnh. Cô cầm điện thoại, mỉm cười: "Không có đâu, chị ấy chỉ đang giúp mình trong công việc thôi."Nhưng cái sự mập mờ và thân mật thể hiện từ trong video cho đến bên ngoài kia, nhìn thế nào cũng không giống đang diễn.Bạn bè liếc nhau, không ai nói gì thêm.Hoài Hạnh hít sâu một hơi, cụp mắt xuống, sống mũi hơi cay: "Dạo này bận đến mệt rã người, may mà sắp xong hết rồi."Lời tác giả:Bạn Giáp nào đó vẫn đang mài dao.Tối nay có nên đăng thêm chương không đây ta~ Vậy thì thế này đi, nếu trước 11 giờ tối có 500 bạn muốn đọc chương thêm, thì hẹn gặp lại nhau lúc 0 giờ nhé?Faye: Giáp là tên của tác giả nha, Lạc Dương Bibi gọi bạn ấy là Tiểu Giáp, còn bạn ấy gọi Lạc Dương Bibi là Tiểu Lạc, 2 tác giả này là người yêu của nhau. Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử = Một cái kẹp tóc có hình bông hoa.Tối nay mình sẽ post chương mới lúc 12h - 1h sáng nhé. ^^